Chương 34
2024-12-21 13:46:34
Quay lại nói về Kỳ gia, sau khi nghe Tiểu Thúy Tảo bẩm báo, sắc mặt
của Kỳ phu nhân tái nhợt, “Lão gia, ông còn không mau đi xem sao?”
Kỳ Liên Sơn đập bàn một cái, “Bà có mặt mũi nào mà đi?”
“Vậy…” Tạ thị đứng trên đất hoảng hốt đi đi lại lại, hai tay đã ra mồ hôi, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không phải đã để nha đầu đó đi theo rồi sao? Nàng ta có công phu, có thể bảo vệ Hàm nhi an toàn. Bà nghĩ xem, nàng ta có thể nhìn phu quân c.h.ế.t trước mặt mình hay sao?”
“Đúng vậy,” Tạ thị lập tức ngồi trở lại ghế, “Nha đầu kia thật sự có ích.”
Kỳ lão gia thở dài một tiếng, “Dù có ích cũng không thể chắc chắn, không chừng lần này nàng ta cứu người xong thật sự sẽ bỏ của chạy lấy người.”
Mỗi bước mỗi xa
“Vậy chúng ta sẽ quỳ xuống cầu nàng ta báo ân, đứa trẻ kia có lòng tốt, chỉ cần nói vài lời hay thì nàng ta sẽ ở lại. Chỉ cần Hàm nhi chưa đồng ý nhận quận chúa, chúng ta không thể để nàng ta đi.”
Kỳ Liên Sơn liếc bà một cái, “Cứ như vậy mà lợi dụng người khác, bà không thấy thẹn trong lòng hay sao?”
Tạ thị không cho là đúng, “Chỉ có thể trách nàng ta số khổ, sinh ra làm một nha đầu quê mùa, nếu nàng ta là quận chúa, chúng ta đương nhiên không thể đối xử với nàng ta như vậy.”
“Thôi đi, bà bớt nói đi, hiện tại ta đang bực bội đây.” Kỳ Liên Sơn không kiên nhẫn đứng dậy, đi thẳng về phía cửa.
...
Chương 14
Đêm ngày ở Giang Nam đều tràn đầy tình cảm và nhộn nhịp, luôn có những câu thơ dài ngắn không dứt về vẻ đẹp của hoa lê, luôn có những khúc tình ca không ngừng về gió tuyết trăng sao. Cảnh sắc như hoa đăng rực rỡ, chảy tràn từng đoạn tình cảm triền miên khác tư vị…
Hôm nay vừa đúng vào ngày rằm, gánh hát được yêu thích nhất trong thành mỗi năm đều biểu diễn một vở mới vào ngày này, không chỉ người dân địa phương thích thú, mà các quan lớn ở các thị trấn lân cận cũng sớm đi xe ngựa đến chờ ở hàng ghế đầu, thà nhịn đói cũng không muốn bỏ lỡ, hầu như lần nào cũng chật kín chỗ ngồi.
Nhưng hôm nay, tại con ngõ sầm uất nhất thành, cảnh tượng đang diễn ra lại thu hút nhiều quần chúng đến xem hơn.
Mặc dù dân phong ở Đại Hân khá thoáng, nhưng cũng chưa đến mức long dương đoạn tụ công khai không chút kiêng dè, mà nhị công tử Kỳ gia tuấn nhã kia lại công khai thực hiện cái gọi là tự vẫn vì tình trước mặt mọi người, vì vậy mọi người đều cảm thấy vở kịch này càng có sức hấp dẫn hơn.
Ngươi đã thấy ai có tài năng diễn xuất đẹp đẽ như vậy chưa? Dù có trang điểm cũng không thể sánh bằng hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo, tóc đen mượt mà, phong thái thoát tục, đây rõ ràng không phải là một tiểu lang đi tự sát, mà là một vị thần tiên giáng trần!
Xuân Lệ đứng giữa đám đông, nghe mọi người bàn tán đủ điều. Nàng không thể phủ nhận, Kỳ Hàm khi im lặng thật sự như mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, phong thái của hắn khiến người ta không thể bỏ qua. Quân tử vô song, mạch thượng như ngọc, dùng để miêu tả Kỳ Hàm thật sự rất hợp lý.
Lạc Thanh Phong lúc này không có ở nhà, hạ nhân đã đi tìm một vòng mà không thấy bóng dáng nhị gia bọn họ. Điều này khiến phụ thân của hắn ta rất lo lắng, Lạc gia là dõng dõi thư hương, tổ tiên làm nghề truyền đạo. Lạc lão đầu cả đời làm tiên sinh dạy học, điều mà ông không thể chấp nhận nhất chính là chuyện này, nếu là bình thường, ông đã sớm cho một thước lên đầu của Kỳ Hàm rồi, nhưng giờ tình hình không như bình thường.
Đây không phải là chuyện tình cảm thông thường giữa các đôi tiểu tình lữ, mà là rất nghiêm trọng. Bỏ qua việc khác không nói, thân thể và da thịt là của phụ mẫu, sao có thể nói tự sát liền đi tự sát được?
Đôi mày rậm của Lạc lão tiên sinh nhíu gắt gao, khô cằn đứng dưới tàng cây liễu, không để ý đến ánh mắt kỳ lạ và những lời bàn tán xung quanh, chỉ ngẩng đầu khuyên nhủ hắn, “Người xưa đã nói, con người ai cũng có cái chết, có thể nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng. Chỉ cần giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt! Ngươi không thể nghĩ quẩn như vậy!”
Kỳ Liên Sơn đập bàn một cái, “Bà có mặt mũi nào mà đi?”
“Vậy…” Tạ thị đứng trên đất hoảng hốt đi đi lại lại, hai tay đã ra mồ hôi, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không phải đã để nha đầu đó đi theo rồi sao? Nàng ta có công phu, có thể bảo vệ Hàm nhi an toàn. Bà nghĩ xem, nàng ta có thể nhìn phu quân c.h.ế.t trước mặt mình hay sao?”
“Đúng vậy,” Tạ thị lập tức ngồi trở lại ghế, “Nha đầu kia thật sự có ích.”
Kỳ lão gia thở dài một tiếng, “Dù có ích cũng không thể chắc chắn, không chừng lần này nàng ta cứu người xong thật sự sẽ bỏ của chạy lấy người.”
Mỗi bước mỗi xa
“Vậy chúng ta sẽ quỳ xuống cầu nàng ta báo ân, đứa trẻ kia có lòng tốt, chỉ cần nói vài lời hay thì nàng ta sẽ ở lại. Chỉ cần Hàm nhi chưa đồng ý nhận quận chúa, chúng ta không thể để nàng ta đi.”
Kỳ Liên Sơn liếc bà một cái, “Cứ như vậy mà lợi dụng người khác, bà không thấy thẹn trong lòng hay sao?”
Tạ thị không cho là đúng, “Chỉ có thể trách nàng ta số khổ, sinh ra làm một nha đầu quê mùa, nếu nàng ta là quận chúa, chúng ta đương nhiên không thể đối xử với nàng ta như vậy.”
“Thôi đi, bà bớt nói đi, hiện tại ta đang bực bội đây.” Kỳ Liên Sơn không kiên nhẫn đứng dậy, đi thẳng về phía cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Chương 14
Đêm ngày ở Giang Nam đều tràn đầy tình cảm và nhộn nhịp, luôn có những câu thơ dài ngắn không dứt về vẻ đẹp của hoa lê, luôn có những khúc tình ca không ngừng về gió tuyết trăng sao. Cảnh sắc như hoa đăng rực rỡ, chảy tràn từng đoạn tình cảm triền miên khác tư vị…
Hôm nay vừa đúng vào ngày rằm, gánh hát được yêu thích nhất trong thành mỗi năm đều biểu diễn một vở mới vào ngày này, không chỉ người dân địa phương thích thú, mà các quan lớn ở các thị trấn lân cận cũng sớm đi xe ngựa đến chờ ở hàng ghế đầu, thà nhịn đói cũng không muốn bỏ lỡ, hầu như lần nào cũng chật kín chỗ ngồi.
Nhưng hôm nay, tại con ngõ sầm uất nhất thành, cảnh tượng đang diễn ra lại thu hút nhiều quần chúng đến xem hơn.
Mặc dù dân phong ở Đại Hân khá thoáng, nhưng cũng chưa đến mức long dương đoạn tụ công khai không chút kiêng dè, mà nhị công tử Kỳ gia tuấn nhã kia lại công khai thực hiện cái gọi là tự vẫn vì tình trước mặt mọi người, vì vậy mọi người đều cảm thấy vở kịch này càng có sức hấp dẫn hơn.
Ngươi đã thấy ai có tài năng diễn xuất đẹp đẽ như vậy chưa? Dù có trang điểm cũng không thể sánh bằng hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo, tóc đen mượt mà, phong thái thoát tục, đây rõ ràng không phải là một tiểu lang đi tự sát, mà là một vị thần tiên giáng trần!
Xuân Lệ đứng giữa đám đông, nghe mọi người bàn tán đủ điều. Nàng không thể phủ nhận, Kỳ Hàm khi im lặng thật sự như mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, phong thái của hắn khiến người ta không thể bỏ qua. Quân tử vô song, mạch thượng như ngọc, dùng để miêu tả Kỳ Hàm thật sự rất hợp lý.
Lạc Thanh Phong lúc này không có ở nhà, hạ nhân đã đi tìm một vòng mà không thấy bóng dáng nhị gia bọn họ. Điều này khiến phụ thân của hắn ta rất lo lắng, Lạc gia là dõng dõi thư hương, tổ tiên làm nghề truyền đạo. Lạc lão đầu cả đời làm tiên sinh dạy học, điều mà ông không thể chấp nhận nhất chính là chuyện này, nếu là bình thường, ông đã sớm cho một thước lên đầu của Kỳ Hàm rồi, nhưng giờ tình hình không như bình thường.
Đây không phải là chuyện tình cảm thông thường giữa các đôi tiểu tình lữ, mà là rất nghiêm trọng. Bỏ qua việc khác không nói, thân thể và da thịt là của phụ mẫu, sao có thể nói tự sát liền đi tự sát được?
Đôi mày rậm của Lạc lão tiên sinh nhíu gắt gao, khô cằn đứng dưới tàng cây liễu, không để ý đến ánh mắt kỳ lạ và những lời bàn tán xung quanh, chỉ ngẩng đầu khuyên nhủ hắn, “Người xưa đã nói, con người ai cũng có cái chết, có thể nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng. Chỉ cần giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt! Ngươi không thể nghĩ quẩn như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro