Chương 49
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Thi xong thì phải họp lớp, điều này đã trở thành quy luật cố
định.
Thầy chủ nhiệm một tay ôm bài tập của học sinh, một tay cầm
bảng điểm tổng hợp, hy sinh một tiết tự học toán để tổ chức họp
lớp cho học sinh.
"Lớp trưởng, cán sự học tập, phát hết bài thi xuống." Thầy chủ
nhiệm đặt chồng giấy dày lên bàn ở hàng ghế đầu, lớp trưởng và
cán sự bộ môn nóng lòng bước tới, muốn tận dụng cơ hội phát
bài thi để xem kết quả của mọi người.
Quý Liên Hoắc ngồi trên ghế của mình, dưới tay đè bài tập tự
nhiên tổng hợp đã làm tối qua, thỉnh thoảng lại có cán sự học
tập đến phát bài với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lớp học toàn là tiếng học sinh lật bài thi, Quý Liên Hoắc nhìn bài
thi của mình, ngữ văn 139, toán 140, tiếng Anh 130. Bài thi tự
nhiên tổng hợp được phát cuối cùng, Quý Liên Hoắc nhìn chằm
chằm vào điểm số trên đó, sững sờ trong giây lát.
"Nhận bài thi hết chưa?" Thầy chủ nhiệm trông có vẻ không vui:
"Nhìn điểm của các em đi, câu nào cũng mắc rất nhiều lỗi sai, có
những chỗ lẽ ra không nên bị trừ điểm, các em liên tục mắc lỗi,
thi nhau làm sai! Thầy đã bảo các em bao nhiêu lần rồi, đọc câu
hỏi, đọc câu hỏi! Mà cứ không nghe!"
Thấy nhiều học sinh nhìn bài thi đầy tiếc nuối, thầy chủ nhiệm
hắng giọng: "Kỳ thi thử lần này đã bộc lộ nhiều vấn đề của các
em, có những em tụt hậu, nhưng, cũng có em tiến bộ nhanh
chóng."
Thầy chủ nhiệm cúi đầu nhìn vào bảng thành tích tổng hợp:
"Trước đây chưa có học sinh nào trong lớp chúng ta lọt vào top
ba toàn khối, nhưng lần này, một bạn đã làm được."
Các bạn cùng lớp đồng loạt quay sang nhìn La Tiểu Lệ. La Tiểu
Lệ lại chỉ nhìn bài thi của mình, cau mày. Lần này quả thực cô bé
có tiến bộ, điểm cao hơn lần trước mười điểm, tổng điểm là 655,
nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không có vẻ gì là sẽ lọt vào
top ba toàn khối.
"Người thầy đang nói đến là Quý Liên Hoắc." Thầy chủ nhiệm
ngước mắt nhìn thiếu niên ngồi ở hàng thứ ba.
"WOW!" Trong lớp lập tức vang lên tiếng reo hò, La Ngũ Nhất
hưng phấn mở to mắt nhìn bạn cùng phòng ngồi hàng trước.
Thảo nào trước đó không hề thấy người ta lo lắng chút nào! Top
ba toàn khối thì còn lo cái gì!
La Tiểu Lệ cũng nhìn sang. Trên gương mặt Quý Liên Hoắc
dường như không có cảm giác vui mừng quá mức nào, mà chỉ
bình tĩnh vì kết quả vừa đạt đến mục tiêu của mình.
"Em Quý Liên Hoắc kể từ khi vào lớp chúng ta đã có bước nhảy
vọt về chất trong từng kỳ thi một, lần đầu thi tự nhiên tổng hợp
chỉ có 211 điểm, cho tới lần này, tự nhiên tổng hợp đã đạt 276
điểm, cải thiện tới 65 điểm!" Thầy chủ nhiệm không khỏi tự hào
về học trò của mình: "Tổng điểm của Quý Liên Hoắc lần này đạt
tới 685 điểm, đứng nhất lớp chúng ta, đứng thứ ba toàn khối!"
Nhiều người trong lớp đồng loạt vỗ tay, La Ngũ Nhất vỗ tay
mạnh đến mức lòng bàn tay đỏ bừng. La Tiểu Lệ cũng giơ tay cổ
vũ Quý Liên Hoắc. Mặc dù cô bé mất vị trí dẫn đầu trong lớp
nhưng tổng điểm đã được cải thiện, cô đã cố gắng hết sức, chúc
mừng một người khác cũng đã cố gắng hết sức là thể hiện sự
tôn trọng từ tận đáy lòng.
Điểm của Quý Liên Hoắc quả thực tăng quá nhanh. Kỳ thi tháng
thứ 2 cao hơn kỳ thi đầu tiên gần 60 điểm. Lần này thi cao hơn
kỳ thi tháng những 50 điểm. Đây gần như là kết quả của tác
động kép giữa tài năng và sự chăm chỉ.
"Được rồi." Thầy chủ nhiệm vừa cười vừa nâng tay lên: "Người
đứng thứ hai lớp chúng ta là em La Tiểu Lệ lần này cũng tiến bộ
rất nhiều, đã tiến bộ gần mười điểm so với kỳ thi trước đó, và
môn tiến bộ chính là môn toán. Nếu các em đều học hỏi từ hai
bạn này, chỉ cần các em chăm chỉ thì nhất định sẽ đạt được
thành quả!"
Danh sách điểm thi thử được dán ở tầng một vào chiều hôm đó,
Quý Liên Hoắc và La Ngũ Nhất đứng trước bảng điểm, nhìn tên
và số trên đó.
"Quý huynh, cậu giỏi lắm đó." La Ngũ Nhất ngẩng đầu lên, cảm
thấy cổ mình sắp không chịu nổi: "Cậu có thấy không, top bốn,
năm học sinh đứng đầu toàn khối đều là của lớp nâng cao, chỉ
có một mình cậu là của lớp thường thôi."
Lớp nâng cao này là lớp trọng điểm duy nhất của Trung học số
1, học sinh lớp đó được hưởng nguồn tài nguyên giáo viên tốt
nhất ở Trung học số 1, thầy chủ nhiệm là trưởng khối lớp cuối
cấp, tỷ lệ trúng tuyển đại học gần như 100%. Gia đình nào ở Tô
Thành mà có con cái vào lớp nâng cao của Trung học số 1 chắc
chắn sẽ khiến hàng xóm ghen tị.
Quý Liên Hoắc dời mắt xuống, đến cuối bảng kết quả, ở vị trí thứ
chín từ dưới lên, cậu nhìn thấy tên Vương Chiêu Vân. Dường như
không có gì đáng ngạc nhiên.
Lần này Vương Chiêu Vân rất hồi hộp, thậm chí không dám đi
xem danh sách kết quả, chỉ cho đàn em đi xem rồi báo cáo lại.
Khi nghe tin mình lại xếp hạng chín từ dưới lên, cậu ta tủi thân
đến độ không thốt ra lời. Dựa vào số điểm này, e rằng ngay cả
trường cao đẳng cũng không thể vào được!
"Vậy còn Quý Liên Hoắc thì sao? Hắn hạng mấy?" Vương Chiêu
Vân không từ bỏ, hỏi tiếp.
"Hạng ba." Đàn em vẫn còn nhớ.
"Lần trước còn đứng thứ hai trong lớp, sao lần này lại thành thứ
ba!" Vương Chiêu Vân nở nụ cười đắc ý khó lòng che giấu, đứng
dậy khỏi chỗ ngồi, nói một cách thương cảm: "Chắc phải đi an ủi
một cái?"
Đàn em nhìn đại ca bằng ánh mắt tội nghiệp.
"Lần này người ta hạng ba toàn khối."
Nụ cười của Vương Chiêu Vân dần biến mất, rồi cậu ta lặng lẽ
ngồi lại vào chỗ.
Cái tên này mạnh đến vậy sao?
Vương Chiêu Vân không khỏi chìm vào suy tư, hay phải nói là
anh ba nhìn người thật sự rất chính xác?
×××
Sau hai ngày lựa chọn, cuối cùng Vương Chiêu Mưu đã chọn
được ba lô đất để Lão Tề xem xét kỹ hơn.
Lão Tề cúi đầu chăm chú nhìn ba mảnh đất được sếp chọn ra,
một là đất thương mại ở phía đông thành phố, một là đất thổ cư,
còn một mảnh khác gần như ở ngoại ô thành phố, dường như có
rất ít tiềm năng phát triển.
"Sếp." Lão Tề đề xuất ý kiến của mình: "Tôi nghĩ cậu có thể lựa
chọn giữa mảnh đất thứ nhất và thứ hai, còn mảnh đất thứ ba
hình như không có giá trị mấy, cho dù có xây nhà ở đó thì cũng
không có ai ở."
"Chọn một?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Lão Tề, đẩy cả ba
tập tài liệu lại. "Tôi muốn cả ba mảnh đất này."
Lão Tề đứng đó, lặng lẽ véo chân mình một cái, đau đớn nói với
Lão Tề rằng đây không phải là mơ.
"Sếp..."Lão Tề muốn nói lại thôi.
"Nghĩ ra cái gì thì nói cái đó." Vương Chiêu Mưu nói với vẻ mặt
bình thường: "Giữa chúng ta không cần giấu diếm gì cả."
"Sếp." Lão Tề không khỏi nhấn mạnh hơn. "Khu dân cư nằm đối
diện với phố đêm trong tương lai còn phải tiếp tục đầu tư tiền
vào, giờ mà mua ba mảnh đất cùng một lúc, tôi sợ công ty chịu
không nổi đâu, nếu mảnh đất này không phát triển được, tiền
vung ra rồi, lỗ cái là mất hàng chục triệu."
Lão Tề vẻ mặt lo lắng, cúi đầu nhìn tập tài liệu thứ ba. "Tôi có
thể hiểu được việc mua hai lô đầu tiên, nhưng lô đất thứ ba gần
như nằm ở ngoại ô thành phố, dù cậu có xây cái gì ở đó cũng sẽ
không thu hút được người."
Vương Chiêu Mưu nghe vậy mỉm cười, đôi mắt dưới tròng kính
toát lên vẻ tinh tường của một doanh nhân.
"Sếp Vương lớn đầu tư 30 triệu, có thể dùng để mua mảnh đất
đó." Vương Chiêu Mưu quan sát sắc mặt thắc mắc của Lão Tề,
bèn vẫy tay, ra hiệu cho Lão Tề lại gần.
Lão Tề lập tức nghiêng người, hiểu ra những lời sếp sắp nói lúc
này phải tuyệt đối giữ bí mật.
"Anh có nghe nói tới ga tàu cao tốc không?" Vương Chiêu Mưu
hơi nhướng mày.
Lão Tề ngày thường chú ý đến thời sự, biết rằng tuyến đường
sắt cao tốc giữa Tần Thành và Thẩm Thành đã hoàn thành vào
năm ngoái, có vẻ như sẽ được đưa vào sử dụng trong năm nay.
"Tôi chỉ nghe nói đường sắt cao tốc nhanh hơn tàu hỏa rất
nhiều." Lão Tề có chút bối rối, cẩn thận hỏi Vương Chiêu Mưu:
"Tô Thành cũng sắp xây đường sắt cao tốc à?"
Vương Chiêu Mưu không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhếch
môi mỉm cười.
Đường sắt cao tốc Tần Thành và Thẩm Thành sẽ chính thức đi
vào hoạt động vào tháng 10 năm nay. Đến tháng 1 năm sau,
bên trên sẽ chính thức quyết định thực thi một kế hoạch lớn,
12.000 cây số đường dành riêng cho vận tải hành khách sẽ lần
lượt được xây dựng, tổng cộng sẽ có gần 30.000 cây số đường
mới. Lúc đó, Tô Thành là một trong những địa phương khởi công
xây dựng trong giai đoạn đầu.
"Tôi hiểu ra rồi." Lão Tề gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn
nghi vấn khó giải thích, nhưng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng,
cầm lấy ba tập tài liệu trên bàn.
"Tôi đã đặt giới hạn giá cho việc đấu thầu trong tài liệu." Vương
Chiêu Mưu ngồi trên ghế giám đốc, nâng tay ghẽ vuốt trán: "Nếu
vượt quá mức giá đó, thì cứ từ bỏ. Tôi có phương án thay thế."
Lão Tề mở từng tài liệu ra, nhìn giá trên bảng biểu, lại bất giác
nhíu mày. Trước đó đã mua công ty bất động sản, đầu tư tiền
vào dự án, nếu lại mua ba mảnh đất này, tiền mặt trong tay sếp
có thể cạn kiệt. Trước đây, sếp rõ ràng muốn đợi đến khi khu
dân cư hoàn thành, thu hồi một phần vốn rồi mới mua đất tiếp,
nhưng bây giờ lại định dốc toàn lực, đánh cược gần như tất cả
những gì mình có.
Thấy Lão Tề do dự, Vương Chiêu Mưu đứng dậy, đứng trước cửa
sổ văn phòng, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
"Anh cứ mạnh dạn đi làm, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng
vẫn ở đây."
Lão Tề gật đầu thật mạnh, nắm chặt tài liệu trong tay, rời khỏi
văn phòng.
Công việc trong công ty bất động sản bề bộn, hồ sơ của tập
đoàn Vương Thị cũng gần như chất đống trên bàn, Vương Chiêu
Mưu vừa đến là phải xử lý đủ loại văn kiện, buổi tối cũng không
về biệt thự, chỉ nghỉ ngơi một lúc ở sô pha văn phòng rồi tiếp tục
làm việc.
Dự án mở trung tâm thương mại bên Chử Thành được đưa vào
lịch trình, dù trước đó đội ngũ phát triển đã tới nơi, nhưng điện
thoại của Vương Chiêu Mưu gần như reo liên tục, nhiều chuyện
cứ nối tiếp nhau xảy ra. Anh buộc phải đi công tác ở Chử Thành,
dự định ban đầu là đi một tuần nhưng không ngờ lại bị kéo dài
đến một tháng. Khi anh trở lại, hoa đào của Tô Thành đã nở rồi.
Kỳ thi thử cuối cùng của Quý Liên Hoắc trước khi thi đại học
cũng đã kết thúc. Cả tháng nay không gặp Vương Chiêu Mưu,
Quý Liên Hoắc tuần nào về nhà cũng đợi, nhưng lại không thể
đợi được người mình thương nhớ.
La Ngũ Nhất cảm giác được rõ nhất. Từ một tháng trước bắt
đầu, Quý Liên Hoắc càng ngày càng ít nói, bây giờ dường như đã
trở lại trạng thái ban đầu, cậu ta hỏi ba câu cũng chưa chắc
nghe được một câu trả lời. Quý Liên Hoắc mỗi tuần đều mang
hạt dẻ rang đường đến trường, lần sau ngon hơn lần trước,
nhưng biểu cảm của cậu càng lúc càng nặng nề hơn. Không biết
ở nhà có chuyện gì không.
Kỳ thi thử thứ hai đã kết thúc, thời gian đếm ngược đến kỳ thi
tuyển sinh đại học còn 28 ngày. Quý Liên Hoắc gần như dành
toàn bộ thời gian cho việc học, cậu luôn cảm thấy mình chưa đủ
giỏi. Nếu cậu có ích hơn thì đã có thể cùng Chiêu Chiêu đi khắp
mọi nơi, giúp anh gánh vác phần nào áp lực.
Sau kỳ thi thử thứ hai là đến cuối tuần, Quý Liên Hoắc trở về
biệt thự, đang ngồi làm bài ở phòng khách, mắt mỏi rồi nên
ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, chị Trình quản lý Quý Đại Bảo
chặt chẽ, không cho nó quấy rầy Quý Liên Hoắc trong lúc đang
học bài. Vẻ mặt Quý Đại Bảo ủ rũ hẳn đi. Chú út bây giờ như cục
vàng, không ai được chạm vào, chú út nghiện học đến nỗi không
thèm nhìn ngó đến đứa cháu yêu quý của mình.
Quý Liên Hoắc ngồi trong trong phòng khách, làm xong bài trên
tay, nhìn thời gian thì thấy đã hơn mười hai giờ, lại nhìn ra ngoài,
trời đã tối đen. Cậu cúi đầu cất dọn đồ dùng và bài tập, đang
định lên lầu đi ngủ thì chợt nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài.
Quý Liên Hoắc đứng yên tại chỗ, tiếp tục lắng nghe, loáng
thoáng nghe thấy tiếng xe hơi dừng trước biệt thự. Tim cậu chợt
đập loạn xạ, cậu đặt giấy bút trong tay xuống, nghe thấy tiếng
đóng mở cổng ngoài biệt thự.
Vương Chiêu Mưu trở về từ Chử Thành, đã khuya rồi, vừa xuống
xe mở cửa biệt thự đã thấy một bóng người chạy ra khỏi biệt
thự, sau lưng là ánh đèn rọi ra ngoài, lao thẳng về phía anh.
Vương Chiêu Mưu gần như bị ôm chặt, còn chưa kịp phản ứng
thì vòng tay quanh eo đã bắt đầu siết chặt, khiến anh không nói
nên lời. Đầu của thiếu niên vùi vào hõm cổ anh, ướt đẫm, thật
lâu vẫn không chịu ngẩng lên.
Vương Chiêu Mưu giật mình, giơ tay vuốt đầu cậu, tay kia vỗ nhẹ
vào lưng Quý Liên Hoắc.
Động tác xoa dịu bắt đầu có kết quả, anh cảm thấy cánh tay ôm
eo mình thả lỏng một chút, Vương Chiêu Mưu cuối cùng cũng có
thể nói được.
"Tôi về rồi."
định.
Thầy chủ nhiệm một tay ôm bài tập của học sinh, một tay cầm
bảng điểm tổng hợp, hy sinh một tiết tự học toán để tổ chức họp
lớp cho học sinh.
"Lớp trưởng, cán sự học tập, phát hết bài thi xuống." Thầy chủ
nhiệm đặt chồng giấy dày lên bàn ở hàng ghế đầu, lớp trưởng và
cán sự bộ môn nóng lòng bước tới, muốn tận dụng cơ hội phát
bài thi để xem kết quả của mọi người.
Quý Liên Hoắc ngồi trên ghế của mình, dưới tay đè bài tập tự
nhiên tổng hợp đã làm tối qua, thỉnh thoảng lại có cán sự học
tập đến phát bài với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lớp học toàn là tiếng học sinh lật bài thi, Quý Liên Hoắc nhìn bài
thi của mình, ngữ văn 139, toán 140, tiếng Anh 130. Bài thi tự
nhiên tổng hợp được phát cuối cùng, Quý Liên Hoắc nhìn chằm
chằm vào điểm số trên đó, sững sờ trong giây lát.
"Nhận bài thi hết chưa?" Thầy chủ nhiệm trông có vẻ không vui:
"Nhìn điểm của các em đi, câu nào cũng mắc rất nhiều lỗi sai, có
những chỗ lẽ ra không nên bị trừ điểm, các em liên tục mắc lỗi,
thi nhau làm sai! Thầy đã bảo các em bao nhiêu lần rồi, đọc câu
hỏi, đọc câu hỏi! Mà cứ không nghe!"
Thấy nhiều học sinh nhìn bài thi đầy tiếc nuối, thầy chủ nhiệm
hắng giọng: "Kỳ thi thử lần này đã bộc lộ nhiều vấn đề của các
em, có những em tụt hậu, nhưng, cũng có em tiến bộ nhanh
chóng."
Thầy chủ nhiệm cúi đầu nhìn vào bảng thành tích tổng hợp:
"Trước đây chưa có học sinh nào trong lớp chúng ta lọt vào top
ba toàn khối, nhưng lần này, một bạn đã làm được."
Các bạn cùng lớp đồng loạt quay sang nhìn La Tiểu Lệ. La Tiểu
Lệ lại chỉ nhìn bài thi của mình, cau mày. Lần này quả thực cô bé
có tiến bộ, điểm cao hơn lần trước mười điểm, tổng điểm là 655,
nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không có vẻ gì là sẽ lọt vào
top ba toàn khối.
"Người thầy đang nói đến là Quý Liên Hoắc." Thầy chủ nhiệm
ngước mắt nhìn thiếu niên ngồi ở hàng thứ ba.
"WOW!" Trong lớp lập tức vang lên tiếng reo hò, La Ngũ Nhất
hưng phấn mở to mắt nhìn bạn cùng phòng ngồi hàng trước.
Thảo nào trước đó không hề thấy người ta lo lắng chút nào! Top
ba toàn khối thì còn lo cái gì!
La Tiểu Lệ cũng nhìn sang. Trên gương mặt Quý Liên Hoắc
dường như không có cảm giác vui mừng quá mức nào, mà chỉ
bình tĩnh vì kết quả vừa đạt đến mục tiêu của mình.
"Em Quý Liên Hoắc kể từ khi vào lớp chúng ta đã có bước nhảy
vọt về chất trong từng kỳ thi một, lần đầu thi tự nhiên tổng hợp
chỉ có 211 điểm, cho tới lần này, tự nhiên tổng hợp đã đạt 276
điểm, cải thiện tới 65 điểm!" Thầy chủ nhiệm không khỏi tự hào
về học trò của mình: "Tổng điểm của Quý Liên Hoắc lần này đạt
tới 685 điểm, đứng nhất lớp chúng ta, đứng thứ ba toàn khối!"
Nhiều người trong lớp đồng loạt vỗ tay, La Ngũ Nhất vỗ tay
mạnh đến mức lòng bàn tay đỏ bừng. La Tiểu Lệ cũng giơ tay cổ
vũ Quý Liên Hoắc. Mặc dù cô bé mất vị trí dẫn đầu trong lớp
nhưng tổng điểm đã được cải thiện, cô đã cố gắng hết sức, chúc
mừng một người khác cũng đã cố gắng hết sức là thể hiện sự
tôn trọng từ tận đáy lòng.
Điểm của Quý Liên Hoắc quả thực tăng quá nhanh. Kỳ thi tháng
thứ 2 cao hơn kỳ thi đầu tiên gần 60 điểm. Lần này thi cao hơn
kỳ thi tháng những 50 điểm. Đây gần như là kết quả của tác
động kép giữa tài năng và sự chăm chỉ.
"Được rồi." Thầy chủ nhiệm vừa cười vừa nâng tay lên: "Người
đứng thứ hai lớp chúng ta là em La Tiểu Lệ lần này cũng tiến bộ
rất nhiều, đã tiến bộ gần mười điểm so với kỳ thi trước đó, và
môn tiến bộ chính là môn toán. Nếu các em đều học hỏi từ hai
bạn này, chỉ cần các em chăm chỉ thì nhất định sẽ đạt được
thành quả!"
Danh sách điểm thi thử được dán ở tầng một vào chiều hôm đó,
Quý Liên Hoắc và La Ngũ Nhất đứng trước bảng điểm, nhìn tên
và số trên đó.
"Quý huynh, cậu giỏi lắm đó." La Ngũ Nhất ngẩng đầu lên, cảm
thấy cổ mình sắp không chịu nổi: "Cậu có thấy không, top bốn,
năm học sinh đứng đầu toàn khối đều là của lớp nâng cao, chỉ
có một mình cậu là của lớp thường thôi."
Lớp nâng cao này là lớp trọng điểm duy nhất của Trung học số
1, học sinh lớp đó được hưởng nguồn tài nguyên giáo viên tốt
nhất ở Trung học số 1, thầy chủ nhiệm là trưởng khối lớp cuối
cấp, tỷ lệ trúng tuyển đại học gần như 100%. Gia đình nào ở Tô
Thành mà có con cái vào lớp nâng cao của Trung học số 1 chắc
chắn sẽ khiến hàng xóm ghen tị.
Quý Liên Hoắc dời mắt xuống, đến cuối bảng kết quả, ở vị trí thứ
chín từ dưới lên, cậu nhìn thấy tên Vương Chiêu Vân. Dường như
không có gì đáng ngạc nhiên.
Lần này Vương Chiêu Vân rất hồi hộp, thậm chí không dám đi
xem danh sách kết quả, chỉ cho đàn em đi xem rồi báo cáo lại.
Khi nghe tin mình lại xếp hạng chín từ dưới lên, cậu ta tủi thân
đến độ không thốt ra lời. Dựa vào số điểm này, e rằng ngay cả
trường cao đẳng cũng không thể vào được!
"Vậy còn Quý Liên Hoắc thì sao? Hắn hạng mấy?" Vương Chiêu
Vân không từ bỏ, hỏi tiếp.
"Hạng ba." Đàn em vẫn còn nhớ.
"Lần trước còn đứng thứ hai trong lớp, sao lần này lại thành thứ
ba!" Vương Chiêu Vân nở nụ cười đắc ý khó lòng che giấu, đứng
dậy khỏi chỗ ngồi, nói một cách thương cảm: "Chắc phải đi an ủi
một cái?"
Đàn em nhìn đại ca bằng ánh mắt tội nghiệp.
"Lần này người ta hạng ba toàn khối."
Nụ cười của Vương Chiêu Vân dần biến mất, rồi cậu ta lặng lẽ
ngồi lại vào chỗ.
Cái tên này mạnh đến vậy sao?
Vương Chiêu Vân không khỏi chìm vào suy tư, hay phải nói là
anh ba nhìn người thật sự rất chính xác?
×××
Sau hai ngày lựa chọn, cuối cùng Vương Chiêu Mưu đã chọn
được ba lô đất để Lão Tề xem xét kỹ hơn.
Lão Tề cúi đầu chăm chú nhìn ba mảnh đất được sếp chọn ra,
một là đất thương mại ở phía đông thành phố, một là đất thổ cư,
còn một mảnh khác gần như ở ngoại ô thành phố, dường như có
rất ít tiềm năng phát triển.
"Sếp." Lão Tề đề xuất ý kiến của mình: "Tôi nghĩ cậu có thể lựa
chọn giữa mảnh đất thứ nhất và thứ hai, còn mảnh đất thứ ba
hình như không có giá trị mấy, cho dù có xây nhà ở đó thì cũng
không có ai ở."
"Chọn một?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Lão Tề, đẩy cả ba
tập tài liệu lại. "Tôi muốn cả ba mảnh đất này."
Lão Tề đứng đó, lặng lẽ véo chân mình một cái, đau đớn nói với
Lão Tề rằng đây không phải là mơ.
"Sếp..."Lão Tề muốn nói lại thôi.
"Nghĩ ra cái gì thì nói cái đó." Vương Chiêu Mưu nói với vẻ mặt
bình thường: "Giữa chúng ta không cần giấu diếm gì cả."
"Sếp." Lão Tề không khỏi nhấn mạnh hơn. "Khu dân cư nằm đối
diện với phố đêm trong tương lai còn phải tiếp tục đầu tư tiền
vào, giờ mà mua ba mảnh đất cùng một lúc, tôi sợ công ty chịu
không nổi đâu, nếu mảnh đất này không phát triển được, tiền
vung ra rồi, lỗ cái là mất hàng chục triệu."
Lão Tề vẻ mặt lo lắng, cúi đầu nhìn tập tài liệu thứ ba. "Tôi có
thể hiểu được việc mua hai lô đầu tiên, nhưng lô đất thứ ba gần
như nằm ở ngoại ô thành phố, dù cậu có xây cái gì ở đó cũng sẽ
không thu hút được người."
Vương Chiêu Mưu nghe vậy mỉm cười, đôi mắt dưới tròng kính
toát lên vẻ tinh tường của một doanh nhân.
"Sếp Vương lớn đầu tư 30 triệu, có thể dùng để mua mảnh đất
đó." Vương Chiêu Mưu quan sát sắc mặt thắc mắc của Lão Tề,
bèn vẫy tay, ra hiệu cho Lão Tề lại gần.
Lão Tề lập tức nghiêng người, hiểu ra những lời sếp sắp nói lúc
này phải tuyệt đối giữ bí mật.
"Anh có nghe nói tới ga tàu cao tốc không?" Vương Chiêu Mưu
hơi nhướng mày.
Lão Tề ngày thường chú ý đến thời sự, biết rằng tuyến đường
sắt cao tốc giữa Tần Thành và Thẩm Thành đã hoàn thành vào
năm ngoái, có vẻ như sẽ được đưa vào sử dụng trong năm nay.
"Tôi chỉ nghe nói đường sắt cao tốc nhanh hơn tàu hỏa rất
nhiều." Lão Tề có chút bối rối, cẩn thận hỏi Vương Chiêu Mưu:
"Tô Thành cũng sắp xây đường sắt cao tốc à?"
Vương Chiêu Mưu không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhếch
môi mỉm cười.
Đường sắt cao tốc Tần Thành và Thẩm Thành sẽ chính thức đi
vào hoạt động vào tháng 10 năm nay. Đến tháng 1 năm sau,
bên trên sẽ chính thức quyết định thực thi một kế hoạch lớn,
12.000 cây số đường dành riêng cho vận tải hành khách sẽ lần
lượt được xây dựng, tổng cộng sẽ có gần 30.000 cây số đường
mới. Lúc đó, Tô Thành là một trong những địa phương khởi công
xây dựng trong giai đoạn đầu.
"Tôi hiểu ra rồi." Lão Tề gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn
nghi vấn khó giải thích, nhưng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng,
cầm lấy ba tập tài liệu trên bàn.
"Tôi đã đặt giới hạn giá cho việc đấu thầu trong tài liệu." Vương
Chiêu Mưu ngồi trên ghế giám đốc, nâng tay ghẽ vuốt trán: "Nếu
vượt quá mức giá đó, thì cứ từ bỏ. Tôi có phương án thay thế."
Lão Tề mở từng tài liệu ra, nhìn giá trên bảng biểu, lại bất giác
nhíu mày. Trước đó đã mua công ty bất động sản, đầu tư tiền
vào dự án, nếu lại mua ba mảnh đất này, tiền mặt trong tay sếp
có thể cạn kiệt. Trước đây, sếp rõ ràng muốn đợi đến khi khu
dân cư hoàn thành, thu hồi một phần vốn rồi mới mua đất tiếp,
nhưng bây giờ lại định dốc toàn lực, đánh cược gần như tất cả
những gì mình có.
Thấy Lão Tề do dự, Vương Chiêu Mưu đứng dậy, đứng trước cửa
sổ văn phòng, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
"Anh cứ mạnh dạn đi làm, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng
vẫn ở đây."
Lão Tề gật đầu thật mạnh, nắm chặt tài liệu trong tay, rời khỏi
văn phòng.
Công việc trong công ty bất động sản bề bộn, hồ sơ của tập
đoàn Vương Thị cũng gần như chất đống trên bàn, Vương Chiêu
Mưu vừa đến là phải xử lý đủ loại văn kiện, buổi tối cũng không
về biệt thự, chỉ nghỉ ngơi một lúc ở sô pha văn phòng rồi tiếp tục
làm việc.
Dự án mở trung tâm thương mại bên Chử Thành được đưa vào
lịch trình, dù trước đó đội ngũ phát triển đã tới nơi, nhưng điện
thoại của Vương Chiêu Mưu gần như reo liên tục, nhiều chuyện
cứ nối tiếp nhau xảy ra. Anh buộc phải đi công tác ở Chử Thành,
dự định ban đầu là đi một tuần nhưng không ngờ lại bị kéo dài
đến một tháng. Khi anh trở lại, hoa đào của Tô Thành đã nở rồi.
Kỳ thi thử cuối cùng của Quý Liên Hoắc trước khi thi đại học
cũng đã kết thúc. Cả tháng nay không gặp Vương Chiêu Mưu,
Quý Liên Hoắc tuần nào về nhà cũng đợi, nhưng lại không thể
đợi được người mình thương nhớ.
La Ngũ Nhất cảm giác được rõ nhất. Từ một tháng trước bắt
đầu, Quý Liên Hoắc càng ngày càng ít nói, bây giờ dường như đã
trở lại trạng thái ban đầu, cậu ta hỏi ba câu cũng chưa chắc
nghe được một câu trả lời. Quý Liên Hoắc mỗi tuần đều mang
hạt dẻ rang đường đến trường, lần sau ngon hơn lần trước,
nhưng biểu cảm của cậu càng lúc càng nặng nề hơn. Không biết
ở nhà có chuyện gì không.
Kỳ thi thử thứ hai đã kết thúc, thời gian đếm ngược đến kỳ thi
tuyển sinh đại học còn 28 ngày. Quý Liên Hoắc gần như dành
toàn bộ thời gian cho việc học, cậu luôn cảm thấy mình chưa đủ
giỏi. Nếu cậu có ích hơn thì đã có thể cùng Chiêu Chiêu đi khắp
mọi nơi, giúp anh gánh vác phần nào áp lực.
Sau kỳ thi thử thứ hai là đến cuối tuần, Quý Liên Hoắc trở về
biệt thự, đang ngồi làm bài ở phòng khách, mắt mỏi rồi nên
ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, chị Trình quản lý Quý Đại Bảo
chặt chẽ, không cho nó quấy rầy Quý Liên Hoắc trong lúc đang
học bài. Vẻ mặt Quý Đại Bảo ủ rũ hẳn đi. Chú út bây giờ như cục
vàng, không ai được chạm vào, chú út nghiện học đến nỗi không
thèm nhìn ngó đến đứa cháu yêu quý của mình.
Quý Liên Hoắc ngồi trong trong phòng khách, làm xong bài trên
tay, nhìn thời gian thì thấy đã hơn mười hai giờ, lại nhìn ra ngoài,
trời đã tối đen. Cậu cúi đầu cất dọn đồ dùng và bài tập, đang
định lên lầu đi ngủ thì chợt nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài.
Quý Liên Hoắc đứng yên tại chỗ, tiếp tục lắng nghe, loáng
thoáng nghe thấy tiếng xe hơi dừng trước biệt thự. Tim cậu chợt
đập loạn xạ, cậu đặt giấy bút trong tay xuống, nghe thấy tiếng
đóng mở cổng ngoài biệt thự.
Vương Chiêu Mưu trở về từ Chử Thành, đã khuya rồi, vừa xuống
xe mở cửa biệt thự đã thấy một bóng người chạy ra khỏi biệt
thự, sau lưng là ánh đèn rọi ra ngoài, lao thẳng về phía anh.
Vương Chiêu Mưu gần như bị ôm chặt, còn chưa kịp phản ứng
thì vòng tay quanh eo đã bắt đầu siết chặt, khiến anh không nói
nên lời. Đầu của thiếu niên vùi vào hõm cổ anh, ướt đẫm, thật
lâu vẫn không chịu ngẩng lên.
Vương Chiêu Mưu giật mình, giơ tay vuốt đầu cậu, tay kia vỗ nhẹ
vào lưng Quý Liên Hoắc.
Động tác xoa dịu bắt đầu có kết quả, anh cảm thấy cánh tay ôm
eo mình thả lỏng một chút, Vương Chiêu Mưu cuối cùng cũng có
thể nói được.
"Tôi về rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro