Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Sau khi kết thú...

Đào Hỷ Hỷ

2024-10-16 09:48:23

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Kết quả không dự đoán được đột nhiên Thần Thần đứng lên, làm tư thế cúi đầu xin lỗi với Dịch Trạch Dương ở đằng xa, ngọt ngào nói: “Giáo sư, em là Thần Thầnt, sau khi kết thúc tọa đàm, thầy có thể gọi em tới văn phòng nói chuyện, em nhất định sẽ ngoan ngoãn tới.”

Phòng học vốn đang yên tĩnh đột nhiên truyền ra tiếng xì xào bàn tán, tất cả đều có biểu cảm buồn nôn.

Dám ở trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh đùa giỡn giáo sư, quả nhiên không hổ nhóm ba người nổi danh ác bá trung học A.

Kết quả vị giáo sư bị học sinh đùa giỡn lại mỉm cười như cũ, hoàn toàn không bị bạn học kia dọa sợ, ánh mắt lướt qua Thần Thần sau đó nhìn tới An Hảo đang hận không thể biến mất ngay lập tức.

Thấy anh đang nhìn An Hảo, Thần Thần vẫn duy trì dáng đứng bất động, bàn tay thả xuống ra sức kéo An Hảo đứng lên.

“Mau đứng lên, giáo sư Dịch nhất định thấy động tác dùng đồng phục che đầu của cậu, mau đứng lên xin lỗi giáo sư ngay.”

An Hảo không chịu nổi phủi tay cô ấy: “Cậu háo sắc thì tự mình háo sắc đi, đừng có kéo mình xuống nước.”

Thần Thần kinh ngạc trừng cô: “Không phải nói trai đẹp là cùng nhau ngâm nước sao? Cậu không giúp mình thì cũng phải chống đỡ cho mình chứ, người ta là giá sư lại đang nhìn cậu, mau đứng lên cho mình.”

Hoàng A Mao ở bên cạnh không nhìn được nữa, bỗng nhiên vươn tay ở trong bóng tối thọt lét một cái.

Nách An Hảo bị thọt lúc này theo bản năng nhảy dựng lên.

Các bạn học vì An Hảo đột nhiên đứng lên mà nhao nhao, An Hảo mài răng nhưng đâm lao đành phải theo lao, ngước mắt nhìn Dịch Trạch Dương đã hoàn toàn dừng giảng bài, nụ cười như gió xuân và ánh mắt dịu dàng nhẫn nại chờ các cô giải thích.

An Hảo chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Dịch Trạch Dương, giọng nói máy móc: “Giáo sư Dịch, thật xin lỗi, em không nên ngủ trong giờ tọa đàm của lão nhân gia thầy.”

“Ôi chào An Hảo, cậu thật không biết ăn nói, giáo sư Dịch trẻ tuổi như vậy mà cậu nói già...”

Xung quanh bán tán xì xào.

Thấy vô số lời trào phúng, lần đầu tiên An Hảo cảm giác được không biết làm sao để đánh tả, đơn giản nhìn cái người đang ở trên bục giản nhìn cô.

Nhưng mà Thần Thần lại anh dũng kéo cô, thành khẩn nói: “Giáo sư thân yêu, em nhất định sẽ coi chừng An Hảo nhà chúng em. Cam đoan sau này lúc thầy tới tọa đàm ở trường học, cậu ấy sẽ cẩn thận nghe giảng, ánh mắt không thèm nháy.”

Phía sau vang lên tiếng cười.

An Hảo thật muốn giết chết cái cô ngốc Thần Thần này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dịch Trạch Dương cười khẽ: “An Hảo phải không?”

Nghe thấy âm thanh của Dịch Trạch Dương, An Hảo ngẩng đầu lên.

“Sau khi kết thúc, tới văn phòng của tôi nói chuyện một chút.”

“...”

Thần Thần bị kích thích quay đầu nhìn An Hảo, kết quả người đã bị An Hảo nhanh chóng kéo ngồi xuống ghế.

“Không phải giáo sư Dịch bảo mình đến văn phòng nói chuyện à? Sao lại tìm cậu?” Thần Thần giận dữ vươn tay túm tay An Hảo: “Hôm nay cậu làm sao vậy? Nói rõ cho mình, không giúp mình giữ mặt mũi thì thôi còn làm chậm trễ mình ngâm nước giáo sư.”

An Hảo làm áo biết được mình chạm vào đầu thái tuế, lần lượt không có ngày yên ổn.

“Ngâm cái gì mà ngâm, một người đàn ông sắp kết hôn thì có gì tốt mà ngâm hả?”

“Anh ta sắp kết hôn hả? Sao cậu biết?”

Tọa đàm tiếp tục, Dịch Trạch Dương xem như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục nghiêm cẩn diễn thuyết cho học sinh.

An Hảo chống cằm, biểu cảm khổ sở, không biết nên trả lời vấn đề của Thần Thần như thế nào, cũng không biết tình cảnh lát nữa ra sao.

Một tiếng sau, An Hảo từ phòng học đi ra.

Dịch Trạch Dương không phải là giảng viên cố định của trung học A cho nên phòng làm việc là gian dự phòng khác cùng tầng với phòng hiệu trưởng.

An Hảo đến cửa phòng không thấy Dịch Trạch Dương trong phòng làm việc.

Lúc này có lẽ anh đang đi ăn trưa với lạnh đạo nhà trường, cô trực tiếp định xoay người rời đi, chiều lại quay lại.

Vừa xoay người thì phát hoảng, gương mặt khiếp sợ nhìn Dịch Trạch Dương không biết lúc nào đã về tới cửa, liền lảo đảo lùi ra sau.

Thoáng nhìn qua bộ dạng suýt bị dọa vỡ mật của An Hảo, Dịch Trạch Dương không có biểu cảm gì cũng không nói gì mà bước vào văn phòng.

An Hảo đứng ở cửa, thấy anh vẫn đứng quay lưng với bản thân, cầm tài liệu trong tay đặt lên bàn làm việc, lúc cô không biết có nên đi vào hay không thì mới nghe anh nói: “Vào đi.”

“...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô đành đi vào, đứng cách anh 2m thì đứng lại.

Đợi đến khi người đàn ông xoay người, An Hảo cúi đầu, không biết nên đối mặt với người đã rời đi 5 năm như thế nào.

“Bạn học An Hảo, trên đất có gì có thể hấp dẫn em đến thế sao?”

âm thanh của Dịch Trạch Dương như mang theo ý cười.

An Hảo ý thức được mình vẫn luôn cúi đầu, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy ánh mắt anh dịu dàng như thế, không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, theo bản năng cắn môi, không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Dịch.,... Dịch giáo sư.”

Dịch Trạch Dương thu liễm ý cười: “Em gọi anh là gì?”

An Hảo vắt chéo tay sau lưng, mười ngón tay giao vào nhau, có chút khẩn trương: “Dịch giáo sư...”

Lúc này nhìn thấy ánh mắt Dịch Trạch Dương lãnh đạm, An Hảo vội nói: “Chuyện hôm nay thật xin lỗi, vốn em không muốn quấy rầy buổi tọa đàm của thầy nhưng mà chị em tốt của em bình thường hay quấy rối, nhất thời không giữ đúng chừng mực, thầy đứng...”

Thấy cô cố chấp không chịu sửa xưng hô, Dịch Trạch Dương nhìn mái tóc ngắn trên đầu cô, cuối cùng cũng không ép cô nữa: “Có phải chưa ăn cơm trưa hay không?”

“Em không đói bụng.”

Dịch Trạch Dương không nghe ý tứ muốn thoái thác của cô, trực tiếp cầm chìa khóa xe trên bàn làm việc chạy ra ngoài.

“Đi thôi, mang em đi ăn gì trước đã.”

An Hảo đứng bất động trong phòng làm việc: “Không cần, em không đói, nếu thầy không có việc gì thì em đi trước, bạn học của em đang chờ.”

Dịch Trạch Dương dừng chân nghiêng người nhìn cô: “Năm năm không gặp em định dùng thái độ và giọng điệu đó nói chuyện với anh sao?”

An Hảo cúi đầu: “Vậy em nên dùng giọng điệu gì đây?”

Như hiểu rõ tính cách hay che giấu và bướng bỉnh của cô, Dịch Trạch Dương than thở: “Vậy thì đi căn trưa cùng anh có được không? ok?”

“...”

“Anh ra nước ngoài năm năm, về chưa được nửa năm, đối với thành phố A có chút thay đổi, nhiều nơi cảm thấy xa lạ. Nếu em không muốn giới thiệu đồ ăn ngon ở đây thì anh sẽ mang em tới canteen trường học.”

An Hảo đành ngoan ngoãn đi theo anh: “Vậy thì đi ăn tôm biển đi, phố đối diện trường học có một nhà hàng, vừa mới mở, hoàn cảnh rất tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Số ký tự: 0