Chương 63
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Vương Chiêu Mưu luôn ghi nhớ rõ ràng những lời mình đã hứa.
Chính vì điều ước này và sự thúc giục của nhiều bên, số điểm
của Quý Liên Hoắc đã tăng từ 570 lên thẳng hơn 700 như hiện
nay, cậu đã dày công học hành gần nửa năm, cũng đáp ứng
được yêu cầu của Vương Chiêu Mưu nên cần phải được khen
thưởng xứng đáng.
Trước đó Lão Tề đã đại diện cho anh tặng Quý Liên Hoắc một
căn nhà ở Chung cư Xuyên Hải, nên bây giờ cậu còn thiếu một
chiếc xe. Vương Chiêu Mưu đã dự trù ngân sách khoảng năm
triệu để chi trả cho điều ước của cậu. Mức giá năm triệu bây giờ
đủ mua một chiếc xe thể thao hạng sang phiên bản giới hạn.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ cậu lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ "phần thưởng", Quý Liên Hoắc đứng trước
mặt Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt sát bên mình nắm chặt lại,
môi cũng mím chặt. Cậu chưa kịp nói một chữ nào thì tai đã bắt
đầu đỏ lên. Vương Chiêu Mưu mở to mắt nhìn màu đỏ trên tai
Quý Liên Hoắc dần lan ra, lan lên má, rồi lan xuống cổ, lan thẳng
xuống dưới. Chẳng bao lâu, cả người Quý Liên Hoắc như bốc
cháy đến nơi mà vẫn không nói ra được một lời.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, tự hỏi đó là ước muốn gì mà
khó bày tỏ đến thế.
"Có chuyện gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng, hai tay
đan lại đặt trước bụng, ngước mắt nhìn thiếu niên, nói giọng
điệu dịu dàng.
"Anh Chiêu Mưu, em..." Quý Liên Hoắc cúi đầu, tựa hồ muốn giải
thích cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào.
"Cậu có thể cố gắng nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hiểu cậu." Vương
Chiêu Mưu nhìn ra được nỗi bất an của thiếu niên, cảm thấy
mình như Thần Đèn của Aladdin, đang chờ người nhặt được cây
đèn nói ra điều ước thứ ba.
Nói nghe xem nào.
"Anh Chiêu Mưu." Thiếu niên cẩn thận nhìn vào mắt Vương
Chiêu Mưu, cố gắng giấu đi vẻ bất an. "Em nói rồi, anh đừng
giận được không."
"Sẽ không giận." Vương Chiêu Mưu rất bình tĩnh, cho dù bây giờ
Quý Liên Hoắc có đòi lấy vợ, bắt anh phải mua nhà mua xe, tổ
chức đám cưới cho mình thì anh cũng không hề tức giận mà còn
chúc mừng cậu nữa.
"Em có thể..." Quý Liên Hoắc lấy hết can đảm nhìn người đàn
ông lịch lãm trước mặt. "Em có thể gọi anh là Chiêu Chiêu
không."
Phòng làm việc yên lặng hai giây.
Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn thiếu niên mà không nói
một lời.
Bị anh nhìn như vậy, Quý Liên Hoắc hoảng sợ nói thêm: "Chỉ
trong lúc riêng tư thôi, khi chỉ có anh và em, sẽ không để ai
nghe được, em cũng sẽ không nói cho ai biết, em thề!"
Vương Chiêu Mưu nhìn bộ dáng hoảng sợ của Quý Liên Hoắc rất
chăm chú, rồi dời ánh mắt, áp đốt ngón tay lên môi, cười một
tiếng rất ngắn. Anh đã nghĩ đến hàng chục điều ước mà Quý
Liên Hoắc có thể nói ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Cậu ta muốn gọi mình là Chiêu Chiêu. Gọi biệt danh mà anh đã
vứt bỏ từ lâu, chỉ là một từ ngắn gọn mà khi chạm môi một cái
là dư âm còn lại đã tan biến trong không khí, cậu ta muốn thực
hiện nó bằng một điều ước.
"Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc căng thẳng nhìn người đàn
ông ngồi ở bàn làm việc, trong mắt còn vương sợ hãi.
Sợ anh sẽ giận.
Sợ anh Chiêu Mưu cảm thấy mình không tôn trọng anh, không
biết lớn nhỏ, không lễ phép.
Càng sợ anh ấy sẽ phát hiện ra những suy nghĩ nhỏ nhặt mà
mình che giấu.
Nghe thiếu niên gọi mình, Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý
Liên Hoắc đang căng thẳng, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.
"Chắc cậu cũng biết rằng từ khi Vương Chiêu Vân ra đời, tôi
chưa bao giờ sử dụng cái tên này nữa. Người khác sẽ không
phân biệt được Chiêu Chiêu là ai."
"Em có thể phân biệt." Quý Liên Hoắc nóng lòng lên tiếng, tiến
lên rồi ngồi xổm bên cạnh ghế, ngước mắt nhìn Vương Chiêu
Mưu. "Trong lòng em chỉ có một Chiêu Chiêu."
Ánh mắt của cậu vừa cẩn thận vừa khẩn thiết, vừa có khát vọng
mãnh liệt. Vương Chiêu Mưu thấy vậy, chỉ có cảm giác hoang
đường buồn cười. Trong lòng Vương Chiêu Mưu dâng lên một
cảm giác kỳ lạ, rất khó miêu tả, anh dứt khoát quay mặt đi,
không nhìn Quý Liên Hoắc nữa.
"Đây không phải là một điều ước đúng nghĩa." Vương Chiêu Mưu
duy trì giọng điệu như thường lệ, giơ tay lấy khăn giấy trên bàn,
tháo cặp kính trên sống mũi ra, chậm rãi lau tròng kính. "Tôi sẽ
cho cậu một cơ hội cuối cùng."
Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nửa bên mặt tinh tế của anh, đôi
mắt dưới tròng kính, hàng mi dài hơi cong, sau khi tháo kính ra
trông đặc biệt hấp dẫn.
Anh Chiêu Mưu giận rồi.
Tuy giọng điệu của Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, nhưng
Quý Liên Hoắc đã nhiều năm sống nhờ dưới mái nhà người khác,
đã học được cách quan sát lời nói và biểu cảm, lúc này cậu có
thể nhìn thấy rất rõ. Nếu cứ đòi hỏi mãi, anh Chiêu Mưu sẽ thực
sự giận mình. Anh ấy sẽ cảm thấy rằng mình có những động cơ
thầm kín nào đó, cuối cùng sẽ bỏ rơi mình. Xin anh đừng làm
vậy với em.
Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, lại chậm rãi
ngước mắt lên.
"Vậy em... xin một công việc được không?"
Vương Chiêu Mưu dừng động tác lau kính, cằm khẽ hạ xuống.
"Được." Đeo lại kính vào, Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, trên
môi nở nụ cười dịu dàng. "Có yêu cầu gì khác không?"
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Quý Liên Hoắc cảm thấy nhẹ
nhõm hơn một chút, ánh mắt chân thành. "Em muốn một công
việc như của chú Tề, có thể luôn ở bên cạnh anh, anh bảo em
làm gì, thì em làm cái đó."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc,
thấy được sự chân thành, dũng cảm và kiên trì trong mắt cậu.
Điều ước này không quá đáng, anh đã phủ quyết một điều ước
của cậu rồi, cái này có thể trở thành hiện thực. Nhưng nó cũng
phải có chừng mực.
"Hiện tại cậu không thể ngồi vào vị trí của Lão Tề." Vương Chiêu
Mưu bình tĩnh nói: "Bởi vì trình độ của cậu có hạn."
"Em biết." Quý Liên Hoắc vội vàng gật đầu, ánh mắt bức thiết:
"Nhưng em có thể học được, em học rất nhanh."
"Còn nữa, cậu còn phải đi học." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn vị trí
két sắt: "Chỉ có học tập nhiều mới có thể cống hiến hết mình để
làm việc tốt hơn."
"Em biết." Quý Liên Hoắc mím môi: "Em có thể làm việc trong kỳ
nghỉ."
Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế: "Khi
nào lấy được bằng lái xe thì đến chỗ tôi điểm danh."
Trong mắt thiếu niên hiện lên vài phần vui mừng, biết Vương
Chiêu Mưu đã đồng ý với yêu cầu của mình. Cuối cùng cậu cũng
có thể giống như chú Tề và những người khác, đi theo anh
Chiêu Mưu mỗi ngày, như hình với bóng.
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội đứng dậy đi theo
sau Vương Chiêu Mưu, mắt sáng rực, vui sướng như thể chuẩn
bị vẫy đuôi.
Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, bước vào phòng ngủ của mình rồi
đóng cửa phòng lại.
Quý Liên Hoắc đi theo sau lưng Vương Chiêu Mưu, nhìn ván cửa
trước mặt cũng không hề thất vọng, còn vui sướng trở về phòng
mình, tranh thủ xem qua nội dung môn thứ tư. Chỉ cần có bằng
lái xe là có thể theo anh Chiêu Mưu đến công ty!
Quý Liên Hoắc đạt được điều mình muốn, còn Vương Chiêu Mưu
đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, khẽ cau mày.
Hai mong muốn của Quý Liên Hoắc gần như nằm ngoài dự đoán
của anh, kiểu người như thế nào lại không nhân cơ hội này để
xin một số tiền lớn mà chỉ muốn quyền được gọi một cái tên,
hay một công việc? Cộng thêm thân phận người cầm quyền
tương lai của nhà họ Lãnh của Quý Liên Hoắc càng làm cho tình
hình trở nên phức tạp hơn.
Anh luôn nhìn thấy những cảm xúc trong mắt Quý Liên Hoắc, từ
sự biết ơn lúc đầu cho đến sự ngưỡng mộ sau này, tất cả đều
bình thường. Cho đến nay, thiếu niên dường như đã có nhận
thức thiên lệch về tình cảm của mình. Việc trẻ con ở độ tuổi này
tưởng lầm thiện cảm thành tình yêu là điều bình thường. Anh chỉ
cần có sự hướng dẫn đúng đắn để đưa mọi việc trở lại đúng quỹ
đạo, có lẽ cậu sẽ tự ngộ ra, đối mặt lại với cảm xúc của mình.
×××
Ngày hôm sau, Vương Chiêu Mưu gọi Lão Tề, nói với anh ta về
việc Quý Liên Hoắc muốn đi làm, coi như tiêm mũi dự phòng
trước cho Lão Tề.
"Thằng nhóc này ghê thật!" Lão Tề nghe vậy lập tức trợn tròn
mắt: "Tôi biết ngay là nó thèm muốn công việc của tôi mà!"
"Có dấu hiệu từ trước à?" Vương Chiêu Mưu khẽ cười.
"Sếp không biết đấy, cái hồi mà Quý Liên Hoắc còn bán trái cây
ngoài đường đã từng hỏi tôi phải làm thế nào mới được làm việc
cho cậu, tôi nói phải đợi Quý Đại Bảo tự lập, thế mà thằng nhóc
còn chưa quên chuyện này!" Lão Tề lập tức bắt đầu lo lắng về
vấn đề việc làm của mình, lúc đó anh ta đã thấy thằng nhóc tới
đây là có mục đích, xem xem, quả đúng là thế! Nửa năm thôi mà
nó đã thành công!
"Sếp, còn tôi..." Lão Tề chỉ vào mình, con mắt còn lại toát lên vẻ
ưu sầu.
"Anh không cần lo." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với tâm phúc
của mình: "Quý Liên Hoắc còn phải đi học, dù có tốt nghiệp cũng
không thay thế được anh."
Thấy Lão Tề thở dài nhẹ nhõm, Vương Chiêu Mưu nói đùa: "Anh
theo tôi lâu năm rồi mà còn không yên tâm sao?"
Lão Tề cười hề hề, ngại ngùng gãi đầu: "Thì cũng tại thằng nhóc
Quý Liên Hoắc tài giỏi quá chứ sao, mới có nửa năm, nói đậu Đại
học Tô Thành là đậu, còn là trạng nguyên khối tự nhiên, nói
muốn làm việc bên cạnh sếp, giờ cũng làm được rồi."
Vương Chiêu Mưu không phủ nhận, dù sao cũng là người thừa
kế của nhà họ Lãnh, nếu không có thủ đoạn gì thì đời trước làm
sao tiếp quản được gã khổng lồ thương mại đó. Anh im lặng một
lúc, tựa người vào ghế khẽ thở dài. "Giới trẻ ngày nay..."
"Ấy, sếp, cậu cũng còn trẻ mà." Lão Tề không nhịn được nhắc
nhở Vương Chiêu Mưu: "Cậu mới hai mươi bốn tuổi, nếu cậu mà
không còn trẻ thì tôi thành cái gì rồi?"
Vương Chiêu Mưu giật mình, bất giác mỉm cười nhưng ánh mắt
cô đơn.
"Ừ, bây giờ tôi cũng còn trẻ." Còn trẻ nên lại phải phấn đấu
thêm lần nữa rồi.
Lão Tề nhận được câu trả lời của Vương Chiêu Mưu thì yên tâm
rời đi. Lão Tề vừa đi, trợ lý đã vào ngay.
"Sếp Vương, đây là danh sách cửa hàng muốn gia nhập trung
tâm mua sắm Chử Thành."
Vương Chiêu Mưu mở hồ sơ xem một hồi thì phát hiện có rất
nhiều người từ Hội doanh nhân Chử Thành trà trộn vào. "Đã xét
duyệt tiêu chuẩn của những cửa hàng này chưa?"
"Đây là danh sách sau đợt xét duyệt thứ nhất, sau khi anh ký
tên, đoàn xét duyệt sẽ đích thân đến Chử Thành để tiến hành
xét duyệt tại chỗ đợt thứ hai." Trợ lý cung kính đáp.
Vương Chiêu Mưu vừa lấy bút chấm mực, gạch bỏ những cửa
hàng liên quan đến Hội doanh nhân Chử Thành trong danh sách,
vừa hỏi: "Người của Hội doanh nhân Chử Thành đã về chưa?"
"Bọn họ ở đây ở lại ba ngày rồi lần lượt về cả rồi." Nhắc tới
chuyện này, trợ lý tựa hồ là nhớ ra gì đó nên nhíu mày.
"Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?" Vương Chiêu
Mưu thấy vẻ mặt trợ lý như vậy mới thản nhiên hỏi.
"Lúc đi họ có để lại cho anh một món quà." Trợ lý lúng túng nói.
Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhớ lại chuyện xảy ra sau khi
anh trở mặt với Hội doanh nhân Chử Thành kiếp trước, cười
nhạt: "Tặng cho tôi một con chim chết?"
"Làm sao anh biết!" Trợ lý kinh ngạc nói.
Vương Chiêu Mưu cười rất bất đắc dĩ, thủ đoạn uy hiếp người
khác của đám người này vẫn luôn là như vậy, chẳng chút sáng
tạo nào cả. Vương Chiêu Mưu không chỉ biết đối phương gửi một
con chim chết cho anh, mà còn biết nếu nhìn kỹ con chim sẽ
phát hiện nó bị một viên bi thép bắn trúng.
Dưới tay nhà họ Trương của Hội doanh nhân Chử Thành có một
cao thủ giỏi sử dụng ná, có độ chính xác cao và tầm bắn xa,
được nhà họ Trương dùng để đối phó với đối thủ cạnh tranh.
Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng từng bị đối phó bằng thủ
đoạn này, toàn bộ cửa sổ của công ty đều bị bắn vỡ chỉ trong
một đêm, bản thân anh bị phục kích trên xe trên đường đến
công ty, cửa kính xe bị bắn vỡ, Lão Tề trúng bi thép găm thẳng
vào da thịt, phải đến bệnh viện để lấy ra.
Sau này Vương Chiêu Mưu hỏi thăm nhiều bên mới biết được
cao thủ này thì ra là một cô gái trẻ, để có tiền phẫu thuật cho
cha đang bệnh nặng, cô mới đến nương nhờ nhà họ Trương, bị
nhà họ Trương sai khiến. Vương Chiêu Mưu luôn hào phóng với
những việc có thể giải quyết bằng tiền, anh dùng tiền bạc và tài
nguyên y tế để đạt được thỏa thuận với cô gái, đánh ngược lại
nhà họ Trương, liên minh với nhà họ Võ Chử Thành, nhanh
chóng phân chia tài nguyên của nhà họ Trương, nhờ đó ổn định
được tình hình Chử Thành. Đáng tiếc ca phẫu thuật của người
cha đã không thành công.
Sau này Vương Chiêu Mưu mới biết được, để giữ chân cô gái lại,
nhà họ Trương đã tìm một bác sĩ không có giấy phép, hợp tác
với bác sĩ đó để viện nhiều lý do nhằm trì hoãn bệnh tình của
cha cô. Cứ kéo dài một năm là tỉ lệ thành công của ca mổ thấp
hơn một phần, đến thời điểm cô gái đầu quân cho Vương Chiêu
Mưu, đưa cha đến Tô Thành để mổ thì khả năng thành công đã
giảm đến mức chỉ trông chờ vào kỳ tích.
Chuyện lại xảy ra lần nữa, đồng thời đến trước ba năm, Vương
Chiêu Mưu không sợ bị uy hiếp mà còn mong nhà họ Trương ra
tay càng sớm càng tốt, để sớm ngày giải thoát.
---
Người dịch: Nhắc lại không thôi quên, sếp Vương hiện tại thể xác
là 24, nhưng mà tuổi linh hồn thì ít nhất cũng phải 42 rồi
Chính vì điều ước này và sự thúc giục của nhiều bên, số điểm
của Quý Liên Hoắc đã tăng từ 570 lên thẳng hơn 700 như hiện
nay, cậu đã dày công học hành gần nửa năm, cũng đáp ứng
được yêu cầu của Vương Chiêu Mưu nên cần phải được khen
thưởng xứng đáng.
Trước đó Lão Tề đã đại diện cho anh tặng Quý Liên Hoắc một
căn nhà ở Chung cư Xuyên Hải, nên bây giờ cậu còn thiếu một
chiếc xe. Vương Chiêu Mưu đã dự trù ngân sách khoảng năm
triệu để chi trả cho điều ước của cậu. Mức giá năm triệu bây giờ
đủ mua một chiếc xe thể thao hạng sang phiên bản giới hạn.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ cậu lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ "phần thưởng", Quý Liên Hoắc đứng trước
mặt Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt sát bên mình nắm chặt lại,
môi cũng mím chặt. Cậu chưa kịp nói một chữ nào thì tai đã bắt
đầu đỏ lên. Vương Chiêu Mưu mở to mắt nhìn màu đỏ trên tai
Quý Liên Hoắc dần lan ra, lan lên má, rồi lan xuống cổ, lan thẳng
xuống dưới. Chẳng bao lâu, cả người Quý Liên Hoắc như bốc
cháy đến nơi mà vẫn không nói ra được một lời.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, tự hỏi đó là ước muốn gì mà
khó bày tỏ đến thế.
"Có chuyện gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng, hai tay
đan lại đặt trước bụng, ngước mắt nhìn thiếu niên, nói giọng
điệu dịu dàng.
"Anh Chiêu Mưu, em..." Quý Liên Hoắc cúi đầu, tựa hồ muốn giải
thích cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào.
"Cậu có thể cố gắng nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hiểu cậu." Vương
Chiêu Mưu nhìn ra được nỗi bất an của thiếu niên, cảm thấy
mình như Thần Đèn của Aladdin, đang chờ người nhặt được cây
đèn nói ra điều ước thứ ba.
Nói nghe xem nào.
"Anh Chiêu Mưu." Thiếu niên cẩn thận nhìn vào mắt Vương
Chiêu Mưu, cố gắng giấu đi vẻ bất an. "Em nói rồi, anh đừng
giận được không."
"Sẽ không giận." Vương Chiêu Mưu rất bình tĩnh, cho dù bây giờ
Quý Liên Hoắc có đòi lấy vợ, bắt anh phải mua nhà mua xe, tổ
chức đám cưới cho mình thì anh cũng không hề tức giận mà còn
chúc mừng cậu nữa.
"Em có thể..." Quý Liên Hoắc lấy hết can đảm nhìn người đàn
ông lịch lãm trước mặt. "Em có thể gọi anh là Chiêu Chiêu
không."
Phòng làm việc yên lặng hai giây.
Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn thiếu niên mà không nói
một lời.
Bị anh nhìn như vậy, Quý Liên Hoắc hoảng sợ nói thêm: "Chỉ
trong lúc riêng tư thôi, khi chỉ có anh và em, sẽ không để ai
nghe được, em cũng sẽ không nói cho ai biết, em thề!"
Vương Chiêu Mưu nhìn bộ dáng hoảng sợ của Quý Liên Hoắc rất
chăm chú, rồi dời ánh mắt, áp đốt ngón tay lên môi, cười một
tiếng rất ngắn. Anh đã nghĩ đến hàng chục điều ước mà Quý
Liên Hoắc có thể nói ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Cậu ta muốn gọi mình là Chiêu Chiêu. Gọi biệt danh mà anh đã
vứt bỏ từ lâu, chỉ là một từ ngắn gọn mà khi chạm môi một cái
là dư âm còn lại đã tan biến trong không khí, cậu ta muốn thực
hiện nó bằng một điều ước.
"Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc căng thẳng nhìn người đàn
ông ngồi ở bàn làm việc, trong mắt còn vương sợ hãi.
Sợ anh sẽ giận.
Sợ anh Chiêu Mưu cảm thấy mình không tôn trọng anh, không
biết lớn nhỏ, không lễ phép.
Càng sợ anh ấy sẽ phát hiện ra những suy nghĩ nhỏ nhặt mà
mình che giấu.
Nghe thiếu niên gọi mình, Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý
Liên Hoắc đang căng thẳng, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.
"Chắc cậu cũng biết rằng từ khi Vương Chiêu Vân ra đời, tôi
chưa bao giờ sử dụng cái tên này nữa. Người khác sẽ không
phân biệt được Chiêu Chiêu là ai."
"Em có thể phân biệt." Quý Liên Hoắc nóng lòng lên tiếng, tiến
lên rồi ngồi xổm bên cạnh ghế, ngước mắt nhìn Vương Chiêu
Mưu. "Trong lòng em chỉ có một Chiêu Chiêu."
Ánh mắt của cậu vừa cẩn thận vừa khẩn thiết, vừa có khát vọng
mãnh liệt. Vương Chiêu Mưu thấy vậy, chỉ có cảm giác hoang
đường buồn cười. Trong lòng Vương Chiêu Mưu dâng lên một
cảm giác kỳ lạ, rất khó miêu tả, anh dứt khoát quay mặt đi,
không nhìn Quý Liên Hoắc nữa.
"Đây không phải là một điều ước đúng nghĩa." Vương Chiêu Mưu
duy trì giọng điệu như thường lệ, giơ tay lấy khăn giấy trên bàn,
tháo cặp kính trên sống mũi ra, chậm rãi lau tròng kính. "Tôi sẽ
cho cậu một cơ hội cuối cùng."
Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nửa bên mặt tinh tế của anh, đôi
mắt dưới tròng kính, hàng mi dài hơi cong, sau khi tháo kính ra
trông đặc biệt hấp dẫn.
Anh Chiêu Mưu giận rồi.
Tuy giọng điệu của Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, nhưng
Quý Liên Hoắc đã nhiều năm sống nhờ dưới mái nhà người khác,
đã học được cách quan sát lời nói và biểu cảm, lúc này cậu có
thể nhìn thấy rất rõ. Nếu cứ đòi hỏi mãi, anh Chiêu Mưu sẽ thực
sự giận mình. Anh ấy sẽ cảm thấy rằng mình có những động cơ
thầm kín nào đó, cuối cùng sẽ bỏ rơi mình. Xin anh đừng làm
vậy với em.
Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, lại chậm rãi
ngước mắt lên.
"Vậy em... xin một công việc được không?"
Vương Chiêu Mưu dừng động tác lau kính, cằm khẽ hạ xuống.
"Được." Đeo lại kính vào, Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, trên
môi nở nụ cười dịu dàng. "Có yêu cầu gì khác không?"
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Quý Liên Hoắc cảm thấy nhẹ
nhõm hơn một chút, ánh mắt chân thành. "Em muốn một công
việc như của chú Tề, có thể luôn ở bên cạnh anh, anh bảo em
làm gì, thì em làm cái đó."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc,
thấy được sự chân thành, dũng cảm và kiên trì trong mắt cậu.
Điều ước này không quá đáng, anh đã phủ quyết một điều ước
của cậu rồi, cái này có thể trở thành hiện thực. Nhưng nó cũng
phải có chừng mực.
"Hiện tại cậu không thể ngồi vào vị trí của Lão Tề." Vương Chiêu
Mưu bình tĩnh nói: "Bởi vì trình độ của cậu có hạn."
"Em biết." Quý Liên Hoắc vội vàng gật đầu, ánh mắt bức thiết:
"Nhưng em có thể học được, em học rất nhanh."
"Còn nữa, cậu còn phải đi học." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn vị trí
két sắt: "Chỉ có học tập nhiều mới có thể cống hiến hết mình để
làm việc tốt hơn."
"Em biết." Quý Liên Hoắc mím môi: "Em có thể làm việc trong kỳ
nghỉ."
Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế: "Khi
nào lấy được bằng lái xe thì đến chỗ tôi điểm danh."
Trong mắt thiếu niên hiện lên vài phần vui mừng, biết Vương
Chiêu Mưu đã đồng ý với yêu cầu của mình. Cuối cùng cậu cũng
có thể giống như chú Tề và những người khác, đi theo anh
Chiêu Mưu mỗi ngày, như hình với bóng.
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội đứng dậy đi theo
sau Vương Chiêu Mưu, mắt sáng rực, vui sướng như thể chuẩn
bị vẫy đuôi.
Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, bước vào phòng ngủ của mình rồi
đóng cửa phòng lại.
Quý Liên Hoắc đi theo sau lưng Vương Chiêu Mưu, nhìn ván cửa
trước mặt cũng không hề thất vọng, còn vui sướng trở về phòng
mình, tranh thủ xem qua nội dung môn thứ tư. Chỉ cần có bằng
lái xe là có thể theo anh Chiêu Mưu đến công ty!
Quý Liên Hoắc đạt được điều mình muốn, còn Vương Chiêu Mưu
đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, khẽ cau mày.
Hai mong muốn của Quý Liên Hoắc gần như nằm ngoài dự đoán
của anh, kiểu người như thế nào lại không nhân cơ hội này để
xin một số tiền lớn mà chỉ muốn quyền được gọi một cái tên,
hay một công việc? Cộng thêm thân phận người cầm quyền
tương lai của nhà họ Lãnh của Quý Liên Hoắc càng làm cho tình
hình trở nên phức tạp hơn.
Anh luôn nhìn thấy những cảm xúc trong mắt Quý Liên Hoắc, từ
sự biết ơn lúc đầu cho đến sự ngưỡng mộ sau này, tất cả đều
bình thường. Cho đến nay, thiếu niên dường như đã có nhận
thức thiên lệch về tình cảm của mình. Việc trẻ con ở độ tuổi này
tưởng lầm thiện cảm thành tình yêu là điều bình thường. Anh chỉ
cần có sự hướng dẫn đúng đắn để đưa mọi việc trở lại đúng quỹ
đạo, có lẽ cậu sẽ tự ngộ ra, đối mặt lại với cảm xúc của mình.
×××
Ngày hôm sau, Vương Chiêu Mưu gọi Lão Tề, nói với anh ta về
việc Quý Liên Hoắc muốn đi làm, coi như tiêm mũi dự phòng
trước cho Lão Tề.
"Thằng nhóc này ghê thật!" Lão Tề nghe vậy lập tức trợn tròn
mắt: "Tôi biết ngay là nó thèm muốn công việc của tôi mà!"
"Có dấu hiệu từ trước à?" Vương Chiêu Mưu khẽ cười.
"Sếp không biết đấy, cái hồi mà Quý Liên Hoắc còn bán trái cây
ngoài đường đã từng hỏi tôi phải làm thế nào mới được làm việc
cho cậu, tôi nói phải đợi Quý Đại Bảo tự lập, thế mà thằng nhóc
còn chưa quên chuyện này!" Lão Tề lập tức bắt đầu lo lắng về
vấn đề việc làm của mình, lúc đó anh ta đã thấy thằng nhóc tới
đây là có mục đích, xem xem, quả đúng là thế! Nửa năm thôi mà
nó đã thành công!
"Sếp, còn tôi..." Lão Tề chỉ vào mình, con mắt còn lại toát lên vẻ
ưu sầu.
"Anh không cần lo." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với tâm phúc
của mình: "Quý Liên Hoắc còn phải đi học, dù có tốt nghiệp cũng
không thay thế được anh."
Thấy Lão Tề thở dài nhẹ nhõm, Vương Chiêu Mưu nói đùa: "Anh
theo tôi lâu năm rồi mà còn không yên tâm sao?"
Lão Tề cười hề hề, ngại ngùng gãi đầu: "Thì cũng tại thằng nhóc
Quý Liên Hoắc tài giỏi quá chứ sao, mới có nửa năm, nói đậu Đại
học Tô Thành là đậu, còn là trạng nguyên khối tự nhiên, nói
muốn làm việc bên cạnh sếp, giờ cũng làm được rồi."
Vương Chiêu Mưu không phủ nhận, dù sao cũng là người thừa
kế của nhà họ Lãnh, nếu không có thủ đoạn gì thì đời trước làm
sao tiếp quản được gã khổng lồ thương mại đó. Anh im lặng một
lúc, tựa người vào ghế khẽ thở dài. "Giới trẻ ngày nay..."
"Ấy, sếp, cậu cũng còn trẻ mà." Lão Tề không nhịn được nhắc
nhở Vương Chiêu Mưu: "Cậu mới hai mươi bốn tuổi, nếu cậu mà
không còn trẻ thì tôi thành cái gì rồi?"
Vương Chiêu Mưu giật mình, bất giác mỉm cười nhưng ánh mắt
cô đơn.
"Ừ, bây giờ tôi cũng còn trẻ." Còn trẻ nên lại phải phấn đấu
thêm lần nữa rồi.
Lão Tề nhận được câu trả lời của Vương Chiêu Mưu thì yên tâm
rời đi. Lão Tề vừa đi, trợ lý đã vào ngay.
"Sếp Vương, đây là danh sách cửa hàng muốn gia nhập trung
tâm mua sắm Chử Thành."
Vương Chiêu Mưu mở hồ sơ xem một hồi thì phát hiện có rất
nhiều người từ Hội doanh nhân Chử Thành trà trộn vào. "Đã xét
duyệt tiêu chuẩn của những cửa hàng này chưa?"
"Đây là danh sách sau đợt xét duyệt thứ nhất, sau khi anh ký
tên, đoàn xét duyệt sẽ đích thân đến Chử Thành để tiến hành
xét duyệt tại chỗ đợt thứ hai." Trợ lý cung kính đáp.
Vương Chiêu Mưu vừa lấy bút chấm mực, gạch bỏ những cửa
hàng liên quan đến Hội doanh nhân Chử Thành trong danh sách,
vừa hỏi: "Người của Hội doanh nhân Chử Thành đã về chưa?"
"Bọn họ ở đây ở lại ba ngày rồi lần lượt về cả rồi." Nhắc tới
chuyện này, trợ lý tựa hồ là nhớ ra gì đó nên nhíu mày.
"Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?" Vương Chiêu
Mưu thấy vẻ mặt trợ lý như vậy mới thản nhiên hỏi.
"Lúc đi họ có để lại cho anh một món quà." Trợ lý lúng túng nói.
Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhớ lại chuyện xảy ra sau khi
anh trở mặt với Hội doanh nhân Chử Thành kiếp trước, cười
nhạt: "Tặng cho tôi một con chim chết?"
"Làm sao anh biết!" Trợ lý kinh ngạc nói.
Vương Chiêu Mưu cười rất bất đắc dĩ, thủ đoạn uy hiếp người
khác của đám người này vẫn luôn là như vậy, chẳng chút sáng
tạo nào cả. Vương Chiêu Mưu không chỉ biết đối phương gửi một
con chim chết cho anh, mà còn biết nếu nhìn kỹ con chim sẽ
phát hiện nó bị một viên bi thép bắn trúng.
Dưới tay nhà họ Trương của Hội doanh nhân Chử Thành có một
cao thủ giỏi sử dụng ná, có độ chính xác cao và tầm bắn xa,
được nhà họ Trương dùng để đối phó với đối thủ cạnh tranh.
Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng từng bị đối phó bằng thủ
đoạn này, toàn bộ cửa sổ của công ty đều bị bắn vỡ chỉ trong
một đêm, bản thân anh bị phục kích trên xe trên đường đến
công ty, cửa kính xe bị bắn vỡ, Lão Tề trúng bi thép găm thẳng
vào da thịt, phải đến bệnh viện để lấy ra.
Sau này Vương Chiêu Mưu hỏi thăm nhiều bên mới biết được
cao thủ này thì ra là một cô gái trẻ, để có tiền phẫu thuật cho
cha đang bệnh nặng, cô mới đến nương nhờ nhà họ Trương, bị
nhà họ Trương sai khiến. Vương Chiêu Mưu luôn hào phóng với
những việc có thể giải quyết bằng tiền, anh dùng tiền bạc và tài
nguyên y tế để đạt được thỏa thuận với cô gái, đánh ngược lại
nhà họ Trương, liên minh với nhà họ Võ Chử Thành, nhanh
chóng phân chia tài nguyên của nhà họ Trương, nhờ đó ổn định
được tình hình Chử Thành. Đáng tiếc ca phẫu thuật của người
cha đã không thành công.
Sau này Vương Chiêu Mưu mới biết được, để giữ chân cô gái lại,
nhà họ Trương đã tìm một bác sĩ không có giấy phép, hợp tác
với bác sĩ đó để viện nhiều lý do nhằm trì hoãn bệnh tình của
cha cô. Cứ kéo dài một năm là tỉ lệ thành công của ca mổ thấp
hơn một phần, đến thời điểm cô gái đầu quân cho Vương Chiêu
Mưu, đưa cha đến Tô Thành để mổ thì khả năng thành công đã
giảm đến mức chỉ trông chờ vào kỳ tích.
Chuyện lại xảy ra lần nữa, đồng thời đến trước ba năm, Vương
Chiêu Mưu không sợ bị uy hiếp mà còn mong nhà họ Trương ra
tay càng sớm càng tốt, để sớm ngày giải thoát.
---
Người dịch: Nhắc lại không thôi quên, sếp Vương hiện tại thể xác
là 24, nhưng mà tuổi linh hồn thì ít nhất cũng phải 42 rồi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro