Lệ Chi Xuân

Chương 39

2024-12-21 13:46:34

Bên ngoài quán trọ có một chiếc xe ngựa, không hào nhoáng, rất giản dị. Thiên Mạch ôm sư muội ra ngoài, thì rèm xe đã được nâng lên một nửa, bên trong có một người cùng Thiên Mạch di chuyển Xuân Lệ vào trong xe.

Thiên Mạch tức giận đến n.g.ự.c phập phồng, “Sau này ngươi không được làm muội ấy tức giận nữa, hôm nay nếu ngươi đã cầu xin ta, ta sẽ giúp ngươi một lần, ta nói cho ngươi biết, muội muội này của quý giá lắm, nếu ngươi làm tổn thương muội ấy, ta sẽ lột da ngươi!”

“Vâng, sư ca yên tâm, sau này ta đảm bảo không làm nàng ấy tức giận nữa.”

“Muội ấy thích ăn vải, rất thích ăn, ngươi nhớ mua cho muội ấy vài cân.” Thiên Mạch nói đến đây lại tiến lên một bước, nhìn sư muội đang ngủ dựa vào vai đối phương, trong lòng lại không nỡ, “Nói đi, các ngươi định đi đâu vậy, ta không yên tâm…”

“Chúng ta không đi xa, sưca cứ yên tâm ở đây chờ là được, sư ca, vậy chúng ta đi trước đây.”

Xe ngựa dần dần khuất bóng, Thiên Mạch đứng giữa đường nhìn theo với ánh mắt mong chờ. Hắn ta cảm thấy, tâm trạng lúc này giống như mẫu thân có nữ nhi gả đi xa vậy. Cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai…

Một lúc lâu sau, trong chính sảnh của Kỳ phủ.

Kỳ lão gia ngồi ở ghế trên, vui vẻ rạng rỡ đầy mặt. Để gặp Tiểu Kiều Hạnh, ông đã đặc biệt ngủ trưa và uống thuốc bổ, nghỉ ngơi dưỡng sức, ra chiến trường không phải cần sức lực sao!

“Đây thật là một cơ hội ngàn năm có một!” Kỳ lão gia nhất thời vui mừng quá độ, thậm chí đã bộc lộ tâm tư trong lòng. Đang suy nghĩ làm sao để biện bạch, không ngờ phu nhân bên cạnh lại hiểu sai.

“Còn không phải sao.” Tạ thị hơi quay người về phía Xuân Lệ đứng ở phía sau, “Lời của lão gia ngươi phải nghiền ngẫm cho kỹ.”

Xuân Lệ không nói gì, còn nói là cơ hội ngàn năm có một? Nói như thể gặp Hoàng đế cải trang vậy, chỉ là một thiếu gia đáng ghét mà thôi, ai mà quan tâm.

Nàng đã sớm tỉnh lại, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra tên nhị sư ca ngốc nghếch đó đã bị Kỳ Hàm mua chuộc!

Nếu không sao có thể giúp hắn đánh ngất nàng rồi đưa về!

Giờ ngay cả người nhà cũng đứng về phía Kỳ gia, thật bất lực, chỉ còn cách đơn độc chiến đấu, thôi thì, nhìn vào bộ dáng anh tuấn của Kỳ Hàm, nàng sẽ ở lại thêm một lần, xem hắn sẽ làm ra trò gì tiếp theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ thị cho rằng nàng không nói gì là đồng ý, lại nói: “Thiếu gia thích sạch sẽ, quần áo của thằng bé phải thay mỗi ngày, đồ ăn thì không kén chọn, nhưng mỗi bữa đều phải có trà. Đặc biệt là ban đêm, nếu có sấm sét, tuy thằng bé không nói ra, nhưng trong lòng vẫn sợ, nên nếu gặp trời mưa, tốt nhất ngươi nên ở lại trong phòng thằng bé.”

Kỳ Hàm nhướng mày, mẫu thân hắn thật có cách, ngay cả điều này cũng nghĩ ra được.

Xuân Lệ bĩu môi nói: “Phu nhân, ta cũng sợ sấm.”

“Vậy hai người các ngươi đúng là có đôi có cặp rồi.”

“……”

Kỳ lão gia luôn nhìn xa trông rộng, ngày mai ông cũng phải ra ngoài vui vẻ, nếu như ông và Tiểu Kiều Hạnh đang vui chơi thì bị nhi ử nhi tức bắt gặp thì sao?

Ông liền hỏi: “Các ngươi đã quyết định điểm đến đầu tiên là đâu chưa?”

Kỳ Hàm biết ông đang băn khoăn chuyện gì, cố ý dọa ông, “Nghe nói phụ thân định đi núi Sùng Minh, không bằng chúng ta cùng đi?”

Kỳ lão gia vội vàng xua tay, “Không ổn đâu, ta là đi để tạ ơn thần linh, rất thành kính, rất thiêng liêng, các ngươi trẻ tuổi đang yêu đương du ngoạn, thật sự không ổn, không ổn. Các ngươi nên đi thành Phượng Hoàng hoặc động Thủy Tuyền, tóm lại đừng đến làm phiền ông già như ta.”

Thật vật vả mới xua đi được đám thanh niên, Kỳ lão gia càng nghĩ càng sợ, quyết định cầm hành lý rời khỏi phu nhân ngay trong ngày, ra khỏi cổng Kỳ phủ, Kỳ Liên Sơn lén hỏi Hồ quản gia, “Ngươi tìm được cái sư phụ dịch dung đó có đáng tin không? Có thể biến ta thành một người khác không?”

Hồ quản gia cảm thấy ông quá lo lắng, có thể là lần đầu tiên trong ban ngày làm chuyện xấu nên cảm thấy bất an cũng có thể hiểu được, liền cúi người nói: “Lão gia, nếu ngài biến thành một người khác, Kiều Hạnh cô nương của ngài không nhận ra ngài thì sao?”

Kỳ Liên Sơn vỗ n.g.ự.c nói: “Yên tâm, ta có mùi hương cơ thể độc đáo, nàng ấy có thể dựa vào điều này để nhận ra.”

“……” Hồ quản gia bước đi một bước suýt nữa vấp ngã, ngài suốt ngày có mùi m.á.u heo, còn nói là mùi hương độc đáo, rốt cuộc tự tin từ đâu ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lệ Chi Xuân

Số ký tự: 0