Livestream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con
Chương 44
Thả Phất
2024-07-23 09:52:53
Buổi tối Ninh Vân Dập tu luyện hai canh giờ, về đến phòng vừa mở cửa ra liền sửng sốt một chút.
Chiếc chăn trên giường trồi lên một ụ nhỏ, rõ ràng có thứ gì đó bên trong.
Ninh Vân Dập cười cười, động tác đóng cửa rất nhẹ, y đi qua bên cạnh giường ngồi xuống, bất ngờ sốc một góc chăn bên, quả nhiên, bên trong là một chú mèo con bé nhỏ đang co lại thành một nhúm lông tròn tròn.
Cục bông nhỏ đen như mực, lông tóc bung xoã, so với thời điểm mới gặp nhau thì bây giờ màu lông đã sáng bóng mượt mà, đôi mắt xanh đậm ướt át vì giật mình mà mở thật to.
Ninh Vân Dập dùng hai tay bế mèo nhỏ lên: "Không phải con đã trở về phòng ngủ rồi sao? Vẫn chưa buồn ngủ? Trốn ở đây là muốn ba ba dỗ con ngủ phải không?"
Mèo con đem cái đầu nhỏ của bé cố gắng cọ cọ lòng bàng tay Ninh Vân Dập, ủi ủi, nhất định phải để Ninh Vân Dập thấy được bé đang tủi thân.
Ninh Vân Dập vốn mê mệt mấy thứ lông nhung, bé mèo con tự động dâng hiến đến trước mặt y sẽ không bỏ qua.
Ninh Vân Dập vừa muốn động thủ, mèo con liền nâng móng vuốt trước lên cản lại, lập tức thực hiện biện pháp tu tập hai ngày nay baba dạy bé, bụp một cái, thân hình xoã bung hơn ban đầu, hô, quả là có lớn thêm một vòng.
Cảm nhận sức nặng trong lòng có tăng thêm, Ninh Vân Dập cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhóc con mới học có hai ngày, lực tiếp thu so với y dự tính có phần nhanh hơn, nhất là lúc vận động linh lực, rõ ràng nhập môn mới hai ngày, lại có thể tự động hấp thu linh lực làm hỗ trợ quá trình phát triển gen của bé.
Đúng là có thể tùy ý khống chế thân hình biến lớn biến nhỏ.
Đợi một thời gian nữa, khi bé có thể bắt chước biến thành hình thể như Mèo Lớn, cho dù không cẩn thận bị phát hiện có thể biến thân hình thú như Thú Nhân, cũng sẽ không bị người khác biết được bí mật bé là Bán Thú Nhân.
Đáy mắt Ninh Vân hiện lên tán thưởng, mèo con thấy vậy càng thêm xích xích lại gần hơn.
Chờ Ninh Vân Dập sờ đã đủ nghiện, mới đẻ cho bé biến trở về, tâm tình vui vẻ: "Hai ngày này tu luyện vất vả, ngày mai baba hầm canh cho con bồi bổ."
Nói xong, còn đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nhọn của bé, xúc cảm cũng vô tốt.
Nghe vậy hai mắt nhóc con càng thêm lấp lánh, nằm trên đùi Ninh Vân Dập con người làm nũng, ngửa đầu mở to đôi mắt long lanh ánh nước chờ mong nhìn y.
Ninh Vân Dập nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Trước kia khi nghe sẽ được uống canh ngon, bé con sẽ rất cao hứng. Nhưng bây giờ Ninh Tiểu Miêu lại rất gấp gáp, cục lông nhỏ trên đùi Ninh Vật Dập di chuyển tới lui giống con quay đen nhánh, cái đuôi lông xù quét tới quét lui trên tay y, làm trái tim của y đều mềm nhũng.
Ôm lấy bé mèo nhỏ đang lo lắng, vây chặt bé trong lồng ngực, vỗ nhẹ trấn an cái đầu nhỏ, lại phát hiện nhóc con đang nhìn về phía cánh cửa một cái rồi lại nhìn về phía y.
Thấy Ninh Vân Dập nhìn qua, bé nâng móng vuốt nhỉ lên khều khều vành tai một cái, lại ưỡn cao ngực nhỏ, chân trước đặt lên cánh tay y, trong mắt toàn là uỷ khuất.
Ninh Vân Dập vừa quan sát vừa đem nhóc con đang nóng nảy vuốt ve một lần, trong lòng không khỏi suy đoán, nhóc con này có phải là...đang ăn dấm không?
Mới nãy còn biểu diễn biến to thân mình là cố ý cho y xem? Muốn khẳng định với y rằng sau này bé có thể to lớn hơn uy vũ hơn Mèo Lớn, so với Mèo Lớn vuốt ve còn thoải mái hơn đúng không!.
Ninh Vân Dập nhịn không được cười ra tiếng, không lẽ chiều nay nhóc con này thấy y dưới lầu dụ dỗ vuốt ve Mèo Lớn? Bởi vì Mèo Lớn đến đây ở, nên y không để bé biến thân thành mèo. Bây giờ dù nhịn không được nữa cũng chờ y về phòng ngủ tránh không hoá thân trước mặt Mèo Lớn.
Nguyên nhân chuyện này cũng từ y mà ra, do mấy ngày trước là y không tin tưởng Mèo Lớn, nếu không ngày đầu tiên y nhốt Mèo Lớn vào lồng làm gì.
Không nhĩ tới lị làm bé con này hiểu lầm, cho là có Mèo Lớn rồi y sẽ không thương bé nữa.
Ninh Vân Dập kiên nhẫn giải thích cho nhóc hiểu: " Bảo Bảo!
Con cùng Mèo Lớn không giống nhau, baba thương nhất chỉ có mèo nhỏ con, sẽ không vì con không biến than thành mèo liền không thương con nữa."
Mèo con toàn thân đang bất an, trong phút chốc nghe thanh âm ôn nhu của baba liền ngẩn đầu cái đầu nhỏ lên nhìn, đôi mắt lấp lánh, móng vuốt nho nhỏ vì kích động mà xoè ra như đoá hoa nở rộ, ánh mắt như cũ nhìn chăm chăm baba bé phản phất như muốn hỏi: Thật sao?
Ninh Vân Dập nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của bé: "Yên tâm đi, baba cho dù thích rất nhiều thứ xù lông, nhưng thích nhất chỉ có một, chính là Bảo Bảo của baba nha."
Dứt lời, ôm lấy Ninh Tiểu Miêu, hôn hôn một cái rồi một cái.
Mèo nhỏ xấu hổ chui đầu vào ngực baba, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
So với thường thì tối nay ngủ trễ hơn hai giờ, chắc là cố gắng chống đỡ chờ baba bé đây mà!
Bây giờ đã nghe được đáp án mong muốn, liền ngã đầu ngủ thiếp đi.
Ý cười trong đáy mắt Ninh Vân Dập càng sâu, quả nhiên vẫn là một nhóc con a.
Y không đưa bé trở về phòng của bé, dứt khoát ôm vào trong ngực....cứ trực tiếp ngủ ở đây đi!
Một bên khác, Mèo Lớn dưới lầu như cảm giác được cái gì, nghi ngờ mở ra đôi mắt màu xám.
Nó nhìn lên hướng phòng ngủ trên lầu, vừa mới đây thôi, nó cảm giác được khí tức của đồng loại, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất, hoàn toàn không có vết tích tồn tại.
Mèo Lớn vì phòng ngừa tinh thần lại bạo động nên nó áp chế phong toả toàn bộ thức hải, lại thêm Ninh Vân Dập dùng linh lực ngăn cách lầu một và lầu hai. Nên Mèo Lớn có thể phát hiện được khí tức của đồng loại dù chỉ trong tích tắc là hoàn toàn do nó nhạy cảm.
Rất nhanh nó xem đó chỉ là ảo giác, một lần nữa nằm xuống.
Chiếc chăn trên giường trồi lên một ụ nhỏ, rõ ràng có thứ gì đó bên trong.
Ninh Vân Dập cười cười, động tác đóng cửa rất nhẹ, y đi qua bên cạnh giường ngồi xuống, bất ngờ sốc một góc chăn bên, quả nhiên, bên trong là một chú mèo con bé nhỏ đang co lại thành một nhúm lông tròn tròn.
Cục bông nhỏ đen như mực, lông tóc bung xoã, so với thời điểm mới gặp nhau thì bây giờ màu lông đã sáng bóng mượt mà, đôi mắt xanh đậm ướt át vì giật mình mà mở thật to.
Ninh Vân Dập dùng hai tay bế mèo nhỏ lên: "Không phải con đã trở về phòng ngủ rồi sao? Vẫn chưa buồn ngủ? Trốn ở đây là muốn ba ba dỗ con ngủ phải không?"
Mèo con đem cái đầu nhỏ của bé cố gắng cọ cọ lòng bàng tay Ninh Vân Dập, ủi ủi, nhất định phải để Ninh Vân Dập thấy được bé đang tủi thân.
Ninh Vân Dập vốn mê mệt mấy thứ lông nhung, bé mèo con tự động dâng hiến đến trước mặt y sẽ không bỏ qua.
Ninh Vân Dập vừa muốn động thủ, mèo con liền nâng móng vuốt trước lên cản lại, lập tức thực hiện biện pháp tu tập hai ngày nay baba dạy bé, bụp một cái, thân hình xoã bung hơn ban đầu, hô, quả là có lớn thêm một vòng.
Cảm nhận sức nặng trong lòng có tăng thêm, Ninh Vân Dập cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhóc con mới học có hai ngày, lực tiếp thu so với y dự tính có phần nhanh hơn, nhất là lúc vận động linh lực, rõ ràng nhập môn mới hai ngày, lại có thể tự động hấp thu linh lực làm hỗ trợ quá trình phát triển gen của bé.
Đúng là có thể tùy ý khống chế thân hình biến lớn biến nhỏ.
Đợi một thời gian nữa, khi bé có thể bắt chước biến thành hình thể như Mèo Lớn, cho dù không cẩn thận bị phát hiện có thể biến thân hình thú như Thú Nhân, cũng sẽ không bị người khác biết được bí mật bé là Bán Thú Nhân.
Đáy mắt Ninh Vân hiện lên tán thưởng, mèo con thấy vậy càng thêm xích xích lại gần hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Ninh Vân Dập sờ đã đủ nghiện, mới đẻ cho bé biến trở về, tâm tình vui vẻ: "Hai ngày này tu luyện vất vả, ngày mai baba hầm canh cho con bồi bổ."
Nói xong, còn đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nhọn của bé, xúc cảm cũng vô tốt.
Nghe vậy hai mắt nhóc con càng thêm lấp lánh, nằm trên đùi Ninh Vân Dập con người làm nũng, ngửa đầu mở to đôi mắt long lanh ánh nước chờ mong nhìn y.
Ninh Vân Dập nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Trước kia khi nghe sẽ được uống canh ngon, bé con sẽ rất cao hứng. Nhưng bây giờ Ninh Tiểu Miêu lại rất gấp gáp, cục lông nhỏ trên đùi Ninh Vật Dập di chuyển tới lui giống con quay đen nhánh, cái đuôi lông xù quét tới quét lui trên tay y, làm trái tim của y đều mềm nhũng.
Ôm lấy bé mèo nhỏ đang lo lắng, vây chặt bé trong lồng ngực, vỗ nhẹ trấn an cái đầu nhỏ, lại phát hiện nhóc con đang nhìn về phía cánh cửa một cái rồi lại nhìn về phía y.
Thấy Ninh Vân Dập nhìn qua, bé nâng móng vuốt nhỉ lên khều khều vành tai một cái, lại ưỡn cao ngực nhỏ, chân trước đặt lên cánh tay y, trong mắt toàn là uỷ khuất.
Ninh Vân Dập vừa quan sát vừa đem nhóc con đang nóng nảy vuốt ve một lần, trong lòng không khỏi suy đoán, nhóc con này có phải là...đang ăn dấm không?
Mới nãy còn biểu diễn biến to thân mình là cố ý cho y xem? Muốn khẳng định với y rằng sau này bé có thể to lớn hơn uy vũ hơn Mèo Lớn, so với Mèo Lớn vuốt ve còn thoải mái hơn đúng không!.
Ninh Vân Dập nhịn không được cười ra tiếng, không lẽ chiều nay nhóc con này thấy y dưới lầu dụ dỗ vuốt ve Mèo Lớn? Bởi vì Mèo Lớn đến đây ở, nên y không để bé biến thân thành mèo. Bây giờ dù nhịn không được nữa cũng chờ y về phòng ngủ tránh không hoá thân trước mặt Mèo Lớn.
Nguyên nhân chuyện này cũng từ y mà ra, do mấy ngày trước là y không tin tưởng Mèo Lớn, nếu không ngày đầu tiên y nhốt Mèo Lớn vào lồng làm gì.
Không nhĩ tới lị làm bé con này hiểu lầm, cho là có Mèo Lớn rồi y sẽ không thương bé nữa.
Ninh Vân Dập kiên nhẫn giải thích cho nhóc hiểu: " Bảo Bảo!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con cùng Mèo Lớn không giống nhau, baba thương nhất chỉ có mèo nhỏ con, sẽ không vì con không biến than thành mèo liền không thương con nữa."
Mèo con toàn thân đang bất an, trong phút chốc nghe thanh âm ôn nhu của baba liền ngẩn đầu cái đầu nhỏ lên nhìn, đôi mắt lấp lánh, móng vuốt nho nhỏ vì kích động mà xoè ra như đoá hoa nở rộ, ánh mắt như cũ nhìn chăm chăm baba bé phản phất như muốn hỏi: Thật sao?
Ninh Vân Dập nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của bé: "Yên tâm đi, baba cho dù thích rất nhiều thứ xù lông, nhưng thích nhất chỉ có một, chính là Bảo Bảo của baba nha."
Dứt lời, ôm lấy Ninh Tiểu Miêu, hôn hôn một cái rồi một cái.
Mèo nhỏ xấu hổ chui đầu vào ngực baba, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
So với thường thì tối nay ngủ trễ hơn hai giờ, chắc là cố gắng chống đỡ chờ baba bé đây mà!
Bây giờ đã nghe được đáp án mong muốn, liền ngã đầu ngủ thiếp đi.
Ý cười trong đáy mắt Ninh Vân Dập càng sâu, quả nhiên vẫn là một nhóc con a.
Y không đưa bé trở về phòng của bé, dứt khoát ôm vào trong ngực....cứ trực tiếp ngủ ở đây đi!
Một bên khác, Mèo Lớn dưới lầu như cảm giác được cái gì, nghi ngờ mở ra đôi mắt màu xám.
Nó nhìn lên hướng phòng ngủ trên lầu, vừa mới đây thôi, nó cảm giác được khí tức của đồng loại, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất, hoàn toàn không có vết tích tồn tại.
Mèo Lớn vì phòng ngừa tinh thần lại bạo động nên nó áp chế phong toả toàn bộ thức hải, lại thêm Ninh Vân Dập dùng linh lực ngăn cách lầu một và lầu hai. Nên Mèo Lớn có thể phát hiện được khí tức của đồng loại dù chỉ trong tích tắc là hoàn toàn do nó nhạy cảm.
Rất nhanh nó xem đó chỉ là ảo giác, một lần nữa nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro