Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (Cán Bộ Cấp Cao)
Báo Ân
Thận Ngôn
2024-11-04 01:29:51
Cố Dĩ An lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Tôi gặp anh chẳng phải cũng xui xẻo à?”
“…” Cái miệng của người phụ nữ này đúng thật là chẳng thể nói câu nào lọt tai cả.
Sau khi đến cục cảnh sát, người nhà họ Lương cũng đến, thấy người đánh bị thương con trai mình lại chính là anh rể của thượng tướng Lục Diệu quân khu Hoa Bắc, thiếu tướng của quân khu Hoa Bắc – Ôn Thần…
Biết không thể trêu vào được, bọn họ mau chóng bảo con trai xin lỗi, lại nói với cảnh sát chỉ là hiểu lầm, Ôn Thần và Cố Dĩ An mới ra khỏi cục cảnh sát.
Cũng chính trong đêm hôm đó, Cố Dĩ An đột nhiên đến quân khu Hoa Bắc, thấy cô nửa đêm nửa hôm xuất hiện trước cửa ký túc xá của mình, Ôn Thần ngớ người ngay tại chỗ, càng đừng nhắc đến lúc nghe cô mở miệng nói: “Anh cưới tôi đi, coi như là báo ân.”
Nghe xong câu này, Ôn Thần sửng sốt khoảng đâu đó một phút, sau khi lấy lại tinh thần, anh nhìn khuôn mặt giả xấu này của cô mấy giây, hỏi cô: “Tại sao lại muốn tôi cưới cô?”
“Tôi muốn rời khỏi nhà họ Cố, tôi không muốn bị ba mẹ bắt đi xem mắt nữa. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có anh là thích hợp nhất.” Cô còn mím môi, cười lạnh nói. “Bởi vì anh thiếu tôi một mạng, người nhà họ Ôn của anh còn giàu hơn nhà họ Cố, tôi thích tiền.”
…
Đêm đó Ôn Thần đồng ý với Cố Dĩ An, một phần nguyên nhân đồng ý là vì trả ơn, cảm ơn cô vì đã đỡ một đao cho mình đêm đó; mặt khác thì chính anh cũng đã đến độ tuổi thích hợp để kết hôn, bên phía người nhà họ Ôn bên kia cũng vẫn luôn dùng đủ loại phương pháp thúc giục anh về Tương Thành xem mắt, suy xét đến việc bố anh từ trước đến nay đều thưởng thức loại phụ nữ mạnh mẽ này, nếu như cưới cô về thì bố anh hẳn là sẽ cực kỳ vừa lòng.
Nhưng không biết vì sao trong ngày tổ chức hôn lễ đó, Cố Dĩ An không hề giả xấu ấy vậy mà khôi phục dung mạo xinh đẹp vốn có của mình, khiến cho toàn trường kinh ngạc, Ôn Thần cũng bị vẻ đẹp của cô thuyết phục.
Khi người chủ trì bảo chú rể có thể hôn cô dâu, đám người dưới sân khấu vừa ồn ào vừa vỗ tay, anh không thể không cúi đầu hôn lên môi cô. Khi ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, Ôn Thần đột nhiên phát hiện tim mình đập nhanh hơn, lại chẳng hiểu sao mà cảm thấy ghen ghét Thượng Quân Sách vì đã từng có được cô.
Cho nên đêm tân hôn ngày đó anh đè Cố Dĩ An lên giường, nhân lúc ngà ngà say mà chơi xấu với cô: “Gả cho tôi thì chính là người phụ nữ của Ôn Thần tôi đây, không thể nghĩ đến những người đàn ông khác nữa.”
“Dù rằng trước khi kết hôn chúng ta không có bất kỳ tình cảm nào với nhau, nhưng từ hôm nay trở đi, chúng ta cần phải tìm hiểu lẫn nhau, nhỡ đâu ba ba vừa lòng đậu xanh (2) thì sao?”
…
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Ôn Thần cũng dứt ra khỏi dòng hồi ức, nhìn chăm chú vào đường cong yểu điệu phản chiếu lại trên mặt kính mờ ảo kia, côn thịt giữa hai chân lại thức tỉnh lần nữa. Anh thấy Cố Dĩ An đi từ trong phòng tắm ra, trên chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh tràn đầy những dấu hôn do chính anh mút ra khi hưng phấn đến mất khống chế, thứ kia trong nháy mắt trở nên thô trướng…
Lúc đứng đối diện với cô, nghĩ đến cảnh tượng lúc bị nhốt ở tầng hầm ở Syria, anh bị cô trừng mắt ghét bỏ, nhịn không được mà mím môi cười.
Thấy anh cười ấm áp như thế, trong lòng Cố Dĩ An chợt vang lên một giọng nói: “Anh ấy cười rộ lên thật sự rất đẹp trai.”
Người đàn ông này thực sự rất tuấn tú.
Đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng, làn da lại trắng, tuy rằng ngũ quan tuấn tú nhưng cả khuôn mặt lại có cảm giác mạnh mẽ, hẳn là do đã đi lính mười năm nhỉ? Dịu dàng mà lại tản ra một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.
Một người đàn ông như anh thực sự rất điển trai, nhất là những lúc đang cười, anh mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng sạch sẽ thuần túy, trong đáy mắt giống như chứa đựng vô vàn ánh sao, không hề có một chút tức giận nào đối với thế giới này.
Một người được người nhà che chở, được yêu thương đến lớn thì khi cười rộ lên mắt mới sáng ngời như thế nhỉ? Bởi vì họ đã từng nhìn thấy được tình yêu trông như thế nào, biết tình yêu là gì.
Đã từng hưởng thụ tình yêu mà người khác trao, thì mới biết nên yêu người khác như thế nào.
Nhà họ Ôn có bầu không khí gia đình ấm áp như thế, từ nhỏ đến lớn người đàn ông này nhất định đã có được rất nhiều yêu thương…
“Đang nghĩ gì thế?” Ôn Thần đã đi đến trước mặt cô rồi, thấy cô đang ngẩn người ra, thì cho rằng bên dưới của cô vẫn còn đau. “Còn đau lắm sao? Để anh xem xem có phải đã sưng lên rồi không.”
Chú thích:
(1) Đông Sơn tái khởi: Đợi thời trở lại, thua keo này bày keo khác
(2) Ba ba vừa lòng đậu xanh: Nồi nào úp vung nấy
“…” Cái miệng của người phụ nữ này đúng thật là chẳng thể nói câu nào lọt tai cả.
Sau khi đến cục cảnh sát, người nhà họ Lương cũng đến, thấy người đánh bị thương con trai mình lại chính là anh rể của thượng tướng Lục Diệu quân khu Hoa Bắc, thiếu tướng của quân khu Hoa Bắc – Ôn Thần…
Biết không thể trêu vào được, bọn họ mau chóng bảo con trai xin lỗi, lại nói với cảnh sát chỉ là hiểu lầm, Ôn Thần và Cố Dĩ An mới ra khỏi cục cảnh sát.
Cũng chính trong đêm hôm đó, Cố Dĩ An đột nhiên đến quân khu Hoa Bắc, thấy cô nửa đêm nửa hôm xuất hiện trước cửa ký túc xá của mình, Ôn Thần ngớ người ngay tại chỗ, càng đừng nhắc đến lúc nghe cô mở miệng nói: “Anh cưới tôi đi, coi như là báo ân.”
Nghe xong câu này, Ôn Thần sửng sốt khoảng đâu đó một phút, sau khi lấy lại tinh thần, anh nhìn khuôn mặt giả xấu này của cô mấy giây, hỏi cô: “Tại sao lại muốn tôi cưới cô?”
“Tôi muốn rời khỏi nhà họ Cố, tôi không muốn bị ba mẹ bắt đi xem mắt nữa. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có anh là thích hợp nhất.” Cô còn mím môi, cười lạnh nói. “Bởi vì anh thiếu tôi một mạng, người nhà họ Ôn của anh còn giàu hơn nhà họ Cố, tôi thích tiền.”
…
Đêm đó Ôn Thần đồng ý với Cố Dĩ An, một phần nguyên nhân đồng ý là vì trả ơn, cảm ơn cô vì đã đỡ một đao cho mình đêm đó; mặt khác thì chính anh cũng đã đến độ tuổi thích hợp để kết hôn, bên phía người nhà họ Ôn bên kia cũng vẫn luôn dùng đủ loại phương pháp thúc giục anh về Tương Thành xem mắt, suy xét đến việc bố anh từ trước đến nay đều thưởng thức loại phụ nữ mạnh mẽ này, nếu như cưới cô về thì bố anh hẳn là sẽ cực kỳ vừa lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không biết vì sao trong ngày tổ chức hôn lễ đó, Cố Dĩ An không hề giả xấu ấy vậy mà khôi phục dung mạo xinh đẹp vốn có của mình, khiến cho toàn trường kinh ngạc, Ôn Thần cũng bị vẻ đẹp của cô thuyết phục.
Khi người chủ trì bảo chú rể có thể hôn cô dâu, đám người dưới sân khấu vừa ồn ào vừa vỗ tay, anh không thể không cúi đầu hôn lên môi cô. Khi ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, Ôn Thần đột nhiên phát hiện tim mình đập nhanh hơn, lại chẳng hiểu sao mà cảm thấy ghen ghét Thượng Quân Sách vì đã từng có được cô.
Cho nên đêm tân hôn ngày đó anh đè Cố Dĩ An lên giường, nhân lúc ngà ngà say mà chơi xấu với cô: “Gả cho tôi thì chính là người phụ nữ của Ôn Thần tôi đây, không thể nghĩ đến những người đàn ông khác nữa.”
“Dù rằng trước khi kết hôn chúng ta không có bất kỳ tình cảm nào với nhau, nhưng từ hôm nay trở đi, chúng ta cần phải tìm hiểu lẫn nhau, nhỡ đâu ba ba vừa lòng đậu xanh (2) thì sao?”
…
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Ôn Thần cũng dứt ra khỏi dòng hồi ức, nhìn chăm chú vào đường cong yểu điệu phản chiếu lại trên mặt kính mờ ảo kia, côn thịt giữa hai chân lại thức tỉnh lần nữa. Anh thấy Cố Dĩ An đi từ trong phòng tắm ra, trên chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh tràn đầy những dấu hôn do chính anh mút ra khi hưng phấn đến mất khống chế, thứ kia trong nháy mắt trở nên thô trướng…
Lúc đứng đối diện với cô, nghĩ đến cảnh tượng lúc bị nhốt ở tầng hầm ở Syria, anh bị cô trừng mắt ghét bỏ, nhịn không được mà mím môi cười.
Thấy anh cười ấm áp như thế, trong lòng Cố Dĩ An chợt vang lên một giọng nói: “Anh ấy cười rộ lên thật sự rất đẹp trai.”
Người đàn ông này thực sự rất tuấn tú.
Đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng, làn da lại trắng, tuy rằng ngũ quan tuấn tú nhưng cả khuôn mặt lại có cảm giác mạnh mẽ, hẳn là do đã đi lính mười năm nhỉ? Dịu dàng mà lại tản ra một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người đàn ông như anh thực sự rất điển trai, nhất là những lúc đang cười, anh mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng sạch sẽ thuần túy, trong đáy mắt giống như chứa đựng vô vàn ánh sao, không hề có một chút tức giận nào đối với thế giới này.
Một người được người nhà che chở, được yêu thương đến lớn thì khi cười rộ lên mắt mới sáng ngời như thế nhỉ? Bởi vì họ đã từng nhìn thấy được tình yêu trông như thế nào, biết tình yêu là gì.
Đã từng hưởng thụ tình yêu mà người khác trao, thì mới biết nên yêu người khác như thế nào.
Nhà họ Ôn có bầu không khí gia đình ấm áp như thế, từ nhỏ đến lớn người đàn ông này nhất định đã có được rất nhiều yêu thương…
“Đang nghĩ gì thế?” Ôn Thần đã đi đến trước mặt cô rồi, thấy cô đang ngẩn người ra, thì cho rằng bên dưới của cô vẫn còn đau. “Còn đau lắm sao? Để anh xem xem có phải đã sưng lên rồi không.”
Chú thích:
(1) Đông Sơn tái khởi: Đợi thời trở lại, thua keo này bày keo khác
(2) Ba ba vừa lòng đậu xanh: Nồi nào úp vung nấy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro