Tiến Sâu Vào (3)
Ương Noãn
2024-11-15 18:50:04
Uyển Thu nghĩ trong lòng, ít nhất thì chị Lan cũng phải hỏi tôi cô, tại sao lại không livestream như bình thường, còn làm trò này kia với một tên cảnh sát rồi mất cả một thứ quan trọng như điện thoại, những lỗi lầm như vậy đáng ra cô phải bị mắng chửi như một con chó, nhưng chị Lan lại không hề nhắc đến chuyện đó, thậm chí còn đích thân đến đây đưa điện thoại mới cho cô đầy nhã nhặn và lịch sự, Uyển Thu cứ cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào, thì cô lại không thể nói ra được.
Cô vào nhà bếp tự nấu ăn cho mình, không biết do lơ đãng hay do bất an mà cô cắt luôn dao vào ngón tay mình, cô vội vàng đi tìm băng cá nhân để cầm máu. Ai mà biết vừa mở của phòng bếp ra, thì Lê Trú đã đứng ngay trước cửa rồi, cô bị dọa cho hét cả lên, nhìn chằm chằm anh đầy nghi ngờ rồi hỏi: “Sao anh lại vào được đây?”
Trái ngược với sự kinh sợ của cô, Lê Trú lại như không có gì sải bước đi đến sofa, vung tay phải một cái ném thứ gì đó nghe cái ‘cạch’ xuống bàn ngay trước mặt cô, cô cúi đầu nhìn, chính là chùm chìa khóa mà cô tìm mấy tiếng trời cũng không thấy đâu! Hóa ra bị anh cầm đi, hại cô tìm cả buổi trời.
“Tôi sợ em sẽ biến mất.” Lê Trú trầm giọng nói.
“Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, ai bắt cóc em được chứ?” Uyển Thu nhìn anh một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa, “Dù sao cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ, hại em lo lắng bất an mãi như vậy.”
“Em có biết những người đứng đằng sau giúp đỡ em tàn nhẫn như nào không?” Lê Trú bình tĩnh hỏi cô.
Uyển Thu nhờ lại những đoạn video khiêu dâm kia, còn có cả những giao dịch buôn bán người ở chợ đen, cô lập tức không nói được tiếng nào.
Lê Trú ngưng lại một lúc, ngửi được có mùi gì đó trong nhà, một lần nữa lại nói rất bình thản: “Trứng chiên của em cháy rồi kìa.”
Uyển Thu định thần lại, vội vàng chạy vào trong bếp, dầu trong chảo đang bốc khói lên, cô vội vàng cầm lấy chảo trên bếp, ngón tay đang bị thương chảy máu lại bị bỏng tiếp vì tay cầm của chảo, cô kêu lên một tiếng sau đó bỏ tay ra đầy đau đớn.
Lê Trú nghe vậy liền chạy đến xem, trong nhà bếp đầy dầu và khói, một cảnh tượng vô cùng hỗn độn, anh nhanh chóng nhặt chiếc chảo trên mặt đất lên rồi thả vào bồn rửa bát chỉ bằng một tay, một tay kia thì nhấc Uyển Thu hai mắt đỏ hoe đang ngồi dưới đất lên như xách một con thỏ.
“Đau đau đau…..” Cô vừa thấy anh đến kéo lấy cô cô liền bất lực dãy dụa và kêu lên.
Lê Trú nhanh chóng kéo cô ra ngoài: “Hộp sơ cứu đâu?”
“Chỉ có băng cá nhân thôi.”
Anh cau mày nhìn cô, “Vết thương này của em chỉ dán mỗi băng cá nhân thì không được đâu biết chưa?”
Bởi vì bị bỏng, cho nên vết thương chảy máu khi nãy giờ còn nghiêm trọng hơn.
Anh kéo cô đến nhà anh ở bên đối diện.
Từ trong hộp thuốc lấy đồ sơ cứu ra, anh rửa sạch vết thương và khử trùng lại cho cô vài lần. Cô đau đến mức kêu lên và chảy đầm đìa nước mắt, Lê Trú giọng hơi trầm xuống và nói: “Nếu em cứ để như vậy cho nó mưng mủ lên, sau này sẽ để lại sẹo đó.” Lúc này cô mới cắn răng nhịn đau.
Lê Trú loại bỏ đi phần da bị hoại tử, thủ thuật rất điêu luyện nhanh gọn, không hề có chút sai sót nào, cũng không hề khiến cho cô cảm thấy quá đau đớn hay khó chịu, sau khi sát trùng và xử lý xong, anh lại băng lại cho cô, còn dặn dò: “Không được đụng nước một tuần nghe chưa.”
Uyển Thu nắm lấy bàn tay nhỏ bé bị thương của mình rồi nở nụ cười.
“Hình như anh rất am hiểu về mấy thứ này nhỉ? “ Cô bây giờ đã không còn quá đau nữa rồi, liền dựa lưng vào ghế sofa nhìn anh, “Hóa ra làm cảnh sát, là phải học cả những thứ này sao.”
Đó đâu có phải, anh đã từng trải qua những thứ rất đặc biệt kinh khủng hơn cơ, trước đây còn tự lấy ra một mảnh dao đâm vào ngực mình, vết thương nhỏ này của Uyển Thu thì có là gì đâu cơ chứ. Tất nhiên, những chuyện như vậy cô không cần biết làm gì, cho nên anh cũng không chủ động giải thích với cô.
Sau đó, Uyển Thu cũng nhận tiện ở lại luôn đây một cách rất hợp tình hợp lý, Lê Trú đi nấu ăn rồi, lại còn hỏi cô muốn ăn gì. Cô không hề coi mình là người ngoài, ngồi trên sofa một lúc chán rồi thì leo lên giường anh nằm, còn nói đùa với anh, anh là một người đàn ông trưởng thành, lại có căn phòng như dành cho mấy cô tiểu thư ở vậy. Đúng vậy, phòng của anh được dọn dẹp và sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, không hề giống của mấy ‘tên đàn ông thối’ , hay ‘mấy tên thô thiển’ thông thường kia.
Cô vào nhà bếp tự nấu ăn cho mình, không biết do lơ đãng hay do bất an mà cô cắt luôn dao vào ngón tay mình, cô vội vàng đi tìm băng cá nhân để cầm máu. Ai mà biết vừa mở của phòng bếp ra, thì Lê Trú đã đứng ngay trước cửa rồi, cô bị dọa cho hét cả lên, nhìn chằm chằm anh đầy nghi ngờ rồi hỏi: “Sao anh lại vào được đây?”
Trái ngược với sự kinh sợ của cô, Lê Trú lại như không có gì sải bước đi đến sofa, vung tay phải một cái ném thứ gì đó nghe cái ‘cạch’ xuống bàn ngay trước mặt cô, cô cúi đầu nhìn, chính là chùm chìa khóa mà cô tìm mấy tiếng trời cũng không thấy đâu! Hóa ra bị anh cầm đi, hại cô tìm cả buổi trời.
“Tôi sợ em sẽ biến mất.” Lê Trú trầm giọng nói.
“Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, ai bắt cóc em được chứ?” Uyển Thu nhìn anh một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa, “Dù sao cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ, hại em lo lắng bất an mãi như vậy.”
“Em có biết những người đứng đằng sau giúp đỡ em tàn nhẫn như nào không?” Lê Trú bình tĩnh hỏi cô.
Uyển Thu nhờ lại những đoạn video khiêu dâm kia, còn có cả những giao dịch buôn bán người ở chợ đen, cô lập tức không nói được tiếng nào.
Lê Trú ngưng lại một lúc, ngửi được có mùi gì đó trong nhà, một lần nữa lại nói rất bình thản: “Trứng chiên của em cháy rồi kìa.”
Uyển Thu định thần lại, vội vàng chạy vào trong bếp, dầu trong chảo đang bốc khói lên, cô vội vàng cầm lấy chảo trên bếp, ngón tay đang bị thương chảy máu lại bị bỏng tiếp vì tay cầm của chảo, cô kêu lên một tiếng sau đó bỏ tay ra đầy đau đớn.
Lê Trú nghe vậy liền chạy đến xem, trong nhà bếp đầy dầu và khói, một cảnh tượng vô cùng hỗn độn, anh nhanh chóng nhặt chiếc chảo trên mặt đất lên rồi thả vào bồn rửa bát chỉ bằng một tay, một tay kia thì nhấc Uyển Thu hai mắt đỏ hoe đang ngồi dưới đất lên như xách một con thỏ.
“Đau đau đau…..” Cô vừa thấy anh đến kéo lấy cô cô liền bất lực dãy dụa và kêu lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Trú nhanh chóng kéo cô ra ngoài: “Hộp sơ cứu đâu?”
“Chỉ có băng cá nhân thôi.”
Anh cau mày nhìn cô, “Vết thương này của em chỉ dán mỗi băng cá nhân thì không được đâu biết chưa?”
Bởi vì bị bỏng, cho nên vết thương chảy máu khi nãy giờ còn nghiêm trọng hơn.
Anh kéo cô đến nhà anh ở bên đối diện.
Từ trong hộp thuốc lấy đồ sơ cứu ra, anh rửa sạch vết thương và khử trùng lại cho cô vài lần. Cô đau đến mức kêu lên và chảy đầm đìa nước mắt, Lê Trú giọng hơi trầm xuống và nói: “Nếu em cứ để như vậy cho nó mưng mủ lên, sau này sẽ để lại sẹo đó.” Lúc này cô mới cắn răng nhịn đau.
Lê Trú loại bỏ đi phần da bị hoại tử, thủ thuật rất điêu luyện nhanh gọn, không hề có chút sai sót nào, cũng không hề khiến cho cô cảm thấy quá đau đớn hay khó chịu, sau khi sát trùng và xử lý xong, anh lại băng lại cho cô, còn dặn dò: “Không được đụng nước một tuần nghe chưa.”
Uyển Thu nắm lấy bàn tay nhỏ bé bị thương của mình rồi nở nụ cười.
“Hình như anh rất am hiểu về mấy thứ này nhỉ? “ Cô bây giờ đã không còn quá đau nữa rồi, liền dựa lưng vào ghế sofa nhìn anh, “Hóa ra làm cảnh sát, là phải học cả những thứ này sao.”
Đó đâu có phải, anh đã từng trải qua những thứ rất đặc biệt kinh khủng hơn cơ, trước đây còn tự lấy ra một mảnh dao đâm vào ngực mình, vết thương nhỏ này của Uyển Thu thì có là gì đâu cơ chứ. Tất nhiên, những chuyện như vậy cô không cần biết làm gì, cho nên anh cũng không chủ động giải thích với cô.
Sau đó, Uyển Thu cũng nhận tiện ở lại luôn đây một cách rất hợp tình hợp lý, Lê Trú đi nấu ăn rồi, lại còn hỏi cô muốn ăn gì. Cô không hề coi mình là người ngoài, ngồi trên sofa một lúc chán rồi thì leo lên giường anh nằm, còn nói đùa với anh, anh là một người đàn ông trưởng thành, lại có căn phòng như dành cho mấy cô tiểu thư ở vậy. Đúng vậy, phòng của anh được dọn dẹp và sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, không hề giống của mấy ‘tên đàn ông thối’ , hay ‘mấy tên thô thiển’ thông thường kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro