Xấu Hổ (Hơi H)
2024-11-06 20:35:51
Quyển 2 - Chương 9: : Xấu hổ (Hơi H)
Hơi thở của Chung Lân Cẩm nặng nề, tiếp tục hôn y thật sâu. Một bàn tay hắn ghìm cổ tay của y lại, một cái tay khác men theo đường cong uyển chuyển của cơ thể y, trượt xuống, đi đến chỗ cái mông cong mẩy của y, phủ lên nơi mềm mại đó, vừa xoa bóp vừa hung hăng đè y vào sát dưới háng mình, dùng sức cọ xát.
Vật lớn giữa hai chân cứng rắn cực lớn, cho dù cách mấy lớp y phục vẫn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của nó. Nơi tư mật nhất giữa hai chân bị người ta cọ xát, Liễu Sương Dong không tránh thoát được, ngược lại còn bị cọ đến độ hai chân nhũn ra, trong lòng lạnh lẽo tuyệt vọng. Y biết hôm nay chỉ e là sẽ không trốn thoát được, dần dần không hề uổng phí sức lực nữa, từ bỏ giãy giụa.
Hiện tại Chung Lân Cẩm không có tâm tình đâu mà nghiên cứu tâm tư của y. Hắn nhận thấy y đã thỏa hiệp thì hung hăng bóp chặt mông thịt tràn ngập đàn hồi của y bóp nhẹ mấy cái, vén vạt áo y lên, ngón tay men theo tiết khố trượt vào bên trong, lần mò đến giữa hai chân y, không hề cách trở mà xoa bóp khu vực non mềm nhất và xấu hổ nhất của y.
Tiểu huyệt ngây ngô non mềm kiều mị giống như là tơ lụa thượng hạng, xúc cảm trơn mịn, lại hơi đượm một chút ẩm ướt bóng loáng, bởi vì chợt bị dị vật kích thích mà run lên nhè nhẹ.
Liễu Sương Dong đột nhiên run rẩy một chút, dù rằng về mặt lý trí y đã chấp nhận số phận nhưng khi bị một nam nhân xa lạ đụng chạm vào nơi riêng tư, y vẫn cảm thấy xấu hổ và khủng hoảng.
Hơi thở Chung Lân Cẩm dồn dập, chưa cho y thời gian để làm quen, vừa mới chạm vào đã di chuyển ngón tay, xoa nắn tới lui ở khe hở nhỏ kia, sau đó lại gập đốt ngón tay lại, thay đổi góc độ để moi móc xoa vê.
Khớp xương ngón tay của hắn rất lập thể, bởi vì hàng năm tập võ nên bụng ngón tay phủ một lớp chai mỏng, làn da thô ráp cọ xát với huyệt tâm non mềm, trong đau đớn lại mang theo cảm giác khó có thể miêu tả được. Cơ thể của Liễu Sương Dong run lên nhè nhẹ, hai tay bị ghìm chặt trên cửa siết lại thật chặt, muốn giảm bớt loại cảm giác xa lạ này.
Nhưng như thế cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, ngón tay phủ lên tiểu huyệt nhỏ xinh trơn ướt càng thăm dò vào càng sâu, đốt ngón tay thô ráp như khảm vào trong khe huyệt non mềm, xoa bóp nơi đó đến nóng rực, thấm ra một sợi nhiệt dịch trơn trượt.
Hơi thở của Chung Lân Cẩm nặng nề, tiếp tục hôn y thật sâu. Một bàn tay hắn ghìm cổ tay của y lại, một cái tay khác men theo đường cong uyển chuyển của cơ thể y, trượt xuống, đi đến chỗ cái mông cong mẩy của y, phủ lên nơi mềm mại đó, vừa xoa bóp vừa hung hăng đè y vào sát dưới háng mình, dùng sức cọ xát.
Vật lớn giữa hai chân cứng rắn cực lớn, cho dù cách mấy lớp y phục vẫn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của nó. Nơi tư mật nhất giữa hai chân bị người ta cọ xát, Liễu Sương Dong không tránh thoát được, ngược lại còn bị cọ đến độ hai chân nhũn ra, trong lòng lạnh lẽo tuyệt vọng. Y biết hôm nay chỉ e là sẽ không trốn thoát được, dần dần không hề uổng phí sức lực nữa, từ bỏ giãy giụa.
Hiện tại Chung Lân Cẩm không có tâm tình đâu mà nghiên cứu tâm tư của y. Hắn nhận thấy y đã thỏa hiệp thì hung hăng bóp chặt mông thịt tràn ngập đàn hồi của y bóp nhẹ mấy cái, vén vạt áo y lên, ngón tay men theo tiết khố trượt vào bên trong, lần mò đến giữa hai chân y, không hề cách trở mà xoa bóp khu vực non mềm nhất và xấu hổ nhất của y.
Tiểu huyệt ngây ngô non mềm kiều mị giống như là tơ lụa thượng hạng, xúc cảm trơn mịn, lại hơi đượm một chút ẩm ướt bóng loáng, bởi vì chợt bị dị vật kích thích mà run lên nhè nhẹ.
Liễu Sương Dong đột nhiên run rẩy một chút, dù rằng về mặt lý trí y đã chấp nhận số phận nhưng khi bị một nam nhân xa lạ đụng chạm vào nơi riêng tư, y vẫn cảm thấy xấu hổ và khủng hoảng.
Hơi thở Chung Lân Cẩm dồn dập, chưa cho y thời gian để làm quen, vừa mới chạm vào đã di chuyển ngón tay, xoa nắn tới lui ở khe hở nhỏ kia, sau đó lại gập đốt ngón tay lại, thay đổi góc độ để moi móc xoa vê.
Khớp xương ngón tay của hắn rất lập thể, bởi vì hàng năm tập võ nên bụng ngón tay phủ một lớp chai mỏng, làn da thô ráp cọ xát với huyệt tâm non mềm, trong đau đớn lại mang theo cảm giác khó có thể miêu tả được. Cơ thể của Liễu Sương Dong run lên nhè nhẹ, hai tay bị ghìm chặt trên cửa siết lại thật chặt, muốn giảm bớt loại cảm giác xa lạ này.
Nhưng như thế cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, ngón tay phủ lên tiểu huyệt nhỏ xinh trơn ướt càng thăm dò vào càng sâu, đốt ngón tay thô ráp như khảm vào trong khe huyệt non mềm, xoa bóp nơi đó đến nóng rực, thấm ra một sợi nhiệt dịch trơn trượt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro