Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Rừng cây nhỏ vừ...
Đào Hỷ Hỷ
2024-10-16 09:48:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“… Quả nhiên tình tiết trong tiểu thuyết và trong phim đều là giả, trên thế giới này căn bản không có Tề thiên đại thánh đạp mây tới cứu người, An Hảo của chúng ta chịu uất ức nhiều năm như vậy, cũng không có ai tới ra mặt cho cậu ấy, đúng là ấm ức mà!”
Thần Thần nhìn An Hảo dùng phấn che dấu đỏ trên mặt, càng nhìn càng giận.
Động tác đánh phấn của An Hảo cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát, tiếp tục đánh phấn, không lên tiếng.
An Hảo hiếm có lúc đi học vào 8 giờ sáng, mấy bạn học gần chỗ ngồi của cô đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Tựa như cô xuất hiện đúng giờ trong lớp học là chuyện lớn vậy.
Cô cũng không muốn tới sớm như vậy có được hay không, nhưng nếu Tả Hàn Thành đã đáp ứng thi cuối kỳ các môn đạt được điểm tiêu chuẩn, thì tương đương với hạ chiến thư.
Tuy nói chỉ vì một câu cam kết mà về trường học học tập cho giỏi, rất ngây thơ.
Nhưng năm năm nay chưa từng có ai quản cô, cũng không có ai quan tâm thành tích của cô tốt hay xấu, cho dù thành tích của cô tốt, người Cố gia cũng sẽ không coi ra gì, bị xem nhẹ lâu, dần dần chết lặng.
Bất luận Tả Hàn Thành có mục đích gì, ít ra hiện tại có người đang chờ xem thành tích của cô, cho dù Cố An Hảo cô bánh bèo cũng phải tranh chút sức lực.
Không phải chỉ đạt tiêu chuẩn các môn thôi sao! Một tháng không ôm chân phật, đạt tiêu chuẩn mà thôi! Tuyệt đối không làm khó được cô!
Lần đầu tiên An Hảo sau khi tan học vì nghe không hiểu nội dung thầy nói mà đuổi theo đến phòng giáo viên hỏi lại, hành động này dọa các giáo viên trong phòng kinh ngạc.
Đây là sao?
Mặt trời mọc phía tây sao?
Cố An Hảo vậy mà đi học đúng giờ! Thậm chí chủ động học tập hỏi bài!
Đây tuyệt đối là tin lớn nhất trường, cùng lắm tới trưa đã truyền khắp trường học.
Mà nữ nhân vật chính là bạn học Cố An Hảo, lúc này đang ăn trưa ở nhà ăn trường học.
“Cậu thật sự muốn chạy nước rút trước cuối tháng sao?” Buổi sáng. Hoàng Mậu chỉ cho là An Hảo nhất thời nói chuyện hoang đường, nhưng đến trưa, nhìn thấy tình trạng của An Hảo, không thể không tin là cô nghiêm túc.
An Hảo không vội vã trả lời, chỉ vừa ăn vừa xem giờ: “Bây giờ cách kỳ thi cuối tháng còn 29 ngày, chỉ đạt tới tiêu chuẩn mà thôi, cũng không khó lắm, chỉ là phải khổ sở đọc sách cả ba năm một lần mà thôi.”
“Vậy cũng được, dù sao ba năm qua cậu cũng không nghiêm túc đọc sách, mình nhớ bài thi năm lớp 10 của cậu còn đặt ở trong ngăn kéo, nhìn còn mới tinh.”
“Có điều, An Hảo cậu bị cái gì kích thích thế? Không phải đã nói thi vào trường cao đẳng không có vấn đề, đại học cũng không sao? Sao đột nhiên…”
An Hảo chống cằm: “Mình hạ chiến thư với người khác, vì mặt mũi phải đấu tranh.”
“Hạ chiến thư? Với ai?”
An Hảo cười hí mắt: “Tả Hàn Thành.”
“Lại tới!”
“Bây giờ người ta đã hoàn toàn trở thành nam thần quốc dân rồi, cho dù nam thần không xuất đầu lộ diện, cậu cũng không phải bánh bèo não tàn duy nhất theo đuổi nam thần, thật không dễ dàng!”
An Hảo không thể giải thích, chỉ thở dài lắc đầu.
Các cậu là kẻ ngu!
Ăn trưa xong, An Hảo đang chuẩn bị lên thư viện trường qua thời gian, Thần Thần và Hoàng Mậu muốn về phòng ngủ ngủ một tiếng, chờ buổi chiều có tiết học lại đến.
Vì vậy một mình An Hảo đến thư viện, lúc đi vào, muốn tìm sách hướng dẫn ghi chép học bài tốc hành.
Thật vật vả tìm được, sau khi lấy xoay người đến làm thủ tục mượn sách.
Nhưng vừa xoay ra cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong kệ sách cách đó không xa đi ra.
An Hảo lập tức muốn đi chỗ khác, tránh anh ta, nhưng đã muộn, Dịch Trạch Dương đã nhìn thấy cô, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, đi tới cô.
Cảm giác được thân ảnh kia đến gần mình, cô siết chặt sách trong tay.
Trong thư viện có không ít người, từ giáo viên đến học sinh, còn có nhân viên làm việc của thư viện đều ở đây, tin rằng Dịch Trạch Dương sẽ không làm gì mình, chỉ cứng đờ đứng tại chỗ bất động.
Dịch Trạch Dương cầm sách phân tích tài chính tiếng Pháp trong tay, là tài liệu mấy ngày nữa phải giảng, ánh mắt An Hảo chỉ liếc qua trong tay anh một cái, anh đã đi tới.
Một khắc anh ta đến gần, An Hảo theo bản năng lui về sau một bước nhỏ, mùi hương quen thuộc trên người anh ta làm cho cô nhớ tới hành động mình mượn men rượu ôm hôn anh ta, nhất thời không biết đối mặt với anh ta thế nào.
“Đi ra ngoài theo anh.” Dịch Trạch Dương cũng không hỏi gì cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhẹ giọng nói.
An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Dịch giáo sư, tôi còn phải nhân dịp thời gian nghỉ trưa học cách ghi chép nhanh chóng, tôi phải về lớp học trước.”
Dịch Trạch Dương vừa nói xong năm chữ kia liền xoay người rời đi, nghe thanh âm cô ở sau lưng, dừng bước quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt của anh ta có chút lãnh đạm, An Hảo không nhìn ra ưu tư của anh.
Nhưng nghĩ tới hôm ấy anh ta nghe lời Tả Hàn Thành nói trong điện thoại, cô càng không muốn đi ra ngoài cùng anh ta, chỉ sợ mình không ngăn được anh chất vấn.
“An Hảo, anh tôn trọng tất cả của em. Nhưng không có nghĩa là anh có thể buông thả em bất cứ lúc nào, em hy vọng anh phá vỡ nội quy, trực tiếp nói chuyện thẳng thắn với em ở trong thư viện? Ngay trước mặt những giáo sư và học sinh? Hay là hy vọng anh tìm được lớp học của em, đến lớp em nói?”
“… Anh muốn đi đâu?”
Dịch Trạch Dương mím môi, lạnh nhạt xoay người: “Đi ra ngoài với anh trước.”
An Hảo không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn dời bước chân nặng nề đi ra ngoài theo anh.
Sau khi đi ra thư viện, phía trước là hành lang dài, Dịch Trạch Dương đi hơi nhanh, không kiên nhẫn đi bên cạnh cô hoặc chờ cô như ngày thường.
Anh ta và Tả Hàn Thành đều cao 180cm, chân dài như vậy, cô căn bản không theo kịp, cuối cùng chỉ có thể chạy theo.
Dịch Trạch Dương không quay đầu nhìn cô, nhưng hiển nhiên chắc chắn cô đi theo sau lưng anh.
Đến khi ra hành lang, anh ta trực tiếp quẹo vào rừng cây nhỏ sau thư viện.
Rừng cây nhỏ trong bệnh viện ah… Vừa thần bí vừa mập mờ, nơi dành riêng cho tình nhân….
Sao anh ta dẫn cô đến đây?
An Hảo không dám nghĩ nhiều, bước nhanh đi theo.
Cũng may bây giờ là ban ngày, trong rừng cây nhỏ không có nam sinh nữ sinh lén yêu sớm, bên trong rất trống rất an tĩnh.
Cũng vì an tĩnh như thế, tim An Hảo đập bịch bịch, không biết phải đối mặt với lời trách cứ của Dịch Trạch Dương như thế nào.
“… Quả nhiên tình tiết trong tiểu thuyết và trong phim đều là giả, trên thế giới này căn bản không có Tề thiên đại thánh đạp mây tới cứu người, An Hảo của chúng ta chịu uất ức nhiều năm như vậy, cũng không có ai tới ra mặt cho cậu ấy, đúng là ấm ức mà!”
Thần Thần nhìn An Hảo dùng phấn che dấu đỏ trên mặt, càng nhìn càng giận.
Động tác đánh phấn của An Hảo cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát, tiếp tục đánh phấn, không lên tiếng.
An Hảo hiếm có lúc đi học vào 8 giờ sáng, mấy bạn học gần chỗ ngồi của cô đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Tựa như cô xuất hiện đúng giờ trong lớp học là chuyện lớn vậy.
Cô cũng không muốn tới sớm như vậy có được hay không, nhưng nếu Tả Hàn Thành đã đáp ứng thi cuối kỳ các môn đạt được điểm tiêu chuẩn, thì tương đương với hạ chiến thư.
Tuy nói chỉ vì một câu cam kết mà về trường học học tập cho giỏi, rất ngây thơ.
Nhưng năm năm nay chưa từng có ai quản cô, cũng không có ai quan tâm thành tích của cô tốt hay xấu, cho dù thành tích của cô tốt, người Cố gia cũng sẽ không coi ra gì, bị xem nhẹ lâu, dần dần chết lặng.
Bất luận Tả Hàn Thành có mục đích gì, ít ra hiện tại có người đang chờ xem thành tích của cô, cho dù Cố An Hảo cô bánh bèo cũng phải tranh chút sức lực.
Không phải chỉ đạt tiêu chuẩn các môn thôi sao! Một tháng không ôm chân phật, đạt tiêu chuẩn mà thôi! Tuyệt đối không làm khó được cô!
Lần đầu tiên An Hảo sau khi tan học vì nghe không hiểu nội dung thầy nói mà đuổi theo đến phòng giáo viên hỏi lại, hành động này dọa các giáo viên trong phòng kinh ngạc.
Đây là sao?
Mặt trời mọc phía tây sao?
Cố An Hảo vậy mà đi học đúng giờ! Thậm chí chủ động học tập hỏi bài!
Đây tuyệt đối là tin lớn nhất trường, cùng lắm tới trưa đã truyền khắp trường học.
Mà nữ nhân vật chính là bạn học Cố An Hảo, lúc này đang ăn trưa ở nhà ăn trường học.
“Cậu thật sự muốn chạy nước rút trước cuối tháng sao?” Buổi sáng. Hoàng Mậu chỉ cho là An Hảo nhất thời nói chuyện hoang đường, nhưng đến trưa, nhìn thấy tình trạng của An Hảo, không thể không tin là cô nghiêm túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hảo không vội vã trả lời, chỉ vừa ăn vừa xem giờ: “Bây giờ cách kỳ thi cuối tháng còn 29 ngày, chỉ đạt tới tiêu chuẩn mà thôi, cũng không khó lắm, chỉ là phải khổ sở đọc sách cả ba năm một lần mà thôi.”
“Vậy cũng được, dù sao ba năm qua cậu cũng không nghiêm túc đọc sách, mình nhớ bài thi năm lớp 10 của cậu còn đặt ở trong ngăn kéo, nhìn còn mới tinh.”
“Có điều, An Hảo cậu bị cái gì kích thích thế? Không phải đã nói thi vào trường cao đẳng không có vấn đề, đại học cũng không sao? Sao đột nhiên…”
An Hảo chống cằm: “Mình hạ chiến thư với người khác, vì mặt mũi phải đấu tranh.”
“Hạ chiến thư? Với ai?”
An Hảo cười hí mắt: “Tả Hàn Thành.”
“Lại tới!”
“Bây giờ người ta đã hoàn toàn trở thành nam thần quốc dân rồi, cho dù nam thần không xuất đầu lộ diện, cậu cũng không phải bánh bèo não tàn duy nhất theo đuổi nam thần, thật không dễ dàng!”
An Hảo không thể giải thích, chỉ thở dài lắc đầu.
Các cậu là kẻ ngu!
Ăn trưa xong, An Hảo đang chuẩn bị lên thư viện trường qua thời gian, Thần Thần và Hoàng Mậu muốn về phòng ngủ ngủ một tiếng, chờ buổi chiều có tiết học lại đến.
Vì vậy một mình An Hảo đến thư viện, lúc đi vào, muốn tìm sách hướng dẫn ghi chép học bài tốc hành.
Thật vật vả tìm được, sau khi lấy xoay người đến làm thủ tục mượn sách.
Nhưng vừa xoay ra cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong kệ sách cách đó không xa đi ra.
An Hảo lập tức muốn đi chỗ khác, tránh anh ta, nhưng đã muộn, Dịch Trạch Dương đã nhìn thấy cô, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, đi tới cô.
Cảm giác được thân ảnh kia đến gần mình, cô siết chặt sách trong tay.
Trong thư viện có không ít người, từ giáo viên đến học sinh, còn có nhân viên làm việc của thư viện đều ở đây, tin rằng Dịch Trạch Dương sẽ không làm gì mình, chỉ cứng đờ đứng tại chỗ bất động.
Dịch Trạch Dương cầm sách phân tích tài chính tiếng Pháp trong tay, là tài liệu mấy ngày nữa phải giảng, ánh mắt An Hảo chỉ liếc qua trong tay anh một cái, anh đã đi tới.
Một khắc anh ta đến gần, An Hảo theo bản năng lui về sau một bước nhỏ, mùi hương quen thuộc trên người anh ta làm cho cô nhớ tới hành động mình mượn men rượu ôm hôn anh ta, nhất thời không biết đối mặt với anh ta thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi ra ngoài theo anh.” Dịch Trạch Dương cũng không hỏi gì cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhẹ giọng nói.
An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Dịch giáo sư, tôi còn phải nhân dịp thời gian nghỉ trưa học cách ghi chép nhanh chóng, tôi phải về lớp học trước.”
Dịch Trạch Dương vừa nói xong năm chữ kia liền xoay người rời đi, nghe thanh âm cô ở sau lưng, dừng bước quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt của anh ta có chút lãnh đạm, An Hảo không nhìn ra ưu tư của anh.
Nhưng nghĩ tới hôm ấy anh ta nghe lời Tả Hàn Thành nói trong điện thoại, cô càng không muốn đi ra ngoài cùng anh ta, chỉ sợ mình không ngăn được anh chất vấn.
“An Hảo, anh tôn trọng tất cả của em. Nhưng không có nghĩa là anh có thể buông thả em bất cứ lúc nào, em hy vọng anh phá vỡ nội quy, trực tiếp nói chuyện thẳng thắn với em ở trong thư viện? Ngay trước mặt những giáo sư và học sinh? Hay là hy vọng anh tìm được lớp học của em, đến lớp em nói?”
“… Anh muốn đi đâu?”
Dịch Trạch Dương mím môi, lạnh nhạt xoay người: “Đi ra ngoài với anh trước.”
An Hảo không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn dời bước chân nặng nề đi ra ngoài theo anh.
Sau khi đi ra thư viện, phía trước là hành lang dài, Dịch Trạch Dương đi hơi nhanh, không kiên nhẫn đi bên cạnh cô hoặc chờ cô như ngày thường.
Anh ta và Tả Hàn Thành đều cao 180cm, chân dài như vậy, cô căn bản không theo kịp, cuối cùng chỉ có thể chạy theo.
Dịch Trạch Dương không quay đầu nhìn cô, nhưng hiển nhiên chắc chắn cô đi theo sau lưng anh.
Đến khi ra hành lang, anh ta trực tiếp quẹo vào rừng cây nhỏ sau thư viện.
Rừng cây nhỏ trong bệnh viện ah… Vừa thần bí vừa mập mờ, nơi dành riêng cho tình nhân….
Sao anh ta dẫn cô đến đây?
An Hảo không dám nghĩ nhiều, bước nhanh đi theo.
Cũng may bây giờ là ban ngày, trong rừng cây nhỏ không có nam sinh nữ sinh lén yêu sớm, bên trong rất trống rất an tĩnh.
Cũng vì an tĩnh như thế, tim An Hảo đập bịch bịch, không biết phải đối mặt với lời trách cứ của Dịch Trạch Dương như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro