Cầm Thú (Hơi H)
2024-11-06 20:35:51
Quyển 1 - Chương 7: : Cầm thú (Hơi H)
Y phục che đậy cơ thể đều bị cởi bỏ sạch, chính bản thân lại không thể phản kháng, chỉ có thể bị người nhìn bằng ánh mắt tràn ngập dục hỏa, nhất là cái kẻ đang nhìn y lại là Mục Ly Huy, Tạ Văn Song vừa cảm thấy thẹn vừa cảm thấy không thể chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trừng mắt, cắn răng quát: “Không được nhìn!”
Mục Ly Huy nhìn y, khóe môi giật giật, đột nhiên túm lấy tiết khố của y lột xuống, cởi ra ném sang một bên. Sau đó, không đợi y kịp phản ứng lại, hắn đã tách đôi chân dài của y ra, để lộ bộ phận tư mật nhất giữa hai chân y.
Khác với vẻ bề ngoài tràn ngập sức sống và mạnh mẽ của y, nơi tư mật của Tạ Văn Song là hồng nhạt, bất kể là dương vật cương cứng hay là hoa huyệt giấu ở phía dưới cũng thế, đều là màu hồng nhạt xinh đẹp, nhất là tiểu huyệt càng non mềm đáng yêu hơn nữa, lóng lánh ánh nước, bởi vì đột ngột tiếp xúc với không khí mà đang căng thẳng, hơi hơi mấp máy.
Bộ phận tư mật cảm thấy thẹn nhất bị lộ ra trước mặt kẻ mà y ghét cay ghét đắng nhất từ trước đến giờ, Tạ Văn Song vừa tức vừa sốt ruột lại vừa cảm thấy thẹn, tức muốn hộc máu mà chửi bậy, hư trương thanh thế mà uy hiếp hắn: “Không được nhìn! Tiểu nhân! Cầm thú! Ngụy quân tử! Tên khốn kiếp! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ bắt ngươi đem đến trường bắn treo lên làm bia ngắm bắn!”
Thật ra y cũng không biết mắng chửi người cho lắm, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu như thế, hơn nữa cũng chẳng có sức lực gì, mắng vai câu đã thở hồng hộc, đối với Mục Ly Huy mà nói thì đó chẳng qua chỉ là biến tướng quyến rũ mà thôi.
Ánh mắt hắn tối đi, trong ánh mắt hoảng sợ của Tạ Văn Song, hắn vươn ngón tay ra sờ lên khe huyệt non nớt kia. Xúc cảm dưới ngón tay mềm mại trơn bóng, tuyệt vời giống như những gì hắn tưởng tượng, khiến hắn không nhịn được mà cong ngón tay lên, thăm dò trong khe hở ướt át đó.
Nơi này cũng quá nhỏ, hắn nhìn nhìn thứ dưới háng của mình, nơi đó đang phồng cao lên, căng phồng thành một cục, quy mô rất lớn. Mục Ly Huy nghi ngờ cái huyệt non nho nhỏ này có thể chứa đựng được thứ sưng to kia của hắn hay không.
Bị ngón tay thô ráp đè ấn cào khảy tới lui trên thịt mềm non nớt, cả người Tạ Văn Song đột nhiên run rẩy. Y không sợ đau đớn cũng không sợ bị thương, nhưng nơi đó thực sự quá non nớt mẫn cảm, ngón tay cọ xát kích thích đến tiểu huyệt, một loại cảm giác kỳ quái từ nơi bị đầu ngón tay đè lên lan tràn khuếch tán, chỗ sâu trong bụng nhỏ dường như càng khô nóng hơn, khiến cho người ta cảm thấy vừa trống rỗng vừa khó chịu.
“Khốn kiếp! Cầm thú, bỏ tay ngươi ra!...” Y càng mắng mỏ to tiếng hơn. Bị cắt mất móng vuốt sắc bén, bị mài bằng hàm răng sắc nhọn, y chỉ có thể dọa lui kẻ địch bằng phương thức hư trương thanh thế này, dù rằng lý trí y biết làm thế này là vô dụng nhưng bản năng vẫn cứ muốn làm như thế.
Y phục che đậy cơ thể đều bị cởi bỏ sạch, chính bản thân lại không thể phản kháng, chỉ có thể bị người nhìn bằng ánh mắt tràn ngập dục hỏa, nhất là cái kẻ đang nhìn y lại là Mục Ly Huy, Tạ Văn Song vừa cảm thấy thẹn vừa cảm thấy không thể chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trừng mắt, cắn răng quát: “Không được nhìn!”
Mục Ly Huy nhìn y, khóe môi giật giật, đột nhiên túm lấy tiết khố của y lột xuống, cởi ra ném sang một bên. Sau đó, không đợi y kịp phản ứng lại, hắn đã tách đôi chân dài của y ra, để lộ bộ phận tư mật nhất giữa hai chân y.
Khác với vẻ bề ngoài tràn ngập sức sống và mạnh mẽ của y, nơi tư mật của Tạ Văn Song là hồng nhạt, bất kể là dương vật cương cứng hay là hoa huyệt giấu ở phía dưới cũng thế, đều là màu hồng nhạt xinh đẹp, nhất là tiểu huyệt càng non mềm đáng yêu hơn nữa, lóng lánh ánh nước, bởi vì đột ngột tiếp xúc với không khí mà đang căng thẳng, hơi hơi mấp máy.
Bộ phận tư mật cảm thấy thẹn nhất bị lộ ra trước mặt kẻ mà y ghét cay ghét đắng nhất từ trước đến giờ, Tạ Văn Song vừa tức vừa sốt ruột lại vừa cảm thấy thẹn, tức muốn hộc máu mà chửi bậy, hư trương thanh thế mà uy hiếp hắn: “Không được nhìn! Tiểu nhân! Cầm thú! Ngụy quân tử! Tên khốn kiếp! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ bắt ngươi đem đến trường bắn treo lên làm bia ngắm bắn!”
Thật ra y cũng không biết mắng chửi người cho lắm, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu như thế, hơn nữa cũng chẳng có sức lực gì, mắng vai câu đã thở hồng hộc, đối với Mục Ly Huy mà nói thì đó chẳng qua chỉ là biến tướng quyến rũ mà thôi.
Ánh mắt hắn tối đi, trong ánh mắt hoảng sợ của Tạ Văn Song, hắn vươn ngón tay ra sờ lên khe huyệt non nớt kia. Xúc cảm dưới ngón tay mềm mại trơn bóng, tuyệt vời giống như những gì hắn tưởng tượng, khiến hắn không nhịn được mà cong ngón tay lên, thăm dò trong khe hở ướt át đó.
Nơi này cũng quá nhỏ, hắn nhìn nhìn thứ dưới háng của mình, nơi đó đang phồng cao lên, căng phồng thành một cục, quy mô rất lớn. Mục Ly Huy nghi ngờ cái huyệt non nho nhỏ này có thể chứa đựng được thứ sưng to kia của hắn hay không.
Bị ngón tay thô ráp đè ấn cào khảy tới lui trên thịt mềm non nớt, cả người Tạ Văn Song đột nhiên run rẩy. Y không sợ đau đớn cũng không sợ bị thương, nhưng nơi đó thực sự quá non nớt mẫn cảm, ngón tay cọ xát kích thích đến tiểu huyệt, một loại cảm giác kỳ quái từ nơi bị đầu ngón tay đè lên lan tràn khuếch tán, chỗ sâu trong bụng nhỏ dường như càng khô nóng hơn, khiến cho người ta cảm thấy vừa trống rỗng vừa khó chịu.
“Khốn kiếp! Cầm thú, bỏ tay ngươi ra!...” Y càng mắng mỏ to tiếng hơn. Bị cắt mất móng vuốt sắc bén, bị mài bằng hàm răng sắc nhọn, y chỉ có thể dọa lui kẻ địch bằng phương thức hư trương thanh thế này, dù rằng lý trí y biết làm thế này là vô dụng nhưng bản năng vẫn cứ muốn làm như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro