Chương 39
Vu Triết
2024-11-20 21:35:15
underwater_city_thinkstock_360x270_7
Chương 39: Bắt đầu trở về điểm xuất phát
Bàng Ca đi vào “phòng giải phẫu” của Mogab, tựa ở trên tường nhìn Mogab đang cẩn thận kiểm tra lỗ vào trên đầu Trình Khản: “Tình hình thế nào?”.
“Còn có thể”, Mogab kiểm tra xong rồi xoay người, mở nắp một hộp kim loại kín, trong cái hộp không lớn này có đặt một hộp nhỏ trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có một con chip rất nhỏ, độ dài chưa tới 1cm, còn mảnh hơn kim tiêm, “Đặt cái này vào có thể kéo dài khoảng ba bốn tháng”.
“Cuối cùng cũng chết phải không?”. Bàng Ca chậm rãi đi tới bên giường, cúi người lấy xuống mặt nạ trên mặt, nhìn Trình Khản đã bị gây mê: “Đáng tiếc”.
“Còn cậu, có cảm giác gì?”. Mogab mở nắp hộp, dùng một ống tròn nhỏ hút con chip lên, chậm rãi đưa vào trong cái lỗ trên đầu Trình Khản, tay của ông ta rất vững, không hề run rẩy, tất nhiên, nếu như có run cũng không vấn đề gì, chip có chức năng khóa tự động, có thể cố định ở vị trí phù hợp nhất cho mình, chuyện này với Mogab mà nói đơn giản tựa như ăn cơm.
“Rất tệ, lúc nào cũng khó chịu”. Bàng Ca mỉm cười, nhìn xuống tay mình, những sọc vốn có màu đỏ đã bắt đầu hơi bầm tím, sắc tím thẫm mơ hồ lộ ra dưới lớp da.
“Cũng tốt, phải kết thúc rồi”.
“Có tin tức của Naga không?”. Bàng Ca ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, thân thể giống như một cái vật rỗng nhồi đầy bông, mỗi một động tác đều phải cần y dùng hết sức mới có thể làm được.
“Lối đi ngầm bị khởi động, bọn họ khẳng định đã tìm được”, Mogab đặt chip xong liền mở máy theo dõi bên cạnh, nhìn dữ liệu phản hồi của con chip, “Hà Khải cũng đã chuyển tài liệu sao chép tới, có điều là mã hóa, cậu có hứng thú không?”.
“Không có hứng thú”. Bàng Ca đứng lên đeo lại mặt nạ, đi ra tới cửa: “Tôi chỉ muốn xem trò vui, ví dụ như… hủy diệt”.
Bàng Ca trở lại chỗ của mình, trên sân thượng, gió biển thổi rất mạnh, y cảm giác bản thân bị gió thổi đến lung lay, thân thể này thực sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thường Phi đứng sát mép sân thượng, vẫn không nhúc nhích, nhìn như một pho tượng.
Bàng Ca đi tới bên cạnh hắn, nhìn mặt biển đen nhánh, đây là cảnh sắc y yêu thích, bầu trời u ám, sóng đen cuồn cuộn, gió lạnh thấu xương, còn có hơi thở tuyệt vọng trong không khí.
“Gió lớn quá”, Thường Phi nhíu mày, “Đi xuống đi”.
“Không cần”, Bàng Ca giang rộng hai tay, “Không biết ta còn cơ hội nhìn thấy tất cả chìm vào đáy biển hay không, cảnh tượng thú vị như vậy, ta đã chờ rất lâu, không nhìn thấy thì thật đáng tiếc”.
“Tôi sẽ mang anh đi nhìn”. Thường Phi quay đầu nhìn Bàng Ca, giơ tay muốn ôm lấy y, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, bất luận giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì, Bàng Ca vĩnh viễn là Bàng Ca, là vị thần bóng tối không thể chạm vào, vĩnh viễn đứng ở nơi cao nhất trong lòng hắn.
“Thường Phi”. Bàng Ca thu cánh tay về.
Thường Phi nhanh chóng quỳ một gối bên cạnh Bàng Ca, cúi đầu, hắn rất quen thuộc giọng điệu này.
“Kiểm kê nhân số tòa thành”, Bàng Ca vẫn nhìn ra khơi xa, “Chuẩn bị sẵn sàng, mọi chuyện phải do một tay cậu làm, không được để bất kỳ ai phát hiện, Mogab sẽ nói cho cậu biết thời gian”.
“Đã rõ”. Thường Phi trả lời.
“Sau chuyện này…”. Bàng Ca cúi đầu nhìn hắn, bàn tay nhẹ nhàng nắm tóc hắn, “Nếu như Mogab thành công, ta sẽ nói cho cậu biết nên làm thế nào, nếu như không thành công, Trình Khản sẽ mang cậu đi”.
“Không cần”, Thường Phi kiên quyết từ chối sự sắp xếp của Bàng Ca.
“Thật không?”. Bàng Ca cười cười, y vốn muốn cười lớn tiếng một chút, nhưng chẳng đủ sức.
“Nếu như không thành công, tôi sẽ ở lại tham gia thịnh yến”.
“Được”.
“Còn có một việc”, Bàng Ca suy nghĩ một chút, “Đi xem bên mục sư… có động tĩnh gì không”.
“Vâng”.
Đến Tự Do thành, nếu chỉ là thăm dò tình hình thì đó không phải là chuyện khó khăn với Thường Phi, đặc biệt nếu không dẫn theo người, hắn có thể dễ dàng vòng qua thủ vệ của đội chiến đấu Tự Do thành.
Thường Phi nấp sau một tảng đá, Tự Do thành phía xa trông rất bình thường không có gì khác biệt, hoàn toàn yên tĩnh và thanh bình như trước đây.
Phía trước có một trạm gác, bên trong chỉ có một người, bên này là lối ra của vách đá nằm phía sau Tự Do thành, trước mặt là biển rộng, phòng vệ của Tự Do thành sẽ nới lỏng một ít, bởi vì nếu bọn họ mang theo đội ngũ thì sẽ rất khó tiến vào từ bên này.
Thường Phi men theo vật chắn là tảng đá chậm rãi đến gần tên lính gác, người nọ chắc là thành viên mới của đội chiến đấu, không có nhiều kinh nghiệm, thời gian dừng lại ở từng vị trí quá dài, vì thế Thường Phi cũng đủ thời gian để tiếp cận.
Mãi đến khi Thường Phi chỉ còn cách người nọ một mét thì người này mới phát hiện Thường Phi, người nọ muốn giơ tay nhấn chuông báo động, nhưng hai con dao trong tay Thường Phi đã bay ra ngoài, một con ghim vào cổ tay đang nâng lên của gã, con còn lại ghim vào cổ họng gã.
Quần áo của Tự Do thành thực sự quá kém, mặc vào người không hề có cảm giác thoải mái, vóc người người nọ xấp xỉ với Thường Phi, nhưng quần áo mặc vào vẫn khiến hắn thấy rất bất tiện, luôn cảm thấy chật chội ở đâu đó.
Quần áo ở tòa thành không giống vậy, Bàng Ca có yêu cầu rất cao về sự thoải mái của quần áo, y không có bất kỳ kiểm soát gì với việc sử dụng vật liệu ở những phương diện này.
“Ta khác với mục sư, ta chẳng qua chỉ muốn hiện tại, lúc này, cái mục sư muốn là tương lai, cho dù là tương lai không thuộc về ông ta”.
Rất lâu trước đây, lúc Bàng Ca nói với hắn những lời này, trong mắt đều là khinh thường.
Thường Phi cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng hắn biết vật liệu ở Tự Do thành cũng không thiếu thốn như mục sư thể hiện ra ngoài, chỉ là ông ta muốn giữ lại những thứ này cho công dụng khác.
Dã tâm quả thật là một thứ đáng sợ.
Thường Phi dựng thẳng cổ áo, cúi đầu đi trên con đường đá ở Tự Do thành, người đi qua đi lại bên cạnh đều bận rộn chuyện của riêng mình, không ai chú ý đến hắn, nơi này bình thường luôn có gương mặt xa lạ xuất hiện, hầu hết mọi người đều không hiếu kỳ nhiều lắm.
Chỉ là hắn không thể tiếp tục đi đến trung tâm Tự Do thành, nơi đó có đội viên đội chiến đấu, có rất nhiều người biết đến hắn, hơn nữa tính cảnh giác cũng sẽ cao hơn.
Hắn tìm một góc tường rồi đứng lại, quan sát bốn phía, không phát hiện dị thường nào.
Thời điểm hắn đang muốn tìm trạm cung cấp vật liệu xem có thay đổi gì không, Thường Phi nghe được tiếng bước chân, đây là âm thanh phát ra khi có rất nhiều người cùng bước đi, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, là người của đội chiến đấu.
Hắn xoay người, chậm rãi tránh về hướng ngược lại.
Người của đội chiến đấu có vẻ như muốn đi ra ngoài, ra ngoài để làm gì? Thường Phi biết bọn họ vừa mới trở về từ chuyến đi săn vài ngày trước, trong khoảng thời gian ngắn như thế sẽ không có nhiều người đi ra ngoài thế này.
Tiếng bước chân phía sau dần dần đi xa, lúc Thường Phi đang muốn rời đi, lại cảm giác được có người đang đi về phía hắn.
“Thường Phi”.
Thường Phi dừng bước, giọng nói này được nén xuống rất thấp, nhưng hắn vừa nghe đã hiểu, là Kiệt Tu.
“Ừ”. Hắn xoay người, thấy được Kiệt Tu đứng trước mặt.
“Anh tới đây làm gì?”. Kiệt Tu đảo mắt bốn phía, không ai chú ý tới bên này, cậu không hi vọng có người phát hiện ra Thường Phi.
Tuy rằng đại đa số thời gian Trình Khản ở trên đảo đều nán lại Tự Do thành, nhưng cậu biết Trình Khản và tòa thành có liên hệ nào đó, loại liên hệ này thậm chí vượt qua Tự Do thành.
Mỗi lần cậu và Thường Phi xung đột đều sẽ vô tình hoặc cố ý tách khỏi đối phương, nhưng cậu không nghĩ tới hôm nay Thường Phi sẽ lẻn vào Tự Do thành.
“Người của cậu đi đâu vậy”. Thường Phi đứng ở góc tường, hắn không che giấu mục đích của chính mình.
“Tìm người”, Kiệt Tu cũng trả lời rất thẳng thắn, “Tìm Sa Tả”.
“Không tìm được đâu, đừng phí sức”, Thường Phi cười một tiếng.
“Tôi biết, còn phải kiểm tra cửa động cạnh biển”, Kiệt Tu hạ giọng, “Trình Khản đang ở chỗ các người phải không”.
“Ừ, yên tâm, anh ta khá ổn”.
“Tôi muốn gặp anh ấy”.
“Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời”.
“Anh hãy quay về từ bên phải, đừng đi đường cũ”. Kiệt Tu nói xong vội vã xoay người rời đi, đuổi theo đội viên của mình, cậu không thể làm lỡ quá nhiều thời gian, điều đó sẽ khiến Hồ Sâm hoài nghi.
…
Naga lẳng lặng ngồi ở bên tường, một chân gập, một chân duỗi, đây là tư thế quen thuộc của hắn, hắn đã giữ tư thế này một lúc lâu.
Hắn không có cảm giác gì, cũng không thấy khó chịu, cũng không định thay đổi tư thế, bởi vì Sa Tả vẫn gối đầu lên chân hắn nằm trên mặt đất, chăm chú nhìn vào vật cầm trong tay.
Hắn có thể cảm giác được Sa Tả đang khó chịu, có lẽ là đau đầu, có lẽ là đói bụng, có lẽ còn khó chịu ở chỗ khác, nhưng ánh mắt của Sa Tả vẫn liên tục dừng lại trên màn hình đầy các kí tự kỳ lạ.
“Tôi hoài nghi tôi phải chết ở chỗ này rồi”. Sa Tả đặt máy xuống, xoa bóp ấn đường, những kí hiệu hỗn loạn chen chúc trong đầu cậu, cậu có thể nhận ra không ít, nhưng còn có một vài kí tự then chốt cậu không thể nhận ra, không có những chữ mấu chốt này, cậu không thể nào hiểu hết ý nghĩa câu nói.
Việc này tựa như cậu đã tìm thấy ổ khóa của Trình Khản, thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ thứ nằm phía sau, nhưng tìm không được chìa khóa để mở.
“Tốt”. Naga bình tĩnh trả lời.
“Tốt cái gì?”. Sa Tả ngẩn người.
“Chúng ta chết ở chỗ này”, Naga mỉm cười, “Tốt vô cùng, chỉ có hai chúng ta”.
“Không, tôi sẽ không để anh chết ở chỗ này”, Sa Tả với tay vào trong lớp quần áo che ở đầu hắn, ngắt véo mặt hắn, “Tôi không thích căn phòng này, chúng ta chắc chắn có thể ra ngoài”.
“Tôi cũng không thích ở đây, rất… áp lực”, Naga cười, khóe miệng mang theo chút bất đắc dĩ.
Hắn dùng từ áp lực, đây là lần đầu tiên Sa Tả nghe Naga nói ra một từ đề cập đến tâm trạng, cái hình hộp này, một không gian thu hẹp hoàn toàn không có một chút hơi thở tự nhiên, với Naga mà nói quả thật rất áp lực.
Môi trường ở đảo Liệp Lang tuy rằng khắc nghiệt nhưng cuộc sống của Naga ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất, còn có biển rộng vô tận…
Cậu hít sâu một hơi, nhất định phải đi ra ngoài.
Nhất định!
“Cậu ngủ một lúc đi!”. Naga đột nhiên mở miệng.
“Hiện giờ tôi không thể ngủ, trước tiên phải hiểu rõ mấy thứ này đã”. Sa Tả lắc đầu.
“Cậu đã dùng rất nhiều thời gian”, Naga dựa vào tường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ***g ngực cậu, “Lúc tôi ngủ sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, Trình Khản từng nói ngủ là một chuyện tốt”.
“Ừ, anh ta đã ngủ bao nhiêu năm…”, Sa Tả mỉm cười, nhưng rất nhanh đã dừng lại, cậu hình như hiểu được ý nghĩa của những lời này, “Để tôi thử xem, thứ anh ta nói có thể là tiềm thức chăng?”.
Những thứ kia đều tồn tại trong đầu cậu, tất cả không hề bỏ sót, trên lí thuyết cậu nhất định có thể xem hiểu những thứ này, nhưng phương thức suy nghĩ hiện tại của cậu có lẽ không đúng, đây không phải là ký ức, Trình Khản cũng không phải đưa ký ức vào trong đầu cậu, mà chỉ là tồn trữ những nội dung này.
Đúng vậy, chỉ là tồn trữ, vì thế cậu không liên tục suy nghĩ không phải là phương pháp chính xác, việc này không giống với việc cậu có thể nhớ kỹ mọi thứ mà cậu từng trải qua, đây không phải là ký ức…
Cậu cần phóng thích những nội dung này.
Ngủ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, mặc dù Sa Tả cảm giác mình mệt chết đi, cũng rất buồn ngủ, nhưng áp lực trong đầu rất lớn, vào thời điểm này, nếu muốn thả lỏng ngủ một giấc cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cậu kéo tay Naga tới: “Anh sờ tôi đi”.
“Ừ’, Naga ôm cậu vào lòng, tay với vào trong quần áo cậu, chậm rãi vuốt ve người cậu.
Sa Tả rất thích loại vuốt ve dịu dàng của Naga, nhiệt độ trên lòng bàn tay hắn khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Cậu nhắm mắt lại, cố ý hít thở chậm rãi, cảm thụ cảm giác ấm áp lướt qua da.
Naga nghe thấy hơi thở của Sa Tả dần dần chậm lại, không bao lâu đã phát ra tiếng ngáy khẽ, hắn không dừng lại, tiếp tục vuốt nhẹ trên người Sa Tả, hắn sợ nếu như dừng lại, Sa Tả sẽ tỉnh giấc.
Hắn chưa từng vuốt ve ai để người đó đi vào giấc ngủ, loại cảm giác này rất kỳ diệu, hài lòng rất nhiều so với thời điểm hắn đi đút thức ăn cho Đức lạp Khố, thấy chúng nó vừa vui vẻ vừa đập cánh.
Hắn cảm thấy Sa Tả hiện giờ tựa như một con đức lạp khố con không có lông, hoặc là động vật nào đó, đương nhiên, Sa Tả bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều… ít nhất cậu sẽ không dễ dàng bị thương như vậy, nhưng bộ dáng yếu ớt tựa trên người hắn lúc ngủ thoạt nhìn vẫn rất vô dụng.
Qua một hồi, hô hấp của Sa Tả có chút nhanh hơn, Naga kéo một góc áo lên nhìn cậu, đôi mắt Sa Tả nhẹ nhàng chuyển động, tựa hồ là đang nằm mơ.
Là nhìn thấy những thứ kỳ quái của Trình Khản sao?
Naga sờ trên người cậu phát hiện Sa Tả bắt đầu đổ mồ hôi, căn phòng này rất ấm áp, nhiệt độ cao hơn nhiều so với trên đảo, nhưng không đủ để người đổ mồ hôi, hắn hơi lo lắng, lại sờ mũi Sa Tả, phát hiện cũng đầy mồ hôi con.
“Sa Tả”. Hắn khẽ gọi một tiếng, nhưng Sa Tả không có phản ứng.
Hắn lại nhéo nhẹ vào tay Sa Tả: “Sa Tả?”.
Sa Tả hoàn toàn không có động tỉnh sẽ tỉnh lại, chỉ là hô hấp hơi dồn dập, nhìn qua có chút vất vả.
“Ngu ngốc?”. Naga đẩy Sa Tả một cái, hắn cảm giác được Sa Tả chẳng hề khó chịu, hắn không thèm để tâm có hiểu được mật mã của Trình Khản hay không, hắn chỉ lo lắng Sa Tả sẽ không gánh vác được.
“Ngu ngốc!”. Naga ôm Sa Tả vào lòng rồi lắc người cậu, nhưng vẫn không thể đánh thức Sa Tả.
Hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chỉ có thể đặt Sa Tả nằm xuống đất, ngồi xổm bên cạnh mà nhìn, hắn quyết định nếu Sa Tả có gì đó bất thường, hắn sẽ thử đánh ngất cậu.
May mắn là sau vài phút, Sa Tả chợt mở to hai mắt, rồi chợt ngồi dậy, thiếu chút nữa đụng vào mặt Naga.
“Đồ đâu?”. Nhìn Sa Tả còn chút mơ hồ, đang trừng mắt nhìn Naga.
Naga cẩn thận nhìn cậu, cảm giác mọi thứ đều rất bình thường, vì vậy đưa cái máy đặt bên kia vào tay Sa Tả.
“Đầu tôi đau quá, sắp nổ tung rồi”. Sa Tả cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Dòng kí tự như thủy triều hiện ra trong đầu cậu khiến cậu cảm thấy hai mắt sắp vỡ tung, những thứ này giống như một tấm lưới bung ra trong đầu, cậu không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào.
Nhưng khiến cậu kinh ngạc chính là, cậu xem hiểu những dòng ký tự đầu tiên, tiếp đó lại hiểu được nội dung của vài đoạn trước.
Chúc mừng cậu, nếu cậu có thể nhìn thấy hàng chữ này thì phần sau cũng sẽ nhìn thấy rõ, Sa Tả, cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, hãy nhớ rằng, cậu là vật thí nghiệm với não bộ có tiềm lực khai phá thành công nhất, xin đừng để bụng những lời này.
Mục đích ban đầu của A-đam hoàn mỹ chính là muốn dùng thời gian ngắn nhất, chế tạo ra nhân loại có não bộ hoạt động hoàn hảo, đồng thời có năng lực sinh tồn dễ dàng trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Nhưng rõ ràng, chúng tôi đã thất bại, không phải chỉ cần dùng phương pháp cải tiến đơn giản này là có thể rút ngắn gien tiến hóa, sinh mệnh có quá nhiều thay đổi, bản thân sự lớn mạnh của sinh mệnh cũng không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát.
Cậu và Naga có thể xem là may mắn, ít nhất các cậu có thể sử dụng phương thức sinh tồn bình thường, nhưng các cậu là sinh mạng ngoài ý muốn, mãi mãi không thể tạo ra bản sao giống như hai cậu dưới sự kiểm soát chính xác.
Nơi các cậu đang ở là một hệ thống sinh tồn khổng lồ dưới lòng đất, đây là thế giới sinh tồn mới dành cho nhân loại hoàn mỹ được xây dựng tại ba hòn đảo và đại lục AS sau khi thí nghiệm A-đam hoàn mỹ thành công.
Đây không chỉ là một lối đi đơn giản.
Thời điểm cậu xem tiếp, nhất định phải nhớ kỹ ba điều. Điều đầu tiên, mỗi lần cậu lật sang một trang mới, nội dung ở trang trước sẽ bị xóa sạch, sau khi xem xong toàn bộ nội dung, vật này sẽ tự động đóng lại, không thể khởi động lần nữa, vì thế đừng để sót bất kì thông tin nào. Điều thứ hai, toàn bộ hệ thống sinh tồn dưới lòng đất chỉ có mình cậu có thể hiểu được, ở cửa ra sẽ có người của tổ chức phản kháng tiếp ứng, tiếp đó bọn họ sẽ nói cho cậu biết phương thức liên lạc, bọn họ đáng để tin cậy, nhưng cậu không thể tiết lộ những nội dung này cho bất kì ai. Điều cuối cùng, đại lục mới không phải là truyền thuyết, đó là nơi sau cùng của các cậu, cũng là nơi đến tốt nhất.
Bắt đầu đi, Sa Tả.
Hoàn chương 39 Đăng bởi: admin
Chương 39: Bắt đầu trở về điểm xuất phát
Bàng Ca đi vào “phòng giải phẫu” của Mogab, tựa ở trên tường nhìn Mogab đang cẩn thận kiểm tra lỗ vào trên đầu Trình Khản: “Tình hình thế nào?”.
“Còn có thể”, Mogab kiểm tra xong rồi xoay người, mở nắp một hộp kim loại kín, trong cái hộp không lớn này có đặt một hộp nhỏ trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có một con chip rất nhỏ, độ dài chưa tới 1cm, còn mảnh hơn kim tiêm, “Đặt cái này vào có thể kéo dài khoảng ba bốn tháng”.
“Cuối cùng cũng chết phải không?”. Bàng Ca chậm rãi đi tới bên giường, cúi người lấy xuống mặt nạ trên mặt, nhìn Trình Khản đã bị gây mê: “Đáng tiếc”.
“Còn cậu, có cảm giác gì?”. Mogab mở nắp hộp, dùng một ống tròn nhỏ hút con chip lên, chậm rãi đưa vào trong cái lỗ trên đầu Trình Khản, tay của ông ta rất vững, không hề run rẩy, tất nhiên, nếu như có run cũng không vấn đề gì, chip có chức năng khóa tự động, có thể cố định ở vị trí phù hợp nhất cho mình, chuyện này với Mogab mà nói đơn giản tựa như ăn cơm.
“Rất tệ, lúc nào cũng khó chịu”. Bàng Ca mỉm cười, nhìn xuống tay mình, những sọc vốn có màu đỏ đã bắt đầu hơi bầm tím, sắc tím thẫm mơ hồ lộ ra dưới lớp da.
“Cũng tốt, phải kết thúc rồi”.
“Có tin tức của Naga không?”. Bàng Ca ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, thân thể giống như một cái vật rỗng nhồi đầy bông, mỗi một động tác đều phải cần y dùng hết sức mới có thể làm được.
“Lối đi ngầm bị khởi động, bọn họ khẳng định đã tìm được”, Mogab đặt chip xong liền mở máy theo dõi bên cạnh, nhìn dữ liệu phản hồi của con chip, “Hà Khải cũng đã chuyển tài liệu sao chép tới, có điều là mã hóa, cậu có hứng thú không?”.
“Không có hứng thú”. Bàng Ca đứng lên đeo lại mặt nạ, đi ra tới cửa: “Tôi chỉ muốn xem trò vui, ví dụ như… hủy diệt”.
Bàng Ca trở lại chỗ của mình, trên sân thượng, gió biển thổi rất mạnh, y cảm giác bản thân bị gió thổi đến lung lay, thân thể này thực sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thường Phi đứng sát mép sân thượng, vẫn không nhúc nhích, nhìn như một pho tượng.
Bàng Ca đi tới bên cạnh hắn, nhìn mặt biển đen nhánh, đây là cảnh sắc y yêu thích, bầu trời u ám, sóng đen cuồn cuộn, gió lạnh thấu xương, còn có hơi thở tuyệt vọng trong không khí.
“Gió lớn quá”, Thường Phi nhíu mày, “Đi xuống đi”.
“Không cần”, Bàng Ca giang rộng hai tay, “Không biết ta còn cơ hội nhìn thấy tất cả chìm vào đáy biển hay không, cảnh tượng thú vị như vậy, ta đã chờ rất lâu, không nhìn thấy thì thật đáng tiếc”.
“Tôi sẽ mang anh đi nhìn”. Thường Phi quay đầu nhìn Bàng Ca, giơ tay muốn ôm lấy y, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, bất luận giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì, Bàng Ca vĩnh viễn là Bàng Ca, là vị thần bóng tối không thể chạm vào, vĩnh viễn đứng ở nơi cao nhất trong lòng hắn.
“Thường Phi”. Bàng Ca thu cánh tay về.
Thường Phi nhanh chóng quỳ một gối bên cạnh Bàng Ca, cúi đầu, hắn rất quen thuộc giọng điệu này.
“Kiểm kê nhân số tòa thành”, Bàng Ca vẫn nhìn ra khơi xa, “Chuẩn bị sẵn sàng, mọi chuyện phải do một tay cậu làm, không được để bất kỳ ai phát hiện, Mogab sẽ nói cho cậu biết thời gian”.
“Đã rõ”. Thường Phi trả lời.
“Sau chuyện này…”. Bàng Ca cúi đầu nhìn hắn, bàn tay nhẹ nhàng nắm tóc hắn, “Nếu như Mogab thành công, ta sẽ nói cho cậu biết nên làm thế nào, nếu như không thành công, Trình Khản sẽ mang cậu đi”.
“Không cần”, Thường Phi kiên quyết từ chối sự sắp xếp của Bàng Ca.
“Thật không?”. Bàng Ca cười cười, y vốn muốn cười lớn tiếng một chút, nhưng chẳng đủ sức.
“Nếu như không thành công, tôi sẽ ở lại tham gia thịnh yến”.
“Được”.
“Còn có một việc”, Bàng Ca suy nghĩ một chút, “Đi xem bên mục sư… có động tĩnh gì không”.
“Vâng”.
Đến Tự Do thành, nếu chỉ là thăm dò tình hình thì đó không phải là chuyện khó khăn với Thường Phi, đặc biệt nếu không dẫn theo người, hắn có thể dễ dàng vòng qua thủ vệ của đội chiến đấu Tự Do thành.
Thường Phi nấp sau một tảng đá, Tự Do thành phía xa trông rất bình thường không có gì khác biệt, hoàn toàn yên tĩnh và thanh bình như trước đây.
Phía trước có một trạm gác, bên trong chỉ có một người, bên này là lối ra của vách đá nằm phía sau Tự Do thành, trước mặt là biển rộng, phòng vệ của Tự Do thành sẽ nới lỏng một ít, bởi vì nếu bọn họ mang theo đội ngũ thì sẽ rất khó tiến vào từ bên này.
Thường Phi men theo vật chắn là tảng đá chậm rãi đến gần tên lính gác, người nọ chắc là thành viên mới của đội chiến đấu, không có nhiều kinh nghiệm, thời gian dừng lại ở từng vị trí quá dài, vì thế Thường Phi cũng đủ thời gian để tiếp cận.
Mãi đến khi Thường Phi chỉ còn cách người nọ một mét thì người này mới phát hiện Thường Phi, người nọ muốn giơ tay nhấn chuông báo động, nhưng hai con dao trong tay Thường Phi đã bay ra ngoài, một con ghim vào cổ tay đang nâng lên của gã, con còn lại ghim vào cổ họng gã.
Quần áo của Tự Do thành thực sự quá kém, mặc vào người không hề có cảm giác thoải mái, vóc người người nọ xấp xỉ với Thường Phi, nhưng quần áo mặc vào vẫn khiến hắn thấy rất bất tiện, luôn cảm thấy chật chội ở đâu đó.
Quần áo ở tòa thành không giống vậy, Bàng Ca có yêu cầu rất cao về sự thoải mái của quần áo, y không có bất kỳ kiểm soát gì với việc sử dụng vật liệu ở những phương diện này.
“Ta khác với mục sư, ta chẳng qua chỉ muốn hiện tại, lúc này, cái mục sư muốn là tương lai, cho dù là tương lai không thuộc về ông ta”.
Rất lâu trước đây, lúc Bàng Ca nói với hắn những lời này, trong mắt đều là khinh thường.
Thường Phi cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng hắn biết vật liệu ở Tự Do thành cũng không thiếu thốn như mục sư thể hiện ra ngoài, chỉ là ông ta muốn giữ lại những thứ này cho công dụng khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dã tâm quả thật là một thứ đáng sợ.
Thường Phi dựng thẳng cổ áo, cúi đầu đi trên con đường đá ở Tự Do thành, người đi qua đi lại bên cạnh đều bận rộn chuyện của riêng mình, không ai chú ý đến hắn, nơi này bình thường luôn có gương mặt xa lạ xuất hiện, hầu hết mọi người đều không hiếu kỳ nhiều lắm.
Chỉ là hắn không thể tiếp tục đi đến trung tâm Tự Do thành, nơi đó có đội viên đội chiến đấu, có rất nhiều người biết đến hắn, hơn nữa tính cảnh giác cũng sẽ cao hơn.
Hắn tìm một góc tường rồi đứng lại, quan sát bốn phía, không phát hiện dị thường nào.
Thời điểm hắn đang muốn tìm trạm cung cấp vật liệu xem có thay đổi gì không, Thường Phi nghe được tiếng bước chân, đây là âm thanh phát ra khi có rất nhiều người cùng bước đi, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, là người của đội chiến đấu.
Hắn xoay người, chậm rãi tránh về hướng ngược lại.
Người của đội chiến đấu có vẻ như muốn đi ra ngoài, ra ngoài để làm gì? Thường Phi biết bọn họ vừa mới trở về từ chuyến đi săn vài ngày trước, trong khoảng thời gian ngắn như thế sẽ không có nhiều người đi ra ngoài thế này.
Tiếng bước chân phía sau dần dần đi xa, lúc Thường Phi đang muốn rời đi, lại cảm giác được có người đang đi về phía hắn.
“Thường Phi”.
Thường Phi dừng bước, giọng nói này được nén xuống rất thấp, nhưng hắn vừa nghe đã hiểu, là Kiệt Tu.
“Ừ”. Hắn xoay người, thấy được Kiệt Tu đứng trước mặt.
“Anh tới đây làm gì?”. Kiệt Tu đảo mắt bốn phía, không ai chú ý tới bên này, cậu không hi vọng có người phát hiện ra Thường Phi.
Tuy rằng đại đa số thời gian Trình Khản ở trên đảo đều nán lại Tự Do thành, nhưng cậu biết Trình Khản và tòa thành có liên hệ nào đó, loại liên hệ này thậm chí vượt qua Tự Do thành.
Mỗi lần cậu và Thường Phi xung đột đều sẽ vô tình hoặc cố ý tách khỏi đối phương, nhưng cậu không nghĩ tới hôm nay Thường Phi sẽ lẻn vào Tự Do thành.
“Người của cậu đi đâu vậy”. Thường Phi đứng ở góc tường, hắn không che giấu mục đích của chính mình.
“Tìm người”, Kiệt Tu cũng trả lời rất thẳng thắn, “Tìm Sa Tả”.
“Không tìm được đâu, đừng phí sức”, Thường Phi cười một tiếng.
“Tôi biết, còn phải kiểm tra cửa động cạnh biển”, Kiệt Tu hạ giọng, “Trình Khản đang ở chỗ các người phải không”.
“Ừ, yên tâm, anh ta khá ổn”.
“Tôi muốn gặp anh ấy”.
“Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời”.
“Anh hãy quay về từ bên phải, đừng đi đường cũ”. Kiệt Tu nói xong vội vã xoay người rời đi, đuổi theo đội viên của mình, cậu không thể làm lỡ quá nhiều thời gian, điều đó sẽ khiến Hồ Sâm hoài nghi.
…
Naga lẳng lặng ngồi ở bên tường, một chân gập, một chân duỗi, đây là tư thế quen thuộc của hắn, hắn đã giữ tư thế này một lúc lâu.
Hắn không có cảm giác gì, cũng không thấy khó chịu, cũng không định thay đổi tư thế, bởi vì Sa Tả vẫn gối đầu lên chân hắn nằm trên mặt đất, chăm chú nhìn vào vật cầm trong tay.
Hắn có thể cảm giác được Sa Tả đang khó chịu, có lẽ là đau đầu, có lẽ là đói bụng, có lẽ còn khó chịu ở chỗ khác, nhưng ánh mắt của Sa Tả vẫn liên tục dừng lại trên màn hình đầy các kí tự kỳ lạ.
“Tôi hoài nghi tôi phải chết ở chỗ này rồi”. Sa Tả đặt máy xuống, xoa bóp ấn đường, những kí hiệu hỗn loạn chen chúc trong đầu cậu, cậu có thể nhận ra không ít, nhưng còn có một vài kí tự then chốt cậu không thể nhận ra, không có những chữ mấu chốt này, cậu không thể nào hiểu hết ý nghĩa câu nói.
Việc này tựa như cậu đã tìm thấy ổ khóa của Trình Khản, thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ thứ nằm phía sau, nhưng tìm không được chìa khóa để mở.
“Tốt”. Naga bình tĩnh trả lời.
“Tốt cái gì?”. Sa Tả ngẩn người.
“Chúng ta chết ở chỗ này”, Naga mỉm cười, “Tốt vô cùng, chỉ có hai chúng ta”.
“Không, tôi sẽ không để anh chết ở chỗ này”, Sa Tả với tay vào trong lớp quần áo che ở đầu hắn, ngắt véo mặt hắn, “Tôi không thích căn phòng này, chúng ta chắc chắn có thể ra ngoài”.
“Tôi cũng không thích ở đây, rất… áp lực”, Naga cười, khóe miệng mang theo chút bất đắc dĩ.
Hắn dùng từ áp lực, đây là lần đầu tiên Sa Tả nghe Naga nói ra một từ đề cập đến tâm trạng, cái hình hộp này, một không gian thu hẹp hoàn toàn không có một chút hơi thở tự nhiên, với Naga mà nói quả thật rất áp lực.
Môi trường ở đảo Liệp Lang tuy rằng khắc nghiệt nhưng cuộc sống của Naga ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất, còn có biển rộng vô tận…
Cậu hít sâu một hơi, nhất định phải đi ra ngoài.
Nhất định!
“Cậu ngủ một lúc đi!”. Naga đột nhiên mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiện giờ tôi không thể ngủ, trước tiên phải hiểu rõ mấy thứ này đã”. Sa Tả lắc đầu.
“Cậu đã dùng rất nhiều thời gian”, Naga dựa vào tường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ***g ngực cậu, “Lúc tôi ngủ sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, Trình Khản từng nói ngủ là một chuyện tốt”.
“Ừ, anh ta đã ngủ bao nhiêu năm…”, Sa Tả mỉm cười, nhưng rất nhanh đã dừng lại, cậu hình như hiểu được ý nghĩa của những lời này, “Để tôi thử xem, thứ anh ta nói có thể là tiềm thức chăng?”.
Những thứ kia đều tồn tại trong đầu cậu, tất cả không hề bỏ sót, trên lí thuyết cậu nhất định có thể xem hiểu những thứ này, nhưng phương thức suy nghĩ hiện tại của cậu có lẽ không đúng, đây không phải là ký ức, Trình Khản cũng không phải đưa ký ức vào trong đầu cậu, mà chỉ là tồn trữ những nội dung này.
Đúng vậy, chỉ là tồn trữ, vì thế cậu không liên tục suy nghĩ không phải là phương pháp chính xác, việc này không giống với việc cậu có thể nhớ kỹ mọi thứ mà cậu từng trải qua, đây không phải là ký ức…
Cậu cần phóng thích những nội dung này.
Ngủ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, mặc dù Sa Tả cảm giác mình mệt chết đi, cũng rất buồn ngủ, nhưng áp lực trong đầu rất lớn, vào thời điểm này, nếu muốn thả lỏng ngủ một giấc cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cậu kéo tay Naga tới: “Anh sờ tôi đi”.
“Ừ’, Naga ôm cậu vào lòng, tay với vào trong quần áo cậu, chậm rãi vuốt ve người cậu.
Sa Tả rất thích loại vuốt ve dịu dàng của Naga, nhiệt độ trên lòng bàn tay hắn khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Cậu nhắm mắt lại, cố ý hít thở chậm rãi, cảm thụ cảm giác ấm áp lướt qua da.
Naga nghe thấy hơi thở của Sa Tả dần dần chậm lại, không bao lâu đã phát ra tiếng ngáy khẽ, hắn không dừng lại, tiếp tục vuốt nhẹ trên người Sa Tả, hắn sợ nếu như dừng lại, Sa Tả sẽ tỉnh giấc.
Hắn chưa từng vuốt ve ai để người đó đi vào giấc ngủ, loại cảm giác này rất kỳ diệu, hài lòng rất nhiều so với thời điểm hắn đi đút thức ăn cho Đức lạp Khố, thấy chúng nó vừa vui vẻ vừa đập cánh.
Hắn cảm thấy Sa Tả hiện giờ tựa như một con đức lạp khố con không có lông, hoặc là động vật nào đó, đương nhiên, Sa Tả bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều… ít nhất cậu sẽ không dễ dàng bị thương như vậy, nhưng bộ dáng yếu ớt tựa trên người hắn lúc ngủ thoạt nhìn vẫn rất vô dụng.
Qua một hồi, hô hấp của Sa Tả có chút nhanh hơn, Naga kéo một góc áo lên nhìn cậu, đôi mắt Sa Tả nhẹ nhàng chuyển động, tựa hồ là đang nằm mơ.
Là nhìn thấy những thứ kỳ quái của Trình Khản sao?
Naga sờ trên người cậu phát hiện Sa Tả bắt đầu đổ mồ hôi, căn phòng này rất ấm áp, nhiệt độ cao hơn nhiều so với trên đảo, nhưng không đủ để người đổ mồ hôi, hắn hơi lo lắng, lại sờ mũi Sa Tả, phát hiện cũng đầy mồ hôi con.
“Sa Tả”. Hắn khẽ gọi một tiếng, nhưng Sa Tả không có phản ứng.
Hắn lại nhéo nhẹ vào tay Sa Tả: “Sa Tả?”.
Sa Tả hoàn toàn không có động tỉnh sẽ tỉnh lại, chỉ là hô hấp hơi dồn dập, nhìn qua có chút vất vả.
“Ngu ngốc?”. Naga đẩy Sa Tả một cái, hắn cảm giác được Sa Tả chẳng hề khó chịu, hắn không thèm để tâm có hiểu được mật mã của Trình Khản hay không, hắn chỉ lo lắng Sa Tả sẽ không gánh vác được.
“Ngu ngốc!”. Naga ôm Sa Tả vào lòng rồi lắc người cậu, nhưng vẫn không thể đánh thức Sa Tả.
Hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chỉ có thể đặt Sa Tả nằm xuống đất, ngồi xổm bên cạnh mà nhìn, hắn quyết định nếu Sa Tả có gì đó bất thường, hắn sẽ thử đánh ngất cậu.
May mắn là sau vài phút, Sa Tả chợt mở to hai mắt, rồi chợt ngồi dậy, thiếu chút nữa đụng vào mặt Naga.
“Đồ đâu?”. Nhìn Sa Tả còn chút mơ hồ, đang trừng mắt nhìn Naga.
Naga cẩn thận nhìn cậu, cảm giác mọi thứ đều rất bình thường, vì vậy đưa cái máy đặt bên kia vào tay Sa Tả.
“Đầu tôi đau quá, sắp nổ tung rồi”. Sa Tả cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Dòng kí tự như thủy triều hiện ra trong đầu cậu khiến cậu cảm thấy hai mắt sắp vỡ tung, những thứ này giống như một tấm lưới bung ra trong đầu, cậu không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào.
Nhưng khiến cậu kinh ngạc chính là, cậu xem hiểu những dòng ký tự đầu tiên, tiếp đó lại hiểu được nội dung của vài đoạn trước.
Chúc mừng cậu, nếu cậu có thể nhìn thấy hàng chữ này thì phần sau cũng sẽ nhìn thấy rõ, Sa Tả, cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, hãy nhớ rằng, cậu là vật thí nghiệm với não bộ có tiềm lực khai phá thành công nhất, xin đừng để bụng những lời này.
Mục đích ban đầu của A-đam hoàn mỹ chính là muốn dùng thời gian ngắn nhất, chế tạo ra nhân loại có não bộ hoạt động hoàn hảo, đồng thời có năng lực sinh tồn dễ dàng trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Nhưng rõ ràng, chúng tôi đã thất bại, không phải chỉ cần dùng phương pháp cải tiến đơn giản này là có thể rút ngắn gien tiến hóa, sinh mệnh có quá nhiều thay đổi, bản thân sự lớn mạnh của sinh mệnh cũng không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát.
Cậu và Naga có thể xem là may mắn, ít nhất các cậu có thể sử dụng phương thức sinh tồn bình thường, nhưng các cậu là sinh mạng ngoài ý muốn, mãi mãi không thể tạo ra bản sao giống như hai cậu dưới sự kiểm soát chính xác.
Nơi các cậu đang ở là một hệ thống sinh tồn khổng lồ dưới lòng đất, đây là thế giới sinh tồn mới dành cho nhân loại hoàn mỹ được xây dựng tại ba hòn đảo và đại lục AS sau khi thí nghiệm A-đam hoàn mỹ thành công.
Đây không chỉ là một lối đi đơn giản.
Thời điểm cậu xem tiếp, nhất định phải nhớ kỹ ba điều. Điều đầu tiên, mỗi lần cậu lật sang một trang mới, nội dung ở trang trước sẽ bị xóa sạch, sau khi xem xong toàn bộ nội dung, vật này sẽ tự động đóng lại, không thể khởi động lần nữa, vì thế đừng để sót bất kì thông tin nào. Điều thứ hai, toàn bộ hệ thống sinh tồn dưới lòng đất chỉ có mình cậu có thể hiểu được, ở cửa ra sẽ có người của tổ chức phản kháng tiếp ứng, tiếp đó bọn họ sẽ nói cho cậu biết phương thức liên lạc, bọn họ đáng để tin cậy, nhưng cậu không thể tiết lộ những nội dung này cho bất kì ai. Điều cuối cùng, đại lục mới không phải là truyền thuyết, đó là nơi sau cùng của các cậu, cũng là nơi đến tốt nhất.
Bắt đầu đi, Sa Tả.
Hoàn chương 39 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro