Chương 26
Rainy
2024-07-18 04:21:56
Trịnh Hòa trở về báo cáo với Vạn Minh về vụ án lần này. Anh ta chắc như đinh đóng cột “Chắc chắn việc này liên quan đến Tần Liễu, không thể có sự tình cờ như vậy được.”
Vạn Minh bình tĩnh hơn, ông bắt đầu phân tích tình huống “Tại sao cô ta phải làm vậy, và có manh mối nào liên hệ vụ án này với cô ta không?”
“Động cơ thì đến lúc bắt cô ta thì sẽ rõ, nhưng tôi có thể đoán là do cô ta vẫn muốn hại Âu Dương Hoa nên đã thuê Giả Hình Tôn lẻn vào ám sát. Nhưng có lẽ do tính toán sai nên Mạc Phi cũng có mặt lúc đó, thế nên hắn ta đã giết luôn anh ta. Còn liên hệ giữa Tần Liễu và vụ án rõ ràng là Giả Hình Tôn chứ còn gì nữa.” Trịnh Hòa trình bày quan điểm của mình.
Bản thân Vạn Minh cũng nghi ngờ Tần Liễu, nhưng ông không chấp nhận cách lập luận của Trịnh Hòa “Cậu có trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng nên nhớ giả thuyết cần phải được củng cố. Cậu bảo thật ra Tần Liễu chỉ muốn giết Âu Dương Hoa, vậy thì lúc sáng khi Mạc Phi ở công ty không phải là thời gian tốt hơn sao? Còn nếu nói về ám sát thì lúc nửa đêm khi họ đang ngủ mới là thời điểm vàng.”
Trịnh Hòa thấy có lý nên rút lại ý kiến của mình. Vạn Minh tiếp tục nói “Tôi đồng ý với cậu một việc, động cơ thì chỉ cần bắt được hung thủ là chúng ta sẽ có. Bây giờ chúng ta nên tìm liên hệ giữa Tần Liễu và Giả Hình Tôn. Kết quả khám nghiệm nhà thủ phạm thế nào?”
“Chúng tôi tìm thấy khá nhiều đồ ăn trộm, nhưng để liên hệ hắn với Tần Liễu thì không có. Điện thoại của hắn cũng không liên lạc với cô ta, có lẽ họ đã gặp mặt trực tiếp.” Trịnh Hòa đáp.
“Cậu hãy tiếp tục hướng điều tra này, tôi không tin là cô ta cứ thế trốn được mãi.” Vạn Minh ra lệnh.
Lúc này, Lãnh Bá Ninh đột ngột bước vào, anh ta lên tiếng “Xin lỗi sếp, nhưng tôi nghĩ hai người đang nói về vụ án tại nhà của Mạc Phi hôm qua.”
“Vô lễ quá đấy Lãnh Bá Ninh, cậu đột ngột xông vào đây là có ý gì?” Vạn Minh tỏ vẻ hung dữ, từ trước đến nay, ông luôn hiền hòa và có phần nhún nhường trước anh ta, ông nghĩ thái độ này có thể khiến Lãnh Bá Ninh kiêng dè.
Nhưng dường như anh ta chẳng quan tâm ông có thái độ thế nào, Lãnh Bá Ninh nói “Tôi đã đọc báo và muốn đóng góp vài ý kiến.”
Trịnh Hòa xen ngang vào “Vụ án này là của tôi, anh không cần ý kiến. Chẳng lẽ anh khinh thường tôi à?”
“Tôi không khinh thường anh, nhưng tôi biết anh đang có hướng tư duy nhầm lẫn, việc mà người thường nào cũng có thể mắc phải.” Lãnh Bá Ninh bắt đầu phân tích “Thứ nhất, tôi đọc được Giả Hình Tôn đã bị camera ghi lại, như vậy là hắn đã sẵn sàng chạy trốn khi bị truy nã, nhưng anh có tìm thấy dấu hiệu nào như vậy tại nhà hắn không?”
“Không có, nhưng có thể Tần Liễu mới là người chuẩn bị, hắn ta chỉ cần đến một địa điểm được hẹn trước mà thôi.” Trịnh Hòa bác bỏ lập luận đó.
“Thứ hai, nếu muốn giết người, thì tại sao không tới vào ban đêm. Như vậy sẽ thuận tiện hơn, ít nhất là có thể giết một người trước mà không vướng sự phản kháng.” Lãnh Bá Ninh cũng có ý nghĩ giống Vạn Minh.
“Có thể vì hắn thấy cửa số đang mở nên nghĩ đây là thời cơ thích hợp.” Trịnh Hòa bảo vệ ý kiến của mình.
“Anh quên Giả Hình Tôn là kẻ trộm sao? Hắn có thể mở chiếc cửa sổ đơn giản đó mà không gây ra tiếng động.” Lãnh Bá Ninh phản bác.
“Lãnh Bá Ninh, cậu có ý gì, cứ nói thẳng ra.” Vạn Minh lên tiếng, ngăn hai cấp dưới cãi nhau.
“Theo ý kiến của tôi, Giả Hình Tôn đã xuất hiện lúc đó để hợp thức hóa một việc, đó chính là Âu Dương Hoa có thể chạy xa khỏi giường. Nếu cô ta đang nằm ngủ trên giường, việc tên sát nhân đã lén tới tận giường lại để nạn nhân thứ hai đủ thời gian chạy đi, lấy bình hoa và quay lại tấn công hắn. Cả việc Giả Hình Tôn ngang nhiên đi trước máy quay cũng vậy. Nếu Âu Dương Hoa với tư cách chủ nhà bảo rằng camera đó đã hỏng thì hắn sẽ không cần bận tâm nữa.” Lãnh Bá Ninh trình bày tiếp suy luận của mình.
“Ý anh là Âu Dương Hoa giết chồng? Thật vô lý, tại sao lại như vậy được.” Trịnh Hòa không phục “Ngoài ra, làm sao cô ta biết Giả Hình Tôn cơ chứ? Hắn là ăn trộm, không phải là dân máu mặt, lý do duy nhất để thuê người như hắn là do giữa họ có quen biết. Nếu Âu Dương Hoa muốn tìm sát thủ, chắc chắn không tìm một kẻ như hắn.”
“Đủ rồi. Lãnh Bá Ninh, có phải cậu nói những điều này cốt là để chúng tôi không chĩa mũi dùi về phía Tần Liễu nữa phải không?” Vạn Minh hỏi.
“Không, tôi chỉ muốn mọi người đừng để định kiến chi phối, tôi tin Âu Dương Hoa mới là người cần lưu tâm tới.” Lãnh Bá Ninh đáp.
“Tôi cho cậu biết, Tần Liễu từng liên lạc với một số lạ, một lần là sau khi gặp Giả Hình Tôn lần trước, lần thứ hai là vừa mới sáng nay. Và cậu vừa đi gặp ai, đừng nghĩ tôi không biết.” Vạn Minh đứng lên và tiến tới trước mặt Lãnh Bá Ninh “Cậu có dám thề với tôi là mình không có ý định bao che tội phạm chứ?”
“Tôi thề.” Lãnh Bá Ninh đáp, ánh mắt vô định của anh ta tập trung nhìn thẳng vào mắt của Vạn Minh.
“Dù cậu nói thế, tôi vẫn giữ quyết định là cậu không được phép nhúng tay vào vụ lần này. Còn hướng điều tra của chúng tôi thế nào, không cần cậu dạy.” Vạn Minh trở lại chỗ ngồi, ông thấy anh ta không có vẻ đang nói dối. “Tôi đã lo rằng cậu đang cố ý che giấu cho Tần Liễu vì cậu có cảm xúc đặc biệt nào đó với cô ta đấy.”
Vạn Minh bình tĩnh hơn, ông bắt đầu phân tích tình huống “Tại sao cô ta phải làm vậy, và có manh mối nào liên hệ vụ án này với cô ta không?”
“Động cơ thì đến lúc bắt cô ta thì sẽ rõ, nhưng tôi có thể đoán là do cô ta vẫn muốn hại Âu Dương Hoa nên đã thuê Giả Hình Tôn lẻn vào ám sát. Nhưng có lẽ do tính toán sai nên Mạc Phi cũng có mặt lúc đó, thế nên hắn ta đã giết luôn anh ta. Còn liên hệ giữa Tần Liễu và vụ án rõ ràng là Giả Hình Tôn chứ còn gì nữa.” Trịnh Hòa trình bày quan điểm của mình.
Bản thân Vạn Minh cũng nghi ngờ Tần Liễu, nhưng ông không chấp nhận cách lập luận của Trịnh Hòa “Cậu có trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng nên nhớ giả thuyết cần phải được củng cố. Cậu bảo thật ra Tần Liễu chỉ muốn giết Âu Dương Hoa, vậy thì lúc sáng khi Mạc Phi ở công ty không phải là thời gian tốt hơn sao? Còn nếu nói về ám sát thì lúc nửa đêm khi họ đang ngủ mới là thời điểm vàng.”
Trịnh Hòa thấy có lý nên rút lại ý kiến của mình. Vạn Minh tiếp tục nói “Tôi đồng ý với cậu một việc, động cơ thì chỉ cần bắt được hung thủ là chúng ta sẽ có. Bây giờ chúng ta nên tìm liên hệ giữa Tần Liễu và Giả Hình Tôn. Kết quả khám nghiệm nhà thủ phạm thế nào?”
“Chúng tôi tìm thấy khá nhiều đồ ăn trộm, nhưng để liên hệ hắn với Tần Liễu thì không có. Điện thoại của hắn cũng không liên lạc với cô ta, có lẽ họ đã gặp mặt trực tiếp.” Trịnh Hòa đáp.
“Cậu hãy tiếp tục hướng điều tra này, tôi không tin là cô ta cứ thế trốn được mãi.” Vạn Minh ra lệnh.
Lúc này, Lãnh Bá Ninh đột ngột bước vào, anh ta lên tiếng “Xin lỗi sếp, nhưng tôi nghĩ hai người đang nói về vụ án tại nhà của Mạc Phi hôm qua.”
“Vô lễ quá đấy Lãnh Bá Ninh, cậu đột ngột xông vào đây là có ý gì?” Vạn Minh tỏ vẻ hung dữ, từ trước đến nay, ông luôn hiền hòa và có phần nhún nhường trước anh ta, ông nghĩ thái độ này có thể khiến Lãnh Bá Ninh kiêng dè.
Nhưng dường như anh ta chẳng quan tâm ông có thái độ thế nào, Lãnh Bá Ninh nói “Tôi đã đọc báo và muốn đóng góp vài ý kiến.”
Trịnh Hòa xen ngang vào “Vụ án này là của tôi, anh không cần ý kiến. Chẳng lẽ anh khinh thường tôi à?”
“Tôi không khinh thường anh, nhưng tôi biết anh đang có hướng tư duy nhầm lẫn, việc mà người thường nào cũng có thể mắc phải.” Lãnh Bá Ninh bắt đầu phân tích “Thứ nhất, tôi đọc được Giả Hình Tôn đã bị camera ghi lại, như vậy là hắn đã sẵn sàng chạy trốn khi bị truy nã, nhưng anh có tìm thấy dấu hiệu nào như vậy tại nhà hắn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có, nhưng có thể Tần Liễu mới là người chuẩn bị, hắn ta chỉ cần đến một địa điểm được hẹn trước mà thôi.” Trịnh Hòa bác bỏ lập luận đó.
“Thứ hai, nếu muốn giết người, thì tại sao không tới vào ban đêm. Như vậy sẽ thuận tiện hơn, ít nhất là có thể giết một người trước mà không vướng sự phản kháng.” Lãnh Bá Ninh cũng có ý nghĩ giống Vạn Minh.
“Có thể vì hắn thấy cửa số đang mở nên nghĩ đây là thời cơ thích hợp.” Trịnh Hòa bảo vệ ý kiến của mình.
“Anh quên Giả Hình Tôn là kẻ trộm sao? Hắn có thể mở chiếc cửa sổ đơn giản đó mà không gây ra tiếng động.” Lãnh Bá Ninh phản bác.
“Lãnh Bá Ninh, cậu có ý gì, cứ nói thẳng ra.” Vạn Minh lên tiếng, ngăn hai cấp dưới cãi nhau.
“Theo ý kiến của tôi, Giả Hình Tôn đã xuất hiện lúc đó để hợp thức hóa một việc, đó chính là Âu Dương Hoa có thể chạy xa khỏi giường. Nếu cô ta đang nằm ngủ trên giường, việc tên sát nhân đã lén tới tận giường lại để nạn nhân thứ hai đủ thời gian chạy đi, lấy bình hoa và quay lại tấn công hắn. Cả việc Giả Hình Tôn ngang nhiên đi trước máy quay cũng vậy. Nếu Âu Dương Hoa với tư cách chủ nhà bảo rằng camera đó đã hỏng thì hắn sẽ không cần bận tâm nữa.” Lãnh Bá Ninh trình bày tiếp suy luận của mình.
“Ý anh là Âu Dương Hoa giết chồng? Thật vô lý, tại sao lại như vậy được.” Trịnh Hòa không phục “Ngoài ra, làm sao cô ta biết Giả Hình Tôn cơ chứ? Hắn là ăn trộm, không phải là dân máu mặt, lý do duy nhất để thuê người như hắn là do giữa họ có quen biết. Nếu Âu Dương Hoa muốn tìm sát thủ, chắc chắn không tìm một kẻ như hắn.”
“Đủ rồi. Lãnh Bá Ninh, có phải cậu nói những điều này cốt là để chúng tôi không chĩa mũi dùi về phía Tần Liễu nữa phải không?” Vạn Minh hỏi.
“Không, tôi chỉ muốn mọi người đừng để định kiến chi phối, tôi tin Âu Dương Hoa mới là người cần lưu tâm tới.” Lãnh Bá Ninh đáp.
“Tôi cho cậu biết, Tần Liễu từng liên lạc với một số lạ, một lần là sau khi gặp Giả Hình Tôn lần trước, lần thứ hai là vừa mới sáng nay. Và cậu vừa đi gặp ai, đừng nghĩ tôi không biết.” Vạn Minh đứng lên và tiến tới trước mặt Lãnh Bá Ninh “Cậu có dám thề với tôi là mình không có ý định bao che tội phạm chứ?”
“Tôi thề.” Lãnh Bá Ninh đáp, ánh mắt vô định của anh ta tập trung nhìn thẳng vào mắt của Vạn Minh.
“Dù cậu nói thế, tôi vẫn giữ quyết định là cậu không được phép nhúng tay vào vụ lần này. Còn hướng điều tra của chúng tôi thế nào, không cần cậu dạy.” Vạn Minh trở lại chỗ ngồi, ông thấy anh ta không có vẻ đang nói dối. “Tôi đã lo rằng cậu đang cố ý che giấu cho Tần Liễu vì cậu có cảm xúc đặc biệt nào đó với cô ta đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro