Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Đại Sư Huyền Học Bị Quốc Gia Để Ý
Chương 41
2024-11-02 18:19:59
"Đại sư, ngài thấy thế nào?" Lý Thông cười nịnh bợ.
Quý Vân Nhiễm: "Được, thành giao."
Hai trăm triệu một tháng, không kiếm tiền thì đúng là ngốc.
Như vậy, nàng sẽ không cần làm thuê cho ai nữa, mỗi phần thưởng nhận được đều là tiền của chính nàng.
"Nếu đã vậy, mời đại sư xem qua hợp đồng." Lý Thông cười hớn hở đưa hợp đồng ra.
Cùng lúc đó, bên trong bệnh viện, một luồng âm khí lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.
Mạnh Phỉ vừa băng bó xong vết thương, đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Xung quanh thật sự lạnh đến mức lạ lùng, lạnh đến nỗi da gà nàng nổi lên từng đợt! Không khí u ám, hành lang tối tăm, đèn trên trần chớp nháy liên tục, khi sáng khi tối, giống như khung cảnh trong một bộ phim kinh dị!
Điều quái dị nhất là... lúc nàng tới, bệnh viện còn đông nghịt người, vậy mà giờ đây lại không thấy một bóng ai cả?
Chẳng lẽ nàng tới muộn quá? Không thể nào! Dù có muộn đến mấy thì bệnh viện cũng luôn có người trực 24 giờ, ít nhất cũng phải có bệnh nhân hoặc người nhà nằm viện. Sao lại vắng lặng đến vậy?
Trong đầu Mạnh Phỉ bỗng hiện lên câu nói của cô bé mà nàng gặp ban sáng: "Đi bệnh viện sẽ chết." Lúc đó nàng chỉ coi là câu đùa, nhưng giờ đây, câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, làm tim nàng đập nhanh hơn, nỗi hoảng loạn dần trỗi lên.
Không thể nào, không thể nào! Chắc chắn đây không phải là trò ma quái gì đâu!
Mạnh Phỉ quấn chặt áo khoác quanh người, cúi đầu bước thật nhanh về phía trước. Phía trước là thang máy, chỉ cần lên được thang máy xuống tầng một, nàng sẽ thoát khỏi bệnh viện này!
"Ra khỏi bệnh viện là sẽ ổn thôi," nàng tự nhủ, tăng tốc bước đi.
Nhưng rồi Mạnh Phỉ phát hiện ra, bất kể nàng đi nhanh thế nào, nàng vẫn không thể nào đến gần thang máy. Đôi giày cao gót khiến chân nàng đau nhói, đồng hồ thông minh trên tay báo nàng đã đi được cả ngàn bước, nhưng sao vẫn cứ loanh quanh tại chỗ?!
Nếu không phải nàng đang tỉnh táo, có khi nàng đã nghĩ mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng!
Sao lại thế này?!
Mạnh Phỉ bắt đầu hoảng loạn, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán, nàng cúi đầu tăng tốc, rồi dần dần chuyển thành chạy.
Nàng nhắm mắt chạy hết sức, chạy không ngừng, chạy mãi...
Cuối cùng, sau khi đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, nàng cũng đến được trước cửa thang máy.
Ngón tay nàng run rẩy nhấn nút gọi thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, Mạnh Phỉ hít một hơi thật sâu, vội vã chui vào trong.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái bệnh viện quái quỷ này.
Hôm nay quả thực quá tà môn.
Nhưng khi Mạnh Phỉ còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, nàng bỗng cảm thấy có gì đó đen nhánh rơi xuống vai mình.
Nhìn kỹ lại, thứ màu đen ấy... chẳng phải là tóc đen sao?
Nhưng tóc ở đâu ra? Rõ ràng tóc nàng là màu nâu sáng cơ mà!
Một cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, Mạnh Phỉ cứng người, từ từ ngước lên nhìn. Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt nàng trợn to, cả người cứng đờ, và nàng thét lên một tiếng chói tai kinh hoàng!
Trong thang máy, Mạnh Phỉ chỉ thấy trên cao xuất hiện một bóng ma với mái tóc đen dài rũ xuống, mặc bộ đồ đỏ rực. Đó là một nữ quỷ, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi rách toạc từ khoé miệng đến tận cằm, để lộ những mảng thịt đỏ lòm bên trong. Đôi mắt đen ngòm không chút ánh sáng nhìn chằm chằm vào nàng, còn mái tóc đen dài thì đang quấn chặt quanh cổ Mạnh Phỉ!
"A... a... Cứu! Cứu tôi!" Mạnh Phỉ hoảng loạn giãy giụa, nhưng lọn tóc đen ấy càng siết chặt hơn, khiến nàng không thể thở được!
Cảm giác ngộp thở mỗi lúc một rõ rệt, Mạnh Phỉ cố sức giãy giụa nhưng vô ích, sợi tóc giống như dây thép, quấn quanh cổ nàng ngày càng chặt hơn, khiến mặt nàng đỏ lên vì thiếu oxy.
Ngay lúc này, từ trên cao, một bàn tay đen nhánh, sắc nhọn như móng vuốt duỗi xuống, nhắm thẳng vào Mạnh Phỉ, kèm theo tiếng cười ghê rợn vang vọng trong không gian.
Quý Vân Nhiễm: "Được, thành giao."
Hai trăm triệu một tháng, không kiếm tiền thì đúng là ngốc.
Như vậy, nàng sẽ không cần làm thuê cho ai nữa, mỗi phần thưởng nhận được đều là tiền của chính nàng.
"Nếu đã vậy, mời đại sư xem qua hợp đồng." Lý Thông cười hớn hở đưa hợp đồng ra.
Cùng lúc đó, bên trong bệnh viện, một luồng âm khí lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.
Mạnh Phỉ vừa băng bó xong vết thương, đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Xung quanh thật sự lạnh đến mức lạ lùng, lạnh đến nỗi da gà nàng nổi lên từng đợt! Không khí u ám, hành lang tối tăm, đèn trên trần chớp nháy liên tục, khi sáng khi tối, giống như khung cảnh trong một bộ phim kinh dị!
Điều quái dị nhất là... lúc nàng tới, bệnh viện còn đông nghịt người, vậy mà giờ đây lại không thấy một bóng ai cả?
Chẳng lẽ nàng tới muộn quá? Không thể nào! Dù có muộn đến mấy thì bệnh viện cũng luôn có người trực 24 giờ, ít nhất cũng phải có bệnh nhân hoặc người nhà nằm viện. Sao lại vắng lặng đến vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu Mạnh Phỉ bỗng hiện lên câu nói của cô bé mà nàng gặp ban sáng: "Đi bệnh viện sẽ chết." Lúc đó nàng chỉ coi là câu đùa, nhưng giờ đây, câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, làm tim nàng đập nhanh hơn, nỗi hoảng loạn dần trỗi lên.
Không thể nào, không thể nào! Chắc chắn đây không phải là trò ma quái gì đâu!
Mạnh Phỉ quấn chặt áo khoác quanh người, cúi đầu bước thật nhanh về phía trước. Phía trước là thang máy, chỉ cần lên được thang máy xuống tầng một, nàng sẽ thoát khỏi bệnh viện này!
"Ra khỏi bệnh viện là sẽ ổn thôi," nàng tự nhủ, tăng tốc bước đi.
Nhưng rồi Mạnh Phỉ phát hiện ra, bất kể nàng đi nhanh thế nào, nàng vẫn không thể nào đến gần thang máy. Đôi giày cao gót khiến chân nàng đau nhói, đồng hồ thông minh trên tay báo nàng đã đi được cả ngàn bước, nhưng sao vẫn cứ loanh quanh tại chỗ?!
Nếu không phải nàng đang tỉnh táo, có khi nàng đã nghĩ mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng!
Sao lại thế này?!
Mạnh Phỉ bắt đầu hoảng loạn, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán, nàng cúi đầu tăng tốc, rồi dần dần chuyển thành chạy.
Nàng nhắm mắt chạy hết sức, chạy không ngừng, chạy mãi...
Cuối cùng, sau khi đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, nàng cũng đến được trước cửa thang máy.
Ngón tay nàng run rẩy nhấn nút gọi thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, Mạnh Phỉ hít một hơi thật sâu, vội vã chui vào trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái bệnh viện quái quỷ này.
Hôm nay quả thực quá tà môn.
Nhưng khi Mạnh Phỉ còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, nàng bỗng cảm thấy có gì đó đen nhánh rơi xuống vai mình.
Nhìn kỹ lại, thứ màu đen ấy... chẳng phải là tóc đen sao?
Nhưng tóc ở đâu ra? Rõ ràng tóc nàng là màu nâu sáng cơ mà!
Một cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, Mạnh Phỉ cứng người, từ từ ngước lên nhìn. Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt nàng trợn to, cả người cứng đờ, và nàng thét lên một tiếng chói tai kinh hoàng!
Trong thang máy, Mạnh Phỉ chỉ thấy trên cao xuất hiện một bóng ma với mái tóc đen dài rũ xuống, mặc bộ đồ đỏ rực. Đó là một nữ quỷ, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi rách toạc từ khoé miệng đến tận cằm, để lộ những mảng thịt đỏ lòm bên trong. Đôi mắt đen ngòm không chút ánh sáng nhìn chằm chằm vào nàng, còn mái tóc đen dài thì đang quấn chặt quanh cổ Mạnh Phỉ!
"A... a... Cứu! Cứu tôi!" Mạnh Phỉ hoảng loạn giãy giụa, nhưng lọn tóc đen ấy càng siết chặt hơn, khiến nàng không thể thở được!
Cảm giác ngộp thở mỗi lúc một rõ rệt, Mạnh Phỉ cố sức giãy giụa nhưng vô ích, sợi tóc giống như dây thép, quấn quanh cổ nàng ngày càng chặt hơn, khiến mặt nàng đỏ lên vì thiếu oxy.
Ngay lúc này, từ trên cao, một bàn tay đen nhánh, sắc nhọn như móng vuốt duỗi xuống, nhắm thẳng vào Mạnh Phỉ, kèm theo tiếng cười ghê rợn vang vọng trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro