Lệ Chi Nhân

Chương 13 - Chương 13

Đào Tử Nãi Hãm Nhi

2024-05-08 15:07:03

Edit Khả Ăn Mặn

So với cái gió lạnh thấu xương bên ngoài, nhiệt độ trong phòng ấm hơn nhiều, khiến người ta thoải mái.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Nguỵ Vân La bị lột sạch nằm trong lòng ngực Lục Thừa vẫn không khỏi run lên, không biết là vì lạnh, hay là bị phu quân mình lựa chọn chọc cho tức điên.

Lục Thừa buông vú nàng ra, bàn tay chuyển xuống đùi nàng tách rộng hơn một chút, một tay khác vẫn quấy phá bên trong huyệt.

Lúc này, đương nhiên Lục Thừa cũng nhận ra huyệt đạo của nàng không giống như mọi ngày, hắn cắn chặt răng, dán vào vành tai nàng, đè thấp giọng: “Tiểu kỷ nữ, lúc trước không phải dâm lắm sao? Sao hôm nay không dâm nữa? Muốn giả làm trinh nữ với lão tử phải không? Hay là, trong lòng còn nhớ thương nam nhân ở bên ngoài? Không muốn để cho ta chơi? Hả?”

Mỗi khi dứt câu, tay Lục Thừa lại tăng thêm lực, ngón cái hung hăng ấn lên hoa đế chưa kịp nhô ra, xoa nắn tàn nhẫn, Ngụy Vân La khổ nở run rẩy đùi phát ra âm thanh nức nở.

“Hức…ưm…”

Ngụy Vân La bị Lục Thừa tra tấn đến mức khóc lóc thảm thương, đang lúc xúc động, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“Biểu huynh…”

“Cút!”

Trong khoảnh khắc Lục Thừa nghe thấy cửa phát ra âm thanh lạ, hắn lập tức ôm Ngụy Vân La đứng dậy, sau đó đưa lưng về phía cửa, trong giọng nói mang theo phẫn nộ tựa như bị mạo phạm.

Cũng may trước án thư có đặt một tấm bình phong, Bạch Diệu chưa kịp vào trong thư phòng, hắn chỉ đứng ở cửa nên không nhìn thấy được cảnh xuân đằng sau bình phong.

Hắn bị Lục Thừa quát đến mức hoảng sợ, liền rụt người đóng cửa lại theo bản năng.

Ngụy Vân La cũng vì chuyện này làm cho hoảng sợ, nàng giãy giụa “um um” với chiếc khăn trong miệng.

Bạch Diệu đứng ở cửa, gõ cửa một lần nữa: “Biểu…biểu huynh…đệ là Bạch Diệu…”

“Đợi đó!” Lục Thừa mất kiên nhẫn ném lại một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Thừa ôm Ngụy Vân La ngồi lại trên ghế, cởi bỏ dây trói tay cho nàng.

Động tác hắn ung dung thư thả, miệng thì thầm nhẹ nhàng bên tai nàng: “Lát nữa ta để nàng dưới bàn, nếu nàng không cam tâm muốn chạy trốn, vậy thì ta cũng không ngại để cho người ta nhìn thấy Ngụy tiểu thư thân thể trần truồng đâu, hiểu không?”

Lục Thừa đẩy Ngụy Vân La được cởi trói xuống dưới bàn, để nàng quỳ giữa hai chân mình, váy lụa trải trên mặt đất.

Ngụy Vân La không kịp phản kháng, Lục Thừa đã xốc áo của mình lên, cởi bỏ dây quần, kéo quần xuống một chút, đủ để móc dương v*t đã ngẩng đầu của mình ra, tiếp đó, hắn đưa bàn tay to lớn của mình giữ ót Nguỵ Vân La, vuốt ve.

“Biểu, biểu huynh?” Bạch Diệu không biết mình làm sai chỗ nào chọc giận Lục Thừa, hắn đứng ngoài cửa lo sợ bất an.

Lục Thừa hơi cúi người, hai mắt lãnh khốc tựa như không hề vươn chút dục vọng nào, chỉ có vật giữa háng là đang bán đứng hắn.

Hắn đưa ngón trỏ lên môi, làm dấu im lặng, sau đó lấy khăn trong miệng Nguỵ Vân La ra, không đợi nàng mở miệng thì tay kia dùng sức đẩy gương mặt xinh đẹp của nàng chìm vào đám lông giữa háng hắn.

“Vào đi!”

Lục Thừa sờ đầu Nguỵ Vân La, hơi rũ mắt, làm bộ như không có việc gì, gọi Bạch Diệu tiến vào.

Bạch Diệu sợ sệt bước vào: “Biểu huynh, đây là bài tập của đệ!”

Lục Thừa nhận bài lập của hắn, bắt đầu lật xem: “Lần sau đến tìm ta, phải nhớ gõ cửa!”

“Vâng…”

“Đọc cho ta nghe bài ôn hôm qua của ngươi!” Lục Thừa vừa lật xem bài tập vừa nghe Bạch Diệu ngâm nga trả bài.

Đối diện với vị biểu huynh làm Trạng Nguyên này, Bạch Diệu rất căng thẳng, hắn trả bài lắp bắp, không dám nhìn Lục Thừa, chỉ cúi đầu hoặc nhìn trời nhìn mây, miễn cưỡng đọc bài.

Điều này làm cho Lục Thừa dễ dàng bắt nạt tiểu thê tử trẻ tuổi không hiểu chuyện của mình hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Nguỵ Vân La bị hắn ấn đầu vào cự vật to lớn kia, đương nhiên nàng sẽ không nghe lời mà khẩu giao cho hắn.

Nguỵ Vân La đang rất ấm ức, nàng cảm thấy trong lòng Lục Thừa đã có nữ nhân khác nhưng hết lần này đến lần khác lại lên giường với mình, còn xem mình như kỹ nữ chỉ biết hầu hạ những người thèm khát dục vọng. Hóa ra, những lời thô tục hắn nói trên giường không phải là tình thú mà nàng vẫn nghĩ, mà thật sự Lục Thừa cho rằng nàng là như vậy.

Nguỵ Vân La là hòn ngọc quý của phủ Thừa tướng, rất nhiều công tử thế gia đều muốn cưới nàng vào phủ để cung phụng, còn nàng lại đi coi trọng cái tên thư sinh nghèo này, để rồi bị hắn coi khinh mình thế này.

Nguỵ Vân La bị Lục Thừa ấn vào giữa háng hắn, nàng không thể động đậy, nước mắt lã chã rơi trên âm mao của hắn. Đợi đến khi Lục Thừa buông đầu nàng ra, nàng bôi hết nước mắt lên đùi hắn, rồi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cái tên đang tỏ vẻ đạo mạo kia.

Ở trước án thư, Bạch Diệu đang trả bài, còn dưới án thư, Nguỵ Vân La lại trần như nhộng, hai núm vú bị hai cái kẹp hình đoá hoa kẹp lấy, âm thanh xa lạ kia chỉ cách nàng một tấm ván gỗ.

Dường như, Lục Thừa nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn đưa tay, vén tóc mái trên trán nàng, vuốt ve đầu nàng, giống như đang trấn an bảo bối đang quỳ giữa hai chân mình.

Nguỵ Vân La nghiến răng, nàng cúi đầu né tránh bàn tay hắn, nhìn tiểu gia hoả có kích thước và nhan sắc tuyệt vời kia, rồi vạch những sợi lông đen sì kia, há mồm cắn lấy côn th*t.

“Xít….” Lục Thừa cảm thấy có gì đó không ổn, vội bóp cằm nàng, đẩy người ra.

Bạch Diệu doạ cho giật mình: “Biểu, Biểu huynh…đệ sai ở đâu sao?”

Vẻ mặt Lục Thừa nặng nề, hắn thay đổi tư thế ngồi: “Không, chỉ là bài tập này có chút vấn đề, ta sửa cho ngưoi, ngươi tiếp tục đọc đi!”

Bạch Diệu sẽ không hề hay biết, vị biểu huynh làm vinh danh gia tộc ở trước mặt mình đang làm chuyện mờ ám dưới bàn.

Sau khi đẩy Nguỵ Vân La ra, Lục Thừa không thương tiếc duỗi bàn chân thô ráp hơn cả tay hắn bịt kín âm huyệt giữa chân Nguỵ Vân La.

Nguỵ Vân La suýt nữa thét lớn, nhưng nghe thấy âm thanh đều đều của Bạch Diệu, nàng miễn cưỡng nuốt âm thanh của mình xuống. đầu v* nàng run rẩy, dây tua rua trên kẹp vú rung theo. Một lần nữa nàng cắn góc khăn đã từng bịt miệng mình, hai chân khép chặt muốn đẩy chân Lục Thừa ra, nhưng càng khiến âm hộ mình dán chặt với hắn hơn, âm môi mở lớn ngậm lấy ngón chân của hắn.

Lục Thừa không nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn cảm nhận được động tác của nàng, lại nghĩ rằng nàng đang cầu hoan, nhất thời tức giận, dùng chân cọ xát lên hoa huy*t, môi âm hộ vừa mịn vừa đầy đặn gợi lên nhục dục của hắn, hắn cọ đến mức Nguỵ Vân La thở hồng hộc nhưng không dám phản kháng.

Cuối cùng, Bạch Diệu cũng trả bài xong, ngón chân Lục Thừa đã đâm vào tiểu huyệt nhớp dính của Nguỵ Vân La, ngón chân thô cứng quét qua quét lại đến mức cửa huyệt nàng run rẩy, ngón tay ngọc thon dài của nàng nắm chặt bàn chân hắn van xin.

“Ưm…ư…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lệ Chi Nhân

Số ký tự: 0