Liên Hoa Lâu (Ngoại)

Chương 8 - Chương 8

Quảng Duyên

2024-04-11 21:02:09

--Chương 8:

Lão phú hộ một thân mập mạp xụi lơ, mặt ngó lên trời, nhân sinh của lão chưa bao giờ trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như hôm nay.

- Lão gia, người nhận thưởng đến rồi.

Lão phú hộ nghe gọi thì ừ một tiếng, tạm ngưng hoài nghi nhân sinh, lão đứng dậy chậm như rùa chỉnh sửa lại y phục, chuẩn bị đón khách.

Lão bước ra khỏi miếu Long Vương, cố nặn ra nụ cười tự nhiên, ôm quyền hành lễ. - Hai vị thiếu hiệp, xin chúc mừng.

Lý Liên Hoa lịch sự đáp lễ, cười tủm tỉm:

- Hẳn là thất vọng lắm nhỉ? Bày ra cuộc thi khó khăn như thế, nếu không phải A Phi nhà ta lợi hại, chỉ sợ không ai lấy được cá của ông.

Lão phú hộ lau lau mồ hôi trán:

- Không dám không dám, long phượng ẩn mình không ai biết được, ta cũng được một phen mở rộng tầm mắt đi.

Lời này nói ra là lão hoàn toàn thật lòng, lão chẳng qua chỉ là một lái buôn nho nhỏ, rủng rỉnh chút tiền, chuyện nhân sĩ giang hồ mà lão biết cũng đều là qua những câu chuyện truyền miệng. Ngộ nhỡ lão mà biết lai lịch hai vị đây chắc sẽ lăn ra ngất mất.

Con cá ngừ vây xanh vốn được treo trên cao đang chờ hạ xuống, chưa kịp hạ đã tuột dây rơi đùng trên mặt đất ngay bên cạnh Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa giật bắn người sắc mặt tái mét hơi thở có chút hỗn loạn lảo đảo như sắp ngã. Địch Phi Thanh vội vươn tay đỡ hắn, dùng Bi Phong Bạch Dương tầng thứ tám chậm rãi tỉ mỉ ép vào trong ngực hắn, đoạn quay sang hỏi lão phú hộ.

- Ngọc trai đâu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão phú hộ hơi sững người quan sát, nghe hỏi thì sực tỉnh lấy từ trong ngực ra chiếc hộp nho nhỏ tinh xảo, bên trong có hai viên ngọc trai màu xanh lam nhàn nhạt như nước biển, vô cùng thanh nhã.

Loại này thuộc nhóm cao giá trên thị trường, hơn nữa màu sắc hiếm thấy, lão cũng tiếc lắm ấy, nhưng biết sao được, có chơi có chịu, cũng tại lão đánh giá thấp bờ biển này.

Địch Phi Thanh nhận lấy chiếc hộp ngay lập tức ôm người quay lưng rời đi, lão phú hộ chưng hửng lớn tiếng gọi theo.

- Ơ này, con cá thì sao?

Địch Phi Thanh hai chữ "không cần" tính mở miệng nói thì đống trắng trắng trong lòng đột nhiên cựa quậy, cố ngóc đầu lên nhìn lão phú hộ mỉm cười ôn hòa.

- Năm mươi lượng, ta để con cá đó lại cho ông.

6.

Bên bờ Đông Hải, cách miếu Long Vương hơn hai dặm, có một toà Liên Hoa Vân Cát Tường Lâu được phỏng theo Y quán Liên Hoa Lâu của Lý Liên Hoa năm xưa, nhưng rộng rãi đầy đủ tiện nghi hơn, chứa được nhiều người hơn, chuồng chó cũng khang trang hơn, quan trọng là toà lầu này được dựng kiên cố trên mặt đất, không chạy đi đâu được.

Phương Đa Bệnh khi đó cho người thi công ngôi nhà này, tìm loại gỗ đắt nhất, tuyển thợ mộc giỏi nhất, khắc loại hoa sen và mây cát tường đẹp nhất, chọn một mảnh đất màu mỡ nhất, lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển đón mặt trời mọc.

Trong suốt quá trình xây dựng Phương Đa Bệnh không vắng mặt một ngày nào, mỗi một cây cột đều giám sát chặt chẽ.

Đến nỗi tất cả thầy thợ ở đó đều thuộc nằm lòng câu cửa miệng của hắn.

- Đóng chặt xuống đất cho ta! Lý Hồ Ly, nửa đời sau huynh đừng mong cõng cái mai rùa chạy đi đâu được nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương đại công tử đa sầu đa cảm không

gì nhiều bằng tiền, với tiềm lực tài chính

cùng gia thế của hắn, toà lầu tương đối cầu

kỳ chỉ mất nửa tháng để hoàn thành, khi mới

đến thi công không ai biết một phò mã

tương lai vì cái gì lại chạy đến nơi quỷ quái

này xây nhà, chỉ đoán mò hẳn là hắn muốn

làm quà tặng công chúa sau khi hai người

thành thân, thế nhưng về sau mỗi ngày đều

được nghe hắn càm ràm mới vỡ lẽ, ô, hoá ra

không phải tặng cho công chúa, mà là tặng

cho người tên Lý Hồ Ly kia.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Lâu (Ngoại)

Số ký tự: 0