Linh Tuyền Không Gian: Cuộc Sống Điền Viên Chậm Rãi Trên Đảo

Chương 21

2024-12-25 22:49:49

Đi dạo quanh thôn, cô tình cờ gặp thôn trưởng bá bá, người trông như vừa ăn xong một bữa tối thịnh soạn.

“Bá bá, ngài cũng ra đi dạo à?” - Cô chào hỏi.

Thôn trưởng vỗ bụng cười đáp:

“Đúng vậy, tối nay ăn hơi nhiều nên ra ngoài tiêu thực. Nha đầu, cháu đúng là có tài hoa, cả thôn ai cũng khen bức tranh của cháu đẹp lắm!”

Điền Du Du mỉm cười lễ phép:

“Cảm ơn bá bá đã khen ạ!”

Ông tiếp lời, gật gù:

“Muốn xây dựng Hà Phổ thôn ngày càng phát triển, chúng ta rất cần những người trẻ như cháu – có văn hóa, có tài năng và có kiến thức.”

Điền Du Du gật đầu, hoàn toàn đồng ý với quan điểm của thôn trưởng.

“Bá bá, chúng ta Hà Phổ thôn có phong cảnh đẹp và nét văn hóa đặc sắc. Nếu có thể phát triển du lịch, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều người trẻ tuổi trở về quê hương để khởi nghiệp.”

Thôn trưởng bá bá nhìn Điền Du Du với ánh mắt đầy từ ái, như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới, niềm vui sướng hiện rõ trên gương mặt ông. Những năm qua, ông luôn đau đáu tìm cách giữ chân dân cư cho Hà Phổ thôn, nơi đang dần bị lãng quên với phần lớn cư dân chỉ còn là những người cao tuổi không nơi nương tựa. Dù đã cố gắng hết sức nhưng ông vẫn bất lực. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cô sinh viên trẻ tuổi, tài hoa và đầy nhiệt huyết như Điền Du Du, ông như tìm thấy một hướng đi mới để giải quyết bài toán khó khăn bấy lâu.

“Du Du, chuyện vẽ tranh tường con cứ từ từ làm, đừng vội. Bá bá rất tin tưởng con, chắc chắn con sẽ làm tốt. Nếu cần giúp đỡ, con cứ nói với bá bá nhé.”

“Dạ, cháu cảm ơn bá bá.”

Sau khi trò chuyện, Điền Du Du xoay người bước về phía con đường dẫn lên núi để thăm chị gái. Từ nhà cô đến chỗ chị phải mất khoảng mười lăm phút đi bộ. Ngôi nhà của chị gái xây dựng trên sườn núi, vị trí tuyệt đẹp với tầm nhìn bao quát cả vẻ đẹp thơ mộng của Hà Phổ thôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi cô vừa tới nơi, Nữu Nữu – chú chó nhỏ nhà chị – đã chạy ra đón. Hôm nay, Nữu Nữu diện bộ trang phục mới do chị cô may, trông đáng yêu đến mức Điền Du Du không nhịn được phải lấy điện thoại ra chụp vài tấm. Chú chó nhỏ này dường như rất biết phối hợp, còn tạo dáng đầy chuyên nghiệp trước ống kính.

Ở bên trong, chị gái Điền Hinh Hinh và cô cháu gái nhỏ đang bận rộn cho cá ăn trong một hồ sen nhỏ. Hồ này nông, nước chỉ cao tới đầu gối người lớn, nhưng hoa sen trong hồ thì nở rộ, mang sắc hồng phấn nhẹ nhàng, tuyệt đẹp dưới ánh hoàng hôn. Ánh chiều tà phủ lên ngôi nhà dân túc một lớp mờ ảo như màn sa mỏng, trong khi xa xa, trên biển, một con tàu đánh cá đầy ắp thuyền hàng đang thong thả trở về bến.

Điền Hinh Hinh quay lại hỏi:

“Du Du, bức tường vẽ đã hoàn thành chưa?”

Điền Du Du mỉm cười đáp:

“Dạ, phần đầu tiên đã xong rồi.”

Đúng lúc đó, Tiểu Đình – cô cháu gái nhỏ với bím tóc xinh xắn và váy công chúa – chạy tới. Cô bé ríu rít hỏi:

“Dì nhỏ, dì đang vẽ tranh ở trong thôn phải không?”

“Đúng rồi, dì nhỏ đang vẽ tranh cho Hà Phổ thôn của chúng ta.”

Nghe vậy, Tiểu Đình hào hứng nói:

“Vậy con có thể đi cùng dì được không?”

Điền Hinh Hinh vội nói:

“Tiểu Đình, không được nghịch. Dì nhỏ đang làm việc nghiêm túc, không phải đi chơi đâu.”

Tiểu Đình phụng phịu, chu đôi môi nhỏ xinh:

“Nhưng con muốn giúp dì nhỏ vẽ mà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cách nói chuyện nũng nịu và biểu cảm nghiêm túc của Tiểu Đình thật sự đáng yêu không chịu nổi. Điền Du Du chỉ muốn ôm chặt và thơm lên má cô cháu gái nhỏ một cái thật kêu.

Tiểu Đình tròn xoe đôi mắt long lanh, ngước nhìn Điền Du Du, ánh mắt đầy hy vọng:

"Dì nhỏ, con có thể đi giúp dì được không?"

Điền Du Du không nỡ từ chối cô cháu gái nhỏ đáng yêu này.

"Được rồi! Ngày mai con cùng dì đi nhé!"

Điền Hinh Hinh, chị gái của Điền Du Du, đứng bên cạnh chỉ cười nhẹ:

"Em chiều con bé quá đấy!" - Giọng nói của chị tuy trách nhưng không hề có ý trách mắng thật sự. Đôi khi ngay cả chị cũng không thể "chống đỡ" được sự nhí nhảnh, lanh lợi của cô con gái nhỏ.

Tiểu Đình chạy lại, kéo tay Điền Du Du, nói với vẻ đầy mong chờ:

"Dì nhỏ, tối nay dì ngủ lại đây đi! Con muốn nghe dì kể chuyện cổ tích!"

Điền Du Du chỉ có thể cười, bất lực đáp ứng yêu cầu:

"Được, dì ở lại đây với con."

Điền Hinh Hinh quay sang hỏi:

"Em gái, em ăn tối chưa?"

"Em ăn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Tuyền Không Gian: Cuộc Sống Điền Viên Chậm Rãi Trên Đảo

Số ký tự: 0