Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Người Hữu Duyên
Tinh Hồi
2024-10-31 00:19:16
Hòa Miêu nghe Lâm Phiên Phiên nói xong, cả người kích động đến sôi trào, chắp tay trước ngực, giọng nói nghẹn ngào đến tột đỉnh.
“Đại sư, cầu xin cô giúp tôi đi, con gái tôi mất tích, không sao tìm được, tôi thật sự không có cách nào.”
Mỗi ngày Hòa Miêu đều đăng video thông báo tìm con gái trên này, hôm nay mở kênh phát sóng trực tiếp ra, không biết sao lại vào phòng live của Phiên Phiên Tiên Tử.
Giọng nói của chủ bá rất nhẹ, không khỏi khiến cảm xúc xao động của anh ta ổn định lại.
Lúc đọc giới thiệu vắn tắt của chủ bá, anh ta ôm tâm thái thử gửi bình luận.
Lúc chủ bá nói một quẻ 1000 tệ, anh ta có chút đổi ý.
Thế nhưng mã QR lại là của cô nhi viện.
Anh ta không chút chần chờ gửi tiền đi.
Con gái anh ta bị mất tích, ngộ nhỡ lưu lạc đến cô nhi viện này, anh ta cũng xem như có chút lòng.
Kênh bình luận bên dưới bùng nổ.
[Mẹ nó, như vậy cũng bói quá chuẩn rồi? Không phải lừa đấy chứ?”
[Nhìn qua không giống, lúc chủ bá nói con gái anh ta mất tích, biểu cảm của Hòa Miêu tuyệt đối chân thực, nếu như là lừa, ánh đế cũng không diễn giỏi bằng anh ta!”
[Mẹ nó, tôi cảm giác như mình được chứng kiến một chủ bá không đơn giản, ngồi đợi hóng.]
Giọng nói Lâm Phiên Phiên chậm rãi: “Anh có ảnh của con gái mình không? Phải là ảnh chụp thường, ngoài ra gửi ngày sinh tháng đẻ của con gái anh cho tôi.”
“Có có, đại sư chờ một lát!”
Rất nhanh Hòa Miêu đã gửi ảnh chụp và ngày sinh tháng đẻ của con gái mình cho cô.
Lâm Phiên Phiên nhìn cô bé trong ảnh, sau đó bấm ngón tay tính toán, cười nói.
“Anh rất may mắn, con gái của anh cũng rất may mắn, con bé bị người lừa bán, nhưng lúc ở trên xe lửa gặp được người thông minh lại tốt bụng, đã được giải cứu, bây giờ đang ở trong cục công an Vân Thành cách mấy ngàn dặm, bởi vì cô bé còn quá nhỏ, nói năng không rõ thông tin của cha mẹ, bây giờ anh có thể liên hệ với công an Vân Thành, sau đó có thể đi đón con gái anh về.”
“Là thật sao?”
Trên mặt Hòa Miêu đều là vui vẻ, lập tức bấm số điện thoại của cục công an Vân Thành, xác nhận bên kia có một bé gái không ai nhận, anh ta thêm bạn với công an, gửi hết toàn bộ ảnh chụp của mình và con gái sáng.
Đối phương cũng gửi cho anh ta một video.
Trong video là hình ảnh con gái anh ta ngoan ngoãn ngồi uống sữa trong cục công an.
Trong nháy mắt Hòa Miêu vừa khóc vừa cười.
Sau đó anh ta kích động gọi điện thoại cho vợ mình, nói đã tìm được con gái, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc xé ruột xé gan của một người phụ nữ.
Qua một lúc lâu, Hòa Miêu mới ổn định lại, vội vàng nói cảm ơn với Lâm Phiên Phiên.
“Đại sư, cầu xin cô giúp tôi đi, con gái tôi mất tích, không sao tìm được, tôi thật sự không có cách nào.”
Mỗi ngày Hòa Miêu đều đăng video thông báo tìm con gái trên này, hôm nay mở kênh phát sóng trực tiếp ra, không biết sao lại vào phòng live của Phiên Phiên Tiên Tử.
Giọng nói của chủ bá rất nhẹ, không khỏi khiến cảm xúc xao động của anh ta ổn định lại.
Lúc đọc giới thiệu vắn tắt của chủ bá, anh ta ôm tâm thái thử gửi bình luận.
Lúc chủ bá nói một quẻ 1000 tệ, anh ta có chút đổi ý.
Thế nhưng mã QR lại là của cô nhi viện.
Anh ta không chút chần chờ gửi tiền đi.
Con gái anh ta bị mất tích, ngộ nhỡ lưu lạc đến cô nhi viện này, anh ta cũng xem như có chút lòng.
Kênh bình luận bên dưới bùng nổ.
[Mẹ nó, như vậy cũng bói quá chuẩn rồi? Không phải lừa đấy chứ?”
[Nhìn qua không giống, lúc chủ bá nói con gái anh ta mất tích, biểu cảm của Hòa Miêu tuyệt đối chân thực, nếu như là lừa, ánh đế cũng không diễn giỏi bằng anh ta!”
[Mẹ nó, tôi cảm giác như mình được chứng kiến một chủ bá không đơn giản, ngồi đợi hóng.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói Lâm Phiên Phiên chậm rãi: “Anh có ảnh của con gái mình không? Phải là ảnh chụp thường, ngoài ra gửi ngày sinh tháng đẻ của con gái anh cho tôi.”
“Có có, đại sư chờ một lát!”
Rất nhanh Hòa Miêu đã gửi ảnh chụp và ngày sinh tháng đẻ của con gái mình cho cô.
Lâm Phiên Phiên nhìn cô bé trong ảnh, sau đó bấm ngón tay tính toán, cười nói.
“Anh rất may mắn, con gái của anh cũng rất may mắn, con bé bị người lừa bán, nhưng lúc ở trên xe lửa gặp được người thông minh lại tốt bụng, đã được giải cứu, bây giờ đang ở trong cục công an Vân Thành cách mấy ngàn dặm, bởi vì cô bé còn quá nhỏ, nói năng không rõ thông tin của cha mẹ, bây giờ anh có thể liên hệ với công an Vân Thành, sau đó có thể đi đón con gái anh về.”
“Là thật sao?”
Trên mặt Hòa Miêu đều là vui vẻ, lập tức bấm số điện thoại của cục công an Vân Thành, xác nhận bên kia có một bé gái không ai nhận, anh ta thêm bạn với công an, gửi hết toàn bộ ảnh chụp của mình và con gái sáng.
Đối phương cũng gửi cho anh ta một video.
Trong video là hình ảnh con gái anh ta ngoan ngoãn ngồi uống sữa trong cục công an.
Trong nháy mắt Hòa Miêu vừa khóc vừa cười.
Sau đó anh ta kích động gọi điện thoại cho vợ mình, nói đã tìm được con gái, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc xé ruột xé gan của một người phụ nữ.
Qua một lúc lâu, Hòa Miêu mới ổn định lại, vội vàng nói cảm ơn với Lâm Phiên Phiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro