Chương 25
Kết Nhân
2024-11-11 21:26:26
“Cậu có muốn tiếp tục không?” Từ Ngộ ngẩng đầu nhìn Trần Phóng.
“Không được.” Trần Phóng hơi đẩy người cô ra. “Có người.” Sợ cô lại làm loạn, anh bổ sung thêm một câu.
“Được rồi.” Từ Ngộ thỏa hiệp. Hoặc có lẽ là cô thật sự cũng không có gan xằng bậy ở nơi này.
Cô chống tay ngồi lên mép bàn, nói với anh: “Mình nghe Chu Tư Diễn bảo ngày mai cậu phải thi đấu đúng không?”
“Ừ.”
“Mình sẽ đi cổ vũ cho cậu.” Từ Ngộ ngẩng lên, mỉm cười với anh.
Trần Phóng thoáng sửng sốt, sau đó lại thốt ra một tiếng “Ừm”, nhưng âm điệu đã cao hơn trước rất nhiều.
Từ Ngộ vỗ vỗ tay, nhảy xuống bàn.
“… Vậy mình quay về đây, cậu ở đây chơi đi nhé.” Cô đi được mấy bước lại vòng trở lại trước mặt anh, làn váy đung đưa như một làn sóng: “Đúng rồi – mình còn chưa hỏi cậu, hôm nay trông mình có đẹp không?”
Ánh mắt Trần Phóng dao động theo làn sóng.
“Đẹp.” Anh đáp.
Khóe miệng Từ Ngộ nhếch lên vui sướng, cô tiến lên tặng anh một nụ hôn.
“Vậy mình đi nhé.”
Trần Phóng nhìn theo bóng hình cô biến mất sau cánh cửa, dường như có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Một lần nữa, anh lại vui mừng phấn khởi bởi vì lời hứa hẹn của người khác, bởi hi vọng mà người khác quẳng cho anh.
_______
Chiều hôm sau, Từ Ngộ quả thật có đến xem anh thi đấu, chỉ có điều cô đến hơi chậm một chút vì dính vài chuyện trong lớp.
Trước khi xuất phát chạy, Trần Phóng không nhìn thấy cô trên khán đài, anh liền cho rằng cô lại thất hẹn.
Khả năng vận động của anh thật sự rất tốt, hạng mục 3000 mét mà trong mắt Từ Ngộ vốn là không thể thực hiện và cũng không muốn hoàn thành – anh lại giành được hạng nhất.
Trong những tiếng hò reo của rất nhiều cô gái, anh là người chạy đến đích đầu tiên, sau đó chậm rãi rời khỏi đường chạy dưới sự che chắn của Chu Tư Diễn.
Trần Phóng bị vây quanh bởi một đám con gái đang chộn rộn muốn đưa nước cho anh, nhưng hy vọng của bọn họ đều bị dập tắt bởi bình nước mà Chu Tư Tư đưa cho Trần Phóng.
Từ Ngộ đứng bên ngoài đám đông, cô do dự một chốc, cuối cùng quyết định không tiến lên tham gia cuộc vui làm gì. Cô không muốn bị người ngoài nhìn ra được cô và Trần Phóng có quan hệ gì cả.
Từ Ngộ trở về phòng thiết bị - bởi vì cô biết Trần Phóng sẽ quay lại đó thay quần áo. Không gian tràn ngập mùi hôi và mùi hương thuộc về da thịt dường như đã trở thành thế giới của riêng anh.
Giống như lúc hôm qua tìm được Trần Phóng, Từ Ngộ bắt chước anh ngồi lên bàn pingpong, lấy điện thoại ra, mở trò chơi mà anh hay chơi. Cô cố tình tải nó xuống.
Một mình cô ở trong căn phòng nhỏ, bên ngoài cửa sổ là con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm, ánh mặt trời xen lẫn bóng cây rọi vào, ngay đến hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng và từ tốn. Tất cả mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
Từ Ngộ đột nhiên hiểu được lý do tại sao Trần Phóng lại rất thích ở đây, cũng giống như cô thích ở trong phòng ngủ của mình vậy. Đóng chặt cửa và rèm cửa, không để cho bất kỳ âm thanh hay tia sáng nào lọt vào. Khi chỉ còn lại một mình mình trong không gian, nó giống như khi con người trở về là bào thai trong cơ thể mẹ, được bao quanh bởi nước ối.
Cảm giác an toàn của cô đến từ việc tránh xa đám đông.
Mãi đến khi kết thúc ván game thứ hai, trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Defeat” [1] lớn, Từ Ngộ mới nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa. Cô nhanh chóng tắt game đi, nhảy xuống khỏi bàn. Cô đụng phải Trần Phóng ở phía cuối cái kệ.
[1] Thất bại. Từ Ngộ thua ván game.
“Trần Phóng!”
Cô chạy đến muốn kéo tay anh, thế nhưng Trần Phóng lại lùi về sau giây phút cô chạy đến gần. Điều này khiến sắc mặt cô hơi cứng lại.
“Sao thế?” Từ Ngộ tỏ vẻ tủi thân.
Trần Phóng không nói gì. Anh lướt qua người cô, đi đến bên chiếc bàn pingpong, vừa đi vừa ném chai nước khoáng trên tay xuống chiếc bàn màu xanh lam.
Tiếng vang lanh lảnh vang lên. Từ Ngộ hơi cau mày lại.
Cô rất chắc chắn: Trần Phóng đang giận.
Nhưng cô không biết lý do tại sao.
Từ Ngộ thoáng do dự, sau đó đi theo anh, ngần ngừ đi theo phía sau lưng anh một cách máy móc. Nhưng dù cô có gọi thế nào, anh cũng không để ý đến cô.
“Trần Phóng!”
Sau khi bị coi thường thêm một lần nữa, cuối cùng Từ Ngộ cũng mất kiên nhẫn, cô ghét kiểu bạo lực lạnh này – nó làm cho cô có cảm giác mình lại nhìn thấy bóng dáng Từ Thịnh Lâm, mà cô thì lại không nhịn được mà biến thành Diệp Tinh.
Nhận ra được điều này khiến Từ Ngộ rơi vào khủng hoảng. Cô sợ gia đình, sợ bố mẹ, sợ tất cả mọi thứ cô chán ghét lại lớn lên cùng cô, sợ những thứ này sẽ âm thầm đồng hóa cô theo thời gian.
Từ Ngộ túm lấy cánh tay Trần Phóng, ép anh vào bức tường phía sau.
“Cậu bực bội cái gì?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút lạnh lùng, cũng có chút run rẩy.
Trần Phóng cảm thấy mình mới là người nên tức giận, nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lùng và mất kiên nhẫn trong mắt cô, anh thoáng hốt hoảng.
Nhưng không ai chịu nhận thua, một người cúi đầu một người ngẩng lên, im lặng nhìn nhau một cách ngoan cố.
Từ Ngộ mỏi cả cổ mà cũng không đợi được câu trả lời của Trần Phóng. Cô mím môi, buông tay anh ra, sau đó lập tức nhấc chân rời đi. Mãi đến khi cô đã nắm lấy tay nắm cửa, phía sau cũng không có ai đuổi theo.
Từ Ngộ đóng sập cửa.
Một tiếng “rầm” vang lên – cô trả đũa lại việc anh vứt bình nước.
Sau một thời gian dài suôn sẻ thuận lợi, đây là lần đầu tiên Từ Ngộ cảm thấy phiền não. Có lẽ hai người đã gần gũi thân mật quá lâu, lâu đến nỗi cô sắp quen với nó.
Nhưng cô sẽ không chấm dứt như vậy.
Từ Ngộ tìm được Chu Tư Diễn trong sân trường. Cậu ấy đang dẫn các bạn nam trong lớp đi khiêng bàn ghế.
“Sao cậu lại ở đây?” Nhìn thấy Từ Ngộ, trước tiên Chu Tư Diễn nở nụ cười. Khóe miệng vừa nhếch lên thì lại đột nhiên hạ xuống.
Cậu thấy mắt Từ Ngộ đỏ hoe, vẻ mặt cũng không được vui cho lắm.
“Làm sao vậy?” Cậu hỏi.
Từ Ngộ nở nụ cười “Vô cùng gượng gạo” với Chu Tư Diễn: “Không sao đâu, bị cát bay vào mắt ấy mà.”
“…” Chu Tư Diễn mím môi, hiển nhiên là không tin lý do thoái thác của cô.
Từ Ngộ nói tiếp: “Vừa nãy mình để quên điện thoại ở chỗ Trần Phóng rồi, lát nữa rảnh cậu đến lấy giùm mình có được không?”
Chu Tư Diễn định hỏi tại sao điện thoại của cô lại ở chỗ Trần Phóng, sao cô lại không đi tìm anh. Còn chưa kịp cất lời, Chu Tư Diễn đột nhiên tìm được chút manh mối.
Cô đang giận dỗi với Trần Phóng sao?
Cậu đơ người, nói: “Được… Giờ mình sẽ đi ngay, cậu đợi mình ở đây. Hoặc cậu đến lớp tìm em gái mình cũng được, vừa nãy nó mới bảo muốn cùng về với cậu.”
Từ Ngộ gật đầu: “Vậy mình đi tìm Tư Tư nhé.”
Cô tạm biệt Trần Phóng, bước chân quay đi nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít, những giọt nước mắt giả vờ cũng dần biến mất.
___
Chu Tư Tư học lớp xã hội, bình thường Từ Ngộ không hay đi đến khu vực này, cô phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được lớp của Chu Tư Tư.
Lúc Từ Ngộ đi vào lớp, trong lớp chỉ còn lại duy nhất một mình Chu Tư Tư. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang vui vẻ cầm trên tay một quyển sách của Tam Mao [2].
[2] Một nữ tác giả nổi tiếng người Đài Loan.
“Tư Tư.” Từ Ngộ mỉm cười gọi cô ấy.
“Cậu đến rồi!” Chu Tư Tư ngẩng đầu lên, trông thấy là Từ Ngộ, cô ấy vui vẻ đáp. “Cậu đợi chút mình dọn đồ, sau đó bọn mình đi tìm anh hai, bên anh ấy chắc cũng sắp xong.”
“Được…” Từ Ngộ còn chưa kịp nói hết câu thì sau lưng đã vang lên tiếng mở cửa.
Từ Ngộ và Chu Tư Tư quay đầu lại nhìn, điều đầu tiên hai người chú ý là mái tóc màu vàng sáng của người đi tới.
“Chu Tư Tư.” Ngô Âm đứng ở ngoài cửa gọi vọng vào bên trong, khí thế hung hăng.
Hai người trong phòng học lập tức cảnh giác. Từ Ngộ đi đến bên cạnh Chu Tư Tư, đồng thời lạnh lùng nhìn Ngô Âm đang đi tới.
Ngô Âm đưa mắt nhìn Từ Ngộ: “Cậu là ai? Chỗ này không có chuyện của cậu, mau cút nhanh đi.”
Từ Ngộ liếc mắt nhìn cô ta, đột nhiên cảm thấy cô gái này hơi… Trẻ con
Đã lớp mười hai rồi mà vẫn còn làm có trò chặn cửa này?
Từ Ngộ im lặng, quay sang nói với Chu Tư Tư: “Cậu xong chưa? Bọn mình đi thôi.”
Đoán chừng Chu Tư Tư cũng cảm thấy Ngô Âm quá nực cười nên không phản ứng lại cô ta, thu dọn xong đồ đạc của mình thì lập tức đi ra khỏi lớp cùng Từ Ngộ.
“Chu Tư Tư!”
Ngô Âm hơi tức giận vì bị làm ngơ. Điều khiến cả Chu Tư Tư lẫn Từ Ngộ không thể ngờ đến chính là nữ sinh thoạt nhìn rất trẻ trâu này vậy mà lại thật sự lao đến túm lấy quai cặp của Chu Tư Tư.
“Trong lớp có camera, cậu muốn làm gì?” Từ Ngộ là người đầu tiên phản ứng lại.
“Không làm gì hết.” Ngô Âm cười. “Tôi cũng có đánh cậu ta đâu, các cậu sợ cái gì chứ?”
Trong lúc cô ta nói chuyện, Từ Ngộ đã đẩy tay cô ta ra, kéo Chu Tư Tư về bên cạnh mình.
“Chu Tư Tư.” Ngô Âm để mặc cho Chu Tư Tư bị kéo về. Cô ta cũng không dám làm gì trong lớp học, chỉ là nổi giận khi nghĩ đến cảnh Chu Tư Tư đưa nước cho Trần Phóng lúc chiều.
Cô ta đứng yên nhìn ngắm khuôn mặt của Chu Tư Tư. Khuôn mặt này quả thật khiến cho cô ta vừa ước ao lại vừa đố kị - không chỉ với ngoại hình của Chu Tư Tư mà còn với cả gia đình và bố mẹ cô ấy. Tất cả những gì cô ấy có đều khiến Ngô Âm không khỏi cảm thấy buồn cho bản thân.
Theo vô số ngày đêm trôi qua, tất cả những nguyên do tạo nên nỗi đau khổ tột cùng này đã hòa thành một bộ phận trên cơ thể Ngô Âm, vừa khiến cô ta đau đớn, đồng thời cũng trở thành thanh kiếm của cô ta. Những thanh kiếm mọc ra chi chít từ cơ thể cô, mũi kiếm hướng về thế giới này, hướng về phía tất cả những con người và những thứ khiến cô ta đau lòng và ao ước.
Ngô Âm siết chặt tay, giọng run run, có vẻ tức giận nhưng lại bất lực.
“Cậu giả vờ thanh cao trà xanh [3] cho ai xem? Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu vốn không ưa Trần Phóng một chút nào!”
[3] "Trà xanh" theo Hán Việt là Lục trà biểu - một từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc - ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.
____
*Lời tác giả:
Tôi nhận ra tôi rất thích quá trình đắp nặn nên “Ngô Âm”, bao gồm cả trong chương truyện này. Mỗi một con người đều không thể dùng tốt hay xấu để đánh giá tuyệt đối. Đây cũng chính là bản chất của con người trong thế giới thực.
Bởi vì thế giới này là một nơi hỗn loạn và phức tạp, chúng ta chỉ dùng hai chữ “thế giới” để giới thiệu nó, nhưng phải dùng cả đời để trải nghiệm nó, thậm chí trí tuệ trải qua hàng nghìn năm của con người có lẽ cũng không đủ để diễn giải nó.
Bởi vì, chúng ta không thể nào diễn giải được “người”.
“Không được.” Trần Phóng hơi đẩy người cô ra. “Có người.” Sợ cô lại làm loạn, anh bổ sung thêm một câu.
“Được rồi.” Từ Ngộ thỏa hiệp. Hoặc có lẽ là cô thật sự cũng không có gan xằng bậy ở nơi này.
Cô chống tay ngồi lên mép bàn, nói với anh: “Mình nghe Chu Tư Diễn bảo ngày mai cậu phải thi đấu đúng không?”
“Ừ.”
“Mình sẽ đi cổ vũ cho cậu.” Từ Ngộ ngẩng lên, mỉm cười với anh.
Trần Phóng thoáng sửng sốt, sau đó lại thốt ra một tiếng “Ừm”, nhưng âm điệu đã cao hơn trước rất nhiều.
Từ Ngộ vỗ vỗ tay, nhảy xuống bàn.
“… Vậy mình quay về đây, cậu ở đây chơi đi nhé.” Cô đi được mấy bước lại vòng trở lại trước mặt anh, làn váy đung đưa như một làn sóng: “Đúng rồi – mình còn chưa hỏi cậu, hôm nay trông mình có đẹp không?”
Ánh mắt Trần Phóng dao động theo làn sóng.
“Đẹp.” Anh đáp.
Khóe miệng Từ Ngộ nhếch lên vui sướng, cô tiến lên tặng anh một nụ hôn.
“Vậy mình đi nhé.”
Trần Phóng nhìn theo bóng hình cô biến mất sau cánh cửa, dường như có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Một lần nữa, anh lại vui mừng phấn khởi bởi vì lời hứa hẹn của người khác, bởi hi vọng mà người khác quẳng cho anh.
_______
Chiều hôm sau, Từ Ngộ quả thật có đến xem anh thi đấu, chỉ có điều cô đến hơi chậm một chút vì dính vài chuyện trong lớp.
Trước khi xuất phát chạy, Trần Phóng không nhìn thấy cô trên khán đài, anh liền cho rằng cô lại thất hẹn.
Khả năng vận động của anh thật sự rất tốt, hạng mục 3000 mét mà trong mắt Từ Ngộ vốn là không thể thực hiện và cũng không muốn hoàn thành – anh lại giành được hạng nhất.
Trong những tiếng hò reo của rất nhiều cô gái, anh là người chạy đến đích đầu tiên, sau đó chậm rãi rời khỏi đường chạy dưới sự che chắn của Chu Tư Diễn.
Trần Phóng bị vây quanh bởi một đám con gái đang chộn rộn muốn đưa nước cho anh, nhưng hy vọng của bọn họ đều bị dập tắt bởi bình nước mà Chu Tư Tư đưa cho Trần Phóng.
Từ Ngộ đứng bên ngoài đám đông, cô do dự một chốc, cuối cùng quyết định không tiến lên tham gia cuộc vui làm gì. Cô không muốn bị người ngoài nhìn ra được cô và Trần Phóng có quan hệ gì cả.
Từ Ngộ trở về phòng thiết bị - bởi vì cô biết Trần Phóng sẽ quay lại đó thay quần áo. Không gian tràn ngập mùi hôi và mùi hương thuộc về da thịt dường như đã trở thành thế giới của riêng anh.
Giống như lúc hôm qua tìm được Trần Phóng, Từ Ngộ bắt chước anh ngồi lên bàn pingpong, lấy điện thoại ra, mở trò chơi mà anh hay chơi. Cô cố tình tải nó xuống.
Một mình cô ở trong căn phòng nhỏ, bên ngoài cửa sổ là con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm, ánh mặt trời xen lẫn bóng cây rọi vào, ngay đến hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng và từ tốn. Tất cả mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
Từ Ngộ đột nhiên hiểu được lý do tại sao Trần Phóng lại rất thích ở đây, cũng giống như cô thích ở trong phòng ngủ của mình vậy. Đóng chặt cửa và rèm cửa, không để cho bất kỳ âm thanh hay tia sáng nào lọt vào. Khi chỉ còn lại một mình mình trong không gian, nó giống như khi con người trở về là bào thai trong cơ thể mẹ, được bao quanh bởi nước ối.
Cảm giác an toàn của cô đến từ việc tránh xa đám đông.
Mãi đến khi kết thúc ván game thứ hai, trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Defeat” [1] lớn, Từ Ngộ mới nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa. Cô nhanh chóng tắt game đi, nhảy xuống khỏi bàn. Cô đụng phải Trần Phóng ở phía cuối cái kệ.
[1] Thất bại. Từ Ngộ thua ván game.
“Trần Phóng!”
Cô chạy đến muốn kéo tay anh, thế nhưng Trần Phóng lại lùi về sau giây phút cô chạy đến gần. Điều này khiến sắc mặt cô hơi cứng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao thế?” Từ Ngộ tỏ vẻ tủi thân.
Trần Phóng không nói gì. Anh lướt qua người cô, đi đến bên chiếc bàn pingpong, vừa đi vừa ném chai nước khoáng trên tay xuống chiếc bàn màu xanh lam.
Tiếng vang lanh lảnh vang lên. Từ Ngộ hơi cau mày lại.
Cô rất chắc chắn: Trần Phóng đang giận.
Nhưng cô không biết lý do tại sao.
Từ Ngộ thoáng do dự, sau đó đi theo anh, ngần ngừ đi theo phía sau lưng anh một cách máy móc. Nhưng dù cô có gọi thế nào, anh cũng không để ý đến cô.
“Trần Phóng!”
Sau khi bị coi thường thêm một lần nữa, cuối cùng Từ Ngộ cũng mất kiên nhẫn, cô ghét kiểu bạo lực lạnh này – nó làm cho cô có cảm giác mình lại nhìn thấy bóng dáng Từ Thịnh Lâm, mà cô thì lại không nhịn được mà biến thành Diệp Tinh.
Nhận ra được điều này khiến Từ Ngộ rơi vào khủng hoảng. Cô sợ gia đình, sợ bố mẹ, sợ tất cả mọi thứ cô chán ghét lại lớn lên cùng cô, sợ những thứ này sẽ âm thầm đồng hóa cô theo thời gian.
Từ Ngộ túm lấy cánh tay Trần Phóng, ép anh vào bức tường phía sau.
“Cậu bực bội cái gì?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút lạnh lùng, cũng có chút run rẩy.
Trần Phóng cảm thấy mình mới là người nên tức giận, nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lùng và mất kiên nhẫn trong mắt cô, anh thoáng hốt hoảng.
Nhưng không ai chịu nhận thua, một người cúi đầu một người ngẩng lên, im lặng nhìn nhau một cách ngoan cố.
Từ Ngộ mỏi cả cổ mà cũng không đợi được câu trả lời của Trần Phóng. Cô mím môi, buông tay anh ra, sau đó lập tức nhấc chân rời đi. Mãi đến khi cô đã nắm lấy tay nắm cửa, phía sau cũng không có ai đuổi theo.
Từ Ngộ đóng sập cửa.
Một tiếng “rầm” vang lên – cô trả đũa lại việc anh vứt bình nước.
Sau một thời gian dài suôn sẻ thuận lợi, đây là lần đầu tiên Từ Ngộ cảm thấy phiền não. Có lẽ hai người đã gần gũi thân mật quá lâu, lâu đến nỗi cô sắp quen với nó.
Nhưng cô sẽ không chấm dứt như vậy.
Từ Ngộ tìm được Chu Tư Diễn trong sân trường. Cậu ấy đang dẫn các bạn nam trong lớp đi khiêng bàn ghế.
“Sao cậu lại ở đây?” Nhìn thấy Từ Ngộ, trước tiên Chu Tư Diễn nở nụ cười. Khóe miệng vừa nhếch lên thì lại đột nhiên hạ xuống.
Cậu thấy mắt Từ Ngộ đỏ hoe, vẻ mặt cũng không được vui cho lắm.
“Làm sao vậy?” Cậu hỏi.
Từ Ngộ nở nụ cười “Vô cùng gượng gạo” với Chu Tư Diễn: “Không sao đâu, bị cát bay vào mắt ấy mà.”
“…” Chu Tư Diễn mím môi, hiển nhiên là không tin lý do thoái thác của cô.
Từ Ngộ nói tiếp: “Vừa nãy mình để quên điện thoại ở chỗ Trần Phóng rồi, lát nữa rảnh cậu đến lấy giùm mình có được không?”
Chu Tư Diễn định hỏi tại sao điện thoại của cô lại ở chỗ Trần Phóng, sao cô lại không đi tìm anh. Còn chưa kịp cất lời, Chu Tư Diễn đột nhiên tìm được chút manh mối.
Cô đang giận dỗi với Trần Phóng sao?
Cậu đơ người, nói: “Được… Giờ mình sẽ đi ngay, cậu đợi mình ở đây. Hoặc cậu đến lớp tìm em gái mình cũng được, vừa nãy nó mới bảo muốn cùng về với cậu.”
Từ Ngộ gật đầu: “Vậy mình đi tìm Tư Tư nhé.”
Cô tạm biệt Trần Phóng, bước chân quay đi nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít, những giọt nước mắt giả vờ cũng dần biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
___
Chu Tư Tư học lớp xã hội, bình thường Từ Ngộ không hay đi đến khu vực này, cô phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được lớp của Chu Tư Tư.
Lúc Từ Ngộ đi vào lớp, trong lớp chỉ còn lại duy nhất một mình Chu Tư Tư. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang vui vẻ cầm trên tay một quyển sách của Tam Mao [2].
[2] Một nữ tác giả nổi tiếng người Đài Loan.
“Tư Tư.” Từ Ngộ mỉm cười gọi cô ấy.
“Cậu đến rồi!” Chu Tư Tư ngẩng đầu lên, trông thấy là Từ Ngộ, cô ấy vui vẻ đáp. “Cậu đợi chút mình dọn đồ, sau đó bọn mình đi tìm anh hai, bên anh ấy chắc cũng sắp xong.”
“Được…” Từ Ngộ còn chưa kịp nói hết câu thì sau lưng đã vang lên tiếng mở cửa.
Từ Ngộ và Chu Tư Tư quay đầu lại nhìn, điều đầu tiên hai người chú ý là mái tóc màu vàng sáng của người đi tới.
“Chu Tư Tư.” Ngô Âm đứng ở ngoài cửa gọi vọng vào bên trong, khí thế hung hăng.
Hai người trong phòng học lập tức cảnh giác. Từ Ngộ đi đến bên cạnh Chu Tư Tư, đồng thời lạnh lùng nhìn Ngô Âm đang đi tới.
Ngô Âm đưa mắt nhìn Từ Ngộ: “Cậu là ai? Chỗ này không có chuyện của cậu, mau cút nhanh đi.”
Từ Ngộ liếc mắt nhìn cô ta, đột nhiên cảm thấy cô gái này hơi… Trẻ con
Đã lớp mười hai rồi mà vẫn còn làm có trò chặn cửa này?
Từ Ngộ im lặng, quay sang nói với Chu Tư Tư: “Cậu xong chưa? Bọn mình đi thôi.”
Đoán chừng Chu Tư Tư cũng cảm thấy Ngô Âm quá nực cười nên không phản ứng lại cô ta, thu dọn xong đồ đạc của mình thì lập tức đi ra khỏi lớp cùng Từ Ngộ.
“Chu Tư Tư!”
Ngô Âm hơi tức giận vì bị làm ngơ. Điều khiến cả Chu Tư Tư lẫn Từ Ngộ không thể ngờ đến chính là nữ sinh thoạt nhìn rất trẻ trâu này vậy mà lại thật sự lao đến túm lấy quai cặp của Chu Tư Tư.
“Trong lớp có camera, cậu muốn làm gì?” Từ Ngộ là người đầu tiên phản ứng lại.
“Không làm gì hết.” Ngô Âm cười. “Tôi cũng có đánh cậu ta đâu, các cậu sợ cái gì chứ?”
Trong lúc cô ta nói chuyện, Từ Ngộ đã đẩy tay cô ta ra, kéo Chu Tư Tư về bên cạnh mình.
“Chu Tư Tư.” Ngô Âm để mặc cho Chu Tư Tư bị kéo về. Cô ta cũng không dám làm gì trong lớp học, chỉ là nổi giận khi nghĩ đến cảnh Chu Tư Tư đưa nước cho Trần Phóng lúc chiều.
Cô ta đứng yên nhìn ngắm khuôn mặt của Chu Tư Tư. Khuôn mặt này quả thật khiến cho cô ta vừa ước ao lại vừa đố kị - không chỉ với ngoại hình của Chu Tư Tư mà còn với cả gia đình và bố mẹ cô ấy. Tất cả những gì cô ấy có đều khiến Ngô Âm không khỏi cảm thấy buồn cho bản thân.
Theo vô số ngày đêm trôi qua, tất cả những nguyên do tạo nên nỗi đau khổ tột cùng này đã hòa thành một bộ phận trên cơ thể Ngô Âm, vừa khiến cô ta đau đớn, đồng thời cũng trở thành thanh kiếm của cô ta. Những thanh kiếm mọc ra chi chít từ cơ thể cô, mũi kiếm hướng về thế giới này, hướng về phía tất cả những con người và những thứ khiến cô ta đau lòng và ao ước.
Ngô Âm siết chặt tay, giọng run run, có vẻ tức giận nhưng lại bất lực.
“Cậu giả vờ thanh cao trà xanh [3] cho ai xem? Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu vốn không ưa Trần Phóng một chút nào!”
[3] "Trà xanh" theo Hán Việt là Lục trà biểu - một từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc - ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.
____
*Lời tác giả:
Tôi nhận ra tôi rất thích quá trình đắp nặn nên “Ngô Âm”, bao gồm cả trong chương truyện này. Mỗi một con người đều không thể dùng tốt hay xấu để đánh giá tuyệt đối. Đây cũng chính là bản chất của con người trong thế giới thực.
Bởi vì thế giới này là một nơi hỗn loạn và phức tạp, chúng ta chỉ dùng hai chữ “thế giới” để giới thiệu nó, nhưng phải dùng cả đời để trải nghiệm nó, thậm chí trí tuệ trải qua hàng nghìn năm của con người có lẽ cũng không đủ để diễn giải nó.
Bởi vì, chúng ta không thể nào diễn giải được “người”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro