Nơi Ngọt Ngào (...
Ương Noãn
2024-11-15 18:50:04
‘Cạch’ một cái, cánh cửa mở ra, cả người Uyển Thu căng cứng.
Hai cảnh sát một nam một nữ đi đến trước mặt cô, cô căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng hai người trước mặt cô hoàn toàn xa lạ, người đàn ông không phải là Lê Trú. Đã đến tận lúc này rồi, cô vẫn còn vọng tưởng, tất cả chỉ là do anh bị ép phải vậy mà thôi, anh bất lực, cô đến cuối cùng vẫn cố gắng tự lừa dối bản thân. Nhưng giờ đây, người thẩm vấn lại không phải là anh, anh cố ý né tránh. Như này như nào đây? Anh thật sự không đến. Anh thật sự đã bỏ qua tình cảm cá nhân, thật sự đối xử với cô như tội phạm.
Hai cảnh sát đi sau lưng cô, ánh mắt của họ đầy khí thế.
“Trước khi cô khiến chúng tôi phải tra hỏi, thì, nếu như cô chủ động thành thật thừa nhận tội lỗi, cô có thể được giảm nhẹ tội trạng.”
Ánh mắt của nữ cảnh sát như nhìn xuyên thấu qua người cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô có một dự cảm không tốt cho lắm.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại: “Tôi không thấy bản thân tôi có tội gì cả, lẽ nào các anh chỉ là lần theo cái địa chỉ trên mạng mà tìm đến rồi định tội tôi hay sao? Định tội người khác không phải cần có cả tang chứng và vật chứng hay sao? Vậy xin hỏi căn nhà đó có biết bao nhiêu người đã từng ở, một ngày có biết bao nhiêu người ra vào, cứ như vậy mà định tội tôi, thì có hơi quá loa rồi đó.”
Nghe cô nói xong, hai cảnh sát nhìn nhau, họ nhìn nhau ngầm ra hiệu người phụ nữ này không ngu ngốc, hoặc nói, cô có chuẩn bị tư trước rồi.
“Cô là người đầu tiên thuê căn nhà này đúng không?”
“Đúng, nhưng tôi thuê rồi cho thuê lại thôi, hợp đồng còn đây.”
“Tối ngày 16 tháng 11 cô ở đâu làm gì?”
Cô biết cảnh sát sẽ thông qua những biểu cảm rất nhỏ của cô để phán đoán xem cô có nói dối hay không, cho nên cô trả lời rất ngắn ngọn và không chớp mắt: “Hôm đó tôi cũng bạn bè tụ họp, ở trong phòng vip một nhà hàng gần trường học, có vài nữ sinh nữa có thể làm chứng cho tôi.”
Nữ cảnh sát thẳng mặt, đưa điện thoại cho cô, “Cô gọi ngay cho họ đi.”
Uyển Thu không chút sợ hãi, mà chấp nhận yêu cầu, khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia cất lên giọng của một cô gái đầy ngọt ngào, cảnh sát hỏi gì thì cô ta trả lời đó, “Đúng vậy, hôm đó được coi là buổi tiệc nhỏ trước khi chúng tôi tốt nghiệp, mấy người có quan hệ tốt với nhau đều tụ họp lại cùng nhau, uống rượu với nhau đến tận 3 giờ sáng mới thôi cơ.”
“Mấy người có bằng chứng chứng minh không? Ví dụ như camera giám sát của nhà hàng đó chẳng hạn?”
“Xin lỗi, trong phòng vip đâu có camera, nhưng tôi có thể đưa cho cô xem hóa đơn, gần sáng chúng tôi mới thanh toán.”
Nam cảnh sát nghi ngờ đặt điện thoại xuống, quay qua nghiêm nghị nhìn Uyển Thu.
“Nếu như tối hôm đó cô không ở nhà, vậy thì ai ở trong căn nhà đó?”
Uyển Thu lắc đầu vô tội, “Tôi đâu có biết, lâu lắm rồi tôi có qua bên đó đâu, ai mà biết được căn nhà đó đã được ai thuê rồi chứ.”
Nữ cảnh sát lập tức nắm lấy kẽ hở trong lời nói của cô, “Lâu lắm rồi không đến đó, vậy sao hôm nay cô lại vừa hay đến đó? Đừng nói với tôi đó chỉ là sự trùng hợp.”
Câu hỏi này rất lộ liễu, Uyển Thu chỉ cần do dự, hay có biểu hiện không biết nên trả lời thế nào thì họ sẽ ngay lập tức có lý do để nghi ngờ cô, cho nên cô nhanh chóng gật đầu, “Thật sự đó chỉ là trùng hợp, tôi đâu có đi đến căn nhà đó, tôi chỉ là thèm đồ ăn của cửa hàng gần đó thôi, vậy nên tôi mới đến ăn một bữa.”
“Thật khó tin.” Nam cảnh sát cau mày, “Cô cảm thấy chúng tôi là để đùa cợt hay sao?”
Nhìn thấy hai người một nam một nữ ánh mắt không hề tin những gì cô nói, Uyển Thu thật ra đang rất sợ hãi, trong lòng cô thì run bần bật, nhưng cố vẫn cố gắng kìm lại, thể hiện ra nó chính là như vậy.
Cô giả bộ tức giận đập bàn, “Tôi rốt cuộc là bị tội gì đây, sao các anh không nói! Tôi không hiểu chuyện này chút nào, tôi cũng chẳng nghe hiểu các anh muốn gì. Cố ý làm mơ hồ vụ án hả, muốn tôi ngu ngốc mà nhận tội sao, coi tôi như con dê thế mạng chắc? Chuyện này thú vị ha, các nah vu khống tôi, tôi muốn khiếu nại!” Cô đẩy ghế ra đứng dậy, quay người muốn chạy ra ngoài, “Tôi muốn gặp cấp trên của các anh!”
Người đàn ông vội vàng giữ cô lại, “Cô Uyển, mời cô bình tĩnh lại. Chúng tôi không có vu khống, chỉ là muốn nói chuyện với người thuê căn nhà đó thôi, nếu như cô không phạm pháp, thì cô không cần kích động như vậy đâu.”
“Cũng chính là nói, các anh còn bắt cả những người khác nữa, chứ không chỉ mình tôi?”
“Đương nhiên.”
Uyển Thu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nữ cảnh sát yên lặng đứng bên cạnh quan sát, chuyên tâm để ý đến phản ứng của Uyển Thu.
Hai cảnh sát một nam một nữ đi đến trước mặt cô, cô căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng hai người trước mặt cô hoàn toàn xa lạ, người đàn ông không phải là Lê Trú. Đã đến tận lúc này rồi, cô vẫn còn vọng tưởng, tất cả chỉ là do anh bị ép phải vậy mà thôi, anh bất lực, cô đến cuối cùng vẫn cố gắng tự lừa dối bản thân. Nhưng giờ đây, người thẩm vấn lại không phải là anh, anh cố ý né tránh. Như này như nào đây? Anh thật sự không đến. Anh thật sự đã bỏ qua tình cảm cá nhân, thật sự đối xử với cô như tội phạm.
Hai cảnh sát đi sau lưng cô, ánh mắt của họ đầy khí thế.
“Trước khi cô khiến chúng tôi phải tra hỏi, thì, nếu như cô chủ động thành thật thừa nhận tội lỗi, cô có thể được giảm nhẹ tội trạng.”
Ánh mắt của nữ cảnh sát như nhìn xuyên thấu qua người cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô có một dự cảm không tốt cho lắm.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại: “Tôi không thấy bản thân tôi có tội gì cả, lẽ nào các anh chỉ là lần theo cái địa chỉ trên mạng mà tìm đến rồi định tội tôi hay sao? Định tội người khác không phải cần có cả tang chứng và vật chứng hay sao? Vậy xin hỏi căn nhà đó có biết bao nhiêu người đã từng ở, một ngày có biết bao nhiêu người ra vào, cứ như vậy mà định tội tôi, thì có hơi quá loa rồi đó.”
Nghe cô nói xong, hai cảnh sát nhìn nhau, họ nhìn nhau ngầm ra hiệu người phụ nữ này không ngu ngốc, hoặc nói, cô có chuẩn bị tư trước rồi.
“Cô là người đầu tiên thuê căn nhà này đúng không?”
“Đúng, nhưng tôi thuê rồi cho thuê lại thôi, hợp đồng còn đây.”
“Tối ngày 16 tháng 11 cô ở đâu làm gì?”
Cô biết cảnh sát sẽ thông qua những biểu cảm rất nhỏ của cô để phán đoán xem cô có nói dối hay không, cho nên cô trả lời rất ngắn ngọn và không chớp mắt: “Hôm đó tôi cũng bạn bè tụ họp, ở trong phòng vip một nhà hàng gần trường học, có vài nữ sinh nữa có thể làm chứng cho tôi.”
Nữ cảnh sát thẳng mặt, đưa điện thoại cho cô, “Cô gọi ngay cho họ đi.”
Uyển Thu không chút sợ hãi, mà chấp nhận yêu cầu, khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia cất lên giọng của một cô gái đầy ngọt ngào, cảnh sát hỏi gì thì cô ta trả lời đó, “Đúng vậy, hôm đó được coi là buổi tiệc nhỏ trước khi chúng tôi tốt nghiệp, mấy người có quan hệ tốt với nhau đều tụ họp lại cùng nhau, uống rượu với nhau đến tận 3 giờ sáng mới thôi cơ.”
“Mấy người có bằng chứng chứng minh không? Ví dụ như camera giám sát của nhà hàng đó chẳng hạn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin lỗi, trong phòng vip đâu có camera, nhưng tôi có thể đưa cho cô xem hóa đơn, gần sáng chúng tôi mới thanh toán.”
Nam cảnh sát nghi ngờ đặt điện thoại xuống, quay qua nghiêm nghị nhìn Uyển Thu.
“Nếu như tối hôm đó cô không ở nhà, vậy thì ai ở trong căn nhà đó?”
Uyển Thu lắc đầu vô tội, “Tôi đâu có biết, lâu lắm rồi tôi có qua bên đó đâu, ai mà biết được căn nhà đó đã được ai thuê rồi chứ.”
Nữ cảnh sát lập tức nắm lấy kẽ hở trong lời nói của cô, “Lâu lắm rồi không đến đó, vậy sao hôm nay cô lại vừa hay đến đó? Đừng nói với tôi đó chỉ là sự trùng hợp.”
Câu hỏi này rất lộ liễu, Uyển Thu chỉ cần do dự, hay có biểu hiện không biết nên trả lời thế nào thì họ sẽ ngay lập tức có lý do để nghi ngờ cô, cho nên cô nhanh chóng gật đầu, “Thật sự đó chỉ là trùng hợp, tôi đâu có đi đến căn nhà đó, tôi chỉ là thèm đồ ăn của cửa hàng gần đó thôi, vậy nên tôi mới đến ăn một bữa.”
“Thật khó tin.” Nam cảnh sát cau mày, “Cô cảm thấy chúng tôi là để đùa cợt hay sao?”
Nhìn thấy hai người một nam một nữ ánh mắt không hề tin những gì cô nói, Uyển Thu thật ra đang rất sợ hãi, trong lòng cô thì run bần bật, nhưng cố vẫn cố gắng kìm lại, thể hiện ra nó chính là như vậy.
Cô giả bộ tức giận đập bàn, “Tôi rốt cuộc là bị tội gì đây, sao các anh không nói! Tôi không hiểu chuyện này chút nào, tôi cũng chẳng nghe hiểu các anh muốn gì. Cố ý làm mơ hồ vụ án hả, muốn tôi ngu ngốc mà nhận tội sao, coi tôi như con dê thế mạng chắc? Chuyện này thú vị ha, các nah vu khống tôi, tôi muốn khiếu nại!” Cô đẩy ghế ra đứng dậy, quay người muốn chạy ra ngoài, “Tôi muốn gặp cấp trên của các anh!”
Người đàn ông vội vàng giữ cô lại, “Cô Uyển, mời cô bình tĩnh lại. Chúng tôi không có vu khống, chỉ là muốn nói chuyện với người thuê căn nhà đó thôi, nếu như cô không phạm pháp, thì cô không cần kích động như vậy đâu.”
“Cũng chính là nói, các anh còn bắt cả những người khác nữa, chứ không chỉ mình tôi?”
“Đương nhiên.”
Uyển Thu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nữ cảnh sát yên lặng đứng bên cạnh quan sát, chuyên tâm để ý đến phản ứng của Uyển Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro