Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 95

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Biết tên một người và nơi họ từng sống trước đây thì việc điều
tra quá khứ của họ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, không còn
như mò kim đáy biển, không thấy dấu vết gì nữa.
Sau khi đọc bốn năm trang thông tin về Quý Liên Hoắc, cụ Lãnh
không ngủ suốt đêm, sáng hôm sau đòi đến thăm nơi cháu trai
và chắt trai từng sống ngay lập tức. Lãnh Uyển Âm dìu cụ Lãnh
đi qua con hẻm lầy lội, Lãnh Tu Minh đi theo sau, cau mày nhìn
đôi giày lấm lem bùn đất của mình.
Cụ Lãnh dừng lại trước một khoảng sân tồi tàn bẩn thỉu, gõ vào
cánh cửa gỗ tróc sơn, người bên trong nghe thấy tiếng động, tò
mò thò đầu ra, nhìn những người trước mặt: "Các người tìm ai?"
"Xin hỏi, đây có phải là nơi Quý Liên Hoắc từng sống không?"
Lãnh Uyển Âm lịch sự hỏi.
Gã đàn ông nghe thấy câu hỏi đó thì mắt đảo tròn, giơ tay lên
làm động tác đếm tiền.
Vệ sĩ bên cạnh Lãnh Uyển Âm rút ra tờ một trăm tệ, nhanh
chóng đưa cho gã.
"Quý Liên Hoắc, cái đồ sao chổi sao mà ở trong nhà tôi được."
Gã đàn ông mặc quần áo rách rưới vui vẻ cầm tiền trên tay, chỉ
vào một nơi khác: "Đó là nơi nó từng sống."
"Tại sao lại nói là đồ sao chổi?" Lãnh Uyển Âm nhíu mày, có chút
không vui.
"Các người không biết à?" Gã đàn ông đút tay vào túi, mặt tỏ vẻ
ghê tởm: "Nó khắc chết ba mẹ, khắc chết anh trai và chị dâu,
cách đây không lâu lại khắc chết ông ngoại nó, cái thằng cậu mê
bài bạc thì không biết đi đâu, không chừng cũng bị nó khắc chết
rồi?"
Trong mắt Lãnh Uyển Âm bùng lên lửa giận: "Ba mẹ nuôi của nó
rõ ràng bị bệnh không được điều trị kịp thời, anh trai và chị dâu
bị tai nạn xe hơi, còn ông ngoại thì tuổi cao... còn nữa, nó thi
đậu trạng nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, sao có thể là đồ
sao chổi!"
"Cái gì? Nó thi đậu trạng nguyên khối tự nhiên?" Gã đàn ông đầy
vẻ không tin: "Chẳng phải cậu nó nói nó bám được sếp lớn nào
sao?"
"Sau khi thằng bé đậu trạng nguyên, đài truyền hình còn phát
sóng phỏng vấn!" Lãnh Uyển Âm nén cơn giận.
"Mụ già kia." Gã đàn ông đút tay vào túi quần, đánh giá Lãnh
Uyển Âm: "Cái loại như mụ hả, có theo tao cũng chẳng thèm,
nhà này làm gì có tivi, bày đặt xem đài truyền hình nào?"
Nghe đến cách xưng hô "mụ già" này, mí mắt Lãnh Uyển Âm giật
giật, hít một hơi thật sâu rồi nhìn vệ sĩ bên cạnh. Lãnh Uyển Âm
vẫn giữ được bình tĩnh, dìu cụ Lãnh đi theo hướng mà gã đàn
ông chỉ. Lãnh Tu Minh quay lại nhìn thì thấy vệ sĩ đấm vào mũi
gã đàn ông kia, tặng thêm một cú đá vào hạ bộ của tên kia.
Lãnh Tu Minh lặng lẽ quay lại, đi theo hai người phía trước.
Lại hỏi thêm từ một ông lão, cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đứng
trước một bãi đất trống phủ đầy cỏ dại, không có dấu vết của
một ngôi nhà nào.
Ông lão chỉ vào bãi đất trống: "Đây là nơi Quý Liên Hoắc từng
sống, không biết tại sao lại bị người ta kéo sập chỉ sau một đêm
nữa, mà chắc là do thằng cậu cờ bạc của nó thôi, lại thua bạc,
thế chấp ngôi nhà luôn."
Thấy những người trước mặt trông rất giàu có, ông lão mời ba
người vào trong sân nhà mình.
"Sân nhà tôi cũng giống như sân nhà họ Quý thôi, tôi với ông
ngoại Quý Liên Hoắc coi như quen biết, cũng thường sang nhà
đó." Ông lão ra hiệu cho ba người: "Căn phòng này trong nhà họ
Quý là nơi người sống, ông ngoại Quý Liên Hoắc và cậu nó ở."
"Vậy còn Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo ở đâu?" Lãnh Uyển Âm
lại không nhịn được cau mày.
Ông lão mở cửa gian chứa đồ cạnh nhà: "Quý Liên Hoắc và cháu
trai nó thì ở đây, gian chứa đồ bên nhà họ Quý còn nhỏ hơn nhà
tôi, chẳng thấy sửa chữa bao giờ, mưa dột gió lọt thế đó, hai
đứa nhỏ cứ như đang ngủ trong bãi rác."
Cụ Lãnh sững người nhìn gian chứa đồ nhỏ xíu bẩn thỉu, lộn xộn
trước mặt, lòng cảm thấy đau nhói.
"Nói ra thì Quý Liên Hoắc khá có năng lực, nửa mua nửa vay
cũng gom được một sạp bán trái cây, cậu nó thì lại thường nhắm
vào chút tiền của nó, toàn dẫn chủ nợ đến đòi tiền, Quý Liên
Hoắc không chịu đưa, thế là gã lại đánh thằng bé thương tích
khắp người, tay quơ được cái gì là dùng cái đó đánh." Ông lão
nói những chuyện này, không khỏi lắc đầu thở dài.
Lãnh Uyển Âm từng chút một siết chặt tay, nước mắt trào ra.
"Có điều thế vẫn còn là nhẹ." Ông lão cũng tỏ vẻ bất lực: "Các
người không biết đâu, Quý Liên Hoắc bán trái cây thì chọc phải
bọn côn đồ, đám người này không dễ chơi, cứ thế vung dao,
Quý Liên Hoắc hôn mê một ngày trong phòng khám mới tỉnh lại,
khi tỉnh lại cũng không có tiền để nằm viện, chỉ có thể mặc bộ
quần áo rách rưới bê bết máu, bế đứa cháu trai về, nằm ở nhà
một thời gian dài. Cậu nó mấy ngày đó thường nói, ngày nào về
nhà cũng phải đá đồ sao chổi đó một cái, xem nó còn thở không,
không thở nữa thì ném ra ngoài chôn cho xong."
Cụ Lãnh quay đầu đi, bước chân đã hơi loạng choạng. Lãnh
Uyển Âm lau nước mắt, đỡ lấy cha mình, không biết Quý Liên
Hoắc đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
"Nhưng sau này không hiểu sao Quý Liên Hoắc lại gặp được một
sếp lớn." Ông lão gãi mặt: "Vị sếp lớn này là người tốt, lại còn
rất giàu, thấy cháu của Quý Liên Hoắc khóc vì đói nên mua sữa
bột, tã lót các thứ cho nó nữa đấy."
Lãnh Tu Minh nghe vậy, không nhịn được hỏi: "Vị sếp lớn này họ
Vương phải không?"
"Hình như là vậy đó." Ông lão cố nhớ lại, không chắc lắm: "Ngày
ông ngoại Quý Liên Hoắc đi, tôi đã từng gặp sếp lớn đó, rất đẹp
trai, tôi sống tới tuổi này cũng chỉ thấy một người đẹp trai đến
vậy thôi."
Lãnh Tu Minh đã xác định đúng là Vương Chiêu Mưu.
"Chuyện đám tang của ông ngoại Quý Liên Hoắc cũng nhờ sếp
lớn đó giúp đỡ." Ông lão nhớ lại là lắc đầu liên tục: "Các người
không biết đâu, cậu của Quý Liên Hoắc đúng là không phải
người, không chỉ lấy cắp sữa bột với tã em bé bán lấy tiền, đánh
bạc thua còn đòi bán cả thằng bé nữa, không thể trách Quý Liên
Hoắc chạy trốn, ai mà không chạy trốn chứ?"
Cụ Lãnh vẻ mặt phức tạp, nghĩ đến đứa con của Diệu Minh mà
mình gặp hôm qua, chắt trai dễ thương như vậy, nếu bị người ta
bán đi, có lẽ ông cụ đến chết cũng không nhắm mắt được.
"Ầy, các người nói xem, Quý Liên Hoắc còn phải nuôi một đứa
trẻ, ăn ngủ ngoài trời chắc còn khó khăn hơn, có lẽ là ăn không
đủ no mặc không đủ ấm ấy chứ, mà đứa bé này lại còn không
khỏe mạnh, dăm ba ngày lại bị bệnh, lâu như vậy không gặp,
cũng không biết tình hình hai đứa thế nào." Vẻ mặt của ông lão
tràn đầy lo lắng.
Nét mặt Lãnh Uyển Âm giãn ra đôi chút khi nghĩ đến căn biệt
thự sân vườn tuyệt đẹp mà mình nhìn thấy hôm qua, hai đứa trẻ
mặc quần áo ấm mới, Quý Liên Hoắc còn thi đậu vào Đại học Tô
Thành, trong phút chốc bỗng thấy vui mừng đến phát khóc.
Lãnh Uyển Âm ngước nhìn cha mình, thấy nét cau mày của ông
cũng giãn ra đôi chút. Nếu không có Vương Chiêu Mưu, có lẽ họ
sẽ không bao giờ gặp được Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo, nói
Vương Chiêu Mưu là ân nhân cứu mạng của họ dường như
không quá đáng.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Lãnh Uyển Âm quay lại nhìn khoảng
sân đã bị san phẳng, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Trong nửa ngày, Lãnh Uyển Âm đã dìu cụ Lãnh đi đến nhiều nơi,
vị trí sạp trái cây nơi Quý Liên Hoắc từng bán, bệnh viện nơi Quý
Đại Bảo từng nằm, và cả Trung học số 1 Tô Thành nơi Quý Liên
Hoắc từng đi học.
"Em Quý Liên Hoắc hả, là niềm tự hào của Trung học số 1 Tô
Thành chúng tôi đấy." Khi nói về Quý Liên Hoắc, thầy chủ nhiệm
hết lời khen ngợi: "Mặc dù phải bỏ học nửa chừng hưng may
mắn là sau này gặp được sếp Vương, trước đó sếp Vương đã
quyên góp cho trường một triệu để giúp đỡ các học sinh nghèo
rồi, sau lại gặp Quý Liên Hoắc, thấy đứa trẻ này quả thực có
năng lực nên nhận làm người giám hộ, cho thằng bé đi học, Quý
Liên Hoắc cũng biết cố gắng lắm, thi một cái là thành trạng
nguyên khối tự nhiên!"
"Chỉ là... phát hiện Quý Liên Hoắc có tiềm năng?" Lãnh Uyển Âm
hỏi một cách không chắc chắn. Không thấy trông rất đẹp trai hay
gì đó à?
"Sếp Vương... cũng có thể là muốn đào tạo một nhân tài cho
mình." Thầy chủ nhiệm cân nhắc: "Quý Liên Hoắc vừa học lại
năm cuối cấp không bao lâu đã tự đặt mục tiêu ngành kinh tế ở
Đại học Tô Thành rồi, hiển nhiên là do sếp Vương quyết định, hy
vọng Quý Liên Hoắc chăm chỉ học hành, tốt nghiệp đại học xong
sẽ trở thành cánh tay phải của mình, chẳng phải lo về việc làm
nữa rồi còn gì."
Cụ Lãnh rời khỏi trường, nhìn dòng người ra vào trường, thở
phào nhẹ nhõm.
"Con cảm thấy kỳ lạ." Lãnh Tu Minh nghe chuyện suốt dọc
đường, không khỏi cảm thấy bối rối. "Vương Chiêu Mưu đối xử
với em họ và cháu họ của con, có phải là... quá tốt không?"
Cụ Lãnh quay lại nhìn Lãnh Tu Minh, ánh mắt vô cùng khó chịu.
"Nếu Vương Chiêu Mưu không vươn tay giúp đỡ, không rõ em họ
và cháu họ của con có thể sống sót được hay không nữa kìa!"
"Con hiểu là anh ta có ơn với em họ và cháu họ, nhưng việc anh
ta làm có vẻ hơi nhiều quá." Lãnh Tu Minh vẫn không hiểu:
"Giống như... giống như biết họ là người nhà họ Lãnh, nên giúp
họ như thế này!"
"Nếu Vương Chiêu Mưu biết em họ và cháu họ của con là người
nhà họ Lãnh, tại sao sau khi gặp con, cậu ta lại không giao
người ra, để chúng nhận người thân?" Lãnh Uyển Âm nhìn Lãnh
Tu Minh, bất mãn chất vấn.
Lãnh Tu Minh nghẹn lại, không khỏi nghĩ đến lúc mình nói với
Vương Chiêu Mưu sẽ dùng một tỷ đô la Mỹ tiền đầu tư để đổi lấy
tung tích của ngọc bàn long cùng vẻ mặt bình thản hờ hững của
đối phương. Tại sao lại bảo vệ Quý Liên Hoắc như vậy? Ngay cả
một tỷ đô la Mỹ cũng không thể moi được một lời nào từ anh về
tình hình của ngọc bàn long. Lãnh Tu Minh cụp mắt, cảm thấy
trong lòng đau đớn hơn cả bị phản bội.
Cụ Lãnh ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài.
"Ba, làm sao bây giờ?" Lãnh Uyển Âm nhìn cha già vừa mừng
vừa lo, mừng vì Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo được Vương
Chiêu Mưu nhận nuôi, hiện đang sống khỏe mạnh, lo vì sợ rằng
hai đứa trẻ này sẽ bài xích nhà họ Lãnh sau những đau khổ
trước đây, sẽ không bao giờ quay về với nhà họ Lãnh.
"Ba cần phải nói chuyện rõ ràng với cậu ta." Ánh mắt cụ Lãnh
đầy vẻ phức tạp.
×××
Vương Chiêu Mưu đến đúng hẹn. Nơi cụ Lãnh chọn là một dinh
thự cổ ở Tô Thành, khi anh đến thì thấy dinh thự đã được sửa
sang lại, hiện tại công trình đã đi đến giai đoạn cuối cùng, thoạt
nhìn đã hoàn toàn khác biệt so với diện mạo trước đó, mang
phong cách vừa cổ điển vừa sành điệu.
"Cho hỏi có phải tổng giám đốc Vương không?" Một cô gái trẻ
bước ra, lịch sự hỏi Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu gật đầu đáp lại. Cô gái trẻ dẫn Vương Chiêu
Mưu ra phía sau dinh thự, đi qua một hồ bơi và một bãi cỏ rộng,
đến một cái đình tuyệt đẹp.
Cụ Lãnh ngồi nghiêm trang dưới đình, trước mặt là một bộ ấm
trà, đang rửa bộ đồ trà bằng nước sôi.
Cô gái trẻ rời khỏi đó. Vương Chiêu Mưu bước tới, lễ phép chào
hỏi cụ Lãnh, cụ Lãnh chỉ tay về phía đối diện, ra hiệu bảo anh
ngồi xuống.
"Nghe nói người Tô Thành thích uống trà." Cụ Lãnh cho những
lá trà ngon nhất vào ấm trà đã đun nóng, tráng bằng nước sôi
rồi bắt đầu pha trà.
"Đúng vậy." Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện với cụ Lãnh, gật đầu
nhẹ: "Ba tôi đặc biệt thích uống trà."
"Nếu có thời gian, Chiêu Mưu cậu có thể giới thiệu tôi với ba
cậu." Cụ Lãnh từ tốn ôn hòa, nhìn lá trà trong nước bung ra, đổ
nước ra, rồi lại rót nước sôi vào ấm.
Vương Chiêu Mưu thấy cụ Lãnh giơ cao ấm nước, nhấc lên nhấc
xuống rồi kéo để rót nước ra, tổng cộng ba lần, đó là ngón nghề
"Phượng Hoàng gật đầu ba lần", tỏ ý chào đón anh. Mắt Vương
Chiêu Mưu hơi sáng lên, anh nhìn cụ Lãnh rót trà vào tách trước
mặt mình, đặt tay lên bàn trà, nắm năm ngón tay lại tạo thành
nắm đấm, gõ xuống bàn ba lần để bày tỏ lòng biết ơn với người
lớn tuổi.
Cụ Lãnh đặt ấm trà xuống, vẻ mặt ấm áp, cùng Vương Chiêu
Mưu thưởng thức trà. Người trẻ này thực sự hiểu quy tắc và
thông minh.
"Hôm nay tôi cùng Uyển Âm và Tu Minh đến nhà cũ của Liên
Hoắc." Cụ Lãnh không giấu giếm, trong mắt toát lên chút cảm
kích, nhìn Vương Chiêu Mưu ở phía đối diện. "Nhà họ Lãnh
chúng tôi trước giờ có ơn trả ơn, có thù báo thù, cậu kính tôi
một thước, tôi trả lại một trượng."
Cụ Lãnh từ từ lấy ra một hợp đồng, đẩy đến trước mặt Vương
Chiêu Mưu. "Đây là khoản đầu tư một tỷ đô la Mỹ mà nhà họ
Lãnh đã hứa trước đây, cậu đã giúp đỡ Liên Hoắc và Đại Bảo rất
nhiều, chúng tôi rất biết ơn."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, đẩy hợp đồng vào giữa bàn. "Tôi
giúp Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo không phải vì tiền."
"Tôi hiểu." Cụ Lãnh gật đầu, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ. "Từ
những chuyện xảy ra trước đó, tôi thấy được Liên Hoắc rất gắn
bó với cậu, nghe theo lệnh của cậu. Có thể ý định ban đầu của
cậu là đào tạo cho mình một trợ lý có năng lực, nhưng dù sao thì
Liên Hoắc cũng là người nhà họ Lãnh."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, cụ Lãnh lý giải như vậy thì
anh cũng không cần phải giải thích thêm. Thực ra, anh đã lường
trước sẽ có ngày này, nhưng không ngờ nó đến sớm như vậy.
"Ba của Quý Liên Hoắc là con trai út của tôi, tôi đã chiều chuộng
nó từ nhỏ đến nỗi không biết trời cao đất dày, lớn lên mới có con
dâu tôi quản lý." Cụ Lãnh kể lại câu chuyện cho Vương Chiêu
Mưu, trong lòng nghĩ đến người con đã mất, ánh mắt vô cùng
thương tiếc.
"Từ khi sang Mỹ, tôi nhớ quê hương lắm, con trai út của tôi biết
được suy nghĩ này. Nghe nói nước Hoa đã mở cửa đón đầu tư
nước ngoài, nó bèn tình nguyện đến nước Hoa cùng vợ con.
Trước khi đi, nó đã hứa với tôi một cách trịnh trọng, nói sẽ gây
dựng sự nghiệp của nhà họ Lãnh ở nước Hoa, khi đến lúc, sẽ
đưa tôi về nước Hoa dưỡng già." Như nghĩ đến vẻ mặt phấn khởi
của con trai khi nói câu này, cụ Lãnh mỉm cười, rồi lại cảm thấy
bi thương vô hạn.
"Tôi thật sự không muốn nghĩ đến chuyện tiếp theo, cậu hẳn là
biết đại khái việc đó rồi." Cụ Lãnh hít một hơi thật sâu, nhìn
thẳng vào Vương Chiêu Mưu. "Tôi đã trải qua nỗi đau kẻ đầu bạc
tiễn người đầu xanh rồi, cậu có hiểu được niềm vui của tôi khi
biết rằng cháu trai vẫn còn sống không?"
Vương Chiêu Mưu im lặng gật đầu, tuy anh không hoàn toàn
hiểu hết cảm giác của một kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh,
nhưng kiếp trước, tang lễ của cha anh, dì Tống và Vương Kỳ Yên
đều do anh một tay lo liệu.
"Chiêu Mưu, cậu là một chàng trai tốt." Trong mắt cụ Lãnh hiện
lên vẻ cầu xin: "Tôi cũng hiểu vì sao Liên Hoắc không muốn thừa
nhận mình là người nhà họ Lãnh, chúng tôi nhất định sẽ đền bù
cho Liên Hoắc, ít nhất cũng hy vọng Liên Hoắc sẽ cho chúng tôi
cơ hội ngồi lại nói chuyện."
Nhà họ Lãnh muốn nói chuyện với Quý Liên Hoắc?
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một lát,
chậm rãi nói: "Ông Lãnh, tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của Quý
Liên Hoắc, tôi sẽ không ép buộc cậu ấy làm bất cứ điều gì mà
cậu ấy không muốn làm."
"Vậy Chiêu Mưu, cậu có thể truyền đạt lại giúp tôi được không?"
Cụ Lãnh lại đẩy bản hợp đồng trên bàn về phía Vương Chiêu
Mưu.
"Đây chỉ là giai đoạn đầu tư đầu tiên, tôi cũng rất quan tâm đến
kế hoạch bất động sản mà cậu đã đề cập." Cụ Lãnh tỏ ra chân
thành: "Như Uyển Âm đã nói trước đây, chúng tôi sẵn sàng trả
bất cứ giá nào để đưa hai đứa trẻ này trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0