Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Fan
Tinh Hồi
2024-10-31 00:19:16
Có điều bây giờ, tâm lý của anh ta đối với Lâm Phiên Phiên đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Từ kinh ngạc, sợ hãi, ngạc nhiên, hốt hoảng và kính sợ ban đầu đã biến thành sùng bái của hiện tại.
Chị dâu của anh ta còn thể triệu hồi được cả phán quan của địa phủ.
Đây là bản lĩnh của cấp bậc đại lão đấy!
Cánh cửa đến thế giới mới của anh ta đã hoàn toàn được mở ra rồi.
Anh ta cảm thấy phía sau mình có một đại lão chống lưng, một thế giới mới mẻ vốn khiến anh ta khủng hoảng đến bây giờ lại khiến anh ta trở nên tò mò hơn hẳn.
Anh ta chính là người đàn ông đã từng gặp phán quan của địa phủ đấy!
“Chị dâu, chị thật lợi hại!”
Lâm Phiên Phiên cũng cười xán lạn với Lục Tân: “Lần sau sẽ dẫn anh đi mở mang tầm mắt.”
Lúc này, Lục Tân đã không còn sợ hãi một chút nào nữa, mà chỉ còn lại mỗi hào hứng và tò mò: “Vâng vâng vâng.”
Lâm Phiên Phiên dụ dỗ: “Có điều, anh trai của anh không cho tôi làm mấy thứ này, sau này anh phải che giấu giúp tôi một chút.”
Lục Tân lập tức nghĩ đến chuyện Lục Lệnh là một người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, nếu anh biết vợ chưa cưới của mình ở bên ngoài hành nghề mê tín phong kiến…
Lục Tân lập tức giật mình.
Mấy năm nay, Lục Lệnh hận nhất chính là mê tín phong kiến. Mà mấy năm nay, chuyện duy nhất có thể khiến mọi người chê cười anh chính là anh có một cô vợ chưa cưới là “quan chủ.”
Anh ta cảm thấy năm đó Lục Lệnh làm công nghệ cũng có một phần xuất phát từ tâm lý phản nghịch.
Vì thế, anh ta vỗ ngực bảo: “Chị dâu cứ yên tâm, em với chị chính là người chung một đường!”
Lúc này, Lục Tân đã hoàn toàn quên mất chuyện anh ta đã từng muốn đuổi cổ bà chị dâu “quan chủ” này của mình đi.
Anh ta khởi động xe, vui lòng trở thành tài xế riêng của Lâm Phiên Phiên.
Trở về Dinh thự số tám, vừa mới xuống xe đã có một giọng nói hào hứng vang lên.
“Lục Tân!”
Lâm Phiên Phiên quay đầu nhìn vào trong căn biệt thự đối diện, có hai người đang bước ra ngoài, một người trong số đó là Nam Trạch.
Một người khác…
Người nắm quyền của nhà họ Nam, anh cả Nam Lâm.
Lâm Phiên Phiên lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
Cho nên nhà họ Nam sống đối diện với cô luôn?
Đây là nghiệt duyên gì vậy?
Nam Trạch nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đến mức khiến hai mắt người nhìn sáng lên bước từ trên xe của Lục Tân xuống, anh ấy lập tức che miệng với vẻ ngạc nhiên.
“Lục Tân, vậy mà cậu lại lén lút hẹn hò sau lưng tớ à?”
“Cậu nói lung tung gì đấy!” Lục Tân tức giận lườm đối phương: “Đây là chị dâu của tớ, vợ chưa cưới của anh Lục Lệnh đấy.”
Vợ chưa cưới của anh trai mình, anh ta dám nhòm ngó sao?
Lại còn là đại lão huyền học nữa!
“Hả?” Nam Trạch gãi đầu với vẻ lúng túng, vội vàng xin lỗi Lâm Phiên Phiên: “Xin lỗi nhé chị dâu, là tôi hiểu lầm.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Không sao.”
Giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng khiến cho trái tim của Nam Trạch mềm nhũn.
Có điều, đột nhiên anh ấy nhớ đến chuyện gì đó bèn vội vàng kéo Lục Tân qua một bên, đè thấp giọng hỏi: “Vợ chưa cưới của anh Lục Lệnh không phải là bà thầy thói kia à…”
Lục Lệnh có một cô vợ chưa cưới là thầy bói đã không còn là tin tức mới mẻ gì nữa.
Đột nhiên nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, ngũ quan tinh tế và đẹp mắt, khí chất thì dịu dàng nho nhã, vừa liếc mắt nhìn một cái đã biết là một người đẹp rồi.
Nhưng nói cô là thầy bói…
Lục Tân đỡ trán với vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng nói lung tung, cô ấy cũng không phải thầy bói gì đó đâu.”
Là một thầy bói có bản lĩnh thật sự, chứ không cùng một khái niệm với thầy bói mà cậu nghĩ đến.
Từ kinh ngạc, sợ hãi, ngạc nhiên, hốt hoảng và kính sợ ban đầu đã biến thành sùng bái của hiện tại.
Chị dâu của anh ta còn thể triệu hồi được cả phán quan của địa phủ.
Đây là bản lĩnh của cấp bậc đại lão đấy!
Cánh cửa đến thế giới mới của anh ta đã hoàn toàn được mở ra rồi.
Anh ta cảm thấy phía sau mình có một đại lão chống lưng, một thế giới mới mẻ vốn khiến anh ta khủng hoảng đến bây giờ lại khiến anh ta trở nên tò mò hơn hẳn.
Anh ta chính là người đàn ông đã từng gặp phán quan của địa phủ đấy!
“Chị dâu, chị thật lợi hại!”
Lâm Phiên Phiên cũng cười xán lạn với Lục Tân: “Lần sau sẽ dẫn anh đi mở mang tầm mắt.”
Lúc này, Lục Tân đã không còn sợ hãi một chút nào nữa, mà chỉ còn lại mỗi hào hứng và tò mò: “Vâng vâng vâng.”
Lâm Phiên Phiên dụ dỗ: “Có điều, anh trai của anh không cho tôi làm mấy thứ này, sau này anh phải che giấu giúp tôi một chút.”
Lục Tân lập tức nghĩ đến chuyện Lục Lệnh là một người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, nếu anh biết vợ chưa cưới của mình ở bên ngoài hành nghề mê tín phong kiến…
Lục Tân lập tức giật mình.
Mấy năm nay, Lục Lệnh hận nhất chính là mê tín phong kiến. Mà mấy năm nay, chuyện duy nhất có thể khiến mọi người chê cười anh chính là anh có một cô vợ chưa cưới là “quan chủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta cảm thấy năm đó Lục Lệnh làm công nghệ cũng có một phần xuất phát từ tâm lý phản nghịch.
Vì thế, anh ta vỗ ngực bảo: “Chị dâu cứ yên tâm, em với chị chính là người chung một đường!”
Lúc này, Lục Tân đã hoàn toàn quên mất chuyện anh ta đã từng muốn đuổi cổ bà chị dâu “quan chủ” này của mình đi.
Anh ta khởi động xe, vui lòng trở thành tài xế riêng của Lâm Phiên Phiên.
Trở về Dinh thự số tám, vừa mới xuống xe đã có một giọng nói hào hứng vang lên.
“Lục Tân!”
Lâm Phiên Phiên quay đầu nhìn vào trong căn biệt thự đối diện, có hai người đang bước ra ngoài, một người trong số đó là Nam Trạch.
Một người khác…
Người nắm quyền của nhà họ Nam, anh cả Nam Lâm.
Lâm Phiên Phiên lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
Cho nên nhà họ Nam sống đối diện với cô luôn?
Đây là nghiệt duyên gì vậy?
Nam Trạch nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đến mức khiến hai mắt người nhìn sáng lên bước từ trên xe của Lục Tân xuống, anh ấy lập tức che miệng với vẻ ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lục Tân, vậy mà cậu lại lén lút hẹn hò sau lưng tớ à?”
“Cậu nói lung tung gì đấy!” Lục Tân tức giận lườm đối phương: “Đây là chị dâu của tớ, vợ chưa cưới của anh Lục Lệnh đấy.”
Vợ chưa cưới của anh trai mình, anh ta dám nhòm ngó sao?
Lại còn là đại lão huyền học nữa!
“Hả?” Nam Trạch gãi đầu với vẻ lúng túng, vội vàng xin lỗi Lâm Phiên Phiên: “Xin lỗi nhé chị dâu, là tôi hiểu lầm.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Không sao.”
Giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng khiến cho trái tim của Nam Trạch mềm nhũn.
Có điều, đột nhiên anh ấy nhớ đến chuyện gì đó bèn vội vàng kéo Lục Tân qua một bên, đè thấp giọng hỏi: “Vợ chưa cưới của anh Lục Lệnh không phải là bà thầy thói kia à…”
Lục Lệnh có một cô vợ chưa cưới là thầy bói đã không còn là tin tức mới mẻ gì nữa.
Đột nhiên nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, ngũ quan tinh tế và đẹp mắt, khí chất thì dịu dàng nho nhã, vừa liếc mắt nhìn một cái đã biết là một người đẹp rồi.
Nhưng nói cô là thầy bói…
Lục Tân đỡ trán với vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng nói lung tung, cô ấy cũng không phải thầy bói gì đó đâu.”
Là một thầy bói có bản lĩnh thật sự, chứ không cùng một khái niệm với thầy bói mà cậu nghĩ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro