Chương 70
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Thấy Quý Liên Hoắc nói chuyện với bạn cùng phòng mới, Vương
Chiêu Mưu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, biết cậu quả thực
đã ghi nhớ những gì mình dặn dò. Một sinh viên khác bước vào
dẫn theo cả cha mẹ và người thân, thấy ký túc xá trở nên đông
đúc, Vương Chiêu Mưu bèn gọi Lão Tề đi ra ngoài hít thở không
khí trong lành.
Ngô Minh Hâm nhìn theo bóng lưng anh trai bạn cùng phòng,
không thèm thu dọn hành lý mà đến gần Quý Liên Hoắc, không
nhịn được đặt câu hỏi: "Anh trai cậu có người yêu chưa?"
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm bạn cùng phòng mới, cơn ghen
trong lòng ăn mòn toàn thân, tỏa ra khí lạnh.
Ngô Minh Hâm quay đầu lại, nhìn thoáng qua dáng vẻ của Quý
Liên Hoắc, thắc mắc: "Không có à?"
Như có người đang thèm muốn báu vật của mình, Quý Liên Hoắc
thấy cơn giận đang phồng lên như một quả bóng trong ngực,
cao giọng nói dối: "Có rồi."
Ngô Minh Hâm nghe xong thở dài, gãi gãi trán rồi lại quay sang
hỏi Quý Liên Hoắc: "Thế tình cảm của họ thế nào rồi, có dấu
hiệu chia tay không?"
Liếc nhìn bạn cùng phòng mới bằng ánh mắt âm u, Quý Liên
Hoắc nắm chặt tay, lạnh mặt trở về bàn học của mình.
Vương Chiêu Mưu và Lão Tề đứng cùng một chỗ, đánh giá ký
túc xá của Đại học Tô Thành. Trước cổng ký túc xá, sinh viên
mới và phụ huynh liên tục ra vào, cùng với các đàn anh đàn chị
đeo băng tay tình nguyện.
"Tổng giám đốc Vương?"
Sau lưng vang lên tiếng chào, Vương Chiêu Mưu quay lại, nhìn
thấy một người trung niên. Anh mơ hồ nhớ ra người này họ Hà,
từng hợp tác với tập đoàn Vương Thị trong một dự án.
"Ông chủ Hà." Vương Chiêu Mưu mỉm cười bắt tay người đàn
ông.
"Ôi chao, Tổng giám đốc Vương vẫn còn nhớ đến tôi, đúng là
vinh dự cho tôi quá." Ông chủ Hà cung kính bắt tay Vương Chiêu
Mưu, nở nụ cười toe toét.
"Ông chủ Hà sao lại ở đây?" Vương Chiêu Mưu rút tay về, mỉm
cười thản nhiên trò chuyện: "Đưa tân sinh viên?"
"Thằng con tôi không biết cố gắng, thi trượt đại học, lần này tôi
đến là đưa cháu gái, con bé giỏi lắm nhé, thi một cái là đậu vào
chuyên ngành tiếng Anh đại học Tô Thành." Ông chủ Hà đáp,
cũng có phần khoe khoang trong đó: "Tổng giám đốc Vương
cũng đưa tân sinh viên à?"
Nghĩ đến Quý Liên Hoắc đứng trước mặt mình giới thiệu "anh
trai" với bạn cùng phòng mới, Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Cũng đưa tân sinh viên, tính ra thì là em trai."
"Chúc mừng chúc mừng!" Ông chủ Hà nghe vậy thì không khỏi
thấy lạ. Lần trước ông ta còn nghe nói trong số con cái nhà họ
Vương, đứa không ra gì nhất chính là thằng út, em trai duy nhất
của Tổng giám đốc Vương, ngày nào cũng trốn học chạy ra quán
net, cãi lời giáo viên lại còn nhuộm nguyên cái đầu xanh lá. Ai
mà ngờ thằng nhóc này lại có thể thi đậu vào Đại học Tô Thành!
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn thời gian, ông chủ Hà hiểu ý ngay:
"Tổng giám đốc Vương còn có việc, tôi không làm phiền nữa,
chờ hôm khác tôi lại đến hàn huyên tử tế."
Sau khi mỉm cười chào tạm biệt ông chủ Hà, Vương Chiêu Mưu
lên lầu, vừa bước vào ký túc xá đã thấy trên bàn của hai tân sinh
viên có thêm hai cái hóa đơn, chỉ riêng Quý Liên Hoắc không có.
Quý Liên Hoắc vừa sắp xếp đồ dùng sinh hoạt gọn gàng, thấy
Vương Chiêu Mưu tới liền đi theo anh, trong mắt chỉ có người
đàn ông này.
"Cái gì vậy?" Vương Chiêu Mưu ngồi vào chỗ của Quý Liên Hoắc,
hỏi cậu.
"Có mấy đàn chị đeo băng tay vừa tới!" Ngô Minh Hâm cũng
dừng việc mình đang làm lại, nghe Vương Chiêu Mưu hỏi thì
giành trả lời trước Quý Liên Hoắc, còn tựa người vào bàn cười
tủm tỉm: "Nói là tân sinh viên phải đặt báo tiếng Anh cấp 4, tất
cả bọn em đều đăng ký, ngoại trừ Quý Liên Hoắc."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, đây chính là chiêu trò để lừa
tân sinh viên hồi anh còn học đại học, không ngờ bây giờ vẫn
còn có người dùng.
"Họ muốn hai trăm đồng." Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn đứng
trước mặt Vương Chiêu Mưu: "Em nghĩ tài liệu học tiếng Anh cấp
4 thông thường không đắt như vậy."
"Nhưng họ nói ai cũng phải đặt." Một tân sinh viên khác vẻ mặt
nghiêm túc nói: "Mọi người đã đặt cả rồi, đến lúc đó thầy sẽ tổ
chức học, chỉ có mình cậu là không có, vậy phải làm sao?"
Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc: "Cậu nghĩ thế
nào?"
"Họ là những kẻ lừa đảo." Quý Liên Hoắc kiên quyết nói: "Khi có
người hỏi sinh viên nào cũng phải đăng ký đúng không, ánh mắt
họ lảng tránh, dù câu trả lời là khẳng định nhưng chắc chắn là
trái với suy nghĩ thật của họ."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười vỗ vai thiếu niên, đến đây, ít nhất
anh không phải lo Quý Liên Hoắc bị lừa ở trường đại học.
Thấy anh Chiêu Mưu đồng ý với mình, Quý Liên Hoắc không nhịn
được cười, đám mây mù u ám trong lòng chợt tan biến. Cậu đã
gặp quá nhiều kẻ lừa đảo, khi mới mở sạp bán trái cây, cậu từng
bị lừa không chỉ một lần. Kỹ năng diễn xuất của những người
vừa rồi quả thực là rất kém cỏi.
"Không phải chứ." Cậu tân sinh viên kia vẫn còn hoang mang:
"Đây là ký túc xá của trường, bọn họ công khai vào lừa chúng ta
như vậy à?"
Ngô Minh Hâm cúi đầu cúi đầu nhìn tờ hóa đơn trên tay hồi lâu,
chợt nhận ra hóa đơn đó được phát hành bởi một tổ chức mà
mình chưa từng nghe tên chứ không phải nhà trường. "Bị lừa
thật rồi!" Ngô Minh Hâm cau mày, giờ mới tin chắc.
"Chắc họ vẫn chưa đi xa đâu." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhắc
nhở.
Quý Liên Hoắc nhìn hai người bạn cùng phòng vội vã chạy ra
ngoài bằng ánh mắt thờ ơ.
"Cậu có thể nhắc nhở họ nếu sau này còn gặp tình huống tương
tự." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, giơ tay phủi bụi trên vai Quý
Liên Hoắc: "Nó giúp cậu tăng tiến tình bạn, còn nếu không cần
tình bạn của họ thì lại là chuyện khác."
"Em biết rồi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông
trước mặt, trong mắt lóe lên niềm vui.
"Lão Tề và tôi đi trước, cần thì gọi điện thoại." Vương Chiêu Mưu
làm động tác gọi điện thoại, chào tạm biệt thiếu niên.
"Tạm biệt anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc quyến luyến đi theo,
nhìn theo hai người đi xuống cầu thang rồi mới trở về ký túc xá.
Nhìn căn phòng nơi mình sẽ ở trong bốn năm tới, Quý Liên Hoắc
cảm thấy trong lòng trống rỗng, không nhịn được ra đứng bên
cửa sổ nhìn dòng người ra khỏi tòa nhà ký túc xá. Một lúc sau,
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi ra khỏi ký túc xá, đi về
phía cổng khu nhà, Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn bóng lưng
người đàn ông, trái tim cũng đi theo nhịp bước đi của anh.
Một người bất chợt chạy tới chắn trước mặt Vương Chiêu Mưu.
Quý Liên Hoắc lập tức mở to mắt, nhìn Ngô Minh Hâm đi xuống
lầu từ lúc nào, còn lấy điện thoại di động ra trước mặt anh Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu cũng không ngờ bị bạn cùng phòng của Quý
Liên Hoắc ngăn lại, cậu sinh viên lấy di động ra xin số điện thoại
của anh với vẻ mặt khá ngượng ngùng. Nhìn vẻ mặt lúng túng
của đối phương, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nói giọng nhẹ
nhàng: "Cậu có thể hỏi Quý Liên Hoắc, cậu ấy có thông tin liên
lạc của tôi."
"Chỉ là... anh có thể nói thẳng cho em biết được không." Ngô
Minh Hâm gãi đầu giấu đi sự ngượng ngùng: "Em muốn đãi anh
một bữa."
Tất cả sinh viên đại học ngày nay đều như vậy à? Vương Chiêu
Mưu chưa kịp nói đã thấy Quý Liên Hoắc lao ra khỏi cửa tòa ký
túc xá, chạy về phía mình.
Hầu như không kịp suy nghĩ, Quý Liên Hoắc nhanh chóng chen
vào giữa hai người, dùng thân mình đẩy Ngô Minh Hâm ra, cố
gắng kìm nén hơi thở không đều: "Anh Chiêu Mưu, em đưa anh
ra ngoài."
"Được." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cậu sinh viên bị xô lảo đảo,
cùng Quý Liên Hoắc và Lão Tề đi ra khỏi khu nhà.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu lên xe, chờ xe đi đến cuối
đường khuất tầm mắt mới quay người đi về.
Ngô Minh Hâm chạy tới, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý Liên
Hoắc thì chột dạ giải thích: "Tôi chỉ muốn kết bạn, hơn nữa anh
trai cậu cũng không cho tôi số điện thoại."
Quý Liên Hoắc phớt lờ bạn cùng phòng mới, đi về hướng ký túc
xá.
Ngô Minh Hâm đảo mắt, nhanh chóng đi theo Quý Liên Hoắc:
"Người anh em, anh cậu không cho tôi số điện thoại, bảo tôi đi
hỏi cậu, cậu cho tôi số của anh cậu được không, tôi sẽ đãi cậu
ăn, bao nhiêu bữa tùy thích!"
Quý Liên Hoắc dừng chân lại, liếc nhìn bạn cùng phòng bằng đôi
mắt đen thẳm, ánh mắt đầy cảnh cáo và đe dọa.
Ngô Minh Hâm giật mình nhảy dựng, đứng đó mà tay chân luống
cuống. Ngày đầu tiên đến trường, hình như hắn đã làm mất lòng
bạn cùng phòng mới, nhưng không biết là tại sao. Không phải
chỉ xin số điện thoại của anh trai thôi sao? Có cần phải nhìn bằng
ánh mắt giết người như vậy không?
Bạn cùng phòng thứ tư đến vào buổi chiều, cũng được cha mẹ
đưa đến, mang theo một túi chăn ga gối đệm lớn trải lên
giường.
"Tui là Lâm Tinh Tinh, dân Đông Bắc." Bạn cùng phòng mới đầy
tự hào lấy đặc sản địa phương trong nhà ra phân phát cho ba
người bạn: "Các anh em sau này giúp đỡ nhiều nha."
"Tôi là Lưu Tư Niệm, người Cam Châu." Một người bạn cùng
phòng khác thân thiện lên tiếng.
"Tôi là Ngô Minh Hâm." Ngô Minh Hâm cười ha ha: "Tôi người
Kinh Thành."
Cả ba cùng nhìn người cuối cùng, Quý Liên Hoắc trầm mặc một
lát.
"Quý Liên Hoắc, người địa phương."
"Ông anh này bị sao vậy?" Lâm Tinh Tinh không nén được tò
mò.
Lưu Tư Niệm lén cười, gọi Lâm Tinh Tinh cúi đầu xuống: "Ngô
Minh Hâm để ý anh trai cậu ta, làm cậu ta giận."
"Còn chuyện này nữa hả?!" Lâm Tinh Tinh ngạc nhiên không
thôi: "Anh trai này chắc đẹp trai lắm hả!"
"Đâu chỉ có đẹp trai." Lưu Tư Niệm cười toe toét, lén nhìn Quý
Liên Hoắc: "Còn đẹp hơn ngôi sao trên tivi, nhìn cũng rất giàu
có."
×××
Đêm đầu tiên ở ký túc xá, Quý Liên Hoắc ngủ không yên giấc,
trong mơ, cậu thấy người quen thuộc kia ngồi trên thuyền ở giữa
hồ, nhẹ giọng nói: "Tôi thích người có thể cùng tôi đi hết cuộc
đời." Bên bờ hồ là một đám đông rất lớn, nghe được câu này
liền nhảy xuống hồ như vừa hít cần, tất cả đều hét lên: "Tôi có
thể làm được!"
Quý Liên Hoắc lòng như lửa đốt nhảy xuống hồ, liều mạng bơi về
phía thuyền. Cậu thấy những người xung quanh đều rất trẻ
trung đẹp trai, chỉ có cậu mặc quần áo rách rưới, lại còn có
người ôm lấy chân khiến cậu bơi càng lúc càng chậm. Quý Liên
Hoắc cúi nhìn thì thấy Quý Đại Bảo mập mạp đang ôm chặt bắp
chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn quay còn nở một nụ cười
ngốc nghếch, liên tục gọi "pa pa", cái mông nhỏ uốn éo vặn vẹo.
Quý Liên Hoắc quay lại thì thấy đã có người trèo lên thuyền giữa
hồ.
Quý Liên Hoắc gần như tỉnh lại ngay lập tức, trong giây lát, cậu
không biết mình đang ở đâu, chỉ nghĩ đến người trong mộng và
bàn tay đang bám lấy con thuyền.
Xung quanh tối om, nghe tiếng ngáy của bạn cùng phòng, Quý
Liên Hoắc mới dần tỉnh táo lại. Cậu xem giờ rồi lặng lẽ hạ quyết
tâm, nhẹ nhàng trèo xuống khỏi giường. Rút chìa khóa biệt thự
trong ba lô ra, Quý Liên Hoắc âm thầm rời khỏi ký túc xá.
×××
Ngày đầu tiên Quý Liên Hoắc vào đại học, không giống như
những bậc cha mẹ khác cảm thấy trống rỗng khi con đến
trường, Vương Chiêu Mưu lại thấy bình tĩnh và thoải mái vô
cùng.
Nghĩ đến bi kịch lần trước, lần này khi mở cửa phòng ngủ ra,
Vương Chiêu Mưu vô thức lùi lại một bước, không thấy có vật gì
lạ ngã ngược ra sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Dường như
sau khi vào đại học, nỗi nhớ mong cháu trai của Quý Liên Hoắc
đã được kiềm chế.
Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng ngủ, thoáng thấy thứ gì
đó nằm cạnh cửa phòng của mình. Im lặng một lúc, anh từ từ
quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đang co hai chân dựa vào
tường mà ngủ, đầu nghiêng sang một bên, trông hệt như một
chú chó lớn đang giữ cửa. Thiếu niên tựa vào tường, nhắm mắt
thật chặt, hơi thở đều đều, Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhìn một
lúc rồi vỗ nhẹ vào vai Quý Liên Hoắc.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc gần như tỉnh dậy ngay lập tức,
thấy ánh mắt phức tạp của anh, cậu vội giải thích: "Hôm nay
không có lớp."
"Sao lại ngủ ở đây?" Vương Chiêu Mưu bất đắc dĩ nhướng mày:
"Lại nhớ Quý Đại Bảo?"
Quý Liên Hoắc gần như nhớ lại giấc mơ đêm qua ngay lập tức,
lắc đầu thật nhanh như để xua đuổi tà ma.
---
Người dịch: Tui không biết phải bình luận gì về giấc mơ này
=)))) Chắc là điềm đó, kêu ẻm phải hành động đi thôi
Chiêu Mưu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, biết cậu quả thực
đã ghi nhớ những gì mình dặn dò. Một sinh viên khác bước vào
dẫn theo cả cha mẹ và người thân, thấy ký túc xá trở nên đông
đúc, Vương Chiêu Mưu bèn gọi Lão Tề đi ra ngoài hít thở không
khí trong lành.
Ngô Minh Hâm nhìn theo bóng lưng anh trai bạn cùng phòng,
không thèm thu dọn hành lý mà đến gần Quý Liên Hoắc, không
nhịn được đặt câu hỏi: "Anh trai cậu có người yêu chưa?"
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm bạn cùng phòng mới, cơn ghen
trong lòng ăn mòn toàn thân, tỏa ra khí lạnh.
Ngô Minh Hâm quay đầu lại, nhìn thoáng qua dáng vẻ của Quý
Liên Hoắc, thắc mắc: "Không có à?"
Như có người đang thèm muốn báu vật của mình, Quý Liên Hoắc
thấy cơn giận đang phồng lên như một quả bóng trong ngực,
cao giọng nói dối: "Có rồi."
Ngô Minh Hâm nghe xong thở dài, gãi gãi trán rồi lại quay sang
hỏi Quý Liên Hoắc: "Thế tình cảm của họ thế nào rồi, có dấu
hiệu chia tay không?"
Liếc nhìn bạn cùng phòng mới bằng ánh mắt âm u, Quý Liên
Hoắc nắm chặt tay, lạnh mặt trở về bàn học của mình.
Vương Chiêu Mưu và Lão Tề đứng cùng một chỗ, đánh giá ký
túc xá của Đại học Tô Thành. Trước cổng ký túc xá, sinh viên
mới và phụ huynh liên tục ra vào, cùng với các đàn anh đàn chị
đeo băng tay tình nguyện.
"Tổng giám đốc Vương?"
Sau lưng vang lên tiếng chào, Vương Chiêu Mưu quay lại, nhìn
thấy một người trung niên. Anh mơ hồ nhớ ra người này họ Hà,
từng hợp tác với tập đoàn Vương Thị trong một dự án.
"Ông chủ Hà." Vương Chiêu Mưu mỉm cười bắt tay người đàn
ông.
"Ôi chao, Tổng giám đốc Vương vẫn còn nhớ đến tôi, đúng là
vinh dự cho tôi quá." Ông chủ Hà cung kính bắt tay Vương Chiêu
Mưu, nở nụ cười toe toét.
"Ông chủ Hà sao lại ở đây?" Vương Chiêu Mưu rút tay về, mỉm
cười thản nhiên trò chuyện: "Đưa tân sinh viên?"
"Thằng con tôi không biết cố gắng, thi trượt đại học, lần này tôi
đến là đưa cháu gái, con bé giỏi lắm nhé, thi một cái là đậu vào
chuyên ngành tiếng Anh đại học Tô Thành." Ông chủ Hà đáp,
cũng có phần khoe khoang trong đó: "Tổng giám đốc Vương
cũng đưa tân sinh viên à?"
Nghĩ đến Quý Liên Hoắc đứng trước mặt mình giới thiệu "anh
trai" với bạn cùng phòng mới, Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Cũng đưa tân sinh viên, tính ra thì là em trai."
"Chúc mừng chúc mừng!" Ông chủ Hà nghe vậy thì không khỏi
thấy lạ. Lần trước ông ta còn nghe nói trong số con cái nhà họ
Vương, đứa không ra gì nhất chính là thằng út, em trai duy nhất
của Tổng giám đốc Vương, ngày nào cũng trốn học chạy ra quán
net, cãi lời giáo viên lại còn nhuộm nguyên cái đầu xanh lá. Ai
mà ngờ thằng nhóc này lại có thể thi đậu vào Đại học Tô Thành!
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn thời gian, ông chủ Hà hiểu ý ngay:
"Tổng giám đốc Vương còn có việc, tôi không làm phiền nữa,
chờ hôm khác tôi lại đến hàn huyên tử tế."
Sau khi mỉm cười chào tạm biệt ông chủ Hà, Vương Chiêu Mưu
lên lầu, vừa bước vào ký túc xá đã thấy trên bàn của hai tân sinh
viên có thêm hai cái hóa đơn, chỉ riêng Quý Liên Hoắc không có.
Quý Liên Hoắc vừa sắp xếp đồ dùng sinh hoạt gọn gàng, thấy
Vương Chiêu Mưu tới liền đi theo anh, trong mắt chỉ có người
đàn ông này.
"Cái gì vậy?" Vương Chiêu Mưu ngồi vào chỗ của Quý Liên Hoắc,
hỏi cậu.
"Có mấy đàn chị đeo băng tay vừa tới!" Ngô Minh Hâm cũng
dừng việc mình đang làm lại, nghe Vương Chiêu Mưu hỏi thì
giành trả lời trước Quý Liên Hoắc, còn tựa người vào bàn cười
tủm tỉm: "Nói là tân sinh viên phải đặt báo tiếng Anh cấp 4, tất
cả bọn em đều đăng ký, ngoại trừ Quý Liên Hoắc."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, đây chính là chiêu trò để lừa
tân sinh viên hồi anh còn học đại học, không ngờ bây giờ vẫn
còn có người dùng.
"Họ muốn hai trăm đồng." Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn đứng
trước mặt Vương Chiêu Mưu: "Em nghĩ tài liệu học tiếng Anh cấp
4 thông thường không đắt như vậy."
"Nhưng họ nói ai cũng phải đặt." Một tân sinh viên khác vẻ mặt
nghiêm túc nói: "Mọi người đã đặt cả rồi, đến lúc đó thầy sẽ tổ
chức học, chỉ có mình cậu là không có, vậy phải làm sao?"
Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc: "Cậu nghĩ thế
nào?"
"Họ là những kẻ lừa đảo." Quý Liên Hoắc kiên quyết nói: "Khi có
người hỏi sinh viên nào cũng phải đăng ký đúng không, ánh mắt
họ lảng tránh, dù câu trả lời là khẳng định nhưng chắc chắn là
trái với suy nghĩ thật của họ."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười vỗ vai thiếu niên, đến đây, ít nhất
anh không phải lo Quý Liên Hoắc bị lừa ở trường đại học.
Thấy anh Chiêu Mưu đồng ý với mình, Quý Liên Hoắc không nhịn
được cười, đám mây mù u ám trong lòng chợt tan biến. Cậu đã
gặp quá nhiều kẻ lừa đảo, khi mới mở sạp bán trái cây, cậu từng
bị lừa không chỉ một lần. Kỹ năng diễn xuất của những người
vừa rồi quả thực là rất kém cỏi.
"Không phải chứ." Cậu tân sinh viên kia vẫn còn hoang mang:
"Đây là ký túc xá của trường, bọn họ công khai vào lừa chúng ta
như vậy à?"
Ngô Minh Hâm cúi đầu cúi đầu nhìn tờ hóa đơn trên tay hồi lâu,
chợt nhận ra hóa đơn đó được phát hành bởi một tổ chức mà
mình chưa từng nghe tên chứ không phải nhà trường. "Bị lừa
thật rồi!" Ngô Minh Hâm cau mày, giờ mới tin chắc.
"Chắc họ vẫn chưa đi xa đâu." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhắc
nhở.
Quý Liên Hoắc nhìn hai người bạn cùng phòng vội vã chạy ra
ngoài bằng ánh mắt thờ ơ.
"Cậu có thể nhắc nhở họ nếu sau này còn gặp tình huống tương
tự." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, giơ tay phủi bụi trên vai Quý
Liên Hoắc: "Nó giúp cậu tăng tiến tình bạn, còn nếu không cần
tình bạn của họ thì lại là chuyện khác."
"Em biết rồi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông
trước mặt, trong mắt lóe lên niềm vui.
"Lão Tề và tôi đi trước, cần thì gọi điện thoại." Vương Chiêu Mưu
làm động tác gọi điện thoại, chào tạm biệt thiếu niên.
"Tạm biệt anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc quyến luyến đi theo,
nhìn theo hai người đi xuống cầu thang rồi mới trở về ký túc xá.
Nhìn căn phòng nơi mình sẽ ở trong bốn năm tới, Quý Liên Hoắc
cảm thấy trong lòng trống rỗng, không nhịn được ra đứng bên
cửa sổ nhìn dòng người ra khỏi tòa nhà ký túc xá. Một lúc sau,
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi ra khỏi ký túc xá, đi về
phía cổng khu nhà, Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn bóng lưng
người đàn ông, trái tim cũng đi theo nhịp bước đi của anh.
Một người bất chợt chạy tới chắn trước mặt Vương Chiêu Mưu.
Quý Liên Hoắc lập tức mở to mắt, nhìn Ngô Minh Hâm đi xuống
lầu từ lúc nào, còn lấy điện thoại di động ra trước mặt anh Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu cũng không ngờ bị bạn cùng phòng của Quý
Liên Hoắc ngăn lại, cậu sinh viên lấy di động ra xin số điện thoại
của anh với vẻ mặt khá ngượng ngùng. Nhìn vẻ mặt lúng túng
của đối phương, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nói giọng nhẹ
nhàng: "Cậu có thể hỏi Quý Liên Hoắc, cậu ấy có thông tin liên
lạc của tôi."
"Chỉ là... anh có thể nói thẳng cho em biết được không." Ngô
Minh Hâm gãi đầu giấu đi sự ngượng ngùng: "Em muốn đãi anh
một bữa."
Tất cả sinh viên đại học ngày nay đều như vậy à? Vương Chiêu
Mưu chưa kịp nói đã thấy Quý Liên Hoắc lao ra khỏi cửa tòa ký
túc xá, chạy về phía mình.
Hầu như không kịp suy nghĩ, Quý Liên Hoắc nhanh chóng chen
vào giữa hai người, dùng thân mình đẩy Ngô Minh Hâm ra, cố
gắng kìm nén hơi thở không đều: "Anh Chiêu Mưu, em đưa anh
ra ngoài."
"Được." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cậu sinh viên bị xô lảo đảo,
cùng Quý Liên Hoắc và Lão Tề đi ra khỏi khu nhà.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu lên xe, chờ xe đi đến cuối
đường khuất tầm mắt mới quay người đi về.
Ngô Minh Hâm chạy tới, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý Liên
Hoắc thì chột dạ giải thích: "Tôi chỉ muốn kết bạn, hơn nữa anh
trai cậu cũng không cho tôi số điện thoại."
Quý Liên Hoắc phớt lờ bạn cùng phòng mới, đi về hướng ký túc
xá.
Ngô Minh Hâm đảo mắt, nhanh chóng đi theo Quý Liên Hoắc:
"Người anh em, anh cậu không cho tôi số điện thoại, bảo tôi đi
hỏi cậu, cậu cho tôi số của anh cậu được không, tôi sẽ đãi cậu
ăn, bao nhiêu bữa tùy thích!"
Quý Liên Hoắc dừng chân lại, liếc nhìn bạn cùng phòng bằng đôi
mắt đen thẳm, ánh mắt đầy cảnh cáo và đe dọa.
Ngô Minh Hâm giật mình nhảy dựng, đứng đó mà tay chân luống
cuống. Ngày đầu tiên đến trường, hình như hắn đã làm mất lòng
bạn cùng phòng mới, nhưng không biết là tại sao. Không phải
chỉ xin số điện thoại của anh trai thôi sao? Có cần phải nhìn bằng
ánh mắt giết người như vậy không?
Bạn cùng phòng thứ tư đến vào buổi chiều, cũng được cha mẹ
đưa đến, mang theo một túi chăn ga gối đệm lớn trải lên
giường.
"Tui là Lâm Tinh Tinh, dân Đông Bắc." Bạn cùng phòng mới đầy
tự hào lấy đặc sản địa phương trong nhà ra phân phát cho ba
người bạn: "Các anh em sau này giúp đỡ nhiều nha."
"Tôi là Lưu Tư Niệm, người Cam Châu." Một người bạn cùng
phòng khác thân thiện lên tiếng.
"Tôi là Ngô Minh Hâm." Ngô Minh Hâm cười ha ha: "Tôi người
Kinh Thành."
Cả ba cùng nhìn người cuối cùng, Quý Liên Hoắc trầm mặc một
lát.
"Quý Liên Hoắc, người địa phương."
"Ông anh này bị sao vậy?" Lâm Tinh Tinh không nén được tò
mò.
Lưu Tư Niệm lén cười, gọi Lâm Tinh Tinh cúi đầu xuống: "Ngô
Minh Hâm để ý anh trai cậu ta, làm cậu ta giận."
"Còn chuyện này nữa hả?!" Lâm Tinh Tinh ngạc nhiên không
thôi: "Anh trai này chắc đẹp trai lắm hả!"
"Đâu chỉ có đẹp trai." Lưu Tư Niệm cười toe toét, lén nhìn Quý
Liên Hoắc: "Còn đẹp hơn ngôi sao trên tivi, nhìn cũng rất giàu
có."
×××
Đêm đầu tiên ở ký túc xá, Quý Liên Hoắc ngủ không yên giấc,
trong mơ, cậu thấy người quen thuộc kia ngồi trên thuyền ở giữa
hồ, nhẹ giọng nói: "Tôi thích người có thể cùng tôi đi hết cuộc
đời." Bên bờ hồ là một đám đông rất lớn, nghe được câu này
liền nhảy xuống hồ như vừa hít cần, tất cả đều hét lên: "Tôi có
thể làm được!"
Quý Liên Hoắc lòng như lửa đốt nhảy xuống hồ, liều mạng bơi về
phía thuyền. Cậu thấy những người xung quanh đều rất trẻ
trung đẹp trai, chỉ có cậu mặc quần áo rách rưới, lại còn có
người ôm lấy chân khiến cậu bơi càng lúc càng chậm. Quý Liên
Hoắc cúi nhìn thì thấy Quý Đại Bảo mập mạp đang ôm chặt bắp
chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn quay còn nở một nụ cười
ngốc nghếch, liên tục gọi "pa pa", cái mông nhỏ uốn éo vặn vẹo.
Quý Liên Hoắc quay lại thì thấy đã có người trèo lên thuyền giữa
hồ.
Quý Liên Hoắc gần như tỉnh lại ngay lập tức, trong giây lát, cậu
không biết mình đang ở đâu, chỉ nghĩ đến người trong mộng và
bàn tay đang bám lấy con thuyền.
Xung quanh tối om, nghe tiếng ngáy của bạn cùng phòng, Quý
Liên Hoắc mới dần tỉnh táo lại. Cậu xem giờ rồi lặng lẽ hạ quyết
tâm, nhẹ nhàng trèo xuống khỏi giường. Rút chìa khóa biệt thự
trong ba lô ra, Quý Liên Hoắc âm thầm rời khỏi ký túc xá.
×××
Ngày đầu tiên Quý Liên Hoắc vào đại học, không giống như
những bậc cha mẹ khác cảm thấy trống rỗng khi con đến
trường, Vương Chiêu Mưu lại thấy bình tĩnh và thoải mái vô
cùng.
Nghĩ đến bi kịch lần trước, lần này khi mở cửa phòng ngủ ra,
Vương Chiêu Mưu vô thức lùi lại một bước, không thấy có vật gì
lạ ngã ngược ra sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Dường như
sau khi vào đại học, nỗi nhớ mong cháu trai của Quý Liên Hoắc
đã được kiềm chế.
Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng ngủ, thoáng thấy thứ gì
đó nằm cạnh cửa phòng của mình. Im lặng một lúc, anh từ từ
quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đang co hai chân dựa vào
tường mà ngủ, đầu nghiêng sang một bên, trông hệt như một
chú chó lớn đang giữ cửa. Thiếu niên tựa vào tường, nhắm mắt
thật chặt, hơi thở đều đều, Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhìn một
lúc rồi vỗ nhẹ vào vai Quý Liên Hoắc.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc gần như tỉnh dậy ngay lập tức,
thấy ánh mắt phức tạp của anh, cậu vội giải thích: "Hôm nay
không có lớp."
"Sao lại ngủ ở đây?" Vương Chiêu Mưu bất đắc dĩ nhướng mày:
"Lại nhớ Quý Đại Bảo?"
Quý Liên Hoắc gần như nhớ lại giấc mơ đêm qua ngay lập tức,
lắc đầu thật nhanh như để xua đuổi tà ma.
---
Người dịch: Tui không biết phải bình luận gì về giấc mơ này
=)))) Chắc là điềm đó, kêu ẻm phải hành động đi thôi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro