Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Anh Có Sao Đâu
Tinh Hồi
2024-10-31 00:19:16
Cũng may mà không có ai, chỉ có một mình anh ta thôi.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thật ra cô chỉ sợ nhìn thấy Nam Trạch.
Dù sao đó cũng là anh trai của cô mà.
Cô quan sát tướng mặt của Lục Tân.
Đại phú đại quý, một đời bình an suôn sẻ, là mệnh cách phú quý vô lo.
“Anh có sao đâu!”
“Không phải tôi, là Nam Trạch được cô cứu hôm qua cơ.” Lục Tân thật sự hoảng loạn.
Sự việc phải nói từ buổi sáng.
Vốn anh ta cho rằng chuyện lần này đã qua rồi, nhưng sáng nay lúc anh ta thức dậy lại nhìn thấy Nam Trạch đang ở trong vườn hoa, một mình đứng đó vừa nói vừa cười, khua tay múa chân. Anh ta còn tưởng Nam Trạch đang gọi điện thoại vì dù sao anh ấy cũng đã mất tích nhiều ngày như thế rồi, có gọi điện thoại báo bình an cho mọi người cũng rất bình thường thôi.
Đợi khi Nam Trạch về, anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Cậu vừa gọi điện cho ai mà vui vẻ thế?”
Nam Trạch nhún vai: “À, tớ có gọi điện cho ai đâu, vừa rồi tớ gặp được một cao thủ chơi game, thủ tháp chơi game của người anh em kia tuyệt lắm, tới mới thảo luận với anh ta một lúc xong.”
Lúc Nam Trạch nói như vậy còn vung tay với phía đối diện.
“Người anh em, hẹn lần sau nhé!”
Vẻ mặt của Lục Tân lập tức sợ điên!
Nếu là một ngày trước thì anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy Nam Trạch làm như vậy là đang chơi anh ta.
Nhưng tối hôm qua anh ta mới trả qua một đêm khó tin xong, tình hình của Nam Trạch khiến anh ta theo bản năng thấy sợ.
Anh ta vội vàng liên lạc cho Lâm Phiên Phiên để cầu cứu nhưng cô đã chặn anh.
Đúng!
Là chặn tài khoản rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh ta nhìn Lâm Phiên Phiên còn hơi oán trách.
Đương nhiên Lâm Phiên Phiên biết ánh mắt oán trách như vậy của anh ta là có ý gì rồi.
Nếu là tình huống bình thường thì cô cũng không chặn khách hàng làm gì.
Nhưng Lục Tân lại có quan hệ với Nam Trạch!
Nam Trạch là người nhà họ Nam!
Cô đang trốn nhà họ Nam cơ mà!
Cho nên Lục Tân có quan hệ với nhà họ Nam đương nhiên đáng bị chặn rồi!
Bộ giữ lại để đón tết hay gì?
Lâm Phiên Phiên hút một hơi trà sữa mà không hề có gánh nặng tâm lý gì cả.
Ừm, ngọt phết!
“Đại sư, cho dù cô có chặn tôi thì tôi vẫn gặp được cô đấy thôi, chứng tỏ chúng ta có duyên đó.”
Nam Trạch gặp chuyện, Lục Tân không liên hệ được với Lâm Phiên Phiên, người duy nhất khiến anh ta cảm thấy có cảm giác an toàn chính là anh trai của mình, Lục Lệnh.
Cho nên anh ta lập tức vội vàng chạy tới tìm Lục Lệnh.
Nhưng không ngờ lại gặp được Lâm Phiên Phiên.
“Đại sư, rốt cuộc Nam Trạch bị làm sao vậy?”
Lâm Phiên Phiên hút nhẹ một hớp trà sữa, vẻ mặt rất thờ ơ: “Chuyện nhỏ, thi thoảng có thể gặp một con ma mà thôi.”
Đã bị hiến tế, lại nằm trong quan tài tận bảy ngày, linh hồn còn bị rút ra ngoài, hồn phách suy yếu, không vững, nên thi thoảng sẽ gặp một con ma.
Có vậy thôi!
Lục Tân nghe xong lại nhảy dựng lên: “Cho nên nhà tôi thật sự có ma à?”
Hôm nay Nam Trạch đứng trong vườn hoa nhà anh ta lẩm bẩm một mình, cho nên con ma đó ở nhà anh ta?
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Không dám về nhà nữa.
Ôi!
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Chưa chắc đã là ở nhà anh, hồn phách của Nam Trạch không vững, loại tình trạng này rất dễ bị quỷ hồn tìm tới, dựa theo tình hình mà anh nói thì chắc hẳn con ma kia chỉ tới tìm anh ta chơi thôi.”
Nam Trạch đánh điện tử rất lợi hại, mục tiêu của anh ấy chính là cuộc thi thể thao điện tử, mà con ma điện tử kia cũng là một đại thần lợi hại, tới tìm Nam Trạch chơi điện tử mà thôi.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thật ra cô chỉ sợ nhìn thấy Nam Trạch.
Dù sao đó cũng là anh trai của cô mà.
Cô quan sát tướng mặt của Lục Tân.
Đại phú đại quý, một đời bình an suôn sẻ, là mệnh cách phú quý vô lo.
“Anh có sao đâu!”
“Không phải tôi, là Nam Trạch được cô cứu hôm qua cơ.” Lục Tân thật sự hoảng loạn.
Sự việc phải nói từ buổi sáng.
Vốn anh ta cho rằng chuyện lần này đã qua rồi, nhưng sáng nay lúc anh ta thức dậy lại nhìn thấy Nam Trạch đang ở trong vườn hoa, một mình đứng đó vừa nói vừa cười, khua tay múa chân. Anh ta còn tưởng Nam Trạch đang gọi điện thoại vì dù sao anh ấy cũng đã mất tích nhiều ngày như thế rồi, có gọi điện thoại báo bình an cho mọi người cũng rất bình thường thôi.
Đợi khi Nam Trạch về, anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Cậu vừa gọi điện cho ai mà vui vẻ thế?”
Nam Trạch nhún vai: “À, tớ có gọi điện cho ai đâu, vừa rồi tớ gặp được một cao thủ chơi game, thủ tháp chơi game của người anh em kia tuyệt lắm, tới mới thảo luận với anh ta một lúc xong.”
Lúc Nam Trạch nói như vậy còn vung tay với phía đối diện.
“Người anh em, hẹn lần sau nhé!”
Vẻ mặt của Lục Tân lập tức sợ điên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là một ngày trước thì anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy Nam Trạch làm như vậy là đang chơi anh ta.
Nhưng tối hôm qua anh ta mới trả qua một đêm khó tin xong, tình hình của Nam Trạch khiến anh ta theo bản năng thấy sợ.
Anh ta vội vàng liên lạc cho Lâm Phiên Phiên để cầu cứu nhưng cô đã chặn anh.
Đúng!
Là chặn tài khoản rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh ta nhìn Lâm Phiên Phiên còn hơi oán trách.
Đương nhiên Lâm Phiên Phiên biết ánh mắt oán trách như vậy của anh ta là có ý gì rồi.
Nếu là tình huống bình thường thì cô cũng không chặn khách hàng làm gì.
Nhưng Lục Tân lại có quan hệ với Nam Trạch!
Nam Trạch là người nhà họ Nam!
Cô đang trốn nhà họ Nam cơ mà!
Cho nên Lục Tân có quan hệ với nhà họ Nam đương nhiên đáng bị chặn rồi!
Bộ giữ lại để đón tết hay gì?
Lâm Phiên Phiên hút một hơi trà sữa mà không hề có gánh nặng tâm lý gì cả.
Ừm, ngọt phết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại sư, cho dù cô có chặn tôi thì tôi vẫn gặp được cô đấy thôi, chứng tỏ chúng ta có duyên đó.”
Nam Trạch gặp chuyện, Lục Tân không liên hệ được với Lâm Phiên Phiên, người duy nhất khiến anh ta cảm thấy có cảm giác an toàn chính là anh trai của mình, Lục Lệnh.
Cho nên anh ta lập tức vội vàng chạy tới tìm Lục Lệnh.
Nhưng không ngờ lại gặp được Lâm Phiên Phiên.
“Đại sư, rốt cuộc Nam Trạch bị làm sao vậy?”
Lâm Phiên Phiên hút nhẹ một hớp trà sữa, vẻ mặt rất thờ ơ: “Chuyện nhỏ, thi thoảng có thể gặp một con ma mà thôi.”
Đã bị hiến tế, lại nằm trong quan tài tận bảy ngày, linh hồn còn bị rút ra ngoài, hồn phách suy yếu, không vững, nên thi thoảng sẽ gặp một con ma.
Có vậy thôi!
Lục Tân nghe xong lại nhảy dựng lên: “Cho nên nhà tôi thật sự có ma à?”
Hôm nay Nam Trạch đứng trong vườn hoa nhà anh ta lẩm bẩm một mình, cho nên con ma đó ở nhà anh ta?
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Không dám về nhà nữa.
Ôi!
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Chưa chắc đã là ở nhà anh, hồn phách của Nam Trạch không vững, loại tình trạng này rất dễ bị quỷ hồn tìm tới, dựa theo tình hình mà anh nói thì chắc hẳn con ma kia chỉ tới tìm anh ta chơi thôi.”
Nam Trạch đánh điện tử rất lợi hại, mục tiêu của anh ấy chính là cuộc thi thể thao điện tử, mà con ma điện tử kia cũng là một đại thần lợi hại, tới tìm Nam Trạch chơi điện tử mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro