Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi......
Trì Tổng Tra
2024-07-21 23:27:30
[Bởi vì bọn họ không biết cậu là một Alpha khốn nạn, giống như một con chó, những nơi mà cậu đi ti*u qua, sẽ không để ai giẫm lên cả.]
Hai người đang đánh nhau lập tức dừng lại, những người đến khuyên can nhân cơ hội này tách bọn họ ra, Nhậm Nhiên vịn tay bảo vệ, nhìn thấy Kỷ Vọng bị ngã trên mặt đất, khàn giọng hét lên: "Anh....."
Kỷ Vọng trầm mặt đứng lên, rút những mảnh nhỏ găm sâu vào trong lòng bàn tay ra, máu tươi chảy ròng ròng. Huyết sắc trên mặt Kỳ Bạc Ngôn rút đi từng chút, sợ hãi vô tận cứ thế mà dâng lên.
Người đàn ông ở một bên vỗ tay cười khẽ: "Sao lại thế này, hai người các cậu hôm nay đến đây là để chọc tôi vui sao?"
Kỷ Vọng không để ý đến người đàn ông kia, hoặc là nói tất cả những người bên trong hộp đêm, Kỷ Vọng chỉ nhìn một mình Kỳ Bạc Ngôn. Anh chậm rãi bước đến, cảm thấy đôi môi Kỳ Bạc Ngôn mấp máy, dường như là muốn nói gì đó.
Mỗi một câu nói của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng đều nghe rõ từng chữ từng chữ một, giốngnhư là một đả kích vừa hung ác tàn nhẫn lại tựa như một sự sỉ nhục tát mạnh vào mặt anh.
'Bởi vì tôi yêu em, cho nên em nói cái gì, tôi đều tin.'
'Dáng vẻ hãm sâu vào lưới tình của hắn nhìn giống như một con chó, tôi nói bất cứ cái gì, hắn đều sẽ tin cái đấy.'
Hóa ra tình cảm của anh, chỉ là một trò đùa mặc cho người khác chà đạp.
Chân thành của anh, lại như rác rưởi chân đạp phải còn ngại ghê tởm.
Kỳ Bạc Ngôn vươn tay muốn chạm vào ạnh, một tiếng 'anh ơi' đã thốt ra bên môi, Kỷ Vọng trực tiếp vung tay đấm hắn, ai cũng không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên bộc phát, Kỳ Bạc Ngôn không có tránh đi, lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Sức lực của Omega kém xa so với Alpha, vừa rồi cú đấm của Nhậm Nhiên cùng lắm chỉ là làm rách khoé miệng của Kỳ Bạc Ngôn, còn cú đấm này của Kỷ Vọng trực tiếp làm nửa bên gò má Kỳ Bạc Ngôn sưng lên, bên môi tràn ra máu tươi.
Kỷ Vọng còn muốn đấm thêm một cái nữa, lại bị bảo vệ xung quanh bước đến chế trụ.
Anh bị người ta khóa chặt hai tay lên tường, giữa những âm thanh hỗn loạn, anh mơ hồ nghe được giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn hét lên: "Đừng động vào anh ấy, buông tay ra."
Lúc này giọng nói tương tự với Kỳ Bạc Ngôn vang lên: "Đưa đến đồn cảnh sát đi, lấy tội danh gây tổn thương đến Omega để khởi tố, gọi cảnh sát Trần 'tiếp đãi' cho tốt anh bạn này."
Kỷ Vọng không có giãy dụa phản kháng, một đấm vừa rồi chỉ đổi lấy cảm giác hít thở không thông, anh không thể phát ra tiếng, thở cũng không được, Kỳ Bạc Ngôn đâu chỉ giẫm nát trái tim anh, hắn còn đạp nát cả xương sống anh.
Anh giống như con thú bị vây khốn, lửa giận tựa hồ như muốn đem anh nấu nhừ, hai mắt cay xè, nhưng lại không thể chực tràn giọt lệ uất ức.
Kỷ Vọng bị người ta đẩy đi, mang ra khỏi hộp đêm, anh nghe thấy giọng nói hoảng hốt lo sợ của Nhậm Nhiên gọi tên anh, mà Kỷ Vọng bây giờ đã vô lực đáp lại.
Hồn phách của anh như đã muốn rời khỏi cơ thể này, đôi mắt lạnh lùng nhìn một màn khôi hài trước mắt.
Trong đồn cảnh sát, Kỷ Vọng quả nhiên được tiếp đãi 'rất tốt', anh bị còng hai tay để thẩm vấn như một tên phạm nhân làm ra tội ác tày trời, vết thương do 'tiếp đãi rất tốt' đều nằm ở những vị trí bị che khuất trong quần áo.
Kỷ Vọng cắn chặt răng thở ra một hơi, không có cầu xin tha thứ, càng không có khóc lóc thảm thiết. Đến mức sau đó người thẩm vấn kinh ngạc vỗ vỗ mặt anh: "Cơ thể Alpha các cậu rất cứng cỏi đấy, đánh như vậy rồi mà vẫn chịu được."
Anh nuốt xuống máu tươi trong miệng, nhắm mắt lại. Có lẽ anh nên cảm kích trận đánh nhau này, ít nhất đau đớn trên cơ thể tạm thời có thể che dấu đi sự tra tấn tinh thần, anh sẽ không cần nhớ lại tất cả từng câu từng chữ của người kia ở trong hộp đêm.
Giống như bị người khác lôi ra từ trong mộng đẹp, đánh anh thanh tỉnh, khiến anh đau đớn tới rõ rằng đây chính là hình phạt dành cho anh, buộc anh phải thấy rõ hết mọi thứ, đối mặt với sự thật.
Trên tay bị còng tay ma sát đến ứa máu, ngay khi Kỷ Vọng nghĩ đến mình sẽ ở chỗ này ngây ngốc cả một đêm, thì cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Kỷ Vọng bị dẫn ra bên ngoài, anh đi không vững vàng, gần như bị kéo ra khỏi phòng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đại khái nghĩ anh đã ngất đi rồi, anh nghe thấy có người đến nói với người thẩm vấn: "Anh thật sự ra tay à, nghe nói cấp trên cũng gọi điện tới, dọa cho cảnh sát Trần sợ gần chết."
"Cái quỷ gì, không phải cảnh sát Trần nói tiếp đãi 'cho tốt' sao, con mẹ nó đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà!"
"Ai biết được, nghe nói đều là người nhà của Kỳ......."
Câu nói kế tiếp Kỷ Vọng không nghe được, bởi vì sau đó anh hoàn toàn ngất đi.
Khi tỉnh lại, anh đã nằm ở trong bệnh viện, không khí toàn mùi thuốc sát trùng, hai tay anh đều quấn đầy băng gạc, phủ tạng mơ hồ đau nhức, trước giường bệnh có một người nằm sấp, mái tóc dài xõa đầy trên tấm chăn trắng như tuyết, an tĩnh ngủ say.
Kỷ Vọng lạnh lùng nhìn Kỳ Bạc Ngôn dựa trên giường một lúc lâu, đột nhiên vươn tay nắm lấy tóc người này, hung hăng kéo ngược về sau.
Động tác quá mạnh liên luỵ đến vết thương của anh, Kỷ Vọng cố gắng đè nén lại cơn đau, trong cổ họng lại truyền đến mùi máu tươi: "Ai cho cậu ở đây."
Kỳ Bạc Ngôn bị kiểu kéo tóc một cách thô bạo như vậy làm bừng tỉnh, hắn hoảng hốt không yên mở mắt ra, thoạt nhìn còn giống người bệnh hơn cả Kỷ Vọng, Kỷ Vọng không biết mình đã hôn mê bao lâu, tóm lại chắc cũng không lâu lắm.
Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hốc mắt của Kỳ Bạc Ngôn trũng sâu và xanh đen, vết thương bị anh đánh cũng chưa được xử lý, chúng sưng tấy khiến nửa gò má hắn đều biến dạng, thật sự nhìn khuôn mặt rất khó coi.
Nhìn qua Kỳ Bạc Ngôn càng trông giống phạm nhân vừa phải trải qua một cuộc thẩm vấn lâu dài.
Tay Kỷ Vọng chậm rãi tăng thêm lực, Kỳ Bạc Ngôn cau mày chịu đựng, cũng không bảo Kỷ Vọng buông tay, chỉ khẽ nói: "Xương sườn của anh bị nứt, bác sĩ nói anh không thể cử động quá mạnh."
"Em biết anh rất tức giận, nhưng hiện tại cơ thể anh quan trọng hơn, nằm xuống trước đã có được không." Kỳ Bạc Ngôn nhẹ giọng dỗ dành, chậm rãi khuyên nhủ, Kỷ Vọng chợt buông lỏng tay, lại giống như chạm phải rác rưởi, đem tóc của Kỳ Bạc Ngôn hất xuống.
Một vài sợi tóc rơi ra vướng vào những ngón tay anh, đủ để chứng minh vừa rồi anh dùng lực lớn đến mức nào.
Kỷ Vọng thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng so với cơ thể, anh càng không thể chấp nhận được tên đầu sỏ bây giờ còn dám xuất hiện trước giường của anh.
"Cút đi, trước khi tôi đánh cậu." Kỷ Vọng mệt mỏi nói.
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn dừng trên cánh tay anh, khắp nơi đều có vết thương ứ máu, khiến người ta gần như không dám chạm vào, giọng hắn run rẩy nói: "Xin lỗi, tất cả những lời em nói khi đó đều không phải thật lòng."
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ trút giận giúp anh, những người ra tay đánh anh, một người em cũng sẽ không bỏ qua."
Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn u ám, giọng điệu hung ác.
Kỷ Vọng dường như muốn bật cười thành tiếng, người không thể bỏ qua chính là Kỳ Bạc Ngôn, huống chi Kỷ Vọng rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, mới đến bây giờ còn dám tin tưởng những lời nói của Kỳ Bạc Ngôn.
Cậu mở đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Làm sao? Phát hiện không thể trêu đùa tôi nữa, cảm thấy rất đáng tiếc?"
"Cũng đúng, dù sao một Alpha hèn hạ nguyện ý bị người ta ch*ch cũng rất hiếm." Giọng nói cậu tràn ngập sự không quan tâm lại khinh bỉ đến lạ.
Hốc mắt Kỳ Bạc Ngôn đỏ lên: "Anh không có hèn hạ, không cần nói chính mình như vậy. Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi, em nhất định sẽ không tránh mà."
Hô hấp của Kỷ Vọng dồn dập: "Cậu cút đi, xem như tôi cầu xin cậu."
"Khoảng thời gian này coi như tôi ngu dốt, tôi bị cậu lừa cũng lừa rồi, 'chơi' cũng 'chơi' rồi, bây giờ đùa giỡn không được nữa rồi, cậu nên rời khỏi cuộc sống của tôi đi."
Kỳ Bạc Ngôn cầm tay Kỷ Vọng: "Em không có đùa giỡn anh, là do Nhậm Nhiên cố ý đưa anh đến hộp đêm! Hắn..."
'Bốp' một tiếng, lời nói Kỳ Bạc Ngôn kẹt lại trong miệng, một cái tát này của Kỷ Vọng lực đạo không nặng, nhưng cũng đủ làm cho Kỳ Bạc Ngôn bị đau.
Giọng nói Kỷ Vọng khàn khàn: "Đến bây giờ, cậu còn muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác."
Anh như là lần đầu tiên nhìn rõ được bộ mặt thật của người này, khi 'bộ lọc' yêu đương mờ đi, tất cả khuyết điểm cùng mặt xấu của đối phương đều bị phơi bày trước mặt anh: "Sao cậu lại có thể là loại người này..."
"Sao tôi lại yêu cậu đến thế."
Giọng điệu giễu cợt của anh khiến cơ thể Kỳ Bạc Ngôn run lên: "Em nói rồi, những lời ở hộp đêm ngày đó không phải lời thật lòng của em, sao em có thể tặng anh cho những người khác được."
Đầu Kỷ Vọng đau nhức như muốn nứt ra: "Đúng vậy, bởi vì bọn họ không biết cậu là một Alpha khốn nạn, giống như một con chó, những nơi mà cậu đã ti*u qua, sẽ không để ai giẫm lên cả.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
2. Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)
3. Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
"Kỳ Bạc Ngôn, đây không phải là tình yêu, cậu căn bản không biết tình yêu là cái gì." Kỷ Vọng gằn từng chữ một.
Hai tay Kỳ Bạc Ngôn nắm chặt, gân xanh lộ ra: "Em hiểu, em yêu anh, em biết anh cũng yêu em."
Kỷ Vọng không muốn cãi nhau với hắn, Kỳ Bạc Ngôn còn muốn giải thích: "Người ở trong hộp đêm kia là anh của em, quan hệ trong nhà của em rất phức tạp.......cho nên quan hệ của chúng ta không thể bị hắn phát hiện, nên em mới........."
"Nên cậu mới sỉ nhục tôi, giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, là vì muốn bảo vệ tôi?" Kỷ Vọng thậm chí còn lười bày ra dáng vẻ tức giận, giọng điệu anh như đang khẽ cười, lý do này đúng là đáng cười lắm.
Kỳ Bạc Ngôn gần như muốn phát điên: "Em thậm chí còn không biết anh sẽ xuất hiện ở đó!"
Giọng Kỷ Vọng lạnh như băng nói: "Kỳ Bạc Ngôn, cậu không thể đâm người khác một dao, lại nói mình vô tội, không có cố ý, ép người khác phải tha thứ cho cậu."
Trên mặt Kỳ Bạc Ngôn lộ ra vẻ đáng thương lại đáng hận gọi Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng cũng không mềm lòng: "Cậu có biết toàn bộ chuyện này, chuyện khiến tôi ghê tớm nhất là gì không?"
"Là ngay từ đầu đến cuối cậu đều không có một câu thật lòng nào. Cậu không phải Omega, lại giả vờ là Omega để lừa gạt tôi."
"Cậu không hề đồng cảm với tổn thương trên người người khác, đối với tình cảm cũng không có đạo đức cơ bản."
"Kỳ Bạc Ngôn, cậu chính là quái vật, cho dù có giả vờ cho thật giống, cậu cũng không phải người bình thường."
Anh dường như đem hết tất cả tức giận cùng sự phản bội, đều biến thành lời nói bén nhọn như dao, đâm đến cả người Kỳ Bạc Ngôn tràn đầy thương tích, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của đối phương mới có thể trút được cơn giận này.
Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy thống khổ, mỗi một câu anh tổn thương Kỳ Bạc Ngôn, đều giống như lăng trì chính mình.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn cho rằng tất cả sai lầm hôm này đều bởi vì anh nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện.
Thế nhưng hắn không biết, nếu thật sự yêu sâu đậm một người, làm sao có thể sỉ nhục người đó như vậy.
Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên đứng lên, lúng túng lại bi thương, Kỷ Vọng chưa bao giờ nặng lời với hắn như vậy, hắn không chấp nhận được.
Hắn ở trong phòng bệnh đi qua lại vài vòng, bước chân nặng nề như âm thầm phát tiết cơn giận, ngay sau đó hắn lại bước đến trước giường bệnh Kỷ Vọng: "Bây giờ anh còn đang tức giận, chúng ta khi khác lại nói tiếp."
Kỷ Vọng nhắm mắt lại, nếu có thể trở mình, bây giờ anh nhất định sẽ quay lưng về phía Kỳ Bạc Ngôn.
Cửa phòng bệnh mở ra, Kỳ Bạc Ngôn rời đi rồi.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Vọng cũng không rõ bản thân có ngủ hay không, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, tinh thần gần như sụp đổ, cơ thể lại như đang kéo dài hơi tàn.
Cửa phòng bệnh lần nữa được đẩy ra, có người đi đến giường bệnh của anh.
Là Nhậm Nhiên, hai mắt cậu ta sưng đỏ, ngồi ở đầu giường, khổ sở nhìn Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng muốn cười nói mình không có việc gì, nhưng anh cười không nổi, cũng không thể bày ra dáng vẻ không có việc gì, cho nên anh không nói chuyện, chán ghét nhắm mắt lại.
Nhậm Nhiên thấp giọng nói: "Anh Vọng, đều là lỗi của em."
Nhậm Nhiên: "Kỳ Bạc Ngôn ngay từ đầu nghĩ.........anh là Alpha của em, cho nên mới cố ý tiếp cận anh."
Nghe thấy chuyện này, Kỷ Vọng không cảm thấy bất ngờ hay tức giận.
Dù tình huống có tệ đến đâu cũng sẽ không thể tệ hơn nữa, giả làm Omega, tiếp cận có mục đích, ở sau lưng sỉ nhục anh, cùng với...Kỷ Vọng mở mắt ra, ánh mặt dừng ở trên cổ Nhậm Nhiên còn chưa tháo băng gạc.
Cậu nhẹ giọng nói: "Đủ rồi, Nhậm Nhiên."
"Lần này tôi.....thật sự đã thanh tỉnh rồi."
Hai người đang đánh nhau lập tức dừng lại, những người đến khuyên can nhân cơ hội này tách bọn họ ra, Nhậm Nhiên vịn tay bảo vệ, nhìn thấy Kỷ Vọng bị ngã trên mặt đất, khàn giọng hét lên: "Anh....."
Kỷ Vọng trầm mặt đứng lên, rút những mảnh nhỏ găm sâu vào trong lòng bàn tay ra, máu tươi chảy ròng ròng. Huyết sắc trên mặt Kỳ Bạc Ngôn rút đi từng chút, sợ hãi vô tận cứ thế mà dâng lên.
Người đàn ông ở một bên vỗ tay cười khẽ: "Sao lại thế này, hai người các cậu hôm nay đến đây là để chọc tôi vui sao?"
Kỷ Vọng không để ý đến người đàn ông kia, hoặc là nói tất cả những người bên trong hộp đêm, Kỷ Vọng chỉ nhìn một mình Kỳ Bạc Ngôn. Anh chậm rãi bước đến, cảm thấy đôi môi Kỳ Bạc Ngôn mấp máy, dường như là muốn nói gì đó.
Mỗi một câu nói của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng đều nghe rõ từng chữ từng chữ một, giốngnhư là một đả kích vừa hung ác tàn nhẫn lại tựa như một sự sỉ nhục tát mạnh vào mặt anh.
'Bởi vì tôi yêu em, cho nên em nói cái gì, tôi đều tin.'
'Dáng vẻ hãm sâu vào lưới tình của hắn nhìn giống như một con chó, tôi nói bất cứ cái gì, hắn đều sẽ tin cái đấy.'
Hóa ra tình cảm của anh, chỉ là một trò đùa mặc cho người khác chà đạp.
Chân thành của anh, lại như rác rưởi chân đạp phải còn ngại ghê tởm.
Kỳ Bạc Ngôn vươn tay muốn chạm vào ạnh, một tiếng 'anh ơi' đã thốt ra bên môi, Kỷ Vọng trực tiếp vung tay đấm hắn, ai cũng không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên bộc phát, Kỳ Bạc Ngôn không có tránh đi, lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Sức lực của Omega kém xa so với Alpha, vừa rồi cú đấm của Nhậm Nhiên cùng lắm chỉ là làm rách khoé miệng của Kỳ Bạc Ngôn, còn cú đấm này của Kỷ Vọng trực tiếp làm nửa bên gò má Kỳ Bạc Ngôn sưng lên, bên môi tràn ra máu tươi.
Kỷ Vọng còn muốn đấm thêm một cái nữa, lại bị bảo vệ xung quanh bước đến chế trụ.
Anh bị người ta khóa chặt hai tay lên tường, giữa những âm thanh hỗn loạn, anh mơ hồ nghe được giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn hét lên: "Đừng động vào anh ấy, buông tay ra."
Lúc này giọng nói tương tự với Kỳ Bạc Ngôn vang lên: "Đưa đến đồn cảnh sát đi, lấy tội danh gây tổn thương đến Omega để khởi tố, gọi cảnh sát Trần 'tiếp đãi' cho tốt anh bạn này."
Kỷ Vọng không có giãy dụa phản kháng, một đấm vừa rồi chỉ đổi lấy cảm giác hít thở không thông, anh không thể phát ra tiếng, thở cũng không được, Kỳ Bạc Ngôn đâu chỉ giẫm nát trái tim anh, hắn còn đạp nát cả xương sống anh.
Anh giống như con thú bị vây khốn, lửa giận tựa hồ như muốn đem anh nấu nhừ, hai mắt cay xè, nhưng lại không thể chực tràn giọt lệ uất ức.
Kỷ Vọng bị người ta đẩy đi, mang ra khỏi hộp đêm, anh nghe thấy giọng nói hoảng hốt lo sợ của Nhậm Nhiên gọi tên anh, mà Kỷ Vọng bây giờ đã vô lực đáp lại.
Hồn phách của anh như đã muốn rời khỏi cơ thể này, đôi mắt lạnh lùng nhìn một màn khôi hài trước mắt.
Trong đồn cảnh sát, Kỷ Vọng quả nhiên được tiếp đãi 'rất tốt', anh bị còng hai tay để thẩm vấn như một tên phạm nhân làm ra tội ác tày trời, vết thương do 'tiếp đãi rất tốt' đều nằm ở những vị trí bị che khuất trong quần áo.
Kỷ Vọng cắn chặt răng thở ra một hơi, không có cầu xin tha thứ, càng không có khóc lóc thảm thiết. Đến mức sau đó người thẩm vấn kinh ngạc vỗ vỗ mặt anh: "Cơ thể Alpha các cậu rất cứng cỏi đấy, đánh như vậy rồi mà vẫn chịu được."
Anh nuốt xuống máu tươi trong miệng, nhắm mắt lại. Có lẽ anh nên cảm kích trận đánh nhau này, ít nhất đau đớn trên cơ thể tạm thời có thể che dấu đi sự tra tấn tinh thần, anh sẽ không cần nhớ lại tất cả từng câu từng chữ của người kia ở trong hộp đêm.
Giống như bị người khác lôi ra từ trong mộng đẹp, đánh anh thanh tỉnh, khiến anh đau đớn tới rõ rằng đây chính là hình phạt dành cho anh, buộc anh phải thấy rõ hết mọi thứ, đối mặt với sự thật.
Trên tay bị còng tay ma sát đến ứa máu, ngay khi Kỷ Vọng nghĩ đến mình sẽ ở chỗ này ngây ngốc cả một đêm, thì cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Kỷ Vọng bị dẫn ra bên ngoài, anh đi không vững vàng, gần như bị kéo ra khỏi phòng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đại khái nghĩ anh đã ngất đi rồi, anh nghe thấy có người đến nói với người thẩm vấn: "Anh thật sự ra tay à, nghe nói cấp trên cũng gọi điện tới, dọa cho cảnh sát Trần sợ gần chết."
"Cái quỷ gì, không phải cảnh sát Trần nói tiếp đãi 'cho tốt' sao, con mẹ nó đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà!"
"Ai biết được, nghe nói đều là người nhà của Kỳ......."
Câu nói kế tiếp Kỷ Vọng không nghe được, bởi vì sau đó anh hoàn toàn ngất đi.
Khi tỉnh lại, anh đã nằm ở trong bệnh viện, không khí toàn mùi thuốc sát trùng, hai tay anh đều quấn đầy băng gạc, phủ tạng mơ hồ đau nhức, trước giường bệnh có một người nằm sấp, mái tóc dài xõa đầy trên tấm chăn trắng như tuyết, an tĩnh ngủ say.
Kỷ Vọng lạnh lùng nhìn Kỳ Bạc Ngôn dựa trên giường một lúc lâu, đột nhiên vươn tay nắm lấy tóc người này, hung hăng kéo ngược về sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác quá mạnh liên luỵ đến vết thương của anh, Kỷ Vọng cố gắng đè nén lại cơn đau, trong cổ họng lại truyền đến mùi máu tươi: "Ai cho cậu ở đây."
Kỳ Bạc Ngôn bị kiểu kéo tóc một cách thô bạo như vậy làm bừng tỉnh, hắn hoảng hốt không yên mở mắt ra, thoạt nhìn còn giống người bệnh hơn cả Kỷ Vọng, Kỷ Vọng không biết mình đã hôn mê bao lâu, tóm lại chắc cũng không lâu lắm.
Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hốc mắt của Kỳ Bạc Ngôn trũng sâu và xanh đen, vết thương bị anh đánh cũng chưa được xử lý, chúng sưng tấy khiến nửa gò má hắn đều biến dạng, thật sự nhìn khuôn mặt rất khó coi.
Nhìn qua Kỳ Bạc Ngôn càng trông giống phạm nhân vừa phải trải qua một cuộc thẩm vấn lâu dài.
Tay Kỷ Vọng chậm rãi tăng thêm lực, Kỳ Bạc Ngôn cau mày chịu đựng, cũng không bảo Kỷ Vọng buông tay, chỉ khẽ nói: "Xương sườn của anh bị nứt, bác sĩ nói anh không thể cử động quá mạnh."
"Em biết anh rất tức giận, nhưng hiện tại cơ thể anh quan trọng hơn, nằm xuống trước đã có được không." Kỳ Bạc Ngôn nhẹ giọng dỗ dành, chậm rãi khuyên nhủ, Kỷ Vọng chợt buông lỏng tay, lại giống như chạm phải rác rưởi, đem tóc của Kỳ Bạc Ngôn hất xuống.
Một vài sợi tóc rơi ra vướng vào những ngón tay anh, đủ để chứng minh vừa rồi anh dùng lực lớn đến mức nào.
Kỷ Vọng thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng so với cơ thể, anh càng không thể chấp nhận được tên đầu sỏ bây giờ còn dám xuất hiện trước giường của anh.
"Cút đi, trước khi tôi đánh cậu." Kỷ Vọng mệt mỏi nói.
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn dừng trên cánh tay anh, khắp nơi đều có vết thương ứ máu, khiến người ta gần như không dám chạm vào, giọng hắn run rẩy nói: "Xin lỗi, tất cả những lời em nói khi đó đều không phải thật lòng."
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ trút giận giúp anh, những người ra tay đánh anh, một người em cũng sẽ không bỏ qua."
Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn u ám, giọng điệu hung ác.
Kỷ Vọng dường như muốn bật cười thành tiếng, người không thể bỏ qua chính là Kỳ Bạc Ngôn, huống chi Kỷ Vọng rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, mới đến bây giờ còn dám tin tưởng những lời nói của Kỳ Bạc Ngôn.
Cậu mở đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Làm sao? Phát hiện không thể trêu đùa tôi nữa, cảm thấy rất đáng tiếc?"
"Cũng đúng, dù sao một Alpha hèn hạ nguyện ý bị người ta ch*ch cũng rất hiếm." Giọng nói cậu tràn ngập sự không quan tâm lại khinh bỉ đến lạ.
Hốc mắt Kỳ Bạc Ngôn đỏ lên: "Anh không có hèn hạ, không cần nói chính mình như vậy. Là lỗi của em, anh ơi anh đánh em đi, em nhất định sẽ không tránh mà."
Hô hấp của Kỷ Vọng dồn dập: "Cậu cút đi, xem như tôi cầu xin cậu."
"Khoảng thời gian này coi như tôi ngu dốt, tôi bị cậu lừa cũng lừa rồi, 'chơi' cũng 'chơi' rồi, bây giờ đùa giỡn không được nữa rồi, cậu nên rời khỏi cuộc sống của tôi đi."
Kỳ Bạc Ngôn cầm tay Kỷ Vọng: "Em không có đùa giỡn anh, là do Nhậm Nhiên cố ý đưa anh đến hộp đêm! Hắn..."
'Bốp' một tiếng, lời nói Kỳ Bạc Ngôn kẹt lại trong miệng, một cái tát này của Kỷ Vọng lực đạo không nặng, nhưng cũng đủ làm cho Kỳ Bạc Ngôn bị đau.
Giọng nói Kỷ Vọng khàn khàn: "Đến bây giờ, cậu còn muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác."
Anh như là lần đầu tiên nhìn rõ được bộ mặt thật của người này, khi 'bộ lọc' yêu đương mờ đi, tất cả khuyết điểm cùng mặt xấu của đối phương đều bị phơi bày trước mặt anh: "Sao cậu lại có thể là loại người này..."
"Sao tôi lại yêu cậu đến thế."
Giọng điệu giễu cợt của anh khiến cơ thể Kỳ Bạc Ngôn run lên: "Em nói rồi, những lời ở hộp đêm ngày đó không phải lời thật lòng của em, sao em có thể tặng anh cho những người khác được."
Đầu Kỷ Vọng đau nhức như muốn nứt ra: "Đúng vậy, bởi vì bọn họ không biết cậu là một Alpha khốn nạn, giống như một con chó, những nơi mà cậu đã ti*u qua, sẽ không để ai giẫm lên cả.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
2. Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)
3. Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kỳ Bạc Ngôn, đây không phải là tình yêu, cậu căn bản không biết tình yêu là cái gì." Kỷ Vọng gằn từng chữ một.
Hai tay Kỳ Bạc Ngôn nắm chặt, gân xanh lộ ra: "Em hiểu, em yêu anh, em biết anh cũng yêu em."
Kỷ Vọng không muốn cãi nhau với hắn, Kỳ Bạc Ngôn còn muốn giải thích: "Người ở trong hộp đêm kia là anh của em, quan hệ trong nhà của em rất phức tạp.......cho nên quan hệ của chúng ta không thể bị hắn phát hiện, nên em mới........."
"Nên cậu mới sỉ nhục tôi, giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, là vì muốn bảo vệ tôi?" Kỷ Vọng thậm chí còn lười bày ra dáng vẻ tức giận, giọng điệu anh như đang khẽ cười, lý do này đúng là đáng cười lắm.
Kỳ Bạc Ngôn gần như muốn phát điên: "Em thậm chí còn không biết anh sẽ xuất hiện ở đó!"
Giọng Kỷ Vọng lạnh như băng nói: "Kỳ Bạc Ngôn, cậu không thể đâm người khác một dao, lại nói mình vô tội, không có cố ý, ép người khác phải tha thứ cho cậu."
Trên mặt Kỳ Bạc Ngôn lộ ra vẻ đáng thương lại đáng hận gọi Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng cũng không mềm lòng: "Cậu có biết toàn bộ chuyện này, chuyện khiến tôi ghê tớm nhất là gì không?"
"Là ngay từ đầu đến cuối cậu đều không có một câu thật lòng nào. Cậu không phải Omega, lại giả vờ là Omega để lừa gạt tôi."
"Cậu không hề đồng cảm với tổn thương trên người người khác, đối với tình cảm cũng không có đạo đức cơ bản."
"Kỳ Bạc Ngôn, cậu chính là quái vật, cho dù có giả vờ cho thật giống, cậu cũng không phải người bình thường."
Anh dường như đem hết tất cả tức giận cùng sự phản bội, đều biến thành lời nói bén nhọn như dao, đâm đến cả người Kỳ Bạc Ngôn tràn đầy thương tích, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của đối phương mới có thể trút được cơn giận này.
Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy thống khổ, mỗi một câu anh tổn thương Kỳ Bạc Ngôn, đều giống như lăng trì chính mình.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn cho rằng tất cả sai lầm hôm này đều bởi vì anh nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện.
Thế nhưng hắn không biết, nếu thật sự yêu sâu đậm một người, làm sao có thể sỉ nhục người đó như vậy.
Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên đứng lên, lúng túng lại bi thương, Kỷ Vọng chưa bao giờ nặng lời với hắn như vậy, hắn không chấp nhận được.
Hắn ở trong phòng bệnh đi qua lại vài vòng, bước chân nặng nề như âm thầm phát tiết cơn giận, ngay sau đó hắn lại bước đến trước giường bệnh Kỷ Vọng: "Bây giờ anh còn đang tức giận, chúng ta khi khác lại nói tiếp."
Kỷ Vọng nhắm mắt lại, nếu có thể trở mình, bây giờ anh nhất định sẽ quay lưng về phía Kỳ Bạc Ngôn.
Cửa phòng bệnh mở ra, Kỳ Bạc Ngôn rời đi rồi.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Vọng cũng không rõ bản thân có ngủ hay không, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, tinh thần gần như sụp đổ, cơ thể lại như đang kéo dài hơi tàn.
Cửa phòng bệnh lần nữa được đẩy ra, có người đi đến giường bệnh của anh.
Là Nhậm Nhiên, hai mắt cậu ta sưng đỏ, ngồi ở đầu giường, khổ sở nhìn Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng muốn cười nói mình không có việc gì, nhưng anh cười không nổi, cũng không thể bày ra dáng vẻ không có việc gì, cho nên anh không nói chuyện, chán ghét nhắm mắt lại.
Nhậm Nhiên thấp giọng nói: "Anh Vọng, đều là lỗi của em."
Nhậm Nhiên: "Kỳ Bạc Ngôn ngay từ đầu nghĩ.........anh là Alpha của em, cho nên mới cố ý tiếp cận anh."
Nghe thấy chuyện này, Kỷ Vọng không cảm thấy bất ngờ hay tức giận.
Dù tình huống có tệ đến đâu cũng sẽ không thể tệ hơn nữa, giả làm Omega, tiếp cận có mục đích, ở sau lưng sỉ nhục anh, cùng với...Kỷ Vọng mở mắt ra, ánh mặt dừng ở trên cổ Nhậm Nhiên còn chưa tháo băng gạc.
Cậu nhẹ giọng nói: "Đủ rồi, Nhậm Nhiên."
"Lần này tôi.....thật sự đã thanh tỉnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro