Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (Cán Bộ Cấp Cao)
Ôn Thần Giải Cứ...
Thận Ngôn
2024-11-04 01:29:51
Thượng Quân Sách chưa từng thấy Cố Dĩ An kích động như vậy, hắn bèn đứng dậy trấn an: “Dĩ An, em đừng kích động, anh đi, anh đi là được chứ gì?”
“Anh đi? Vì sao anh phải đi?” Cố Dĩ An cười châm chọc: “Anh giống y như bọn họ, đều là lũ rác rưởi dối trá! Các người ngồi ăn cơm với nhau là xứng nhất! Không, không chỉ ăn cơm cùng nhau mà các người còn xứng đáng xuống địa ngục với nhau!”
Dứt lời, cô lại cầm dao dùng sức chém vào cửa kính của phòng bếp.
Thấy tình huống dần mất khống chế, Cố Hoa Đông không thể không gọi người vào ngăn cản: “Mau đến đây bắt kẻ điên này lại cho tôi!”
Nhìn thấy vệ sĩ của nhà họ Cố chạy vào, Cố Dĩ An cầm lấy dao múa may lung tung: “Đừng có mà lại đây! Cút! Lũ các người cút hết cho tôi!”
Cô căm phẫn nhìn những kẻ đang muốn đến gần mình, nghĩ đến những việc ghê tởm trong ngôi nhà này, cảm xúc của cô hoàn toàn mất khống chế: “Các người đều là rác rưởi! Nên cút xuống địa ngục!”
Thượng Quân Sách sợ cô không cẩn thận làm mình bị thương, hắn đi đến trước mặt cô muốn trấn an cảm xúc của cô.
Nào ngờ không đợi hắn đi đến, một tên vệ sĩ đã nhận lấy kim tiêm trong tay Thượng Huy rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Dĩ An đâm vào vai cô.
Anh ta ra tay vô cùng thuần thục, tựa như đã từng làm rất nhiều lần...
Cố Dĩ An chỉ cảm thấy cánh tay dần mất hết sức lực, dao rơi xuống đất, cô phẫn hận nhìn ba mẹ cách đó không xa, trong hốc mắt đã ngập tràn nước mắt.
Ngay lúc cô đang cận kề tuyệt vọng, bên ngoài lập tức vang lên tiếng gió ầm ầm.
Là tiếng trực thăng...
Lúc này cửa lớn của nhà họ Cố cũng bị một nhóm quân nhân đẩy ra, họ bước những bước chân chỉnh tề xếp thành hàng bao vây quanh ngôi nhà.
Nhìn thấy là người của quân khu, Thượng Huy và Cố Hoa Đông lập tức luống cuống nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Cố Hoa Đông đi ra ngoài, nhìn thấy những phi cơ trên trời bèn lạnh giọng chất vấn: “Các người là người ở quân khu nào! Ai cho các người tự tiện xông vào nhà họ Cố!”
“Tôi cho!”
Trên không trung truyền đến giọng nói trầm thấp có lực, vô cùng quen thuộc.
Là Ôn Thần.
Ôn Thần dùng thang mây nhảy xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Cố Hoa Đông đang đứng ở cửa, anh bước từng bước đến gần ông ta.
Cố Hoa Đông lập tức luống cuống nhưng vốn nhìn quen mấy chuyện lớn nên ông ta vẫn bày ra bộ mặt không sợ gì: “Ôn Thần, cậu có ý gì đây?”
Ôn Thần trực tiếp làm lơ ông ta, thậm chí không để ý đến ông ta mà nhanh chóng đi vào phòng khách, Cố Hoa Đông tức đến run người.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Thần đi vào, hai mắt mơ hồ của Cố Dĩ An lập tức đẫm lệ.
Tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác, khi cô sắp không chống đỡ nổi mà ngã xuống. Ôn Thần nhanh chóng đi đến nâng cô bế ngang lên: “Ngoan, ông xã đến đưa em về nhà.”
“Anh đi? Vì sao anh phải đi?” Cố Dĩ An cười châm chọc: “Anh giống y như bọn họ, đều là lũ rác rưởi dối trá! Các người ngồi ăn cơm với nhau là xứng nhất! Không, không chỉ ăn cơm cùng nhau mà các người còn xứng đáng xuống địa ngục với nhau!”
Dứt lời, cô lại cầm dao dùng sức chém vào cửa kính của phòng bếp.
Thấy tình huống dần mất khống chế, Cố Hoa Đông không thể không gọi người vào ngăn cản: “Mau đến đây bắt kẻ điên này lại cho tôi!”
Nhìn thấy vệ sĩ của nhà họ Cố chạy vào, Cố Dĩ An cầm lấy dao múa may lung tung: “Đừng có mà lại đây! Cút! Lũ các người cút hết cho tôi!”
Cô căm phẫn nhìn những kẻ đang muốn đến gần mình, nghĩ đến những việc ghê tởm trong ngôi nhà này, cảm xúc của cô hoàn toàn mất khống chế: “Các người đều là rác rưởi! Nên cút xuống địa ngục!”
Thượng Quân Sách sợ cô không cẩn thận làm mình bị thương, hắn đi đến trước mặt cô muốn trấn an cảm xúc của cô.
Nào ngờ không đợi hắn đi đến, một tên vệ sĩ đã nhận lấy kim tiêm trong tay Thượng Huy rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Dĩ An đâm vào vai cô.
Anh ta ra tay vô cùng thuần thục, tựa như đã từng làm rất nhiều lần...
Cố Dĩ An chỉ cảm thấy cánh tay dần mất hết sức lực, dao rơi xuống đất, cô phẫn hận nhìn ba mẹ cách đó không xa, trong hốc mắt đã ngập tràn nước mắt.
Ngay lúc cô đang cận kề tuyệt vọng, bên ngoài lập tức vang lên tiếng gió ầm ầm.
Là tiếng trực thăng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này cửa lớn của nhà họ Cố cũng bị một nhóm quân nhân đẩy ra, họ bước những bước chân chỉnh tề xếp thành hàng bao vây quanh ngôi nhà.
Nhìn thấy là người của quân khu, Thượng Huy và Cố Hoa Đông lập tức luống cuống nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Cố Hoa Đông đi ra ngoài, nhìn thấy những phi cơ trên trời bèn lạnh giọng chất vấn: “Các người là người ở quân khu nào! Ai cho các người tự tiện xông vào nhà họ Cố!”
“Tôi cho!”
Trên không trung truyền đến giọng nói trầm thấp có lực, vô cùng quen thuộc.
Là Ôn Thần.
Ôn Thần dùng thang mây nhảy xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Cố Hoa Đông đang đứng ở cửa, anh bước từng bước đến gần ông ta.
Cố Hoa Đông lập tức luống cuống nhưng vốn nhìn quen mấy chuyện lớn nên ông ta vẫn bày ra bộ mặt không sợ gì: “Ôn Thần, cậu có ý gì đây?”
Ôn Thần trực tiếp làm lơ ông ta, thậm chí không để ý đến ông ta mà nhanh chóng đi vào phòng khách, Cố Hoa Đông tức đến run người.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Thần đi vào, hai mắt mơ hồ của Cố Dĩ An lập tức đẫm lệ.
Tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác, khi cô sắp không chống đỡ nổi mà ngã xuống. Ôn Thần nhanh chóng đi đến nâng cô bế ngang lên: “Ngoan, ông xã đến đưa em về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro