Chương 42
Vu Triết
2024-11-20 21:35:15
71adbfa0d546cba7a80917bb95ccce42-d567slc
Chương 42: Hành động hủy diệt
Sa Tả dẫn theo Naga vòng vo nửa ngày trong cống thoát nước nhưng không tìm được đường đi lên. Trong thông tin Trình Khản để lại cho cậu chỉ có cấu trúc của thành phố dưới lòng đất, hiện tại đã đến AS, vì thế Sa Tả không có thông tin để tham khảo.
Mười phút sau, Naga vẫn luôn im lặng theo cậu xoay vòng vòng vỗ lên vai cậu, “Tôi dẫn đường cho”.
“Anh biết đường sao?”. Sa Tả quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Naga.
“Không biết, nhưng… ít nhất… có thể mang cậu đến lối ra”.
“Sao anh không nói sớm”, Sa Tả thấy thật mất mặt, nếu như nói đảo Liệp Lang là địa bàn của Naga, vậy thì AS chính là địa bàn của cậu, vậy mà hiện tại cậu lại cần một quái vật con lớn lên trên hoang đảo dẫn đường, “Đi thôi, tìm được đường ra là được”.
Naga không cần nhìn đường, hắn chỉ tìm đường bằng cách cảm nhận tiếng động và tiếng gió.
Sa Tả đi ở sau lưng hắn không được bao lâu đã nhìn thấy phía trước có ánh sáng le lói, rọi xuống từ trên cao.
Naga tìm được một lối ra, là một cái giếng.
Sa Tả ngẩng đầu nhìn lên, có chút rầu rĩ, miệng giếng này cách bọn họ vài mét, Naga nhất định có thể đi lên, còn cậu thì khó mà nói.
Nhưng với tình hình hiện tại, cậu không thể tùy tiện để Naga đi lên đó, thứ nhất là bởi vì ánh sáng, khu bình dân ở AS tuy không được cung cấp ánh sáng ấm áp nhân tạo, nhưng có rất nhiều nơi được gắn đèn cường quang để phòng ngừa tội phạm, thứ hai là bởi vì cậu nhất định phải liên lạc với người Trình Khản đã sắp xếp cho bọn cậu trước tiên, AS hoàn toàn khác xa đảo Liệp Lang, cậu lo lắng Naga đi lòng vòng theo cậu sẽ gặp rắc rối.
“Naga”, Sa Tả xoa hai tay, “Tôi phải lên trước để tìm người tiếp ứng cho chúng ta, anh ở đây chờ tôi”.
“Tự cậu lên?”. Naga nhìn cậu, cái nhìn khá hoài nghi năng lực của cậu.
“Ừ, anh không cần lo lắng, tôi lớn lên ở đây, tự do như anh ở trên đảo, sau khi tôi liên lạc được với họ thì sẽ lập tức quay lại tìm anh”. Sa Tả nhảy lên tại chỗ, lại nhìn Naga, “Anh có thể ném tôi lên chỗ đó không, đến đó tôi có thể tự leo lên”.
Naga không nói gì, im lặng rất lâu, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện Sa Tả tự đi một mình, cuối cùng hắn gật đầu, “Ừ”.
Lúc Sa Tả được Naga ném lên, cậu rất thán phục sức mạnh của hắn, cậu tựa như một tảng đá nhỏ vậy.
Khi tới được nơi, Sa Tả nhanh chóng duỗi hai tay hai chân, chống lên thành giếng, lại tựa lưng vào cố định cả người.
Tiếp đó cậu di chuyển từ từ về phía trước, thuận lợi đến được tấm lưới kim loại chắn ở lối ra, hành động như thế này, nếu đổi lại là cậu trước đó thì tuyệt đối không thể làm được.
Cậu đẩy tấm lưới qua một bên rồi nhô đầu lên, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là khu bình dân, hơn nữa còn là vùng biên giới của khu bình dân, người rất thưa thớt, màn hình trên nóc tòa nhà cao tầng hiển thị hiện tại là chín giờ tối, với AS mà nói, lúc này đã là đêm khuya, không kể là khu chủ thành hay là khu bình dân đều rất khó nhìn thấy người đi đường vào thời gian này.
Sa Tả trèo ra khỏi cống thoát nước, đặt lưới kim loại về vị trí cũ và sửa sang lại quần áo.
Bộ đồ này chắc là đồng phục làm việc của Trình Khản, có lẽ vì bảo mật nên phía trên không có bất kì chữ số và kí hiệu nào, thoạt nhìn sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Sa Tả đi xuôi theo đường một hồi, tìm được cửa hàng tiện lợi tự động.
Cửa hàng tiện lợi sẽ bán thức ăn, thuốc men và đồ dùng sinh hoạt cơ bản có giới hạn, những thứ này đều có thể mua bằng thẻ thông thành tạm thời, nhưng những thứ khác thì không được.
Sa Tả mua một ít đồ ăn, lại lấy hai bộ quần áo và một cái mũ rộng vành. Những trang phục này là kiểu dáng người bình dân hay mặc, vì vậy mọi người nhìn cũng khá giống nhau, sau khi mua xong, Sa Tả nhìn lại số dư trong thẻ, không biết tấm thẻ này đến từ đâu, số dư bên trong không tính là nhiều, nhưng với mức sống ở khu bình dân mà nói đã là rất tốt.
Cậu huơ huơ tấm thẻ bên cạnh vùng cảm ứng của điện thoại, một lỗ nhỏ bên cạnh điện thoại bắn ra một tia sáng đỏ, một bàn phím xuất hiện trên tường.
Trình Khản cho Sa Tả một dãy số, cậu vừa nhìn liền biết đây không phải là số điện thoại dân dụng, nhưng có thể gọi bằng điện thoại dân dụng.
Sa Tả không yên tâm, tất cả điện thoại đều được giám sát, mỗi một dãy số được gọi đi và nội dung cuộc trò chuyện đều được tự động ghi lại. Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không có gì phải lo lắng, Trình Khản người này làm việc cẩn thận đến mức không thể tưởng tưởng được…
Sau khi dãy số được bấm gọi, bên trong ống nghe rất yên tĩnh, màn hình vẫn là màu đen.
Sau vài giây, một giọng nói nam giới truyền đến: “A1264875, nhận được”.
Dãy số này nhanh chóng xẹt qua đầu cậu, lúc người kia báo xong, cậu lập tức nhớ lại, đây là dãy số cậu từng nhìn thấy trong trạm cung cấp ở đảo Liệp Lang, nó là số thứ tự của Trình Khản.
“Tôi không phải Trình Khản”. Sa Tả lên tiếng.
“B3987635?”. Bên kia hỏi.
“Đúng vậy”.
“Cậu đứng ở đó chờ tôi, mười phút sau sẽ có người đến đón cậu”. Bên kia nói xong liền cúp máy.
Sa Tả nhìn màn hình, trong quá trình trò chuyện, màn hình vẫn không bật sáng, điều này cho thấy đối phương sử dụng điện thoại bảo mật.
Cậu nhét những thứ mua khi nãy vào túi, thời gian mười phút đủ để cậu quay lại cống thoát nước dẫn Naga tới đây.
Kỳ thực cậu có thể chờ người tới đón cậu đến, sau đó cùng nhau đi đón Naga, nhưng có lẽ bị Trình Khản cẩn thận lây bệnh, cậu không muốn để bất kỳ ai biết được lối ra của thành phố dưới lòng đất.
Naga vẫn rất nghe lời chờ cậu ở bên dưới, Sa Tả nhảy xuống giếng, đưa quần áo cho Naga, sau khi hai người thay lại quần áo rồi mới trèo ra khỏi cống thoát nước.
Lúc rời đi, Sa Tả quay đầu nhìn cái lưới kim loại tròn kia một lần, nếu cậu không phải vừa mới đi ra từ đó, phỏng chừng cậu mãi mãi sẽ không nghĩ tới bên trong một cái cống bỏ hoang như vậy sẽ cất giấu một thế giới ngầm không thể tưởng tượng.
Sau khi ra ngoài, Naga vẫn không nói gì, Sa Tả vốn đang chờ hắn đưa ra đủ loại câu hỏi, đối với Naga sinh sống trong tình trạng bán nguyên thủy mà nói, cho dù là khu bình dân của AS cũng sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân đang ở trong một không gian kỳ lạ.
Nhưng Naga vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu đi theo cậu.
“Tại sao không nói chuyện?”. Sa Tả kéo tay áo hắn, “Tôi nghĩ anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chứ”.
“Đúng là có rất nhiều”, Naga kéo mũ xuống, vân vê ngón tay cậu, “Nhưng mà nhiều lắm, cho nên không biết hỏi từ đâu nữa, sau này hỏi đi”.
Sa Tả mỉm cười, so với tình trạng lúc bản thân vừa tới đảo Liệp Lang thì Naga có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hai người đứng đợi ở cửa hàng tiện lợi, một lát sau, có một chiếc xe quân đội loại nhỏ chạy ắc-quy chạy tới từ xa. Sa Tả giật cả mình, theo bản năng lùi về sau, người Trình Khản bảo cậu liên lạc lại là quân đội sao?
“Xe này tốt đấy”. Naga không suy nghĩ nhiều như Sa Tả, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này hắn đã thấy rất thích, nó tốt hơn xe máy của hắn, có thể đựng rất nhiều thứ.
“Đó là xe quân đội”, Sa Tả hạ giọng, nhìn chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, “Cư dân bình thường ở AS không có xe, ngay cả loại xe bốn bánh như của anh cũng không có”.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống, đi tới bên cạnh Sa Tả, quan sát cậu từ trên xuống dưới, sau đó làm động tác mời bọn họ lên xe: “Vào đi”.
Người này rất cao, trên người mặc đồng phục quân đội AS, Sa Tả nhìn lướt qua cấp hiệu đeo trên vai người nọ, là thượng tá.
Sa Tả kéo cánh tay Naga: “Lên xe”.
Naga không hỏi nhiều, Sa Tả bảo hắn lên xe, hắn liền cúi người chuẩn bị bước lên, nhưng lại bị Sa Tả ngăn lại.
“Tại sao lại phải quét hình?”. Sa Tả nhìn thượng tá ngồi trong xe.
Bên cạnh cửa xe có một máy quét hình rất nhỏ, loại thiết bị này thường được lắp ở cửa ra vào quan trọng của tất cả các khu nội thànhAS, thứ nó có thể quét hình không chỉ là đồ vật nguy hiểm mang theo trên người, mà còn có thể quét hình chi tiết các cơ quan của con người.
Mặc dù Trình Khản từng nói có thể tin tưởng tuyệt đối người liên lạc, nhưng đối với vật như vậy, Sa Tả không thể không nhạy cảm, cậu và Naga đều không phải người bình thường, nếu cơ thể bọn họ có tình trạng khác thường thì sẽ lập tức bị máy quét ra.
“Yên tâm, đây là số liệu bí mật, sẽ không được tiết lộ”. Thượng tá nhìn cậu, suy nghĩ một chút liền tắt máy quét, “Lên xe thôi”.
Đây là lần đầu tiên Naga ngồi trên loại xe này, hắn rất tò mò nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là yên lặng ngồi một chỗ, xuyên qua cửa kính xe nhìn ra ngoài.
Tất cả những thứ ở đây đối với hắn mà nói đều vô cùng xa lạ và lạ lùng.
Không có cây xanh, không có nham thạch, không có động vật, không có bất kỳ hơi thở nào thuộc về tự nhiên, hắn cảm giác mình bị đặt ở một ngọn núi kim loại bạc.
Lạnh buốt và yên tĩnh, cảm giác bị đèn nén khiến hắn khó chịu.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”. Sa Tả nhìn thượng tá ngồi bên cạnh.
“Đi trụ sở chính, nơi an toàn nhất”. Thượng tá đưa cho bọn cậu hai chai nước, “Thẻ căn cước của hai cậu hai ngày nữa mới được đưa đến, trong khoảng thời gian này ở trụ sở chính là an toàn nhất”.
“Trụ sở chính?”. Sa Tả lập tức nhớ lại tòa nhà quân đội AS khổng lồ được canh phòng nghiêm ngặt kia, cậu rất giật mình, sở nghiên cứu ở đảo Liệp Lang chính là căn cứ bí mật của quân đội, mà hiện tại người tới đón bọn họ là một người lính, nơi phải tới cũng là quân đoàn, điềi này làm cho cậu có chút khó tiếp nhận.
“Xin hãy tin tưởng tôi”, thượng tá mỉm cười, “Quyền hạn của tôi có thể đảm bảo an toàn cho hai cậu, sau khi có thẻ thông hành, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai cậu, tình hình sau đó phải xem tiến triển của tướng quân Trình Khản, khi toàn bộ số liệu của ngài ấy có thể an toàn chuyển tới, chúng ta sẽ tiến hành hành động hủy diệt”.
Lời nói này khiến Sa Tả nửa ngày không bật ra tiếng, cậu nhìn vào buồng lái, tài xế đang yên lặng lái xe, phía trước và phía sau của xe được ngăn ra bằng một tấm kính, cuộc nói chuyện của bọn họ hẳn được bảo mật tuyệt đối.
Nhưng nội dung thượng tá nói ra lại làm cho cậu khiếp sợ, cậu lập lại lời thượng tá: “Tướng quân Trình Khản?”.
“Đã không còn, nhưng chúng tôi đã quen gọi ngài ấy như vậy”. thượng tá chìa tay, “Tôi là Y Đăng”.
Sa Tả bắt tay anh ta: “Hành động hủy diệt, cụ thể là chuyện gì?”.
“Sau khi đến trụ sở chính tôi sẽ giải thích cặn kẽ với cậu”, Y Đăng lại chìa tay về phía Naga, “Naga?”.
Naga nghiêng đầu, học theo Sa Tả bắt tay với Y Đăng.
Xe suôn sẻ chạy một mạch vào trụ sở chính AS, rồi tiếp tục chạy thẳng vào tận bên trong, Sa Tả nhìn thấy một trong những tòa nhà bên trong có đề bảng Ban huấn luyện.
“Chỗ này là ban huấn luyện tân binh của chúng tôi, sắp xếp các cậu ở đây sẽ không gây chú ý, tôi có đến đây cũng là việc rất bình thường”. Y Đăng xuống xe.
Lúc xuống xe, Naga nhìn sân huấn luyện xung quanh mà sửng sốt hồi lâu, hắn chưa từng thấy qua đường đi bằng phẳng như thế, cũng như từng thấy qua “quảng trường” bao la và bằng phẳng thế này, trên sân huấn luyện có rất nhiều thiết bị cũng làm hắn choáng váng vô cùng.
Thẳng đến khi Sa Tả kéo hắn đi về phía tòa nhà, hắn mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói một câu bên tai Sa Tả: “Tôi chưa từng thấy qua mấy thứ này”.
“Tôi cũng vậy”. Sa Tả mỉm cười, những nơi này không phải người bình thường có thể đi vào, và ở AS, quân đội vẫn rất khiêm tốn, có lẽ là vì xây dựng bầu không khí hòa bình, phần lớn thời gian người ở AS sẽ không ý thức được sự tồn tại của quân đội, “Đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào”.
Y Đăng dẫn bọn họ đi ra phía sau tòa nhà, sau đó vào thang máy đi lên lầu 42, đây cũng là một phần của ký túc xá tân binh.
“Nơi này là ký túc xá dự bị, bình thường sẽ không có ai, lúc chuẩn bị chiến đấu thì mới dùng đến”, Y Đăng dẫn bọn họ đi xuyên qua hành lang thật dài, “Các cậu tạm thời ở chỗ này, không có mệnh lệnh của tôi thì sẽ không ai được phép tiến vào”.
“Chuẩn bị chiến đấu?”. Sa Tả nhìn vài bức ảnh treo hai bên hành lang, “AS đã từng chuẩn bị chiến đấu sao?”.
“Đương nhiên từng chuẩn bị chiến đấu”, Y Đăng quay đầu lại cười, “Nhưng các cậu sẽ không biết, những thứ này đều là cơ mật, vì sợ gây hoảng loạn cho người dân”.
“Tôi đã hiểu”. Sa Tả nhỏ giọng nói một câu, cậu đã có thể tưởng tượng được, AS ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong lại không bình tĩnh, tất cả mọi thứ đều có thể là biểu hiện bình thản giả dối mà chính phủ liên bang tạo ra.
“Nhìn cái này đi”, Naga đột nhiên dừng bước, kéo tay Sa Tả, “Trình Khản”.
Sa Tả nhìn về hướng hắn chỉ, thấy được tấm ảnh treo trên tường, quả thật là Trình Khản với đồng phục quân đội, quân hàm chính xác là tướng quân, điều này khiến cho Sa Tả rất bất ngờ.
“Đây là…”. Sa Tả không thể nào tưởng tượng được Trình Khản vốn đối địch với quân đội, thế mà lại được treo ảnh trên hành lang khu doanh trại huấn luyện.
“Là ngài ấy”. Y Đăng đứng thẳng người phía trước tấm ảnh, “Những tấm ảnh này đều là những người đã từng có cống hiến lớn lao cho AS, bất kể sau này ra làm sao, cũng không thể phủ nhận công sức của bọn họ”.
Y Đăng sắp xếp cho Sa Tả và Naga ở một căn phòng nằm cuối hành lang, bên cạnh là lối thoát hiểm khẩn cấp.
Y Đăng mở cửa phòng, đưa thẻ cảm ứng cho Sa Tả: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ở căn phòng này có thể rời khỏi nhanh nhất, lối ra này có quyền hạn, tấm thẻ tôi đưa cho cậu đã được thiết lập, nếu như đi ra từ chỗ này, những người khác muốn vào thì phải cần tôi cho phép”. (?)
“Cám ơn”. Sa Tả gật đầu, đi vào phòng.
Căn phòng này là phòng hai người, rất ngăn nắp sạch sẽ, có hai giường và một phòng tắm, trong tủ còn có thức ăn nước uống.
Naga đứng cạnh ngăn tủ nghiên cứu thức ăn bên trong, không có thực phẩm tự nhiên, tất cả đều là đồ ăn nén ăn vào sẽ biến thành AS ngu ngốc.
Nhìn qua đã không muốn ăn rồi, nơi này thật sự không dễ chịu gì cả.
“Các cậu phải ở đây vài ngày, nếu như cần gì thì có thể liên lạc trực tiếp với tôi”, Y Đăng chỉ vào tấm thẻ trên tay Sa Tả, sau đó anh ta đóng cửa lại, ngồi xuống ghế: “Việc chúng ta có thể làm hiện giờ chỉ là chờ, tư liệu trên đảo là bằng chứng chi tiết có thể chứng minh những chuyện chính phủ liên bang và quân đội đang làm, sau khi Trình Khản nhận được sẽ bắt đầu mã hóa rồi gửi đến cho người của chúng tôi, những mật mã đó chỉ có cậu mới có thể giải”.
“Tôi hiểu”. Sa Tả gật đầu.
“Nếu không có chuyện gì bất ngờ, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khởi động chương trình hủy diệt, nhưng cần Naga và cậu song song tiến hành”, Y Đăng nhìn thoáng qua Naga vẫn còn chậm rãi nghiên cứu căn phòng, “Nhưng ngài ấy không nói chi tiết chuyện sẽ xảy ra, chỉ nói cậu sẽ biết”.
“Ừ”. Sa Tả lên tiếng.
Bằng chứng của Trình Khản là dùng mật mã để gửi tới và cần cậu phá giải, mà bước sau cùng của toàn bộ mọi chuyện hẳn là cần cái vòng trên tay Naga, còn có vân tay của cậu chăng?
Quả nhiên rất cẩn thận, tuy rằng không biết xuất phát từ mục đích gì mà Trình Khản lại chọn trúng cậu và Naga để làm việc này, nhưng việc này nhất định cần một tổ hợp mới có thể hoàn thành, đồng thời phương pháp hoàn thành như thế nào ngay cả người có liên quan cũng không quá rõ, quả thật rất an toàn.
“Hủy diệt là chỉ cái gì?”. Sa Tả suy nghĩ một chút, hủy diệt, nghĩa trên mặt chữ vẫn có cách hiểu khác, cậu không thể xác định.
“Không rõ lắm, chỉ có mình Trình Khản biết”. Y Đăng thở dài, “Nhưng bất kể là dạng hủy diệt gì đều là cần thiết, một số người vì lợi ích của bản thân mà mang nhiều người ở AS ra làm vật hi sinh như vậy, loại chuyện này không nên tồn tại”.
“Tôi sẽ giúp đỡ các anh, tôi sẽ cố gắng hết sức”. Sa Tả tựa lên tường, đột nhiên cảm thấy nặng trĩu.
“Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi không thể ở lại đây quá lâu”. Y Đăng đứng lên, “Cậu có cần tôi giúp gì không?”.
Sa Tả cúi đầu suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói ra vấn đề vẫn đè nặng trong lòng, chỉ là hiện tại đã không kìm nén được nữa: “Tôi… có thể gặp ba mẹ tôi không?”.
Hoàn chương 42 Đăng bởi: admin
Chương 42: Hành động hủy diệt
Sa Tả dẫn theo Naga vòng vo nửa ngày trong cống thoát nước nhưng không tìm được đường đi lên. Trong thông tin Trình Khản để lại cho cậu chỉ có cấu trúc của thành phố dưới lòng đất, hiện tại đã đến AS, vì thế Sa Tả không có thông tin để tham khảo.
Mười phút sau, Naga vẫn luôn im lặng theo cậu xoay vòng vòng vỗ lên vai cậu, “Tôi dẫn đường cho”.
“Anh biết đường sao?”. Sa Tả quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Naga.
“Không biết, nhưng… ít nhất… có thể mang cậu đến lối ra”.
“Sao anh không nói sớm”, Sa Tả thấy thật mất mặt, nếu như nói đảo Liệp Lang là địa bàn của Naga, vậy thì AS chính là địa bàn của cậu, vậy mà hiện tại cậu lại cần một quái vật con lớn lên trên hoang đảo dẫn đường, “Đi thôi, tìm được đường ra là được”.
Naga không cần nhìn đường, hắn chỉ tìm đường bằng cách cảm nhận tiếng động và tiếng gió.
Sa Tả đi ở sau lưng hắn không được bao lâu đã nhìn thấy phía trước có ánh sáng le lói, rọi xuống từ trên cao.
Naga tìm được một lối ra, là một cái giếng.
Sa Tả ngẩng đầu nhìn lên, có chút rầu rĩ, miệng giếng này cách bọn họ vài mét, Naga nhất định có thể đi lên, còn cậu thì khó mà nói.
Nhưng với tình hình hiện tại, cậu không thể tùy tiện để Naga đi lên đó, thứ nhất là bởi vì ánh sáng, khu bình dân ở AS tuy không được cung cấp ánh sáng ấm áp nhân tạo, nhưng có rất nhiều nơi được gắn đèn cường quang để phòng ngừa tội phạm, thứ hai là bởi vì cậu nhất định phải liên lạc với người Trình Khản đã sắp xếp cho bọn cậu trước tiên, AS hoàn toàn khác xa đảo Liệp Lang, cậu lo lắng Naga đi lòng vòng theo cậu sẽ gặp rắc rối.
“Naga”, Sa Tả xoa hai tay, “Tôi phải lên trước để tìm người tiếp ứng cho chúng ta, anh ở đây chờ tôi”.
“Tự cậu lên?”. Naga nhìn cậu, cái nhìn khá hoài nghi năng lực của cậu.
“Ừ, anh không cần lo lắng, tôi lớn lên ở đây, tự do như anh ở trên đảo, sau khi tôi liên lạc được với họ thì sẽ lập tức quay lại tìm anh”. Sa Tả nhảy lên tại chỗ, lại nhìn Naga, “Anh có thể ném tôi lên chỗ đó không, đến đó tôi có thể tự leo lên”.
Naga không nói gì, im lặng rất lâu, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện Sa Tả tự đi một mình, cuối cùng hắn gật đầu, “Ừ”.
Lúc Sa Tả được Naga ném lên, cậu rất thán phục sức mạnh của hắn, cậu tựa như một tảng đá nhỏ vậy.
Khi tới được nơi, Sa Tả nhanh chóng duỗi hai tay hai chân, chống lên thành giếng, lại tựa lưng vào cố định cả người.
Tiếp đó cậu di chuyển từ từ về phía trước, thuận lợi đến được tấm lưới kim loại chắn ở lối ra, hành động như thế này, nếu đổi lại là cậu trước đó thì tuyệt đối không thể làm được.
Cậu đẩy tấm lưới qua một bên rồi nhô đầu lên, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là khu bình dân, hơn nữa còn là vùng biên giới của khu bình dân, người rất thưa thớt, màn hình trên nóc tòa nhà cao tầng hiển thị hiện tại là chín giờ tối, với AS mà nói, lúc này đã là đêm khuya, không kể là khu chủ thành hay là khu bình dân đều rất khó nhìn thấy người đi đường vào thời gian này.
Sa Tả trèo ra khỏi cống thoát nước, đặt lưới kim loại về vị trí cũ và sửa sang lại quần áo.
Bộ đồ này chắc là đồng phục làm việc của Trình Khản, có lẽ vì bảo mật nên phía trên không có bất kì chữ số và kí hiệu nào, thoạt nhìn sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Sa Tả đi xuôi theo đường một hồi, tìm được cửa hàng tiện lợi tự động.
Cửa hàng tiện lợi sẽ bán thức ăn, thuốc men và đồ dùng sinh hoạt cơ bản có giới hạn, những thứ này đều có thể mua bằng thẻ thông thành tạm thời, nhưng những thứ khác thì không được.
Sa Tả mua một ít đồ ăn, lại lấy hai bộ quần áo và một cái mũ rộng vành. Những trang phục này là kiểu dáng người bình dân hay mặc, vì vậy mọi người nhìn cũng khá giống nhau, sau khi mua xong, Sa Tả nhìn lại số dư trong thẻ, không biết tấm thẻ này đến từ đâu, số dư bên trong không tính là nhiều, nhưng với mức sống ở khu bình dân mà nói đã là rất tốt.
Cậu huơ huơ tấm thẻ bên cạnh vùng cảm ứng của điện thoại, một lỗ nhỏ bên cạnh điện thoại bắn ra một tia sáng đỏ, một bàn phím xuất hiện trên tường.
Trình Khản cho Sa Tả một dãy số, cậu vừa nhìn liền biết đây không phải là số điện thoại dân dụng, nhưng có thể gọi bằng điện thoại dân dụng.
Sa Tả không yên tâm, tất cả điện thoại đều được giám sát, mỗi một dãy số được gọi đi và nội dung cuộc trò chuyện đều được tự động ghi lại. Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không có gì phải lo lắng, Trình Khản người này làm việc cẩn thận đến mức không thể tưởng tưởng được…
Sau khi dãy số được bấm gọi, bên trong ống nghe rất yên tĩnh, màn hình vẫn là màu đen.
Sau vài giây, một giọng nói nam giới truyền đến: “A1264875, nhận được”.
Dãy số này nhanh chóng xẹt qua đầu cậu, lúc người kia báo xong, cậu lập tức nhớ lại, đây là dãy số cậu từng nhìn thấy trong trạm cung cấp ở đảo Liệp Lang, nó là số thứ tự của Trình Khản.
“Tôi không phải Trình Khản”. Sa Tả lên tiếng.
“B3987635?”. Bên kia hỏi.
“Đúng vậy”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu đứng ở đó chờ tôi, mười phút sau sẽ có người đến đón cậu”. Bên kia nói xong liền cúp máy.
Sa Tả nhìn màn hình, trong quá trình trò chuyện, màn hình vẫn không bật sáng, điều này cho thấy đối phương sử dụng điện thoại bảo mật.
Cậu nhét những thứ mua khi nãy vào túi, thời gian mười phút đủ để cậu quay lại cống thoát nước dẫn Naga tới đây.
Kỳ thực cậu có thể chờ người tới đón cậu đến, sau đó cùng nhau đi đón Naga, nhưng có lẽ bị Trình Khản cẩn thận lây bệnh, cậu không muốn để bất kỳ ai biết được lối ra của thành phố dưới lòng đất.
Naga vẫn rất nghe lời chờ cậu ở bên dưới, Sa Tả nhảy xuống giếng, đưa quần áo cho Naga, sau khi hai người thay lại quần áo rồi mới trèo ra khỏi cống thoát nước.
Lúc rời đi, Sa Tả quay đầu nhìn cái lưới kim loại tròn kia một lần, nếu cậu không phải vừa mới đi ra từ đó, phỏng chừng cậu mãi mãi sẽ không nghĩ tới bên trong một cái cống bỏ hoang như vậy sẽ cất giấu một thế giới ngầm không thể tưởng tượng.
Sau khi ra ngoài, Naga vẫn không nói gì, Sa Tả vốn đang chờ hắn đưa ra đủ loại câu hỏi, đối với Naga sinh sống trong tình trạng bán nguyên thủy mà nói, cho dù là khu bình dân của AS cũng sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân đang ở trong một không gian kỳ lạ.
Nhưng Naga vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu đi theo cậu.
“Tại sao không nói chuyện?”. Sa Tả kéo tay áo hắn, “Tôi nghĩ anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chứ”.
“Đúng là có rất nhiều”, Naga kéo mũ xuống, vân vê ngón tay cậu, “Nhưng mà nhiều lắm, cho nên không biết hỏi từ đâu nữa, sau này hỏi đi”.
Sa Tả mỉm cười, so với tình trạng lúc bản thân vừa tới đảo Liệp Lang thì Naga có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hai người đứng đợi ở cửa hàng tiện lợi, một lát sau, có một chiếc xe quân đội loại nhỏ chạy ắc-quy chạy tới từ xa. Sa Tả giật cả mình, theo bản năng lùi về sau, người Trình Khản bảo cậu liên lạc lại là quân đội sao?
“Xe này tốt đấy”. Naga không suy nghĩ nhiều như Sa Tả, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này hắn đã thấy rất thích, nó tốt hơn xe máy của hắn, có thể đựng rất nhiều thứ.
“Đó là xe quân đội”, Sa Tả hạ giọng, nhìn chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, “Cư dân bình thường ở AS không có xe, ngay cả loại xe bốn bánh như của anh cũng không có”.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống, đi tới bên cạnh Sa Tả, quan sát cậu từ trên xuống dưới, sau đó làm động tác mời bọn họ lên xe: “Vào đi”.
Người này rất cao, trên người mặc đồng phục quân đội AS, Sa Tả nhìn lướt qua cấp hiệu đeo trên vai người nọ, là thượng tá.
Sa Tả kéo cánh tay Naga: “Lên xe”.
Naga không hỏi nhiều, Sa Tả bảo hắn lên xe, hắn liền cúi người chuẩn bị bước lên, nhưng lại bị Sa Tả ngăn lại.
“Tại sao lại phải quét hình?”. Sa Tả nhìn thượng tá ngồi trong xe.
Bên cạnh cửa xe có một máy quét hình rất nhỏ, loại thiết bị này thường được lắp ở cửa ra vào quan trọng của tất cả các khu nội thànhAS, thứ nó có thể quét hình không chỉ là đồ vật nguy hiểm mang theo trên người, mà còn có thể quét hình chi tiết các cơ quan của con người.
Mặc dù Trình Khản từng nói có thể tin tưởng tuyệt đối người liên lạc, nhưng đối với vật như vậy, Sa Tả không thể không nhạy cảm, cậu và Naga đều không phải người bình thường, nếu cơ thể bọn họ có tình trạng khác thường thì sẽ lập tức bị máy quét ra.
“Yên tâm, đây là số liệu bí mật, sẽ không được tiết lộ”. Thượng tá nhìn cậu, suy nghĩ một chút liền tắt máy quét, “Lên xe thôi”.
Đây là lần đầu tiên Naga ngồi trên loại xe này, hắn rất tò mò nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là yên lặng ngồi một chỗ, xuyên qua cửa kính xe nhìn ra ngoài.
Tất cả những thứ ở đây đối với hắn mà nói đều vô cùng xa lạ và lạ lùng.
Không có cây xanh, không có nham thạch, không có động vật, không có bất kỳ hơi thở nào thuộc về tự nhiên, hắn cảm giác mình bị đặt ở một ngọn núi kim loại bạc.
Lạnh buốt và yên tĩnh, cảm giác bị đèn nén khiến hắn khó chịu.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”. Sa Tả nhìn thượng tá ngồi bên cạnh.
“Đi trụ sở chính, nơi an toàn nhất”. Thượng tá đưa cho bọn cậu hai chai nước, “Thẻ căn cước của hai cậu hai ngày nữa mới được đưa đến, trong khoảng thời gian này ở trụ sở chính là an toàn nhất”.
“Trụ sở chính?”. Sa Tả lập tức nhớ lại tòa nhà quân đội AS khổng lồ được canh phòng nghiêm ngặt kia, cậu rất giật mình, sở nghiên cứu ở đảo Liệp Lang chính là căn cứ bí mật của quân đội, mà hiện tại người tới đón bọn họ là một người lính, nơi phải tới cũng là quân đoàn, điềi này làm cho cậu có chút khó tiếp nhận.
“Xin hãy tin tưởng tôi”, thượng tá mỉm cười, “Quyền hạn của tôi có thể đảm bảo an toàn cho hai cậu, sau khi có thẻ thông hành, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai cậu, tình hình sau đó phải xem tiến triển của tướng quân Trình Khản, khi toàn bộ số liệu của ngài ấy có thể an toàn chuyển tới, chúng ta sẽ tiến hành hành động hủy diệt”.
Lời nói này khiến Sa Tả nửa ngày không bật ra tiếng, cậu nhìn vào buồng lái, tài xế đang yên lặng lái xe, phía trước và phía sau của xe được ngăn ra bằng một tấm kính, cuộc nói chuyện của bọn họ hẳn được bảo mật tuyệt đối.
Nhưng nội dung thượng tá nói ra lại làm cho cậu khiếp sợ, cậu lập lại lời thượng tá: “Tướng quân Trình Khản?”.
“Đã không còn, nhưng chúng tôi đã quen gọi ngài ấy như vậy”. thượng tá chìa tay, “Tôi là Y Đăng”.
Sa Tả bắt tay anh ta: “Hành động hủy diệt, cụ thể là chuyện gì?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau khi đến trụ sở chính tôi sẽ giải thích cặn kẽ với cậu”, Y Đăng lại chìa tay về phía Naga, “Naga?”.
Naga nghiêng đầu, học theo Sa Tả bắt tay với Y Đăng.
Xe suôn sẻ chạy một mạch vào trụ sở chính AS, rồi tiếp tục chạy thẳng vào tận bên trong, Sa Tả nhìn thấy một trong những tòa nhà bên trong có đề bảng Ban huấn luyện.
“Chỗ này là ban huấn luyện tân binh của chúng tôi, sắp xếp các cậu ở đây sẽ không gây chú ý, tôi có đến đây cũng là việc rất bình thường”. Y Đăng xuống xe.
Lúc xuống xe, Naga nhìn sân huấn luyện xung quanh mà sửng sốt hồi lâu, hắn chưa từng thấy qua đường đi bằng phẳng như thế, cũng như từng thấy qua “quảng trường” bao la và bằng phẳng thế này, trên sân huấn luyện có rất nhiều thiết bị cũng làm hắn choáng váng vô cùng.
Thẳng đến khi Sa Tả kéo hắn đi về phía tòa nhà, hắn mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói một câu bên tai Sa Tả: “Tôi chưa từng thấy qua mấy thứ này”.
“Tôi cũng vậy”. Sa Tả mỉm cười, những nơi này không phải người bình thường có thể đi vào, và ở AS, quân đội vẫn rất khiêm tốn, có lẽ là vì xây dựng bầu không khí hòa bình, phần lớn thời gian người ở AS sẽ không ý thức được sự tồn tại của quân đội, “Đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào”.
Y Đăng dẫn bọn họ đi ra phía sau tòa nhà, sau đó vào thang máy đi lên lầu 42, đây cũng là một phần của ký túc xá tân binh.
“Nơi này là ký túc xá dự bị, bình thường sẽ không có ai, lúc chuẩn bị chiến đấu thì mới dùng đến”, Y Đăng dẫn bọn họ đi xuyên qua hành lang thật dài, “Các cậu tạm thời ở chỗ này, không có mệnh lệnh của tôi thì sẽ không ai được phép tiến vào”.
“Chuẩn bị chiến đấu?”. Sa Tả nhìn vài bức ảnh treo hai bên hành lang, “AS đã từng chuẩn bị chiến đấu sao?”.
“Đương nhiên từng chuẩn bị chiến đấu”, Y Đăng quay đầu lại cười, “Nhưng các cậu sẽ không biết, những thứ này đều là cơ mật, vì sợ gây hoảng loạn cho người dân”.
“Tôi đã hiểu”. Sa Tả nhỏ giọng nói một câu, cậu đã có thể tưởng tượng được, AS ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong lại không bình tĩnh, tất cả mọi thứ đều có thể là biểu hiện bình thản giả dối mà chính phủ liên bang tạo ra.
“Nhìn cái này đi”, Naga đột nhiên dừng bước, kéo tay Sa Tả, “Trình Khản”.
Sa Tả nhìn về hướng hắn chỉ, thấy được tấm ảnh treo trên tường, quả thật là Trình Khản với đồng phục quân đội, quân hàm chính xác là tướng quân, điều này khiến cho Sa Tả rất bất ngờ.
“Đây là…”. Sa Tả không thể nào tưởng tượng được Trình Khản vốn đối địch với quân đội, thế mà lại được treo ảnh trên hành lang khu doanh trại huấn luyện.
“Là ngài ấy”. Y Đăng đứng thẳng người phía trước tấm ảnh, “Những tấm ảnh này đều là những người đã từng có cống hiến lớn lao cho AS, bất kể sau này ra làm sao, cũng không thể phủ nhận công sức của bọn họ”.
Y Đăng sắp xếp cho Sa Tả và Naga ở một căn phòng nằm cuối hành lang, bên cạnh là lối thoát hiểm khẩn cấp.
Y Đăng mở cửa phòng, đưa thẻ cảm ứng cho Sa Tả: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ở căn phòng này có thể rời khỏi nhanh nhất, lối ra này có quyền hạn, tấm thẻ tôi đưa cho cậu đã được thiết lập, nếu như đi ra từ chỗ này, những người khác muốn vào thì phải cần tôi cho phép”. (?)
“Cám ơn”. Sa Tả gật đầu, đi vào phòng.
Căn phòng này là phòng hai người, rất ngăn nắp sạch sẽ, có hai giường và một phòng tắm, trong tủ còn có thức ăn nước uống.
Naga đứng cạnh ngăn tủ nghiên cứu thức ăn bên trong, không có thực phẩm tự nhiên, tất cả đều là đồ ăn nén ăn vào sẽ biến thành AS ngu ngốc.
Nhìn qua đã không muốn ăn rồi, nơi này thật sự không dễ chịu gì cả.
“Các cậu phải ở đây vài ngày, nếu như cần gì thì có thể liên lạc trực tiếp với tôi”, Y Đăng chỉ vào tấm thẻ trên tay Sa Tả, sau đó anh ta đóng cửa lại, ngồi xuống ghế: “Việc chúng ta có thể làm hiện giờ chỉ là chờ, tư liệu trên đảo là bằng chứng chi tiết có thể chứng minh những chuyện chính phủ liên bang và quân đội đang làm, sau khi Trình Khản nhận được sẽ bắt đầu mã hóa rồi gửi đến cho người của chúng tôi, những mật mã đó chỉ có cậu mới có thể giải”.
“Tôi hiểu”. Sa Tả gật đầu.
“Nếu không có chuyện gì bất ngờ, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khởi động chương trình hủy diệt, nhưng cần Naga và cậu song song tiến hành”, Y Đăng nhìn thoáng qua Naga vẫn còn chậm rãi nghiên cứu căn phòng, “Nhưng ngài ấy không nói chi tiết chuyện sẽ xảy ra, chỉ nói cậu sẽ biết”.
“Ừ”. Sa Tả lên tiếng.
Bằng chứng của Trình Khản là dùng mật mã để gửi tới và cần cậu phá giải, mà bước sau cùng của toàn bộ mọi chuyện hẳn là cần cái vòng trên tay Naga, còn có vân tay của cậu chăng?
Quả nhiên rất cẩn thận, tuy rằng không biết xuất phát từ mục đích gì mà Trình Khản lại chọn trúng cậu và Naga để làm việc này, nhưng việc này nhất định cần một tổ hợp mới có thể hoàn thành, đồng thời phương pháp hoàn thành như thế nào ngay cả người có liên quan cũng không quá rõ, quả thật rất an toàn.
“Hủy diệt là chỉ cái gì?”. Sa Tả suy nghĩ một chút, hủy diệt, nghĩa trên mặt chữ vẫn có cách hiểu khác, cậu không thể xác định.
“Không rõ lắm, chỉ có mình Trình Khản biết”. Y Đăng thở dài, “Nhưng bất kể là dạng hủy diệt gì đều là cần thiết, một số người vì lợi ích của bản thân mà mang nhiều người ở AS ra làm vật hi sinh như vậy, loại chuyện này không nên tồn tại”.
“Tôi sẽ giúp đỡ các anh, tôi sẽ cố gắng hết sức”. Sa Tả tựa lên tường, đột nhiên cảm thấy nặng trĩu.
“Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi không thể ở lại đây quá lâu”. Y Đăng đứng lên, “Cậu có cần tôi giúp gì không?”.
Sa Tả cúi đầu suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói ra vấn đề vẫn đè nặng trong lòng, chỉ là hiện tại đã không kìm nén được nữa: “Tôi… có thể gặp ba mẹ tôi không?”.
Hoàn chương 42 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro