Chương 68
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Nhấn tắt vòi hoa sen, Quý Liên Hoắc quấn khăn tắm quanh eo,
bước đến bồn rửa tay rồi đưa tay lau đi lớp hơi nước đọng trên
gương. Cơ thể cậu rắn chắc hơn rất nhiều so với lần đầu đến
đây, không còn trông gầy gò mà đã có đường nét cơ bắp săn
chắc rồi.
Đối diện với gương, Quý Liên Hoắc nghiêng người đi để nhìn vết
sẹo ở dưới thắt lưng. Chỉ có một điểm tròn nhỏ, màu đỏ. Quý
Liên Hoắc dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo, chợt hiểu vì sao
nhiều người nói sẹo là huân chương của đàn ông. Đây là dấu vết
do lần đầu tiên bảo vệ Chiêu Chiêu để lại, cậu cảm thấy vô cùng
vinh dự. Cậu vốn không thích vốn không thích những vết sẹo
trên người mình, chúng xấu xí như con rết vặn vẹo, nhưng cái
này là một ngoại lệ. Nhìn vết sẹo trong gương, Quý Liên Hoắc
không khỏi nở nụ cười.
Quý Đại Bảo lười biếng nằm trên giường, buồn chán cạy đường
chân tóc của mình, nghe thấy tiếng động từ cửa phòng tắm,
quay lại thì thấy là chú út từ phòng tắm đi ra.
Quý Liên Hoắc dùng khăn lau tóc, chợt nhận ra tóc mình gần
chạm đến mắt rồi, nhưng anh Chiêu Mưu hình như chưa từng đề
cập đến việc cắt tóc cho cậu.
Quý Đại Bảo nhìn đường nét cơ bụng của chú út, không nhịn
được nhướng mày, muốn huýt sáo nhưng vừa chu môi thì lại
phun ra một cái bong bóng. Nhìn bong bóng vỡ ra, Quý Đại Bảo
tức giận đập giường, đây quả thật là một sự sỉ nhục!
"Đại Bảo?" Quý Liên Hoắc thấy Quý Đại Bảo đập giường thì lại
gần xem xét.
Thấy chú út đến gần, Quý Đại Bảo giơ bàn tay nhỏ lên, từ từ
dựng thẳng ngón cái vì vóc dáng của chú út. Thân hình của
thanh niên vốn rắn chắc mịn màng, màu da của chú út vốn là
trắng, được chăm sóc nửa năm, làn da trên người có xu hướng
trắng ra một cách sạch sẽ khỏe khoắn, kết hợp với đường nét cơ
bắp cân đối không hề quá lố khiến người ta chỉ muốn thò tay
nhéo một cái.
Quý Liên Hoắc chú ý tới ánh mắt của Quý Đại Bảo, vô thức liếc
nhìn theo, thấy thằng nhóc giơ ngón cái lên thì mím môi, thăm
dò: "Đẹp à?"
Quý Đại Bảo im lặng đưa tay còn lại ra, tỏ vẻ tán thành bằng cả
hai tay.
Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn đi nhìn lại, nhớ ra điều gì đó mà mắt
sáng bừng lên.
Thấy dáng vẻ chú út như thế, Quý Đại Bảo sợ chú út vẫn không
tin nên liền ôm cái chân nhỏ lên, rồi dựng ngón chân cái, dùng
tay ấn bốn ngón chân còn lại xuống. Đồng ý cả tay lẫn chân.
Thấy vậy, Quý Liên Hoắc nhịn cười thay quần áo, một lúc sau
ngồi vào trước bàn, mở một cuốn sách, lấy ra những tờ tiền mới
toanh trong đó đặt lên bàn.
Quý Đại Bảo trợn tròn hai mắt nhìn chú út rút đến tận tờ tiền
cuối cùng trong sách ra, sau đó đặt cuốn sách trống xuống, bắt
đầu nghiêm túc đếm tiền.
Thế này là làm gì?
Quý Đại Bảo bỗng thấy căng thẳng. Do ảnh hưởng từ cuộc sống
trước đó nên chú út luôn cần cù tiết kiệm, hàng tháng Vương
Chiêu Mưu cho tiền tiêu vặt nhưng chú út không nỡ tiêu mà cất
vào từng tờ vào trong cuốn sách, chỉ có lần đó đi thăm ông Vu là
cuộn một ít tiền lại, lén bỏ vào túi ông. Vậy mà Quý Liên Hoắc
lần này lại lấy hết ra, không còn sót lại một tờ nào! Chẳng lẽ sắp
làm chuyện gì lớn lao?
Quý Đại Bảo đảo tròn mắt, mãi đến bữa tối, nhìn thấy chú út
thận trọng hỏi Vương Chiêu Mưu ngày mai có thể đi cùng mình
đi mua đồ dùng cần thiết để vào học hay không, nó mới bừng
tỉnh. Đúng vậy, chú út sắp vào đại học, mà còn là đại học hạng
nhất như Đại học Tô Thành nữa chứ! Quý Đại Bảo không khỏi tự
hào về chú út, thấy Vương Chiêu Mưu gật đầu đồng ý với yêu
cầu của chú út thì càng cảm thấy anh là người đáng tin cậy.
Thực ra cuộc sống ở đây cũng không tệ. Quý Đại Bảo vừa ôm
bình sữa vừa nghĩ thầm, có ăn có uống, Vương Chiêu Mưu còn là
người tốt. Vài ngày trước, chú út còn bị thương vì cứu Vương
Chiêu Mưu, chỉ nhờ vào việc này là nó không còn phải lo lắng
đột nhiên bị đuổi ra ngoài nữa.
Quý Đại Bảo mút vài ngụm sữa bột, nhớ lại bài đăng lúc trước
của mình trên diễn đàn, nghĩ rằng nhà họ Lãnh ở nước ngoài sẽ
không bị phát hiện nhanh như vậy đâu. Tám phần mười là sẽ
giống như kiếp trước, phải hơn bốn năm nữa mới về. Nghĩ đến
đây, Quý Đại Bảo thoải mái đung đưa chân, ngậm núm vú giả
trong miệng rồi nằm xuống ghế trẻ em.
×××
Vương Chiêu Mưu đặc biệt dành ra nửa ngày để cùng Quý Liên
Hoắc mua các đồ dùng cần thiết khi vào đại học. Ấm đun nước,
chậu rửa, chăn mùa hè, vali mới, hộp cơm, bàn chải đánh răng...
hai người mua linh tinh rất nhiều đồ, Vương Chiêu Mưu đi trước
chọn hàng, Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn theo sau đẩy xe.
Sau khi mua gần hết nhu yếu phẩm hàng ngày, Quý Liên Hoắc
xách hai chiếc túi lớn bỏ vào cốp xe. Vương Chiêu Mưu thấy cậu
không có ý định đi thì đứng bên xe, đưa mắt hỏi thiếu niên. Ánh
mắt Quý Liên Hoắc hơi tránh né, đôi con ngươi đen trong veo
ngượng ngùng, cậu cúi đầu sờ sờ quần áo của mình.
"Anh Chiêu Mưu, em còn muốn mua cái áo."
Vương Chiêu Mưu chợt có ảo giác rằng "trẻ con đã lớn". Trước
đây toàn là do anh chủ động đề nghị mua quần áo cho Quý Liên
Hoắc. Cậu dường như không mấy quan tâm đến quần áo bên
ngoài, Vương Chiêu Mưu từng nghi ngờ nếu anh không mua
quần áo, cậu có thể chỉ mặc đúng bộ quần áo đơn ban đầu, kiên
trì đến mức "vá chằng vá đụp thêm ba năm". Ngay cả khi được
cho tiền tiêu vặt, cậu cũng sẽ không tiêu vào quần áo. Nhưng
bây giờ thì khác rồi.
Vương Chiêu Mưu đưa Quý Liên Hoắc vào tiệm quần áo dành
cho thanh niên, nhìn cậu đứng trước giá treo quần áo, cẩn thận
lựa chọn. Người ta nói rằng bọn trẻ bắt đầu ăn diện sau khi vào
đại học, Quý Liên Hoắc đã chú ý đến hình ảnh bên ngoài của
mình trước khi đi học. Đây là một điều tốt.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại trong tiệm
quần áo, nhìn nhân viên trong tiệm đi qua, nhiệt tình tiến lại gần
Quý Liên Hoắc.
"Nếu cậu thích thứ gì thì có thể mặc thử, kích cỡ của cậu là bao
nhiêu, tôi sẽ tìm cho cậu!"
Vẻ mặt thiếu niên lập tức căng ra, như thể cậu bẩm sinh có bản
năng đề phòng tất cả người lạ, thậm chí còn lùi lại một bước để
giữ khoảng cách với nhân viên bán hàng nhiệt tình.
Quý Liên Hoắc từ chối lòng tốt của người kia, cầm chiếc áo tay
lửng rộng rãi màu đen đến trước mặt Vương Chiêu Mưu, ướm
lên người mình, cố gắng kìm nén sự ngây ngô trong mắt, hỏi:
"Anh Chiêu Mưu, cái này được không?"
Vương Chiêu Mưu liếc qua dòng chữ tiếng Anh in trên ngực áo
rồi khẽ gật đầu: "Được."
Quý Liên Hoắc mím môi nhìn quanh, nắm lấy vạt áo tay dài của
mình, kéo áo lên trước mặt Vương Chiêu Mưu, cởi áo tay dài ra.
Vương Chiêu Mưu hơi sửng sốt. Mặc dù con trai thực sự có thể
thử áo tại chỗ nhưng cởi trần như thế này trước mặt anh thì Quý
Liên Hoắc là người đầu tiên, tất nhiên ngoài Vương Chiêu Vân ra.
Thiếu niên có dáng người ưa nhìn, tỷ lệ chuẩn, đường nét cơ bắp
trên cơ thể vừa phải, không có vẻ đô con quá mức, là một vẻ
đẹp khiến người nhìn thấy thoải mái. Giống như những tác phẩm
điêu khắc cơ thể người thời Hy Lạp cổ đại được làm bằng đá
cẩm thạch trắng tinh khiết, thể hiện hoàn hảo sự dung hòa giữa
sức khỏe và sắc đẹp, tràn đầy sức sống trẻ trung ở khắp mọi
nơi.
Vương Chiêu Mưu còn thấy những vết sẹo của cậu, chúng dường
như đã mờ đi rất nhiều so với lần đầu tiên anh thấy, như vết
thương của một con thú nhỏ đang dần lành lại sau vô số đêm
khuya một mình liếm láp, cuối cùng không còn khiến cậu đau
đớn nữa, vết thương ngày trước hóa thành ý chí kiên cường, thề
sẽ phá tan mọi lồng giam.
Quý Liên Hoắc giả vờ chỉnh lại tay áo lửng màu đen, lén nhìn vẻ
mặt người kia. Ánh mắt của anh Chiêu Mưu không dời đi, mà cứ
thế lặng lẽ nhìn mình. Cậu thoáng nhìn thấy chút tán thưởng
trong ánh mắt anh, lập tức phấn khởi hẳn lên, cố gắng làm chậm
tốc độ mặc áo của mình.
Vương Chiêu Mưu cũng từng đưa Quý Liên Hoắc đi mua quần
áo, lần trước mua áo len, cậu thay quần áo nhanh chóng, động
tác gọn gàng dứt khoát đang thực hiện một mệnh lệnh, sợ lãng
phí thời gian và lòng kiên nhẫn của anh. Nhưng lần này, Quý
Liên Hoắc phải mất gần một phút mới phân biệt được cổ áo và
cổ tay áo. Vương Chiêu Mưu nhìn ra ngay vành tai đỏ bừng,
dáng đứng thẳng tắp, cách mặc quần áo vụng về của cậu, không
khỏi mỉm cười trong lòng.
Sau khi chỉnh lại gấu áo, Quý Liên Hoắc cuối cùng cũng mặc
xong, đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu để khoe: "Anh Chiêu
Mưu, có đẹp không'?"
Áo màu đen làm cậu trắng thêm hai phần, Vương Chiêu Mưu
mỉm cười: "Đẹp."
Hai má Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng, do dự một lúc, cậu cởi
áo ra, treo nguyên vẹn lên giá áo.
Vương Chiêu Mưu rất tự nhiên bước tới, nhấc cái áo lên, bảo chủ
tiệm gói lại.
Quý Liên Hoắc đi theo Vương Chiêu Mưu, sau khi rời khỏi tiệm
quần áo này, cậu vừa xách túi trên tay vừa nhìn sang một cửa
hàng quần áo khác. Vương Chiêu Mưu liếc đồng hồ rồi bước vào
cửa hàng mà cậu để ý.
Vừa bước vào, liếc nhìn bộ quần áo treo bên cạnh là Vương
Chiêu Mưu biết ngay cửa hàng này không phù hợp với Quý Liên
Hoắc, phong cách trang phục tương đối trưởng thành, đối với
sinh viên đại học, có lẽ chỉ thích hợp khi mặc khi đi hội chợ việc
làm. Nhưng Quý Liên Hoắc vẫn chăm chú chọn, anh cũng không
nói nhiều, ngồi trên ghế trong cửa hàng nghỉ ngơi một lát.
Lần này Quý Liên Hoắc lâu hơn, như thể phải lựa chọn thật cẩn
thận, cậu lấy ra một bộ Âu phục đưa cho Vương Chiêu Mưu với
vẻ mong đợi.
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn bộ vest nền xám đậm có sọc nhỏ
màu đen trước mặt, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Bộ này
thực sự phù hợp với những thanh niên, mang phong cách Anh,
vừa trưởng thành vừa có sức sống.
Vương Chiêu Mưu gật đầu xong thì thấy Quý Liên Hoắc không
thay mà nhìn mình đầy mong đợi. Anh im lặng một lúc mới phản
ứng lại.
"Cái này... là chọn cho tôi?"
"Dạ." Quý Liên Hoắc vội gật đầu, mắt sáng lên, má hơi ửng đỏ.
"Anh Chiêu Mưu luôn chăm sóc em..." Quý Liên Hoắc chưa nói
xong thì mặt đã đỏ bừng lên thêm một sắc độ nữa, không còn
lưu loát như khi đối diện với ống kính lúc trước, mà lắp bắp như
muốn bò vào khe nứt trên mặt đất cho xong.
Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc áo vest cậu đang cầm trong tay, im
lặng một lát rồi cởi áo ngoài mình đang mặc ra, vắt lên lưng ghế.
Quý Liên Hoắc không giấu được sự hưng phấn trong mắt, nhanh
chóng mở áo vest trên tay ra, đứng sau lưng Vương Chiêu Mưu,
nhìn người trước mặt mặc cái áo mình vừa chọn. Cậu nhìn kỹ
người trong gương, khóe môi không nhịn được cong lên, người
đẹp thì quả nhiên mặc gì cũng đẹp.
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn xuống, đang định cài nút áo thì
Quý Liên Hoắc đã bước nhanh tới, ngồi xổm trước mặt anh, cẩn
thận cài từng nút áo khoác vào.
---
Người dịch:
Thằng quỷ con còn định ăn chầu uống chực nhà sếp Vương bốn
năm kìa, không có cửa đâu nha.
Có ai còn nghĩ Quý Liên Hoắc ngây thơ không vậy =))
bước đến bồn rửa tay rồi đưa tay lau đi lớp hơi nước đọng trên
gương. Cơ thể cậu rắn chắc hơn rất nhiều so với lần đầu đến
đây, không còn trông gầy gò mà đã có đường nét cơ bắp săn
chắc rồi.
Đối diện với gương, Quý Liên Hoắc nghiêng người đi để nhìn vết
sẹo ở dưới thắt lưng. Chỉ có một điểm tròn nhỏ, màu đỏ. Quý
Liên Hoắc dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo, chợt hiểu vì sao
nhiều người nói sẹo là huân chương của đàn ông. Đây là dấu vết
do lần đầu tiên bảo vệ Chiêu Chiêu để lại, cậu cảm thấy vô cùng
vinh dự. Cậu vốn không thích vốn không thích những vết sẹo
trên người mình, chúng xấu xí như con rết vặn vẹo, nhưng cái
này là một ngoại lệ. Nhìn vết sẹo trong gương, Quý Liên Hoắc
không khỏi nở nụ cười.
Quý Đại Bảo lười biếng nằm trên giường, buồn chán cạy đường
chân tóc của mình, nghe thấy tiếng động từ cửa phòng tắm,
quay lại thì thấy là chú út từ phòng tắm đi ra.
Quý Liên Hoắc dùng khăn lau tóc, chợt nhận ra tóc mình gần
chạm đến mắt rồi, nhưng anh Chiêu Mưu hình như chưa từng đề
cập đến việc cắt tóc cho cậu.
Quý Đại Bảo nhìn đường nét cơ bụng của chú út, không nhịn
được nhướng mày, muốn huýt sáo nhưng vừa chu môi thì lại
phun ra một cái bong bóng. Nhìn bong bóng vỡ ra, Quý Đại Bảo
tức giận đập giường, đây quả thật là một sự sỉ nhục!
"Đại Bảo?" Quý Liên Hoắc thấy Quý Đại Bảo đập giường thì lại
gần xem xét.
Thấy chú út đến gần, Quý Đại Bảo giơ bàn tay nhỏ lên, từ từ
dựng thẳng ngón cái vì vóc dáng của chú út. Thân hình của
thanh niên vốn rắn chắc mịn màng, màu da của chú út vốn là
trắng, được chăm sóc nửa năm, làn da trên người có xu hướng
trắng ra một cách sạch sẽ khỏe khoắn, kết hợp với đường nét cơ
bắp cân đối không hề quá lố khiến người ta chỉ muốn thò tay
nhéo một cái.
Quý Liên Hoắc chú ý tới ánh mắt của Quý Đại Bảo, vô thức liếc
nhìn theo, thấy thằng nhóc giơ ngón cái lên thì mím môi, thăm
dò: "Đẹp à?"
Quý Đại Bảo im lặng đưa tay còn lại ra, tỏ vẻ tán thành bằng cả
hai tay.
Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn đi nhìn lại, nhớ ra điều gì đó mà mắt
sáng bừng lên.
Thấy dáng vẻ chú út như thế, Quý Đại Bảo sợ chú út vẫn không
tin nên liền ôm cái chân nhỏ lên, rồi dựng ngón chân cái, dùng
tay ấn bốn ngón chân còn lại xuống. Đồng ý cả tay lẫn chân.
Thấy vậy, Quý Liên Hoắc nhịn cười thay quần áo, một lúc sau
ngồi vào trước bàn, mở một cuốn sách, lấy ra những tờ tiền mới
toanh trong đó đặt lên bàn.
Quý Đại Bảo trợn tròn hai mắt nhìn chú út rút đến tận tờ tiền
cuối cùng trong sách ra, sau đó đặt cuốn sách trống xuống, bắt
đầu nghiêm túc đếm tiền.
Thế này là làm gì?
Quý Đại Bảo bỗng thấy căng thẳng. Do ảnh hưởng từ cuộc sống
trước đó nên chú út luôn cần cù tiết kiệm, hàng tháng Vương
Chiêu Mưu cho tiền tiêu vặt nhưng chú út không nỡ tiêu mà cất
vào từng tờ vào trong cuốn sách, chỉ có lần đó đi thăm ông Vu là
cuộn một ít tiền lại, lén bỏ vào túi ông. Vậy mà Quý Liên Hoắc
lần này lại lấy hết ra, không còn sót lại một tờ nào! Chẳng lẽ sắp
làm chuyện gì lớn lao?
Quý Đại Bảo đảo tròn mắt, mãi đến bữa tối, nhìn thấy chú út
thận trọng hỏi Vương Chiêu Mưu ngày mai có thể đi cùng mình
đi mua đồ dùng cần thiết để vào học hay không, nó mới bừng
tỉnh. Đúng vậy, chú út sắp vào đại học, mà còn là đại học hạng
nhất như Đại học Tô Thành nữa chứ! Quý Đại Bảo không khỏi tự
hào về chú út, thấy Vương Chiêu Mưu gật đầu đồng ý với yêu
cầu của chú út thì càng cảm thấy anh là người đáng tin cậy.
Thực ra cuộc sống ở đây cũng không tệ. Quý Đại Bảo vừa ôm
bình sữa vừa nghĩ thầm, có ăn có uống, Vương Chiêu Mưu còn là
người tốt. Vài ngày trước, chú út còn bị thương vì cứu Vương
Chiêu Mưu, chỉ nhờ vào việc này là nó không còn phải lo lắng
đột nhiên bị đuổi ra ngoài nữa.
Quý Đại Bảo mút vài ngụm sữa bột, nhớ lại bài đăng lúc trước
của mình trên diễn đàn, nghĩ rằng nhà họ Lãnh ở nước ngoài sẽ
không bị phát hiện nhanh như vậy đâu. Tám phần mười là sẽ
giống như kiếp trước, phải hơn bốn năm nữa mới về. Nghĩ đến
đây, Quý Đại Bảo thoải mái đung đưa chân, ngậm núm vú giả
trong miệng rồi nằm xuống ghế trẻ em.
×××
Vương Chiêu Mưu đặc biệt dành ra nửa ngày để cùng Quý Liên
Hoắc mua các đồ dùng cần thiết khi vào đại học. Ấm đun nước,
chậu rửa, chăn mùa hè, vali mới, hộp cơm, bàn chải đánh răng...
hai người mua linh tinh rất nhiều đồ, Vương Chiêu Mưu đi trước
chọn hàng, Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn theo sau đẩy xe.
Sau khi mua gần hết nhu yếu phẩm hàng ngày, Quý Liên Hoắc
xách hai chiếc túi lớn bỏ vào cốp xe. Vương Chiêu Mưu thấy cậu
không có ý định đi thì đứng bên xe, đưa mắt hỏi thiếu niên. Ánh
mắt Quý Liên Hoắc hơi tránh né, đôi con ngươi đen trong veo
ngượng ngùng, cậu cúi đầu sờ sờ quần áo của mình.
"Anh Chiêu Mưu, em còn muốn mua cái áo."
Vương Chiêu Mưu chợt có ảo giác rằng "trẻ con đã lớn". Trước
đây toàn là do anh chủ động đề nghị mua quần áo cho Quý Liên
Hoắc. Cậu dường như không mấy quan tâm đến quần áo bên
ngoài, Vương Chiêu Mưu từng nghi ngờ nếu anh không mua
quần áo, cậu có thể chỉ mặc đúng bộ quần áo đơn ban đầu, kiên
trì đến mức "vá chằng vá đụp thêm ba năm". Ngay cả khi được
cho tiền tiêu vặt, cậu cũng sẽ không tiêu vào quần áo. Nhưng
bây giờ thì khác rồi.
Vương Chiêu Mưu đưa Quý Liên Hoắc vào tiệm quần áo dành
cho thanh niên, nhìn cậu đứng trước giá treo quần áo, cẩn thận
lựa chọn. Người ta nói rằng bọn trẻ bắt đầu ăn diện sau khi vào
đại học, Quý Liên Hoắc đã chú ý đến hình ảnh bên ngoài của
mình trước khi đi học. Đây là một điều tốt.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại trong tiệm
quần áo, nhìn nhân viên trong tiệm đi qua, nhiệt tình tiến lại gần
Quý Liên Hoắc.
"Nếu cậu thích thứ gì thì có thể mặc thử, kích cỡ của cậu là bao
nhiêu, tôi sẽ tìm cho cậu!"
Vẻ mặt thiếu niên lập tức căng ra, như thể cậu bẩm sinh có bản
năng đề phòng tất cả người lạ, thậm chí còn lùi lại một bước để
giữ khoảng cách với nhân viên bán hàng nhiệt tình.
Quý Liên Hoắc từ chối lòng tốt của người kia, cầm chiếc áo tay
lửng rộng rãi màu đen đến trước mặt Vương Chiêu Mưu, ướm
lên người mình, cố gắng kìm nén sự ngây ngô trong mắt, hỏi:
"Anh Chiêu Mưu, cái này được không?"
Vương Chiêu Mưu liếc qua dòng chữ tiếng Anh in trên ngực áo
rồi khẽ gật đầu: "Được."
Quý Liên Hoắc mím môi nhìn quanh, nắm lấy vạt áo tay dài của
mình, kéo áo lên trước mặt Vương Chiêu Mưu, cởi áo tay dài ra.
Vương Chiêu Mưu hơi sửng sốt. Mặc dù con trai thực sự có thể
thử áo tại chỗ nhưng cởi trần như thế này trước mặt anh thì Quý
Liên Hoắc là người đầu tiên, tất nhiên ngoài Vương Chiêu Vân ra.
Thiếu niên có dáng người ưa nhìn, tỷ lệ chuẩn, đường nét cơ bắp
trên cơ thể vừa phải, không có vẻ đô con quá mức, là một vẻ
đẹp khiến người nhìn thấy thoải mái. Giống như những tác phẩm
điêu khắc cơ thể người thời Hy Lạp cổ đại được làm bằng đá
cẩm thạch trắng tinh khiết, thể hiện hoàn hảo sự dung hòa giữa
sức khỏe và sắc đẹp, tràn đầy sức sống trẻ trung ở khắp mọi
nơi.
Vương Chiêu Mưu còn thấy những vết sẹo của cậu, chúng dường
như đã mờ đi rất nhiều so với lần đầu tiên anh thấy, như vết
thương của một con thú nhỏ đang dần lành lại sau vô số đêm
khuya một mình liếm láp, cuối cùng không còn khiến cậu đau
đớn nữa, vết thương ngày trước hóa thành ý chí kiên cường, thề
sẽ phá tan mọi lồng giam.
Quý Liên Hoắc giả vờ chỉnh lại tay áo lửng màu đen, lén nhìn vẻ
mặt người kia. Ánh mắt của anh Chiêu Mưu không dời đi, mà cứ
thế lặng lẽ nhìn mình. Cậu thoáng nhìn thấy chút tán thưởng
trong ánh mắt anh, lập tức phấn khởi hẳn lên, cố gắng làm chậm
tốc độ mặc áo của mình.
Vương Chiêu Mưu cũng từng đưa Quý Liên Hoắc đi mua quần
áo, lần trước mua áo len, cậu thay quần áo nhanh chóng, động
tác gọn gàng dứt khoát đang thực hiện một mệnh lệnh, sợ lãng
phí thời gian và lòng kiên nhẫn của anh. Nhưng lần này, Quý
Liên Hoắc phải mất gần một phút mới phân biệt được cổ áo và
cổ tay áo. Vương Chiêu Mưu nhìn ra ngay vành tai đỏ bừng,
dáng đứng thẳng tắp, cách mặc quần áo vụng về của cậu, không
khỏi mỉm cười trong lòng.
Sau khi chỉnh lại gấu áo, Quý Liên Hoắc cuối cùng cũng mặc
xong, đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu để khoe: "Anh Chiêu
Mưu, có đẹp không'?"
Áo màu đen làm cậu trắng thêm hai phần, Vương Chiêu Mưu
mỉm cười: "Đẹp."
Hai má Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng, do dự một lúc, cậu cởi
áo ra, treo nguyên vẹn lên giá áo.
Vương Chiêu Mưu rất tự nhiên bước tới, nhấc cái áo lên, bảo chủ
tiệm gói lại.
Quý Liên Hoắc đi theo Vương Chiêu Mưu, sau khi rời khỏi tiệm
quần áo này, cậu vừa xách túi trên tay vừa nhìn sang một cửa
hàng quần áo khác. Vương Chiêu Mưu liếc đồng hồ rồi bước vào
cửa hàng mà cậu để ý.
Vừa bước vào, liếc nhìn bộ quần áo treo bên cạnh là Vương
Chiêu Mưu biết ngay cửa hàng này không phù hợp với Quý Liên
Hoắc, phong cách trang phục tương đối trưởng thành, đối với
sinh viên đại học, có lẽ chỉ thích hợp khi mặc khi đi hội chợ việc
làm. Nhưng Quý Liên Hoắc vẫn chăm chú chọn, anh cũng không
nói nhiều, ngồi trên ghế trong cửa hàng nghỉ ngơi một lát.
Lần này Quý Liên Hoắc lâu hơn, như thể phải lựa chọn thật cẩn
thận, cậu lấy ra một bộ Âu phục đưa cho Vương Chiêu Mưu với
vẻ mong đợi.
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn bộ vest nền xám đậm có sọc nhỏ
màu đen trước mặt, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Bộ này
thực sự phù hợp với những thanh niên, mang phong cách Anh,
vừa trưởng thành vừa có sức sống.
Vương Chiêu Mưu gật đầu xong thì thấy Quý Liên Hoắc không
thay mà nhìn mình đầy mong đợi. Anh im lặng một lúc mới phản
ứng lại.
"Cái này... là chọn cho tôi?"
"Dạ." Quý Liên Hoắc vội gật đầu, mắt sáng lên, má hơi ửng đỏ.
"Anh Chiêu Mưu luôn chăm sóc em..." Quý Liên Hoắc chưa nói
xong thì mặt đã đỏ bừng lên thêm một sắc độ nữa, không còn
lưu loát như khi đối diện với ống kính lúc trước, mà lắp bắp như
muốn bò vào khe nứt trên mặt đất cho xong.
Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc áo vest cậu đang cầm trong tay, im
lặng một lát rồi cởi áo ngoài mình đang mặc ra, vắt lên lưng ghế.
Quý Liên Hoắc không giấu được sự hưng phấn trong mắt, nhanh
chóng mở áo vest trên tay ra, đứng sau lưng Vương Chiêu Mưu,
nhìn người trước mặt mặc cái áo mình vừa chọn. Cậu nhìn kỹ
người trong gương, khóe môi không nhịn được cong lên, người
đẹp thì quả nhiên mặc gì cũng đẹp.
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn xuống, đang định cài nút áo thì
Quý Liên Hoắc đã bước nhanh tới, ngồi xổm trước mặt anh, cẩn
thận cài từng nút áo khoác vào.
---
Người dịch:
Thằng quỷ con còn định ăn chầu uống chực nhà sếp Vương bốn
năm kìa, không có cửa đâu nha.
Có ai còn nghĩ Quý Liên Hoắc ngây thơ không vậy =))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro