Chương 87
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Có người khác lo việc nhà cho tôi." Nét mặt Vương Chiêu Mưu
vẫn như thường, lưng tựa vào sô pha trong tư thế tự nhiên, đôi
chân dài nhẹ nhàng gác lên nhau.
"Cũng phải." Lãnh Tu Minh mỉm cười đứng dậy, giơ tay chỉ xung
quanh: "Tôi tham quan khu vực chung được không?"
"Tự nhiên." Vương Chiêu Mưu lắc nhẹ tách trà.
"Không giấu gì anh." Lãnh Tu Minh thăm phòng khách, đánh giá
tranh và thư pháp cổ đặt trong phòng khách: "Ngoại trừ hai đứa
em họ của tôi, ba tôi trước khi kết hôn cũng rất phong lưu, tôi
cũng cứ phải lo có đứa con ngoài giá thú nào đó đột nhiên nhảy
ra tranh giành tài sản nhà họ Lãnh với tôi."
Lãnh Tu Minh thong thả bước đi: "Ông nội tôi hiện nay khá lạc
quan về thị trường nước Hoa, nếu thực sự bắt đầu cạnh tranh,
chắc chắn ông sẽ cho tôi và những người khác thể hiện tài năng
ở nước Hoa."
"Vậy nên..." Lãnh Tu Minh quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu, nở nụ
cười: "Có bạn bè giúp đỡ ở nước Hoa thật sự là một việc đáng
mừng."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, im lặng không đáp.
"Nếu mọi chuyện thực sự như tôi nghĩ, nếu tôi thắng trận chiến
này, tôi sẽ mang lại lợi ích không thể tưởng tượng nổi cho những
người đã giúp đỡ tôi." Lãnh Tu Minh liếc nhìn phòng ăn cạnh
phòng khách, tiện tay cầm một quả táo trong giỏ trái cây trên
bàn ăn lên.
"Đương nhiên, tình huống tốt nhất chính là không có tranh đấu,
hết thảy đều bình yên..." Ngay vào lúc Lãnh Tu Minh cầm lấy con
dao gọt trái cây trong giỏ trái cây chỉ vào quả táo, cả người bỗng
cứng lại.
Lãnh Tu Minh dời quả táo ra, nhìn xuống chiếc bàn ăn bằng gỗ
nguyên khối kiểu châu Âu cao cấp phía dưới quả táo, đưa ngón
tay lướt qua những đường nét trên bàn ăn. Hoa văn này nhìn rất
giống với đường nét làm nền dưới mảnh ngọc bàn long trong
bức ảnh trên diễn đàn.
Lãnh Tu Minh đột nhiên im bặt, Vương Chiêu Mưu ngước mắt
lên, thấy trên mặt gã không còn nụ cười, mắt thì đang nhìn
chằm chằm vào bàn ăn. Anh đứng lên, đến bên cạnh Lãnh Tu
Minh, hạ mắt nhìn thớ gỗ trên bàn ăn, lòng chấn động. Quý Đại
Bảo khi đó hẳn là chụp ảnh ngọc bàn long ở bàn ăn, ảnh nền
bên dưới miếng ngọc chính xác là phần này của bàn ăn.
Lãnh Tu Minh chậm chạp ngẩng lên, nhìn Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, lòng căng thẳng nhưng sắc mặt
bình tĩnh. Cho dù vân gỗ trên bàn có được chụp lại, Lãnh Tu
Minh cũng không thể cứ thế nhận dạng ra được. Có hàng ngàn
món đồ nội thất có vân gỗ, mặc dù kết cấu của từng món đồ nội
thất bằng gỗ nguyên khối là khác nhau, nhưng mắt người không
dễ dàng phân biệt được. Gã đang thử anh.
Đón lấy ánh mắt của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Tổng giám đốc Lãnh cũng thích đồ gỗ à?"
Ánh mắt Lãnh Tu Minh khẽ chuyển động, nhìn chăm chú vào đôi
mắt của người trước mặt, thấy người nọ không hề tỏ ra căng
thẳng chút nào, sau một hồi im lặng, gã không khỏi tự hoài nghi
bản thân, liệu mình có quá nhạy cảm hay không. Tô Thành chắc
hẳn có vô số món đồ nội thất có vân gỗ giống trong ảnh.
"Đúng thế." Lãnh Tu Minh đứng thẳng người lên, cảm thấy
không chắc lắm, ngón tay lướt qua mặt bàn: "Tôi cũng thích đồ
nội thất bằng gỗ nguyên khối."
"Tô Thành có một chợ nội thất, có ít nhất mười mấy cửa hàng
bán đồ gỗ nguyên khối." Vương Chiêu Mưu giơ tay chỉnh lại kính,
mỉm cười nhàn nhạt: "Khi nào anh có thời gian thì có thể đi
xem."
"Được." Lãnh Tu Minh cười, lấy điện thoại ra xem giờ: "Có lẽ tôi
nên đi đây, tổng giám đốc Vương, lần sau gặp lại."
"Tạm biệt." Vương Chiêu Mưu lịch sự tiễn gã ra cửa, nhìn Lãnh
Tu Minh lên xe đi khuất rồi, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Lãnh Tu Minh ngồi trên xe suy nghĩ một lúc rồi bảo tài xế: "Đến
chợ nội thất Tô Thành."
Vương Chiêu Mưu quay người bước vào biệt thự, nhìn bộ bàn ăn
bằng gỗ nguyên khối trong phòng ăn với vẻ mặt nặng nề.
×××
Quý Liên Hoắc tập quân sự buổi chiều xong thì tắm rửa thay
quần áo ở ký túc xá, lái xe đến chợ thực phẩm gần đó, ngắm
nghía rau trên sạp rồi cẩn thận lựa chọn.
Khoai tây quá xấu, không thể để Chiêu Chiêu ăn.
Cần tây không đủ non, không xứng vào dạ dày của Chiêu Chiêu.
Cải thìa trông không còn tươi nữa, làm sao cho Chiêu Chiêu ăn
được.
Quý Liên Hoắc dạo một vòng chợ rau nhưng hai tay vẫn trống
không, nhận miễn phí mười mấy cái trợn mắt từ các chủ sạp.
Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi lái xe đến trung tâm mua sắm, tầng hầm
của trung tâm mua sắm có siêu thị, Chiêu Chiêu từng dẫn cậu
đến, trong đó thứ gì cũng có.
Quý Liên Hoắc đứng ở quầy rau của siêu thị, nhìn các loại rau rõ
ràng có chất lượng tốt hơn rau ngoài chợ, vội vàng chọn món
cần chuẩn bị cho hôm nay, sau khi cân hàng xong, cậu nhìn
bảng giá dán trên túi, mím môi. Giá rau ở đây cao gần gấp hai,
ba lần giá rau ngoài chợ.
Mang theo thức ăn đã chọn xong lái xe về nhà, Quý Liên Hoắc
vừa vào biệt thự thì thấy anh Chiêu Mưu hôm nay đã về sớm,
đang ngồi trong phòng khách, ôm Quý Đại Bảo, nhéo khuôn mặt
bầu bĩnh của nó với vẻ mặt vô cảm.
"Pa pa!" Quý Đại Bảo cảm thấy mình như trái banh chuyên dùng
để xả stress bị Vương Chiêu Mưu bóp đến rơi nước mắt, nhìn
thấy chú út tới thì tưởng mình sẽ được cứu, nhưng không ngờ
chú út lại nở nụ cười, còn nói vỗ mông mới đã tay.
Quý Đại Bảo không thể tin được nhìn chú út của mình, sau đó bị
anh lớn đang ôm lật người lại, mông phát ra một tiếng vang dội.
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn sô pha, mông đau tê tái, không hiểu
sao mình lại đi đến bước đường này.
Quý Liên Hoắc bước vào bếp, nhanh chóng nấu xong bữa ăn
hôm nay, khi dọn lên bàn, cậu mơ hồ nhận thấy có gì đó không
đúng, nhìn kỹ hơn thì thấy vân gỗ trên bàn hình như đã thay đổi.
Các vị trí khác thì cậu không biết, nhưng riêng chỗ ngồi của mình
và anh Chiêu Mưu thì Quý Liên Hoắc nhớ rõ từng đường nét
một. Bàn ăn mới gần như giống hệt bàn ăn cũ, nếu không nhìn
kỹ sẽ không thể nhận ra.
"Anh Chiêu Mưu, anh đổi bàn ăn à?" Quý Liên Hoắc lau tay, cẩn
thận hỏi Vương Chiêu Mưu.
"Đổi rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn sếp Lãnh đang vùng vẫy dưới
tay mình, ánh mắt âm u.
Quý Liên Hoắc ngồi xổm trước mặt Vương Chiêu Mưu, nhìn vẻ
mặt của anh rồi lại nhìn Quý Đại Bảo, lập tức nhận ra ngay. "Anh
Chiêu Mưu, có phải Đại Bảo lại gây chuyện gì không?"
Vương Chiêu Mưu chỉ nhìn xuống, không nói gì.
Quý Đại Bảo lộ vẻ ngây thơ vô tội, nhìn thấy vẻ mặt của Vương
Chiêu Mưu, nó bỗng cảm thấy không ổn. Không phải chứ anh
lớn, lần này tôi không làm gì cả, ánh mắt của anh như vậy là
sao!
"Quý Đại Bảo!"
Quý Liên Hoắc nghe thấy giọng của chú út đã bắt đầu đanh lại
thì tay chân quơ quào giải thích: "On hông có, on hông có!" On
hông có hật mà!!!
Ngay sau đó Quý Đại Bảo bị túm lấy, Quý Liên Hoắc cau mày,
xách Quý Đại Bảo vào góc tường, phạt nó úp mặt vào tường.
"Suy nghĩ kỹ xem mình đã làm gì sai!"
Quý Đại Bảo còn muốn phản bác thì đã nhận được một cái vỗ
vào mông, giọng của chú út vang lên sau lưng đã toát lên sự
nghiêm khắc.
"Đứng thẳng lên!"
Quý Đại Bảo quay mặt vào góc tường, không khỏi bật khóc, cảm
thấy mình còn oan uổng hơn cả Đậu Nga. Hôm nay nó đã học
thơ cổ, tiếng Anh, còn học cả cái thứ tiếng Nga đọc trẹo cả lưỡi,
nước miếng suýt nữa thì phun cạn. Chẳng lẽ là vì hôm nay vô
tình phun hết nước miếng vào mặt thầy giáo dạy tiếng Nga, nên
tên đó mới đi mách với Vương Chiêu Mưu? Quý Đại Bảo càng
nghĩ càng thấy có khả năng là vậy, đầu gục vào góc tường, cúi
đầu làm ra vẻ đáng thương.
Quý Liên Hoắc đã dọn hết đồ ăn lên bàn, Vương Chiêu Mưu ngồi
ở ghế chính, liếc nhìn Quý Đại Bảo đang trồng nấm trong góc,
ánh mắt dịu xuống.
"Anh Chiêu Mưu, đừng nổi giận vì Đại Bảo." Quý Liên Hoắc ngồi
bên cạnh, nhìn chăm chú vào người trước mặt, thận trọng nói:
"Tức giận sẽ hại sức khỏe."
Vương Chiêu Mưu nhìn sang Quý Liên Hoắc, cảm thấy tâm trạng
dịu đi nhiều, giơ tay xoa đầu thiếu niên, rồi nhìn đồ ăn trên bàn,
ánh mắt trở lại vẻ ôn hòa. "Vất vả cho cậu."
"Không vất vả chút nào!" Hai mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng
lên, cậu dùng đũa sạch gắp đồ ăn cho Vương Chiêu Mưu: "Anh
Chiêu Mưu nếm thử đi!"
"Chắc ngày mai chị Trình sẽ về." Vương Chiêu Mưu cầm đũa tre,
gắp thức ăn trong bát đưa vào miệng, nhai chậm rãi. "Khi chị
Trình về, cậu sẽ không phải vất vả như vậy nữa."
Nghe tin chị Trình sẽ về, Quý Liên Hoắc rũ vai, không giấu được
nỗi thất vọng trong mắt. Chừng nào chị Trình còn ở đây thì cậu
không có cơ hội nấu đồ ăn cho anh Chiêu Mưu. Dù chỉ mới nấu
hai bữa nhưng Quý Liên Hoắc phát hiện ra mình rất thích cảm
giác nấu nướng cho anh Chiêu Mưu, đặc biệt khi nhìn thấy người
ấy ăn món ăn do mình nấu, cậu cảm thấy hài lòng và vui sướng
không thể tả nổi. Bây giờ chút thỏa mãn này sắp không còn nữa.
Quý Liên Hoắc đang chán nản ăn, chợt nghe thấy một tiếng "òng
ọc" yếu ớt.
Vương Chiêu Mưu dừng đũa, nhìn về phía góc tường. Thấy vậy,
Quý Liên Hoắc nhìn theo ánh mắt của anh, thấy thằng nhóc
đang dựa đầu vào tường. Có lẽ bị hấp dẫn bởi mùi thơm của đồ
ăn, bụng Quý Đại Bảo lại phát ra âm thanh "òng ọc", người thì
còn nhỏ nhưng tiếng bụng kêu thì rất vang dội.
Quý Liên Hoắc đứng dậy dẫn Quý Đại Bảo đến chỗ Vương Chiêu
Mưu, cúi đầu nghiêm khắc nhìn cháu trai: "Có biết mình đã làm
gì sai không?"
"Biết rồi." Quý Đại Bảo rưng rưng nước mắt, ngước nhìn Vương
Chiêu Mưu. "Pa pa, on sai gồi, on hông dám phun nước miếng
vào mặt hầy lữa."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, không ngờ sếp Lãnh này còn làm
trò đó.
"Sao con dám hỗn láo với thầy!" Quý Liên Hoắc vỗ mạnh vào
mông Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo đầy bất bình: "Iiếng Nga hó học óa, miệng với nưỡi
hông nghe nời hu hu hu."
"Học tiếng Nga lâu như vậy rồi, biết nói câu nào chưa?" Vương
Chiêu Mưu cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo, muốn xem trình độ tiếng
Nga của sếp Lãnh đến đâu rồi.
Quý Đại Bảo kìm nén hồi lâu, nhìn Vương Chiêu Mưu, rồi nhìn
chú út, tim đập thình thịch, dùng hết sức giơ đôi tay nhỏ bé lên.
"Ula!"
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, khóe miệng vô thức cong lên.
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu cười thì cũng cười theo.
"Ăn cơm đi." Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn thức ăn thiếu niên
gắp cho mình.
Quý Liên Hoắc thấy tâm trạng Vương Chiêu Mưu đã trở lại bình
thường mới vào bếp pha sữa bột cho Quý Đại Bảo, sẵn tiện lấy
thêm chén nước sôi, tiếp tục dùng để tráng rau.
Vương Chiêu Mưu im lặng ăn xong đồ ăn của mình, đứng dậy đi
lên lầu.
Quý Liên Hoắc đưa mắt dõi theo bóng lưng anh, khi thấy cửa
phòng làm việc đóng lại, cậu vô thức đưa tay lên sờ trán, khóe
môi khẽ nhếch lên. Đây là nơi Chiêu Chiêu đã hôn.
×××
Lãnh Tu Minh đã nghiên cứu thị trường đồ nội thất gỗ trong
nhiều ngày, tổng hợp một chuỗi dài những hình ảnh về đồ nội
thất bằng gỗ nguyên khối. Bên ngoài phòng khách sạn chợt có
tiếng động, Lãnh Tu Minh đứng dậy thì phát hiện là Lãnh Uyển
Âm đã dẫn người về.
"Cô." Lãnh Tu Minh thấy Lãnh Uyển Âm liền vội hỏi: "Có tìm
được gì không?"
Lãnh Uyển Âm nhìn dáng vẻ của cháu trai, ánh mắt tối đi, lộ ra
vẻ mặt nuối tiếc.
Lãnh Tu Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước tới phủi bụi trên
người Lãnh Uyển Âm: "Cô à, con đã nói rồi, trọng tâm chuyến đi
của chúng ta lần này là tìm ra kẻ đang dùng ngọc bàn long làm
mưa làm gió, trả thù cho chú thím và em họ của con, để ngọc
bàn long trở về với nhà họ Lãnh, họ cũng sẽ cảm thấy được an
ủi trên thiên đường."
"Con có manh mối gì không?" Lãnh Uyển Âm nhìn cháu trai
mình, phát hiện hình như gã biết được điều gì đó.
"Con chợt nghĩ đến phông nền của ngọc bàn long trong bức ảnh
trên diễn đàn." Lãnh Tu Minh nghiêm mặt: "Con đã tham khảo ý
kiến của các chuyên gia liên quan, họ nói rằng màu nền và họa
tiết rất có thể là của gỗ óc chó đen, con đang tìm người đã mua
đồ nội thất bằng gỗ óc chó đen ở Tô Thành."
"Hiện tại điều tra thế nào rồi?" Lãnh Uyển Âm cũng rất quan
tâm.
"Vì giá nội thất gỗ óc chó đen cao nên không có nhiều người
mua, hiện tại đang tổng hợp danh sách, nhiều nhất là hai ngày
nữa sẽ có kết quả." Lãnh Tu Minh nghiêm túc nói.
Lãnh Uyển Âm đảo mắt: "Nếu đối phương không đứng tên mình
mua thì danh sách con có được chẳng phải là vô ích sao?"
"Con sẽ điều tra từng người một." Lãnh Tu Minh nghiêm túc:
"Hầu hết gỗ óc chó đen được nhập khẩu từ Mỹ, con thấy số
lượng gỗ óc chó đen nhập vào Tô Thành rất ít, con dám nói ở Tô
Thành chỉ có khoảng mười mấy người sở hữu đồ nội thất bằng
gỗ óc chó đen, dù có kiểm tra từng người một cũng không mất
nhiều thời gian."
Lãnh Uyển Âm nhìn cháu trai, gật đầu.
"Vậy cô, con sẽ tiếp tục truy tìm theo manh mối này." Lãnh Tu
Minh đang định quay về phòng thì nghe thấy Lãnh Uyển Âm ho
nhẹ.
"Có điều này cô cần phải nói với con."
"Dạ sao?" Nhìn vẻ mặt của Lãnh Uyển Âm, Lãnh Tu Minh mơ hồ
có một dự cảm chẳng lành.
"Ông nội con đã lên chuyên cơ đi nước Hoa rồi." Lãnh Uyển Âm
cười: "Ngày mai chuẩn bị đón máy bay."
---
Người dịch: Xem sếp Vương đấu trí với họ Lãnh mà cứ thót tim
liên tục.
vẫn như thường, lưng tựa vào sô pha trong tư thế tự nhiên, đôi
chân dài nhẹ nhàng gác lên nhau.
"Cũng phải." Lãnh Tu Minh mỉm cười đứng dậy, giơ tay chỉ xung
quanh: "Tôi tham quan khu vực chung được không?"
"Tự nhiên." Vương Chiêu Mưu lắc nhẹ tách trà.
"Không giấu gì anh." Lãnh Tu Minh thăm phòng khách, đánh giá
tranh và thư pháp cổ đặt trong phòng khách: "Ngoại trừ hai đứa
em họ của tôi, ba tôi trước khi kết hôn cũng rất phong lưu, tôi
cũng cứ phải lo có đứa con ngoài giá thú nào đó đột nhiên nhảy
ra tranh giành tài sản nhà họ Lãnh với tôi."
Lãnh Tu Minh thong thả bước đi: "Ông nội tôi hiện nay khá lạc
quan về thị trường nước Hoa, nếu thực sự bắt đầu cạnh tranh,
chắc chắn ông sẽ cho tôi và những người khác thể hiện tài năng
ở nước Hoa."
"Vậy nên..." Lãnh Tu Minh quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu, nở nụ
cười: "Có bạn bè giúp đỡ ở nước Hoa thật sự là một việc đáng
mừng."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, im lặng không đáp.
"Nếu mọi chuyện thực sự như tôi nghĩ, nếu tôi thắng trận chiến
này, tôi sẽ mang lại lợi ích không thể tưởng tượng nổi cho những
người đã giúp đỡ tôi." Lãnh Tu Minh liếc nhìn phòng ăn cạnh
phòng khách, tiện tay cầm một quả táo trong giỏ trái cây trên
bàn ăn lên.
"Đương nhiên, tình huống tốt nhất chính là không có tranh đấu,
hết thảy đều bình yên..." Ngay vào lúc Lãnh Tu Minh cầm lấy con
dao gọt trái cây trong giỏ trái cây chỉ vào quả táo, cả người bỗng
cứng lại.
Lãnh Tu Minh dời quả táo ra, nhìn xuống chiếc bàn ăn bằng gỗ
nguyên khối kiểu châu Âu cao cấp phía dưới quả táo, đưa ngón
tay lướt qua những đường nét trên bàn ăn. Hoa văn này nhìn rất
giống với đường nét làm nền dưới mảnh ngọc bàn long trong
bức ảnh trên diễn đàn.
Lãnh Tu Minh đột nhiên im bặt, Vương Chiêu Mưu ngước mắt
lên, thấy trên mặt gã không còn nụ cười, mắt thì đang nhìn
chằm chằm vào bàn ăn. Anh đứng lên, đến bên cạnh Lãnh Tu
Minh, hạ mắt nhìn thớ gỗ trên bàn ăn, lòng chấn động. Quý Đại
Bảo khi đó hẳn là chụp ảnh ngọc bàn long ở bàn ăn, ảnh nền
bên dưới miếng ngọc chính xác là phần này của bàn ăn.
Lãnh Tu Minh chậm chạp ngẩng lên, nhìn Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, lòng căng thẳng nhưng sắc mặt
bình tĩnh. Cho dù vân gỗ trên bàn có được chụp lại, Lãnh Tu
Minh cũng không thể cứ thế nhận dạng ra được. Có hàng ngàn
món đồ nội thất có vân gỗ, mặc dù kết cấu của từng món đồ nội
thất bằng gỗ nguyên khối là khác nhau, nhưng mắt người không
dễ dàng phân biệt được. Gã đang thử anh.
Đón lấy ánh mắt của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Tổng giám đốc Lãnh cũng thích đồ gỗ à?"
Ánh mắt Lãnh Tu Minh khẽ chuyển động, nhìn chăm chú vào đôi
mắt của người trước mặt, thấy người nọ không hề tỏ ra căng
thẳng chút nào, sau một hồi im lặng, gã không khỏi tự hoài nghi
bản thân, liệu mình có quá nhạy cảm hay không. Tô Thành chắc
hẳn có vô số món đồ nội thất có vân gỗ giống trong ảnh.
"Đúng thế." Lãnh Tu Minh đứng thẳng người lên, cảm thấy
không chắc lắm, ngón tay lướt qua mặt bàn: "Tôi cũng thích đồ
nội thất bằng gỗ nguyên khối."
"Tô Thành có một chợ nội thất, có ít nhất mười mấy cửa hàng
bán đồ gỗ nguyên khối." Vương Chiêu Mưu giơ tay chỉnh lại kính,
mỉm cười nhàn nhạt: "Khi nào anh có thời gian thì có thể đi
xem."
"Được." Lãnh Tu Minh cười, lấy điện thoại ra xem giờ: "Có lẽ tôi
nên đi đây, tổng giám đốc Vương, lần sau gặp lại."
"Tạm biệt." Vương Chiêu Mưu lịch sự tiễn gã ra cửa, nhìn Lãnh
Tu Minh lên xe đi khuất rồi, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Lãnh Tu Minh ngồi trên xe suy nghĩ một lúc rồi bảo tài xế: "Đến
chợ nội thất Tô Thành."
Vương Chiêu Mưu quay người bước vào biệt thự, nhìn bộ bàn ăn
bằng gỗ nguyên khối trong phòng ăn với vẻ mặt nặng nề.
×××
Quý Liên Hoắc tập quân sự buổi chiều xong thì tắm rửa thay
quần áo ở ký túc xá, lái xe đến chợ thực phẩm gần đó, ngắm
nghía rau trên sạp rồi cẩn thận lựa chọn.
Khoai tây quá xấu, không thể để Chiêu Chiêu ăn.
Cần tây không đủ non, không xứng vào dạ dày của Chiêu Chiêu.
Cải thìa trông không còn tươi nữa, làm sao cho Chiêu Chiêu ăn
được.
Quý Liên Hoắc dạo một vòng chợ rau nhưng hai tay vẫn trống
không, nhận miễn phí mười mấy cái trợn mắt từ các chủ sạp.
Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi lái xe đến trung tâm mua sắm, tầng hầm
của trung tâm mua sắm có siêu thị, Chiêu Chiêu từng dẫn cậu
đến, trong đó thứ gì cũng có.
Quý Liên Hoắc đứng ở quầy rau của siêu thị, nhìn các loại rau rõ
ràng có chất lượng tốt hơn rau ngoài chợ, vội vàng chọn món
cần chuẩn bị cho hôm nay, sau khi cân hàng xong, cậu nhìn
bảng giá dán trên túi, mím môi. Giá rau ở đây cao gần gấp hai,
ba lần giá rau ngoài chợ.
Mang theo thức ăn đã chọn xong lái xe về nhà, Quý Liên Hoắc
vừa vào biệt thự thì thấy anh Chiêu Mưu hôm nay đã về sớm,
đang ngồi trong phòng khách, ôm Quý Đại Bảo, nhéo khuôn mặt
bầu bĩnh của nó với vẻ mặt vô cảm.
"Pa pa!" Quý Đại Bảo cảm thấy mình như trái banh chuyên dùng
để xả stress bị Vương Chiêu Mưu bóp đến rơi nước mắt, nhìn
thấy chú út tới thì tưởng mình sẽ được cứu, nhưng không ngờ
chú út lại nở nụ cười, còn nói vỗ mông mới đã tay.
Quý Đại Bảo không thể tin được nhìn chú út của mình, sau đó bị
anh lớn đang ôm lật người lại, mông phát ra một tiếng vang dội.
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn sô pha, mông đau tê tái, không hiểu
sao mình lại đi đến bước đường này.
Quý Liên Hoắc bước vào bếp, nhanh chóng nấu xong bữa ăn
hôm nay, khi dọn lên bàn, cậu mơ hồ nhận thấy có gì đó không
đúng, nhìn kỹ hơn thì thấy vân gỗ trên bàn hình như đã thay đổi.
Các vị trí khác thì cậu không biết, nhưng riêng chỗ ngồi của mình
và anh Chiêu Mưu thì Quý Liên Hoắc nhớ rõ từng đường nét
một. Bàn ăn mới gần như giống hệt bàn ăn cũ, nếu không nhìn
kỹ sẽ không thể nhận ra.
"Anh Chiêu Mưu, anh đổi bàn ăn à?" Quý Liên Hoắc lau tay, cẩn
thận hỏi Vương Chiêu Mưu.
"Đổi rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn sếp Lãnh đang vùng vẫy dưới
tay mình, ánh mắt âm u.
Quý Liên Hoắc ngồi xổm trước mặt Vương Chiêu Mưu, nhìn vẻ
mặt của anh rồi lại nhìn Quý Đại Bảo, lập tức nhận ra ngay. "Anh
Chiêu Mưu, có phải Đại Bảo lại gây chuyện gì không?"
Vương Chiêu Mưu chỉ nhìn xuống, không nói gì.
Quý Đại Bảo lộ vẻ ngây thơ vô tội, nhìn thấy vẻ mặt của Vương
Chiêu Mưu, nó bỗng cảm thấy không ổn. Không phải chứ anh
lớn, lần này tôi không làm gì cả, ánh mắt của anh như vậy là
sao!
"Quý Đại Bảo!"
Quý Liên Hoắc nghe thấy giọng của chú út đã bắt đầu đanh lại
thì tay chân quơ quào giải thích: "On hông có, on hông có!" On
hông có hật mà!!!
Ngay sau đó Quý Đại Bảo bị túm lấy, Quý Liên Hoắc cau mày,
xách Quý Đại Bảo vào góc tường, phạt nó úp mặt vào tường.
"Suy nghĩ kỹ xem mình đã làm gì sai!"
Quý Đại Bảo còn muốn phản bác thì đã nhận được một cái vỗ
vào mông, giọng của chú út vang lên sau lưng đã toát lên sự
nghiêm khắc.
"Đứng thẳng lên!"
Quý Đại Bảo quay mặt vào góc tường, không khỏi bật khóc, cảm
thấy mình còn oan uổng hơn cả Đậu Nga. Hôm nay nó đã học
thơ cổ, tiếng Anh, còn học cả cái thứ tiếng Nga đọc trẹo cả lưỡi,
nước miếng suýt nữa thì phun cạn. Chẳng lẽ là vì hôm nay vô
tình phun hết nước miếng vào mặt thầy giáo dạy tiếng Nga, nên
tên đó mới đi mách với Vương Chiêu Mưu? Quý Đại Bảo càng
nghĩ càng thấy có khả năng là vậy, đầu gục vào góc tường, cúi
đầu làm ra vẻ đáng thương.
Quý Liên Hoắc đã dọn hết đồ ăn lên bàn, Vương Chiêu Mưu ngồi
ở ghế chính, liếc nhìn Quý Đại Bảo đang trồng nấm trong góc,
ánh mắt dịu xuống.
"Anh Chiêu Mưu, đừng nổi giận vì Đại Bảo." Quý Liên Hoắc ngồi
bên cạnh, nhìn chăm chú vào người trước mặt, thận trọng nói:
"Tức giận sẽ hại sức khỏe."
Vương Chiêu Mưu nhìn sang Quý Liên Hoắc, cảm thấy tâm trạng
dịu đi nhiều, giơ tay xoa đầu thiếu niên, rồi nhìn đồ ăn trên bàn,
ánh mắt trở lại vẻ ôn hòa. "Vất vả cho cậu."
"Không vất vả chút nào!" Hai mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng
lên, cậu dùng đũa sạch gắp đồ ăn cho Vương Chiêu Mưu: "Anh
Chiêu Mưu nếm thử đi!"
"Chắc ngày mai chị Trình sẽ về." Vương Chiêu Mưu cầm đũa tre,
gắp thức ăn trong bát đưa vào miệng, nhai chậm rãi. "Khi chị
Trình về, cậu sẽ không phải vất vả như vậy nữa."
Nghe tin chị Trình sẽ về, Quý Liên Hoắc rũ vai, không giấu được
nỗi thất vọng trong mắt. Chừng nào chị Trình còn ở đây thì cậu
không có cơ hội nấu đồ ăn cho anh Chiêu Mưu. Dù chỉ mới nấu
hai bữa nhưng Quý Liên Hoắc phát hiện ra mình rất thích cảm
giác nấu nướng cho anh Chiêu Mưu, đặc biệt khi nhìn thấy người
ấy ăn món ăn do mình nấu, cậu cảm thấy hài lòng và vui sướng
không thể tả nổi. Bây giờ chút thỏa mãn này sắp không còn nữa.
Quý Liên Hoắc đang chán nản ăn, chợt nghe thấy một tiếng "òng
ọc" yếu ớt.
Vương Chiêu Mưu dừng đũa, nhìn về phía góc tường. Thấy vậy,
Quý Liên Hoắc nhìn theo ánh mắt của anh, thấy thằng nhóc
đang dựa đầu vào tường. Có lẽ bị hấp dẫn bởi mùi thơm của đồ
ăn, bụng Quý Đại Bảo lại phát ra âm thanh "òng ọc", người thì
còn nhỏ nhưng tiếng bụng kêu thì rất vang dội.
Quý Liên Hoắc đứng dậy dẫn Quý Đại Bảo đến chỗ Vương Chiêu
Mưu, cúi đầu nghiêm khắc nhìn cháu trai: "Có biết mình đã làm
gì sai không?"
"Biết rồi." Quý Đại Bảo rưng rưng nước mắt, ngước nhìn Vương
Chiêu Mưu. "Pa pa, on sai gồi, on hông dám phun nước miếng
vào mặt hầy lữa."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, không ngờ sếp Lãnh này còn làm
trò đó.
"Sao con dám hỗn láo với thầy!" Quý Liên Hoắc vỗ mạnh vào
mông Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo đầy bất bình: "Iiếng Nga hó học óa, miệng với nưỡi
hông nghe nời hu hu hu."
"Học tiếng Nga lâu như vậy rồi, biết nói câu nào chưa?" Vương
Chiêu Mưu cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo, muốn xem trình độ tiếng
Nga của sếp Lãnh đến đâu rồi.
Quý Đại Bảo kìm nén hồi lâu, nhìn Vương Chiêu Mưu, rồi nhìn
chú út, tim đập thình thịch, dùng hết sức giơ đôi tay nhỏ bé lên.
"Ula!"
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, khóe miệng vô thức cong lên.
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu cười thì cũng cười theo.
"Ăn cơm đi." Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn thức ăn thiếu niên
gắp cho mình.
Quý Liên Hoắc thấy tâm trạng Vương Chiêu Mưu đã trở lại bình
thường mới vào bếp pha sữa bột cho Quý Đại Bảo, sẵn tiện lấy
thêm chén nước sôi, tiếp tục dùng để tráng rau.
Vương Chiêu Mưu im lặng ăn xong đồ ăn của mình, đứng dậy đi
lên lầu.
Quý Liên Hoắc đưa mắt dõi theo bóng lưng anh, khi thấy cửa
phòng làm việc đóng lại, cậu vô thức đưa tay lên sờ trán, khóe
môi khẽ nhếch lên. Đây là nơi Chiêu Chiêu đã hôn.
×××
Lãnh Tu Minh đã nghiên cứu thị trường đồ nội thất gỗ trong
nhiều ngày, tổng hợp một chuỗi dài những hình ảnh về đồ nội
thất bằng gỗ nguyên khối. Bên ngoài phòng khách sạn chợt có
tiếng động, Lãnh Tu Minh đứng dậy thì phát hiện là Lãnh Uyển
Âm đã dẫn người về.
"Cô." Lãnh Tu Minh thấy Lãnh Uyển Âm liền vội hỏi: "Có tìm
được gì không?"
Lãnh Uyển Âm nhìn dáng vẻ của cháu trai, ánh mắt tối đi, lộ ra
vẻ mặt nuối tiếc.
Lãnh Tu Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước tới phủi bụi trên
người Lãnh Uyển Âm: "Cô à, con đã nói rồi, trọng tâm chuyến đi
của chúng ta lần này là tìm ra kẻ đang dùng ngọc bàn long làm
mưa làm gió, trả thù cho chú thím và em họ của con, để ngọc
bàn long trở về với nhà họ Lãnh, họ cũng sẽ cảm thấy được an
ủi trên thiên đường."
"Con có manh mối gì không?" Lãnh Uyển Âm nhìn cháu trai
mình, phát hiện hình như gã biết được điều gì đó.
"Con chợt nghĩ đến phông nền của ngọc bàn long trong bức ảnh
trên diễn đàn." Lãnh Tu Minh nghiêm mặt: "Con đã tham khảo ý
kiến của các chuyên gia liên quan, họ nói rằng màu nền và họa
tiết rất có thể là của gỗ óc chó đen, con đang tìm người đã mua
đồ nội thất bằng gỗ óc chó đen ở Tô Thành."
"Hiện tại điều tra thế nào rồi?" Lãnh Uyển Âm cũng rất quan
tâm.
"Vì giá nội thất gỗ óc chó đen cao nên không có nhiều người
mua, hiện tại đang tổng hợp danh sách, nhiều nhất là hai ngày
nữa sẽ có kết quả." Lãnh Tu Minh nghiêm túc nói.
Lãnh Uyển Âm đảo mắt: "Nếu đối phương không đứng tên mình
mua thì danh sách con có được chẳng phải là vô ích sao?"
"Con sẽ điều tra từng người một." Lãnh Tu Minh nghiêm túc:
"Hầu hết gỗ óc chó đen được nhập khẩu từ Mỹ, con thấy số
lượng gỗ óc chó đen nhập vào Tô Thành rất ít, con dám nói ở Tô
Thành chỉ có khoảng mười mấy người sở hữu đồ nội thất bằng
gỗ óc chó đen, dù có kiểm tra từng người một cũng không mất
nhiều thời gian."
Lãnh Uyển Âm nhìn cháu trai, gật đầu.
"Vậy cô, con sẽ tiếp tục truy tìm theo manh mối này." Lãnh Tu
Minh đang định quay về phòng thì nghe thấy Lãnh Uyển Âm ho
nhẹ.
"Có điều này cô cần phải nói với con."
"Dạ sao?" Nhìn vẻ mặt của Lãnh Uyển Âm, Lãnh Tu Minh mơ hồ
có một dự cảm chẳng lành.
"Ông nội con đã lên chuyên cơ đi nước Hoa rồi." Lãnh Uyển Âm
cười: "Ngày mai chuẩn bị đón máy bay."
---
Người dịch: Xem sếp Vương đấu trí với họ Lãnh mà cứ thót tim
liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro