Chương 16
Rainy
2024-07-18 04:21:56
Âu Dương Hoa hàng ngày vẫn sinh hoạt như bình thường, sáng đến trường, tối làm việc. Thỉnh thoảng Ngô Đình Ân có tới tìm cô nhưng giữa họ vẫn không có tiến triển gì, vẫn chỉ nói chuyện công việc.
Trịnh Hòa cảm thấy khá chán việc theo dõi này, anh ta bắt đầu nghĩ rằng Tần Liễu không có âm mưu gì cả. Dù người đã gây ra vụ tai nạn có phải cô ta hay không thì bây giờ cô ta không có ý đồ nào khác. Nếu suy nghĩ một cách dễ dãi thì Âu Dương Hoa không bị gì nghiêm trọng, Tần Liễu cũng đã tự nhận quả bảo, Trịnh Hòa cho rằng có thể kết thúc vụ án tại đây.
Cho đến ngày cuối cùng theo dõi, anh ta thấy một người khả nghi xuất hiện. Người đó có ngoại hình gầy guộc, khuôn mặt đăm đăm khó chịu khiến người ta nhìn vào không có thiện cảm. Người đó đứng đợi trước nhà của Tần Liễu.
Trịnh Hòa tự hỏi người đó là ai? Hắn có mối quan hệ gì với Tần Liễu? Theo điều tra, trước đây Tần Liễu là người sống dựa vào tình nhân, đầu tiên là một ông đã có vợ, người thứ hai được miêu tả là một chàng trai trẻ trông khỏe mạnh, cao ráo. Lúc có người, anh ta đều đeo kính và khẩu trang nên hàng xóm không thể xác nhận có phải Mạc Phi hay không. Tuy nhiên, có thể chắc rằng không phải người này.
Âu Dương Hoa đã lên tới phòng, cô bất ngờ khi thấy người đó đang ở trước cửa.
“Tần Liễu, tôi nghe nói là cô đang đi làm, lại còn đi học nữa. Cô quả là thay đổi nhiều quá đấy.” Hắn ta nói.
“Xin lỗi, anh là...” Âu Dương Hoa hỏi, cô lo lắng không biết Tần Liễu lại có quan hệ với người này thế nào.
“Cô bị mất trí à? Đừng có giả vờ đấy. Tôi là Giả Hình Tôn đây, cô không nhớ tôi à?” Hắn quan sát xem cô có giả vờ hay không.
“Giả Hình Tôn? Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ, anh có thể nhắc lại cho tôi biết anh là ai không?”
Trông cô không có vẻ là đang nói dối, Giả Hình Tôn bảo “Cô và tôi là bạn cấp ba của nhau. Cùng bỏ học đại học, tôi trở thành kẻ cắp, còn cô thì làm tình nhân được bao nuôi, nhớ rồi chứ?”
“Ra là vậy, thế anh tìm tôi có việc gì? Nếu là ăn trộm thì không tới công khai vậy đâu nhỉ?” Âu Dương Hoa không biết một người như Giả Hình Tôn lại tới tìm mình làm gì.
Giả Hình Tôn thở dài, hắn không nghi ngờ gì việc Tần Liễu bị mất trí, đành phải giải thích với cô từ đầu “Cô biết cô gái tên Âu Dương Hoa chứ? Người mà đã tông phải cô, khiến bộ não nhỏ bé của cô bị hỏng ấy, cô đã nhờ tôi phá thắng xe của cô ta.”
Âu Dương Hoa trừng mắt nhìn Giả Hình Tôn, thì ra hắn ta là nguyên nhân trực tiếp khiến vụ tai nạn diễn ra, nếu không vì hắn thì bây giờ cô vẫn đang có cuộc sống bình thường.
“Nhìn cái gì? Cô đừng tỏ ra vô tội tử tế. Cũng đừng có hòng chối tội, cô không có tiền để trả cho tôi ngay nên đã viết giấy nợ nhớ chứ? Tôi đang giữ nó, và nó có thể tố cáo cô bất cứ lúc nào. Trên giấy đã ghi rằng cô thuê người để phá thắng xe của Âu Dương Hoa, cô ta chết thì cô sẽ cưới Mạc Phi và sẽ trả cho người đó một món tiền khổng lồ đủ để sống sung sướng cả đời. Khi kế hoạch thành công thì tôi sẽ nhận tiền và trả lại tờ giấy nợ đó cho cô thủ tiêu.” Giả Hình Tôn tiếp tục kể.
“Tôi hiểu rồi.” Âu Dương Hoa đoán với tính cách của Tần Liễu, đúng là cô ta đã làm vậy.
“Cô vẫn không tin tôi à? Có cần tôi đem tờ giấy nợ đó tới không?” Giả Hình Tôn nghĩ cô vẫn chưa tin.
“Không cần.” Âu Dương Hoa vội nói, cô biết Trịnh Hòa đang theo dõi mình, nếu Giả Hình Tôn đưa ra một tờ giấy khả nghi thì sẽ không có lợi cho cô. “Bây giờ tôi không muốn làm vậy nữa. Xin lỗi, nhưng hợp tác của chúng ta sẽ chấm dứt.”
“Đâu có đơn giản vậy? Tôi đã làm việc mà cô nhờ rồi, cô phải trả tiền cho tôi. Đừng nghĩ muốn chấm dứt là chấm dứt.” Giả Hình Tôn đe dọa tống tiền.
Cô biết mình đã rơi vào thế bất lợi, đành phải cắn răng chịu đựng, lấy ví tiền và đưa hết cho Giả Hình Tôn “Đây, tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Giả Hình Tôn đếm số tiền đó và trưng ra bộ mặt dè bỉu “Tôi làm việc nguy hiểm để đổi lại bấy nhiêu thôi sao? Mà có vẻ cô cũng không có nhiều hơn, vài ngày nữa tôi sẽ lại tới.”
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi. Âu Dương Hoa uất ức bỏ vào phòng.
Trịnh Hòa dùng ống nhòm quan sát từ xa, cố gắng nhìn vào thái độ và khẩu hình để đoán nội dung cuộc nói chuyện nhưng không thể nắm được. Anh ta gọi về cho Vạn Minh báo những gì mình đã thấy được.
Vạn Minh bảo rằng có thể Tần Liễu đưa tiền cho người đó để làm một việc gì đấy cho cô ta nên bảo Trịnh Hòa chuyển sang theo dõi Giả Hình Tôn. Trịnh Hòa lập tức chuyển đối tượng.
Vào trong phòng, Âu Dương Hoa nghĩ rằng việc Giả Hình Tôn tìm tới là một việc nghiêm trọng, cô liền báo cho Lãnh Bá Ninh biết chuyện. Anh ta chỉ đáp lại hai chữ: Đã hiểu.
Trịnh Hòa cảm thấy khá chán việc theo dõi này, anh ta bắt đầu nghĩ rằng Tần Liễu không có âm mưu gì cả. Dù người đã gây ra vụ tai nạn có phải cô ta hay không thì bây giờ cô ta không có ý đồ nào khác. Nếu suy nghĩ một cách dễ dãi thì Âu Dương Hoa không bị gì nghiêm trọng, Tần Liễu cũng đã tự nhận quả bảo, Trịnh Hòa cho rằng có thể kết thúc vụ án tại đây.
Cho đến ngày cuối cùng theo dõi, anh ta thấy một người khả nghi xuất hiện. Người đó có ngoại hình gầy guộc, khuôn mặt đăm đăm khó chịu khiến người ta nhìn vào không có thiện cảm. Người đó đứng đợi trước nhà của Tần Liễu.
Trịnh Hòa tự hỏi người đó là ai? Hắn có mối quan hệ gì với Tần Liễu? Theo điều tra, trước đây Tần Liễu là người sống dựa vào tình nhân, đầu tiên là một ông đã có vợ, người thứ hai được miêu tả là một chàng trai trẻ trông khỏe mạnh, cao ráo. Lúc có người, anh ta đều đeo kính và khẩu trang nên hàng xóm không thể xác nhận có phải Mạc Phi hay không. Tuy nhiên, có thể chắc rằng không phải người này.
Âu Dương Hoa đã lên tới phòng, cô bất ngờ khi thấy người đó đang ở trước cửa.
“Tần Liễu, tôi nghe nói là cô đang đi làm, lại còn đi học nữa. Cô quả là thay đổi nhiều quá đấy.” Hắn ta nói.
“Xin lỗi, anh là...” Âu Dương Hoa hỏi, cô lo lắng không biết Tần Liễu lại có quan hệ với người này thế nào.
“Cô bị mất trí à? Đừng có giả vờ đấy. Tôi là Giả Hình Tôn đây, cô không nhớ tôi à?” Hắn quan sát xem cô có giả vờ hay không.
“Giả Hình Tôn? Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ, anh có thể nhắc lại cho tôi biết anh là ai không?”
Trông cô không có vẻ là đang nói dối, Giả Hình Tôn bảo “Cô và tôi là bạn cấp ba của nhau. Cùng bỏ học đại học, tôi trở thành kẻ cắp, còn cô thì làm tình nhân được bao nuôi, nhớ rồi chứ?”
“Ra là vậy, thế anh tìm tôi có việc gì? Nếu là ăn trộm thì không tới công khai vậy đâu nhỉ?” Âu Dương Hoa không biết một người như Giả Hình Tôn lại tới tìm mình làm gì.
Giả Hình Tôn thở dài, hắn không nghi ngờ gì việc Tần Liễu bị mất trí, đành phải giải thích với cô từ đầu “Cô biết cô gái tên Âu Dương Hoa chứ? Người mà đã tông phải cô, khiến bộ não nhỏ bé của cô bị hỏng ấy, cô đã nhờ tôi phá thắng xe của cô ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Hoa trừng mắt nhìn Giả Hình Tôn, thì ra hắn ta là nguyên nhân trực tiếp khiến vụ tai nạn diễn ra, nếu không vì hắn thì bây giờ cô vẫn đang có cuộc sống bình thường.
“Nhìn cái gì? Cô đừng tỏ ra vô tội tử tế. Cũng đừng có hòng chối tội, cô không có tiền để trả cho tôi ngay nên đã viết giấy nợ nhớ chứ? Tôi đang giữ nó, và nó có thể tố cáo cô bất cứ lúc nào. Trên giấy đã ghi rằng cô thuê người để phá thắng xe của Âu Dương Hoa, cô ta chết thì cô sẽ cưới Mạc Phi và sẽ trả cho người đó một món tiền khổng lồ đủ để sống sung sướng cả đời. Khi kế hoạch thành công thì tôi sẽ nhận tiền và trả lại tờ giấy nợ đó cho cô thủ tiêu.” Giả Hình Tôn tiếp tục kể.
“Tôi hiểu rồi.” Âu Dương Hoa đoán với tính cách của Tần Liễu, đúng là cô ta đã làm vậy.
“Cô vẫn không tin tôi à? Có cần tôi đem tờ giấy nợ đó tới không?” Giả Hình Tôn nghĩ cô vẫn chưa tin.
“Không cần.” Âu Dương Hoa vội nói, cô biết Trịnh Hòa đang theo dõi mình, nếu Giả Hình Tôn đưa ra một tờ giấy khả nghi thì sẽ không có lợi cho cô. “Bây giờ tôi không muốn làm vậy nữa. Xin lỗi, nhưng hợp tác của chúng ta sẽ chấm dứt.”
“Đâu có đơn giản vậy? Tôi đã làm việc mà cô nhờ rồi, cô phải trả tiền cho tôi. Đừng nghĩ muốn chấm dứt là chấm dứt.” Giả Hình Tôn đe dọa tống tiền.
Cô biết mình đã rơi vào thế bất lợi, đành phải cắn răng chịu đựng, lấy ví tiền và đưa hết cho Giả Hình Tôn “Đây, tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Giả Hình Tôn đếm số tiền đó và trưng ra bộ mặt dè bỉu “Tôi làm việc nguy hiểm để đổi lại bấy nhiêu thôi sao? Mà có vẻ cô cũng không có nhiều hơn, vài ngày nữa tôi sẽ lại tới.”
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi. Âu Dương Hoa uất ức bỏ vào phòng.
Trịnh Hòa dùng ống nhòm quan sát từ xa, cố gắng nhìn vào thái độ và khẩu hình để đoán nội dung cuộc nói chuyện nhưng không thể nắm được. Anh ta gọi về cho Vạn Minh báo những gì mình đã thấy được.
Vạn Minh bảo rằng có thể Tần Liễu đưa tiền cho người đó để làm một việc gì đấy cho cô ta nên bảo Trịnh Hòa chuyển sang theo dõi Giả Hình Tôn. Trịnh Hòa lập tức chuyển đối tượng.
Vào trong phòng, Âu Dương Hoa nghĩ rằng việc Giả Hình Tôn tìm tới là một việc nghiêm trọng, cô liền báo cho Lãnh Bá Ninh biết chuyện. Anh ta chỉ đáp lại hai chữ: Đã hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro