Cưỡng Ép ‘Thổi...
2024-11-06 20:35:51
Quyển 2 - Chương 16: : Cưỡng ép ‘thổi tiêu’ (2) (H)
Hai má và vành tai y nóng lên, theo bản năng muốn khép hai chân lại nhưng lại bị Chung Lân Cẩm khống chế. Y không thể động đậy, dứt khoát nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi, dường như làm thế là có thể không cần phải đối mặt với cảnh tượng khiến người ta cảm thấy thẹn đó.
Chung Lân Cẩm sẽ không bỏ qua cho y, một tay hắn đè vai y lại, một tay cầm một ngọn nến đỏ lên, nhẹ nhàng lắc lư hai cái, nhìn sáp nến đã hòa tan thành chất lỏng màu đỏ quay vòng xung quanh ánh nến cam vàng sáng ngời.
Ánh nến thay đổi vị trí, bóng sáng biến hóa, ánh sáng sáng ngời chợt đến gần, kích thích đôi mắt nhắm nghiền của Liễu Sương Dong, khiến y không nhịn được mà hé mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy một giọt sáp nến màu đỏ nhỏ giọt từ giữa không trung xuống.
Chưa chờ cho y kịp phản ứng lại, nhiệt dịch nóng bỏng đã nhỏ giọt lên ngực y, nhiệt độ nóng rực đó thiêu đốt làn da mỏng manh, khiến cho y sợ hãi hô lên một tiếng. Ngực y chợt giật bắn lên rồi lại bị một cánh tay rắn chắc đè chặt lại.
“Không… Đau quá!”
Thấy y kịch liệt phản ứng, Chung Lân Cẩm dừng lại, đôi mắt đỏ bừng giống như một con dã thú đang săn mồi, vừa kiên nhẫn lại vừa nguy hiểm. Hắn hỏi: “Thế nào, có muốn để cho ta thưởng thức tài nghệ thổi tiêu của ngươi một chút không?”
Khi nói đến hai chữ “thổi tiêu”, hắn cố ý thả chậm tốc độ, giọng điệu có vẻ vừa ngả ngớn lại hạ lưu, dùng cách thức này để từng bước một đánh tan cảm giác xấu hổ của y.
Liễu Sương Dong cắn răng quay mặt đi, ý từ chối cực kỳ rõ ràng.
“Tốt lắm.” Chung Lân Cẩm nheo mắt lại, trong mi mắt hơi hơi híp lóe lên một tia sáng không vui. Chưa chờ cho y kịp thích ứng, ngay sau đó giọt sáp nến thứ hai đã rơi xuống, nhỏ lên bên cạnh giọt sáp nến đầu tiên khi nãy. Nhiệt độ nóng rực chỉ trong nháy mắt đã tiếp liên lại với nhau, khiến y đau đến run cả người, ngón chân rũ ở hai bên sườn cuộn tròn chặt lại.
Giọt sáp liên tục trút xuống, một giọt rồi lại một giọt, nhỏ xuống trên làn da mỏng manh non nớt của y. Sắc nến đỏ tươi đối lập với da thịt trắng nõn, giống như một đóa hoa nở rộ, vừa quyến rũ lại vừa mỹ lệ.
Chất lỏng màu đỏ đó nguội đi rất nhanh, sẽ không khiến cho y liên tục bị bỏng nhưng cảm giác cực nóng trong nháy mắt kia lại khiến cho Liễu Sương Dong run rẩy không thôi. Y cắn môi, mỗi lần chất lỏng nhỏ xuống y đều phản xạ có điều kiện mà run rẩy, cơ bắp trước ngực run lẩy bẩy, không ngừng phát run.
Hai má và vành tai y nóng lên, theo bản năng muốn khép hai chân lại nhưng lại bị Chung Lân Cẩm khống chế. Y không thể động đậy, dứt khoát nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi, dường như làm thế là có thể không cần phải đối mặt với cảnh tượng khiến người ta cảm thấy thẹn đó.
Chung Lân Cẩm sẽ không bỏ qua cho y, một tay hắn đè vai y lại, một tay cầm một ngọn nến đỏ lên, nhẹ nhàng lắc lư hai cái, nhìn sáp nến đã hòa tan thành chất lỏng màu đỏ quay vòng xung quanh ánh nến cam vàng sáng ngời.
Ánh nến thay đổi vị trí, bóng sáng biến hóa, ánh sáng sáng ngời chợt đến gần, kích thích đôi mắt nhắm nghiền của Liễu Sương Dong, khiến y không nhịn được mà hé mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy một giọt sáp nến màu đỏ nhỏ giọt từ giữa không trung xuống.
Chưa chờ cho y kịp phản ứng lại, nhiệt dịch nóng bỏng đã nhỏ giọt lên ngực y, nhiệt độ nóng rực đó thiêu đốt làn da mỏng manh, khiến cho y sợ hãi hô lên một tiếng. Ngực y chợt giật bắn lên rồi lại bị một cánh tay rắn chắc đè chặt lại.
“Không… Đau quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy y kịch liệt phản ứng, Chung Lân Cẩm dừng lại, đôi mắt đỏ bừng giống như một con dã thú đang săn mồi, vừa kiên nhẫn lại vừa nguy hiểm. Hắn hỏi: “Thế nào, có muốn để cho ta thưởng thức tài nghệ thổi tiêu của ngươi một chút không?”
Khi nói đến hai chữ “thổi tiêu”, hắn cố ý thả chậm tốc độ, giọng điệu có vẻ vừa ngả ngớn lại hạ lưu, dùng cách thức này để từng bước một đánh tan cảm giác xấu hổ của y.
Liễu Sương Dong cắn răng quay mặt đi, ý từ chối cực kỳ rõ ràng.
“Tốt lắm.” Chung Lân Cẩm nheo mắt lại, trong mi mắt hơi hơi híp lóe lên một tia sáng không vui. Chưa chờ cho y kịp thích ứng, ngay sau đó giọt sáp nến thứ hai đã rơi xuống, nhỏ lên bên cạnh giọt sáp nến đầu tiên khi nãy. Nhiệt độ nóng rực chỉ trong nháy mắt đã tiếp liên lại với nhau, khiến y đau đến run cả người, ngón chân rũ ở hai bên sườn cuộn tròn chặt lại.
Giọt sáp liên tục trút xuống, một giọt rồi lại một giọt, nhỏ xuống trên làn da mỏng manh non nớt của y. Sắc nến đỏ tươi đối lập với da thịt trắng nõn, giống như một đóa hoa nở rộ, vừa quyến rũ lại vừa mỹ lệ.
Chất lỏng màu đỏ đó nguội đi rất nhanh, sẽ không khiến cho y liên tục bị bỏng nhưng cảm giác cực nóng trong nháy mắt kia lại khiến cho Liễu Sương Dong run rẩy không thôi. Y cắn môi, mỗi lần chất lỏng nhỏ xuống y đều phản xạ có điều kiện mà run rẩy, cơ bắp trước ngực run lẩy bẩy, không ngừng phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro