Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà. (2)
Cửu Đương Gia
2024-07-24 15:00:12
- Coi như không phải Tầm Bảo Sư đích thực, cũng khẳng định nắm được vài phần thủ đoạn của Tầm Bảo Sư.
Quý Tâm Nô ánh mắt có hơi phức tạp, lại nói:
- Tôn gia gia nói người mà có thể học được một, hai phần thủ đoạn của Tầm Bảo Sư, đều cũng là người có thiên phú Tầm Bảo Sư. Người như thế trong trăm vạn cũng không xuất hiện được lấy một người. Nếu như để cho hắn tu luyện 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, tương lai có lẽ sẽ có thành tựu lớn lao, rất có khả năng trợ giúp chúng ta...
Nàng muốn nói lại thôi, hiển nhiên có điều gì cấm kỵ nên không dám nói ra miệng.
- Chẳng lẽ Tôn gia Gia muốn truyền 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》cho hắn ? Điều này hoàn toàn không được., Tầm Bảo Sư trong mắt người ngoài chỉ vẻn vẹn là người tìm kiếm kho báu và linh tài. Nhưng mà chỉ có trong nghề mới biết được, Tầm Bảo Sư chính là người đi lại ở kẽ hở thế giới giữa hai đạo Âm Dương, nhìn xem Thiên Cơ, khai quật thánh mộ cổ, phá bỏ Hung Sát Giới, cố định Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà. Nếu như để cho hắn tu luyện thành công 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, chẳng phải hắn sẽ chuyên môn khắc chế chúng ta?
Quý Tiểu Nô ra sức lắc đầu, rốt cuộc nàng cảm giác Phong Phi Vân thật không đơn giản, không thể dễ dàng tin tưởng hắn.
Quý Tâm Nô lắc đầu, đáp:
- Nếu muốn khắc chế Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà, cho dù là Thất Phẩm Tầm Bảo Sư thì cũng không có bản lĩnh đó, vả lại còn có Tôn gia Gia tọa trấn. Trừ phi hắn tu luyện 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 tới cảnh giới 'Thượng khuy thiên, hạ khuy địa' ( trên nhòm trời,dưới thấu đất), nếu không hắn cũng là không ngăn nổi sóng gió tràn tới. Ngươi cũng không nghĩ tới loại cuộc sống trốn trốn tránh tránh sao, nếu như hắn thật sự có thể tu luyện thành công 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, đi Dương Giới loại bỏ... Vị tồn tại đó thì thật là tốt biết bao a!
Trong đôi mắt Quý Tiểu Nô cũng hiện ra một tia sáng, nàng có hơi do dự nói:
- Tôn gia gia cũng là có ý định này?
Quý Tâm Nô gật đầu, có hơi sầu não đáp:
- Tôn gia Gia đã sống quá lâu quá lâu, lão nhân gia ông ta nói chính người cũng không biết còn có thể sống được thêm mấy ngày, có thể bảo vệ chúng ta được bao lâu, hiện tại rất muốn gặp tiểu tử kia một lần.
- Tôn gia gia bây giờ còn ở trên vách núi?
Quý Tiểu Nô hỏi.
- Hiện tại đã chuyển gia đến chỗ mộ bia. Mộ bia kia người đã khắc xong xuôi từ mấy trăm năm, hiện tại coi như là đến lúc phát huy công dụng!
- Ai! Xem ra lão nhân gia ông ta thật là không còn sống được lâu, đang đi bước một vào trong phần mộ. Lần chuyển nhà tiếp theo của người có lẽ chính là quan tài trên vách đá.
Quý Tiểu Nô nói.
- Dương Giới Tam Dị, Thái Hư Dị, vốn là một bộ họa. Chúng khắc ở nơi nào, nơi đó chính là nhà. Không giống chúng ta, nếu như đã chết thì ngay cả một dấu vết cũng không có, điều này mới thật sự là buồn đau!
Quý Tâm Nô kêu lên.
Nếu như Phong Phi Vân hiện tại đứng ở một bên, như vậy cũng khẳng định là nghe mà không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Tôn gia gia kia rốt cuộc là tồn tại dạng gì, Thái Hư Dị? Một bức họa?
Trên đời này có vài thứ vẫn tồn tại có hơi thần kỳ, coi như là tu tiên giả cũng chưa chắc biết được. Ví dụ như Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà, mấy thứ này cũng chỉ có Tầm Bảo Sư thần bí nhất trong nhân loại mới tiếp xúc với những thứ đó.
Một cái chuông sắt nằm ở một góc kho củi, trên bề mặt đầy những rỉ sắt màu vàng. Nó có khắc những vòng hoa văn, tràn ngập những qui luật khác thường.
Làm thế nào nơi này lại có một quả chuông sắt lớn như thế, trên mặt vẫn còn có khắc chữ viết, tựa hồ đang ghi chép một sự kiện xa xưa trọng đại nào đó.
Ngồi ở bên cạnh quả chuông sắt, trong lòng Phong Phi Vân vô phương bình an. Ngón tay kìm lòng không đậu lại bắt đầu vuốt ve bên trên mặt chuông. Một quả chuông sắt cực kì bình thường, cũng không phải làm bằng sắt linh thiêng pha loãng gì, nhưng mà lại cực kì nặng nề, phải vượt qua vạn cân. So sánh với tưởng tượng của Phong Phi Vân thì đều phải nặng gấp hàng chục lần.
Nếu như thật sự chỉ là dùng loại sắt bình thường để chế tạo ra, thì tuyệt đối không có khả năng lại nặng như vậy !
- Kịch kịch!
Phong Phi Vân nắm quyền gõ lên trên mặt, hơn nữa ghé lỗ tai sát vào trên vách chuông để lắng nghe!
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Một cỗ âm thanh đáng sợ từ bên trong truyền đến. Nếu không phải Phong Phi Vân nhanh chóng lui lại, thì tiếng vang này e là có thể chấn vỡ màng nhĩ của hắn.
- Vẻn vẹn chỉ là dùng nắmđấm để gõ mà âm thanh phát ra đã có thể chấn cho màng nhĩ của ta phát đau. Quả chuông sắt này quả nhiên không tầm thường!
Quả chuông sắt vẫn tản ra mùi máu tanh tưởi, có lẽ đã ngâm ngàn năm trong Huyết Trì, lại có lẽ đã từng đè chết một vị Cự Kình, bị máu tươi ngàn năm không mất của Cự Kình dính vào nên đến nay đều vẫn còn lưu lại bên trên mặt
Phong Phi Vân đứng lên, hai chân đạp trên mặt đất, hai tay ôm lấy quả chuông sắt, cánh tay phát lực mãnh liệt, muốn nâng quả chuông sắt lên cao. Hắn cảm giác được bên trong quả chuông sắt tựa hồ có cái gì đó, đây là một loại cảm giác kỳ quái, chính là hắn thông qua linh giác mà cảm giác được.
Quả chuông sắt này thật lớn như thế, coi như bên trong có một người chết cũng là hoàn toàn có khả năng!
- Không phải bên trong có một người chết nào đó chứ?
Phong Phi Vân có hơi nhấc quả chuông sắt lên một chút.Hắn cảm giác được bên trong có một cỗ khí tức không giống tầm thường truyền tới, cảm giác nói không nên lời là cái gì, nhưng tựa hồ như đang hô hấp, mà lại còn hô hấp với tốc độ cực kỳ thong thả, thong thả đến khác thường.Hơn nữa một cỗ khí tức kia tựa hồ tịnh không phải là khí tức nhân loại.
Hai tay Phong Phi Vân không chỉ có hơi run lên, trên người đã toát ra mồ hôi lạnh. Nếu như thật sự nhấc quả chuông sắt này lên, liệu có thể là hắn sẽ thả ra sinh vật đáng sợ gì đó hay không ?
Liền vào lúc Phong Phi Vân do dự này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân, bước đi dồn dập, hô hấp hỗn loạn. Vẻn vẹn chỉ là nghe thấy tiếng bước chân như thế, Phong Phi Vân đã biết rõ là Quý Tiểu Nô đang đi đến đây.
Lại là tiểu nha đầu mà hắn nhìn không vừa mắt này!
- Két kẹt !
Cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Quý Tiểu Nô.
Phong Phi Vân vẫn nằm trên mặt đất, hay ngồi ở chỗ đống củi, thật giống như cho tới bây giờ cũng không hề cử động.
Quý Tiểu Nô cắn môi một cái, khinh thường nhìn Phong Phi Vân đầu tóc rối bời, toàn thân rách rưới, quần áo bẩn thỉu. Hỗn khất nhi này cũng không biết đã bao nhiêu ngày mà không hề rửa mặt tắm rửa, trên mặt đầy bùn đất, ngay cả cái mũi hắn mà dùng mắt đều đã không nhận ra.
- Này! Đi theo ta!
Quý Tiểu Nô nói.
- Này cái gì mà này, ta là người có họ có tên, ta gọi là Phong Phi Vân.
Quý Tâm Nô ánh mắt có hơi phức tạp, lại nói:
- Tôn gia gia nói người mà có thể học được một, hai phần thủ đoạn của Tầm Bảo Sư, đều cũng là người có thiên phú Tầm Bảo Sư. Người như thế trong trăm vạn cũng không xuất hiện được lấy một người. Nếu như để cho hắn tu luyện 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, tương lai có lẽ sẽ có thành tựu lớn lao, rất có khả năng trợ giúp chúng ta...
Nàng muốn nói lại thôi, hiển nhiên có điều gì cấm kỵ nên không dám nói ra miệng.
- Chẳng lẽ Tôn gia Gia muốn truyền 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》cho hắn ? Điều này hoàn toàn không được., Tầm Bảo Sư trong mắt người ngoài chỉ vẻn vẹn là người tìm kiếm kho báu và linh tài. Nhưng mà chỉ có trong nghề mới biết được, Tầm Bảo Sư chính là người đi lại ở kẽ hở thế giới giữa hai đạo Âm Dương, nhìn xem Thiên Cơ, khai quật thánh mộ cổ, phá bỏ Hung Sát Giới, cố định Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà. Nếu như để cho hắn tu luyện thành công 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, chẳng phải hắn sẽ chuyên môn khắc chế chúng ta?
Quý Tiểu Nô ra sức lắc đầu, rốt cuộc nàng cảm giác Phong Phi Vân thật không đơn giản, không thể dễ dàng tin tưởng hắn.
Quý Tâm Nô lắc đầu, đáp:
- Nếu muốn khắc chế Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà, cho dù là Thất Phẩm Tầm Bảo Sư thì cũng không có bản lĩnh đó, vả lại còn có Tôn gia Gia tọa trấn. Trừ phi hắn tu luyện 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 tới cảnh giới 'Thượng khuy thiên, hạ khuy địa' ( trên nhòm trời,dưới thấu đất), nếu không hắn cũng là không ngăn nổi sóng gió tràn tới. Ngươi cũng không nghĩ tới loại cuộc sống trốn trốn tránh tránh sao, nếu như hắn thật sự có thể tu luyện thành công 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, đi Dương Giới loại bỏ... Vị tồn tại đó thì thật là tốt biết bao a!
Trong đôi mắt Quý Tiểu Nô cũng hiện ra một tia sáng, nàng có hơi do dự nói:
- Tôn gia gia cũng là có ý định này?
Quý Tâm Nô gật đầu, có hơi sầu não đáp:
- Tôn gia Gia đã sống quá lâu quá lâu, lão nhân gia ông ta nói chính người cũng không biết còn có thể sống được thêm mấy ngày, có thể bảo vệ chúng ta được bao lâu, hiện tại rất muốn gặp tiểu tử kia một lần.
- Tôn gia gia bây giờ còn ở trên vách núi?
Quý Tiểu Nô hỏi.
- Hiện tại đã chuyển gia đến chỗ mộ bia. Mộ bia kia người đã khắc xong xuôi từ mấy trăm năm, hiện tại coi như là đến lúc phát huy công dụng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ai! Xem ra lão nhân gia ông ta thật là không còn sống được lâu, đang đi bước một vào trong phần mộ. Lần chuyển nhà tiếp theo của người có lẽ chính là quan tài trên vách đá.
Quý Tiểu Nô nói.
- Dương Giới Tam Dị, Thái Hư Dị, vốn là một bộ họa. Chúng khắc ở nơi nào, nơi đó chính là nhà. Không giống chúng ta, nếu như đã chết thì ngay cả một dấu vết cũng không có, điều này mới thật sự là buồn đau!
Quý Tâm Nô kêu lên.
Nếu như Phong Phi Vân hiện tại đứng ở một bên, như vậy cũng khẳng định là nghe mà không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Tôn gia gia kia rốt cuộc là tồn tại dạng gì, Thái Hư Dị? Một bức họa?
Trên đời này có vài thứ vẫn tồn tại có hơi thần kỳ, coi như là tu tiên giả cũng chưa chắc biết được. Ví dụ như Dương Giới Tam Dị, Âm Giới Tam Tà, mấy thứ này cũng chỉ có Tầm Bảo Sư thần bí nhất trong nhân loại mới tiếp xúc với những thứ đó.
Một cái chuông sắt nằm ở một góc kho củi, trên bề mặt đầy những rỉ sắt màu vàng. Nó có khắc những vòng hoa văn, tràn ngập những qui luật khác thường.
Làm thế nào nơi này lại có một quả chuông sắt lớn như thế, trên mặt vẫn còn có khắc chữ viết, tựa hồ đang ghi chép một sự kiện xa xưa trọng đại nào đó.
Ngồi ở bên cạnh quả chuông sắt, trong lòng Phong Phi Vân vô phương bình an. Ngón tay kìm lòng không đậu lại bắt đầu vuốt ve bên trên mặt chuông. Một quả chuông sắt cực kì bình thường, cũng không phải làm bằng sắt linh thiêng pha loãng gì, nhưng mà lại cực kì nặng nề, phải vượt qua vạn cân. So sánh với tưởng tượng của Phong Phi Vân thì đều phải nặng gấp hàng chục lần.
Nếu như thật sự chỉ là dùng loại sắt bình thường để chế tạo ra, thì tuyệt đối không có khả năng lại nặng như vậy !
- Kịch kịch!
Phong Phi Vân nắm quyền gõ lên trên mặt, hơn nữa ghé lỗ tai sát vào trên vách chuông để lắng nghe!
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Một cỗ âm thanh đáng sợ từ bên trong truyền đến. Nếu không phải Phong Phi Vân nhanh chóng lui lại, thì tiếng vang này e là có thể chấn vỡ màng nhĩ của hắn.
- Vẻn vẹn chỉ là dùng nắmđấm để gõ mà âm thanh phát ra đã có thể chấn cho màng nhĩ của ta phát đau. Quả chuông sắt này quả nhiên không tầm thường!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả chuông sắt vẫn tản ra mùi máu tanh tưởi, có lẽ đã ngâm ngàn năm trong Huyết Trì, lại có lẽ đã từng đè chết một vị Cự Kình, bị máu tươi ngàn năm không mất của Cự Kình dính vào nên đến nay đều vẫn còn lưu lại bên trên mặt
Phong Phi Vân đứng lên, hai chân đạp trên mặt đất, hai tay ôm lấy quả chuông sắt, cánh tay phát lực mãnh liệt, muốn nâng quả chuông sắt lên cao. Hắn cảm giác được bên trong quả chuông sắt tựa hồ có cái gì đó, đây là một loại cảm giác kỳ quái, chính là hắn thông qua linh giác mà cảm giác được.
Quả chuông sắt này thật lớn như thế, coi như bên trong có một người chết cũng là hoàn toàn có khả năng!
- Không phải bên trong có một người chết nào đó chứ?
Phong Phi Vân có hơi nhấc quả chuông sắt lên một chút.Hắn cảm giác được bên trong có một cỗ khí tức không giống tầm thường truyền tới, cảm giác nói không nên lời là cái gì, nhưng tựa hồ như đang hô hấp, mà lại còn hô hấp với tốc độ cực kỳ thong thả, thong thả đến khác thường.Hơn nữa một cỗ khí tức kia tựa hồ tịnh không phải là khí tức nhân loại.
Hai tay Phong Phi Vân không chỉ có hơi run lên, trên người đã toát ra mồ hôi lạnh. Nếu như thật sự nhấc quả chuông sắt này lên, liệu có thể là hắn sẽ thả ra sinh vật đáng sợ gì đó hay không ?
Liền vào lúc Phong Phi Vân do dự này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân, bước đi dồn dập, hô hấp hỗn loạn. Vẻn vẹn chỉ là nghe thấy tiếng bước chân như thế, Phong Phi Vân đã biết rõ là Quý Tiểu Nô đang đi đến đây.
Lại là tiểu nha đầu mà hắn nhìn không vừa mắt này!
- Két kẹt !
Cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Quý Tiểu Nô.
Phong Phi Vân vẫn nằm trên mặt đất, hay ngồi ở chỗ đống củi, thật giống như cho tới bây giờ cũng không hề cử động.
Quý Tiểu Nô cắn môi một cái, khinh thường nhìn Phong Phi Vân đầu tóc rối bời, toàn thân rách rưới, quần áo bẩn thỉu. Hỗn khất nhi này cũng không biết đã bao nhiêu ngày mà không hề rửa mặt tắm rửa, trên mặt đầy bùn đất, ngay cả cái mũi hắn mà dùng mắt đều đã không nhận ra.
- Này! Đi theo ta!
Quý Tiểu Nô nói.
- Này cái gì mà này, ta là người có họ có tên, ta gọi là Phong Phi Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro