Lệ Chi Xuân

Đêm mát lạnh (2...

2024-12-21 13:46:34

Thiên Mạch ở trong quán trọ chờ đợi, không thấy bóng dáng sư muội đâu. Nhiệm vụ lần này xuống núi của hắn ta là bảo vệ sư muội, nếu có sơ suất gì, sư phụ và đại sư ca mỗi người một câu trách móc sẽ khiến hắn ta chìm ngập trong đó. May mà Kỳ phủ dễ tìm, vừa rồi hắn ta còn đứng bên ngoài cửa Kỳ lão gia nghe lén một chút, lúc này mới tìm được chỗ ở của Xuân Lệ.

Nói thật, việc nghe lén này thật sự thử thách khả năng chịu đựng tâm lý, hắn ta nào biết nghe một hồi thì hai người kia lại làm chuyện đó! Hắn ta là một thanh niên trẻ tuổi, dưới sự bảo vệ chu đáo của đại sư ca, hắn ta đơn thuần như một tờ giấy trắng, giờ thì hay rồi, bỗng dưng bị chấn kinh dồn sức, bịt mũi suýt nữa ngất đi.

Thiên Mạch cảm thấy ánh mắt không được tốt, không biết có phải ảo giác không, vừa rồi ở cửa hình như có một bóng trắng thoáng qua, Thiên Mạch rùng mình, cứng rắn đi vào, nghe nói Kỳ lão gia hồi trẻ đã làm không ít chuyện xấu, trong Kỳ phủ này có âm khí nặng cũng không có gì lạ, tiểu sư muội sống ở nơi này không phải là lựa chọn tốt, Thiên Mạch đảo mắt, đứng lại trước cửa, nói thật, hắn ta luôn cảm thấy có gì đó đang theo dõi mình, phía sau nóng rát, nhanh chóng gõ cửa thôi!

“Sư muội, muội đã ngủ chưa?”

“Sư ca?” Sau một lúc, người bên trong mới trả lời.

Thiên Mạch nghe thấy giọng của Xuân Lệ, lập tức đẩy cửa “vèo” một cái lao vào, đóng cửa lại mới dám thở phào.

Xuân Lệ đã mặc xong quần áo, bước xuống thắp đèn, lúc này mới nhớ ra mình đã quên lời hẹn với sư ca, vốn dĩ tối nay nàng phải về quán trọ ngủ, bị người Kỳ gia tra tấn đến đầu óc cũng mơ hồ, vội vàng đỡ Thiên Mạch ngồi xuống, giải thích cho hắn ta nghe. Chỉ có điều không nói đến chuyện Kỳ nhị thiếu gia là đoạn tụ, sợ hắn ta lại không chịu nổi.

Thiên Mạch nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng muội xảy ra chuyện gì chứ, không sao thì tốt rồi. Thời điểm ta tới nhìn thấy Kỳ phủ có âm khí, không bằng ta ở lại với muội đi, nếu không ta đi rồi cũng không yên lòng.”

Xuân Lệ lắc đầu, ngồi bên cạnh hắn ta, “Muội biết sư ca quan tâm muội, nhưng nếu bị người ta thấy thì sẽ nghĩ muội như thế nào? Ban đêm lén lút gặp nam nhân sao? Vậy nên huynh vẫn phải trở về, vừa rồi muội cũng chợp mắt một chút, giờ không buồn ngủ, không cần ngủ, như vậy có tình huống gì cũng sẽ dễ phát hiện, sư ca cứ yên tâm đi.”

Thiên Mạch thấy lời sư muội có lý, nàng vẫn là khuê nữ chưa gả, danh tiếng quan trọng hơn tất cả, mình không thể vì lòng tốt mà làm việc xấu. Vì thế, hắn ta vội vàng đứng dậy, “Thấy muội khỏe mạnh ta yên tâm rồi, vậy ta về đây, ta không đi xa, chỉ chờ cách cửa Kỳ gia không xa, nếu có chuyện gì muội cứ gọi to, ta sẽ nghe thấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xuân Lệ không đồng ý, “Đêm lạnh, sẽ bị cảm.”

Thiên Mạch vỗ ngực, cười đắc ý, “Đại sư ca thường nói, không nên đánh trận mà không có chuẩn bị. Nên ta ra ngoài đã mặc thêm một chiếc áo, không phải là nữ nhân, không cần già mồm, được rồi, ta phải nhanh chóng đi đây, nhớ có chuyện gì thì gọi ta.”

Nói xong, Thiên Mạch mở cửa “vèo” một cái rồi đi ra ngoài.

Quả thật đến vội vàng mà cũng đi vội vàng, tựa như một cơn gió.

Để lại Xuân Lệ đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Thiên Mạch luôn có khả năng khiến người ta rơi lệ.

Một đêm bình yên vô sự.

Ngày hôm sau, Kỳ phu nhân dậy sớm hơn cả gà trống, giẫm qua sương mù đến trước cửa phòng Xuân Lệ gõ cửa rầm rầm.

Chắc hẳn là đến xem nàng có chạy đi không, nhìn bà sốt ruột, gõ mạnh như vậy cũng không sợ đau tay. Xuân Lệ đợi bà gõ một hồi lâu mới chậm rãi mở cửa, giả vờ ngạc nhiên, “Phu nhân, ngài đến tìm ta sớm như vậy có việc gì?”

Kỳ phu nhân đang chuẩn bị đá cửa, toàn thân dùng sức để đẩy chân phải, nào ngờ cửa mở ra bất ngờ, bà loạng choạng bước vào vài bước mới đứng vững, thật là vừa xấu hổ vừa tức giận, xoay người lại chỉ có thể cười gượng, “Ta đến gọi ngươi dậy để rèn luyện thân thể! Có câu nói, ngủ sớm dậy sớm thì thân thể sẽ tốt, mà dậy sớm đê làm gì? Không phải là để rèn luyện thân thể sao! Ha ha, ngươi xem ta chẳng phải là một ví dụ tốt sao, quanh năm suốt thắng không có chút bệnh tật nào, khỏe mạnh lên nhiều.”

Phu nhân vừa dứt lời, cửa lớn bỗng nhiên chạy đến một tiểu nha hoàn thấp béo tròn trịa, vì trọng lượng nên tiểu nha hoàn này đã mướt mồ hôi, đi vào trong viện vừa nói vừa thở, “Phu nhân, khó trách tìm mãi không thấy ngài, hóa ra là ở đây, thuốc của ngài đã sắc xong rồi, mau về uống đi ạ, đại phu nói nếu không uống sớm thì sẽ thuốc sẽ mất tác dụng!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lệ Chi Xuân

Số ký tự: 0