Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 61

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

"Anh Tề, sếp Vương còn chưa đến công ty, Hội doanh nhân Chử
Thành đã phái người đến nói chuyện rồi, họ đều đang đợi ở
phòng họp, sắp hết giờ rồi!" Trợ lý lo lắng như kiến bò chảo
nóng, suýt nhảy dựng lên ở đầu bên kia điện thoại.
"Tôi biết, tôi đang trên đường tới nhà sếp, sẽ đến ngay!" Lão Tề
nhanh chóng cúp điện thoại, vội vàng xuống xe chạy vào biệt
thự.
Chị Trình mở cửa cho Lão Tề. Lão Tề nhìn thoáng qua đã thấy
người đàn ông ngồi uống trà trên sô pha trong phòng khách,
mắt nhắm, đôi chân dài gác lên nhau, đường nét vô cùng duyên
dáng.
"Sếp!" Lão Tề sải bước tiến tới, chưa kịp nói đã thấy Vương
Chiêu Mưu từ từ mở mắt, dùng ngón trỏ chạm vào môi.
Lão Tề im lặng, gần như ngay lập tức nghe thấy tiếng khóc xé
lòng của thằng nhóc nào đó.
"Pa pa on ai gồi!"
Hình ảnh Quý Đại Bảo ăn thùng uống vại tại bàn ăn vụt một cái
hiện lên trong đầu Lão Tề. Khỏi phải nói thêm gì nữa, Lão Tề
ngồi xuống đối diện Vương Chiêu Mưu, hít một hơi thật sâu.
Đúng là đáng đánh một trận.
"Pa pa hu hu hu!"
"Pa pa on ông dám ữa!"
Tiếng khóc của Quý Đại Bảo có sức xuyên thấu rất mạnh, tiếng
bàn tay vỗ bốp bốp trên mông cũng rất vang. Lão Tề có thể
tưởng tượng cái mông nhỏ căng tròn của nó bị đánh đỏ ửng lên
trông rất thê thảm. Tuy tiếng khóc của Quý Đại Bảo rất vui tai,
nhưng Lão Tề không thể không nhắc nhở Vương Chiêu Mưu.
"Sếp, người của Hội doanh nhân Chử Thành đang ở đây, họ
muốn nói chuyện riêng với cậu."
Đơi mắt dưới tròng kính của Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng ngước
lên, tay nâng chung trà, cả người toát lên vẻ biếng nhác. "Có
chuyện gì cần nói với họ?"
"Tám phần mười là về việc mở cửa hàng." Lão Tề hạ giọng: "Họ
đã biết được tình hình của trung tâm mua sắm Tô Thành rồi, nói
chuyện với cậu chẳng qua là để tìm mọi cách chen chân vào
trung tâm mua sắm bên Chử Thành."
Vương Chiêu Mưu nhấp ngụm nước trà, thong thả lắc đầu.
"Không gặp."
Đây là những gì đã xảy ra ở kiếp trước, người đến từ Hội doanh
nhân Chử Thành đều lớn tuổi hơn hẳn Vương Chiêu Mưu, hai
trong số họ còn thuộc đẳng cấp nguyên lão trong giới doanh
nhân Chử Thành, thường xuyên tiếp xúc với ông Vương. Trước
áp lực từ Hội doanh nhân, Vương Chiêu Mưu để lại 40% diện
tích cửa hàng trong trung tâm mua sắm cho họ, nhưng những
hộ kinh doanh mà họ nhét vào không hề tuân thủ các yêu cầu
của trung tâm mua sắm, bôi đen trần nhà được trang trí sạch sẽ
và sáng sủa là chuyện nhỏ, điều rắc rối hơn nữa là những hộ
kinh doanh này còn ngầm kết bè kết phái. Họ đoàn kết một
lòng, cả tập thể nợ tiền thuê không trả, không cho khách hàng
đến quầy thu ngân chính để thanh toán, phớt lờ các hoạt động
do trung tâm mua sắm tổ chức. Trong các dịp lễ hội, trung tâm
mua sắm phát voucher nhưng bọn họ liên kết với nhau rồi từ
chối nhận, thậm chí còn chế nhạo khách hàng sử dụng voucher.
Do những người này lôi kéo, các cửa hàng khác đang kinh doanh
lương thiện cũng bị ảnh hưởng, noi gương họ bắt đầu không
thanh toán tiền thuê, không tuân thủ các quy định của trung tâm
mua sắm dành cho hộ kinh doanh.
Đủ chuyện lộn xộn diễn ra gần hai năm, cuối cùng Vương Chiêu
Mưu không thể chịu nổi nữa, hoàn toàn trở mặt với Hội doanh
nhân Chử Thành, trục xuất hết những hộ kinh doanh này ra khỏi
trung tâm mua sắm, chỉnh đốn từ trên xuống dưới một lần, phải
mất thêm một năm nữa để giải quyết nhiều vấn đề tiếp theo,
mời chào hộ kinh doanh mới, tới lúc này trung tâm mua sắm của
Chử Thành mới ổn định và bắt đầu có lời.
Thay vì để cho quá nhiều rắc rối xảy ra như vậy, thà rằng ngay
bây giờ mạnh tay.
"Thế này... không ổn nhỉ." Lão Tề tỏ ra khó xử.
Không giống như nhà họ Vương một mình nắm quyền cả Tô
Thành, các thế lực ở Chử Thành như cái kiềng ba chân, chia đều
cho ba nhà: nhà họ Võ, nhà họ Trương và nhà họ Doãn; giữa ba
nhà này vướng mắc rất nhiều lợi ích khác nhau, lúc đánh nhau
lúc hòa giải, trở thành một mớ hỗn độn.
Bây giờ, ngoài nhà họ Võ ra, đại diện của nhà họ Trương và nhà
họ Doãn đều đã đến Tô Thành, đồng thời còn đưa một nhóm
thành viên Hội doanh nhân Chử Thành theo, đòi gặp Vương
Chiêu Mưu để đàm phán về việc của trung tâm mua sắm, nếu
anh không đi tức là làm mất lòng cả hai nhà cùng một lúc.
"Quy tắc là quy tắc." Vương Chiêu Mưu vẫn thản nhiên như
thường, hạ mắt xuống, nhẹ nhàng xoay chung trà trong tay.
"Chử Thành thì sao, vào địa bàn của tôi thì phải tuân theo quy
tắc của tôi. Đừng nghĩ đến việc nhét người vào."
Lão Tề suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho trợ lý, sau đó tiếp
tục cùng sếp thưởng thức tiếng khóc la trên lầu. Nếu biết vậy thì
sao lúc đầu còn làm chứ?
"Đúng rồi." Nghe tiếng khóc trên lầu dần yếu đi, Vương Chiêu
Mưu đưa điện thoại cho Lão Tề. "Tìm người kiểm tra lịch sử
duyệt web ngày hôm nay trên này cho tôi."
"Tôi biết rồi sếp." Lão Tề nhận lấy di động cá nhân của Vương
Chiêu Mưu, đứng dậy đi làm ngay.
Vương Chiêu Mưu ngồi yên tại chỗ, nghe tiếng khóc của Quý Đại
Bảo lắng xuống một lúc lâu mới bắt đầu một đợt mới. Lần này
nghe còn hay hơn nhiều so với lần trước. Còn biết chia thành hai
đợt trước sau nữa.
Vương Chiêu Mưu nhìn thời gian, đợi khi còn nửa tiếng là đến lúc
Quý Liên Hoắc phải đi học lái xe mới đứng dậy đi lên lầu, gõ cửa
phòng.
Cửa phòng mở ra, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, mím
môi thật chặt.
"Anh Chiêu Mưu, tại em không dạy Đại Bảo đàng hoàng."
"Điện thoại chất lượng tốt, có đánh rơi cũng không sao." Vương
Chiêu Mưu bước vào phòng, thấy được tổng giám đốc Lãnh đang
nằm bẹp trên giường.
Cặp mông của thằng nhóc tội nghiệp đỏ bừng vì bị đánh đòn,
người thì ướt sũng như thể vừa bị ngâm trong nước rồi vớt lên,
khóc thút tha thút thít, mũi đỏ bừng, mắt sưng tấy sắp mở
không ra, miệng chảy nước miếng lung tung, quả thật là thê
thảm.
"Sau này nhất định phải nhớ kỹ, không được ăn bừa bãi." Vương
Chiêu Mưu lấy một tờ giấy cẩn thận lau nước mũi và nước mắt
trên mặt Quý Đại Bảo: "Kiểm soát ham muốn của mình, hiểu
không?"
Quý Đại Bảo lại òa lên khóc, nắm chặt ngón tay Vương Chiêu
Mưu không buông. Anh ơi sao lâu thế anh mới lên? Anh mà
không đến nữa là mông tôi nát bét thật đấy hu hu hu.
"Đại Bảo, xin lỗi anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc sầm mặt, lạnh
giọng quát.
Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn thiếu niên, loáng thoáng nhận
ra khí thế bá đạo của tổng giám đốc Lãnh khi trưởng thành đến
từ đâu.
"Xin nỗi pa pa..." Quý Đại Bảo nức nở, quay mặt về phía Vương
Chiêu Mưu, đập đầu nhỏ xuống giường: "On biết sai ồi."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vương Chiêu Mưu bất ngờ cảm thấy
vui vẻ hơn nhiều, vừa mìm cười vừa liếc nhìn Quý Liên Hoắc, giơ
tay chạm vào cái đầu đầy mồ hôi của Quý Đại Bảo.
"Sai ở đây?" Vương Chiêu Mưu liếc nhìn mông Quý Đại Bảo rồi
đưa ra một câu hỏi trí mạng.
"On hông nên ăn lung ung, hông nên chơi diện hoại của pa pa."
Quý Đại Bảo khàn giọng khóc nức nở, tay nhỏ dụi dụi đôi mắt đỏ
hoe.
"Không." Vương Chiêu Mưu mỉm cười dịu dàng: "Con sai vì cho
rằng mình biết tất cả, nghĩ rằng cái gì mình cũng có thể làm
được."
Quý Đại Bảo bĩu môi tủi thân, nhìn người đàn ông trước mặt
bằng cặp mắt đầy nước.
"Đơn giản thì..." Vương Chiêu Mưu tổng kết giúp Quý Đại Bảo:
"Con tự phụ quá."
Vương Chiêu Mưu chu đáo giải thích với tổng giám đốc Lãnh:
"Có biết tự phụ nghĩa là gì không?"
Quý Đại Bảo khịt mũi, vẻ mặt như mắc nghẹn. Chưa có ai từng
gọi tôi là kẻ tự phụ! Tôi không phải là người kiêu ngạo!
"Em biết." Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu chỉ nhìn Quý
Đại Bảo thì không nhịn được bước lên một bước.
Cái này hình như không phải là một câu hỏi trả lời nhanh. Vương
Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý Liên Hoắc, thấy thiếu niên ngồi
xổm xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn mình.
"Tự phụ có nghĩa là không hiểu rõ về bản thân, kiêu ngạo và..."
Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, đặt đầu ngón tay lên môi thiếu
niên, hơi nâng cằm ra hiệu về phía Quý Đại Bảo. "Không cần giải
thích với tôi, nói cho cháu trai của cậu."
Quý Liên Hoắc mím môi, tai lại đỏ bừng, cảm giác môi như tê
dại.
Quay mặt về phía Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc lập tức cau mày.
"Con vừa ngông cuồng vừa mù quáng, không có chút tự giác
nào cả, vô tri ngu xuẩn!"
Quý Đại Bảo không khỏi lại nghẹn ngào, cả người cảm thấy khó
chịu.
"Con tự cho mình là đúng, kiêu ngạo tự đại, không hề có chút
lòng khiêm tốn nào sao? Con có biết mình đã gây ra bao nhiêu
rắc rối cho mọi người vì sự thiếu hiểu biết và kiêu ngạo của mình
không? Chị Trình phải giải quyết đống lộn xộn con để lại, phải
dọn thủy tinh vỡ, chú Tề phải chạy tới chạy lui trong bệnh viện
chăm lo cho con, anh Chiêu Mưu đã dành thời gian quý báu của
mình để ở trong bệnh viện với con, đã tốn bao nhiêu tiền cho
con, con còn dám ném cả điện thoại di động của anh Chiêu
Mưu!" Quý Liên Hoắc quát mắng Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo càng nghe càng buồn, lại bật khóc hu hu.
Quý Liên Hoắc dừng lại, vẻ mặt dịu xuống, nhẹ nhàng nhìn sang
Vương Chiêu Mưu bên cạnh. "Anh Chiêu Mưu, em nói đúng
không?"
Giọng điệu thiếu niên thay đổi quá nhanh làm Vương Chiêu Mưu
phải nhìn Quý Liên Hoắc một lúc rồi mới khẽ gật đầu.
Quý Đại Bảo thấy Vương Chiêu Mưu gật đầu thì càng khóc đau
đớn hơn. Mình có thực sự tự phụ đến thế không?
"Đã đến lúc cậu phải đi học rồi." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn thời
gian, nhắc nhở: "Ngày đầu tiên đi học đừng đến muộn."
Quý Liên Hoắc phản ứng ngay, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa
tay.
Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đang khóc thảm thiết lên,
giao cho chị Trình, rồi lên xe cùng thiếu niên, cả hai tình cờ đi
cùng đường. Trên đường đến công ty bất động sản, Quý Liên
Hoắc được thả xuống, cậu nhìn vào xe muốn nói lại thôi, Vương
Chiêu Mưu mơ hồ hiểu ra thiếu niên muốn gì, đồng ý tan sở sẽ
đón cậu ở trường dạy lái xe.
Quý Liên Hoắc gật đầu, nhìn chiếc xe phóng đi rồi bước vào
trường dạy lái xe mà anh Chiêu Mưu đã chọn. Lão Tề chọn người
hướng dẫn riêng giỏi nhất trường dạy lái xe, Quý Liên Hoắc lại là
học viên VIP, không phải luân phiên với các học viên khác, suốt
buổi chiều, huấn luyện viên chỉ dạy mình cậu.
"Mấy ngày nay cậu có thể vừa tập lái xe vừa chuẩn bị thi môn
một." Huấn luyện viên hài lòng nhìn Quý Liên Hoắc sau khi học
xong vài thủ thuật, được chỉ cho những gì cần chú ý là đã có thể
lùi xe vào chuồng dọc từ từ.
"Ở môn hai, chủ yếu là dùng số 1, kết hợp với côn và thắng xe,
còn về cơ bản không sử dụng chân ga." Huấn luyện viên thấy
Quý Liên Hoắc học nhanh như vậy bèn cho cậu thử lùi xe vào
chuồng dọc và đậu xe song song, làm xong thì bắt đầu dạy đậu
xe vào ô.
Chỉ trong một buổi chiều, huấn luyện viên kinh ngạc nhìn Quý
Liên Hoắc thuần thục lùi xe vào chuồng dọc, đậu xe song song
đúng vị trí, gần như đã hoàn thành hai đề bài khó nhất môn số
hai thì không khỏi cảm thán. Không hổ là trạng nguyên!
Chiều hôm đó Vương Chiêu Mưu đi ngang qua trường lái xe, Quý
Liên Hoắc chưa học xong, thế là anh quyết định vào trong xem
Quý Liên Hoắc học ra sao.
"Tôi chưa bao giờ thấy học viên nào học nhanh đến thế." Huấn
luyện viên rất tán thưởng Quý Liên Hoắc: "Chỉ trong một buổi
chiều thôi mà đã rất thành thạo lùi xe vào chuồng dọc và đậu xe
song song, ngày mai tôi sẽ dạy cách xuất phát ở nửa dốc, tuyệt
đối không có vấn đề gì khác."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc mà không dám chắc cho
lắm, người mà huấn luyện viên dạy và người anh dạy là cùng
một người à.
"Quý Liên Hoắc có phản ứng với xe rất tốt đấy, đây là môn thứ
hai, huấn luyện viên không cần phải có mặt trên xe đâu." Huấn
luyện viên chỉ vào xe tập lái: "Sếp Vương có thể lên thử xem
sao."
Vương Chiêu Mưu bán tín bán nghi lên xe, ngồi ở ghế phụ, thắt
dây an toàn, nhìn thiếu niên bên cạnh.
"Anh Chiêu Mưu." Mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng lên khi nhìn
thấy Vương Chiêu Mưu lên xe.
"Lùi xe vào chuồng dọc trước." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn thắng
xe trên ghế phụ của xe tập lái, cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Quý Liên Hoắc nghiêm mặt lại, tập trung lùi xe từ bên trái vào,
mọi việc diễn ra suôn sẻ, chỉ trừ lúc thân xe nằm thẳng và lùi thì
tốc độ hơi nhanh.
"Chậm lại ở đây." Vương Chiêu Mưu ra hiệu cho Quý Liên Hoắc
nhìn vào kính chiếu hậu bên trái: "Có một mẹo nhỏ là nhìn vào
phía dưới gương chiếu hậu và vị trí của vạch kẻ, như vậy có thể
xác định xem mình đã lùi hết hay chưa."
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nín thở, lại lùi xe vào
chuồng dọc, lần này vị trí càng hoàn hảo, khuyết điểm duy nhất
sau khi xe rẽ thẳng thì lùi lại hơi nhanh.
"Có phải côn nhả nhanh quá không?" Vương Chiêu Mưu giúp
thiếu niên tìm ra vấn đề.
"Em... không biết." Quý Liên Hoắc mím môi, tai đỏ lên.
Vương Chiêu Mưu không nhìn thấy dưới chân của Quý Liên
Hoắc, nên giơ tay nhẹ nhàng đặt lên chân chận, như vậy chỉ cần
cậu nhấc chân lên là anh sẽ cảm nhận được.
"Làm lại đi."
Thêm một lần lùi xe vào chuồng dọc, huấn luyện viên đứng bên
ngoài nhìn thấy khuôn mặt Quý Liên Hoắc đỏ như bị cháy nắng,
người ngồi ở ghế phụ thì vẫn lịch thiệp ngay ngắn.
Lần lùi này của Quý Liên Hoắc hoàn toàn không theo trật tự, lẽ
ra nên bẻ lái sang trái thì lại quay sang phải, chân nhả côn, xe lại
tăng tốc. Thấy xe mất lái, Quý Liên Hoắc không hề suy nghĩ gì
đã tháo dây an toàn lao tới chắn cho Vương Chiêu Mưu. Vương
Chiêu Mưu vội nghiêng người sang giúp Quý Liên Hoắc đánh lái,
chân đạp thắng cho xe tập lái dừng lại. Quý Liên Hoắc thẳng
người dậy, thở hổn hển, ánh mắt đầy áy náy nhìn Vương Chiêu
Mưu mà không nói được lời nào.
"Trời đất ơi! Tôi còn tưởng hai người định lái xe đi mất chứ!"
Huấn luyện viên vừa giận vừa buồn cười, chạy nhanh tới: "Hai
người không sao chứ!"
"Không sao." Vương Chiêu Mưu cởi dây an toàn ra, vẻ mặt bình
tĩnh. Anh thật sự không thích hợp đi dạy người khác lái xe.
"Có lẽ hôm nay tập quá nhiều rồi." Huấn luyện viên nhìn Quý
Liên Hoắc mà còn chưa hết sợ: "Hôm nay chúng ta dừng ở đây,
ngày mai quay lại."
Quý Liên Hoắc xuống xe rồi chỉ cúi đầu đi Vương Chiêu Mưu,
trong mắt toàn là áy náy. "Xin lỗi, anh Chiêu Mưu."
"Là vấn đề của tôi." Vương Chiêu Mưu biết rất rõ nếu anh không
lên xe dạy Quý Liên Hoắc, thì cậu đã luyện tập tốt hơn.
Nói đúng ra thì đây là ngày đầu tiên Quý Liên Hoắc học lái xe,
thực sự cậu đã làm tốt hơn rất nhiều người khác rồi. Điều khiến
Vương Chiêu Mưu ngạc nhiên hơn nữa là hành động bất ngờ lao
tới chắn trước mặt mình của thiếu niên. Thực ra thì tốc độ của
xe lúc đó chưa đến 20km/h, xe máy điện mà chạy tốc độ này thì
thà rằng nhảy xuống đi bộ còn hơn. Quý Liên Hoắc không điều
khiển được xe nhưng ý nghĩ đầu tiên của cậu lại là bảo vệ người
bên cạnh.
Trên đường về, trong xe hoàn toàn im lặng. Mãi đến bữa tối, khi
chị Trình hỏi Quý Liên Hoắc đi học lái xe thế nào rồi, không khí
mới sôi nổi hơn một chút.
Quý Đại Bảo rưng rưng nước mắt, nằm trên giường uống chai
sữa của mình, mông đau một cái là lại nhớ đến lời chú út đã nói
với mình. Mình có thực sự cần phải suy ngẫm về bản thân
không?
×××
Trên căn gác mái kiểu Trung Quốc cổ kính, một thanh niên đang
xem điện thoại di động, đột nhiên như nhìn thấy cái gì thú vị nên
cầm điện thoại đi xuống lầu. Đi vòng qua nhiều tác phẩm chạm
khắc bằng ngọc đa dạng, chàng trai trẻ mang điện thoại của
mình đến cho một cụ già đang thưởng thức đồ ngọc.
"Ông nội, ông nhìn miếng ngọc này này."
Ông lão ngẩng đầu nhìn thoáng qua dòng chữ trên màn hình.
[Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếng
ngọc, vào sem sem có đáng tiền không!]
"Cả ngày con ở không xem cái gì thế hả?" Ông lão cau mày, nhìn
cháu trai mình với vẻ chê trách.
"Vấn đề là hình khắc này ông!" Chàng trai chỉ vào hình ngọc bàn
long: "Con nói viên ngọc này không bằng ngọc đồ chơi con mua
10 tệ ở sạp lề đường, thế mà bên kia lại bảo ngọc của con đều là
rác rưởi!"
Ông lão nhìn ngọc bàn long trong hình chụp, sửng sốt một lát,
sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Sao vậy ông nội?" Người thanh niên nhìn vẻ mặt của ông lão thì
chẳng hiểu ra sao, hỏi: "Có phải miếng ngọc này có vấn đề gì
không?"
"Miếng ngọc bàn long này hình như là do ông tạc ra." Ông lão
cúi đầu, cẩn thận nhìn miếng ngọc trong hình chụp. "Ngọc này là
một đôi, chắc chắn còn có một cái khác."
"Của ông tạc ra?" Chàng trai xấu hổ gãi đầu, không khỏi tò mò
hỏi: "Lúc đó ông bán được bao nhiêu ạ?"
"Không phải để bán, nó là quà cho hai đứa bé nhà họ Lãnh."
Ông lão cau mày thật chặt, như đang nhớ lại điều gì đó trong
quá khứ, trong mắt không giấu được vẻ đau đớn.
"Cái nhà họ Lãnh làm giàu ở nước ngoài đó ạ?" Mắt chàng trai
sáng lên: "Con nghe nói họ không chỉ có tài sản ở Mỹ mà còn
đầu tư kinh doanh công ty thuốc lá ở Ấn, đồng thời còn tham gia
vào ngành ngân hàng, báo chí bên Ấn bình luận nhà họ Lãnh là
giàu nứt đố đổ vách, nhưng con không biết có thật không!"
"Thế thì có ích gì chứ." Ông lão thở dài nhìn tấm hình chụp ngọc
bàn long trước mặt, chợt nhận ra điều gì đó, vội chỉ vào giá sách
bên cạnh. "Nhanh lên, giúp ông tìm một lá thư ra đây."
"Thư gì kia ạ?" Chàng trai đứng trước giá sách, không biết nên
bắt đầu từ đâu.
"Nhà họ Lãnh từng gửi cho ông một lá thư từ nước ngoài, nhưng
không biết địa chỉ trên đó có còn dùng được hay không." Ông
lão đứng dậy, nóng lòng nhìn giá sách.
"Cụ Lãnh sẽ không bao giờ để tài sản của cháu trai đã mất của
mình rơi vào tay người khác, chúng ta nhất định phải nói cho
ông ấy biết chuyện này!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0