Đầy Quá (H)
2024-11-06 20:35:51
Quyển 1 - Chương 23: : Đầy quá (H)
Trong cổ họng phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, Mục Ly Huy lại tự giễu trong lòng mà cười nhạt, không biết từ bao giờ mà sự tự chủ của bản thân lại trở nên kém cỏi như thế.
Tuy nhiên dục vọng giống như một mũi tên, một khi rời khỏi dây cung thì hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa. Và một khi đã cắm vào rồi, hắn lại sẽ không nhịn được mà đong đưa eo hông, dùng sức thọc vào rút ra.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại vang lên tiếng nước dính nhớp ái muội và tiếng “bạch bạch bạch” khi cơ thể va chạm với nhau.
Khi thứ hung khí thô dài dữ tợn đó một lần nữa cắm vào, Tạ Văn Song chỉ là hừ hừ rồi lại mở huyệt khẩu ra, nuốt cự long ướt đẫm kia vào. Cái chân dài của y treo trên vai nam nhân, nơi giữa hai chân mở rộng ra, y vốn dĩ không thể nào ngăn cản được sự xâm lấn cường thế này.
Vật lớn thọc vào trong cơ thể vừa to vừa thô, gần như căng mở hoa huyệt chật khít mỏng manh đến biến dạng. Phần cán thịt thô to kia đè ép lên vách động yếu ớt, sắp sửa kéo mở vách động co giãn mỏng manh như lá kia đến cực hạn. Cảm giác đau nhức no căng trong đường đi khiến y cau mày lại, khó chịu lắc đầu từ chối: “Ưm… Đầy quá… Dừng lại, ra ngoài đi…”
Vốn dĩ nam nhân đè trên người y không để ý tới y, chỉ ưỡn vòng eo thon chắc, không ngừng đâm chọc vào nơi sâu nhất, cự căn dùng tốc độ nhanh nhất xâm chiếm, hung hăng đụng phải màng thịt trơn trượt ở tận sâu.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại nổ tung ở cửa tử cung, bùng nổ đến độ khiến cho đầu óc của Tạ Văn Song mơ màng hồ đồ. Cơ thể tràn ngập vũ lực và mạnh mẽ chỉ có thể mềm mại mở ra, mặc cho người ta tùy ý ra vào mà đùa bỡn.
Từng đợt khoái cảm lan dọc khắp người y, giống như một chiếc thuyền con bằng lá lênh đênh trên biển cả mênh mông, phập phồng lay động theo động tác cắm rút của nam nhân. Một bên chân Ta Văn Song cứng đờ, y hé miệng, không ngừng rên rỉ và thở dốc dồn dập.
Nghe thấy tiếng kêu uyển chuyển êm tai kia, dục hỏa của Mục Ly Huy càng tràn đầy hơn. Chóp mũi hắn rịn mồ hôi, đáy mắt u ám tối đen. Một tay hắn bóp lấy vòng eo thon thả của đối phương, sức lực lớn đến mức ngón tay như ngập sâu vào da thịt, để lại trên làn da trắng nõn vô số dấu vết xanh tím. Bụng dưới của hắn mau chóng xỏ xuyên, quy đầu cực lớn không ngừng va chạm với cái miệng nhỏ ở trong nơi sâu nhất kia.
Trong cổ họng phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, Mục Ly Huy lại tự giễu trong lòng mà cười nhạt, không biết từ bao giờ mà sự tự chủ của bản thân lại trở nên kém cỏi như thế.
Tuy nhiên dục vọng giống như một mũi tên, một khi rời khỏi dây cung thì hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa. Và một khi đã cắm vào rồi, hắn lại sẽ không nhịn được mà đong đưa eo hông, dùng sức thọc vào rút ra.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại vang lên tiếng nước dính nhớp ái muội và tiếng “bạch bạch bạch” khi cơ thể va chạm với nhau.
Khi thứ hung khí thô dài dữ tợn đó một lần nữa cắm vào, Tạ Văn Song chỉ là hừ hừ rồi lại mở huyệt khẩu ra, nuốt cự long ướt đẫm kia vào. Cái chân dài của y treo trên vai nam nhân, nơi giữa hai chân mở rộng ra, y vốn dĩ không thể nào ngăn cản được sự xâm lấn cường thế này.
Vật lớn thọc vào trong cơ thể vừa to vừa thô, gần như căng mở hoa huyệt chật khít mỏng manh đến biến dạng. Phần cán thịt thô to kia đè ép lên vách động yếu ớt, sắp sửa kéo mở vách động co giãn mỏng manh như lá kia đến cực hạn. Cảm giác đau nhức no căng trong đường đi khiến y cau mày lại, khó chịu lắc đầu từ chối: “Ưm… Đầy quá… Dừng lại, ra ngoài đi…”
Vốn dĩ nam nhân đè trên người y không để ý tới y, chỉ ưỡn vòng eo thon chắc, không ngừng đâm chọc vào nơi sâu nhất, cự căn dùng tốc độ nhanh nhất xâm chiếm, hung hăng đụng phải màng thịt trơn trượt ở tận sâu.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại nổ tung ở cửa tử cung, bùng nổ đến độ khiến cho đầu óc của Tạ Văn Song mơ màng hồ đồ. Cơ thể tràn ngập vũ lực và mạnh mẽ chỉ có thể mềm mại mở ra, mặc cho người ta tùy ý ra vào mà đùa bỡn.
Từng đợt khoái cảm lan dọc khắp người y, giống như một chiếc thuyền con bằng lá lênh đênh trên biển cả mênh mông, phập phồng lay động theo động tác cắm rút của nam nhân. Một bên chân Ta Văn Song cứng đờ, y hé miệng, không ngừng rên rỉ và thở dốc dồn dập.
Nghe thấy tiếng kêu uyển chuyển êm tai kia, dục hỏa của Mục Ly Huy càng tràn đầy hơn. Chóp mũi hắn rịn mồ hôi, đáy mắt u ám tối đen. Một tay hắn bóp lấy vòng eo thon thả của đối phương, sức lực lớn đến mức ngón tay như ngập sâu vào da thịt, để lại trên làn da trắng nõn vô số dấu vết xanh tím. Bụng dưới của hắn mau chóng xỏ xuyên, quy đầu cực lớn không ngừng va chạm với cái miệng nhỏ ở trong nơi sâu nhất kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro