Chương 73
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Kỳ huấn luyện quân sự của tân sinh viên năm nhất bắt đầu sau
khi khai giảng, nhìn những bộ quân phục rằn ri đen ùa vào nhà
ăn, các đàn anh đàn chị năm hai năm ba đều run rẩy, trốn trong
ký túc xá ăn mì ăn liền.
"Hê, các anh em!" Lâm Tinh Tinh chiếm bàn ăn cho bốn người,
vẫy tay chào ba người còn lại: "Tui ngồi đây, mua giùm tui một
phần cơm rưới sốt với rau ba món!"
Lưu Tư Niệm làm dấu "OK" với Lâm Tinh Tinh. Một lúc sau, ba
người bưng cơm tới, đều là cơm rưới sốt với rau ba món, nhưng
có một phần cơm nhiều theo cách hết sức đặc biệt, lượng rau
chất vun lên cao thật cao như ngọn núi nhỏ.
Ba người còn lại đều nhìn Quý Liên Hoắc, Lâm Tinh Tinh cười
trêu chọc: "Quý đẹp trai, cậu đá lông nheo với dì múc cơm mấy
lần, sao lại thiên vị cậu quá vậy?"
Quý Liên Hoắc tách đũa ra, cúi đầu và một miếng cơm, bình tĩnh
đáp: "Tôi mua hai phần."
"Phần ăn ở trường này khá nhiều rồi đấy." Lưu Tư Niệm nhìn
cơm trên đĩa của mình: "Tôi cảm thấy mình ăn không hết."
"Đừng làm mình no chết đó người anh em." Ngô Minh Hâm nhìn
Quý Liên Hoắc, định nói đùa một câu "anh cậu có biết cậu ăn
nhiều như vậy không" nhưng chợt nghĩ tới phản ứng của Quý
Liên Hoắc ngày hôm kia thì lại nuốt ngược trở vào. Bây giờ ba
người trong ký túc xá đều biết có thể nói đùa cái gì cũng được,
nhưng nếu dám đụng vào anh trai của Quý Liên Hoắc thì đừng
trách cậu trở mặt.
Quý Liên Hoắc không đáp lại, cúi đầu nhanh chóng ăn đồ ăn
trước mặt mình. Ba người kia trơ mắt nhìn Quý Liên Hoắc ăn
xong phần cơm cho hai người rồi đi ra quầy tạp hóa ở căng tin
mua thêm một trái bắp về gặm. Sau khi Quý Liên Hoắc ăn bắp
xong, Lưu Tư Niệm mới chỉ ăn được tám phần mười số cơm trên
đĩa, vừa xoa bụng vừa nghĩ thật sự không nuốt nổi nữa.
"Quý đẹp trai ăn dễ sợ thật đó." Lâm Tinh Tinh tò mò nhìn Quý
Liên Hoắc: "Hồi nhỏ cậu đã ăn nhiều như vậy, hay là bây giờ
đang lớn nên mới ăn nhiều như vậy."
"Không biết nữa." Quý Liên Hoắc cầm đĩa cơm đã vét sạch đặt
vào khu vực thu chén đĩa. Trong trí nhớ của cậu chỉ có cảnh nhà
rất nghèo, cha mẹ thường nấu một lượng thức ăn bình thường,
dù chưa no cũng không có thức ăn thừa trong nồi.
"Tập quân sự mệt chết đi được." Lưu Tư Niệm than thở: "Sáng
nay lãnh đạo nhà trường nói dài dòng văn tự, đến chiều sĩ quan
huấn luyện lại yêu cầu chúng ta đứng nghiêm, nghỉ, ngồi xổm
xuống hết lần này đến lần khác, chẳng có ý nghĩa gì cả, còn nói
ngày mai sẽ chọn tiểu đội trưởng, quần áo tập quân sự của tôi
bốc mùi hôi thối quá rồi nè."
"Ngày mai phải cố gắng thể hiện." Lâm Tinh Tinh ghé lại:
"Thông thường sau khi tập quân sự, mỗi tiểu đội sẽ chọn ra hai
sinh viên xuất sắc, trong đó một vị trí có 80% khả năng sẽ cho
tiểu đội trưởng, nghe nói sinh viên giỏi sẽ được cấp giấy chứng
nhận, rồi được cộng điểm."
Ngô Minh Hâm nghe vậy thì hào hứng: "Các cậu chờ đó, tôi đã là
lớp trưởng từ năm lớp 1 rồi, ngày mai nhất định phải giành được
chức tiểu đội trưởng!"
"Tiểu đội trưởng Ngô cố lên." Lưu Tư Niệm nắm tay: "Cậu mà
làm tiểu đội trưởng, nhớ quan tâm đến các anh em nhiều hơn."
"Cố lên!" Lâm Tinh Tinh cũng cười động viên bạn cùng phòng.
"Chờ đó đi, đợi tôi thành tiểu đội trưởng, tôi đãi các cậu một
bữa." Ngô Minh Hâm tràn đầy tự tin, vô tình liếc nhìn Quý Liên
Hoắc đang trầm mặc.
Quý Liên Hoắc nhìn thẳng về phía trước, không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, sĩ quan huấn luyện dạy mọi người những
điểm mấu chốt của tư thế quân đội "Ba ưỡn ra, ba thu lại, một
mở to, một vươn thẳng*". Để điều chỉnh tư thế của học viên, sĩ
quan còn mang theo mấy bộ bài Tây, phát cho mỗi mgười ba lá,
chia ra kẹp vào nơi các ngón tay dán sát đường may quần, và
giữa hai đùi của họ. Sau khi mọi người đã kẹp bài xong, sĩ quan
huấn luyện mới hùng hồn nói trước mặt mọi người.
* Ý nói là tư thế phải ưỡn cổ, ngực, đùi; thu cằm, bụng, mông;
mắt mở to nhìn về phía trước; đầu vươn thẳng lên.
"Đây là tư thế quân đội tiêu chuẩn, cũng là con đường tranh cử
tiểu đội trưởng, chỉ cần giữ được quân bài không bị rơi thì người
trụ được lâu nhất sẽ là tiểu đội trưởng của tiểu đội chúng ta, có
ý kiến gì không!"
"Không." Các sinh viên đồng thanh trả lời.
"To hơn nữa, tôi không nghe thấy!" Sĩ quan huấn luyện nghiêm
túc.
"Không!" Các sinh viên hét lên muốn vỡ phổi, chỉ mới một lúc mà
đã có hai sinh viên làm rơi lá bài kẹp ở tay.
"Quá kém!" Sĩ quan huấn luyện nghiêm mặt: "Những ai bị rơi bài
ra khỏi hàng, đứng sang một bên để xem các bạn khác đứng tư
thế quân đội thế nào!"
Hai sinh viên rời khỏi đội với vẻ mặt ngượng ngùng, đứng gần
đó, cũng trong tư thế quân đội, theo dõi màn trình diễn của các
bạn cùng lớp.
Chưa đầy mười phút, lại có thêm vài lá bài rơi xuống như bông
tuyết, sĩ quan huấn luyện quát lên "Tự giác ra khỏi hàng!", vài
sinh viên lau mồ hôi bước ra khỏi đội. Sĩ quan huấn luyện nhìn
nhóm người mới đứng mười phút mà mồ hôi đầm đìa, không
khỏi thở dài trong lòng, thể lực của sinh viên ngày nay quả thực
quá kém.
Nửa giờ trôi qua, sinh viên cứ thế lần lượt bước ra khỏi hàng;
một giờ sau, trên sân chỉ còn lại mười sinh viên vẫn trụ vững, vài
người trên mặt đầy mồ hôi, hai chân run rẩy không ngừng, vẫn
không chịu bỏ cuộc.
Sĩ quan huấn luyện nâng vành mũ đứng cạnh mười sinh viên để
kiểm tra, nhìn thấy một sinh viên đang bày trò gian lận, năm
ngón tay co lại rất nhẹ, lén lút đẩy lá bài sắp tuột trở lên. Sĩ
quan huấn luyện bước tới đá vào mông hắn, vẻ mặt không hài
lòng: "Gian lận cái gì, ra khỏi hàng!" Một sinh viên khác đứng
cạnh bị giật mình vì hành động này, lá bài giữa hai chân bất ngờ
trượt xuống.
Hiện tại trên sân chỉ còn lại tám người.
Lưu Tư Niệm vốn không ngờ mình có thể đứng lâu như vậy,
nhưng khi nhìn thấy bốn người trong ký túc xá của mình đều có
mặt trong đội, hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời dần đi lên trên đầu mọi
người, cái nắng hè oi bức thiêu đốt sinh viên tập quân sự, nhiều
sĩ quan huấn luyện khá tốt tính đưa sinh viên vào bóng râm
đứng. Tám sinh viên vẫn đang đứng dưới cái nắng như thiêu
như đốt, lưng bộ quân phục rằn ri ướt sũng.
Lưu Tư Niệm lại nhìn ba người bạn cùng phòng bên cạnh, bản
thân hắn bắt đầu chóng mặt vì nóng, muốn nôn, mắt hoa lên,
không thể đứng vững được nữa nên chỉ có thể tái mặt rời hàng.
Hai lá bài nữa rơi xuống, trên sân chỉ còn lại năm người. Sĩ quan
huấn luyện lần lượt đi qua trước mặt năm người này, ghi nhớ
khuôn mặt của họ. Có thể kiên trì cho đến bây giờ đều là người
giỏi.
"Trời đất mẹ ơi, chịu hết nổi." Lâm Tinh Tinh không chịu nổi cái
nóng nữa nên vừa lau mồ hôi chảy như suối trên mặt vừa chủ
động ra ngoài. Lưu Tư Niệm đứng gần đó nồng nhiệt chào đón
bạn cùng phòng.
Trên sân chỉ còn lại bốn người, đúng lúc này có một con ong bay
tới, không biết là do mùi mồ hôi của sinh viên hay màu sắc của
bộ quân phục ngụy trang đã thu hút nó mà cứ bay vòng quanh
nhóm người. Khi con ong chuẩn bị đậu vào mu bàn tay của một
sinh viên, hắn nhanh chóng lùi lại, vung tay xua không cho con
ong đến gần, động tác vô cùng hài hước làm cho mấy sinh viên
đứng xem bên cạnh phải cười lớn, lá bài tất nhiên phải rơi
xuống, một người khác bị loại. Con ong rõ ràng vẫn chưa từ bỏ
việc quấy rối, sau khi lượn vòng quanh ba người còn lại một lúc,
nó đáp xuống trên mặt của người đẹp trai nhất.
Lưu Tư Niệm và Lâm Tinh Tinh gần như nín thở, trơ mắt nhìn
con ong đậu trên mặt Quý Liên Hoắc, tưởng chừng một giây sau
là sẽ tấn công, Quý Liên Hoắc vẫn giữ sắc mặt vô cảm, ba lá bài
trên người vẫn kẹp chặt như cũ. Sĩ quan huấn luyện không thể
không nhìn thẳng vào sinh viên này, dường như cậu ta có phòng
tuyến tâm lý vô cùng vững vàng, ý chí cũng cực kỳ kiên định.
Con ong bước hai bước trên mặt Quý Liên Hoắc rồi cất cánh bay
đi mất, Quý Liên Hoắc thờ ơ chớp mắt rồi tiếp tục đứng thẳng.
Càng gần trưa, ánh nắng càng gay gắt, cái nóng trên sân thể
dục gần như hóa thành thực thể, sinh viên như đang ở trong lò
nướng, bị nướng cho đến khi ngoài cháy trong mềm. Đúng lúc
mọi người tưởng chừng họ sẽ sát cánh bên nhau mãi mãi thì
sinh viên đứng cạnh Ngô Minh Hâm bỗng nhiên ngã thẳng
xuống.
"Nhanh lên!" Sĩ quan huấn luyện bước tới, vặn chai nước đổ lên
đầu sinh viên đang ngất xỉu, đồng thời ra lệnh cho vài người đưa
cậu ta đến phòng y tế.
Ngô Minh Hâm cũng sắp không thể cố thêm được nữa, gần như
có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống trên da, ngứa ngáy,
ẩm ướt và nóng bức. Thấy sĩ quan huấn luyện và các bạn cùng
lớp đang chú ý đến sinh viên ngất xỉu, hắn lén nói với Quý Liên
Hoắc: "Người anh em, nhường tôi chút đi."
Quý Liên Hoắc vẫn im lặng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Người anh em, nể mặt chút đi, sau này có cơ hội tôi nhất định
đền ơn cậu." Cả người Ngô Minh Hâm đã bắt đầu mềm xuống:
"Muốn gì cũng được, điện thoại di động mới, giày thể thao gì
cũng được, chỉ cần cậu nói."
Quý Liên Hoắc vẫn bất động như không nghe thấy gì, ánh mắt
lạnh lùng xa cách.
Sau khi cậu sinh viên bị ngất đã tỉnh lại, được đưa về phòng y
tế, sự chú ý của những người có mặt đều đổ dồn vào hai người
còn đang đứng.
"Hai người này đúng là dữ dằn." Rất nhiều sinh viên thì thầm với
nhau, trong mắt ít nhiều gì đều có ngưỡng mộ.
Thấy các tiểu đội khác đã bắt đầu tập hợp chuẩn bị giải tán, sĩ
quan huấn luyện đi vòng quanh hai người, thấy vậy quyết định
tăng thêm độ khó. Hàng chục lá bài được nhét vào giữa các
ngón tay và từ cằm đến cổ áo của hai người, nếu thả lỏng một
chút sẽ có bài rơi xuống ngay.
Cơ bắp của Ngô Minh Hâm vẫn luôn căng cứng, cho đến lúc này,
bắp chân hắn đã bắt đầu run lên không tự chủ được. Mồ hôi
chảy từ trán Quý Liên Hoắc xuống tận cằm, đọng lại ở đó rồi nhỏ
giọt xuống đất.
Một lá bài nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó hơn mười lá bài cùng rơi.
Ngô Minh Hâm ngồi gục xuống đất, bất mãn nhìn Quý Liên Hoắc
bên cạnh.
"Tốt lắm." Sĩ quan huấn luyện tỏ ra rất hài lòng với cậu sinh viên
này. "Nghỉ!"
Quý Liên Hoắc làm động tác nghỉ, lưng vẫn thẳng, nét mặt
cương nghị.
"Cậu tên gì."
"Báo cáo sĩ quan huấn luyện, Quý Liên Hoắc!" Đôi mắt cậu kiên
định, giọng nói trầm thấp cuốn hút.
"Tốt lắm các bạn sinh viên, đã nhận rõ tiểu đội trưởng của mình
chưa!" Sĩ quan huấn luyện nhìn mọi người.
"Rõ!" Các sinh viên nhìn chàng trai duy nhất đang đứng đó với
ánh mắt háo hức, đồng thanh cất giọng.
Mặt Ngô Minh Hâm thối hoắc, hắn giật một nắm cỏ giả trên sân
thể dục để trút giận, cố đứng dậy, nhìn tiểu đội trưởng mới với
ánh mắt tức tối. Nghĩ đến lời hôm qua đã nói, hắn lại càng bất
mãn với Quý Liên Hoắc. Rõ ràng nghe hắn nói muốn làm tiểu đội
trưởng mà còn cố ý tranh giành!
Trưa hôm đó, dù bốn người vẫn ngồi ăn chung một bàn trong
căng tin nhưng Ngô Minh Hâm không nói một lời với Quý Liên
Hoắc. Cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người, Lưu
Tư Niệm cũng cảm thấy khó mở lời, chỉ có Lâm Tinh Tinh vẫn
khen ngợi hai người, nói rằng mọi người trong phòng mình đều
là người có tài.
Vừa về đến ký túc xá, Quý Liên Hoắc gần như là vội vàng cầm
lấy điện thoại, không nén được cười, gửi tin nhắn cho Vương
Chiêu Mưu.
×××
Vương Chiêu Mưu đang ở công ty, không khỏi mỉm cười khi nhìn
thấy tin nhắn trên điện thoại của mình. Quý Liên Hoắc quả thật
rất giống một chú cún con, vừa được khen thưởng liền chạy đến
vẫy đuôi với chủ, mong chủ sẽ nhìn thấy mình chăm chỉ và xuất
sắc thế nào. Vương Chiêu Mưu trả lời bằng tin nhắn [Tuyệt vời,
chúc mừng cậu.], gần như có thể tưởng tượng được rằng sau khi
đọc tin, thiếu niên sẽ vui đến nỗi muốn xoay vòng tại chỗ.
Chưa đến vài giây sau, một tin nhắn khác nhanh chóng gửi đến.
[Anh Chiêu Mưu, họ nói tân sinh viên cần vào câu lạc bộ, anh
Chiêu Mưu thích gì?]
Vương Chiêu Mưu nhớ lại tất cả các câu lạc bộ mà mình đã thấy
khi còn đi học, đáp lại ngắn gọn vài lời. [Ảo thuật, khá thú vị.]
[Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi ^_^] Quý Liên Hoắc trả lời
rất nhanh, như sợ Vương Chiêu Mưu không biết mình đang vui
mừng, còn thêm vào dấu mặt cười theo trào lưu mới ở cuối.
Vương Chiêu Mưu đóng điện thoại di động lại, nghĩ tới hình thể
hiện tại của Quý Liên Hoắc, chắc đã trở thành cún lớn mất rồi.
Vương Chiêu Mưu khá hài lòng khi thấy Quý Liên Hoắc có thể
hòa nhập tốt vào lớp và tập thể.
"Sếp Vương." Trợ lý gõ cửa văn phòng bước vào, vẻ mặt có chút
nghi ngờ.
"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhận thấy trợ lý
của mình đang bối rối.
"Có một người đàn ông trẻ tuổi nhất quyết muốn gặp anh, nói là
việc này rất quan trọng." Trợ lý đứng thẳng người.
"Việc quan trọng gì?" Vương Chiêu Mưu thản nhiên hỏi, có rất
nhiều người muốn gặp anh, nếu anh mà gặp từng người một thì
có lẽ phải gặp đến tận năm sau.
"Anh ta từ chối nói rõ, nhưng đưa cho quầy lễ tân một tấm danh
thiếp, nói rằng khi nhìn thấy danh thiếp, anh sẽ muốn nói
chuyện." Trợ lý tiến lên một bước, đưa ra một tấm danh thiếp
màu xanh đậm bằng cả hai tay.
Vương Chiêu Mưu cầm lấy, thờ ơ liếc nhìn nội dung trên đó.
[Tổng giám đốc Công ty Nhật Hoa tại Mỹ, Giám đốc tài
chính Công ty Thuốc lá Haisco tại Ấn, Giám đốc Ngân
hàng Phú Thành chi nhánh Yaga...]
Vương Chiêu Mưu thẳng người dậy từng chút một, sững sờ nhìn
những chức danh khác nhau trên danh thiếp, và cái tên phía trên
bên phải.
Lãnh Tu Minh.
Đầu óc Vương Chiêu Mưu bỗng trống rỗng trong một giây, anh
chậm rãi ngẩng đầu nhìn trợ lý, đủ mọi thứ suy nghĩ lập tức nổ
tung trong lòng.
Người nhà họ Lãnh!
---
Người dịch: Sếp Vương muốn đào tạo ra người thừa kế nhà họ
Lãnh bản lĩnh lão luyện, nhưng hướng phát triển nó cứ hơi sai
sai =))))))
khi khai giảng, nhìn những bộ quân phục rằn ri đen ùa vào nhà
ăn, các đàn anh đàn chị năm hai năm ba đều run rẩy, trốn trong
ký túc xá ăn mì ăn liền.
"Hê, các anh em!" Lâm Tinh Tinh chiếm bàn ăn cho bốn người,
vẫy tay chào ba người còn lại: "Tui ngồi đây, mua giùm tui một
phần cơm rưới sốt với rau ba món!"
Lưu Tư Niệm làm dấu "OK" với Lâm Tinh Tinh. Một lúc sau, ba
người bưng cơm tới, đều là cơm rưới sốt với rau ba món, nhưng
có một phần cơm nhiều theo cách hết sức đặc biệt, lượng rau
chất vun lên cao thật cao như ngọn núi nhỏ.
Ba người còn lại đều nhìn Quý Liên Hoắc, Lâm Tinh Tinh cười
trêu chọc: "Quý đẹp trai, cậu đá lông nheo với dì múc cơm mấy
lần, sao lại thiên vị cậu quá vậy?"
Quý Liên Hoắc tách đũa ra, cúi đầu và một miếng cơm, bình tĩnh
đáp: "Tôi mua hai phần."
"Phần ăn ở trường này khá nhiều rồi đấy." Lưu Tư Niệm nhìn
cơm trên đĩa của mình: "Tôi cảm thấy mình ăn không hết."
"Đừng làm mình no chết đó người anh em." Ngô Minh Hâm nhìn
Quý Liên Hoắc, định nói đùa một câu "anh cậu có biết cậu ăn
nhiều như vậy không" nhưng chợt nghĩ tới phản ứng của Quý
Liên Hoắc ngày hôm kia thì lại nuốt ngược trở vào. Bây giờ ba
người trong ký túc xá đều biết có thể nói đùa cái gì cũng được,
nhưng nếu dám đụng vào anh trai của Quý Liên Hoắc thì đừng
trách cậu trở mặt.
Quý Liên Hoắc không đáp lại, cúi đầu nhanh chóng ăn đồ ăn
trước mặt mình. Ba người kia trơ mắt nhìn Quý Liên Hoắc ăn
xong phần cơm cho hai người rồi đi ra quầy tạp hóa ở căng tin
mua thêm một trái bắp về gặm. Sau khi Quý Liên Hoắc ăn bắp
xong, Lưu Tư Niệm mới chỉ ăn được tám phần mười số cơm trên
đĩa, vừa xoa bụng vừa nghĩ thật sự không nuốt nổi nữa.
"Quý đẹp trai ăn dễ sợ thật đó." Lâm Tinh Tinh tò mò nhìn Quý
Liên Hoắc: "Hồi nhỏ cậu đã ăn nhiều như vậy, hay là bây giờ
đang lớn nên mới ăn nhiều như vậy."
"Không biết nữa." Quý Liên Hoắc cầm đĩa cơm đã vét sạch đặt
vào khu vực thu chén đĩa. Trong trí nhớ của cậu chỉ có cảnh nhà
rất nghèo, cha mẹ thường nấu một lượng thức ăn bình thường,
dù chưa no cũng không có thức ăn thừa trong nồi.
"Tập quân sự mệt chết đi được." Lưu Tư Niệm than thở: "Sáng
nay lãnh đạo nhà trường nói dài dòng văn tự, đến chiều sĩ quan
huấn luyện lại yêu cầu chúng ta đứng nghiêm, nghỉ, ngồi xổm
xuống hết lần này đến lần khác, chẳng có ý nghĩa gì cả, còn nói
ngày mai sẽ chọn tiểu đội trưởng, quần áo tập quân sự của tôi
bốc mùi hôi thối quá rồi nè."
"Ngày mai phải cố gắng thể hiện." Lâm Tinh Tinh ghé lại:
"Thông thường sau khi tập quân sự, mỗi tiểu đội sẽ chọn ra hai
sinh viên xuất sắc, trong đó một vị trí có 80% khả năng sẽ cho
tiểu đội trưởng, nghe nói sinh viên giỏi sẽ được cấp giấy chứng
nhận, rồi được cộng điểm."
Ngô Minh Hâm nghe vậy thì hào hứng: "Các cậu chờ đó, tôi đã là
lớp trưởng từ năm lớp 1 rồi, ngày mai nhất định phải giành được
chức tiểu đội trưởng!"
"Tiểu đội trưởng Ngô cố lên." Lưu Tư Niệm nắm tay: "Cậu mà
làm tiểu đội trưởng, nhớ quan tâm đến các anh em nhiều hơn."
"Cố lên!" Lâm Tinh Tinh cũng cười động viên bạn cùng phòng.
"Chờ đó đi, đợi tôi thành tiểu đội trưởng, tôi đãi các cậu một
bữa." Ngô Minh Hâm tràn đầy tự tin, vô tình liếc nhìn Quý Liên
Hoắc đang trầm mặc.
Quý Liên Hoắc nhìn thẳng về phía trước, không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, sĩ quan huấn luyện dạy mọi người những
điểm mấu chốt của tư thế quân đội "Ba ưỡn ra, ba thu lại, một
mở to, một vươn thẳng*". Để điều chỉnh tư thế của học viên, sĩ
quan còn mang theo mấy bộ bài Tây, phát cho mỗi mgười ba lá,
chia ra kẹp vào nơi các ngón tay dán sát đường may quần, và
giữa hai đùi của họ. Sau khi mọi người đã kẹp bài xong, sĩ quan
huấn luyện mới hùng hồn nói trước mặt mọi người.
* Ý nói là tư thế phải ưỡn cổ, ngực, đùi; thu cằm, bụng, mông;
mắt mở to nhìn về phía trước; đầu vươn thẳng lên.
"Đây là tư thế quân đội tiêu chuẩn, cũng là con đường tranh cử
tiểu đội trưởng, chỉ cần giữ được quân bài không bị rơi thì người
trụ được lâu nhất sẽ là tiểu đội trưởng của tiểu đội chúng ta, có
ý kiến gì không!"
"Không." Các sinh viên đồng thanh trả lời.
"To hơn nữa, tôi không nghe thấy!" Sĩ quan huấn luyện nghiêm
túc.
"Không!" Các sinh viên hét lên muốn vỡ phổi, chỉ mới một lúc mà
đã có hai sinh viên làm rơi lá bài kẹp ở tay.
"Quá kém!" Sĩ quan huấn luyện nghiêm mặt: "Những ai bị rơi bài
ra khỏi hàng, đứng sang một bên để xem các bạn khác đứng tư
thế quân đội thế nào!"
Hai sinh viên rời khỏi đội với vẻ mặt ngượng ngùng, đứng gần
đó, cũng trong tư thế quân đội, theo dõi màn trình diễn của các
bạn cùng lớp.
Chưa đầy mười phút, lại có thêm vài lá bài rơi xuống như bông
tuyết, sĩ quan huấn luyện quát lên "Tự giác ra khỏi hàng!", vài
sinh viên lau mồ hôi bước ra khỏi đội. Sĩ quan huấn luyện nhìn
nhóm người mới đứng mười phút mà mồ hôi đầm đìa, không
khỏi thở dài trong lòng, thể lực của sinh viên ngày nay quả thực
quá kém.
Nửa giờ trôi qua, sinh viên cứ thế lần lượt bước ra khỏi hàng;
một giờ sau, trên sân chỉ còn lại mười sinh viên vẫn trụ vững, vài
người trên mặt đầy mồ hôi, hai chân run rẩy không ngừng, vẫn
không chịu bỏ cuộc.
Sĩ quan huấn luyện nâng vành mũ đứng cạnh mười sinh viên để
kiểm tra, nhìn thấy một sinh viên đang bày trò gian lận, năm
ngón tay co lại rất nhẹ, lén lút đẩy lá bài sắp tuột trở lên. Sĩ
quan huấn luyện bước tới đá vào mông hắn, vẻ mặt không hài
lòng: "Gian lận cái gì, ra khỏi hàng!" Một sinh viên khác đứng
cạnh bị giật mình vì hành động này, lá bài giữa hai chân bất ngờ
trượt xuống.
Hiện tại trên sân chỉ còn lại tám người.
Lưu Tư Niệm vốn không ngờ mình có thể đứng lâu như vậy,
nhưng khi nhìn thấy bốn người trong ký túc xá của mình đều có
mặt trong đội, hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời dần đi lên trên đầu mọi
người, cái nắng hè oi bức thiêu đốt sinh viên tập quân sự, nhiều
sĩ quan huấn luyện khá tốt tính đưa sinh viên vào bóng râm
đứng. Tám sinh viên vẫn đang đứng dưới cái nắng như thiêu
như đốt, lưng bộ quân phục rằn ri ướt sũng.
Lưu Tư Niệm lại nhìn ba người bạn cùng phòng bên cạnh, bản
thân hắn bắt đầu chóng mặt vì nóng, muốn nôn, mắt hoa lên,
không thể đứng vững được nữa nên chỉ có thể tái mặt rời hàng.
Hai lá bài nữa rơi xuống, trên sân chỉ còn lại năm người. Sĩ quan
huấn luyện lần lượt đi qua trước mặt năm người này, ghi nhớ
khuôn mặt của họ. Có thể kiên trì cho đến bây giờ đều là người
giỏi.
"Trời đất mẹ ơi, chịu hết nổi." Lâm Tinh Tinh không chịu nổi cái
nóng nữa nên vừa lau mồ hôi chảy như suối trên mặt vừa chủ
động ra ngoài. Lưu Tư Niệm đứng gần đó nồng nhiệt chào đón
bạn cùng phòng.
Trên sân chỉ còn lại bốn người, đúng lúc này có một con ong bay
tới, không biết là do mùi mồ hôi của sinh viên hay màu sắc của
bộ quân phục ngụy trang đã thu hút nó mà cứ bay vòng quanh
nhóm người. Khi con ong chuẩn bị đậu vào mu bàn tay của một
sinh viên, hắn nhanh chóng lùi lại, vung tay xua không cho con
ong đến gần, động tác vô cùng hài hước làm cho mấy sinh viên
đứng xem bên cạnh phải cười lớn, lá bài tất nhiên phải rơi
xuống, một người khác bị loại. Con ong rõ ràng vẫn chưa từ bỏ
việc quấy rối, sau khi lượn vòng quanh ba người còn lại một lúc,
nó đáp xuống trên mặt của người đẹp trai nhất.
Lưu Tư Niệm và Lâm Tinh Tinh gần như nín thở, trơ mắt nhìn
con ong đậu trên mặt Quý Liên Hoắc, tưởng chừng một giây sau
là sẽ tấn công, Quý Liên Hoắc vẫn giữ sắc mặt vô cảm, ba lá bài
trên người vẫn kẹp chặt như cũ. Sĩ quan huấn luyện không thể
không nhìn thẳng vào sinh viên này, dường như cậu ta có phòng
tuyến tâm lý vô cùng vững vàng, ý chí cũng cực kỳ kiên định.
Con ong bước hai bước trên mặt Quý Liên Hoắc rồi cất cánh bay
đi mất, Quý Liên Hoắc thờ ơ chớp mắt rồi tiếp tục đứng thẳng.
Càng gần trưa, ánh nắng càng gay gắt, cái nóng trên sân thể
dục gần như hóa thành thực thể, sinh viên như đang ở trong lò
nướng, bị nướng cho đến khi ngoài cháy trong mềm. Đúng lúc
mọi người tưởng chừng họ sẽ sát cánh bên nhau mãi mãi thì
sinh viên đứng cạnh Ngô Minh Hâm bỗng nhiên ngã thẳng
xuống.
"Nhanh lên!" Sĩ quan huấn luyện bước tới, vặn chai nước đổ lên
đầu sinh viên đang ngất xỉu, đồng thời ra lệnh cho vài người đưa
cậu ta đến phòng y tế.
Ngô Minh Hâm cũng sắp không thể cố thêm được nữa, gần như
có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống trên da, ngứa ngáy,
ẩm ướt và nóng bức. Thấy sĩ quan huấn luyện và các bạn cùng
lớp đang chú ý đến sinh viên ngất xỉu, hắn lén nói với Quý Liên
Hoắc: "Người anh em, nhường tôi chút đi."
Quý Liên Hoắc vẫn im lặng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Người anh em, nể mặt chút đi, sau này có cơ hội tôi nhất định
đền ơn cậu." Cả người Ngô Minh Hâm đã bắt đầu mềm xuống:
"Muốn gì cũng được, điện thoại di động mới, giày thể thao gì
cũng được, chỉ cần cậu nói."
Quý Liên Hoắc vẫn bất động như không nghe thấy gì, ánh mắt
lạnh lùng xa cách.
Sau khi cậu sinh viên bị ngất đã tỉnh lại, được đưa về phòng y
tế, sự chú ý của những người có mặt đều đổ dồn vào hai người
còn đang đứng.
"Hai người này đúng là dữ dằn." Rất nhiều sinh viên thì thầm với
nhau, trong mắt ít nhiều gì đều có ngưỡng mộ.
Thấy các tiểu đội khác đã bắt đầu tập hợp chuẩn bị giải tán, sĩ
quan huấn luyện đi vòng quanh hai người, thấy vậy quyết định
tăng thêm độ khó. Hàng chục lá bài được nhét vào giữa các
ngón tay và từ cằm đến cổ áo của hai người, nếu thả lỏng một
chút sẽ có bài rơi xuống ngay.
Cơ bắp của Ngô Minh Hâm vẫn luôn căng cứng, cho đến lúc này,
bắp chân hắn đã bắt đầu run lên không tự chủ được. Mồ hôi
chảy từ trán Quý Liên Hoắc xuống tận cằm, đọng lại ở đó rồi nhỏ
giọt xuống đất.
Một lá bài nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó hơn mười lá bài cùng rơi.
Ngô Minh Hâm ngồi gục xuống đất, bất mãn nhìn Quý Liên Hoắc
bên cạnh.
"Tốt lắm." Sĩ quan huấn luyện tỏ ra rất hài lòng với cậu sinh viên
này. "Nghỉ!"
Quý Liên Hoắc làm động tác nghỉ, lưng vẫn thẳng, nét mặt
cương nghị.
"Cậu tên gì."
"Báo cáo sĩ quan huấn luyện, Quý Liên Hoắc!" Đôi mắt cậu kiên
định, giọng nói trầm thấp cuốn hút.
"Tốt lắm các bạn sinh viên, đã nhận rõ tiểu đội trưởng của mình
chưa!" Sĩ quan huấn luyện nhìn mọi người.
"Rõ!" Các sinh viên nhìn chàng trai duy nhất đang đứng đó với
ánh mắt háo hức, đồng thanh cất giọng.
Mặt Ngô Minh Hâm thối hoắc, hắn giật một nắm cỏ giả trên sân
thể dục để trút giận, cố đứng dậy, nhìn tiểu đội trưởng mới với
ánh mắt tức tối. Nghĩ đến lời hôm qua đã nói, hắn lại càng bất
mãn với Quý Liên Hoắc. Rõ ràng nghe hắn nói muốn làm tiểu đội
trưởng mà còn cố ý tranh giành!
Trưa hôm đó, dù bốn người vẫn ngồi ăn chung một bàn trong
căng tin nhưng Ngô Minh Hâm không nói một lời với Quý Liên
Hoắc. Cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người, Lưu
Tư Niệm cũng cảm thấy khó mở lời, chỉ có Lâm Tinh Tinh vẫn
khen ngợi hai người, nói rằng mọi người trong phòng mình đều
là người có tài.
Vừa về đến ký túc xá, Quý Liên Hoắc gần như là vội vàng cầm
lấy điện thoại, không nén được cười, gửi tin nhắn cho Vương
Chiêu Mưu.
×××
Vương Chiêu Mưu đang ở công ty, không khỏi mỉm cười khi nhìn
thấy tin nhắn trên điện thoại của mình. Quý Liên Hoắc quả thật
rất giống một chú cún con, vừa được khen thưởng liền chạy đến
vẫy đuôi với chủ, mong chủ sẽ nhìn thấy mình chăm chỉ và xuất
sắc thế nào. Vương Chiêu Mưu trả lời bằng tin nhắn [Tuyệt vời,
chúc mừng cậu.], gần như có thể tưởng tượng được rằng sau khi
đọc tin, thiếu niên sẽ vui đến nỗi muốn xoay vòng tại chỗ.
Chưa đến vài giây sau, một tin nhắn khác nhanh chóng gửi đến.
[Anh Chiêu Mưu, họ nói tân sinh viên cần vào câu lạc bộ, anh
Chiêu Mưu thích gì?]
Vương Chiêu Mưu nhớ lại tất cả các câu lạc bộ mà mình đã thấy
khi còn đi học, đáp lại ngắn gọn vài lời. [Ảo thuật, khá thú vị.]
[Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi ^_^] Quý Liên Hoắc trả lời
rất nhanh, như sợ Vương Chiêu Mưu không biết mình đang vui
mừng, còn thêm vào dấu mặt cười theo trào lưu mới ở cuối.
Vương Chiêu Mưu đóng điện thoại di động lại, nghĩ tới hình thể
hiện tại của Quý Liên Hoắc, chắc đã trở thành cún lớn mất rồi.
Vương Chiêu Mưu khá hài lòng khi thấy Quý Liên Hoắc có thể
hòa nhập tốt vào lớp và tập thể.
"Sếp Vương." Trợ lý gõ cửa văn phòng bước vào, vẻ mặt có chút
nghi ngờ.
"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhận thấy trợ lý
của mình đang bối rối.
"Có một người đàn ông trẻ tuổi nhất quyết muốn gặp anh, nói là
việc này rất quan trọng." Trợ lý đứng thẳng người.
"Việc quan trọng gì?" Vương Chiêu Mưu thản nhiên hỏi, có rất
nhiều người muốn gặp anh, nếu anh mà gặp từng người một thì
có lẽ phải gặp đến tận năm sau.
"Anh ta từ chối nói rõ, nhưng đưa cho quầy lễ tân một tấm danh
thiếp, nói rằng khi nhìn thấy danh thiếp, anh sẽ muốn nói
chuyện." Trợ lý tiến lên một bước, đưa ra một tấm danh thiếp
màu xanh đậm bằng cả hai tay.
Vương Chiêu Mưu cầm lấy, thờ ơ liếc nhìn nội dung trên đó.
[Tổng giám đốc Công ty Nhật Hoa tại Mỹ, Giám đốc tài
chính Công ty Thuốc lá Haisco tại Ấn, Giám đốc Ngân
hàng Phú Thành chi nhánh Yaga...]
Vương Chiêu Mưu thẳng người dậy từng chút một, sững sờ nhìn
những chức danh khác nhau trên danh thiếp, và cái tên phía trên
bên phải.
Lãnh Tu Minh.
Đầu óc Vương Chiêu Mưu bỗng trống rỗng trong một giây, anh
chậm rãi ngẩng đầu nhìn trợ lý, đủ mọi thứ suy nghĩ lập tức nổ
tung trong lòng.
Người nhà họ Lãnh!
---
Người dịch: Sếp Vương muốn đào tạo ra người thừa kế nhà họ
Lãnh bản lĩnh lão luyện, nhưng hướng phát triển nó cứ hơi sai
sai =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro