Lệ Chi Nhân

Chương 19

Đào Tử Nãi Hãm Nhi

2024-07-23 20:15:55

Edit: Khả Ăn Mặn

Cứ như vậy, Nguỵ Vân La và Lục Thừa cùng nhau vượt qua mùa đông rét lạnh ở tiểu thành, đợi đến khi dẹp loạn xong, đã là mùa xuân năm sau.

Nguỵ Vân La cũng lăn lộn trên giường với Lục Thừa suốt cả mùa đông, hơn nữa lại chưa hề uống canh tránh thai lần nào.

Xe ngựa rung lắc chạy trên đường, hoa dại mọc um tùm hai bên đường, Thuý Điệp ngồi ở ngoài thùng xe, mặt mày đỏ bừng, không dám nhúc nhích.

Bởi vì bên trong thùng xe ngựa đang xảy ra chuyện cực kỳ dâm mỹ.

Lục Thừa vén quần áo của Nguỵ Vân La lên, hai bầu ngực trắng nõn cùng hai đoá hồng mai hiện ra. Trong khoảng thời gian này, do nhu cầu của Lục Thừa nên Nguỵ Vân La không còn cơ hội mặc yếm nữa.

Lục Thừa cúi người hôn một bên ngực trắng không tỳ vết của nàng, sau đó nắm một bên còn lại ước lượng, hắn nhìn kỹ núm vú ngày càng to dần, nói: “Chụt…La Nhi, núm vú của nàng càng ngày càng lớn đó!”

“Ây da!” Nguỵ Vân La đưa hai tay che vú mình lại, rồi quay lưng lại né tránh ánh mắt trần trụi của hắn: “Chàng đừng có mà nói bậy!”

“Ta không nói bậy, cả ngày nó bị ta ngậm đi ngủ, không lớn mới là lạ đấy!” Vẻ mặt Lục Thừa thản nhiên, bình tĩnh cởi quần, sau đó đưa tay vào trong váy để cởi dây lưng của Nguỵ Vân La, miệng ngậm mút bộ ngực đẫy đà của nàng, hắn ngọng nghịu nói: “Bảo bối, bỏ tay ra, để ta ăn vú nàng!”

Trên mặt Nguỵ Vân La hiện lên sắc hồng, cuối cùng cũng buông tay mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Lục Thừa thèm khát ngậm núm vú kia vào trong miệng.

Nguỵ Vân La ôm đầu hắn, nàng khẽ bật ra tiếng rên đón nhận hắn, rồi thuận miệng hỏi: “Ha…Lục Thừa…ta…có phải ta đã mang thai rồi không? Ưm….nhẹ một chút…”

Lục Thừa cười lạnh, không biết từ lúc nào hắn đã để dương v*t mình ngay cửa huyệt nàng: “Có thai kịp lúc, để xem với cái bụng to kia, nàng dám chạy loạn lung tung nữa không?”

Ngay lúc nàng không chú ý, hắn tách âm hộ ra đẩy côn th*t vào.

“A…” Nguỵ Vân La cắn môi gục lên vai hắn: “Khốn kiếp, chàng vào sao không báo ta một tiếng!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường xá bấp bênh không ít, đôi lúc bánh xe sẽ vấp lên hòn đá nhỏ, khiến người ở bên trong thùng xe như phát điên.

Mà thời khắc này, Nguỵ Vân La đang ngồi trên côn th*t của Lục Thừa, mỗi gần xóc nảy là nàng lại nuốt dương v*t kia càng sâu hơn, đầu con rùa của hắn gần như chạm vào nơi sâu nhất của nàng.

Lục Thừa híp mắt tận hưởng thành vách của Nguỵ Vân La đang chèn ép bóp siết lấy mình, cũng vì đường xá gập ghềnh nên hắn không cần phải tốn chút sức lực nào cũng có thể đâm vào thật sâu bên trong, còn tiểu huyệt của nàng chỉ biết co rút, cắn mút côn th*t của mình.

“Tiểu đê tiện, từ khi nào ta muốn chơi nương tử của mình còn phải thông báo cho ngươi? Ứ….chặt quá!” Lục Thừa nắm lấy cánh mông nàng xoa xoa, sau đó đánh mạnh lên cánh mông đẫy đà kia: “Thả lỏng đi…..huyệt nàng bóp chặt quá…xít… sẽ gãy côn th*t ta mất…”

Nhất thời tiếng “bạch bạch” và “bốp bốp” vang lên, tinh hoàn đánh vào âm hộ đầy nước hết lần này đến lần khác, những âm thanh vang vọng trong thùng xe chật hẹp không có gì che chắn, e là mọi người ở bên ngoài xe ngựa đều nghe rõ ràng.

“A….ha….” Nguỵ Vân La cưỡi trên người hắn, hai bầu vú nhảy nhót theo xe ngựa, lời nói đứt quãng không thành lời.

Nguỵ Vân La nhìn biểu cảm thỏa mãn của Lục Thừa, nàng bất mãn hắn chỉ lo sướng một mình. Vì vậy nàng đưa ngón tay yêu kiều véo lấy hạt đậu nhỏ trên ngực hắn: “Thư sinh thối! Ngươi chỉ biết sướng một mình…a….”

Vừa dứt lời, Lục Thừa liền rút dương v*t mình ra, Nguỵ Vân La còn chưa phản ứng kịp đã bị hắn lật người đẩy tới quỳ bò trên đất, bày ra tư thế giống con chó cái.

Hắn mở cửa sổ thùng xe ra một nửa, đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh lẽo, gió xuân lùa vào thùng xe. Cửa huyệt của Nguỵ Vân La bị chơi đến mức không thể khép lại được, ướt đẫm, hứng chịu cơn gió lạnh.

“Á….” Nàng sợ hãi muốn che mông mình, nhưng lại bị Lục Thừa nắm kéo ra.

Hắn cúi thân người, đưa tay bôi chất nhầy lên cúc huyệt đỏ bừng của nàng, thấp giọng nói: “Đồ vô lương tâm, ngày nào ta cũng đâm nàng đến mức hoa huy*t không thể khép lại được, tinh dịch rót đầy trong đó, còn dám nói là lão tử không làm cho nàng sướng? Có phải nàng muốn được chơi cả hai lỗ mới có thể thoả mãn được dâm tính đúng không?”

Nguỵ Vân La sợ người bên ngoài nghe thấy, cho nên cố gắng đè thấp âm giọng, nàng yếu ớt nói: “Tướng….tướng công….bên ngoài có người…”

“Bốp!”

Lục Thừa đánh lên hoa huy*t nàng: “Biết là có người, vậy mà vừa rồi lại nói ra những lời dâm đãng đó!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không đợi cho Nguỵ Vân La trả lời, Lục Thừa đã nâng nhục côn của mình lên đè vào chỗ ba ngón tay đang nông rộng cúc huyệt, sau khi hắn rút tay ra, lập tức ấn nguyên cây hàng vào cúc huyệt, vang lên tiếng “phụt”!

“Á…”

Nguỵ Vân La ngẩng đầu thét chói tai, âm thanh vừa mới đến yết hầu đã bị Lục Thừa bịt miệng lại: “Đừng rên…cố chịu…”

Nói xong, hắn liền thúc hông tới liên tục, cặp mông mềm mại trắng mịn của nàng dán lên bụng hắn, cho dù tâm lý hay sinh lý gì Lục Thừa cũng cảm thấy cực kỳ thoả mãn.

Dù sao thì cúc huyệt không phải là nơi để giao hoan, mỗi lần Lục Thừa di chuyển, hắn đều cảm thấy vô cùng khó khăn. Nếu không phải hai ngày trước, hắn nới lỏng nơi này ra, sợ là hôm nay hắn không thể mở cúc huyệt để thoả mãn cho tiểu dâm đãng nàng được mất.

Nơi này kẹp rất chặt, gần như muốn cắn đứt dương v*t của hắn.

Lục Thừa có hơi khó chịu, hắn đưa một tay khác đến nơi hai người giao hợp, dùng sức bẻ cánh mông ra, tránh cho Nguỵ Vân La gồng người siết hắn.

Cái miệng nhỏ của nàng bị bịt lại, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trợn mắt “ưm…ứm…” cầu xin hắn làm nhẹ một chút.

“Ư…ư…”

Lục Thừa thở hổn hển, nhấp vào bên dưới nàng như vũ bão, còn cố tình làm cho bộ ngực của nàng mài xuống sàn, để tấm thảm thô ráp đó tra tấn đầu v* đỏ thẫm của nàng.

Không biết trận mây mưa này kéo dài trong bao lâu, cuối cùng Lục Thừa lao vào hơn trăm cái nữa, rồi cũng bắn hết tinh dịch trong túi vào cúc huyệt non nớt của nàng.

“A….” âm đ*o của Nguỵ Vân La đột nhiên có thắt dữ dội, đôi đùi tuyết trắng run rẩy, mất hết sức lực ngã trên mặt đất.

Lục Thừa vừa bắn tinh dịch xong, hắn ôm người vào lòng.

Mồ hôi hai người đầm đìa, hắn vuốt ve đôi mắt đã nhắm lại của Nguỵ Vân La, nhẹ giọng nói: “Ta phải vào kinh ngay lập tức, ta chơi nàng trước cho đỡ cơn thèm, nàng ngoan ngoãn về nhà đợi ta, ta còn phải đến phủ Thừa tướng nhận tội nữa!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lệ Chi Nhân

Số ký tự: 0