Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 90

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Nhìn tấm danh thiếp của mình được đưa vào tay trợ lý của cụ
Lãnh, Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn về phía tổng giám
đốc Trương vừa phá khoản đầu tư vào công ty bất động sản,
mỉm cười đầy ẩn ý.
"Tổng giám đốc Vương nên dành nhiều thời gian hơn cho người
tình bé nhỏ của mình đi." Tổng giám đốc Trương nói bằng giọng
điệu kiêu ngạo ngả ngớn, rất hài lòng với việc mình vừa làm.
Vương Chiêu Mưu không lên tiếng, vô cùng tự nhiên bước sang
một bên nhường chỗ cho những doanh nhân khác muốn nhận
đầu tư từ nhà họ Lãnh.
Vương Chiêu Vân ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy anh
ba vốn có hy vọng sẽ nhận được khoản đầu tư hơn 2 tỷ đô la Mỹ
đang phát sáng trong đám đông bây giờ lại bình tĩnh lui ra khỏi
vòng tròn, đám người xung quanh nhìn anh ba bằng ánh mắt
giễu cợt, khinh thường. Ngẩng đầu nhìn lão tổng giám đốc
Trương tai thì to mặt thì mập đang dương dương tự đắc, lửa
giận trong lòng Vương Chiêu Vân bùng lên.
"Đồ khốn ông đang nói ai bao nam sinh viên!" Vương Chiêu Vân
giận dữ gầm lên, âm lượng lớn đến mức át hết tiếng nói của
những người xung quanh.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn đứa con út nhà họ Vương
trong vest trắng, ngay cả cụ Lãnh cũng nhìn sang, xung quanh
im lặng như tờ.
"Đồ khốn ông chỉ nói nhảm mà không có bằng chứng!" Vương
Chiêu Vân trừng mắt nhìn tổng giám đốc Trương: "Cái gì mà bao
nam sinh viên, người đó là bạn học cấp 3 của tôi, là học sinh giỏi
nhất trường, chẳng qua phải nghỉ học vì nhà nghèo, chính anh
tôi đã tài trợ người ta!"
"Bề ngoài là tài trợ, nhưng trong lòng ai mà biết là như thế nào."
Tổng giám đốc Trương chế nhạo, không chịu thua kém.
"Ông đi bao một học sinh trung học đang nuôi đứa cháu trai một
tuổi hả?" Vương Chiêu Vân lồng ngực phập phồng, phẫn nộ
không thôi: "Trước khi gặp anh tôi, hai chú cháu họ thậm chí còn
không có cơm mà ăn, chính anh tôi đã giúp họ, bây giờ người ta
trở thành trạng nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang! Ông có giỏi
thì bao ra được một trạng nguyên khối tự nhiên tôi xem!"
"Ha, trạng nguyên khối tự nhiên thì sao." Tổng giám đốc Trương
không còn gì để nói, lảng tránh chủ đề, ngạo mạn nói: "Tôi sẽ
không tranh cãi với những người không có giáo dục, cái loại chỉ
có thể gào thét cho hơn người ta thôi."
Không có giáo dục?!
Vương Chiêu Vân trừng to mắt, nói rất nhanh, tuôn ra một tràng
với tổng giám đốc Trương.
"Vu cáo người ta thì có giáo dục hả? Cặp mắt ông chẳng khác gì
con cóc, nhìn thấy ai cũng đều nghĩ rằng người ta bẩn thỉu như
mình, ghen tị với anh tôi nên tung tin đồn về anh ấy, sao không
tự nhìn lại xem cái đức hạnh của mình đi, tôi mà..."
Vương Kỳ Yên ra sức bịt miệng thằng em mình, cười ngượng
nghịu với mọi người, nhéo thật mạnh vào phần thịt mềm ở eo
Vương Chiêu Vân vài cái rồi kéo cậu ta ra ngoài. Chậu nước hắt
đi không vớt lại được, ông Vương và dì Tống chỉ có thể tỏ ra
bình thản, như thể người vừa bị lôi đi không phải là con ruột của
mình.
Tổng giám đốc Trương hậm hực, hơi chột dạ tránh ánh mắt của
mọi người, liếc nhìn đồng hồ rồi lén lút đi nửa bước về phía cụ
Lãnh.
Cụ Lãnh thấy vậy, có lẽ trong đầu đã có phán đoán nào đó. Nhìn
gã đàn ông đang liên tục áp sát mình, rồi nhìn lại người thanh
niên trước đó không hề bối rối khi bị sỉ nhục, biết tiến biết lùi,
mới thấy chắc chắn là người có tài.
"Xin lỗi." Vương Chiêu Mưu lịch sự nói với đám đông: "Tôi không
đủ nghiêm khắc với em trai mình, làm phiền mọi người."
Tổng giám đốc Trương nhìn Vương Chiêu Mưu rời đi, thấy cụ
Lãnh thì thầm gì đó với trợ lý, trợ lý bỏ riêng tấm danh thiếp vừa
nhận được sang một nơi khác. Tổng giám đốc Trương lòng như
lửa đốt, liên tục nhìn thời gian, thấy thời gian đã đến mà Mạnh
Tiểu Đồng vẫn không ra tay. Nhưng lão không dám rời khỏi đám
đông để gọi điện tra hỏi, sợ mình vừa đi thì đúng lúc Mạnh Tiểu
Đồng phát động tấn công, để người khác giành mất công lao của
mình.
Đợi thêm một chút nữa.
Tổng giám đốc Trương đã vô số lần diễn tập cảnh đó trong đầu,
khi Mạnh Tiểu Đồng phát động tấn công, lão sẽ đứng chắn trước
mặt cụ Lãnh, giống như chuyện xảy ra vô số lần trước kia, đỡ
đòn cho cụ Lãnh. Nhà họ Lãnh lắm tiền nhiều của sẽ không keo
kiệt với người liều mạng cứu cụ Lãnh.
Tổng giám đốc Trương chờ đợi mãi, cho đến khi chương trình
tiệc bắt đầu, đến khi các lãnh đạo phát biểu xong, cụ Lãnh cũng
nói xong, cho đến khi bữa tiệc gần kết thúc, vẫn chưa có cuộc
tấn công nào nào xảy ra như mong đợi.
Chuyện gì thế?
Tổng giám đốc Trương vô thức cảm thấy có gì đó không ổn, khi
rời khỏi hội trường, chợt nhìn thấy Vương Chiêu Mưu đứng ở xa
đang thờ ơ nhìn mình.
×××
"Hành động lần này chỉ có thể thành công chứ không thể thất
bại." Gã trung niên nhìn Mạnh Tiểu Đồng lau súng cao su trong
tay, nghiêm túc nói: "Đến gần sảnh tiệc, tôi sẽ không đi theo cô,
cô hành động một mình, tôi phải tham gia cùng những người
khác."
"Những người khác?" Mạnh Tiểu Đồng nhìn quanh thì thấy phần
lớn tay sai của nhà họ Trương đã bị phái ra ngoài.
"Địa điểm tổ chức tiệc này là ở khu vực giáp ranh Chử Thành và
Tô Thành, Tô Thành là địa bàn của nhà họ Vương, ông chủ
Trương cẩn thận chứ sao?" Gã trung niên liếc nhìn Mạnh Tiểu
Đồng: "Nhà họ Vương đó không phải hạng dễ chọc đâu, cô cũng
nên thông minh hơn."
"Ờ." Mạnh Tiểu Đồng gật đầu, lấy trong túi ra chiếc tã dành cho
người lớn cần thiết cho mỗi nhiệm vụ rồi một mình bước ra khỏi
văn phòng.
Gã trung niên nhìn thấy thứ Mạnh Tiểu Đồng cầm trong tay cũng
không đi theo, ngồi trong văn phòng châm một điếu thuốc, tiện
tay bóc một trái quýt trên bàn.
Mạnh Tiểu Đồng quay đầu nhìn lại, thấy gã trung niên không đi
theo thì lặng lẽ đi về hướng khác, tránh khỏi mấy chiếc camera
giám sát, súng cao su trong tay bắn vỡ chính xác camera giám
sát trước văn phòng tổng giám đốc, rồi nhanh chóng bước vào.
Hầu hết tay sai của nhà họ Trương đã bị điều đi, đây là lần cuối
cùng cô hành động, không cần phải cẩn thận từng chút một
nữa, cứ thế lấy đi toàn bộ là xong. Mạnh Tiểu Đồng nhanh
chóng lục lọi trong văn phòng, cạy mở hai cái tủ, không ngờ nhìn
thấy mấy cái đĩa DVD có ghi số trên đó. Chưa kịp xem bên trong
có gì, Mạnh Tiểu Đồng vội vàng đeo vật đó vào thắt lưng, lấy ra
một loạt tài liệu từ tủ, kéo áo lên, dùng băng keo rộng quấn hết
chúng quanh người. Đẩy tủ vào như cũ, Mạnh Tiểu Đồng chỉnh
lại chiếc áo hoodie rộng thùng thình, nhét tã vào túi quần rồi
quay trở lại văn phòng trước đó.
"Sao lâu thế?" Văn phòng đầy khói, gã trung niên mang theo túi
nilon lại gần.
"Kỳ sinh lý." Mạnh Tiểu Đồng vẻ mặt bình thản thu dọn ba lô của
mình.
"Đây, vừa làm nhiệm vụ vừa ăn, nhớ nuốt hạt." Gã trung niên
nhét túi nilon vào ba lô của Mạnh Tiểu Đồng.
Mạnh Tiểu Đồng nhìn qua thì thấy đó là mấy trái quýt đã được
bóc vỏ.
Xe chạy tới địa điểm tổ chức tiệc, Mạnh Tiểu Đồng xuống xe
cách sảnh tiệc hai trăm mét.
"Chú ý an toàn!" Gã trung niên không quên nhắc nhở.
Mạnh Tiểu Đồng lặng lẽ xuống xe, nhìn chiếc xe phóng đi rồi đi
về hướng đối diện với nơi phải làm nhiệm vụ, đi ngang qua
thùng rác, cô ném túi quýt đã bóc vỏ vào.
×××
Lão Tề tò mò nhìn cô nhóc giả trai đến liên lạc với mình: "Chứng
cứ mới mà cô gửi tin cho sếp nói mới lấy được đâu?"
Mạnh Tiểu Đồng kéo áo hoodie lên, tài liệu được quấn vòng
quanh thân hình gầy gò, bên hông có vài chiếc đĩa CD, tất cả
đều được cột bằng băng keo trong.
Sau khi lấy tài liệu xuống, Lão Tề nhìn sơ qua, ánh mắt dần dần
trở nên nghiêm túc. Thấy trong phòng có đầu đĩa DVD, Lão Tề
mở máy, đưa đĩa vào.
Mạnh Tiểu Đồng ngồi trên sô pha, thấy trái cây trong phòng liên
lạc, tự mình bóc một trái quýt cho mình. Vừa đưa hai múi vào
miệng đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn từ TV, Mạnh Tiểu Đồng
còn chưa kịp ngước mắt lên thì cảm thấy người bên cạnh che
mắt mình lại, nhanh chóng tắt loa.
"Nhắm mắt lại." Lão Tề ổn định hơi thở, nghiến răng nghiến lợi
nhìn con quái vật trên màn hình.
Mạnh Tiểu Đồng nhắm mắt lại, Lão Tề nhanh chóng lấy đĩa từ
đầu DVD ra, đặt lại vào hộp đĩa. Nhìn vào những con số được
đánh dấu trên đĩa, Lão Tề hít một hơi thật sâu, nhanh chóng sắp
xếp đồ đạc.
"Tôi đi báo cảnh sát, cô vẫn còn thời gian, có thể đến thăm ba
cô, ngày mai ông ấy sẽ phẫu thuật."
Mạnh Tiểu Đồng nuốt miếng quýt trong miệng, tay cầm nửa trái
quýt còn chưa ăn xong, túm lấy góc áo của Lão Tề, ánh mắt
phức tạp khó tả.
"Tôi... đi cùng chú."
×××
Xe cảnh sát tới trước sảnh tiệc, Mạnh Tiểu Đồng đứng bên cạnh
viên cảnh sát, giơ tay chỉ về phía tổng giám đốc Trương vừa
bước ra khỏi tiệc.
Trước mặt mọi người, cảnh sát bước tới chỗ tổng giám đốc
Trương, đưa lệnh bắt cho tên cầm thú khoác da người trước mặt
xem.
"Theo Quyết định phê chuẩn bắt giữ số 4346 của Viện kiểm sát
tỉnh Ôn Giang, vì bị nghi ngờ hối lộ, cố ý gây thương tích... nên
hiện tại ông bị bắt giữ theo quy định của pháp luật, ông đã hiểu
chưa!"
Tổng giám đốc Trương ngơ ngác nghe danh sách dài những cáo
buộc, đầy bối rối hoang mang, ăn nói không mạch lạc: "Tôi
không hiểu anh đang nói cái gì, các anh đã làm rõ hết chưa, các
anh bắt lầm người rồi, tôi muốn tìm luật sư của tôi!"
Lối vào phòng tiệc đã bị chặn, ban tổ chức bên trong đi ra kiểm
tra tình hình: "Chuyện gì vậy?"
Mạnh Tiểu Đồng nhìn thấy ông cụ bước ra, chính là mục tiêu tối
nay, đứng cạnh cảnh sát chỉ vào cụ Lãnh đứng ở giữa.
"Người tổng giám đốc Trương muốn tôi tấn công tối nay chính là
ông ta."
Người nhà họ Lãnh đồng loạt nhìn tổng giám đốc Trương, cụ
Lãnh giận quá lại cười.
"Mới đến nước Hoa đã được đối xử như vậy, quả thực là vinh dự
vô cùng."
"Tôi, tôi không có ý đó!" Tổng giám đốc Trương không khỏi
hoảng hốt, nhìn cụ Lãnh cầu xin: "Tôi không thể làm tổn thương
ngài, tôi chỉ muốn diễn màn thấy việc nghĩa không từ thôi, tôi
thực sự không muốn làm tổn thương ngài!"
Vương Chiêu Vân vốn còn tức giận, vừa theo cha mẹ ra ngoài
nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh hãi đứng ngây ra đó, một tay
chỉ vào tổng giám đốc Trương, một tay chỉ vào miệng mình,
trong mắt tràn đầy hưng phấn: "Con đã nói lão không phải người
tốt!"
"Câm miệng." Ông Vương trừng mắt nhìn con trai.
"Tôi bị oan mà!" Thấy mình bị còng tay, tổng giám đốc Trương
hoảng sợ nhìn quanh: "Tin tôi đi, tôi thật sự bị oan mà!"
Đám người ăn mặc sang trọng xung quanh đều tránh xa cảnh
sát và tổng giám đốc Trương, trong mắt đều toát ra vẻ kinh ngạc
và ghê tởm.
"Chắc chắn là nó! Vương Chiêu Mưu! Tôi bị nó vu oan!" Tổng
giám đốc Trương bị cảnh sát giữ lại, bèn thét lên chói tai, quay
lại muốn nhìn Vương Chiêu Mưu, nhưng không thấy gì cả.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt kiêng kỵ về một
nơi.
Người đàn ông mặc vest đen đứng ở cửa phòng tiệc, dáng người
mảnh khảnh thẳng tắp, nét mặt thản nhiên, tay cầm ly sâmpanh đang nhìn xuống mọi người, nhìn tổng giám đốc Trương bị
đẩy lên xe cảnh sát vẫn vùng vẫy cắn xé lung tung trong giây
phút cuối cùng.
Hầu như ai cũng nghĩ ngay đến cảnh tổng giám đốc Trương nói
những lời xúc phạm anh trong bữa tiệc, thậm chí còn cãi nhau
với em trai của anh.
Nhìn chiếc xe cảnh sát quay đầu, và tổng giám đốc Trương nửa
đời còn lại đừng hòng trở ra, Vương Chiêu Mưu nâng ly sâmpanh từ xa, cụng ly với trăng, mỉm cười uống cạn.
---
Người dịch: Thằng út cuối cùng cũng biết bênh anh nó, nhưng
hơi fail tí =)))) Và đấy, đối phó với kẻ thù thì mình dùng thủ
đoạn chính đáng nhé, không chơi trò ăn không nói có.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0