Lỡ Hốt Luôn Nam Thần Giới Esports
Chương 12
2024-09-29 13:45:01
"Áaaaa"
Tiếng la hét của đoàn người hòa vào nhau.
Lưu Thanh Nhiên thích thú trước cảnh tượng trời đất xoay vòng đảo lộn, miệng kéo lên cao không khép lại được.
Dương Khanh thấy cậu cười đến không thấy mắt, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ.
"Vui vậy sao?"
"Dạ?"
Gió tát mạnh vào tai làm Lưu Thanh Nhiên loáng thoáng nghe chữ được chữ mất, quay sang hỏi lại.
Dương Khanh đầu ghé sát vào tai cậu, thì thào vài chữ
"Vui đến vậy, lần sau lại cho cậu đi"
Nói rồi anh ta còn vô tình cố ý cọ sống mũi vào dái tai trăng trắng kia rồi mới rời đi.
Lưu Thanh Nhiên bị chất giọng trầm thấp kia tập kích, bồi thêm cái chạm nhẹ vô tình cố ý kia khiến tai cậu thoáng chốc đỏ bừng, quay đầu tránh đi ánh mắt người kia.
Dương Khanh thấy phản ứng này của cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thỏa mãn lạ kì.
Sau gần 2 phút trải nghiệm cảm giác như lướt như bay, đoàn người được thả xuống với tình trạng nhẹ thì say sẩm mặt mày, nặng thì nôn thốc nôn tháo. Duy chỉ có vài người mặt mày tươi như hoa được tưới, trong đó có Lưu Thanh Nhiên.
Hai con người hào hứng với tất cả mọi thứ như Mạch Xuyên và Chu Thanh Phong lúc này đang dựa vào gốc cây muốn nôn cũng không được.
Lưu Thanh Nhiên mặt bóng loáng, tay ôm vài chai nước chạy tới chỗ đám người đang ngồi, chia mỗi người một chai.
"Cảm ơn nha Thanh Nhiên, tôi sắp chết mất rồi" Mạch Xuyên khuôn mặt bơ phờ, cổ họng khô khốc vì hét quá nhiều.
"Phiền em quá" Lý Châu Yên đưa tay nhận lấy chai nước, quay sang nói.
"Không có gì đâu ạ, thực ra em còn phải cảm ơn mọi người nữa, đây là lần đầu em chơi trò này đó, ngoài sức tưởng tượng luôn!" Lưu Thanh Nhiên vui vẻ nói, không có vẻ gì là mệt mỏi.
Dương Khanh bên cạnh đầu còn ong ong cũng phải bội phục cậu nhóc này. Mấy đứa sành chơi như Mạch Xuyên Châu Thanh Phong còn đang nằm liệt một chỗ mà cậu vẫn tươi tỉnh, lại vui vẻ đến vậy. Cái sức chịu đựng gì đây?
"Lưu Thanh Nhiên cậu thực trâu bò" Chu Thanh Phong thều thào nói.
Cũng không thể nói hai người này yếu, vì lúc trưa chỉ có mỗi họ là uống rượu nên lúc lên tàu đầu còn choáng mới dẫn đến tình trạng nằm la liệt ở đó, chứ mấy cái này sao làm khó được họ, nhỉ:)?
(Đừng hỏi về Nhất Dương, thằng bé đang ngồi ôm đầu niệm bảy hằng đẳng thức trong góc rồi:]] )
Sau vài phút nghỉ ngơi hồi sức, mọi người chuẩn bị đi đến địa điểm tiếp theo, là khu vực Tagada.
"Được rồi mọi người, đã mua vé nên chúng ta lên thôi!" Lý Châu Yên
Cả đám kéo nhau lên ngồi vào hàng ghế, trước đó cũng đã có kha khá người lên.
Vị trí ngồi bắt đầu là Chu Thanh Phong, đến Mạch Xuyên, Lý Châu Yên, đến Dương Khanh, Lưu Thanh Nhiên và cuối cùng là Nhất Dương.
Nhạc nổi lên, vòng tròn bắt đầu rung lắc theo nhịp, xoay tròn rồi đẩy lên làm người ngồi trên cũng nảy lên từng nhịp. Đến đoạn cao trào của bài nhạc, những lần đẩy xuất hiện nhiều hơn, đã có người bị hất lăn ra giữa vòng. Người còn bám trụ được thì cũng bị hất đến sao đầy đầu.
Lưu Thanh Nhiên cũng không phải ngoại lệ, cậu cho dù có bám thật chắc cũng bị hất tung lên, suýt nữa thì bay ra giữa vòng. Cũng may Dương Khanh nhanh tay kéo cậu lại, lúc này anh một tay níu lấy trụ bám, một tay vòng qua eo cậu kéo chặt làm cơ thể hai người dán sát vào nhau. Lưu Thanh Nhiên lúc này đâu còn tâm trí quan tâm đến mấy chuyện đó, não cậu bị hất cho muốn bay lên trời luôn rồi.
Bên Mạch Xuyên không khá khẩm hơn là bao. Cậu ta hai tay đang ôm chặt lấy chân của Lý Châu Yên để không bị hất văng ra trông vô cùng chật vật.
Sau hơn 5 phút, tiếng nhạc nhỏ dần theo đó là những rung lắc cũng chậm lại rồi tắt hẳn. Mọi người kéo nhau thành đoàn đi xuống. Có người quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, người nặng hơn thì rơi cả quần ra.
Đám người Lưu Thanh Nhiên lúc này đang ngồi dưới một gốc cây định thần.
"Trời đất ơi, 1 lần trong đời thôi nhé, không có lần thứ hai nhé" Mạch Xuyên nói, khuôn mặt bơ phờ thấy rõ.
Lưu Thanh Nhiên lúc này đang ngồi chồm hổm, hai tay ôm nấy đầu tìm lại bộ não đã bị hất bay hồi nãy.
Nghỉ ngơi chừng 15, 20 phút, cả đám xách đồ thẳng tiến đến khu công viên nước.
Vì trước khi đến đây, cả đám đã vào một shop quần áo mua đồ bơi nên không cần thuê.
Công viên nước ở đây vô cùng rộng lớn với 3 phân khu: Khu hồ bơi, khu trượt nước và khu dành cho trẻ em.
Cả đám kéo nhau đến khu trượt nước, mỗi người cầm một tấm trượt đợi đến lượt.
Lưu Thanh Nhiên lúc này mới the thé giọng nói
"M-mọi người ơi, hay là em không chơi cái này có được không?"
"Sao thế, trò này vui lắm, đến đây mà không chơi trò này thì phí lắm đó Thanh Nhiên" Mạch Xuyên vỗ vỗ vai cậu nói.
"Nhưng mà em..." Lưu Thanh Nhiên ấp úng.
Dương Khanh cũng ngờ ngợ ra: "Không biết bơi sao, hay là sợ nước"
Lưu Thanh Nhiên bị hỏi trúng điểm yếu, ngồi thụp xuống, hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngại, lí nhí đáp
"Em không biết bơi"
"Hầy, có sao đâu nè, nước ở dưới đó nông lắm, cậu đứng có tới đùi thôi à không cần sợ đâu." Mạch Xuyên động viên.
"Nếu cậu sợ có thể ngồi chung với người khác nữa cũng được, hay ngồi với tui nè" Chu Thanh Phong nhanh nhảu nói.
Lưu Thanh Nhiên được mọi người động viên cũng bớt sợ, lại vui vẻ vào chơi.
Cậu không muốn ngồi cùng ai cả, vì khi nãy Mạch Xuyên cũng đã nói nước không quá cao, thêm cả nếu cậu ngồi cùng người khác có thể sẽ không cảm nhận được hết thú vui của trò chơi, người kia cũng sẽ cảm thấy vướng víu không thật.
6 người đứng trước 6 cái máng trượt, đặt thảm xuống rồi nằm lên, nhân viên từ đằng sau đẩy họ trượt xuống một đường dài. Nước từ các máng trượt bắn tung tóe sang hay bên, nước từ phía trước có táp mạnh vào mặt cũng không ngăn được vẻ thích thú trên khuôn mặt của mỗi người.
Nhất Dương là người xuất phát đầu tiên cũng như về đích đầu tiên, lúc này đang ngồi đợi mấy người còn lại xuống.
"Yahu, quá đỉnh!!!" Mạch Xuyên là người xuống thứ hai.
Theo sau Mạch Xuyên là Chu Thanh Phong, Lý Châu Yên, Lưu Thanh Nhiên và Dương Khanh cũng đã tới nơi.
"Quá xá đỉnh luôn!" Chu Thanh Phong hô lên.
"Mọi người ơi, qua hồ tạo sóng thần chơi đi vui lắm á!" Mạch Xuyên không biết từ lúc nào đã chạy lên bờ, vừa nhìn thấy thú vui mới liền gọi mọi người theo.
Cả đám lại lật đật kéo nhau qua hồ tạo sóng thần, trước đó còn thuê một cái phao cho Lưu Thanh Nhiên vì nước ở đó khá sâu.
Ào
"Aaaa"
Tiếng la hét của du khách hòa vào với tiếng sóng, những chiếc phao cùng những người đang bơi đột nhiên bị dâng lên rồi hạ xuống, đẩy đi xa so với vị trí ban đầu.
"Aaaa"
Sóng thần lần nữa dập đến, ào ào nhấn số người kia xuống rồi lại đẩy lên, không để người ta nghỉ ngơi.
Lưu Thanh Nhiên từ nãy đến giờ bị dập cho quay cuồng đầu óc, uống mấy ngụm nước dù vẫn ở trên phao bơi.
Năm người còn lại tay bám vào phao của cậu tránh cậu bị đẩy đi quá xa.
Nháo nhào một trận thật lâu, 6 người lại kéo nhau ra hồ bơi lớn, thi nhau nhảy tủm tủm xuống hồ.
Hồ này sâu nhất là m8, nói là m8 thế thôi chứ thực ra cũng chưa tới, Mạch Xuyên đứng chỉ mới tới mắt.
"Thanh Nhiên xuống đây đi!" Chu Thanh Phong ới ới gọi.
"Em xuống ngay đây" Lưu Thanh Nhiên nói rồi chồng phao bơi vào, cũng nhảy xuống hồ.
Tủm
"Hahaha, nước mát quá đi!" Lưu Thanh Nhiên vui vẻ nói, cười đến không khép miệng được.
"Thanh Nhiên, đỡ nè!" Mạch Xuyên từ đằng sau tát lên một vạt nước hướng về phía cậu.
"A, anh hay lắm, đỡ nè!" Lưu Thanh Nhiên đáp trả.
Chu Thanh Phong cũng vui vẻ nhập bọn. Ba người chơi đến vui vẻ, không để ý xung quanh.
Ba người còn lại kéo nhau thi bơi từ đầu đến cuối hồ xem ai về đích trước. Hồ ở đây rất lớn, cũng khá đông do là cuối tuần nên việc bơi khá khó khăn. Phải né người này, tránh người kia mới có thể về đích.
Chơi cả một buổi chiều, 6 giờ cả đám kéo nhau đến Casino chơi.
Đổi chip xong, đám người kéo nhau vào trong.
Trước khi vào chơi, Dương Khanh có nói trước với cả nhóm
"Vào đây chỉ để giải trí, chơi ít thì không sao, tuyệt đối không dấn thân vào cờ bạc, trở thành con nghiện, có biết chưa?"
"Đã rõ" Những người còn lại đồng thanh đáp.
"Xin chào các vị, có vẻ đây là lần đầu các vị đến đây. Nếu là lần đầu thì tại sao chúng ta không thử trò chơi này nhỉ? Lớn nhỏ, đây là trò chơi dễ nhất đối với những người mới như các vị, dễ chơi dễ thắng, tỉ lệ đặt cược là 1:10 với 3 con xúc sắc." Nhân viên nam đeo mặt nạ cáo đang đứng ở bàn lớn nhỏ nói.
Sáu người nhìn nhau, thống nhất rồi quay sang hỏi người nhân viên.
"Chơi thế nào?"
"Thể lệ rất đơn giản, chúng tôi sẽ đồng thời lắc 3 con xúc sắc, sau đó các vị sẽ đặt cược. Từ 1 đến 10 sẽ là nhỏ, còn lại sẽ là lớn. Đặt cược ngay tại đây." Người nhân viên nói rồi hướng bàn tay đến ô đặt cược được chia làm hai phần, mỗi bên một chứ lớn - nhỏ.
"Được, chơi" Không biết là ai lên tiếng, chỉ biết sau đó là tiếng hô hào từ xung quanh hòa với tiếng nhạc xập xình thật chói tai.
"Được rồi, các vị mời." Người nhân viên hướng tay rồi ngay lập tức bắt đầu lắc xúc sắc.
Những con bạc xung quanh căng mắt ra nhìn từng viên xúc sắc đang chuyển động trong chiếc cốc thủy tinh, chỉ vài giây sau liền bị che lại không còn thấy bên trong, những con xúc sắc cũng ngưng chuyển động.
"Các vị, mời đặt cược" Nhân viên mỉm cười nói.
Đám người Lưu Thanh Nhiên đến đây cũng chỉ là chơi cho vui, để giải trí nên cũng không quan trọng lắm thắng thua, quay sang dồn hết ánh mắt vào người Lưu Thanh Nhiên ý muốn cậu chọn.
"S-sao mọi người nhìn em?" Lưu Thanh Nhiên bị nhìn có hơi giật mình.
"Cho em toàn quyền buổi này luôn, cứ thoải mái không cần lo hết tiền" Lý Châu Yên vừa cười vừa nói, đẩy đống chip về phía cậu.
"Mọi người chắc không vậy, em nói trước là tay em xui lắm á nha" Lưu Thanh Nhiên giọng có hơi cao lên, nói.
"Chắc mà chắc mà" Mạch Xuyên chắc nịch nói.
Nhìn qua mấy người còn lại, đều nhận được một cái gật đầu cậu mới thẳng tay đặt cược.
"Mạnh tay vào nhé, không có sợ hết đâu!" Chu Thanh Phong bồi thêm một câu.
Đẩy 5 chip 5 đô về phía nhỏ, cậu thầm cầu nguyện sao cho nó đừng ra lớn.
Mở ra cốc đầu tiên, hai chấm đen đồng loạt xuất hiện khiến những con bạc đứng nhìn mà thót tim.
Cốc thứ hai cũng được mở ra, 6 chấm đen xuất hiện khiến sắc mặt của một vài người thay đổi.
Những tên đặt lớn dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay thì chiếc cốc thứ ba được mở ra, dấu chấm đỏ chói xuất hiện trước mặt khiến những kẻ nghiện kia như hóa điên mà gào lên.
Lưu Thanh Nhiên từ lúc mở cốc thứ hai đã nhắn tịt mắt không dám nhìn, lúc này được Dương Khanh gọi mới dám mở mắt.
Số chip nhận lại được lúc này là 50 chip.
"Hở, là thắng rồi sao?" Lưu Thanh Nhiên có hơi ngơ ngác.
"Thanh Nhiên thực giỏi nha, đã thắng được tiền rồi đó" Mạch Xuyên vui vẻ nói.
Cả thấy có chút thành tựu, Lưu Thanh Nhiên chơi liền 5 trận nữa. Kết quả thắng 4 thua 1, coi như là có lời.
Cả bọn chuyển tiếp sang khu đỏ đen, thể lệ chơi cũng giống với lớn nhỏ khi nãy, đặt cược sẽ ra đỏ hoặc đen.
Gần chục trận gần như thắng hoàn toàn, Lưu Thanh Nhiên mặt mày phơi phới tỏa sáng.
"Hôm nay là ngày của Thanh Nhiên rồi, chơi đến đâu là thắng đến đó." Lý Châu Yên trêu chọc nói.
"Chắc em dùng hết may mắn của năm nay vào trò này rồi ấy ạ" Lưu Thanh Nhiên vui vẻ đáp.
Số chip lúc này đã gần gấp đôi số chip ban đầu, Lưu Thanh Nhiên hào hứng muốn tăng thêm số chip hiện có.
"Các vị, nếu đã đến sòng bạc thì tật nhiên không thể thiếu bài đúng chứ? Nếu các vị có hứng thú, mời đi theo tôi, chúng ta sẽ đến với khu vực dành cho trò chơi với những lá bài" Nhân viên nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng đưa ra gợi ý.
Lưu Thanh Nhiên đưa mắt nhìn mọi người hỏi ý kiến, nhưng lần này không ai dám lên tiếng gì, vì chuyện này người có quyền quyết định là Dương Khanh.
Nhận thấy ánh mắt của cậu chiếu đến mình, Dương Khanh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nốt trò này rồi đi về, đã muộn rồi"
"Vâng!" Lưu Thanh Nhiên nhanh chóng đồng ý, đám người lại theo nhân viên di chuyển tới một gian khác, nơi này tụ tập khá đông người, vây quanh những bàn đang có người chơi, phần để cổ vũ, phần để xem vẻ mặt của những kẻ thua cuộc trong sòng.
Sáu người được nhân viên hướng dẫn đến một bàn dài, nơi này trước đó đã có 7 người khác.
"Black Jack, đây là trò chơi khá phổ biến, luật chơi rất đơn giản, trò chơi sử dụng bộ bài 52 lá, mỗi bàn có thể có ít nhất 2 người chơi trở lên và mỗi người chơi nhận được 2 lá bài. Sau khi người chơi nhận được bài, họ sẽ tính số điểm trên lá bài mà mình có." Nói đoạn, nhân viên chỉ về phía nhà cái giải thích thêm.
"Nhà cái sẽ phụ trách phát bài, nếu hai lá bài của bạn có một là là A, lá còn lại là lá hình người: J, Q hoặc K, bạn sẽ thắng. Nếu bạn được phát hai lá A, bạn sẽ thắng gấp đôi, và nó sẽ có giá trị lớn hơn một lá A và một lá hình người. Trường hợp nhà cái có hai lá đó, chỉ khi bạn bằng hoặc hơn nhà cái nếu không thì nhà cái thắng."
"Nếu không rơi vào trường hợp đó, bạn sẽ cần tính số điểm trên lá bài của bạn, từ 2 đến 10 sẽ tính như thường, lá J, Q và K sẽ tính là 10 và lá A có thể tính là 1, 10 hoặc 11."
"Số điểm tối thiểu để bạn có thể không rút lá bài tiếp theo là 16, khi đó gọi là dằn non. Nếu số điểm của bạn đủ 21 thì phải ngừng, trên 21 sẽ thua."
"Nếu sau khi bạn cầm đủ 5 lá bài mà số điểm của bạn trong khoảng từ 16 đến 21 thì gọi là ngũ linh, khi đó bạn sẽ thắng."
"Nếu có trường hợp người chơi có số điểm vượt quá 21 mà còn bốc tiếp, bị phát hiện sẽ xử thua ngay lập tức. Đó là toàn bộ luật chơi của Black Jack, chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc của bạn nếu cần. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép được rời đi, chúc bạn có một buổi vui chơi thật thỏa mãn" Nhân viên nói rồi cúi người rời đi.
Đám người Lưu Thanh Nhiên tiến vào bàn, nơi vừa kết thúc một ván bài.
"Thanh Nhiên có hiểu gì không, chứ tui không có hiểu gì hết trơn" Mạch Xuyên đầu óc quay vòng vòng vì mớ thông tin vừa rồi.
"Em nghe cho có thôi, chứ cái trò này Tết năm nào mà nhà em không chơi, nói không điêu chứ trò này em trùm" Nó rồi, Lưu Thanh Nhiên nhếch một bên mép trông vô cùng đắc ý, lọt vào mắt người nào đó lại thành dễ thương mất rồi.
"Xin chào, các vị có muốn tham gia không?" Nhà cái vừa nhìn thấy đám người, ánh mắt trở nên sâu hơn như nhìn con mồi, miệng cười cười hỏi.
"Tôi một slot" Lưu Thanh Nhiên lúc này nghiêm túc hơn hẳn so với ban nãy, tiến lên phía trước.
"Chào mừng đến với trò chơi Black Jack, hãy chơi thật vui vẻ nhé" Nhà cái nói một câu rồi bắt đầu phát bài.
...----------------...
Tiểu kịch trường
Lưu Thanh Nhiên: Xời, mấy cái này sao làm khó được bé.
Cả đội WTB: Em út siêu đỉnh!!!
Tác giả có lời muốn nói: Nếu thấy hay thì cho tui 1 like, thương tui thì bình luận nhoa, một ngày tốt lành nhe, mãi iu♡♡♡
Tiếng la hét của đoàn người hòa vào nhau.
Lưu Thanh Nhiên thích thú trước cảnh tượng trời đất xoay vòng đảo lộn, miệng kéo lên cao không khép lại được.
Dương Khanh thấy cậu cười đến không thấy mắt, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ.
"Vui vậy sao?"
"Dạ?"
Gió tát mạnh vào tai làm Lưu Thanh Nhiên loáng thoáng nghe chữ được chữ mất, quay sang hỏi lại.
Dương Khanh đầu ghé sát vào tai cậu, thì thào vài chữ
"Vui đến vậy, lần sau lại cho cậu đi"
Nói rồi anh ta còn vô tình cố ý cọ sống mũi vào dái tai trăng trắng kia rồi mới rời đi.
Lưu Thanh Nhiên bị chất giọng trầm thấp kia tập kích, bồi thêm cái chạm nhẹ vô tình cố ý kia khiến tai cậu thoáng chốc đỏ bừng, quay đầu tránh đi ánh mắt người kia.
Dương Khanh thấy phản ứng này của cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thỏa mãn lạ kì.
Sau gần 2 phút trải nghiệm cảm giác như lướt như bay, đoàn người được thả xuống với tình trạng nhẹ thì say sẩm mặt mày, nặng thì nôn thốc nôn tháo. Duy chỉ có vài người mặt mày tươi như hoa được tưới, trong đó có Lưu Thanh Nhiên.
Hai con người hào hứng với tất cả mọi thứ như Mạch Xuyên và Chu Thanh Phong lúc này đang dựa vào gốc cây muốn nôn cũng không được.
Lưu Thanh Nhiên mặt bóng loáng, tay ôm vài chai nước chạy tới chỗ đám người đang ngồi, chia mỗi người một chai.
"Cảm ơn nha Thanh Nhiên, tôi sắp chết mất rồi" Mạch Xuyên khuôn mặt bơ phờ, cổ họng khô khốc vì hét quá nhiều.
"Phiền em quá" Lý Châu Yên đưa tay nhận lấy chai nước, quay sang nói.
"Không có gì đâu ạ, thực ra em còn phải cảm ơn mọi người nữa, đây là lần đầu em chơi trò này đó, ngoài sức tưởng tượng luôn!" Lưu Thanh Nhiên vui vẻ nói, không có vẻ gì là mệt mỏi.
Dương Khanh bên cạnh đầu còn ong ong cũng phải bội phục cậu nhóc này. Mấy đứa sành chơi như Mạch Xuyên Châu Thanh Phong còn đang nằm liệt một chỗ mà cậu vẫn tươi tỉnh, lại vui vẻ đến vậy. Cái sức chịu đựng gì đây?
"Lưu Thanh Nhiên cậu thực trâu bò" Chu Thanh Phong thều thào nói.
Cũng không thể nói hai người này yếu, vì lúc trưa chỉ có mỗi họ là uống rượu nên lúc lên tàu đầu còn choáng mới dẫn đến tình trạng nằm la liệt ở đó, chứ mấy cái này sao làm khó được họ, nhỉ:)?
(Đừng hỏi về Nhất Dương, thằng bé đang ngồi ôm đầu niệm bảy hằng đẳng thức trong góc rồi:]] )
Sau vài phút nghỉ ngơi hồi sức, mọi người chuẩn bị đi đến địa điểm tiếp theo, là khu vực Tagada.
"Được rồi mọi người, đã mua vé nên chúng ta lên thôi!" Lý Châu Yên
Cả đám kéo nhau lên ngồi vào hàng ghế, trước đó cũng đã có kha khá người lên.
Vị trí ngồi bắt đầu là Chu Thanh Phong, đến Mạch Xuyên, Lý Châu Yên, đến Dương Khanh, Lưu Thanh Nhiên và cuối cùng là Nhất Dương.
Nhạc nổi lên, vòng tròn bắt đầu rung lắc theo nhịp, xoay tròn rồi đẩy lên làm người ngồi trên cũng nảy lên từng nhịp. Đến đoạn cao trào của bài nhạc, những lần đẩy xuất hiện nhiều hơn, đã có người bị hất lăn ra giữa vòng. Người còn bám trụ được thì cũng bị hất đến sao đầy đầu.
Lưu Thanh Nhiên cũng không phải ngoại lệ, cậu cho dù có bám thật chắc cũng bị hất tung lên, suýt nữa thì bay ra giữa vòng. Cũng may Dương Khanh nhanh tay kéo cậu lại, lúc này anh một tay níu lấy trụ bám, một tay vòng qua eo cậu kéo chặt làm cơ thể hai người dán sát vào nhau. Lưu Thanh Nhiên lúc này đâu còn tâm trí quan tâm đến mấy chuyện đó, não cậu bị hất cho muốn bay lên trời luôn rồi.
Bên Mạch Xuyên không khá khẩm hơn là bao. Cậu ta hai tay đang ôm chặt lấy chân của Lý Châu Yên để không bị hất văng ra trông vô cùng chật vật.
Sau hơn 5 phút, tiếng nhạc nhỏ dần theo đó là những rung lắc cũng chậm lại rồi tắt hẳn. Mọi người kéo nhau thành đoàn đi xuống. Có người quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, người nặng hơn thì rơi cả quần ra.
Đám người Lưu Thanh Nhiên lúc này đang ngồi dưới một gốc cây định thần.
"Trời đất ơi, 1 lần trong đời thôi nhé, không có lần thứ hai nhé" Mạch Xuyên nói, khuôn mặt bơ phờ thấy rõ.
Lưu Thanh Nhiên lúc này đang ngồi chồm hổm, hai tay ôm nấy đầu tìm lại bộ não đã bị hất bay hồi nãy.
Nghỉ ngơi chừng 15, 20 phút, cả đám xách đồ thẳng tiến đến khu công viên nước.
Vì trước khi đến đây, cả đám đã vào một shop quần áo mua đồ bơi nên không cần thuê.
Công viên nước ở đây vô cùng rộng lớn với 3 phân khu: Khu hồ bơi, khu trượt nước và khu dành cho trẻ em.
Cả đám kéo nhau đến khu trượt nước, mỗi người cầm một tấm trượt đợi đến lượt.
Lưu Thanh Nhiên lúc này mới the thé giọng nói
"M-mọi người ơi, hay là em không chơi cái này có được không?"
"Sao thế, trò này vui lắm, đến đây mà không chơi trò này thì phí lắm đó Thanh Nhiên" Mạch Xuyên vỗ vỗ vai cậu nói.
"Nhưng mà em..." Lưu Thanh Nhiên ấp úng.
Dương Khanh cũng ngờ ngợ ra: "Không biết bơi sao, hay là sợ nước"
Lưu Thanh Nhiên bị hỏi trúng điểm yếu, ngồi thụp xuống, hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngại, lí nhí đáp
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không biết bơi"
"Hầy, có sao đâu nè, nước ở dưới đó nông lắm, cậu đứng có tới đùi thôi à không cần sợ đâu." Mạch Xuyên động viên.
"Nếu cậu sợ có thể ngồi chung với người khác nữa cũng được, hay ngồi với tui nè" Chu Thanh Phong nhanh nhảu nói.
Lưu Thanh Nhiên được mọi người động viên cũng bớt sợ, lại vui vẻ vào chơi.
Cậu không muốn ngồi cùng ai cả, vì khi nãy Mạch Xuyên cũng đã nói nước không quá cao, thêm cả nếu cậu ngồi cùng người khác có thể sẽ không cảm nhận được hết thú vui của trò chơi, người kia cũng sẽ cảm thấy vướng víu không thật.
6 người đứng trước 6 cái máng trượt, đặt thảm xuống rồi nằm lên, nhân viên từ đằng sau đẩy họ trượt xuống một đường dài. Nước từ các máng trượt bắn tung tóe sang hay bên, nước từ phía trước có táp mạnh vào mặt cũng không ngăn được vẻ thích thú trên khuôn mặt của mỗi người.
Nhất Dương là người xuất phát đầu tiên cũng như về đích đầu tiên, lúc này đang ngồi đợi mấy người còn lại xuống.
"Yahu, quá đỉnh!!!" Mạch Xuyên là người xuống thứ hai.
Theo sau Mạch Xuyên là Chu Thanh Phong, Lý Châu Yên, Lưu Thanh Nhiên và Dương Khanh cũng đã tới nơi.
"Quá xá đỉnh luôn!" Chu Thanh Phong hô lên.
"Mọi người ơi, qua hồ tạo sóng thần chơi đi vui lắm á!" Mạch Xuyên không biết từ lúc nào đã chạy lên bờ, vừa nhìn thấy thú vui mới liền gọi mọi người theo.
Cả đám lại lật đật kéo nhau qua hồ tạo sóng thần, trước đó còn thuê một cái phao cho Lưu Thanh Nhiên vì nước ở đó khá sâu.
Ào
"Aaaa"
Tiếng la hét của du khách hòa vào với tiếng sóng, những chiếc phao cùng những người đang bơi đột nhiên bị dâng lên rồi hạ xuống, đẩy đi xa so với vị trí ban đầu.
"Aaaa"
Sóng thần lần nữa dập đến, ào ào nhấn số người kia xuống rồi lại đẩy lên, không để người ta nghỉ ngơi.
Lưu Thanh Nhiên từ nãy đến giờ bị dập cho quay cuồng đầu óc, uống mấy ngụm nước dù vẫn ở trên phao bơi.
Năm người còn lại tay bám vào phao của cậu tránh cậu bị đẩy đi quá xa.
Nháo nhào một trận thật lâu, 6 người lại kéo nhau ra hồ bơi lớn, thi nhau nhảy tủm tủm xuống hồ.
Hồ này sâu nhất là m8, nói là m8 thế thôi chứ thực ra cũng chưa tới, Mạch Xuyên đứng chỉ mới tới mắt.
"Thanh Nhiên xuống đây đi!" Chu Thanh Phong ới ới gọi.
"Em xuống ngay đây" Lưu Thanh Nhiên nói rồi chồng phao bơi vào, cũng nhảy xuống hồ.
Tủm
"Hahaha, nước mát quá đi!" Lưu Thanh Nhiên vui vẻ nói, cười đến không khép miệng được.
"Thanh Nhiên, đỡ nè!" Mạch Xuyên từ đằng sau tát lên một vạt nước hướng về phía cậu.
"A, anh hay lắm, đỡ nè!" Lưu Thanh Nhiên đáp trả.
Chu Thanh Phong cũng vui vẻ nhập bọn. Ba người chơi đến vui vẻ, không để ý xung quanh.
Ba người còn lại kéo nhau thi bơi từ đầu đến cuối hồ xem ai về đích trước. Hồ ở đây rất lớn, cũng khá đông do là cuối tuần nên việc bơi khá khó khăn. Phải né người này, tránh người kia mới có thể về đích.
Chơi cả một buổi chiều, 6 giờ cả đám kéo nhau đến Casino chơi.
Đổi chip xong, đám người kéo nhau vào trong.
Trước khi vào chơi, Dương Khanh có nói trước với cả nhóm
"Vào đây chỉ để giải trí, chơi ít thì không sao, tuyệt đối không dấn thân vào cờ bạc, trở thành con nghiện, có biết chưa?"
"Đã rõ" Những người còn lại đồng thanh đáp.
"Xin chào các vị, có vẻ đây là lần đầu các vị đến đây. Nếu là lần đầu thì tại sao chúng ta không thử trò chơi này nhỉ? Lớn nhỏ, đây là trò chơi dễ nhất đối với những người mới như các vị, dễ chơi dễ thắng, tỉ lệ đặt cược là 1:10 với 3 con xúc sắc." Nhân viên nam đeo mặt nạ cáo đang đứng ở bàn lớn nhỏ nói.
Sáu người nhìn nhau, thống nhất rồi quay sang hỏi người nhân viên.
"Chơi thế nào?"
"Thể lệ rất đơn giản, chúng tôi sẽ đồng thời lắc 3 con xúc sắc, sau đó các vị sẽ đặt cược. Từ 1 đến 10 sẽ là nhỏ, còn lại sẽ là lớn. Đặt cược ngay tại đây." Người nhân viên nói rồi hướng bàn tay đến ô đặt cược được chia làm hai phần, mỗi bên một chứ lớn - nhỏ.
"Được, chơi" Không biết là ai lên tiếng, chỉ biết sau đó là tiếng hô hào từ xung quanh hòa với tiếng nhạc xập xình thật chói tai.
"Được rồi, các vị mời." Người nhân viên hướng tay rồi ngay lập tức bắt đầu lắc xúc sắc.
Những con bạc xung quanh căng mắt ra nhìn từng viên xúc sắc đang chuyển động trong chiếc cốc thủy tinh, chỉ vài giây sau liền bị che lại không còn thấy bên trong, những con xúc sắc cũng ngưng chuyển động.
"Các vị, mời đặt cược" Nhân viên mỉm cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người Lưu Thanh Nhiên đến đây cũng chỉ là chơi cho vui, để giải trí nên cũng không quan trọng lắm thắng thua, quay sang dồn hết ánh mắt vào người Lưu Thanh Nhiên ý muốn cậu chọn.
"S-sao mọi người nhìn em?" Lưu Thanh Nhiên bị nhìn có hơi giật mình.
"Cho em toàn quyền buổi này luôn, cứ thoải mái không cần lo hết tiền" Lý Châu Yên vừa cười vừa nói, đẩy đống chip về phía cậu.
"Mọi người chắc không vậy, em nói trước là tay em xui lắm á nha" Lưu Thanh Nhiên giọng có hơi cao lên, nói.
"Chắc mà chắc mà" Mạch Xuyên chắc nịch nói.
Nhìn qua mấy người còn lại, đều nhận được một cái gật đầu cậu mới thẳng tay đặt cược.
"Mạnh tay vào nhé, không có sợ hết đâu!" Chu Thanh Phong bồi thêm một câu.
Đẩy 5 chip 5 đô về phía nhỏ, cậu thầm cầu nguyện sao cho nó đừng ra lớn.
Mở ra cốc đầu tiên, hai chấm đen đồng loạt xuất hiện khiến những con bạc đứng nhìn mà thót tim.
Cốc thứ hai cũng được mở ra, 6 chấm đen xuất hiện khiến sắc mặt của một vài người thay đổi.
Những tên đặt lớn dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay thì chiếc cốc thứ ba được mở ra, dấu chấm đỏ chói xuất hiện trước mặt khiến những kẻ nghiện kia như hóa điên mà gào lên.
Lưu Thanh Nhiên từ lúc mở cốc thứ hai đã nhắn tịt mắt không dám nhìn, lúc này được Dương Khanh gọi mới dám mở mắt.
Số chip nhận lại được lúc này là 50 chip.
"Hở, là thắng rồi sao?" Lưu Thanh Nhiên có hơi ngơ ngác.
"Thanh Nhiên thực giỏi nha, đã thắng được tiền rồi đó" Mạch Xuyên vui vẻ nói.
Cả thấy có chút thành tựu, Lưu Thanh Nhiên chơi liền 5 trận nữa. Kết quả thắng 4 thua 1, coi như là có lời.
Cả bọn chuyển tiếp sang khu đỏ đen, thể lệ chơi cũng giống với lớn nhỏ khi nãy, đặt cược sẽ ra đỏ hoặc đen.
Gần chục trận gần như thắng hoàn toàn, Lưu Thanh Nhiên mặt mày phơi phới tỏa sáng.
"Hôm nay là ngày của Thanh Nhiên rồi, chơi đến đâu là thắng đến đó." Lý Châu Yên trêu chọc nói.
"Chắc em dùng hết may mắn của năm nay vào trò này rồi ấy ạ" Lưu Thanh Nhiên vui vẻ đáp.
Số chip lúc này đã gần gấp đôi số chip ban đầu, Lưu Thanh Nhiên hào hứng muốn tăng thêm số chip hiện có.
"Các vị, nếu đã đến sòng bạc thì tật nhiên không thể thiếu bài đúng chứ? Nếu các vị có hứng thú, mời đi theo tôi, chúng ta sẽ đến với khu vực dành cho trò chơi với những lá bài" Nhân viên nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng đưa ra gợi ý.
Lưu Thanh Nhiên đưa mắt nhìn mọi người hỏi ý kiến, nhưng lần này không ai dám lên tiếng gì, vì chuyện này người có quyền quyết định là Dương Khanh.
Nhận thấy ánh mắt của cậu chiếu đến mình, Dương Khanh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nốt trò này rồi đi về, đã muộn rồi"
"Vâng!" Lưu Thanh Nhiên nhanh chóng đồng ý, đám người lại theo nhân viên di chuyển tới một gian khác, nơi này tụ tập khá đông người, vây quanh những bàn đang có người chơi, phần để cổ vũ, phần để xem vẻ mặt của những kẻ thua cuộc trong sòng.
Sáu người được nhân viên hướng dẫn đến một bàn dài, nơi này trước đó đã có 7 người khác.
"Black Jack, đây là trò chơi khá phổ biến, luật chơi rất đơn giản, trò chơi sử dụng bộ bài 52 lá, mỗi bàn có thể có ít nhất 2 người chơi trở lên và mỗi người chơi nhận được 2 lá bài. Sau khi người chơi nhận được bài, họ sẽ tính số điểm trên lá bài mà mình có." Nói đoạn, nhân viên chỉ về phía nhà cái giải thích thêm.
"Nhà cái sẽ phụ trách phát bài, nếu hai lá bài của bạn có một là là A, lá còn lại là lá hình người: J, Q hoặc K, bạn sẽ thắng. Nếu bạn được phát hai lá A, bạn sẽ thắng gấp đôi, và nó sẽ có giá trị lớn hơn một lá A và một lá hình người. Trường hợp nhà cái có hai lá đó, chỉ khi bạn bằng hoặc hơn nhà cái nếu không thì nhà cái thắng."
"Nếu không rơi vào trường hợp đó, bạn sẽ cần tính số điểm trên lá bài của bạn, từ 2 đến 10 sẽ tính như thường, lá J, Q và K sẽ tính là 10 và lá A có thể tính là 1, 10 hoặc 11."
"Số điểm tối thiểu để bạn có thể không rút lá bài tiếp theo là 16, khi đó gọi là dằn non. Nếu số điểm của bạn đủ 21 thì phải ngừng, trên 21 sẽ thua."
"Nếu sau khi bạn cầm đủ 5 lá bài mà số điểm của bạn trong khoảng từ 16 đến 21 thì gọi là ngũ linh, khi đó bạn sẽ thắng."
"Nếu có trường hợp người chơi có số điểm vượt quá 21 mà còn bốc tiếp, bị phát hiện sẽ xử thua ngay lập tức. Đó là toàn bộ luật chơi của Black Jack, chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc của bạn nếu cần. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép được rời đi, chúc bạn có một buổi vui chơi thật thỏa mãn" Nhân viên nói rồi cúi người rời đi.
Đám người Lưu Thanh Nhiên tiến vào bàn, nơi vừa kết thúc một ván bài.
"Thanh Nhiên có hiểu gì không, chứ tui không có hiểu gì hết trơn" Mạch Xuyên đầu óc quay vòng vòng vì mớ thông tin vừa rồi.
"Em nghe cho có thôi, chứ cái trò này Tết năm nào mà nhà em không chơi, nói không điêu chứ trò này em trùm" Nó rồi, Lưu Thanh Nhiên nhếch một bên mép trông vô cùng đắc ý, lọt vào mắt người nào đó lại thành dễ thương mất rồi.
"Xin chào, các vị có muốn tham gia không?" Nhà cái vừa nhìn thấy đám người, ánh mắt trở nên sâu hơn như nhìn con mồi, miệng cười cười hỏi.
"Tôi một slot" Lưu Thanh Nhiên lúc này nghiêm túc hơn hẳn so với ban nãy, tiến lên phía trước.
"Chào mừng đến với trò chơi Black Jack, hãy chơi thật vui vẻ nhé" Nhà cái nói một câu rồi bắt đầu phát bài.
...----------------...
Tiểu kịch trường
Lưu Thanh Nhiên: Xời, mấy cái này sao làm khó được bé.
Cả đội WTB: Em út siêu đỉnh!!!
Tác giả có lời muốn nói: Nếu thấy hay thì cho tui 1 like, thương tui thì bình luận nhoa, một ngày tốt lành nhe, mãi iu♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro