Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Bất Cẩn
Tinh Hồi
2024-10-31 00:19:16
[Lầu trên mới tới đúng không, chủ kênh thật sự lợi hại lắm, xem bói có nghề đấy, lát nữa chắc chắn sẽ khiến các người kinh ngạc rớt cằm cho xem.]
[Tôi ủng hộ tiên tử trước!]
[Tiên tử uy võ!]
Lâm Phiên Phiên không để ý đến khu bình luận, cô phát hiện ra phát sóng trên Dựu Tử có một chức năng, đó là chỉ cần cô bắt đầu tham gia thì những người xem buổi phát sóng trực tiếp của cô đều có thể ấn tham gia.
Sau đó có thể chọn ngẫu nhiên.
Thế này thuận tiện hơn là tìm trong một đống bình luận nhiều.
Lâm Phiên Phiên nói: “Tôi đã khởi động nút tham gia rồi, người nào cần giúp đỡ thì có thể ấn vào đó, người được chọn trúng có thể liên kết với tôi nhé.”
Sau khi cô khởi động chức năng tham gia được hai phút mới ấn nút tạm dừng.
“Tuế Nguyệt Tĩnh Hảo.” Lâm Phiên Phiên trực tiếp gửi đường liên kết cho đối phương.
Đối phương chần chừ một lúc rồi vẫn ấn nhận.
Bên kia là một anh trai xán lạn và đẹp trai, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại hơi ngại ngùng: “Tôi không muốn tham gia, là bất cẩn bị chọn trúng thôi.”
Trần Tu hơi xấu hổ, anh ta nhân lúc nhàn rỗi lướt xem livestream, vừa vặn trang chủ tiến cử Lâm Phiên Phiên, anh ta bị gương mặt xinh đẹp này của cô thu hút nên ma xui quỷ khiến thế nào lại vào đây, còn thuận tiện ấn luôn nút tham gia gì đấy.
Còn có hai nghìn người đồng thời tham gia giống anh ta nhưng anh ta lại trở thành một trên hai nghìn người này.
[Ha ha, tôi có thể hiểu được bộ dáng ngại ngùng của anh trai này, chắc chắn là bị nhan sắc của chủ kênh thu hút rồi, sau đó bị chọn trúng nên không biết phải làm sao.]
[Ha ha, đối diện với chủ kênh có nhan sắc thế này đúng là không có sức chối từ mà!]
[Tôi cũng vì nhìn thấy bức ảnh được trang chủ tiến cử nên mới vào đây, đúng là đẹp thật đấy!]
Lâm Phiên Phiên nhìn Trần Tu ở phía đối diện mà chỉ mỉm cười.
“Nếu đã chọn trúng anh vậy chứng tỏ chúng ta có duyên, mời quét mã QR trả một nghìn tệ, tôi sẽ xem cho anh một quẻ.”
Đối diện với nhan sắc tuyệt vời của Lâm Phiên Phiên, không có đến mấy người đàn ông có thể kháng lại được. Trần Tu cũng chỉ là một người đàn ông ngây thơ, Lâm Phiên Phiên lại còn nói bọn họ có duyên, đừng nói là một nghìn tệ, cho dù có là mười nghìn tệ thì anh ta vẫn trả hết.
Thế là anh ta cứ mơ mơ hồ hồ trả một nghìn tệ.
Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn bói về chuyện gì?”
Trần Tu ngại ngùng gãi đầu: “Tôi cũng không biết mình muốn bói gì nữa, cô cứ xem thoải mái đi ha?”
Đây là lần đầu tiên anh ta tới phòng phát sóng kiểu này, thật ra thì anh ta không tin vào mấy chuyện này cho lắm, nhưng đối diện với gương mặt xinh đẹp của Lâm Phiên Phiên, anh ta lại không nói ra được lời từ chối.
Không sao cả, chỉ là bị lừa một nghìn tệ thôi mà.
Anh ta đã quyết định rồi, cho dù lát nữa Lâm Phiên Phiên có nói gì thì anh ta cứ gật đầu phụ họa là được.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười, từ trên mặt của anh ta có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh ta.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh ra đời vào mùa xuân, là mùa mà vạn vật sống lại, anh là con một trong nhà, cha mẹ hiền lành, mối quan hệ trong gia đình hòa hợp.”
Trần Tu gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lâm Phiên Phiên nói tiếp: “Góc trán anh có một dấu vết, lúc năm tuổi anh từng rơi xuống nước, suýt chút nữa thì mất mạng, là một người qua đường đã cứu anh, mà người qua đường kia lại có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.”
Con ngươi của Trần Tu lập tức phóng đại.
[Tôi ủng hộ tiên tử trước!]
[Tiên tử uy võ!]
Lâm Phiên Phiên không để ý đến khu bình luận, cô phát hiện ra phát sóng trên Dựu Tử có một chức năng, đó là chỉ cần cô bắt đầu tham gia thì những người xem buổi phát sóng trực tiếp của cô đều có thể ấn tham gia.
Sau đó có thể chọn ngẫu nhiên.
Thế này thuận tiện hơn là tìm trong một đống bình luận nhiều.
Lâm Phiên Phiên nói: “Tôi đã khởi động nút tham gia rồi, người nào cần giúp đỡ thì có thể ấn vào đó, người được chọn trúng có thể liên kết với tôi nhé.”
Sau khi cô khởi động chức năng tham gia được hai phút mới ấn nút tạm dừng.
“Tuế Nguyệt Tĩnh Hảo.” Lâm Phiên Phiên trực tiếp gửi đường liên kết cho đối phương.
Đối phương chần chừ một lúc rồi vẫn ấn nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia là một anh trai xán lạn và đẹp trai, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại hơi ngại ngùng: “Tôi không muốn tham gia, là bất cẩn bị chọn trúng thôi.”
Trần Tu hơi xấu hổ, anh ta nhân lúc nhàn rỗi lướt xem livestream, vừa vặn trang chủ tiến cử Lâm Phiên Phiên, anh ta bị gương mặt xinh đẹp này của cô thu hút nên ma xui quỷ khiến thế nào lại vào đây, còn thuận tiện ấn luôn nút tham gia gì đấy.
Còn có hai nghìn người đồng thời tham gia giống anh ta nhưng anh ta lại trở thành một trên hai nghìn người này.
[Ha ha, tôi có thể hiểu được bộ dáng ngại ngùng của anh trai này, chắc chắn là bị nhan sắc của chủ kênh thu hút rồi, sau đó bị chọn trúng nên không biết phải làm sao.]
[Ha ha, đối diện với chủ kênh có nhan sắc thế này đúng là không có sức chối từ mà!]
[Tôi cũng vì nhìn thấy bức ảnh được trang chủ tiến cử nên mới vào đây, đúng là đẹp thật đấy!]
Lâm Phiên Phiên nhìn Trần Tu ở phía đối diện mà chỉ mỉm cười.
“Nếu đã chọn trúng anh vậy chứng tỏ chúng ta có duyên, mời quét mã QR trả một nghìn tệ, tôi sẽ xem cho anh một quẻ.”
Đối diện với nhan sắc tuyệt vời của Lâm Phiên Phiên, không có đến mấy người đàn ông có thể kháng lại được. Trần Tu cũng chỉ là một người đàn ông ngây thơ, Lâm Phiên Phiên lại còn nói bọn họ có duyên, đừng nói là một nghìn tệ, cho dù có là mười nghìn tệ thì anh ta vẫn trả hết.
Thế là anh ta cứ mơ mơ hồ hồ trả một nghìn tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn bói về chuyện gì?”
Trần Tu ngại ngùng gãi đầu: “Tôi cũng không biết mình muốn bói gì nữa, cô cứ xem thoải mái đi ha?”
Đây là lần đầu tiên anh ta tới phòng phát sóng kiểu này, thật ra thì anh ta không tin vào mấy chuyện này cho lắm, nhưng đối diện với gương mặt xinh đẹp của Lâm Phiên Phiên, anh ta lại không nói ra được lời từ chối.
Không sao cả, chỉ là bị lừa một nghìn tệ thôi mà.
Anh ta đã quyết định rồi, cho dù lát nữa Lâm Phiên Phiên có nói gì thì anh ta cứ gật đầu phụ họa là được.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười, từ trên mặt của anh ta có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh ta.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh ra đời vào mùa xuân, là mùa mà vạn vật sống lại, anh là con một trong nhà, cha mẹ hiền lành, mối quan hệ trong gia đình hòa hợp.”
Trần Tu gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lâm Phiên Phiên nói tiếp: “Góc trán anh có một dấu vết, lúc năm tuổi anh từng rơi xuống nước, suýt chút nữa thì mất mạng, là một người qua đường đã cứu anh, mà người qua đường kia lại có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.”
Con ngươi của Trần Tu lập tức phóng đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro