Nơi Ngọt Ngào (...
Ương Noãn
2024-11-15 18:50:04
Trong một khoảnh khắc, anh dường như đã nhìn thấy những năm đầu đại học không mấy hạnh phúc của cô, hoặc đó cũng có thể là năm cấp hai hay cấp ba đầy khó khăn, mới dẫn đến việc cô đi vào con đường live stream khiêu dâm, nhưng một khi đã vào rồi thì không quay đầu lại được.
Trong lòng anh, có chút đau buồn tiếc nuối, nhìn cô một lúc lâu, anh giơ tay ra vén mấy lọn tóc rối lên tai cô.
Đây là một hành động vô cùng thân mật, một người đàn ông bình thường làm nó thì không có gì cả, nhưng lại là anh, trái tim cô cứ thế mà đập ‘thịch thịch’ liên hồi. Người mạnh mẽ như anh, một khi đã dịu dàng, dù đó chỉ là một chút, cũng khiến cô như tan chảy.
Cô như bị mê hoặc, tiến lại gần anh, muốn hôn anh.
Nhưng ngay lúc đó, anh lại bình tĩnh quay mặt qua một bên.
Uyển Thu ngơ người ra, trong lòng có cảm giác mất mát buồn tủi, nhưng một người thẳng thắn như cô, sẽ không nhịn mà chủ động hỏi: “Lúc làm tình, em nghĩ anh rất thích em, nhưng hóa ra đó đều là sai sao?”
Anh nhìn cô rồi nói: “Không có người đàn ông nào mà vì tình dục lại yêu cả.”
“Nhưng nếu có, thì cũng không phải là tôi.” Cái thứ lý trí chết tiệt đó của anh, nó phải đảm bảo cho anh lúc nào cũng cần lạnh lùng tỉnh táo.
“Cho nên, ý của anh là dù anh có đâm em cả đời này, anh cũng sẽ không yêu em?” Cô nói thẳng mặt, hai mắt cô đỏ hoe, nhưng cô nhịn, cô nhất định không được lộ ra vẻ uất ức khổ sở.
“Em thấy sao, tôi là một cảnh sát, có thể yêu một nữ streamer đang là nghi phạm hay sao?”
Câu nói này của anh, thật sự đã làm tổn thương cô.
Cô không vì những lời này của anh mà cảm thấy mất mặt hay xấu hổ, mà cô hỏi ngược lại: “Bản thân anh cao thượng như nào? Mà anh dám nói, cuộc sống của anh không hề có vết nhơ hay có chút tội lỗi gì?”
Vậy mà, cô còn không thèm đợi anh trả lời, cô dậm chân tức giận, rồi chỉ vào chính cô: “Em! Em là vết nhơ trong cuộc đời anh, đúng chứ cảnh sát Lê, mẹ nó, anh, đè, lên, người, em, mà còn không phải chỉ có một lần!”
Bộ dạng của cô vừa tức giận vừa muốn khóc, nói ra từng chữ “em là vết nhơ trong cuộc đời anh”, khiến cho người khác thấy rất buồn cười, nhưng cũng rất chua xót và đau khổ.
Lê Trú đột nhiên kéo lấy tay cô, cô vừa muốn hất ra, anh lại ôm cô vào lòng.
“A.” Cô kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi bị anh ôm chặt lấy.
Anh ôm cô nằm ngang ra, người cô lơ lửng giữa không trung, dọa cô một trận, cô vội ôm lấy cổ anh, nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng, dùng lực đẩy anh ra, không chút khách khí chửi mắng: “Đồ khốn nạn!”
“Em nói không sai, tôi đâu có cao thượng gì đâu.”
Anh hôn lên cổ cô, rồi ôm chặt lấy cô an ủi cô, cô ngơ ra, cuộn tròn trong lòng anh, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Cô biết nhưng vẫn hỏi, giọng vẫn rất tức giận, “Này, anh muốn làm gì? Nhanh bỏ em ra,” sau đó cô to gan nói như ra lệnh với anh “Nếu như đã không thích em, thì đừng có làm tình với em nữa.” Nhưng nói đến đây, giọng cô lại nhỏ đi, yếu ớt đi, còn như sắp khóc, “Đừng để em hiểu lầm anh…em dễ động lòng lắm…..”
Anh bế cô lên giường, váy đã được vén lên rồi, nên anh rất dễ dàng cởi quần lót của cô ra.
“Ưm…không…thật sự không được nữa đâu…..” Cô vội vàng khép hai chân lại, nhưng vẫn không chống lại được bàn tay của anh.
“Uyển Uyển” Anh gọi cô như vậy, “Em không phải vết nhơ của cuộc đời tôi, em là…..”
Cô đột nhiên không dãy dụa nữa, đầy mong đợi nghe những gì anh sắp nói ra, nhưng anh lại không nói nữa, hoặc có lẽ cố ý không nói với cô, hoặc cũng có thể không tìm ra được từ gì để nói ra ý anh.
Cô đang định cãi nhau với anh, thì bị anh đè xuống, cúi đầu, hôn cô.
Lần này là hôn lên môi cô.
Cô mở to mắt, hoàn toàn đơ tại chỗ, cô cứng đơ cả người không nhúc nhích được, đầu óc cô trống rỗng.
Bờ môi ấm áp chạm vào môi cô, dịu dàng, ấm nóng, như muốn hòa vào với cô, còn có hơi mùi thuốc lá, và có cả mùi hơi thở của một người đàn ông trưởng thành.
Trong lòng anh, có chút đau buồn tiếc nuối, nhìn cô một lúc lâu, anh giơ tay ra vén mấy lọn tóc rối lên tai cô.
Đây là một hành động vô cùng thân mật, một người đàn ông bình thường làm nó thì không có gì cả, nhưng lại là anh, trái tim cô cứ thế mà đập ‘thịch thịch’ liên hồi. Người mạnh mẽ như anh, một khi đã dịu dàng, dù đó chỉ là một chút, cũng khiến cô như tan chảy.
Cô như bị mê hoặc, tiến lại gần anh, muốn hôn anh.
Nhưng ngay lúc đó, anh lại bình tĩnh quay mặt qua một bên.
Uyển Thu ngơ người ra, trong lòng có cảm giác mất mát buồn tủi, nhưng một người thẳng thắn như cô, sẽ không nhịn mà chủ động hỏi: “Lúc làm tình, em nghĩ anh rất thích em, nhưng hóa ra đó đều là sai sao?”
Anh nhìn cô rồi nói: “Không có người đàn ông nào mà vì tình dục lại yêu cả.”
“Nhưng nếu có, thì cũng không phải là tôi.” Cái thứ lý trí chết tiệt đó của anh, nó phải đảm bảo cho anh lúc nào cũng cần lạnh lùng tỉnh táo.
“Cho nên, ý của anh là dù anh có đâm em cả đời này, anh cũng sẽ không yêu em?” Cô nói thẳng mặt, hai mắt cô đỏ hoe, nhưng cô nhịn, cô nhất định không được lộ ra vẻ uất ức khổ sở.
“Em thấy sao, tôi là một cảnh sát, có thể yêu một nữ streamer đang là nghi phạm hay sao?”
Câu nói này của anh, thật sự đã làm tổn thương cô.
Cô không vì những lời này của anh mà cảm thấy mất mặt hay xấu hổ, mà cô hỏi ngược lại: “Bản thân anh cao thượng như nào? Mà anh dám nói, cuộc sống của anh không hề có vết nhơ hay có chút tội lỗi gì?”
Vậy mà, cô còn không thèm đợi anh trả lời, cô dậm chân tức giận, rồi chỉ vào chính cô: “Em! Em là vết nhơ trong cuộc đời anh, đúng chứ cảnh sát Lê, mẹ nó, anh, đè, lên, người, em, mà còn không phải chỉ có một lần!”
Bộ dạng của cô vừa tức giận vừa muốn khóc, nói ra từng chữ “em là vết nhơ trong cuộc đời anh”, khiến cho người khác thấy rất buồn cười, nhưng cũng rất chua xót và đau khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Trú đột nhiên kéo lấy tay cô, cô vừa muốn hất ra, anh lại ôm cô vào lòng.
“A.” Cô kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi bị anh ôm chặt lấy.
Anh ôm cô nằm ngang ra, người cô lơ lửng giữa không trung, dọa cô một trận, cô vội ôm lấy cổ anh, nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng, dùng lực đẩy anh ra, không chút khách khí chửi mắng: “Đồ khốn nạn!”
“Em nói không sai, tôi đâu có cao thượng gì đâu.”
Anh hôn lên cổ cô, rồi ôm chặt lấy cô an ủi cô, cô ngơ ra, cuộn tròn trong lòng anh, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Cô biết nhưng vẫn hỏi, giọng vẫn rất tức giận, “Này, anh muốn làm gì? Nhanh bỏ em ra,” sau đó cô to gan nói như ra lệnh với anh “Nếu như đã không thích em, thì đừng có làm tình với em nữa.” Nhưng nói đến đây, giọng cô lại nhỏ đi, yếu ớt đi, còn như sắp khóc, “Đừng để em hiểu lầm anh…em dễ động lòng lắm…..”
Anh bế cô lên giường, váy đã được vén lên rồi, nên anh rất dễ dàng cởi quần lót của cô ra.
“Ưm…không…thật sự không được nữa đâu…..” Cô vội vàng khép hai chân lại, nhưng vẫn không chống lại được bàn tay của anh.
“Uyển Uyển” Anh gọi cô như vậy, “Em không phải vết nhơ của cuộc đời tôi, em là…..”
Cô đột nhiên không dãy dụa nữa, đầy mong đợi nghe những gì anh sắp nói ra, nhưng anh lại không nói nữa, hoặc có lẽ cố ý không nói với cô, hoặc cũng có thể không tìm ra được từ gì để nói ra ý anh.
Cô đang định cãi nhau với anh, thì bị anh đè xuống, cúi đầu, hôn cô.
Lần này là hôn lên môi cô.
Cô mở to mắt, hoàn toàn đơ tại chỗ, cô cứng đơ cả người không nhúc nhích được, đầu óc cô trống rỗng.
Bờ môi ấm áp chạm vào môi cô, dịu dàng, ấm nóng, như muốn hòa vào với cô, còn có hơi mùi thuốc lá, và có cả mùi hơi thở của một người đàn ông trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro