Chồng à
Trì Tổng Tra
2024-07-21 23:27:30
[Hóa ra bị người khác che giấu...là loại cảm giác này.]
Khuôn mặt Kỷ Vọng lộ ra vẻ khó xử, Kỳ Bạc Ngôn thì chờ đợi đáp án đến sắc mặt tối đen, dường như chưa phát hiện ra câu hỏi của mình là cố tình gây sự, Kỷ Vọng nghĩ nếu không đưa ra được đáp án làm hài lòng đối phương, sợ rằng Kỳ Bạc Ngôn phải rối rắm đến lần gặp mặt tiếp theo mới thôi.
"Không có, lần đầu tiên thấy em đứng hát trên sân khấu, ánh đèn rất tối, không thấy rõ mặt của em, chỉ cảm thấy em hát rất êm tai."
"Sau đó lại nghĩ nhất định phải gặp em một lần." Kỷ Vọng xấu hổ nói, anh không giỏi trong việc biện hộ.
Huống hồ khuôn mặt Kỳ Bạc Ngôn thật sự rất đẹp, khí chất tuyệt vời, đây đều là những điều kiện tiên quyết để kết thành nhất kiến chung tình.
Có điều sau khi hẹn hò, tự nhiên lại từ từ sa ngã, cho dù tật xấu của hắn từng cái phơi bày ra trước mắt, anh cũng không có cách nào buông tay được.
Kỷ Vọng: "Trong giới giải trí nhiều người đẹp như vậy, anh chỉ thích em."
Đây là nói thật, nếu anh đơn thuần chỉ thích mỹ nam mỹ nữ, vậy chẳng phải anh gặp một người sẽ yêu một người à, lại chẳng có gì đặc biệt.
Đối với Kỷ Vọng mà nói, tình cảm là duy nhất, nói anh nhẹ dạ cả tin cũng được, cố chấp cũng chẳng sao, anh cũng chỉ thích mỗi mình Kỳ Bạc Ngôn.
Xe chậm rãi dừng lại, Lý – bóng đèn vô hình trong xe suốt một đoạn đường – Phong, cuối cùng cũng có thể từ ghế trước quay đầu lại, ho khan vài tiếng: "Hai vị, chúng ta đến nơi rồi."
Kỳ Bạc Ngôn ôm mặt Kỷ Vọng, hôn chụt chụt vài cái, cuối cùng còn cắn một ngụm trên mặt Kỷ Vọng: "Muốn thu nhỏ anh lại, em đi đến đâu, anh cũng sẽ theo em đến đó."
Kỷ Vọng rung động, anh và Kỳ Bạc Ngôn đều làm việc trong giới giải trí, đã định sẵn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Giống như hôm nay, Kỳ Bạc Ngôn vừa mới xuất viện, bọn họ cùng lắm chỉ có thể gặp mặt nhau, ôm nhau ngủ một giấc, sau đó lại phải tách ra.
Không đợi Kỷ Vọng lên tiếng, Kỳ Bạc Ngôn đã đội mũ đeo khẩu trang, mở cửa xuống xe, bước đi tiêu sái lưu loát, một chút cũng không lưu luyến trên xe.
Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn mà kỳ thứ 5 của《 Ở trên đường 》đã hoãn thời gian ghi hình, khi cả đoàn tụ tập lại, tất cả mọi người vô cùng ăn ý không có nhắc đến chuyện mấy ngày qua trên MXH.
Chờ kỳ này quay xong thì mùa thứ nhất đã hoàn thành.
Mỗi kỳ ghi hình đều chia phân lượng thành vài tập, mỗi mùa《 Ở trên đường 》tổng cộng có 12 tập.
Có lẽ là kỳ ghi hình cuối cùng, cho nên đạo diễn không sắp xếp khách mời đến, mà muốn làm một tập chia tay tràn ngập tình cảm quyến luyến.
Ai cũng không biết được mùa tiếp theo sẽ được quay hay không, cho dù có cũng không chắc chắn là những vị khách mời cố định này.
Chương trình tạp kỹ thay đổi khách mời là chuyện rất đỗi bình thường, nhất là Kỳ Bạc Ngôn lịch trình kín mít dày đặc, còn có thể lực của Trình Kỳ Hồng dần dần không theo kịp, bao gồm cả MC Trương Mộ Tiến đến hỗ trợ chương trình, hay là Đoạn Âm Vũ gần đây đang phát hành album mới.
Ý thức được đây là kỳ cuối cùng, mọi người ban đầu còn có hơi ủ dột, sau khi bắt đầu chơi trò chơi, bầu không khí mới trở nên thoải mái.
Đạo diễn Giang ở kỳ cuối cũng không có hành xác bọn họ nữa, trong trò chơi còn cố ý cho điểm, cho phép bọn họ bàn điều kiện với nhóm e-kip.
Địa điểm ghi hình là một ngôi làng của dân tộc thiểu số, buổi tối còn có đốt lửa trại, người dân bản địa mặc trang phục dân tộc, cùng nhảy múa xung quanh đống lửa.
Những thôn dân nhiệt tình hiếu khách kéo nhóm khách mời bọn họ cùng nhảy theo nhạc.
Bài nhạc của dân tộc thiểu số da diết mà du dương, tràn ngập phong tình.
Tia lửa bùng lên mang theo loại ánh sáng ấm áp, Kỳ Bạc Ngôn tết tóc, đuôi tóc còn được gắn thêm mấy chiếc chuông nhỏ, là những bé gái ở đây lúc rảnh rỗi đùa nghịch với Kỳ Bạc Ngôn, sau khi tết xong mái tóc dài thì đeo lên cho hắn.
Những cái chuông theo động tác nhảy múa mà lay động, không ngừng ngân vang, Kỷ Vọng nhìn thấy đều muốn cười.
Kỳ Bạc Ngôn phát hiện ý cười trong mắt anh, lại lớn mật hơn chút cầm lấy tay anh.
Động tác nắm tay nhau trong lúc nhảy múa cũng không có quá lộ liễu, mà cho dù là lộ liễu, Kỷ Vọng cũng sẽ không từ chối Kỳ Bạc Ngôn.
Bây giờ anh bị vây trong một loại trạng thái, mặc kệ Kỳ Bạc Ngôn muốn làm gì với anh, anh cũng sẽ tùy ý để đối phương muốn làm gì thì làm.
Kỳ Bạc Ngôn kéo lấy tay anh, tự giác nhảy điệu nhảy bên nữ, xoay mấy vòng trước người Kỷ Vọng, bím tóc của hắn cũng xoay vòng lướt qua ngực Kỷ Vọng.
Camera quay đến chỗ bọn họ, khiến Kỷ Vọng lại sinh ra loại cảm giác giật mình, bất kể thế nào ở mấy tháng trước, anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình nắm tay Kỳ Bạc Ngôn, nhìn người đàn ông này tươi cười trước mặt mình, vui vui vẻ vẻ, vô âu vô lo.
Sau khi nhảy xong, Kỷ Vọng bắt đầu giúp Trịnh Kỳ Hồng sơ chế nguyên liệu nấu ăn đã thắng được trong trò chơi, thịt bò với rau tươi có thể đem đi nướng, Somen* và trứng có thể nấu một nồi mỳ nóng.
*Somen: là một loại mì của Nhật Bản.
Kỷ Vọng nhanh nhẹn cắt thịt, một bên nói chuyện với Trịnh Kỳ Hồng.
Trình Kỳ Hồng: "Tiểu Vọng, lát nữa lúc nghỉ ngơi, chính là sau khi kết thúc ghi hình, cậu qua đây tìm chị một chút, chị có việc muốn nói với cậu."
"Được, chị Kỳ Hồng." Kỷ Vọng đáp, không biết Trịnh Kỳ Hồng tìm anh có việc gì, vậy mà còn phải nói chuyện bí mật.
Đã nghe qua chuyện bát quái của Trịnh Kỳ Hồng và Lâm Uyển Ngôn, bây giờ Kỷ Vọng lại có cảm nhận hoàn toàn mới về Trịnh Kỳ Hồng.
OO luyến ở cái thời đại kia, so với bây giờ càng gian nan hơn, hơn nữa về sau Lâm Uyển Ngôn còn chia tay với cô.
Tại sao sau này Lâm Uyển Ngôn lại hẹn hò với Kỳ Hướng Nam, ngoài trừ khuôn mặt, còn có liên quan đến độ phù hợp tin tức tố sao?
Alpha không có khả năng cùng alpha khác có dấu hiệu của 'duyên trời tác hợp', chính là đối tượng có độ phù hợp đạt tới 100%.
Đồng dạng thì Omega cũng không thể.
Nghe đồn khi gặp được đối tượng như vậy thì sẽ luôn cảm thấy nhớ thương, vừa nhìn đối phương là có thể nhanh chóng cảm nhận được sức hấp dẫn lẫn nhau mạnh mẽ đến thế nào.
Kỷ Vọng 18, 19 tuổi bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, tin tưởng vững chắc rằng tình yêu đích thực là tối cao, con người không có khả năng bị các giác quan và bản năng chi phối.
Bây giờ anh cũng không còn kiên định như năm đó nữa, không biết có phải càng trưởng thành sẽ càng có nhiều điều lo lắng, sợ hãi về tương lai cũng dần tăng lên.
Đến gần đêm khuya, ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, lần này tất cả mọi người đều có phòng riêng. Sau khi Kỷ Vọng tắm xong, lấy điện thoại nhìn giờ, chuẩn bị đi qua chỗ Trịnh Kỳ Hồng, nghe xem rốt cuộc có chuyện gì quan trọng cần nói.
Không thể nói trước ống kính, cần phải nói chuyện riêng, chắc chắn là chính sự.
Lúc này cửa bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, Kỳ Bạc Ngôn có tật giật mình, bước vào rất khẽ, quay đầu cười cười với Kỷ Vọng: "Em đến để bắt anh tuân thủ lời hứa."
Lời hứa gì, có lẽ là thấy vẻ mặt mờ mịt của Kỷ Vọng quá rõ ràng, Kỳ Bạc Ngôn thở dài: "Biết ngay không thể tin lời Alpha các anh mà."
"..." Cái gì gọi là Alpha các anh, Kỷ Vọng cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn đang công kích bừa bãi, cũng không quan tâm lời này có rơi xuống đầu mình hay không.
Kỳ Bạc Ngôn ôm tay nói: "Nhắc nhở cho anh này, ở bệnh viện anh đã đáp ứng gì với em?"
Thấy dáng vẻ Kỷ Vọng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kỳ Bạc Ngôn thất vọng buông tay: "Thật sự không nhớ rõ à..."
Lúc này Kỷ Vọng mới bước đến chỗ hắn, Kỳ Bạc Ngôn vừa dang rộng hai tay ra muốn ôm lấy Kỷ Vọng, tay Kỷ Vọng lại lướt qua hắn, đóng hẳn cửa đang khép hờ lại: "Lúc vào nhớ đóng kỹ cửa, nếu không bị phát hiện thì phải làm sao?"
Lời này giống như thể nói bọn họ đang yêu đương vụng trộm vậy...mặc dù thật sự là đang yêu đương vụng trộm.
Kỳ Bạc Ngôn trơ mắt nhìn Kỷ Vọng rút tay ra khỏi eo mình, sau đó lại rơi lên trên đầu hắn, xoa xoa: "Được rồi, bây giờ anh còn có việc phải đi ra ngoài một chút, em lên giường chờ anh."
"Chờ trên giường?" Kỳ Bạc Ngôn hàm ý sâu xa mà lặp lại.
Kỷ Vọng thuận miệng đáp: "Ừm, quay về cho em hôn hôn."
Hai mắt Kỳ Bạc Ngôn sáng lên: "Cái gì chứ, anh vẫn còn nhớ rõ nha."
Ở trong phòng bệnh, Kỷ Vọng nói với Kỳ Bạc Ngôn, chờ hắn tốt lên rồi, lúc quay chương trình sẽ ở sau lưng mọi người hôn môi. Kỳ Bạc Ngôn liền tìm đến đây, chờ Kỷ Vọng thực hiện lời hứa.
Lúc Kỷ Vọng thấy Kỳ Bạc Ngôn đi vào đây đã nhớ ra rồi, có điều anh thích hắn, nhìn thấy dáng vẻ để bụng của hắn.
Kỳ Bạc Ngôn nép sát vào cửa: "Em chờ anh về đó nha." sau khi nói xong âm cuối, hắn đột nhiên nở một nụ cười xấu xa: "Chồng à."
Kỷ Vọng suýt chút nữa ngã sấp mặt, vất vả lắm mới vịn lấy cửa, quay đầu lại đã thấy Kỳ Bạc Ngôn nằm ườn trên giường anh rồi, vỗ vỗ gối đầu: "Đi sớm về sớm."
"Đêm nay chỉ có hôn môi nhỉ" Kỷ Vọng xác nhận.
Sắc mặt Kỳ Bạc Ngôn sa sầm, biết Kỷ Vọng ngầm có ý gì, ý nói hắn 'lên' không được.
Không đợi hắn cãi lại, Kỷ Vọng đã bước ra ngoài, đi đến phòng ngủ của Trịnh Kỳ Hồng.
Anh gõ cửa phòng Trịnh Kỳ Hồng, tiếng bước chân rất nhanh đã truyền đến, Trịnh Kỳ Hồng đeo khẩu trang mở cửa, nói với Kỷ Vọng: "Đến nhanh quá, vào ngồi đi."
Trịnh Kỳ Hồng cầm lấy trà sữa được tài trợ trên bàn, tìm một cái cốc rót cho Kỷ Vọng, như một món chiêu đãi: "Chị tìm cậu đến đây là muốn hỏi cậu, hóa ra cậu đã diễn qua phim của lão Trần có phải không, sao lại không nói cho chị."
Hai tay Kỷ Vọng nâng cái cốc Trịnh Kỳ Hồng đưa qua cho anh, xấu hổ cười cười: "Bộ phim ấy đóng cách đây cũng nhiều năm rồi, cho nên em ngại đem ra nói."
Trịnh Kỳ Hồng: "Sao lại xấu hổ, chị xem một đoạn ngắn cậu diễn, kỹ năng diễn xuất rất linh hoạt đấy, so với lúc chị ra mắt tốt hơn nhiều. Lần đầu tiên chị diễn phim của lão Trần, bị ông ấy mắng đến mức mỗi tối trở về đều khóc."
Chuyện này khiến Kỷ Vọng có chút kinh ngạc, đạo diễn Trần trong ấn tượng mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không đến nông nỗi mắng nữ chính đến khóc chứ.
Trịnh Kỳ Hồng dựa vào bàn: "Bây giờ hắn già rồi, tính tình cũng tốt lên nhiều, lúc còn trẻ có chút nóng nảy, khiến mọi người đều muốn lấy đế giày nện vào mặt hắn."
Xem ra quan hệ của đạo diễn Trần và Trịnh Kỳ Hồng quả thực rất tốt, Kỷ Vọng nhanh chóng ý thức được hôm nay Trịnh Kỳ Hồng tìm anh đến đây là vì cái gì, đương nhiên không phải là để nói chuyện phiếm.
Tim anh nháy mắt đập thình thịch, ý thức được trọng điểm hôm nay.
Trình Kỳ Hồng chú ý đến sắc mặt anh: "Xem ra cậu biết hôm nay chị muốn nói gì với cậu."
Kỷ Vọng nắm chặt quần mình, khẩn trương liếm môi một cái: "Cô Trịnh..."
"Đừng gọi chị là cô Trịnh, gọi chị Kỳ Hồng giống trước kia là được." Trình Kỳ Hồng cười lớn.
Trình Kỳ Hồng: "Lão Trần chuẩn bị quay một bộ phim mới, phim võ hiệp song nam chủ, đáng lẽ khởi quay sớm nhưng nam hai dự kiến ban đầu lại xảy ra chuyện, không có cách nào đến, chị đề cử em với lão Trần, thế nào Kỷ Vọng, em có hứng thú đến thử vai một chút không?"
Kỷ Vọng mở to hai mắt, trong đầu bị tin tức tốt đến động trời này nện muốn hôn mê, hô hấp của anh trở nên gấp gáp, đang muốn mở miệng, nhưng giây tiếp theo, lời nói lại dừng trên đầu lưỡi, chậm chạp không có nói ra.
Trịnh Kỳ Hồng vốn tưởng rằng anh sẽ đồng ý ngay, thấy anh không nói gì, lại hoà nhã bổ sung: "Em quay về suy nghĩ đi, chỉ là thử vai mà thôi, không cần cảm thấy quá áp lực, nếu em có hứng thú, ngày mai chị nói trợ lý đưa kịch bản sang cho em.
"Có điều mặc dù là nam hai, nhưng bởi vì là song nam chủ, phân lượng cũng rất nặng, không khác biệt nhiều lắm so với nam chính. Em không cần quá để ý đến chuyện phiên vị, có đôi khi một vai diễn tốt còn quan trọng hơn phiên vị nhiều." Trịnh Kỳ Hồng tận tình khuyên nhủ.
Kỷ Vọng nào dám để ý đến phiên vị, nhất là trong một bộ phim của đạo diễn Trần.
Anh thật sự không xứng.
Kỷ Vọng vội vàng đứng dậy, rối rít cảm ơn, cảm ơn đến nỗi làm Trình Kỳ Hồng ngượng ngùng luôn: "Là kỹ năng diễn xuất của cậu tốt, cho nên chị mới đề cử giúp cậu, nếu người chị đề cử không tốt, lão Trần nhất định sẽ mắng chị."
Rời khỏi phòng Trịnh Kỳ Hồng, Kỷ Vọng đứng ở hành lang một lúc, mới chậm rãi quay về phòng.
Đạo diễn Trần là một đạo diễn lớn, năm đó Kỷ Vọng chỉ dựa vào vai tiều phu, anh đã nhận được giải 'Người mới xuất sắc nhất của năm.'
Vai diễn lần này so với vai tiều phu năm đó, phân lượng quá nặng, là nam hai của bộ phim song nam chủ!
Nhân vật như vậy lộ ra ngoài, khẳng định là loại tài nguyên khiến người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ bởi vì mối quan hệ với Trịnh Kỳ Hồng nắm được cơ hội thử vai, cũng xem như là một khởi đầu tốt.
Nhưng Kỷ Vọng không đồng ý ngay, là bởi vì đạo diễn Trần là người có kiểu quay phim rất cổ quái, ông ấy thích dạng phong toả để quay.
Cái gì gọi là phong toả để quay, chính là trước khi quay xong một bộ phim, diễn viên không thể rời khỏi trường quay, ngoài ra, diễn ở thời đại nào thì phải sống trong trạng thái của thời đại đó.
Ví dụ như cổ đại là không có điện thoại, điện thoại của nhóm diễn viên sẽ bị tịch thu ngay từ buổi đầu.
Cũng không cho phép người ngoài đến tham ban để giữ bí mật.
Không thể gặp mặt, lại không thể gọi điện. Nếu thật sự thử vai, điều này sẽ tương đương với việc hoàn toàn mất liên lạc.
Anh không gặp được Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn cũng không thể gặp anh.
Kỳ Bạc Ngôn mới vì anh mà phát bệnh, bây giờ yếu ớt như vậy, Kỷ Vọng làm sao có thể ở loại thời điểm này mà rời xa hắn.
Anh mang theo tâm sự nặng nề về đến phòng, Kỳ Bạc Ngôn từ trên giường đứng dậy, bước đến chỗ anh. Đầu tiên hôn một cái lên môi anh, thấy Kỷ Vọng như mất hồn mất vía, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Vọng hoàn hồn, lắc đầu, trong vô thức nói không sao.
Kỳ Bạc Ngôn giận tái mặt, nhìn chằm chằm Kỷ Vọng hồi lâu: "Đột nhiên em hiểu được rồi."
Kỷ Vọng: "Hiểu được cái gì?"
Kỳ Bạc Ngôn: "Hóa ra bị người khác che giấu...là loại cảm giác này."
Khuôn mặt Kỷ Vọng lộ ra vẻ khó xử, Kỳ Bạc Ngôn thì chờ đợi đáp án đến sắc mặt tối đen, dường như chưa phát hiện ra câu hỏi của mình là cố tình gây sự, Kỷ Vọng nghĩ nếu không đưa ra được đáp án làm hài lòng đối phương, sợ rằng Kỳ Bạc Ngôn phải rối rắm đến lần gặp mặt tiếp theo mới thôi.
"Không có, lần đầu tiên thấy em đứng hát trên sân khấu, ánh đèn rất tối, không thấy rõ mặt của em, chỉ cảm thấy em hát rất êm tai."
"Sau đó lại nghĩ nhất định phải gặp em một lần." Kỷ Vọng xấu hổ nói, anh không giỏi trong việc biện hộ.
Huống hồ khuôn mặt Kỳ Bạc Ngôn thật sự rất đẹp, khí chất tuyệt vời, đây đều là những điều kiện tiên quyết để kết thành nhất kiến chung tình.
Có điều sau khi hẹn hò, tự nhiên lại từ từ sa ngã, cho dù tật xấu của hắn từng cái phơi bày ra trước mắt, anh cũng không có cách nào buông tay được.
Kỷ Vọng: "Trong giới giải trí nhiều người đẹp như vậy, anh chỉ thích em."
Đây là nói thật, nếu anh đơn thuần chỉ thích mỹ nam mỹ nữ, vậy chẳng phải anh gặp một người sẽ yêu một người à, lại chẳng có gì đặc biệt.
Đối với Kỷ Vọng mà nói, tình cảm là duy nhất, nói anh nhẹ dạ cả tin cũng được, cố chấp cũng chẳng sao, anh cũng chỉ thích mỗi mình Kỳ Bạc Ngôn.
Xe chậm rãi dừng lại, Lý – bóng đèn vô hình trong xe suốt một đoạn đường – Phong, cuối cùng cũng có thể từ ghế trước quay đầu lại, ho khan vài tiếng: "Hai vị, chúng ta đến nơi rồi."
Kỳ Bạc Ngôn ôm mặt Kỷ Vọng, hôn chụt chụt vài cái, cuối cùng còn cắn một ngụm trên mặt Kỷ Vọng: "Muốn thu nhỏ anh lại, em đi đến đâu, anh cũng sẽ theo em đến đó."
Kỷ Vọng rung động, anh và Kỳ Bạc Ngôn đều làm việc trong giới giải trí, đã định sẵn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Giống như hôm nay, Kỳ Bạc Ngôn vừa mới xuất viện, bọn họ cùng lắm chỉ có thể gặp mặt nhau, ôm nhau ngủ một giấc, sau đó lại phải tách ra.
Không đợi Kỷ Vọng lên tiếng, Kỳ Bạc Ngôn đã đội mũ đeo khẩu trang, mở cửa xuống xe, bước đi tiêu sái lưu loát, một chút cũng không lưu luyến trên xe.
Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn mà kỳ thứ 5 của《 Ở trên đường 》đã hoãn thời gian ghi hình, khi cả đoàn tụ tập lại, tất cả mọi người vô cùng ăn ý không có nhắc đến chuyện mấy ngày qua trên MXH.
Chờ kỳ này quay xong thì mùa thứ nhất đã hoàn thành.
Mỗi kỳ ghi hình đều chia phân lượng thành vài tập, mỗi mùa《 Ở trên đường 》tổng cộng có 12 tập.
Có lẽ là kỳ ghi hình cuối cùng, cho nên đạo diễn không sắp xếp khách mời đến, mà muốn làm một tập chia tay tràn ngập tình cảm quyến luyến.
Ai cũng không biết được mùa tiếp theo sẽ được quay hay không, cho dù có cũng không chắc chắn là những vị khách mời cố định này.
Chương trình tạp kỹ thay đổi khách mời là chuyện rất đỗi bình thường, nhất là Kỳ Bạc Ngôn lịch trình kín mít dày đặc, còn có thể lực của Trình Kỳ Hồng dần dần không theo kịp, bao gồm cả MC Trương Mộ Tiến đến hỗ trợ chương trình, hay là Đoạn Âm Vũ gần đây đang phát hành album mới.
Ý thức được đây là kỳ cuối cùng, mọi người ban đầu còn có hơi ủ dột, sau khi bắt đầu chơi trò chơi, bầu không khí mới trở nên thoải mái.
Đạo diễn Giang ở kỳ cuối cũng không có hành xác bọn họ nữa, trong trò chơi còn cố ý cho điểm, cho phép bọn họ bàn điều kiện với nhóm e-kip.
Địa điểm ghi hình là một ngôi làng của dân tộc thiểu số, buổi tối còn có đốt lửa trại, người dân bản địa mặc trang phục dân tộc, cùng nhảy múa xung quanh đống lửa.
Những thôn dân nhiệt tình hiếu khách kéo nhóm khách mời bọn họ cùng nhảy theo nhạc.
Bài nhạc của dân tộc thiểu số da diết mà du dương, tràn ngập phong tình.
Tia lửa bùng lên mang theo loại ánh sáng ấm áp, Kỳ Bạc Ngôn tết tóc, đuôi tóc còn được gắn thêm mấy chiếc chuông nhỏ, là những bé gái ở đây lúc rảnh rỗi đùa nghịch với Kỳ Bạc Ngôn, sau khi tết xong mái tóc dài thì đeo lên cho hắn.
Những cái chuông theo động tác nhảy múa mà lay động, không ngừng ngân vang, Kỷ Vọng nhìn thấy đều muốn cười.
Kỳ Bạc Ngôn phát hiện ý cười trong mắt anh, lại lớn mật hơn chút cầm lấy tay anh.
Động tác nắm tay nhau trong lúc nhảy múa cũng không có quá lộ liễu, mà cho dù là lộ liễu, Kỷ Vọng cũng sẽ không từ chối Kỳ Bạc Ngôn.
Bây giờ anh bị vây trong một loại trạng thái, mặc kệ Kỳ Bạc Ngôn muốn làm gì với anh, anh cũng sẽ tùy ý để đối phương muốn làm gì thì làm.
Kỳ Bạc Ngôn kéo lấy tay anh, tự giác nhảy điệu nhảy bên nữ, xoay mấy vòng trước người Kỷ Vọng, bím tóc của hắn cũng xoay vòng lướt qua ngực Kỷ Vọng.
Camera quay đến chỗ bọn họ, khiến Kỷ Vọng lại sinh ra loại cảm giác giật mình, bất kể thế nào ở mấy tháng trước, anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình nắm tay Kỳ Bạc Ngôn, nhìn người đàn ông này tươi cười trước mặt mình, vui vui vẻ vẻ, vô âu vô lo.
Sau khi nhảy xong, Kỷ Vọng bắt đầu giúp Trịnh Kỳ Hồng sơ chế nguyên liệu nấu ăn đã thắng được trong trò chơi, thịt bò với rau tươi có thể đem đi nướng, Somen* và trứng có thể nấu một nồi mỳ nóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Somen: là một loại mì của Nhật Bản.
Kỷ Vọng nhanh nhẹn cắt thịt, một bên nói chuyện với Trịnh Kỳ Hồng.
Trình Kỳ Hồng: "Tiểu Vọng, lát nữa lúc nghỉ ngơi, chính là sau khi kết thúc ghi hình, cậu qua đây tìm chị một chút, chị có việc muốn nói với cậu."
"Được, chị Kỳ Hồng." Kỷ Vọng đáp, không biết Trịnh Kỳ Hồng tìm anh có việc gì, vậy mà còn phải nói chuyện bí mật.
Đã nghe qua chuyện bát quái của Trịnh Kỳ Hồng và Lâm Uyển Ngôn, bây giờ Kỷ Vọng lại có cảm nhận hoàn toàn mới về Trịnh Kỳ Hồng.
OO luyến ở cái thời đại kia, so với bây giờ càng gian nan hơn, hơn nữa về sau Lâm Uyển Ngôn còn chia tay với cô.
Tại sao sau này Lâm Uyển Ngôn lại hẹn hò với Kỳ Hướng Nam, ngoài trừ khuôn mặt, còn có liên quan đến độ phù hợp tin tức tố sao?
Alpha không có khả năng cùng alpha khác có dấu hiệu của 'duyên trời tác hợp', chính là đối tượng có độ phù hợp đạt tới 100%.
Đồng dạng thì Omega cũng không thể.
Nghe đồn khi gặp được đối tượng như vậy thì sẽ luôn cảm thấy nhớ thương, vừa nhìn đối phương là có thể nhanh chóng cảm nhận được sức hấp dẫn lẫn nhau mạnh mẽ đến thế nào.
Kỷ Vọng 18, 19 tuổi bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, tin tưởng vững chắc rằng tình yêu đích thực là tối cao, con người không có khả năng bị các giác quan và bản năng chi phối.
Bây giờ anh cũng không còn kiên định như năm đó nữa, không biết có phải càng trưởng thành sẽ càng có nhiều điều lo lắng, sợ hãi về tương lai cũng dần tăng lên.
Đến gần đêm khuya, ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, lần này tất cả mọi người đều có phòng riêng. Sau khi Kỷ Vọng tắm xong, lấy điện thoại nhìn giờ, chuẩn bị đi qua chỗ Trịnh Kỳ Hồng, nghe xem rốt cuộc có chuyện gì quan trọng cần nói.
Không thể nói trước ống kính, cần phải nói chuyện riêng, chắc chắn là chính sự.
Lúc này cửa bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, Kỳ Bạc Ngôn có tật giật mình, bước vào rất khẽ, quay đầu cười cười với Kỷ Vọng: "Em đến để bắt anh tuân thủ lời hứa."
Lời hứa gì, có lẽ là thấy vẻ mặt mờ mịt của Kỷ Vọng quá rõ ràng, Kỳ Bạc Ngôn thở dài: "Biết ngay không thể tin lời Alpha các anh mà."
"..." Cái gì gọi là Alpha các anh, Kỷ Vọng cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn đang công kích bừa bãi, cũng không quan tâm lời này có rơi xuống đầu mình hay không.
Kỳ Bạc Ngôn ôm tay nói: "Nhắc nhở cho anh này, ở bệnh viện anh đã đáp ứng gì với em?"
Thấy dáng vẻ Kỷ Vọng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kỳ Bạc Ngôn thất vọng buông tay: "Thật sự không nhớ rõ à..."
Lúc này Kỷ Vọng mới bước đến chỗ hắn, Kỳ Bạc Ngôn vừa dang rộng hai tay ra muốn ôm lấy Kỷ Vọng, tay Kỷ Vọng lại lướt qua hắn, đóng hẳn cửa đang khép hờ lại: "Lúc vào nhớ đóng kỹ cửa, nếu không bị phát hiện thì phải làm sao?"
Lời này giống như thể nói bọn họ đang yêu đương vụng trộm vậy...mặc dù thật sự là đang yêu đương vụng trộm.
Kỳ Bạc Ngôn trơ mắt nhìn Kỷ Vọng rút tay ra khỏi eo mình, sau đó lại rơi lên trên đầu hắn, xoa xoa: "Được rồi, bây giờ anh còn có việc phải đi ra ngoài một chút, em lên giường chờ anh."
"Chờ trên giường?" Kỳ Bạc Ngôn hàm ý sâu xa mà lặp lại.
Kỷ Vọng thuận miệng đáp: "Ừm, quay về cho em hôn hôn."
Hai mắt Kỳ Bạc Ngôn sáng lên: "Cái gì chứ, anh vẫn còn nhớ rõ nha."
Ở trong phòng bệnh, Kỷ Vọng nói với Kỳ Bạc Ngôn, chờ hắn tốt lên rồi, lúc quay chương trình sẽ ở sau lưng mọi người hôn môi. Kỳ Bạc Ngôn liền tìm đến đây, chờ Kỷ Vọng thực hiện lời hứa.
Lúc Kỷ Vọng thấy Kỳ Bạc Ngôn đi vào đây đã nhớ ra rồi, có điều anh thích hắn, nhìn thấy dáng vẻ để bụng của hắn.
Kỳ Bạc Ngôn nép sát vào cửa: "Em chờ anh về đó nha." sau khi nói xong âm cuối, hắn đột nhiên nở một nụ cười xấu xa: "Chồng à."
Kỷ Vọng suýt chút nữa ngã sấp mặt, vất vả lắm mới vịn lấy cửa, quay đầu lại đã thấy Kỳ Bạc Ngôn nằm ườn trên giường anh rồi, vỗ vỗ gối đầu: "Đi sớm về sớm."
"Đêm nay chỉ có hôn môi nhỉ" Kỷ Vọng xác nhận.
Sắc mặt Kỳ Bạc Ngôn sa sầm, biết Kỷ Vọng ngầm có ý gì, ý nói hắn 'lên' không được.
Không đợi hắn cãi lại, Kỷ Vọng đã bước ra ngoài, đi đến phòng ngủ của Trịnh Kỳ Hồng.
Anh gõ cửa phòng Trịnh Kỳ Hồng, tiếng bước chân rất nhanh đã truyền đến, Trịnh Kỳ Hồng đeo khẩu trang mở cửa, nói với Kỷ Vọng: "Đến nhanh quá, vào ngồi đi."
Trịnh Kỳ Hồng cầm lấy trà sữa được tài trợ trên bàn, tìm một cái cốc rót cho Kỷ Vọng, như một món chiêu đãi: "Chị tìm cậu đến đây là muốn hỏi cậu, hóa ra cậu đã diễn qua phim của lão Trần có phải không, sao lại không nói cho chị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tay Kỷ Vọng nâng cái cốc Trịnh Kỳ Hồng đưa qua cho anh, xấu hổ cười cười: "Bộ phim ấy đóng cách đây cũng nhiều năm rồi, cho nên em ngại đem ra nói."
Trịnh Kỳ Hồng: "Sao lại xấu hổ, chị xem một đoạn ngắn cậu diễn, kỹ năng diễn xuất rất linh hoạt đấy, so với lúc chị ra mắt tốt hơn nhiều. Lần đầu tiên chị diễn phim của lão Trần, bị ông ấy mắng đến mức mỗi tối trở về đều khóc."
Chuyện này khiến Kỷ Vọng có chút kinh ngạc, đạo diễn Trần trong ấn tượng mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không đến nông nỗi mắng nữ chính đến khóc chứ.
Trịnh Kỳ Hồng dựa vào bàn: "Bây giờ hắn già rồi, tính tình cũng tốt lên nhiều, lúc còn trẻ có chút nóng nảy, khiến mọi người đều muốn lấy đế giày nện vào mặt hắn."
Xem ra quan hệ của đạo diễn Trần và Trịnh Kỳ Hồng quả thực rất tốt, Kỷ Vọng nhanh chóng ý thức được hôm nay Trịnh Kỳ Hồng tìm anh đến đây là vì cái gì, đương nhiên không phải là để nói chuyện phiếm.
Tim anh nháy mắt đập thình thịch, ý thức được trọng điểm hôm nay.
Trình Kỳ Hồng chú ý đến sắc mặt anh: "Xem ra cậu biết hôm nay chị muốn nói gì với cậu."
Kỷ Vọng nắm chặt quần mình, khẩn trương liếm môi một cái: "Cô Trịnh..."
"Đừng gọi chị là cô Trịnh, gọi chị Kỳ Hồng giống trước kia là được." Trình Kỳ Hồng cười lớn.
Trình Kỳ Hồng: "Lão Trần chuẩn bị quay một bộ phim mới, phim võ hiệp song nam chủ, đáng lẽ khởi quay sớm nhưng nam hai dự kiến ban đầu lại xảy ra chuyện, không có cách nào đến, chị đề cử em với lão Trần, thế nào Kỷ Vọng, em có hứng thú đến thử vai một chút không?"
Kỷ Vọng mở to hai mắt, trong đầu bị tin tức tốt đến động trời này nện muốn hôn mê, hô hấp của anh trở nên gấp gáp, đang muốn mở miệng, nhưng giây tiếp theo, lời nói lại dừng trên đầu lưỡi, chậm chạp không có nói ra.
Trịnh Kỳ Hồng vốn tưởng rằng anh sẽ đồng ý ngay, thấy anh không nói gì, lại hoà nhã bổ sung: "Em quay về suy nghĩ đi, chỉ là thử vai mà thôi, không cần cảm thấy quá áp lực, nếu em có hứng thú, ngày mai chị nói trợ lý đưa kịch bản sang cho em.
"Có điều mặc dù là nam hai, nhưng bởi vì là song nam chủ, phân lượng cũng rất nặng, không khác biệt nhiều lắm so với nam chính. Em không cần quá để ý đến chuyện phiên vị, có đôi khi một vai diễn tốt còn quan trọng hơn phiên vị nhiều." Trịnh Kỳ Hồng tận tình khuyên nhủ.
Kỷ Vọng nào dám để ý đến phiên vị, nhất là trong một bộ phim của đạo diễn Trần.
Anh thật sự không xứng.
Kỷ Vọng vội vàng đứng dậy, rối rít cảm ơn, cảm ơn đến nỗi làm Trình Kỳ Hồng ngượng ngùng luôn: "Là kỹ năng diễn xuất của cậu tốt, cho nên chị mới đề cử giúp cậu, nếu người chị đề cử không tốt, lão Trần nhất định sẽ mắng chị."
Rời khỏi phòng Trịnh Kỳ Hồng, Kỷ Vọng đứng ở hành lang một lúc, mới chậm rãi quay về phòng.
Đạo diễn Trần là một đạo diễn lớn, năm đó Kỷ Vọng chỉ dựa vào vai tiều phu, anh đã nhận được giải 'Người mới xuất sắc nhất của năm.'
Vai diễn lần này so với vai tiều phu năm đó, phân lượng quá nặng, là nam hai của bộ phim song nam chủ!
Nhân vật như vậy lộ ra ngoài, khẳng định là loại tài nguyên khiến người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ bởi vì mối quan hệ với Trịnh Kỳ Hồng nắm được cơ hội thử vai, cũng xem như là một khởi đầu tốt.
Nhưng Kỷ Vọng không đồng ý ngay, là bởi vì đạo diễn Trần là người có kiểu quay phim rất cổ quái, ông ấy thích dạng phong toả để quay.
Cái gì gọi là phong toả để quay, chính là trước khi quay xong một bộ phim, diễn viên không thể rời khỏi trường quay, ngoài ra, diễn ở thời đại nào thì phải sống trong trạng thái của thời đại đó.
Ví dụ như cổ đại là không có điện thoại, điện thoại của nhóm diễn viên sẽ bị tịch thu ngay từ buổi đầu.
Cũng không cho phép người ngoài đến tham ban để giữ bí mật.
Không thể gặp mặt, lại không thể gọi điện. Nếu thật sự thử vai, điều này sẽ tương đương với việc hoàn toàn mất liên lạc.
Anh không gặp được Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn cũng không thể gặp anh.
Kỳ Bạc Ngôn mới vì anh mà phát bệnh, bây giờ yếu ớt như vậy, Kỷ Vọng làm sao có thể ở loại thời điểm này mà rời xa hắn.
Anh mang theo tâm sự nặng nề về đến phòng, Kỳ Bạc Ngôn từ trên giường đứng dậy, bước đến chỗ anh. Đầu tiên hôn một cái lên môi anh, thấy Kỷ Vọng như mất hồn mất vía, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Vọng hoàn hồn, lắc đầu, trong vô thức nói không sao.
Kỳ Bạc Ngôn giận tái mặt, nhìn chằm chằm Kỷ Vọng hồi lâu: "Đột nhiên em hiểu được rồi."
Kỷ Vọng: "Hiểu được cái gì?"
Kỳ Bạc Ngôn: "Hóa ra bị người khác che giấu...là loại cảm giác này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro