Chương 23
Rainy
2024-07-18 04:21:56
Tần Liễu ngồi đợi Mạc Phi trở về nhà, hôm nay là ngày quyết định để cô ta loại bỏ anh khỏi cuộc đời mình.
Chờ đợi khiến thời gian dường như dài ra, Tần Liễu có cảm giác như đã vài năm trôi qua mà Mạc Phi vẫn chưa trở về nhà.
“Chào em yêu. Nhìn em như đang chờ anh về ấy nhỉ?” Mạc Phi để ý thấy thái độ kì lạ của cô ta.
“Phải rồi. Em đang chờ đợi anh về đây, tối nay em đang cảm thấy khá cô đơn và lạnh lẽo.” Tần Liễu đáp và bước tới ngả người vào Mạc Phi.
Anh biết cô ta muốn gì, và anh cũng không có ý định từ chối. Mạc Phi đặt cặp táp lên bàn và nói “Gần đây đúng là anh bận rộn quá, chúng ta nên hâm nóng tình cảm một chút.”
“Em có một ý tưởng này, để làm mới lạ.” Tần Liễu mở tủ và lấy ra hai chiếc còng tay. Đó là loại đồ chơi có thể đặt mua ở các cửa hàng.
Mạc Phi không ngờ Âu Dương Hoa lại có thể có ý nghĩ này, anh vẫn luôn nghĩ cô là kiểu người truyền thống, dù gần đây quả là có thay đổi khá nhiều.
“Tiểu Hoa, vậy là em muốn anh dùng thứ này sao?” Mạc Phi cảm thấy thử cảm giác mới mẻ cũng không tệ. Anh cảm thấy bắt đầu hứng thú hơn.
“Phải, em mua thứ này để dùng cho anh đấy.” Tần Liễu cười nói và đeo một bên còng vào tay anh.
Lúc này Mạc Phi mới hiểu ra anh mới là người bị khống chế, hứng thú của anh bỗng tụt xuống con số không. Về vấn đề tài chính, Mạc Phi đã phải chịu cảnh làm người kèo dưới rồi, chẳng lẽ bây giờ đến vấn đề giường chiếu cũng phải vậy sao?
Thấy Mạc Phi có vẻ không hài lòng, cô ta liền tỏ thái độ “Anh sao vậy? Có gì không vừa lòng sao?”
“Tất nhiên là không hài lòng. Anh đã nghĩ là ngược lại cơ.” Mạc Phi ve vẩy cái còng trước mặt cô ta.
“Ra vậy. Có phải nếu quen bồ nhí thì cô ta sẽ chịu làm người đeo còng đúng chứ?” Tần Liễu lôi chuyện cũ ra để anh hết đường phản kháng.
“Em nghĩ đi đâu vậy?” Mạc Phi thấy khó chịu.
“Thế anh nói xem có chịu chấp nhận không? Đừng làm mất hứng như thế.”
Thấy vợ không có vẻ bỏ qua, Mạc Phi đành miễn cưỡng gật đầu. Lúc này vẫn chưa chiếm được hết tài sản của công ty Âu Dương, Mạc Phi tự nhủ lòng phải nhẫn nhịn, xem là đổi tình lấy tiền. Khi đã bị lấy hết tài sản, sẽ đến lượt cô ta phải van xin mình.
Sau khi đã còng tay Mạc Phi vào thành giường, Tần Liễu tới và mở cửa sổ ra. Mạc Phi thấy thế liền lên tiếng “Em muốn hưởng gió trời à?”
Cửa sổ phòng họ không hướng về phía giường nên Mạc Phi thấy đóng hay mở cũng không phải vấn đề. Thế nhưng Tần Liễu vẫn cứ đứng đó khiến Mạc Phi thắc mắc. Phải chăng đây cũng là một chiêu mà cô ta vừa học ở đâu đó? Mạc Phi nghĩ.
Với tình trạng đáng xấu hổ bây giờ, anh chỉ muốn làm nhanh cho xong chuyện. Mà cũng không thể nhanh quá, chắc chắn sẽ bị chê cười. Mạc Phi nhìn vợ mình, có vẻ cô ta đang chờ đợi gì đó.
Bất ngờ một người trèo vào từ cửa sổ, Tần Liễu tránh đường cho kẻ đó đi vào. Đó chính là Giả Hình Tôn. Hắn ta nhìn thấy cảnh tượng của Mạc Phi thì không nhịn được cười “Ha ha, không ngờ chủ tịch một công ty lớn cũng có thể rơi vào tình trạng này.”
Mạc Phi giật mình, cố thoát khỏi những chiếc còng tay. Đầu tiên anh cảm thấy xấu hổ khi bị người ngoài bắt gặp, sau đó thì lo lắng vì có kẻ đột nhập vào nhà. Cuối cùng, anh sợ hãi khi thấy vợ mình không hề tỏ ra bất ngờ khi kẻ này vào nhà, có vẻ cô ta đã biết trước việc này.
Loại còng tay này có thể mở ra khá dễ dàng, nhưng trong tình trạng hoảng loạn này, Mạc Phi không kịp thao tác bất cứ gì. Giả Hình Tôn cũng không tự tin vào những chiếc còng này nên không dám chậm trễ thêm, rút dao ra tới đâm trực tiếp vào Mạc Phi.
Lưỡi dao xuyên thẳng qua tim khiến anh chết ngay lập tức. Hình ảnh cuối cùng Mạc Phi thấy là khuôn mặt của Giả Hình Tôn, một tên sát nhân máu lạnh với khuôn mặt gầy gò xấu xí. Phía sau hắn là “Âu Dương Hoa” đang giơ cao chiếc bình hoa lên.
Một cú giáng thật mạnh vào đầu Giả Hình Tôn, hắn đổ gục xuống giường, bình hoa vỡ tan. Tần Liễu lật người Giả Hình Tôn lại và kiểm tra hơi thở của hắn. Giả Hình Tôn đã chết.
Tần Liễu thở phào nhẹ nhõm, sẽ rất rắc rối nếu như cô cần tới cú thứ hai để giết hắn. Khi đó thì cú đánh phòng vệ có thể biến thành cố ý giết người. Dù khả năng sống sót của Mạc Phi không cao, cô ta vẫn cẩn thận kiểm tra xem anh còn sống hay không.
Khi đã chắc chắn cả hai đã chết, cô ta mới lao ra khỏi phòng la hét và gọi điện báo cảnh sát. Tiếng còi xe đang ngày càng gần, Tần Liễu biết thời khắc quan trọng nhất sắp tới. Nếu kế hoạch trót lọt thì cô ta sẽ được nhận định là phòng vệ khi Giả Hình Tôn xông vào và ra tay với Mạc Phi. Sau đó, cô ta tin rằng cảnh sát sẽ lục soát nhà của Giả Hình Tôn và tìm ra tờ giấy nợ mà cô ta từng ghi. Với nó, Âu Dương Hoa sẽ phải ngồi tù. Tần Liễu chỉ không biết rằng, tờ giấy đã không còn ở đó.
Chờ đợi khiến thời gian dường như dài ra, Tần Liễu có cảm giác như đã vài năm trôi qua mà Mạc Phi vẫn chưa trở về nhà.
“Chào em yêu. Nhìn em như đang chờ anh về ấy nhỉ?” Mạc Phi để ý thấy thái độ kì lạ của cô ta.
“Phải rồi. Em đang chờ đợi anh về đây, tối nay em đang cảm thấy khá cô đơn và lạnh lẽo.” Tần Liễu đáp và bước tới ngả người vào Mạc Phi.
Anh biết cô ta muốn gì, và anh cũng không có ý định từ chối. Mạc Phi đặt cặp táp lên bàn và nói “Gần đây đúng là anh bận rộn quá, chúng ta nên hâm nóng tình cảm một chút.”
“Em có một ý tưởng này, để làm mới lạ.” Tần Liễu mở tủ và lấy ra hai chiếc còng tay. Đó là loại đồ chơi có thể đặt mua ở các cửa hàng.
Mạc Phi không ngờ Âu Dương Hoa lại có thể có ý nghĩ này, anh vẫn luôn nghĩ cô là kiểu người truyền thống, dù gần đây quả là có thay đổi khá nhiều.
“Tiểu Hoa, vậy là em muốn anh dùng thứ này sao?” Mạc Phi cảm thấy thử cảm giác mới mẻ cũng không tệ. Anh cảm thấy bắt đầu hứng thú hơn.
“Phải, em mua thứ này để dùng cho anh đấy.” Tần Liễu cười nói và đeo một bên còng vào tay anh.
Lúc này Mạc Phi mới hiểu ra anh mới là người bị khống chế, hứng thú của anh bỗng tụt xuống con số không. Về vấn đề tài chính, Mạc Phi đã phải chịu cảnh làm người kèo dưới rồi, chẳng lẽ bây giờ đến vấn đề giường chiếu cũng phải vậy sao?
Thấy Mạc Phi có vẻ không hài lòng, cô ta liền tỏ thái độ “Anh sao vậy? Có gì không vừa lòng sao?”
“Tất nhiên là không hài lòng. Anh đã nghĩ là ngược lại cơ.” Mạc Phi ve vẩy cái còng trước mặt cô ta.
“Ra vậy. Có phải nếu quen bồ nhí thì cô ta sẽ chịu làm người đeo còng đúng chứ?” Tần Liễu lôi chuyện cũ ra để anh hết đường phản kháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em nghĩ đi đâu vậy?” Mạc Phi thấy khó chịu.
“Thế anh nói xem có chịu chấp nhận không? Đừng làm mất hứng như thế.”
Thấy vợ không có vẻ bỏ qua, Mạc Phi đành miễn cưỡng gật đầu. Lúc này vẫn chưa chiếm được hết tài sản của công ty Âu Dương, Mạc Phi tự nhủ lòng phải nhẫn nhịn, xem là đổi tình lấy tiền. Khi đã bị lấy hết tài sản, sẽ đến lượt cô ta phải van xin mình.
Sau khi đã còng tay Mạc Phi vào thành giường, Tần Liễu tới và mở cửa sổ ra. Mạc Phi thấy thế liền lên tiếng “Em muốn hưởng gió trời à?”
Cửa sổ phòng họ không hướng về phía giường nên Mạc Phi thấy đóng hay mở cũng không phải vấn đề. Thế nhưng Tần Liễu vẫn cứ đứng đó khiến Mạc Phi thắc mắc. Phải chăng đây cũng là một chiêu mà cô ta vừa học ở đâu đó? Mạc Phi nghĩ.
Với tình trạng đáng xấu hổ bây giờ, anh chỉ muốn làm nhanh cho xong chuyện. Mà cũng không thể nhanh quá, chắc chắn sẽ bị chê cười. Mạc Phi nhìn vợ mình, có vẻ cô ta đang chờ đợi gì đó.
Bất ngờ một người trèo vào từ cửa sổ, Tần Liễu tránh đường cho kẻ đó đi vào. Đó chính là Giả Hình Tôn. Hắn ta nhìn thấy cảnh tượng của Mạc Phi thì không nhịn được cười “Ha ha, không ngờ chủ tịch một công ty lớn cũng có thể rơi vào tình trạng này.”
Mạc Phi giật mình, cố thoát khỏi những chiếc còng tay. Đầu tiên anh cảm thấy xấu hổ khi bị người ngoài bắt gặp, sau đó thì lo lắng vì có kẻ đột nhập vào nhà. Cuối cùng, anh sợ hãi khi thấy vợ mình không hề tỏ ra bất ngờ khi kẻ này vào nhà, có vẻ cô ta đã biết trước việc này.
Loại còng tay này có thể mở ra khá dễ dàng, nhưng trong tình trạng hoảng loạn này, Mạc Phi không kịp thao tác bất cứ gì. Giả Hình Tôn cũng không tự tin vào những chiếc còng này nên không dám chậm trễ thêm, rút dao ra tới đâm trực tiếp vào Mạc Phi.
Lưỡi dao xuyên thẳng qua tim khiến anh chết ngay lập tức. Hình ảnh cuối cùng Mạc Phi thấy là khuôn mặt của Giả Hình Tôn, một tên sát nhân máu lạnh với khuôn mặt gầy gò xấu xí. Phía sau hắn là “Âu Dương Hoa” đang giơ cao chiếc bình hoa lên.
Một cú giáng thật mạnh vào đầu Giả Hình Tôn, hắn đổ gục xuống giường, bình hoa vỡ tan. Tần Liễu lật người Giả Hình Tôn lại và kiểm tra hơi thở của hắn. Giả Hình Tôn đã chết.
Tần Liễu thở phào nhẹ nhõm, sẽ rất rắc rối nếu như cô cần tới cú thứ hai để giết hắn. Khi đó thì cú đánh phòng vệ có thể biến thành cố ý giết người. Dù khả năng sống sót của Mạc Phi không cao, cô ta vẫn cẩn thận kiểm tra xem anh còn sống hay không.
Khi đã chắc chắn cả hai đã chết, cô ta mới lao ra khỏi phòng la hét và gọi điện báo cảnh sát. Tiếng còi xe đang ngày càng gần, Tần Liễu biết thời khắc quan trọng nhất sắp tới. Nếu kế hoạch trót lọt thì cô ta sẽ được nhận định là phòng vệ khi Giả Hình Tôn xông vào và ra tay với Mạc Phi. Sau đó, cô ta tin rằng cảnh sát sẽ lục soát nhà của Giả Hình Tôn và tìm ra tờ giấy nợ mà cô ta từng ghi. Với nó, Âu Dương Hoa sẽ phải ngồi tù. Tần Liễu chỉ không biết rằng, tờ giấy đã không còn ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro