Huy và Nhung, Bình và Minh, bóng đèn tụ hội
Đại Bông
2024-07-12 04:38:06
Hôm sau anh Ngủ Yên đòi đưa tôi đi làm nhưng tôi vẫn cố chấp tự đi xe của mình. Tới cuối ngày tôi vội vã chạy về để đón Huy và Nhung ở đầu ngõ. Hôm nay thứ Sáu là ngày hai đứa chúng qua nhà tôi để thứ Bảy đi nộp sơ nhập học, sau đó tận dụng nốt tối thứ Bảy và cả ngày Chủ nhật để đi chơi.
Nhung vừa thấy tôi đã chạy tới ôm chầm, tôi cân ba đèo hai đứa vào trong ngõ, lúc này mới hơi suy nghĩ việc nếu đưa hai đứa này đi chơi thì không dùng xe máy của mình được, phải thuê taxi. Có lẽ nên thử book Grab hay Bee gì đó.
Khi về thấy cổng và cửa nhà không khoá, trong sân có dựng một chiếc xe đạp, tôi ngờ ngợ không dám tiến vào vì sợ không biết phải giải thích với hai đứa nó thế nào.
Nhung và Huy vừa mở cửa chính, nhìn vào phòng khách thấy bên trong xếp toàn thùng các tông trông như cái kho, sợ hãi nói: "Nơi chị ở thế này sao?"
Tôi vội giải thích: "Phòng này chị không tiếp khách bao giờ nên chị để hàng hoá. Gần đây chị không bán nên nó vẫn còn ở đấy."
"Ồ."
"Sau này hai đứa tới đây, chị sẽ dọn phòng khách để hai đứa có chỗ đi lại, Huy thì ở tầng trên, còn Nhung ở phòng trong với chị. Tầng 2 có một cái phòng nhỏ để trống bên cạnh sân thượng, lát em có thể qua đó xem."
"Dạ bọn em hiểu rồi."
Tôi đẩy cửa phòng ngủ giới thiệu về căn phòng bên trong. Hai đứa nhỏ thấy không gian bên trong rộng rãi ngăn nắp bày trí ấm cúng đẹp đẽ khác hẳn sự đơn điệu bên ngoài thì đều trầm trồ.
Trầm trồ được một nửa miệng chưa kịp khép lại thì cửa phòng tắm đẩy ra, anh Ngủ Yên mặc đúng cái quần đùi bước ra ngoài.
Miệng hai đứa thay vì ngậm vào thì há hẳn ra.
Anh Ngủ Yên mỉm cười thân thiện, sau đó quay lại phòng tắm đóng cửa lại, mặc lên người chiếc áo sơ mi cũ đã mặc trên công ty buổi sáng để đi làm rồi bước ra.
"Chào hai đứa." Anh Ngủ Yên nói.
Tôi không biết giới thiệu thế nào, ậm ờ một lúc thật lâu, cuối cùng Nhung lên tiếng hỏi: "Anh là người yêu chị Chi ạ?"
Với tình trạng cởi trần đi trong nhà thì người yêu là đáp án hợp lý nhất, nếu không là người yêu thì tất cả những thứ khác đều bất thường. Tôi không muốn đám nhỏ nghĩ linh tinh nên đành gật đầu: "Người yêu của chị."
Anh Ngủ Yên cười tươi hơn bình thường, nhiệt tình giới thiệu: "Anh là Nguyên. Hai đứa qua chơi à?"
"Anh là người yêu chị Chi thật ạ? Anh đẹp trai quá!"
Nhung vừa nhiệt tình khen ngợi thì bị Huy túm áo giật giật lại, mặt cậu nhóc xám xịt. Nhưng cô bé không để tâm lắm tiếp tục nói: "Em là Nhung, bạn này là Huy ạ. Chúng em ở cùng mái ấm tình thương với chị Chi ạ."
Tôi lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh Ngủ Yên, thấy anh ta chẳng có biểu hiện khó chịu hay ghét bỏ gì, chỉ thấy vẫn cười tươi, gò má cao hẳn lên: "Ừ, vừa rồi anh không biết hai đứa tới nên không kịp mặc áo. Anh là người yêu của chị em, nếu hai đứa cần giúp gì cứ nói với anh."
"Dạ." Hai đứa đồng thanh.
Tôi chỉ chỗ cho hai đứa cất túi đồ rồi nói: "Hôm nay hai đứa muốn ăn gì?"
"Em muốn thử ăn gà rán!!" Nhung mạnh dạn nói.
Huy theo nhung: "Em sao cũng được chị ạ. Gà rán cũng được."
Anh Ngủ Yên nghe vậy giành lời ngay: "Dù sao anh cũng là người yêu của Chi, để anh đưa mấy đứa đi."
Vì để lại mặt mũi cho anh Ngủ Yên nên tôi không tranh lời, thầm nghĩ sẽ giải quyết với anh ta sau. Việc anh ta về nhà trước cả tôi khiến tôi khá bất ngờ, vì lúc trưa anh ta có hẹn đi ăn cùng gia đình và chiều không có ở công ty nên tôi đã mất cảnh giác. Có điều tôi không khó chịu hay giận dữ, chỉ cảm thấy con người này có mặt đúng lúc. Khi anh ta lấy xe hơi để đưa tôi cùng hai đứa nhỏ đi ăn, nhìn vẻ mặt phấn khích của chúng khiến lòng tôi len lỏi những niềm vui khó nói nên lời.
Nhung và Huy mỗi đứa bám một bên thành cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh tắc đường của Hà Nội vào buổi tối mà cũng vui vẻ hú hét như thấy điều gì sung sướng lắm. Tôi ngồi ở ghế phụ nhìn anh Ngủ Yên lái xe, thấy anh ta cũng đang cười.
Vào trong cửa hàng, anh Ngủ Yên gọi đồ ăn rất hào phóng, nhân viên bê đồ ăn ra kín cả bàn. Tôi và anh Ngủ Yên thường đi ăn chung nhưng chưa bao giờ thấy anh ta gọi thừa nhiều đồ như vậy, có lẽ do hôm nay tâm trạng của anh ta tốt.
"Nhiều đồ ăn quá á á! Em cảm ơn anh Nguyên!" Nhung cảm thán.
Anh Ngủ Yên thoải mái nói: "Hai đứa ăn nhiều vào nhé."
Sau đó còn giúp tôi cắt thịt gà, đặt vào đĩa của tôi.
Anh trai, anh diễn cho ai xem vậy? Bình thường anh chỉ cắm đầu vào ăn thôi mà?
"Hai anh chị tình cảm quá. Em cũng muốn có một anh người yêu như vậy." Nhung vừa ăn vừa nói.
"Anh thấy em rất biết nhìn người đấy. Mai anh dẫn hai đứa đi ăn cua hoàng đế."
"Cua hoàng đế là con gì hả anh? Vua của các loài cua ạ?" Nhung hỏi.
Huy ngồi bên cạnh nghe Nhung hỏi còn làm vẻ mặt bất lực, nhưng được nghe đến cua hoàng đế trong truyền thuyết nên tò mò hỏi: "Con đó có đắt lắm không anh?"
"Không đắt lắm đâu, bằng thu nhập một ngày của anh thôi mà."
"Vì anh là người yêu của chị Chi, nể anh lắm em mới đi ăn nhé. Bình thường em sẽ không nhận đâu." Nhung nói.
"Anh biết rồi, vinh hạnh cho anh quá." Anh Ngủ Yên mỉm cười lịch thiệp.
Tôi lặng lẽ ngồi nghe một già một trẻ kẻ tung người hứng, không tham gia câu chuyện. Khi hai đứa nhóc bắt đầu tập trung ăn, Huy giúp Nhung chuyển đồ ăn vì có nhiều món quá, nào là gà, súp, mỳ Ý, hamburger, khoai tây nghiền... khiến cô bé không biết phải ăn cái nào trước cái nào sau, lúc ấy tôi mới ghé đầu sang hỏi anh Ngủ Yên: "Sao anh lại làm thế? Em không có tiền trả anh đâu."
Anh Ngủ Yên nở một nụ cười say lòng: "Anh bao."
Tôi cúi đầu chọc chọc miếng thịt gà. Pepsi hôm nay uống say quá.
Hai đứa nhóc vừa ăn vừa đùa nghịch, trước lúc về anh Ngủ Yên còn mua cho mỗi người một cây kem ốc quế và hỏi còn muốn đi đâu không. Do thấy hôm nay hai đứa bắt xe bus đi đường xa mệt mỏi nên tôi khuyên chúng về nghỉ sớm, để sức ngày mai còn đi chơi.
Anh Ngủ Yên gật đầu đưa chúng tôi về tận đầu ngách, dường như tôi và anh ta đều biết phòng tôi hôm nay không đủ chỗ cho bốn người nên anh không vào theo.
"Sáng anh qua đưa hai đứa đi nộp hồ sơ, rồi buổi chiều đi chơi nhé."
"Vâng ạ, chúng em cảm ơn anh!"
Tôi để hai đứa vào trong ngách trước, sau đó lấy hết dũng khí nói một câu khách sáo với anh Ngủ Yên: "Hôm nay rất cảm ơn anh. Vất vả cho anh rồi."
"Có gì đâu, em và lũ nhóc vui là được rồi."
Nghe kiểu gì cũng thấy sai sai chỗ nào, nhưng tôi không biết sai chỗ nào nên đành nói tiếp: "Anh về cẩn thận."
Anh Ngủ Yên thấy Nhung và Huy còn đứng loay hoay mở cổng nên không làm gì quá đáng, chỉ vươn tay ra kéo lấy bàn tay tôi, sờ soạng xoa nắn tay tôi một lúc rồi nói: "Anh biết rồi, anh về nhé."
"Vâng." Tôi đáp.
***
Hôm sau anh Ngủ Yên lái xe qua nhà tôi chở cả nhà đi ăn sáng từ rất sớm. Hai đứa nhóc thấy anh Ngủ Yên mắt sáng lấp lánh như thấy thần tượng, vừa thấy đã chạy tới hỏi thăm tới tấp. Lúc ở trong xe, anh Ngủ Yên ngồi ghế lái, tôi ngồi ghế phụ, hai đứa chồm lên bám lưng ghế hỏi chuyện:
"Anh ơi mình đi ăn gì thế ạ?"
Anh Ngủ Yên nói bằng giọng "muốn gì cũng chiều": "Các em muốn ăn gì?"
"Bọn em cũng chẳng biết có những món gì để ăn sáng cả. Ở mái ấm tình thương thì buổi sáng thi thoảng có bánh mì hoặc bánh bao chay ạ."
"Thế Chi muốn ăn gì không?"
Bị nhắc tên, tôi cố gắng lục lại những món ăn đã từng cùng anh Ngủ Yên ăn sáng, cuối cùng cũng không biết chọn gì: "Em ăn gì cũng được."
Anh Ngủ Yên nghĩ hộ tôi một lúc rồi nói: "Mình đi ăn bún bò Huế nhé? Lần trước đi ăn anh thấy em có vẻ thích món này."
Tôi thích món đó thật, nhưng không nghĩ mình đã thể hiện ra niềm yêu thích gì đặc biệt hơn bình thường để anh ta nhận ra điều này.
Nhung khó hiểu hỏi: "Không có bún bò Hà Nội hay sao mà phải ăn bún bò Huế ạ?"
Anh Ngủ Yên không hề chê cười câu hỏi của Nhung mà chỉ nói: "Đúng nhỉ, đáng lẽ nên có bún bò Hà Nội để cạnh tranh với bún bò Huế."
Càng lúc tôi càng thấy anh Ngủ Yên rất ngầu, suy nghĩ thi thoảng cứ bay lung tung. Lúc ngồi trong quán bún bò Huế, anh Ngủ Yên chủ động gọi bốn phần, khi nhân viên bưng ra thì bát nào bát ấy ngập thịt. Anh Ngủ Yên giúp tôi thêm chanh và tương cay, sau đó còn gắp rau sống vào bát giúp tôi nữa. Tôi vì được chăm chút quá mức mà đâm ra hơi ngại, lén liếc hai đứa kia chỉ thấy chúng đang tập trung ăn rồi chứ chẳng để ý sang bên này.
Tôi định cảm ơn anh Ngủ Yên, nhưng cảm thấy nói nhiều quá cũng hơi kì nên quyết định để dành để cuối ngày nói một thể.
Sức ăn của Nhung không bằng Huy nên cô bé ăn đủ rồi gắp thịt bỏ vào bát của Huy. Tôi cúi đầu thấy bát bún của mình cũng quá nhiều thịt, tôi gắp mấy miếng bỏ sang bát anh Ngủ Yên.
Buổi hôm nay chủ yếu là để Nhung và Huy nộp hồ sơ xác nhận nhập học tại trường cấp 3 mà hai đứa đã trúng tuyển, cụ thể là trường Kim Liên. Trường cấp 3 Kim Liên nằm trong một con ngõ của đường Đặng Văn Ngữ, ngõ không nhỏ tới mức ô tô không vào được nhưng do là ngày đặc thù nên quanh ngõ đỗ rất nhiều xe, xe của anh Ngủ Yên cũng chẳng vào được đến cổng trường. Anh Ngủ Yên không hề chê phiền, rất vui vẻ thoải mái đi gửi xe mất một đoạn khá xa và cùng chúng tôi đi bộ vào trong.
Trong lúc đứng đợi hai đứa hoàn tất thủ tục, tôi thấy một chàng trai chạy gấp về phía này. Khi cậu ta phanh ngay trước mặt tôi mới nhận ra đó là Minh.
"Anh Nguyên, chị Chi, đúng là anh chị rồi. Sao hai người lại ở đây?"
Gặp lại trong tình huống đi cạnh anh Ngủ Yên như vậy khiến tôi khá ngại ngùng, nhưng đương nhiên về phần anh Ngủ Yên thì anh ta không có chút ngại ngùng nào.
Lần trước anh ta đã chém gió với Minh rằng tôi là người yêu của anh ta nên không hề ngượng khi bị bắt gặp đi cùng nhau mà rất thoải mái nói: "Anh đưa hai nhóc em của Chi đi nộp hồ sơ nhập học. Minh ở đây thì chắc là Bình cũng thi đỗ Kim Liên nhỉ?"
"Đúng rồi ạ, may mắn vẫn đủ điểm vào Kim Liên, nếu không Bình bị bố mẹ em lườm đến chết mất. Nhà toàn người học giỏi, trừ hai anh em em, hô hô."
Anh Ngủ Yên nói với tôi vài câu, lúc đó tôi mới biết Bình là em trai ruột của Minh, năm nay cũng học lớp 10. Khi Nhung và Huy cùng chạy ra, Minh nhìn hai đứa bằng tuổi trông khác hẳn nhau liền ngờ ngợ hỏi: "Ơ... hai đứa là em ruột hay em họ của chị Chi vậy? Bằng tuổi luôn hả?"
Nhung thành thật trả lời luôn: "Bọn em ở mái ấm tình thương Thiên An ạ."
Đứng giải thích ở đây thì có hơi ngượng ngùng, do lần trước Minh còn thẳng thừng đoán chắc nhà tôi giàu khiến tôi lúc này khá bối rối. Anh Ngủ Yên thấy vậy thì nắm tay tôi kéo kéo, quay ra nhìn mọi người nói: "Thôi đừng đứng ở cửa nữa, vướng chỗ người qua lại. Giờ vẫn còn sớm, mình đi đâu đó chơi nhé."
Anh Ngủ Yên đưa chúng tôi tới trung tâm thương mại, sau đó vào một nhà sách vô cùng lớn bên trong. Đây đúng là nơi mấy đứa nhóc sắp nhập học cần tới, Minh và Bình cũng đi theo.
Nhung và Huy chưa bao giờ được đi nhà sách lớn như vậy nên cả hai đứa đều cắm đầu trong này để khám phá tìm tòi, Bình thì chỉ tập trung tìm mua những thứ mà cậu ta cần.
Ba người lớn còn lại đi loanh quanh trong nhà sách ngắm nghía, tiện nói đôi chuyện bên lề, ví dụ như chuyện vừa rồi chúng tôi nói dở.
"Chị là trẻ mồ côi." Tôi nhìn Minh nói.
Minh hơi bất ngờ: "Oé, em xin lỗi em không biết chuyện này. Vậy là chị nhận nuôi hai đứa nhóc đó hả?"
"Ừ, chúng sẽ sống với chị."
"Gọi chị là mẹ hả?" Minh hỏi.
Nghe câu hỏi cực kì đau não kia, tôi giải thích lại: "Chị hỗ trợ việc học cho hai đứa nó thôi, vì ngày còn ở mái ấm tình thương chị thân với hai nhóc ấy. Thấy lực học của cả hai tốt, nên muốn giúp."
Kể ra cuộc sống cấp 3 trầm cảm của tôi nhờ hai đứa nhóc đó mà lạc quan lên rất nhiều. Nếu không có chúng chắc tinh thần của tôi không thể nào bớt u ám hơn được.
Minh liếc mắt nhìn bàn tay anh Ngủ Yên vẫn nắm tay tôi. Từ nãy đến giờ anh Ngủ Yên dẫn tôi đi qua vài giá sách mà chẳng buồn buông tay ra để chọn lựa, như thể anh ta dắt tôi đi vòng vòng nãy giờ cho vui chứ không có ý định xem hay mua gì.
"Ờm..."
Minh định nói gì đó, sau lại nuốt xuống. Tôi không biết cậu ta tò mò điều gì, nhưng vì chột dạ nên tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh Ngủ Yên, giả vờ lấy một cuốn sách trên kệ để xem. Không hiểu sao nhặt bừa mà vẫn nhặt trúng cuốn "101 cách viết thư tình tán(g) lớp trưởng".
"Anh chị định cho hai đứa nhỏ kia đi chơi đâu không?" Minh hỏi.
"Chị không biết nhiều địa điểm đi chơi nên định sẽ lên mạng tìm hiểu. Có lẽ nên hỏi ý kiến hai đứa nhỏ trước đã."
Khi được hỏi, Nhung và Huy thống nhất ý kiến: "Chúng em muốn đi công viên nước Hồ Tây! Chỗ đó đi có mất tiền không ạ?"
"Chúng ta sẽ phải mua vé, nhưng không tốn nhiều tiền đâu, mấy đứa đừng lo."
Minh và Bình chen lời: "Em đi với em đi với."
Nhung và Huy có vẻ cũng ưa cái cậu Bình và anh Minh này nên nhìn tôi chờ đợi, tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý: "Hai người đi cùng cho vui."
Cả đám nghe vậy liền hò reo, trừ anh Ngủ Yên.
Anh Ngủ Yên nhìn Minh bằng ánh mắt rất là suy ngẫm khiến tôi lo lắng thay cho thằng bé.
Mọi người tiện thể ở lại trung tâm thương mại ăn trưa, xong xuôi ai về nhà nấy. Anh Ngủ Yên lại dừng xe ở đầu ngách, nhìn tôi nói: "Tối anh lại qua đưa ba chị em đi ăn nhé."
Lần này tôi từ chối: "Tối nay em nấu cơm ở nhà cho chúng nó thôi, không ăn ngoài mãi được."
"Vậy cũng tốt, tối anh qua sẽ mua thêm ít bánh ngọt tráng miệng."
Tôi thề là tôi không nhớ mình mời anh ta ở lại ăn tối lúc nào, nhưng chuyện này cần rõ ràng nên tôi nói: "Em sợ là phòng sẽ hơi chật."
Phòng của tôi khá rộng rãi, nhưng để bốn người chen chúc bên trong có vẻ không ổn lắm, hơn nữa khi ăn uống xong cũng không có ti vi hay bàn ghế phòng khách gì để ngồi nghỉ ngơi như những căn nhà bình thường. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải tiếp nhiều khách như vậy.
Anh Ngủ Yên có vẻ cũng biết bản thân đi hơi xa nên nói: "Anh xin lỗi, làm khó em rồi. Vậy tối nay anh để không gian riêng cho ba chị em."
"Vâng, em cũng cảm ơn anh nhiều vì đã giúp đỡ. Xin lỗi anh bữa tối không mời anh được."
"Không sao, sau này em bù cho anh là được."
Bù?
Nhìn vẻ mặt hoài nghi của tôi, anh Ngủ Yên nói: "Em vào nhà đi kẻo nắng, anh về trước."
Tôi gật đầu chào anh Ngủ Yên lần cuối, nhìn đồng hồ phát hiện ra tới giờ ngủ trưa của anh ta rồi.
Cuối ngày hôm đó tôi nhận được cuộc gọi hỏi thăm của anh Quân, ý định muốn rủ tôi đi ăn trưa. Tôi rất thành thật kể chuyện về Nhung và Huy, anh Quân nghe vậy liền nói: "Đi công viên nước à? Anh đi với. Ngày xưa anh cũng quấn tã cho chúng nó một hai bữa đấy."
Lời đề nghị đi cùng này khiến tôi khá bối rối, chưa biết phải trả lời như thế nào thì Nhung đang ngồi cạnh tôi hóng chuyện từ nãy đến giờ nói: "Đó là anh Quân vẫn hay quyên góp cho mái ấm tình thương hả chị? Hai anh chị vẫn liên lạc với nhau ạ? Vui quá, em cũng muốn được gặp anh Quân!!"
Anh Quân ở đầu dây bên kia nói: "Vậy là em phải cho anh đi rồi. Nhà em ở đâu, mai anh qua đón ba chị em."
"À thật ra... có thêm một vài người nữa. Bọn em đi chung, anh không cần đón em đâu."
"Vậy à? Thế em cứ nhắn anh thời gian địa điểm nhé, mai anh rảnh mà."
Tôi đáp vâng rồi cúp máy, trong đầu chợt hiện ra vẻ mặt mất hứng của anh Ngủ Yên.
Nhung vừa thấy tôi đã chạy tới ôm chầm, tôi cân ba đèo hai đứa vào trong ngõ, lúc này mới hơi suy nghĩ việc nếu đưa hai đứa này đi chơi thì không dùng xe máy của mình được, phải thuê taxi. Có lẽ nên thử book Grab hay Bee gì đó.
Khi về thấy cổng và cửa nhà không khoá, trong sân có dựng một chiếc xe đạp, tôi ngờ ngợ không dám tiến vào vì sợ không biết phải giải thích với hai đứa nó thế nào.
Nhung và Huy vừa mở cửa chính, nhìn vào phòng khách thấy bên trong xếp toàn thùng các tông trông như cái kho, sợ hãi nói: "Nơi chị ở thế này sao?"
Tôi vội giải thích: "Phòng này chị không tiếp khách bao giờ nên chị để hàng hoá. Gần đây chị không bán nên nó vẫn còn ở đấy."
"Ồ."
"Sau này hai đứa tới đây, chị sẽ dọn phòng khách để hai đứa có chỗ đi lại, Huy thì ở tầng trên, còn Nhung ở phòng trong với chị. Tầng 2 có một cái phòng nhỏ để trống bên cạnh sân thượng, lát em có thể qua đó xem."
"Dạ bọn em hiểu rồi."
Tôi đẩy cửa phòng ngủ giới thiệu về căn phòng bên trong. Hai đứa nhỏ thấy không gian bên trong rộng rãi ngăn nắp bày trí ấm cúng đẹp đẽ khác hẳn sự đơn điệu bên ngoài thì đều trầm trồ.
Trầm trồ được một nửa miệng chưa kịp khép lại thì cửa phòng tắm đẩy ra, anh Ngủ Yên mặc đúng cái quần đùi bước ra ngoài.
Miệng hai đứa thay vì ngậm vào thì há hẳn ra.
Anh Ngủ Yên mỉm cười thân thiện, sau đó quay lại phòng tắm đóng cửa lại, mặc lên người chiếc áo sơ mi cũ đã mặc trên công ty buổi sáng để đi làm rồi bước ra.
"Chào hai đứa." Anh Ngủ Yên nói.
Tôi không biết giới thiệu thế nào, ậm ờ một lúc thật lâu, cuối cùng Nhung lên tiếng hỏi: "Anh là người yêu chị Chi ạ?"
Với tình trạng cởi trần đi trong nhà thì người yêu là đáp án hợp lý nhất, nếu không là người yêu thì tất cả những thứ khác đều bất thường. Tôi không muốn đám nhỏ nghĩ linh tinh nên đành gật đầu: "Người yêu của chị."
Anh Ngủ Yên cười tươi hơn bình thường, nhiệt tình giới thiệu: "Anh là Nguyên. Hai đứa qua chơi à?"
"Anh là người yêu chị Chi thật ạ? Anh đẹp trai quá!"
Nhung vừa nhiệt tình khen ngợi thì bị Huy túm áo giật giật lại, mặt cậu nhóc xám xịt. Nhưng cô bé không để tâm lắm tiếp tục nói: "Em là Nhung, bạn này là Huy ạ. Chúng em ở cùng mái ấm tình thương với chị Chi ạ."
Tôi lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh Ngủ Yên, thấy anh ta chẳng có biểu hiện khó chịu hay ghét bỏ gì, chỉ thấy vẫn cười tươi, gò má cao hẳn lên: "Ừ, vừa rồi anh không biết hai đứa tới nên không kịp mặc áo. Anh là người yêu của chị em, nếu hai đứa cần giúp gì cứ nói với anh."
"Dạ." Hai đứa đồng thanh.
Tôi chỉ chỗ cho hai đứa cất túi đồ rồi nói: "Hôm nay hai đứa muốn ăn gì?"
"Em muốn thử ăn gà rán!!" Nhung mạnh dạn nói.
Huy theo nhung: "Em sao cũng được chị ạ. Gà rán cũng được."
Anh Ngủ Yên nghe vậy giành lời ngay: "Dù sao anh cũng là người yêu của Chi, để anh đưa mấy đứa đi."
Vì để lại mặt mũi cho anh Ngủ Yên nên tôi không tranh lời, thầm nghĩ sẽ giải quyết với anh ta sau. Việc anh ta về nhà trước cả tôi khiến tôi khá bất ngờ, vì lúc trưa anh ta có hẹn đi ăn cùng gia đình và chiều không có ở công ty nên tôi đã mất cảnh giác. Có điều tôi không khó chịu hay giận dữ, chỉ cảm thấy con người này có mặt đúng lúc. Khi anh ta lấy xe hơi để đưa tôi cùng hai đứa nhỏ đi ăn, nhìn vẻ mặt phấn khích của chúng khiến lòng tôi len lỏi những niềm vui khó nói nên lời.
Nhung và Huy mỗi đứa bám một bên thành cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh tắc đường của Hà Nội vào buổi tối mà cũng vui vẻ hú hét như thấy điều gì sung sướng lắm. Tôi ngồi ở ghế phụ nhìn anh Ngủ Yên lái xe, thấy anh ta cũng đang cười.
Vào trong cửa hàng, anh Ngủ Yên gọi đồ ăn rất hào phóng, nhân viên bê đồ ăn ra kín cả bàn. Tôi và anh Ngủ Yên thường đi ăn chung nhưng chưa bao giờ thấy anh ta gọi thừa nhiều đồ như vậy, có lẽ do hôm nay tâm trạng của anh ta tốt.
"Nhiều đồ ăn quá á á! Em cảm ơn anh Nguyên!" Nhung cảm thán.
Anh Ngủ Yên thoải mái nói: "Hai đứa ăn nhiều vào nhé."
Sau đó còn giúp tôi cắt thịt gà, đặt vào đĩa của tôi.
Anh trai, anh diễn cho ai xem vậy? Bình thường anh chỉ cắm đầu vào ăn thôi mà?
"Hai anh chị tình cảm quá. Em cũng muốn có một anh người yêu như vậy." Nhung vừa ăn vừa nói.
"Anh thấy em rất biết nhìn người đấy. Mai anh dẫn hai đứa đi ăn cua hoàng đế."
"Cua hoàng đế là con gì hả anh? Vua của các loài cua ạ?" Nhung hỏi.
Huy ngồi bên cạnh nghe Nhung hỏi còn làm vẻ mặt bất lực, nhưng được nghe đến cua hoàng đế trong truyền thuyết nên tò mò hỏi: "Con đó có đắt lắm không anh?"
"Không đắt lắm đâu, bằng thu nhập một ngày của anh thôi mà."
"Vì anh là người yêu của chị Chi, nể anh lắm em mới đi ăn nhé. Bình thường em sẽ không nhận đâu." Nhung nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh biết rồi, vinh hạnh cho anh quá." Anh Ngủ Yên mỉm cười lịch thiệp.
Tôi lặng lẽ ngồi nghe một già một trẻ kẻ tung người hứng, không tham gia câu chuyện. Khi hai đứa nhóc bắt đầu tập trung ăn, Huy giúp Nhung chuyển đồ ăn vì có nhiều món quá, nào là gà, súp, mỳ Ý, hamburger, khoai tây nghiền... khiến cô bé không biết phải ăn cái nào trước cái nào sau, lúc ấy tôi mới ghé đầu sang hỏi anh Ngủ Yên: "Sao anh lại làm thế? Em không có tiền trả anh đâu."
Anh Ngủ Yên nở một nụ cười say lòng: "Anh bao."
Tôi cúi đầu chọc chọc miếng thịt gà. Pepsi hôm nay uống say quá.
Hai đứa nhóc vừa ăn vừa đùa nghịch, trước lúc về anh Ngủ Yên còn mua cho mỗi người một cây kem ốc quế và hỏi còn muốn đi đâu không. Do thấy hôm nay hai đứa bắt xe bus đi đường xa mệt mỏi nên tôi khuyên chúng về nghỉ sớm, để sức ngày mai còn đi chơi.
Anh Ngủ Yên gật đầu đưa chúng tôi về tận đầu ngách, dường như tôi và anh ta đều biết phòng tôi hôm nay không đủ chỗ cho bốn người nên anh không vào theo.
"Sáng anh qua đưa hai đứa đi nộp hồ sơ, rồi buổi chiều đi chơi nhé."
"Vâng ạ, chúng em cảm ơn anh!"
Tôi để hai đứa vào trong ngách trước, sau đó lấy hết dũng khí nói một câu khách sáo với anh Ngủ Yên: "Hôm nay rất cảm ơn anh. Vất vả cho anh rồi."
"Có gì đâu, em và lũ nhóc vui là được rồi."
Nghe kiểu gì cũng thấy sai sai chỗ nào, nhưng tôi không biết sai chỗ nào nên đành nói tiếp: "Anh về cẩn thận."
Anh Ngủ Yên thấy Nhung và Huy còn đứng loay hoay mở cổng nên không làm gì quá đáng, chỉ vươn tay ra kéo lấy bàn tay tôi, sờ soạng xoa nắn tay tôi một lúc rồi nói: "Anh biết rồi, anh về nhé."
"Vâng." Tôi đáp.
***
Hôm sau anh Ngủ Yên lái xe qua nhà tôi chở cả nhà đi ăn sáng từ rất sớm. Hai đứa nhóc thấy anh Ngủ Yên mắt sáng lấp lánh như thấy thần tượng, vừa thấy đã chạy tới hỏi thăm tới tấp. Lúc ở trong xe, anh Ngủ Yên ngồi ghế lái, tôi ngồi ghế phụ, hai đứa chồm lên bám lưng ghế hỏi chuyện:
"Anh ơi mình đi ăn gì thế ạ?"
Anh Ngủ Yên nói bằng giọng "muốn gì cũng chiều": "Các em muốn ăn gì?"
"Bọn em cũng chẳng biết có những món gì để ăn sáng cả. Ở mái ấm tình thương thì buổi sáng thi thoảng có bánh mì hoặc bánh bao chay ạ."
"Thế Chi muốn ăn gì không?"
Bị nhắc tên, tôi cố gắng lục lại những món ăn đã từng cùng anh Ngủ Yên ăn sáng, cuối cùng cũng không biết chọn gì: "Em ăn gì cũng được."
Anh Ngủ Yên nghĩ hộ tôi một lúc rồi nói: "Mình đi ăn bún bò Huế nhé? Lần trước đi ăn anh thấy em có vẻ thích món này."
Tôi thích món đó thật, nhưng không nghĩ mình đã thể hiện ra niềm yêu thích gì đặc biệt hơn bình thường để anh ta nhận ra điều này.
Nhung khó hiểu hỏi: "Không có bún bò Hà Nội hay sao mà phải ăn bún bò Huế ạ?"
Anh Ngủ Yên không hề chê cười câu hỏi của Nhung mà chỉ nói: "Đúng nhỉ, đáng lẽ nên có bún bò Hà Nội để cạnh tranh với bún bò Huế."
Càng lúc tôi càng thấy anh Ngủ Yên rất ngầu, suy nghĩ thi thoảng cứ bay lung tung. Lúc ngồi trong quán bún bò Huế, anh Ngủ Yên chủ động gọi bốn phần, khi nhân viên bưng ra thì bát nào bát ấy ngập thịt. Anh Ngủ Yên giúp tôi thêm chanh và tương cay, sau đó còn gắp rau sống vào bát giúp tôi nữa. Tôi vì được chăm chút quá mức mà đâm ra hơi ngại, lén liếc hai đứa kia chỉ thấy chúng đang tập trung ăn rồi chứ chẳng để ý sang bên này.
Tôi định cảm ơn anh Ngủ Yên, nhưng cảm thấy nói nhiều quá cũng hơi kì nên quyết định để dành để cuối ngày nói một thể.
Sức ăn của Nhung không bằng Huy nên cô bé ăn đủ rồi gắp thịt bỏ vào bát của Huy. Tôi cúi đầu thấy bát bún của mình cũng quá nhiều thịt, tôi gắp mấy miếng bỏ sang bát anh Ngủ Yên.
Buổi hôm nay chủ yếu là để Nhung và Huy nộp hồ sơ xác nhận nhập học tại trường cấp 3 mà hai đứa đã trúng tuyển, cụ thể là trường Kim Liên. Trường cấp 3 Kim Liên nằm trong một con ngõ của đường Đặng Văn Ngữ, ngõ không nhỏ tới mức ô tô không vào được nhưng do là ngày đặc thù nên quanh ngõ đỗ rất nhiều xe, xe của anh Ngủ Yên cũng chẳng vào được đến cổng trường. Anh Ngủ Yên không hề chê phiền, rất vui vẻ thoải mái đi gửi xe mất một đoạn khá xa và cùng chúng tôi đi bộ vào trong.
Trong lúc đứng đợi hai đứa hoàn tất thủ tục, tôi thấy một chàng trai chạy gấp về phía này. Khi cậu ta phanh ngay trước mặt tôi mới nhận ra đó là Minh.
"Anh Nguyên, chị Chi, đúng là anh chị rồi. Sao hai người lại ở đây?"
Gặp lại trong tình huống đi cạnh anh Ngủ Yên như vậy khiến tôi khá ngại ngùng, nhưng đương nhiên về phần anh Ngủ Yên thì anh ta không có chút ngại ngùng nào.
Lần trước anh ta đã chém gió với Minh rằng tôi là người yêu của anh ta nên không hề ngượng khi bị bắt gặp đi cùng nhau mà rất thoải mái nói: "Anh đưa hai nhóc em của Chi đi nộp hồ sơ nhập học. Minh ở đây thì chắc là Bình cũng thi đỗ Kim Liên nhỉ?"
"Đúng rồi ạ, may mắn vẫn đủ điểm vào Kim Liên, nếu không Bình bị bố mẹ em lườm đến chết mất. Nhà toàn người học giỏi, trừ hai anh em em, hô hô."
Anh Ngủ Yên nói với tôi vài câu, lúc đó tôi mới biết Bình là em trai ruột của Minh, năm nay cũng học lớp 10. Khi Nhung và Huy cùng chạy ra, Minh nhìn hai đứa bằng tuổi trông khác hẳn nhau liền ngờ ngợ hỏi: "Ơ... hai đứa là em ruột hay em họ của chị Chi vậy? Bằng tuổi luôn hả?"
Nhung thành thật trả lời luôn: "Bọn em ở mái ấm tình thương Thiên An ạ."
Đứng giải thích ở đây thì có hơi ngượng ngùng, do lần trước Minh còn thẳng thừng đoán chắc nhà tôi giàu khiến tôi lúc này khá bối rối. Anh Ngủ Yên thấy vậy thì nắm tay tôi kéo kéo, quay ra nhìn mọi người nói: "Thôi đừng đứng ở cửa nữa, vướng chỗ người qua lại. Giờ vẫn còn sớm, mình đi đâu đó chơi nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Ngủ Yên đưa chúng tôi tới trung tâm thương mại, sau đó vào một nhà sách vô cùng lớn bên trong. Đây đúng là nơi mấy đứa nhóc sắp nhập học cần tới, Minh và Bình cũng đi theo.
Nhung và Huy chưa bao giờ được đi nhà sách lớn như vậy nên cả hai đứa đều cắm đầu trong này để khám phá tìm tòi, Bình thì chỉ tập trung tìm mua những thứ mà cậu ta cần.
Ba người lớn còn lại đi loanh quanh trong nhà sách ngắm nghía, tiện nói đôi chuyện bên lề, ví dụ như chuyện vừa rồi chúng tôi nói dở.
"Chị là trẻ mồ côi." Tôi nhìn Minh nói.
Minh hơi bất ngờ: "Oé, em xin lỗi em không biết chuyện này. Vậy là chị nhận nuôi hai đứa nhóc đó hả?"
"Ừ, chúng sẽ sống với chị."
"Gọi chị là mẹ hả?" Minh hỏi.
Nghe câu hỏi cực kì đau não kia, tôi giải thích lại: "Chị hỗ trợ việc học cho hai đứa nó thôi, vì ngày còn ở mái ấm tình thương chị thân với hai nhóc ấy. Thấy lực học của cả hai tốt, nên muốn giúp."
Kể ra cuộc sống cấp 3 trầm cảm của tôi nhờ hai đứa nhóc đó mà lạc quan lên rất nhiều. Nếu không có chúng chắc tinh thần của tôi không thể nào bớt u ám hơn được.
Minh liếc mắt nhìn bàn tay anh Ngủ Yên vẫn nắm tay tôi. Từ nãy đến giờ anh Ngủ Yên dẫn tôi đi qua vài giá sách mà chẳng buồn buông tay ra để chọn lựa, như thể anh ta dắt tôi đi vòng vòng nãy giờ cho vui chứ không có ý định xem hay mua gì.
"Ờm..."
Minh định nói gì đó, sau lại nuốt xuống. Tôi không biết cậu ta tò mò điều gì, nhưng vì chột dạ nên tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh Ngủ Yên, giả vờ lấy một cuốn sách trên kệ để xem. Không hiểu sao nhặt bừa mà vẫn nhặt trúng cuốn "101 cách viết thư tình tán(g) lớp trưởng".
"Anh chị định cho hai đứa nhỏ kia đi chơi đâu không?" Minh hỏi.
"Chị không biết nhiều địa điểm đi chơi nên định sẽ lên mạng tìm hiểu. Có lẽ nên hỏi ý kiến hai đứa nhỏ trước đã."
Khi được hỏi, Nhung và Huy thống nhất ý kiến: "Chúng em muốn đi công viên nước Hồ Tây! Chỗ đó đi có mất tiền không ạ?"
"Chúng ta sẽ phải mua vé, nhưng không tốn nhiều tiền đâu, mấy đứa đừng lo."
Minh và Bình chen lời: "Em đi với em đi với."
Nhung và Huy có vẻ cũng ưa cái cậu Bình và anh Minh này nên nhìn tôi chờ đợi, tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý: "Hai người đi cùng cho vui."
Cả đám nghe vậy liền hò reo, trừ anh Ngủ Yên.
Anh Ngủ Yên nhìn Minh bằng ánh mắt rất là suy ngẫm khiến tôi lo lắng thay cho thằng bé.
Mọi người tiện thể ở lại trung tâm thương mại ăn trưa, xong xuôi ai về nhà nấy. Anh Ngủ Yên lại dừng xe ở đầu ngách, nhìn tôi nói: "Tối anh lại qua đưa ba chị em đi ăn nhé."
Lần này tôi từ chối: "Tối nay em nấu cơm ở nhà cho chúng nó thôi, không ăn ngoài mãi được."
"Vậy cũng tốt, tối anh qua sẽ mua thêm ít bánh ngọt tráng miệng."
Tôi thề là tôi không nhớ mình mời anh ta ở lại ăn tối lúc nào, nhưng chuyện này cần rõ ràng nên tôi nói: "Em sợ là phòng sẽ hơi chật."
Phòng của tôi khá rộng rãi, nhưng để bốn người chen chúc bên trong có vẻ không ổn lắm, hơn nữa khi ăn uống xong cũng không có ti vi hay bàn ghế phòng khách gì để ngồi nghỉ ngơi như những căn nhà bình thường. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải tiếp nhiều khách như vậy.
Anh Ngủ Yên có vẻ cũng biết bản thân đi hơi xa nên nói: "Anh xin lỗi, làm khó em rồi. Vậy tối nay anh để không gian riêng cho ba chị em."
"Vâng, em cũng cảm ơn anh nhiều vì đã giúp đỡ. Xin lỗi anh bữa tối không mời anh được."
"Không sao, sau này em bù cho anh là được."
Bù?
Nhìn vẻ mặt hoài nghi của tôi, anh Ngủ Yên nói: "Em vào nhà đi kẻo nắng, anh về trước."
Tôi gật đầu chào anh Ngủ Yên lần cuối, nhìn đồng hồ phát hiện ra tới giờ ngủ trưa của anh ta rồi.
Cuối ngày hôm đó tôi nhận được cuộc gọi hỏi thăm của anh Quân, ý định muốn rủ tôi đi ăn trưa. Tôi rất thành thật kể chuyện về Nhung và Huy, anh Quân nghe vậy liền nói: "Đi công viên nước à? Anh đi với. Ngày xưa anh cũng quấn tã cho chúng nó một hai bữa đấy."
Lời đề nghị đi cùng này khiến tôi khá bối rối, chưa biết phải trả lời như thế nào thì Nhung đang ngồi cạnh tôi hóng chuyện từ nãy đến giờ nói: "Đó là anh Quân vẫn hay quyên góp cho mái ấm tình thương hả chị? Hai anh chị vẫn liên lạc với nhau ạ? Vui quá, em cũng muốn được gặp anh Quân!!"
Anh Quân ở đầu dây bên kia nói: "Vậy là em phải cho anh đi rồi. Nhà em ở đâu, mai anh qua đón ba chị em."
"À thật ra... có thêm một vài người nữa. Bọn em đi chung, anh không cần đón em đâu."
"Vậy à? Thế em cứ nhắn anh thời gian địa điểm nhé, mai anh rảnh mà."
Tôi đáp vâng rồi cúp máy, trong đầu chợt hiện ra vẻ mặt mất hứng của anh Ngủ Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro