Chương 92
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Quý Liên Hoắc không chút do dự bế Quý Đại Bảo lên, bước
nhanh lên cầu thang, vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Không kịp dọn dẹp, Vương Chiêu Mưu đá đồ chơi của Quý Đại
Bảo xuống gầm bàn, chị Trình vội vàng đẩy xe tập đi ra sau cửa
bếp, chưa kịp dọn dẹp cẩn thận thì chuông cửa đã vang lên.
Chị Trình nhìn Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu để bài vào
một chỗ rồi gật đầu với chị Trình. Chị Trình lau tay vào tạp dề,
bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi chạy chậm ra mở cổng biệt thự,
Vương Chiêu Mưu bước ra ngoài, mỉm cười chào khách một cách
lịch sự.
Ba người nhà họ Lãnh cùng đứng trước biệt thự, cụ Lãnh mặt vô
cảm, Lãnh Tu Minh mặt đã không còn nụ cười, Lãnh Uyển Âm
dìu cụ Lãnh, vẻ mặt khó đoán.
Bốn vệ sĩ đi theo người nhà họ Lãnh, còn lại đều ngồi trên xe,
không có ý định xuống, chờ lệnh từ chủ.
"Có khách quý đến, Chiêu Mưu không kịp đón từ xa." Vương
Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn ba người
trước mặt: "Nếu có thể gọi điện báo trước, Chiêu Mưu cũng tiện
chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị cái gì?" Giọng nói của Lãnh Tu Minh không giấu được
cảm xúc, Lãnh Uyển Âm không nể nang liếc nhìn cháu trai mình
với ánh mắt cảnh cáo.
Nếu vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ nghe
giọng điệu của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đã mơ hồ đoán
ra được. Chuyện miếng ngọc bàn long rất có thể đã tìm tới anh
rồi.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể nói về những gì đã thảo luận trong
bữa tiệc trước đó." Cụ Lãnh nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên:
"Không biết tổng giám đốc Vương có đồng ý không."
"Gọi tôi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu nghiêng người,
liếc nhìn mấy cái xe xung quanh biệt thự rồi mời ba người vào
biệt thự.
Trong số bốn vệ sĩ đi sau cụ Lãnh, hai người canh cửa biệt thự,
hai người đi theo người nhà họ Lãnh vào biệt thự.
Chị Trình nhanh chóng mang trà và đồ ăn nhẹ lên, vừa nhìn đã
thấy hai vệ sĩ cao lớn đang canh giữ bên cạnh, tóc vàng mắt
xanh, rất vạm vỡ.
Cụ Lãnh ngồi giữa sô pha, Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh một
bên trái một bên phải đứng đằng sau sô pha, im lặng nhìn người
đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện với
cụ Lãnh, dáng ngồi rất vững vàng.
"Về kế hoạch phát triển bất động sản mà tôi đã đề cập trong
bữa tiệc, không biết ông Lãnh có ý kiến như thế nào?" Vương
Chiêu Mưu mỉm cười, làm như những người đối diện thực sự đến
đây để bàn bạc về việc hợp tác.
Cụ Lãnh lặng lẽ nhìn người trẻ tuổi này, có đánh giá mới về tố
chất tâm lý của anh. Nếu cứ chỉ thăm dò, anh sẽ có thể tiếp tục
xoay trở mà không để lộ bất kỳ thông tin nào, muốn làm một
người như vậy lộ ra sơ hở là điều cực kỳ khó khăn.
"Cậu không cần phải tiếp tục diễn." Cụ Lãnh nhìn thẳng vào
thanh niên trước mặt, dứt khoát nói: "Chúng tôi đã biết bài đăng
về ngọc bàn long được gửi từ đây."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, đối mặt với lối chất vấn thẳng thắn
của cụ Lãnh, đôi mắt hơi nheo lại.
"Cậu đã biết đại khái chuyện của nhà họ Lãnh năm đó, về vụ tai
nạn xe hơi, về ngọc bàn long rồi. Chúng tôi cũng biết rất rõ, khi
chuyện xảy ra, cậu chẳng qua mới chín tuổi, nhất định không thể
nhúng tay vào."
Cụ Lãnh suy nghĩ vô cùng rõ ràng, nhìn vào mắt Vương Chiêu
Mưu, tuy giọng điệu bình thường nhưng tư thế lại đầy vẻ uy
hiếp.
"Bây giờ chúng tôi chỉ hỏi cậu hai câu thôi." Đôi mắt của cụ Lãnh
như mắt chim ưng, sắc bén hung ác. "Thứ nhất, ngọc bàn long
trong tay cậu là từ đâu đến, thứ hai, cậu thưởng ngọc bàn long
cho ai."
Cụ Lãnh nói xong, phòng khách hoàn toàn im lặng, Vương Chiêu
Mưu không nói gì.
Câu hỏi đầu tiên chắc chắn liên quan đến Quý Liên Hoắc, còn
câu hỏi thứ hai, ngọc bàn long nằm ngay trong phòng làm việc
trên lầu, tuy rất dễ trả lời nhưng một khi mở miệng ra sẽ tiết lộ
rất nhiều điều.
Dường như để đánh thức ký ức của Vương Chiêu Mưu, Lãnh Tu
Minh bước tới, đặt trang tài liệu đã cho Vương Chiêu Mưu xem
trước mặt anh, khi ngẩng đầu lùi lại, trong mắt gã vẫn còn vài
phần tức giận.
[Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếng
ngọc, vào sem sem có đáng tiền không!]
Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, dù thế nào đi nữa, Quý Đại Bảo
bị đánh vẫn còn nhẹ lắm.
Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu trầm mặc hồi lâu, vươn tay nâng tách trà
trước mặt lên, ung dung nhấp một ngụm trà.
Mọi hành động dường như đều bình thản minh họa bốn chữ:
Không thể trả lời.
"Cậu nên biết, miếng ngọc này liên quan đến mạng sống con
người." Lãnh Uyển Âm nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện:
"Hiện tại cậu không nói cũng không sao, chúng tôi đã cùng cảnh
sát thương lượng, mở lại vụ án năm đó, ngọc bàn long sẽ được
dùng làm bằng chứng, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể
thoát khỏi."
Cửa phòng ngủ tầng hai không biết mở ra một khe nhỏ từ bao
giờ, Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, đứng sau cửa, một tay bịt
miệng nó, ánh mắt đau đớn. Ngọc bàn long này liên quan đến
mạng sống con người? Thế mà cậu lại đưa thứ như vậy cho anh
Chiêu Mưu, khiến anh Chiêu Mưu bị người ta tìm đến tận nhà
chất vấn, còn dính líu đến vụ án giết người!
Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn không lên tiếng, Lãnh Tu Minh
nghiến răng nghiến lợi.
"Trong bữa tiệc, em trai của anh dường như rất bảo vệ anh."
Lãnh Tu Minh khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm người trước mặt:
"Anh không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì phải không?"
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng
vào Lãnh Tu Minh.
"Tôi có hàng trăm cách để khiến anh phải mở miệng, nhưng
không ai trong chúng ta muốn đi đến bước đó." Lãnh Tu Minh
từng bước một đến gần Vương Chiêu Mưu, một tay chống lên sô
pha bên cạnh anh, cúi người nhìn vào mắt anh. "Tôi coi anh như
một người bạn, nhưng anh coi tôi như một kẻ ngốc, phải
không?"
"Chúng ta từ đầu vẫn chỉ là lợi dụng nhau để đạt được thứ mình
cần." Vương Chiêu Mưu ngước lên, đôi mắt dưới tròng kính toát
ra vẻ hung hãn tàn bạo: "Nếu dám đụng đến gia đình tôi, đừng
trách tôi không từ thủ đoạn đáp trả."
"Sao hả." Lãnh Tu Minh nhìn chằm chằm người đàn ông mà
mình từng vô cùng ngưỡng mộ, cười khẩy: "Còn muốn tấn công
người nhà họ Lãnh, anh cũng..."
Lãnh Tu Minh chưa kịp nói xong, vai và cánh tay bỗng đau nhức,
cả người không tự chủ được lùi lại vài bước, thắt lưng nhói lên,
thân thể đập vào đồ đạc bên cạnh, sau vài tiếng ầm ầm, Lãnh
Tu Minh ngã xuống giữa đống đồ đạc vỡ nát, gần như không
đứng dậy được.
Sự việc xảy ra bất ngờ, một vệ sĩ nhanh chóng đứng trước mặt
Lãnh Tu Minh chặn đòn tấn công của thiếu niên, vệ sĩ khác
nhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, bảo vệ cụ Lãnh.
Cánh cửa biệt thự gần như bị phá tung ngay lập tức, mười mấy
vệ sĩ tràn vào phòng.
Quý Liên Hoắc nhanh chóng bảo vệ Vương Chiêu Mưu, nhìn
những người xa lạ trước mặt với ánh mắt căm hận.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, Lãnh Uyển Âm gần như
mất tiếng, cố gắng há miệng hồi lâu mới thốt lên một tiếng đứt
quãng: "Dừng tay!"
Cụ Lãnh ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc đẩy vệ sĩ
ra, đứng thẳng dậy.
"Ngọc bàn long là của tôi! Không liên quan gì đến anh Chiêu
Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào ông lão và người phụ
nữ, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giang tay ra, bảo vệ
Vương Chiêu Mưu ở phía sau mình.
Cụ Lãnh nhìn thiếu niên trước mặt, giơ ngón tay chỉ vào cậu
trong im lặng rồi quay lại nhìn con gái.
"Ba, đúng là nó!" Lãnh Uyển Âm vội bước tới đỡ cha mình, nhìn
Quý Liên Hoắc mà rưng rưng nước mắt: "Người con gặp ở nhà
hàng, đúng là nó!"
Mười mấy vệ sĩ xông vào cửa đều bối rối trước tình huống trước
mắt, nhìn nhau mấy lần, không biết có nên cử động hay không.
Lãnh Tu Minh được vệ sĩ đỡ lên, cũng cau mày nhìn thiếu niên có
ngoại hình cực kỳ giống chú mình, trong lúc sửng sốt, gã đẩy
người vệ sĩ đang đỡ mình ra.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang bảo vệ mình chặt
chẽ, mắt hơi rũ xuống, giữa vô vàn cảm xúc phức tạp trong lòng,
nhẹ nhàng kìm nén một phần tán thưởng.
"Con à, con đừng kích động." Lãnh Uyển Âm nghẹn ngào, cố
trấn an Quý Liên Hoắc: "Con họ Quý, con có một người anh trai
phải không?"
Quý Liên Hoắc không nói gì, vẫn cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung
quanh.
"Hiểu lầm, các anh đi ra ngoài trước đi!" Lãnh Uyển Âm lập tức
quay đầu ra lệnh cho những vệ sĩ khác.
Mười mấy vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, khi người cuối cùng đi ra còn
cố gắng đóng cánh cửa bị hỏng lại.
Thấy thiếu niên vẫn đề phòng, Lãnh Uyển Âm nhìn hai vệ sĩ đi
cùng mình, ra hiệu cho họ cũng đi ra ngoài. Vệ sĩ đứng trước
mặt cụ Lãnh nhìn ông cụ hỏi ý, cụ Lãnh giơ tay, hai mắt vẫn
sững sờ nhìn thiếu niên, ra hiệu cho vệ sĩ thân cận ra ngoài.
Quý Liên Hoắc chậm rãi hạ tay xuống, lùi lại đằng sau, lạnh lùng
nhìn ba người trước mặt.
"Con à, con có thể trả lời câu hỏi của cô được không?" Lãnh
Uyển Âm cố gắng kìm lại giọng điệu bức thiết của mình, không
muốn làm thiếu niên trước mặt kinh hãi.
Nhìn người phụ nữ giàn giụa nước mắt, Quý Liên Hoắc cau mày,
thái độ thù địch không hề giảm bớt: "Tôi không nói, các người
cũng định ra tay với người nhà của tôi phải không?"
Lãnh Uyển Âm nửa khóc nửa cười, bi thương đến mức không nói
nên lời, cụ Lãnh lạnh mặt liếc nhìn Lãnh Tu Minh vừa nói những
lời này.
"Con..." Cơn đau trên người Lãnh Tu Minh vẫn chưa tan đi, thấy
ánh mắt khiển trách của ông nội, gã cắn môi nhìn hai người
trước mặt. "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng vội, bây giờ chúng tôi
đang ở trên nước Hoa nên đương nhiên sẽ tuân theo luật pháp
của nước Hoa. Những lời vừa rồi chỉ là... chỉ là nhất thời buột
miệng mà thôi."
Quý Liên Hoắc trừng mắt nhìn Lãnh Tu Minh, gã này là người
trước đó đã tặng hoa cho anh Chiêu Mưu, hết hoa diên vĩ tím lại
đến lan quân tử. Rất đáng ghét, cực kỳ đáng ghét!
Thấy thiếu niên vẫn không thôi cảnh giác, cụ Lãnh phát hiện ra
bản chất vấn đề, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện với
người đàn ông sau lưng cậu: "Tổng giám đốc Vương, sao chúng
ta không ngồi xuống nói chuyện tử tế."
Vương Chiêu Mưu giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc, chỉ
vào vị trí bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc quay người lại, ánh mắt
lập tức dịu đi, quay lại nhìn ba người kia với vẻ cảnh cáo rồi
ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Vương Chiêu Mưu chỉ.
Nghĩ đến cuộc cãi vã trong bữa tiệc, cụ Lãnh nhìn Vương Chiêu
Mưu bằng ánh mắt phức tạp.
Lãnh Uyển Âm cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên bằng ánh
mắt trìu mến, lấy trong túi ra một bức ảnh cũ đưa vào giữa.
"Trong bức ảnh này, có con phải không?"
Nhìn tấm ảnh được người phụ nữ đưa tới, Quý Liên Hoắc lại nhìn
về phía Vương Chiêu Mưu, anh mỉm cười: "Xem đi."
Quý Liên Hoắc nghe vậy liền nhận tấm ảnh, phát hiện đó là cảnh
vô tình được chụp khi cậu và cha mẹ nuôi đang ở trong thôn cũ.
"Đây là em." Quý Liên Hoắc đưa ảnh cho Vương Chiêu Mưu xem,
chỉ vào một cậu bé chân trần, người đầy bụi bặm trong ảnh.
Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra phía sau hai người, thấy Quý Liên
Hoắc chỉ vào đứa trẻ cao hơn.
"Người bên cạnh đang dắt em, là anh của em."
Lãnh Uyển Âm ngước mắt ngấn lệ nhìn về phía cụ Lãnh, gật đầu.
Đúng là nó!
Đúng là cháu nhỏ của bà!
"Con à, bây giờ con và anh con tên là gì?" Cụ Lãnh nói nói giọng
hiền hòa, nghiêng người về phía trước chăm chú nhìn thiếu niên.
Quý Liên Hoắc lại nhìn Vương Chiêu Mưu, tựa hồ sẽ chỉ nói
chuyện với những người xa lạ này nếu anh đồng ý.
"Đây là một ông cụ rất tốt." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía cụ
Lãnh, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc: "Cậu không cần lo lắng, ông ấy
hỏi gì, cậu cứ trả lời."
Cụ Lãnh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt hơi dao động.
"Tôi tên Quý Liên Hoắc, anh trai tôi tên Quý Liên Thành." Quý
Liên Hoắc ngoan ngoãn nói.
"Ba mẹ nuôi và anh trai con đâu, họ đâu rồi?" Ánh mắt cụ Lãnh
đầy dịu dàng.
"Ba mẹ nuôi của tôi, họ đều đã chết." Nói đến những chuyện
này, Quý Liên Hoắc không nhịn được tiến lại gần Vương Chiêu
Mưu một chút. "Anh tôi... cũng đi rồi."
Cụ Lãnh hít một hơi, cau mày đau đớn. Lãnh Uyển Âm dùng một
tay che môi, rơi nước mắt. Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, ánh mắt
ông cụ nhìn thiếu niên đầy dịu dàng quan tâm, gã chưa từng
thấy bao giờ.
"Sao... anh trai con lại qua đời?" Giọng cụ Lãnh không giấu được
sự đau buồn.
"Đi xe dù về nhà vào ban đêm, trên đường bị một chiếc xe lớn
tông trúng." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, không muốn nghĩ
đến tình cảnh lúc đó.
"Xe dù là gì?" Lãnh Tu Minh không hiểu.
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã đàn ông.
"Là cái loại xe năm chỗ nhét tám người, rẻ hơn một tệ so với
taxi, xe dành cho người nghèo."
---
Người dịch: Mặc dù đang gay cấn lắm, tui vẫn không thể không
cảm thán vì phong thái của sếp Vương, ai để ý sẽ thấy từ đầu
đến cuối sếp vẫn ngồi yên đấy
nhanh lên cầu thang, vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Không kịp dọn dẹp, Vương Chiêu Mưu đá đồ chơi của Quý Đại
Bảo xuống gầm bàn, chị Trình vội vàng đẩy xe tập đi ra sau cửa
bếp, chưa kịp dọn dẹp cẩn thận thì chuông cửa đã vang lên.
Chị Trình nhìn Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu để bài vào
một chỗ rồi gật đầu với chị Trình. Chị Trình lau tay vào tạp dề,
bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi chạy chậm ra mở cổng biệt thự,
Vương Chiêu Mưu bước ra ngoài, mỉm cười chào khách một cách
lịch sự.
Ba người nhà họ Lãnh cùng đứng trước biệt thự, cụ Lãnh mặt vô
cảm, Lãnh Tu Minh mặt đã không còn nụ cười, Lãnh Uyển Âm
dìu cụ Lãnh, vẻ mặt khó đoán.
Bốn vệ sĩ đi theo người nhà họ Lãnh, còn lại đều ngồi trên xe,
không có ý định xuống, chờ lệnh từ chủ.
"Có khách quý đến, Chiêu Mưu không kịp đón từ xa." Vương
Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn ba người
trước mặt: "Nếu có thể gọi điện báo trước, Chiêu Mưu cũng tiện
chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị cái gì?" Giọng nói của Lãnh Tu Minh không giấu được
cảm xúc, Lãnh Uyển Âm không nể nang liếc nhìn cháu trai mình
với ánh mắt cảnh cáo.
Nếu vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ nghe
giọng điệu của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đã mơ hồ đoán
ra được. Chuyện miếng ngọc bàn long rất có thể đã tìm tới anh
rồi.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể nói về những gì đã thảo luận trong
bữa tiệc trước đó." Cụ Lãnh nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên:
"Không biết tổng giám đốc Vương có đồng ý không."
"Gọi tôi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu nghiêng người,
liếc nhìn mấy cái xe xung quanh biệt thự rồi mời ba người vào
biệt thự.
Trong số bốn vệ sĩ đi sau cụ Lãnh, hai người canh cửa biệt thự,
hai người đi theo người nhà họ Lãnh vào biệt thự.
Chị Trình nhanh chóng mang trà và đồ ăn nhẹ lên, vừa nhìn đã
thấy hai vệ sĩ cao lớn đang canh giữ bên cạnh, tóc vàng mắt
xanh, rất vạm vỡ.
Cụ Lãnh ngồi giữa sô pha, Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh một
bên trái một bên phải đứng đằng sau sô pha, im lặng nhìn người
đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện với
cụ Lãnh, dáng ngồi rất vững vàng.
"Về kế hoạch phát triển bất động sản mà tôi đã đề cập trong
bữa tiệc, không biết ông Lãnh có ý kiến như thế nào?" Vương
Chiêu Mưu mỉm cười, làm như những người đối diện thực sự đến
đây để bàn bạc về việc hợp tác.
Cụ Lãnh lặng lẽ nhìn người trẻ tuổi này, có đánh giá mới về tố
chất tâm lý của anh. Nếu cứ chỉ thăm dò, anh sẽ có thể tiếp tục
xoay trở mà không để lộ bất kỳ thông tin nào, muốn làm một
người như vậy lộ ra sơ hở là điều cực kỳ khó khăn.
"Cậu không cần phải tiếp tục diễn." Cụ Lãnh nhìn thẳng vào
thanh niên trước mặt, dứt khoát nói: "Chúng tôi đã biết bài đăng
về ngọc bàn long được gửi từ đây."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, đối mặt với lối chất vấn thẳng thắn
của cụ Lãnh, đôi mắt hơi nheo lại.
"Cậu đã biết đại khái chuyện của nhà họ Lãnh năm đó, về vụ tai
nạn xe hơi, về ngọc bàn long rồi. Chúng tôi cũng biết rất rõ, khi
chuyện xảy ra, cậu chẳng qua mới chín tuổi, nhất định không thể
nhúng tay vào."
Cụ Lãnh suy nghĩ vô cùng rõ ràng, nhìn vào mắt Vương Chiêu
Mưu, tuy giọng điệu bình thường nhưng tư thế lại đầy vẻ uy
hiếp.
"Bây giờ chúng tôi chỉ hỏi cậu hai câu thôi." Đôi mắt của cụ Lãnh
như mắt chim ưng, sắc bén hung ác. "Thứ nhất, ngọc bàn long
trong tay cậu là từ đâu đến, thứ hai, cậu thưởng ngọc bàn long
cho ai."
Cụ Lãnh nói xong, phòng khách hoàn toàn im lặng, Vương Chiêu
Mưu không nói gì.
Câu hỏi đầu tiên chắc chắn liên quan đến Quý Liên Hoắc, còn
câu hỏi thứ hai, ngọc bàn long nằm ngay trong phòng làm việc
trên lầu, tuy rất dễ trả lời nhưng một khi mở miệng ra sẽ tiết lộ
rất nhiều điều.
Dường như để đánh thức ký ức của Vương Chiêu Mưu, Lãnh Tu
Minh bước tới, đặt trang tài liệu đã cho Vương Chiêu Mưu xem
trước mặt anh, khi ngẩng đầu lùi lại, trong mắt gã vẫn còn vài
phần tức giận.
[Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếng
ngọc, vào sem sem có đáng tiền không!]
Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, dù thế nào đi nữa, Quý Đại Bảo
bị đánh vẫn còn nhẹ lắm.
Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu trầm mặc hồi lâu, vươn tay nâng tách trà
trước mặt lên, ung dung nhấp một ngụm trà.
Mọi hành động dường như đều bình thản minh họa bốn chữ:
Không thể trả lời.
"Cậu nên biết, miếng ngọc này liên quan đến mạng sống con
người." Lãnh Uyển Âm nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện:
"Hiện tại cậu không nói cũng không sao, chúng tôi đã cùng cảnh
sát thương lượng, mở lại vụ án năm đó, ngọc bàn long sẽ được
dùng làm bằng chứng, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể
thoát khỏi."
Cửa phòng ngủ tầng hai không biết mở ra một khe nhỏ từ bao
giờ, Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, đứng sau cửa, một tay bịt
miệng nó, ánh mắt đau đớn. Ngọc bàn long này liên quan đến
mạng sống con người? Thế mà cậu lại đưa thứ như vậy cho anh
Chiêu Mưu, khiến anh Chiêu Mưu bị người ta tìm đến tận nhà
chất vấn, còn dính líu đến vụ án giết người!
Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn không lên tiếng, Lãnh Tu Minh
nghiến răng nghiến lợi.
"Trong bữa tiệc, em trai của anh dường như rất bảo vệ anh."
Lãnh Tu Minh khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm người trước mặt:
"Anh không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì phải không?"
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng
vào Lãnh Tu Minh.
"Tôi có hàng trăm cách để khiến anh phải mở miệng, nhưng
không ai trong chúng ta muốn đi đến bước đó." Lãnh Tu Minh
từng bước một đến gần Vương Chiêu Mưu, một tay chống lên sô
pha bên cạnh anh, cúi người nhìn vào mắt anh. "Tôi coi anh như
một người bạn, nhưng anh coi tôi như một kẻ ngốc, phải
không?"
"Chúng ta từ đầu vẫn chỉ là lợi dụng nhau để đạt được thứ mình
cần." Vương Chiêu Mưu ngước lên, đôi mắt dưới tròng kính toát
ra vẻ hung hãn tàn bạo: "Nếu dám đụng đến gia đình tôi, đừng
trách tôi không từ thủ đoạn đáp trả."
"Sao hả." Lãnh Tu Minh nhìn chằm chằm người đàn ông mà
mình từng vô cùng ngưỡng mộ, cười khẩy: "Còn muốn tấn công
người nhà họ Lãnh, anh cũng..."
Lãnh Tu Minh chưa kịp nói xong, vai và cánh tay bỗng đau nhức,
cả người không tự chủ được lùi lại vài bước, thắt lưng nhói lên,
thân thể đập vào đồ đạc bên cạnh, sau vài tiếng ầm ầm, Lãnh
Tu Minh ngã xuống giữa đống đồ đạc vỡ nát, gần như không
đứng dậy được.
Sự việc xảy ra bất ngờ, một vệ sĩ nhanh chóng đứng trước mặt
Lãnh Tu Minh chặn đòn tấn công của thiếu niên, vệ sĩ khác
nhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, bảo vệ cụ Lãnh.
Cánh cửa biệt thự gần như bị phá tung ngay lập tức, mười mấy
vệ sĩ tràn vào phòng.
Quý Liên Hoắc nhanh chóng bảo vệ Vương Chiêu Mưu, nhìn
những người xa lạ trước mặt với ánh mắt căm hận.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, Lãnh Uyển Âm gần như
mất tiếng, cố gắng há miệng hồi lâu mới thốt lên một tiếng đứt
quãng: "Dừng tay!"
Cụ Lãnh ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc đẩy vệ sĩ
ra, đứng thẳng dậy.
"Ngọc bàn long là của tôi! Không liên quan gì đến anh Chiêu
Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào ông lão và người phụ
nữ, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giang tay ra, bảo vệ
Vương Chiêu Mưu ở phía sau mình.
Cụ Lãnh nhìn thiếu niên trước mặt, giơ ngón tay chỉ vào cậu
trong im lặng rồi quay lại nhìn con gái.
"Ba, đúng là nó!" Lãnh Uyển Âm vội bước tới đỡ cha mình, nhìn
Quý Liên Hoắc mà rưng rưng nước mắt: "Người con gặp ở nhà
hàng, đúng là nó!"
Mười mấy vệ sĩ xông vào cửa đều bối rối trước tình huống trước
mắt, nhìn nhau mấy lần, không biết có nên cử động hay không.
Lãnh Tu Minh được vệ sĩ đỡ lên, cũng cau mày nhìn thiếu niên có
ngoại hình cực kỳ giống chú mình, trong lúc sửng sốt, gã đẩy
người vệ sĩ đang đỡ mình ra.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang bảo vệ mình chặt
chẽ, mắt hơi rũ xuống, giữa vô vàn cảm xúc phức tạp trong lòng,
nhẹ nhàng kìm nén một phần tán thưởng.
"Con à, con đừng kích động." Lãnh Uyển Âm nghẹn ngào, cố
trấn an Quý Liên Hoắc: "Con họ Quý, con có một người anh trai
phải không?"
Quý Liên Hoắc không nói gì, vẫn cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung
quanh.
"Hiểu lầm, các anh đi ra ngoài trước đi!" Lãnh Uyển Âm lập tức
quay đầu ra lệnh cho những vệ sĩ khác.
Mười mấy vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, khi người cuối cùng đi ra còn
cố gắng đóng cánh cửa bị hỏng lại.
Thấy thiếu niên vẫn đề phòng, Lãnh Uyển Âm nhìn hai vệ sĩ đi
cùng mình, ra hiệu cho họ cũng đi ra ngoài. Vệ sĩ đứng trước
mặt cụ Lãnh nhìn ông cụ hỏi ý, cụ Lãnh giơ tay, hai mắt vẫn
sững sờ nhìn thiếu niên, ra hiệu cho vệ sĩ thân cận ra ngoài.
Quý Liên Hoắc chậm rãi hạ tay xuống, lùi lại đằng sau, lạnh lùng
nhìn ba người trước mặt.
"Con à, con có thể trả lời câu hỏi của cô được không?" Lãnh
Uyển Âm cố gắng kìm lại giọng điệu bức thiết của mình, không
muốn làm thiếu niên trước mặt kinh hãi.
Nhìn người phụ nữ giàn giụa nước mắt, Quý Liên Hoắc cau mày,
thái độ thù địch không hề giảm bớt: "Tôi không nói, các người
cũng định ra tay với người nhà của tôi phải không?"
Lãnh Uyển Âm nửa khóc nửa cười, bi thương đến mức không nói
nên lời, cụ Lãnh lạnh mặt liếc nhìn Lãnh Tu Minh vừa nói những
lời này.
"Con..." Cơn đau trên người Lãnh Tu Minh vẫn chưa tan đi, thấy
ánh mắt khiển trách của ông nội, gã cắn môi nhìn hai người
trước mặt. "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng vội, bây giờ chúng tôi
đang ở trên nước Hoa nên đương nhiên sẽ tuân theo luật pháp
của nước Hoa. Những lời vừa rồi chỉ là... chỉ là nhất thời buột
miệng mà thôi."
Quý Liên Hoắc trừng mắt nhìn Lãnh Tu Minh, gã này là người
trước đó đã tặng hoa cho anh Chiêu Mưu, hết hoa diên vĩ tím lại
đến lan quân tử. Rất đáng ghét, cực kỳ đáng ghét!
Thấy thiếu niên vẫn không thôi cảnh giác, cụ Lãnh phát hiện ra
bản chất vấn đề, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện với
người đàn ông sau lưng cậu: "Tổng giám đốc Vương, sao chúng
ta không ngồi xuống nói chuyện tử tế."
Vương Chiêu Mưu giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc, chỉ
vào vị trí bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc quay người lại, ánh mắt
lập tức dịu đi, quay lại nhìn ba người kia với vẻ cảnh cáo rồi
ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Vương Chiêu Mưu chỉ.
Nghĩ đến cuộc cãi vã trong bữa tiệc, cụ Lãnh nhìn Vương Chiêu
Mưu bằng ánh mắt phức tạp.
Lãnh Uyển Âm cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên bằng ánh
mắt trìu mến, lấy trong túi ra một bức ảnh cũ đưa vào giữa.
"Trong bức ảnh này, có con phải không?"
Nhìn tấm ảnh được người phụ nữ đưa tới, Quý Liên Hoắc lại nhìn
về phía Vương Chiêu Mưu, anh mỉm cười: "Xem đi."
Quý Liên Hoắc nghe vậy liền nhận tấm ảnh, phát hiện đó là cảnh
vô tình được chụp khi cậu và cha mẹ nuôi đang ở trong thôn cũ.
"Đây là em." Quý Liên Hoắc đưa ảnh cho Vương Chiêu Mưu xem,
chỉ vào một cậu bé chân trần, người đầy bụi bặm trong ảnh.
Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra phía sau hai người, thấy Quý Liên
Hoắc chỉ vào đứa trẻ cao hơn.
"Người bên cạnh đang dắt em, là anh của em."
Lãnh Uyển Âm ngước mắt ngấn lệ nhìn về phía cụ Lãnh, gật đầu.
Đúng là nó!
Đúng là cháu nhỏ của bà!
"Con à, bây giờ con và anh con tên là gì?" Cụ Lãnh nói nói giọng
hiền hòa, nghiêng người về phía trước chăm chú nhìn thiếu niên.
Quý Liên Hoắc lại nhìn Vương Chiêu Mưu, tựa hồ sẽ chỉ nói
chuyện với những người xa lạ này nếu anh đồng ý.
"Đây là một ông cụ rất tốt." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía cụ
Lãnh, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc: "Cậu không cần lo lắng, ông ấy
hỏi gì, cậu cứ trả lời."
Cụ Lãnh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt hơi dao động.
"Tôi tên Quý Liên Hoắc, anh trai tôi tên Quý Liên Thành." Quý
Liên Hoắc ngoan ngoãn nói.
"Ba mẹ nuôi và anh trai con đâu, họ đâu rồi?" Ánh mắt cụ Lãnh
đầy dịu dàng.
"Ba mẹ nuôi của tôi, họ đều đã chết." Nói đến những chuyện
này, Quý Liên Hoắc không nhịn được tiến lại gần Vương Chiêu
Mưu một chút. "Anh tôi... cũng đi rồi."
Cụ Lãnh hít một hơi, cau mày đau đớn. Lãnh Uyển Âm dùng một
tay che môi, rơi nước mắt. Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, ánh mắt
ông cụ nhìn thiếu niên đầy dịu dàng quan tâm, gã chưa từng
thấy bao giờ.
"Sao... anh trai con lại qua đời?" Giọng cụ Lãnh không giấu được
sự đau buồn.
"Đi xe dù về nhà vào ban đêm, trên đường bị một chiếc xe lớn
tông trúng." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, không muốn nghĩ
đến tình cảnh lúc đó.
"Xe dù là gì?" Lãnh Tu Minh không hiểu.
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã đàn ông.
"Là cái loại xe năm chỗ nhét tám người, rẻ hơn một tệ so với
taxi, xe dành cho người nghèo."
---
Người dịch: Mặc dù đang gay cấn lắm, tui vẫn không thể không
cảm thán vì phong thái của sếp Vương, ai để ý sẽ thấy từ đầu
đến cuối sếp vẫn ngồi yên đấy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro