Lỡ Hốt Luôn Nam Thần Giới Esports
Chương 3
2024-09-29 13:45:01
Xin tự giới thiệu, tôi là quản lý của đội WTB, cứ gọi tôi là Bạch Nhan/
^^^/Tôi có thể biết tại sao các anh^^^
^^^lại chọn tôi không?/^^^
/Trước đó chúng tôi đã xem qua một số trận đấu của cậu, trận gần nhất là vào tối hôm qua. Xét thấy năng lực của cậu rất phù hợp với chúng tôi nên chúng tôi mới đề nghị hợp tác với cậu./
^^^/Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ^^^
^^^được chứ?/^^^
/Đương nhiên là được, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ. Sắp tới chúng tôi có một buổi thi đấu tại thành phố Xuyên Sương, nếu được chúng ta có thể gặp nhau và bàn thêm về việc này/
^^^/Được, cảm ơn anh/^^^
/Vâng, không có gì./
Kết thúc đoạn tin nhắn, Lưu Thanh Nhiên và ba Lưu nhìn nhau, không ai nói gì.
Chợt, cậu lên tiếng
"Giờ sao ba?"
"Sao là sao, ba có biết sao đâu?"
....
Hai người lần nữa rơi vào trầm tư.
"Có nên không ba?" Lưu Thanh Nhiên lần nữa lên tiếng.
"Nên cái gì?"
"Thì chấp nhận thi đấu chuyên nghiệp ấy"
"Ba không biết, ai biết được có phải lừa đảo không cơ chứ"
"Nhưng mà tối qua đúng là con có nhận phần quà kia thật, con nghĩ chắc không phải lừa đảo đâu"
"Đợi mẹ về rồi tính tiếp."
"Vâng" Nói tồi cậu buông điện thoại, kiếm cái gì bỏ bụng.
Vừa cầm cái đùi gà lên định ăn thì mẹ cậu về.
"Mẹ về rồi đây."
"A, mẹ về rồi." Nhanh chóng buông cái đùi gà xuống, cậu chạy lại đỡ đồ giúp mẹ.
"Ài, cảm ơn con, xách vào bếp giúp mẹ."
"Vâng" Đáp lại một tiếng, cậu chạy ào vào trong, đặt đồ lên bàn rồi chạy ra ngoài.
"Mẹ nó ơi, vào đây con nó có chuyện này muốn nói." Ba cậu trong phòng khách gọi.
Mẹ cậu đang rửa tay cũng nhanh chóng đi ra.
Cạch.
Chiếc điện thoại được Lưu Thanh Nhiên đẩy lại trước mặt mẹ cậu. Mẹ lưu nhâm nhẩm đọc một hồi, mặt đanh lại.
"Cho mẹ đọc cái này làm gì?"
"Mẹ, mẹ nghĩ sao về việc con chơi chuyên ngh-"
Rầm
"Không thể!"
Chưa nói hết câu, mẹ cậu đã đập bàn phản đối.
Hai ba con không hẹn mà cùng run lên.
"Mẹ..."
"Nhiên à, mẹ có thể cho con chơi game để giải trí, nhưng kiếm sống bằng nó thì không." Mẹ cậu nhẹ giọng nói.
"Nhưng mà mẹ, nếu chơi chuyên nghiệp sẽ kiếm được rất nhiều tiền, vả lại kĩ năng của con cũng tốt, việc thi đấu chính thức là hoàn toàn có thể, nếu thắng trận còn trở nên nổi tiếng nữa"
"Mẹ không cần biết là có kiếm được tiền hay không, nghĩ đến việc con ngày ngày ngồi cầm điện thoại bấm bấm, ăn uống không lo, ngày một trở thành một kẻ nghiện game làm sao mẹ yên tâm để con ở đó được chứ?"
"Chưa kể, con nói nếu thắng sẽ nổi tiếng? Mẹ nói cho con biết, xã hội này rất nguy hiểm, con bước ra ngoài kia với tư cách là một người của công chúng, chỉ một hành động nhỏ của con thôi cũng có thể lên báo đó, mạng xã hội này rất đáng sợ, họ trốn sau cái bàn phím, nói lời chỉ trích, họ sẽ không giết con bằng dao nhưng sẽ dìm chết con bằng lời nói đó. Con còn nhỏ, bước ra đời như một tấm chiếu mới, không có ai bên cạnh con sẽ thế nào? Mẹ không chịu được khi thấy con đau khổ, con hiểu không? Làm ơn hiểu cho mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi"
Nói rồi, vành mắt bà dần đỏ lên trông vô cùng thương tâm.
"Mẹ..."
"Nhiên à, nghe mẹ, học xong đại học rồi vào công ty làm, công ăn việc làm ổn định chỉ tốt cho con sau này thôi. Con còn trẻ, đừng để tương lai của mình bị phá hủy bởi những thứ đó. Game chỉ dành để giải trí, đừng lấy nó làm nghề kiếm sống, sau này rất khó để làm lại" Bà hạ giọng, nhỏ nhẹ khuyên cậu.
"Nhưng mà mẹ, con thực sự muốn thử sức. Như mẹ nói, con còn trẻ, muốn làm những việc mình chưa từng làm, con muốn sống vì đam mê. Mẹ, chỉ lần này thôi, con muốn làm theo ý mình, mẹ hãy đồng ý cho con." Nói rồi, cậu nắm lấy bàn tay của mẹ, ánh mắt khẩn thiết.
"Ba..." Cậu quay sang, ý muốn giúp đỡ.
"Phải đó em à, con nó còn trẻ, cứ để nó làm theo những gì nó muốn đi, không nên bắt ép nó làm những điều mà nó không thích, lâu ngày sẽ thành tâm bệnh." Ba cậu nhẹ vỗ vai mẹ cậu, nhẹ nhàng khuyên giải.
"Mẹ, đồng ý đi mẹ" Tay cậu cầm lấy tay bà đung đưa qua lại.
"Em, đồng ý đi em" Ba cậu cũng ở bên tai nói giúp.
Mẹ Lưu thấy cả hai người kẻ tung người hứng cũng thật bất lực, đành chấp nhận cho con.
"Chịu hai cha con các người luôn, được rồi, lớn rồi muốn làm gì thì làm đi" Mẹ Lưu bất lực, thật muốn gõ đầu hai cha con nhà này.
"Yee, yêu mẹ nhiều nhiều nhiều" Lưu Thanh Nhiên ôm lấy cánh tay mẹ Lưu cọ qua cọ lại.
"Vui rồi nhé" Ba Lưu nhìn con trai vui vẻ cũng vui lây.
"Vâng!" Lưu Thanh Nhiên cười đến hai mắt híp thành một đường.
"Được rồi, hôm nay để con trổ tài nấu nướng cho cả nhà mình luôn!" Nói rồi cậu chạy thẳng vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
"Hầy, còn bé lắm!" Mẹ Lưu lắc đầu bất lực nhìn theo.
"Kệ nó đi em, như vậy mới tốt" Ba ôm vai bà nhẹ giọng nói.
"Ừm, anh nói phải, vậy mới là Nhiên Nhiên nhà mình chứ"
Lưu Thanh Nhiên lúc này đang hí hoáy trong bếp nấu ăn. Cậu nấu cũng khá tốt, hầu như món nào cũng có thể nấu. Bữa nay làm cũng khá nhiều đồ ăn, một phần vì hôm nay là ngày vui, một phần là vì cậu ăn cũng khá(rất) nhiều, ăn ít của cậu là bằng khẩu phần ăn của một người bình thường, ăn nhiều thì chính là bằng sức ăn của ba bốn người cộng lại.
Ăn nhiều là thế nhưng không biết chất đi đâu hết mà người cậu vẫn nhỏ bé, đã 19 tuổi nhưng chỉ cao 1m69 nặng chỉ 57 cân.
Có đợt gia đình thấy cậu ăn quá nhiều, ngày ăn 6 bữa, sợ cậu ăn đến bể bụng liền kéo cậu đến bác sĩ kiểm tra. Bác sĩ nói tình trạng không đáng lo ngại, chỉ là bao tử của cậu co dãn nhiều hơn người bình thường nên ăn nhiều hơn một chút, nhưng không nên ăn quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.
Từ đó gia đình cậu đã hãm lại sức ăn của cậu, dần dần cậu cũng có thể ăn như những người khác, chỉ là khi xả láng sẽ ăn khá nhiều mà thôi.
Cũng đã đến giờ ăn trưa, một bàn đầy thức ăn nóng hổi chờ người đến xơi được Lưu Thanh Nhiên bày trí đẹp mắt. Một xào một canh, ba mặn một nướng trông bắt mắt lạ thường, kích thích vị giác.
"Chà, con trai giỏi dữ ta" Ba cậu không tiếc lời khen.
"Ba mẹ, hai người vào ngồi đi" Nói rồi cậu kéo ghế ra để hai người vào ngồi.
"Cảm ơn con trai" Mẹ cậu nui vẻ nói, ý cười tràn đầy trong mắt.
"Mọi người ăn thử đi, có mấy món con học trên mạng mới lần đầu làm không biết có ngon hay không nữa"
Hai người bắt đầu động đũa, nói không điêu chứ tay nghề của cậu cũng thật tốt, các món ăn đều được nêm nếm vừa phải, thịt mềm, cơm dẻo, canh ngon đúng là mỹ vị.
"Ngon lắm con trai, sắp đứng bếp thay mẹ được rồi" Mẹ cậu cười đến híp mắt.
"Đúng là rất ngon" Ba cậu cũng gật đầu tán thưởng.
"Ba mẹ thích là được rồi" Nói rồi cậu cũng bắt đầu động đũa, một nhà ba người quây quần bên nhau trông cũng thật ấm cúng.
...----------------...
Tiểu kịch trường
Dương sở Khanh: Em suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ thôi à, dậy vận động đi nào, sắp thành con heo lười rồi đó.
Lưu heo: Ai? Ai là heo cơ? Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!!!
Tác giả có lời muốn nói: Nếu thấy hay thì cho tui 1 like, thương tui thì bình luận nhoa, một ngày tốt lành nhe, mãi iu♡♡♡
^^^/Tôi có thể biết tại sao các anh^^^
^^^lại chọn tôi không?/^^^
/Trước đó chúng tôi đã xem qua một số trận đấu của cậu, trận gần nhất là vào tối hôm qua. Xét thấy năng lực của cậu rất phù hợp với chúng tôi nên chúng tôi mới đề nghị hợp tác với cậu./
^^^/Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ^^^
^^^được chứ?/^^^
/Đương nhiên là được, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ. Sắp tới chúng tôi có một buổi thi đấu tại thành phố Xuyên Sương, nếu được chúng ta có thể gặp nhau và bàn thêm về việc này/
^^^/Được, cảm ơn anh/^^^
/Vâng, không có gì./
Kết thúc đoạn tin nhắn, Lưu Thanh Nhiên và ba Lưu nhìn nhau, không ai nói gì.
Chợt, cậu lên tiếng
"Giờ sao ba?"
"Sao là sao, ba có biết sao đâu?"
....
Hai người lần nữa rơi vào trầm tư.
"Có nên không ba?" Lưu Thanh Nhiên lần nữa lên tiếng.
"Nên cái gì?"
"Thì chấp nhận thi đấu chuyên nghiệp ấy"
"Ba không biết, ai biết được có phải lừa đảo không cơ chứ"
"Nhưng mà tối qua đúng là con có nhận phần quà kia thật, con nghĩ chắc không phải lừa đảo đâu"
"Đợi mẹ về rồi tính tiếp."
"Vâng" Nói tồi cậu buông điện thoại, kiếm cái gì bỏ bụng.
Vừa cầm cái đùi gà lên định ăn thì mẹ cậu về.
"Mẹ về rồi đây."
"A, mẹ về rồi." Nhanh chóng buông cái đùi gà xuống, cậu chạy lại đỡ đồ giúp mẹ.
"Ài, cảm ơn con, xách vào bếp giúp mẹ."
"Vâng" Đáp lại một tiếng, cậu chạy ào vào trong, đặt đồ lên bàn rồi chạy ra ngoài.
"Mẹ nó ơi, vào đây con nó có chuyện này muốn nói." Ba cậu trong phòng khách gọi.
Mẹ cậu đang rửa tay cũng nhanh chóng đi ra.
Cạch.
Chiếc điện thoại được Lưu Thanh Nhiên đẩy lại trước mặt mẹ cậu. Mẹ lưu nhâm nhẩm đọc một hồi, mặt đanh lại.
"Cho mẹ đọc cái này làm gì?"
"Mẹ, mẹ nghĩ sao về việc con chơi chuyên ngh-"
Rầm
"Không thể!"
Chưa nói hết câu, mẹ cậu đã đập bàn phản đối.
Hai ba con không hẹn mà cùng run lên.
"Mẹ..."
"Nhiên à, mẹ có thể cho con chơi game để giải trí, nhưng kiếm sống bằng nó thì không." Mẹ cậu nhẹ giọng nói.
"Nhưng mà mẹ, nếu chơi chuyên nghiệp sẽ kiếm được rất nhiều tiền, vả lại kĩ năng của con cũng tốt, việc thi đấu chính thức là hoàn toàn có thể, nếu thắng trận còn trở nên nổi tiếng nữa"
"Mẹ không cần biết là có kiếm được tiền hay không, nghĩ đến việc con ngày ngày ngồi cầm điện thoại bấm bấm, ăn uống không lo, ngày một trở thành một kẻ nghiện game làm sao mẹ yên tâm để con ở đó được chứ?"
"Chưa kể, con nói nếu thắng sẽ nổi tiếng? Mẹ nói cho con biết, xã hội này rất nguy hiểm, con bước ra ngoài kia với tư cách là một người của công chúng, chỉ một hành động nhỏ của con thôi cũng có thể lên báo đó, mạng xã hội này rất đáng sợ, họ trốn sau cái bàn phím, nói lời chỉ trích, họ sẽ không giết con bằng dao nhưng sẽ dìm chết con bằng lời nói đó. Con còn nhỏ, bước ra đời như một tấm chiếu mới, không có ai bên cạnh con sẽ thế nào? Mẹ không chịu được khi thấy con đau khổ, con hiểu không? Làm ơn hiểu cho mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi"
Nói rồi, vành mắt bà dần đỏ lên trông vô cùng thương tâm.
"Mẹ..."
"Nhiên à, nghe mẹ, học xong đại học rồi vào công ty làm, công ăn việc làm ổn định chỉ tốt cho con sau này thôi. Con còn trẻ, đừng để tương lai của mình bị phá hủy bởi những thứ đó. Game chỉ dành để giải trí, đừng lấy nó làm nghề kiếm sống, sau này rất khó để làm lại" Bà hạ giọng, nhỏ nhẹ khuyên cậu.
"Nhưng mà mẹ, con thực sự muốn thử sức. Như mẹ nói, con còn trẻ, muốn làm những việc mình chưa từng làm, con muốn sống vì đam mê. Mẹ, chỉ lần này thôi, con muốn làm theo ý mình, mẹ hãy đồng ý cho con." Nói rồi, cậu nắm lấy bàn tay của mẹ, ánh mắt khẩn thiết.
"Ba..." Cậu quay sang, ý muốn giúp đỡ.
"Phải đó em à, con nó còn trẻ, cứ để nó làm theo những gì nó muốn đi, không nên bắt ép nó làm những điều mà nó không thích, lâu ngày sẽ thành tâm bệnh." Ba cậu nhẹ vỗ vai mẹ cậu, nhẹ nhàng khuyên giải.
"Mẹ, đồng ý đi mẹ" Tay cậu cầm lấy tay bà đung đưa qua lại.
"Em, đồng ý đi em" Ba cậu cũng ở bên tai nói giúp.
Mẹ Lưu thấy cả hai người kẻ tung người hứng cũng thật bất lực, đành chấp nhận cho con.
"Chịu hai cha con các người luôn, được rồi, lớn rồi muốn làm gì thì làm đi" Mẹ Lưu bất lực, thật muốn gõ đầu hai cha con nhà này.
"Yee, yêu mẹ nhiều nhiều nhiều" Lưu Thanh Nhiên ôm lấy cánh tay mẹ Lưu cọ qua cọ lại.
"Vui rồi nhé" Ba Lưu nhìn con trai vui vẻ cũng vui lây.
"Vâng!" Lưu Thanh Nhiên cười đến hai mắt híp thành một đường.
"Được rồi, hôm nay để con trổ tài nấu nướng cho cả nhà mình luôn!" Nói rồi cậu chạy thẳng vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
"Hầy, còn bé lắm!" Mẹ Lưu lắc đầu bất lực nhìn theo.
"Kệ nó đi em, như vậy mới tốt" Ba ôm vai bà nhẹ giọng nói.
"Ừm, anh nói phải, vậy mới là Nhiên Nhiên nhà mình chứ"
Lưu Thanh Nhiên lúc này đang hí hoáy trong bếp nấu ăn. Cậu nấu cũng khá tốt, hầu như món nào cũng có thể nấu. Bữa nay làm cũng khá nhiều đồ ăn, một phần vì hôm nay là ngày vui, một phần là vì cậu ăn cũng khá(rất) nhiều, ăn ít của cậu là bằng khẩu phần ăn của một người bình thường, ăn nhiều thì chính là bằng sức ăn của ba bốn người cộng lại.
Ăn nhiều là thế nhưng không biết chất đi đâu hết mà người cậu vẫn nhỏ bé, đã 19 tuổi nhưng chỉ cao 1m69 nặng chỉ 57 cân.
Có đợt gia đình thấy cậu ăn quá nhiều, ngày ăn 6 bữa, sợ cậu ăn đến bể bụng liền kéo cậu đến bác sĩ kiểm tra. Bác sĩ nói tình trạng không đáng lo ngại, chỉ là bao tử của cậu co dãn nhiều hơn người bình thường nên ăn nhiều hơn một chút, nhưng không nên ăn quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.
Từ đó gia đình cậu đã hãm lại sức ăn của cậu, dần dần cậu cũng có thể ăn như những người khác, chỉ là khi xả láng sẽ ăn khá nhiều mà thôi.
Cũng đã đến giờ ăn trưa, một bàn đầy thức ăn nóng hổi chờ người đến xơi được Lưu Thanh Nhiên bày trí đẹp mắt. Một xào một canh, ba mặn một nướng trông bắt mắt lạ thường, kích thích vị giác.
"Chà, con trai giỏi dữ ta" Ba cậu không tiếc lời khen.
"Ba mẹ, hai người vào ngồi đi" Nói rồi cậu kéo ghế ra để hai người vào ngồi.
"Cảm ơn con trai" Mẹ cậu nui vẻ nói, ý cười tràn đầy trong mắt.
"Mọi người ăn thử đi, có mấy món con học trên mạng mới lần đầu làm không biết có ngon hay không nữa"
Hai người bắt đầu động đũa, nói không điêu chứ tay nghề của cậu cũng thật tốt, các món ăn đều được nêm nếm vừa phải, thịt mềm, cơm dẻo, canh ngon đúng là mỹ vị.
"Ngon lắm con trai, sắp đứng bếp thay mẹ được rồi" Mẹ cậu cười đến híp mắt.
"Đúng là rất ngon" Ba cậu cũng gật đầu tán thưởng.
"Ba mẹ thích là được rồi" Nói rồi cậu cũng bắt đầu động đũa, một nhà ba người quây quần bên nhau trông cũng thật ấm cúng.
...----------------...
Tiểu kịch trường
Dương sở Khanh: Em suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ thôi à, dậy vận động đi nào, sắp thành con heo lười rồi đó.
Lưu heo: Ai? Ai là heo cơ? Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!!!
Tác giả có lời muốn nói: Nếu thấy hay thì cho tui 1 like, thương tui thì bình luận nhoa, một ngày tốt lành nhe, mãi iu♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro