Họ Lục, Nửa Đêm...
Phó Cửu
2024-08-10 16:55:38
Đó là lần đầu Thẩm Duật nhìn thấy Cố Ngôn.
Trong cơn mưa phùn lất phất, Cố Ngôn mặc áo đồng phục màu trắng, váy kẻ của trường học, một tay cầm ô, mái tóc dài buông xõa trên vai.
Dù trông còn non nớt, nhưng lúc này cô đã có nét đẹp tinh tế, ngũ quan sắc sảo. Nhưng điều thu hút Thẩm Duật lại chính là thần thái của cô.
Cô mới chỉ là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng không hề có vẻ vô tư, rạng rỡ như những người bạn cùng lứa.
Cô mang vẻ lạnh lùng, u ám, thậm chí là chết chóc.
Dáng vẻ ấy tuy xa cách, nhưng cũng đầy bí ẩn nguy hiểm.
Khiến người ta muốn biết, rốt cuộc cô từng trải qua điều gì.
Sau khi anh đặt bó hoa xuống mộ anh trai, ngước mắt nhìn sang, bóng dáng cô đã khuất dạng.
Thẩm Duật bước xuống, tiến đến nơi cô vừa đứng, nhìn bức ảnh trên bia mộ.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh chợt khựng lại. Bởi vì người trên bia mộ là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này có nét giống với cô gái vừa rồi.
Giây phút đó, anh như hiểu ra điều gì.
Song, lúc đó anh chưa nghĩ quá nhiều về điều này, cuộc sống chính là như vậy, sinh tử khó lường, tám phần mười là không như ý mình.
Sau này, khi điều tra về cái chết của anh trai, anh lại hướng sự chú ý đến Cố Ngôn.
Dù thời gian trôi qua đã lâu, anh vẫn có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
**
Lúc này, Cố Ngôn đã nghe máy, đang nói chuyện với Lục Nguyên ở đầu dây bên kia. Không biết hai người nói gì mà gương mặt lạnh lùng của cô dần dần thay đổi.
Thẩm Duật nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày.
Rõ ràng không phải là về vụ án.
Quả thực, ngay sau đó, Cố Ngôn nhìn anh một cái rồi quay mặt đi, giọng trầm lại:
"Anh uống say rồi, muộn rồi, anh về đi thôi."
Thẩm Duật: "?"
Câu này của cô vừa thốt ra, Thẩm Duật cảm thấy trong lòng như có sóng dậy.
Nửa đêm, một đội trưởng uống say, gọi cho cô?
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn nội dung cuộc gọi sẽ khiến anh khó chịu!
Thấy Cố Ngôn tiếp tục nói chuyện, Thẩm Duật đi đi lại lại bằng chân trần, cố kìm nén ý muốn giật lấy điện thoại.
Mà bên này, không biết Lục Nguyên nói gì, Cố Ngôn khẽ thở dài:
"Lục Nguyên, anh quên tôi đang ngồi xe lăn rồi sao, tôi không thể đưa anh về được."
Một "người khuyết tật", một kẻ say, làm sao mà về chứ?
Dù biết Lục Nguyên thích mình, nhưng cô đã từ chối, hơn nữa còn nói rõ rằng cô đã thích người khác...
Khi Cố Ngôn nhìn sang Thẩm Duật, anh đột nhiên xông đến, giật điện thoại, mặc kệ cô trợn mắt há mồm, không cho cô nói câu nào, anh đã hét lên:
"Này, họ Lục kia, giở trò ma quỷ gì thế, nửa đêm gọi phá chúng tôi ngủ là sao hả!?"
Cố Ngôn nghe vậy, thiếu chút nữa không thở nổi: "..."
Cô cảm thấy đầu óc ù ù, mặc kệ những chuyện tình cảm vụn vặt này, để họ tự giải quyết với nhau.
Trong cơn mưa phùn lất phất, Cố Ngôn mặc áo đồng phục màu trắng, váy kẻ của trường học, một tay cầm ô, mái tóc dài buông xõa trên vai.
Dù trông còn non nớt, nhưng lúc này cô đã có nét đẹp tinh tế, ngũ quan sắc sảo. Nhưng điều thu hút Thẩm Duật lại chính là thần thái của cô.
Cô mới chỉ là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng không hề có vẻ vô tư, rạng rỡ như những người bạn cùng lứa.
Cô mang vẻ lạnh lùng, u ám, thậm chí là chết chóc.
Dáng vẻ ấy tuy xa cách, nhưng cũng đầy bí ẩn nguy hiểm.
Khiến người ta muốn biết, rốt cuộc cô từng trải qua điều gì.
Sau khi anh đặt bó hoa xuống mộ anh trai, ngước mắt nhìn sang, bóng dáng cô đã khuất dạng.
Thẩm Duật bước xuống, tiến đến nơi cô vừa đứng, nhìn bức ảnh trên bia mộ.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh chợt khựng lại. Bởi vì người trên bia mộ là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này có nét giống với cô gái vừa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây phút đó, anh như hiểu ra điều gì.
Song, lúc đó anh chưa nghĩ quá nhiều về điều này, cuộc sống chính là như vậy, sinh tử khó lường, tám phần mười là không như ý mình.
Sau này, khi điều tra về cái chết của anh trai, anh lại hướng sự chú ý đến Cố Ngôn.
Dù thời gian trôi qua đã lâu, anh vẫn có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
**
Lúc này, Cố Ngôn đã nghe máy, đang nói chuyện với Lục Nguyên ở đầu dây bên kia. Không biết hai người nói gì mà gương mặt lạnh lùng của cô dần dần thay đổi.
Thẩm Duật nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày.
Rõ ràng không phải là về vụ án.
Quả thực, ngay sau đó, Cố Ngôn nhìn anh một cái rồi quay mặt đi, giọng trầm lại:
"Anh uống say rồi, muộn rồi, anh về đi thôi."
Thẩm Duật: "?"
Câu này của cô vừa thốt ra, Thẩm Duật cảm thấy trong lòng như có sóng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa đêm, một đội trưởng uống say, gọi cho cô?
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn nội dung cuộc gọi sẽ khiến anh khó chịu!
Thấy Cố Ngôn tiếp tục nói chuyện, Thẩm Duật đi đi lại lại bằng chân trần, cố kìm nén ý muốn giật lấy điện thoại.
Mà bên này, không biết Lục Nguyên nói gì, Cố Ngôn khẽ thở dài:
"Lục Nguyên, anh quên tôi đang ngồi xe lăn rồi sao, tôi không thể đưa anh về được."
Một "người khuyết tật", một kẻ say, làm sao mà về chứ?
Dù biết Lục Nguyên thích mình, nhưng cô đã từ chối, hơn nữa còn nói rõ rằng cô đã thích người khác...
Khi Cố Ngôn nhìn sang Thẩm Duật, anh đột nhiên xông đến, giật điện thoại, mặc kệ cô trợn mắt há mồm, không cho cô nói câu nào, anh đã hét lên:
"Này, họ Lục kia, giở trò ma quỷ gì thế, nửa đêm gọi phá chúng tôi ngủ là sao hả!?"
Cố Ngôn nghe vậy, thiếu chút nữa không thở nổi: "..."
Cô cảm thấy đầu óc ù ù, mặc kệ những chuyện tình cảm vụn vặt này, để họ tự giải quyết với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro