Lỡ Bước

Chương 41

Kết Nhân

2024-11-11 21:26:26

Cuối năm, toàn bộ hơi thở phủ đầy sương tuyết rét lạnh.

Đêm Giáng Sinh.

Các bạn trong lớp đang trao đổi quà với nhau, không thể đếm hết được số táo trên bàn những người hòa đồng thân thiện, chẳng hạn như Chu Tư Diễn [1].

[1] Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng'ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng'ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Cậu liếc nhìn Trần Phóng – cuối cùng anh đã chịu đến lớp học, nhưng ngày nào cũng đờ đẫn mất tập trung rồi ngủ mất, bỏ một quả táo lên bàn anh.

“A Phóng, lát nữa bọn mình cùng đi ăn tối nhé?”

“Mình về nhà.”

Trần Phóng nhét cuốn sách bài tập vốn chưa hề được mở ra vào trong cặp, đứng dậy cầm cặp định đi.

Chu Tư Diễn vội vàng níu anh lại: “Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai đi chơi lễ Giáng Sinh không? Chủ Nhật khó gặp được nhau.”

Trần Phóng lại một lần nữa từ chối cậu, thậm chí còn chẳng thèm cân nhắc suy nghĩ.

Mới bước một bước về phía cửa lớp, lớp học ồn ào bỗng nhiên im lặng, các học sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa trước.

Một học sinh lớp khác bước vào phòng học, người ta hay gọi là “xộc vào lớp”, thế nhưng không ai dám lên tiếng xen vào.

Bởi vì người đó là Ngô Âm – cô em lông bông lưu manh nhuộm tóc lăn lộn xã hội.

Mọi người đều biết cô ta đến đây vì ai.

Cô ta cầm trên tay một quả táo được gói trong bịch quà, hơi ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người, băng qua đám đông đi đến cuối lớp.

Ngô Âm rất tận hưởng những ánh nhìn chăm chú đó, bởi vì nó khiến cô ta có cảm giác như mình là trung tâm của thế giới – một sự tồn tại rực rỡ và chói sáng.

“Trần Phóng.” Cô ta tiến đến gần mục tiêu, vươn bàn tay cầm quả táo ra: “Giáng Sinh vui vẻ.”

Trần Phóng lạnh lùng nhìn cô ta bước đến, càng lúc càng thấy phiền.

Anh không nhận lấy quả táo kia, lướt qua Ngô Âm đi ra ngoài mà chẳng nhìn cô ta lấy một cái.

Thế nhưng Ngô Âm vẫn nhất quyết muốn đưa quả táo kia cho anh, bàn tay mới đụng đến cánh tay Trần Phóng thì đã bị anh nghiêng người né tránh.

Quả táo cũng vì thế mà rơi xuống đất, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng xấu hổ.

Một mình Ngô Âm xấu hổ.

Chẳng biết ai đã bật cười thành tiếng, còn có người khẽ phát ra tiếng xì giễu cợt, ngay đến Chu Tư Diễn vốn vô cùng ga lăng với con gái cũng nhìn cô ta như nhìn một trò hề.

“Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có tự rước nhục mãi nữa.” Cậu lạnh lùng nói. “Cậu không thấy mình làm phiền A Phóng rất nhiều sao? Cớ gì cứ phải rước lấy nhục chứ?”

Đối với một cô gái, đây là những lời mỉa mai vô cùng đớn đau.

Ngô Âm biến sắc, môi run run.

Dường như cô ta lại nghe thấy những lời chế nhạo, xì xào bàn tán, tất cả bao trùm lên cô ta như một cái mạng nhện lớn.

Càng giãy dụa vùng vẫy, nó lại càng gian nan khó chịu hơn.

Nhưng cô ta lại không chịu từ bỏ hy vọng.

Ngô Âm nghiến răng, trừng mắt lườm bọn họ, nhặt quả táo bị rơi dập nát kia lên rồi xông ra từ cửa sau.

“Trần Phóng!”

Cô ta đuổi kịp anh ở góc hành lang, quyết phải hỏi cho ra lẽ.

“Tại sao anh lại ghét em đến vậy?”

Nghe cô ta hỏi như thế, Trần Phóng hiếm khi dừng lại bước chân.

Tại sao anh lại ghét Ngô Âm như thế? Bởi vì cô là con của người phụ nữ kia sao?

Chỉ nghĩ đến nguyên nhân này thôi, anh đã vô cùng chán ghét Ngô Âm. Mặc dù cô ta không hề làm gì cả, anh vẫn không thể nào kiềm chế được cảm xúc xao động của chính bản thân mình, không thể nào kiềm chế được sự chán ghét đang trào dâng trong lòng.

Anh ghét Ngô Âm, bởi vì bố anh và mẹ cô ta tằng tịu với nhau.

Không có lý do và cũng chẳng logic, anh ghét tất cả mọi thứ liên quan đến người phụ nữ kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chuyện của bố anh và mẹ em cũng đâu phải do em gây ra đâu, sao anh lại đổ lên đầu em cơ chứ?” Mắt Ngô Âm lóe lên, cô ta cố ép bản thân mình bình tĩnh hỏi.

“Bởi vì chính bản thân cô cũng khiến người ta cực kỳ chán ghét.”

Người con trai đối diện tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ, lời nói của anh khiến cô ta đờ ra tại chỗ.

Trần Phóng còn chưa kịp thu hồi ánh mắt ghét bỏ, anh xoay người đi, ngước lên liền trông thấy cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh lam đang đứng ở trong góc.

Ánh mắt anh lập tức dán vào khuôn mặt cô – khuôn mặt khiến anh cảm thấy vô cùng khổ sở kể cả trong mơ.

Cô đã đứng đó từ khi nào? Nghe được bao nhiêu rồi?

Trái tim vốn bình lặng của anh bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Trần Phóng tiến lên một bước, chỉ một bước nhỏ mà thôi, nhưng rồi anh lập tức dừng lại, không dám đến gần cô.

Anh thấy Từ Ngộ dời mắt đi mà chẳng hề lưu luyến, bỏ lại cho anh một bóng lưng còn lạnh hơn cả tuyết băng.

“Nhìn đi, Trần Phóng. Anh tổn thương em thì cũng sẽ có người tổn thương anh. Khó chịu không hả?”

“Anh khinh thường em, cậu ta cũng khinh thường anh.”

Với khuôn mặt tái nhợt, Ngô Âm cười nhạo Trần Phóng.

Tại sao Trần Phóng vẫn không chịu hiểu, hai người họ mới cùng một loại người, sống trong cùng một địa ngục, cùng chịu sự tra tấn như nhau.

Dựa vào cái gì mà anh muốn xông vào thiên đường chứ?

Được bố mẹ yêu thương và có một gia đình êm ấm là điều mà những đứa trẻ như bọn họ không bao giờ xứng đáng có được.

Trần Phóng không quay đầu lại, Ngô Âm không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, anh cũng không nhìn thấy những giọt nước mắt đắng cay, đầy ghen tị và giận dữ của Ngô Âm.

Tất cả những gì anh có thể thấy là bóng lưng của Từ Ngộ. Anh đi theo cô xuống lầu, ra khỏi cổng trường, băng qua ngã tư đông đúc. Cuối cùng, lúc Từ Ngộ dừng lại ở đầu ngõ, vậy mà anh lại cảm thấy có phần biết ơn.

Biết ơn vì cô đã bằng lòng dừng lại.

Cơ thể cao lớn của thiếu niên lúc này cứng đờ, lúng túng đứng bên cạnh bức tường gạch màu xanh. Lúc cô nhìn sang, anh vô thức lùi về sau một bước nhỏ.

“Đi theo tôi làm gì?” Từ Ngộ hỏi anh như thế.

Mặc dù cô cũng không biết tại sao hôm nay mình lại đi con đường này, biết rõ anh đang đi theo phía sau mà vẫn dẫn anh vào con hẻm nhỏ.

Hôm ấy cô nghe Chu Tư Diễn nói rằng anh bị sốt? Bảo sao tối đó lạnh như vậy mà cả người anh lại nóng hầm hập.

Bây giờ anh thế nào rồi? Cơ thể anh đã khỏe hơn chưa?

Từ Ngộ cố hết sức để bản thân mình lạnh lùng nhìn anh, đối xử lạnh nhạt với anh.

Trần Phóng không thốt nên lời đáp lại, mắt dán chặt vào khuôn mặt cô.

Anh đã không gặp cô trong nhiều ngày rồi.

“Đừng đi theo tôi nữa.”

Lúc Trần Phóng đang nhìn Từ Ngộ, Từ Ngộ cũng đang quan sát anh.

Dường như anh đã gầy hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt cũng càng thêm rõ ràng, tuy khí sắc không được tốt lắm nhưng cuối cùng cũng không còn vẻ bệnh tật nữa.

Cô thu hồi ánh mắt, xoay người đi.

“Đợi đã.” Trần Phóng đột nhiên ngăn cô lại.

Từ Ngộ dừng bước.

“Vòng cổ của em vẫn còn ở chỗ anh.”

Từ Ngộ hít một hơi, giơ tay về phía anh, mở tay ra.

“Nhưng anh không mang theo.”

“…”

Từ Ngộ mím môi, lộ ra vẻ không vui.

Từ lúc nào mà anh đã có tâm tư riêng như vậy.

“Ngày mai, ngày mai anh sẽ đợi em ở nhà.” Trần Phóng nói rất nhanh, kèm theo đó là chút run rẩy không dễ dàng phát hiện, như thể sợ cô sẽ từ chối: “Một lần cuối cùng thôi, ngày mai anh trả vòng cổ lại cho em, sau đó… Sẽ không còn làm phiền em nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


m thanh càng lúc càng thấp, cuối cùng lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Từ Ngộ im lặng rất lâu, lâu đến nỗi anh bắt đầu cảm thấy bất an lo sợ.

“Được.”

Anh nghe cô nói, trong một thoáng chưa thể định thần lại, khó tin ngẩng đầu lên.

“Chiều mai tôi sẽ đến tìm anh.” Từ Ngộ cụp mắt. “Bây giờ anh đừng đi theo tôi nữa.”

__________

Chẳng biết có phải là vì nhiễm không khí lễ hội hay không mà nhiệt độ ngày hôm sau đã ấm áp hơn hôm trước rất nhiều. Màn đêm còn chưa buông xuống, đèn neon trong các cửa hàng đã được treo lên, quấn lung tung quanh cây thông Noel màu xanh lá.

Từ Ngộ băng qua phố xá tưng bừng náo nhiệt, đi vào con hẻm đổ nát trông khác biệt hoàn toàn với (cảnh tượng) bên ngoài bức tường cao.

Nhờ ơn Trần Phóng, cô đã vô cùng quen thuộc với con đường này.

Từ Thịnh Lâm thì sao? Có phải ông ta cũng quen đường đến nhà Trần Phóng hay không? Cô bất giác nghĩ.

Gõ mấy cái lên cánh cửa sắt rỉ sét nhưng không có ai ra mở cửa. Từ Ngộ cau mày, lại gõ thêm hai cái nữa.

Cô đợi một lúc, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền đến từ trong nhà, rồi một tiếng “cạch” vang lên, khóa được mở ra.

Khuôn mặt người đang đứng trong nhà đỏ ửng lên một cách bất thường, đôi mắt cũng như phủ một tầng hơi nước, ngơ ngẩn nhìn cô.

“…”

Từ Ngộ còn chưa nói gì, Trần Phóng đã nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ với Từ Ngộ. Một nụ cười thuần túy không hề u ám, chẳng chút ngại ngùng, tỏa sáng rực rỡ như ánh dương vậy.

“Em đã đến rồi.” Giọng anh đầy vẻ vui mừng.

Anh bất ngờ đưa tay ra nắm lấy tay Từ Ngộ, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã dẫn cô vào nhà.

Sau khi đi vào, Từ Ngộ mới nhận ra nguyên nhân khiến Trần Phóng khác thường như vậy.

Anh uống bia.

Hình như tửu lượng của anh không được tốt lắm, mấy lon bia trong phòng khách vương vãi tứ tung. Từ Ngộ ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên muốn uống.

Cô không hề có ấn tượng tốt với thứ này, cũng không thể hiểu được tại sao nó luôn được người lớn ưa chuộng.

Trần Phóng chớp chớp mắt, lúc Từ Ngộ đang ngẩn người, anh đột nhiên cúi xuống ôm lấy cô từ phía sau, gối đầu lên đỉnh đầu cô.

“Anh rất nhớ em.”

Giọng nam mới vừa rồi còn hào hứng vui vẻ lúc này buồn buồn rầu rĩ, lộ ra sự tủi thân ấm ức của chủ nhân, giống như một chú cún bị bỏ rơi, đáng thương biết mấy.

Từ Ngộ siết chặt nắm tay, cả người run lên.

Mắt như bị cát bay vào, cấn sạn, có chút chua xót.

“Anh uống say rồi.” Cô cụp mắt, nhìn những viên gạch lát sàn màu nhạt dưới chân.

“Không có.”

Hơi thở nồng nặc mùi bia rượu từ bên gáy xộc vào khoang mũi, rõ ràng đó là mùi mà Từ Ngộ ghét nhất, thế nhưng bây giờ cô lại không thể nào đẩy anh ra.

“Anh không có say, anh không gạt em, anh rất nhớ em.”

Nếu không vì đôi mắt mịt mờ của Trần Phóng, Từ Ngộ thật sự nghĩ rằng anh đang giả vờ.

Thiếu niên trầm lặng đã học được cách giả vờ từ khi nào? Suýt chút nữa Từ Ngộ đã buông bỏ hết phòng bị mà xoay người lại với anh.

Nhưng mà, nhưng mà, bọn họ thì làm gì có tương lai cơ chứ. Từ đầu đến cuối chẳng qua là một trò hề mà thôi.

Cô không dám nói rõ với anh lý do thực sự khiến cô trốn chạy – người phụ nữ mà cô căm ghét đến tột cùng lại có mối quan hệ gần gũi nhất với anh.

Cô muốn thế giới này sụp đổ, nhưng lại sợ Trần Phóng sẽ suy sụp theo.

Tất cả đều là vì cơn sóng tình chẳng biết đã trào dâng tự khi nào. Từ Ngộ muốn giết chết con rồng dữ, nhưng rồi lại rơi vào hang ổ của rồng con.

Nhưng con rồng con này thật quá dịu dàng.

Khiến cô khó mà bứt ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lỡ Bước

Số ký tự: 0