Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (Cán Bộ Cấp Cao)
Ăn Chay
Thận Ngôn
2024-11-04 01:29:51
Không uống thuốc, cơ thể Cố Dĩ An theo bản năng kháng cự lại sự vuốt ve và hôn môi của Ôn Thần.
Ôn Thần biết cô sẽ từ chối, gối đầu lên đôi chân loạng choạng của cô, hung hăng nhéo cằm cô, đưa đầu lưỡi vào khoang miệng cô dùng lực khuấy kịch liệt, tay trái đẩy áo lót lên, dùng lực véo núm vú của cô.
“Ôi...” Đau
Ôn Thần ấn giữ trán cô tiếp tục hôn, ngón cái và ngón giữa hung hăng xoa nắn đầu vú của cô, thở hổn hển khàn giọng cảnh cáo: “Anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng biết ghen, cũng biết giận, anh không cần biết trước đây giữa em, Thượng Quân Sách và Lâm Mặc có quan hệ gì, em Cố Dĩ An bây giờ là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em lại gần họ, hiểu không? Không cho phép!”
Tuyên thệ khẳng định chủ quyền, vô cùng ghen tuông.
Lúc trở về ghế lô, Tô Tình nhận thấy sắc mặt Cố Dĩ An không đúng lắm, rất đỏ...
“Dĩ An có phải em có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Tình quan tâm hỏi.
“Không sao, bên ngoài quá oi bức, giống như sắp mưa rồi.” Cố Dĩ An giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút hốt hoảng.
Trái lại Ôn Thần người đối diện cô, sắc mặt tươi tỉnh, tâm trạng rất tốt.
Thực sự là người đàn ông vui vẻ.
……
Trên đường trở về Cố Dĩ An lái xe.
Ôn Thần uống hơi say, mở hé cửa sổ xe, trời sắp mưa nên vô cùng oi bức, anh không chịu nổi cởi bỏ cúc áo ở cổ, lại để lộ ra vết xước lần trước với độ đậm nhạt khác nhau.
Lúc xuống xe. Cố Dĩ An mới nhìn thấy, muốn bảo anh cài lại cúc áo, nhưng thế nào cũng không mở miệng được.
Lúc bước vào thanh máy vừa thấy Thượng Quân Sách đang đứng bên trong.
Thượng Quân Sách đợi cô trên lầu rất lâu, nhìn thấy cô và Ôn Thần đi cùng nhau, tay lập tức nắm chặt bỏ vào trong túi quần.
Ôn Thần mỉm cười liếc nhìn hắn, đầu lưỡi liếm qua răng hàm dưới, ngón cái xoa xoa ngón giữa, có cảm giác ngứa ngáy muốn đánh người.
Lập trường của Cố Dĩ An từ trước đến nay kiên định, nắm lấy tay Ôn Thần đi vào thang máy, hoàn toàn không để ý Thượng Quân Sách.
“Ôn thiếu tướng đã lâu không gặp.” Thượng Quân Sách chủ động mở miệng chào hỏi, nụ cười có chút châm biếm: “Nghe nói Ôn thiếu tướng không làm thiếu tướng nữa, xuất ngũ trở về nhà làm gian thương kiếm tiền?”
“Hết cách, sợ chết.”Ôn Thần cười cà la phất phơ: “Làm một kẻ gian thương ít nhất có thể bảo vệ tính mạng.”
“Nhưng đây không giống tác phong trước đây của Ôn thiếu tướng, tôi nhớ trước đây Ôn thiếu tướng có sống chết cũng phải bảo vệ đất nước...”
Cố Dĩ An cắt ngang tính kỳ quái của Thượng Quân Sách: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, bây giờ đất nước hòa bình, ai cũng không hy vọng mỗi ngày sống trong tiếng súng và chết chóc, thu hồi đất đai bị mất trở về, đây là nguyên tắc mà tất cả cựu chiến binh đều tuân thủ, bây giờ là lúc quốc gia Z nâng cao kinh tế, kinh doanh có thể mang lại sự phát triển cho các khu vực nghèo khó, vẫn là vì phục vụ đất nước.”
“Thay vì đứng đây chê cười, chi bằng nghĩ cách thế nào làm nhiều việc thiết thực cho người dân.”
Những lời cô nói làm Ôn Thần cực kỳ cảm động.
Người phụ nữ này, thời khắc quan trọng thực sự có thể làm cho anh bất ngờ.
Thượng Quân Sách tức giận không nói nên lời, cười gượng bước ra khỏi thang máy, lúc quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng lại, nụ cười đông cứng lại, thay vào đó chính là sự căm hận.
……
Liên tục mấy ngày, Yến Tống và Hà Khải Tân đều cảm thấy tâm trạng Ôn Thần trông có vẻ rất tốt, trong lòng nghĩ Thượng Quân Sách đã ở lại quốc gia Z, anh tại sao vẫn có thể cười?
“Không phải, tôi đang bối rối, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì? Thượng Quân Sách ở lại quốc gia Z còn nghĩ cách trừng phạt cậu sao?” Yến Tống xém nữa nói thành: Cậu đã lấy người phụ nữ của hắn, chẳng lẽ Thượng Quân Sách không dồn cậu vào chỗ chết sao?”
Ôn Thần đang xem hợp đồng còn dang dở ở ngự hoa viên, nhìn thấy số tiền chuyển nhượng đã gấp đôi con số thảo luận trước đó, không nhịn được mà cười lớn, Cố Hoa Đông đúng là cáo già, thật đúng là được đằng chân lên đằng lên.
Yến Tống nhìn thấy anh vẫn cười, sự băn khoăn trong lòng càng lớn: “Còn cậu? Tại sao cậu vẫn cười?”
“Đóng cửa đánh hổ nghe nói qua chưa?” Ôn Thần khép hợp đồng lại, liếc nhìn cậu: “Cậu cảm thấy tôi Ôn Thần là người ăn chay sao?”
Ôn Thần biết cô sẽ từ chối, gối đầu lên đôi chân loạng choạng của cô, hung hăng nhéo cằm cô, đưa đầu lưỡi vào khoang miệng cô dùng lực khuấy kịch liệt, tay trái đẩy áo lót lên, dùng lực véo núm vú của cô.
“Ôi...” Đau
Ôn Thần ấn giữ trán cô tiếp tục hôn, ngón cái và ngón giữa hung hăng xoa nắn đầu vú của cô, thở hổn hển khàn giọng cảnh cáo: “Anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng biết ghen, cũng biết giận, anh không cần biết trước đây giữa em, Thượng Quân Sách và Lâm Mặc có quan hệ gì, em Cố Dĩ An bây giờ là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em lại gần họ, hiểu không? Không cho phép!”
Tuyên thệ khẳng định chủ quyền, vô cùng ghen tuông.
Lúc trở về ghế lô, Tô Tình nhận thấy sắc mặt Cố Dĩ An không đúng lắm, rất đỏ...
“Dĩ An có phải em có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Tình quan tâm hỏi.
“Không sao, bên ngoài quá oi bức, giống như sắp mưa rồi.” Cố Dĩ An giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút hốt hoảng.
Trái lại Ôn Thần người đối diện cô, sắc mặt tươi tỉnh, tâm trạng rất tốt.
Thực sự là người đàn ông vui vẻ.
……
Trên đường trở về Cố Dĩ An lái xe.
Ôn Thần uống hơi say, mở hé cửa sổ xe, trời sắp mưa nên vô cùng oi bức, anh không chịu nổi cởi bỏ cúc áo ở cổ, lại để lộ ra vết xước lần trước với độ đậm nhạt khác nhau.
Lúc xuống xe. Cố Dĩ An mới nhìn thấy, muốn bảo anh cài lại cúc áo, nhưng thế nào cũng không mở miệng được.
Lúc bước vào thanh máy vừa thấy Thượng Quân Sách đang đứng bên trong.
Thượng Quân Sách đợi cô trên lầu rất lâu, nhìn thấy cô và Ôn Thần đi cùng nhau, tay lập tức nắm chặt bỏ vào trong túi quần.
Ôn Thần mỉm cười liếc nhìn hắn, đầu lưỡi liếm qua răng hàm dưới, ngón cái xoa xoa ngón giữa, có cảm giác ngứa ngáy muốn đánh người.
Lập trường của Cố Dĩ An từ trước đến nay kiên định, nắm lấy tay Ôn Thần đi vào thang máy, hoàn toàn không để ý Thượng Quân Sách.
“Ôn thiếu tướng đã lâu không gặp.” Thượng Quân Sách chủ động mở miệng chào hỏi, nụ cười có chút châm biếm: “Nghe nói Ôn thiếu tướng không làm thiếu tướng nữa, xuất ngũ trở về nhà làm gian thương kiếm tiền?”
“Hết cách, sợ chết.”Ôn Thần cười cà la phất phơ: “Làm một kẻ gian thương ít nhất có thể bảo vệ tính mạng.”
“Nhưng đây không giống tác phong trước đây của Ôn thiếu tướng, tôi nhớ trước đây Ôn thiếu tướng có sống chết cũng phải bảo vệ đất nước...”
Cố Dĩ An cắt ngang tính kỳ quái của Thượng Quân Sách: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, bây giờ đất nước hòa bình, ai cũng không hy vọng mỗi ngày sống trong tiếng súng và chết chóc, thu hồi đất đai bị mất trở về, đây là nguyên tắc mà tất cả cựu chiến binh đều tuân thủ, bây giờ là lúc quốc gia Z nâng cao kinh tế, kinh doanh có thể mang lại sự phát triển cho các khu vực nghèo khó, vẫn là vì phục vụ đất nước.”
“Thay vì đứng đây chê cười, chi bằng nghĩ cách thế nào làm nhiều việc thiết thực cho người dân.”
Những lời cô nói làm Ôn Thần cực kỳ cảm động.
Người phụ nữ này, thời khắc quan trọng thực sự có thể làm cho anh bất ngờ.
Thượng Quân Sách tức giận không nói nên lời, cười gượng bước ra khỏi thang máy, lúc quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng lại, nụ cười đông cứng lại, thay vào đó chính là sự căm hận.
……
Liên tục mấy ngày, Yến Tống và Hà Khải Tân đều cảm thấy tâm trạng Ôn Thần trông có vẻ rất tốt, trong lòng nghĩ Thượng Quân Sách đã ở lại quốc gia Z, anh tại sao vẫn có thể cười?
“Không phải, tôi đang bối rối, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì? Thượng Quân Sách ở lại quốc gia Z còn nghĩ cách trừng phạt cậu sao?” Yến Tống xém nữa nói thành: Cậu đã lấy người phụ nữ của hắn, chẳng lẽ Thượng Quân Sách không dồn cậu vào chỗ chết sao?”
Ôn Thần đang xem hợp đồng còn dang dở ở ngự hoa viên, nhìn thấy số tiền chuyển nhượng đã gấp đôi con số thảo luận trước đó, không nhịn được mà cười lớn, Cố Hoa Đông đúng là cáo già, thật đúng là được đằng chân lên đằng lên.
Yến Tống nhìn thấy anh vẫn cười, sự băn khoăn trong lòng càng lớn: “Còn cậu? Tại sao cậu vẫn cười?”
“Đóng cửa đánh hổ nghe nói qua chưa?” Ôn Thần khép hợp đồng lại, liếc nhìn cậu: “Cậu cảm thấy tôi Ôn Thần là người ăn chay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro