Gã là một dũng sĩ thực sự!
A Ninh
2024-07-11 03:39:15
Sự nhiệt tình của Khương Báo khiến Khương Huyền không thoải mái, trước đây hai người không hề quen biết nhau.
Trước trận chiến sinh tử, tộc nhân dòng chính của bộ tộc Khương thị có hai ngàn người, trước khi giải tán tôi tớ, bốn mươi bảy bộ lạc đều sắp xếp người ở Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, cũng có hơn ngàn người, Thổ Thành của bộ tộc vẫn luôn là “đầu mối mậu dịch then chốt” của vùng bách lĩnh này, dân cư thường trú trên khu vực này có hơn bốn năm ngàn người.
Cho nên dù là tộc nhân đồng tộc, vẫn có khoảng cách thân quen rất lớn.
“Khương Báo, không được vô lễ với tộc trưởng, ngươi còn chưa bái kiến tộc trưởng, còn không hành lễ đi?” Kim Hoa nãi nãi đột nhiên lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc.
Điều này khiến Khương Báo đang nhiệt tình ôm Khương Huyền có hơi xấu hổ, cũng không dám để lộ căm tức trong lòng ra ngoài, gã vội vàng buông ra rồi lùi về sau vài bước, quỳ một gối xuống: “Khương Báo, tham kiến tộc trưởng!”
“Báo thúc, xin đứng lên.” Khương Huyền bước tới đỡ Khương Báo lên.
“Haizz!” Khương Báo đứng dậy thở dài, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn: “Ta là một kẻ hèn nhát! Lúc đó ta nhát gan! Không dám lên võ đài, chỉ muốn sống sót, cho nên đã bỏ trốn... ta không phải con người! Không xứng đáng với danh hiệu dũng sĩ của bộ tộc!”
“Trở về là tốt rồi.” Khương Huyền nói, hắn là đang “giở giọng”!
Bởi vì hắn không quen biết Khương Báo, cho nên hắn sẽ không cảm động cũng không khinh thường Khương Báo.
Suy cho cùng, bản thân Khương Huyền cũng đã từng muốn để mẹ dẫn mình chạy trốn.
“Khương Báo!” Kim Hoa nãi nãi đột nhiên hét lên: “Sao ngươi lại quay về?”
“Ta...” Khương Báo quay đầu lại nhìn Kim Hoa nãi nãi: “Ta trốn chạy hơn một năm, ở bên ngoài sống cuộc sống bất an cả ngày lẫn đêm, mỗi khi nghe thấy trong bộ tộc có dũng sĩ chết trận, ta đều cảm thấy tội lỗi, vài ngày trước, ta lại nghe nói đến... chuyện của Tiểu Huyền, rốt cuộc ta không thể chịu đựng được nữa! Một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể đứng trên võ đài tử chiến cho bộ tộc mà không lùi bước! Ta đường đường là một nam nhân, sao có thể tham sống sợ chết như vậy? Cho nên ta đã trở về, ta phải bù đắp những sai lầm trong quá khứ! Cho dù chết, ta cũng muốn chết trên võ đài! Nam nhân của bộ tộc Khương thị chỉ có thể chết đứng, không thể sống quỳ!”
Những lời này nói ra vô cùng chân thành, cuối cùng gần như hét lên một cách đầy nhiệt huyết.
“A Báo thật tốt!”
“Gã là một dũng sĩ thực sự!”
“Đừng bận tậm, đừng bận tâm nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”
Một số nữ nhân của bộ tộc mềm yếu có mặt ở đây đều sắp khóc.
“Hay lắm!” Kim Hoa nãi nãi vẫn không thay đổi sắc mặt: “Vậy tháng sau ngươi sẽ đánh trận đầu tiên!”
“Để ta để ta!” Khương Báo sẵn sàng đồng ý.
Trò chuyện vài câu nhảm nhí một lúc, Khương Báo quyết định quay về nhà cũ nhìn xem, Kim Hoa nãi nãi cũng bảo mọi người giải tán, nên làm gì thì đi làm cái đó, Khương Huyền cũng muốn rời đi, quay lại sau núi để tu luyện, Kim Hoa nãi nãi lại gọi Khương Huyền lại, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương: “Tiểu Huyền khoan hẵng đi, nãi nãi đã làm bánh gạo nếp, lại đây, con cầm lấy ăn lúc luyện công...”
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Tiểu Huyền, con phải cẩn thận Khương Báo.” Trên mặt Kim Hoa nãi nãi lộ vẻ cảnh giác.
“Cẩn thận ông ta?” Khương Huyền nhướng mày: “Ý của nãi nãi là...”
“Một người đã chạy trốn hơn một năm, đột nhiên trở về chịu chết, chuyện này rất hiếm thấy, nhưng không phải không thể hiểu được.” Kim Hoa nãi nãi tiếp tục: “Nhưng ta không hiểu vì sao gã có thể phục con, tuổi của gã lớn hơn con, cảnh giới cũng cao hơn con, vốn dĩ con là nam nhân cuối cùng trong tộc, nhưng gã đã trở lại, ta hỏi gã tại sao lại trở về, câu trả lời của gã quá hoàn hảo, có lẽ là lời thật lòng của gã, nhưng trong ấn tượng của nãi nãi, gã không phải là người có thể nói ra những lời này... nói tóm lại là có gì đó không ổn.”
Khương Huyền hiểu, Kim Hoa nãi nãi đang nghi ngờ.
“Nếu người nghi ngờ ông ta, vậy tại sao không...” Khương Huyền làm một động tác giơ chân múa tay.
Có thể bắt lại trước rồi kiểm tra.
“Không thể manh động!”
Kim Hoa nãi nãi lắc đầu: “Uy tín của con còn chưa đủ! Gã cũng là một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân mạnh mẽ hơn con! Vừa rồi con cũng nhìn thấy rồi, gã vừa trở về, thái độ của nữ nhân trong tộc đối với gã là như thế nào, lúc trước con cứu bộ tộc, cho nên bây giờ con là tộc trưởng, không ai không phục, nhưng Khương Báo vừa trở về đã bắt gã lại, gã là cảnh giới Tiên Thiên, như vậy sẽ trực tiếp chia rẽ nội bội trong tộc... mẹ của con không ở đây, không phải tất cả nữ dũng sĩ Tiên Thiên đều ủng hộ con!”
Khương Huyền nghe xong thì có hơi đăm chiêu.
Nói mới nhớ, hắn có rất ít kinh nghiệm trong việc quản lý bộ tộc.
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được nam nhân có ý nghĩa thế nào đối với bộ tộc! Chỉ có nam nhân mới được phép tham gia vào các trận chiến sinh tử. Những trận chiến sinh tử quyết định nam nhân sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của sự sinh tồn trong mỗi bộ tộc! Hàng vạn năm trước đã như vậy!
Có một số quan niệm đã ngấm vào xương tủy.
Mặc dù Khương Báo tự bỏ đi, nhưng gã cũng không gây ra tổn hại gì cho bộ tộc, sự ra đi của gã có thể chấp nhận được, cho nên khi gã trở về, lập tức có được địa vị cực cao, điều này cũng liên quan đến việc bộ tộc thật sự không có nam nhân.
Kim Hoa nãi nãi đức cao vọng trọng.
Nhưng so sánh với Khương Báo, nếu như Khương Báo không có vết nhơ từng bỏ trốn, gã có thể lập tức ra lệnh cho toàn tộc, Kim Hoa nãi nãi cũng phải lui về phía sau.
“Con cẩn thận một chút, chỉ cần không ở một mình với Khương Báo thì sẽ không có vấn đề gì!” Kim Hoa nãi nãi nói với Khương Huyền: “Ta sẽ sắp xếp người trông chừng Khương Báo!”
“Con hiểu rồi.” Khương Huyền gật đầu.
…
Trở lại trước đá truyền âm ở sau núi, Khương Huyền bắt đầu luyện đao.
Một lúc lâu sau, Khương Thanh Hồng tới đưa cơm cho Khương Huyền, trong lúc ăn cơm cùng Khương Huyền, Khương Thanh Hồng nhắc tới chuyện Khương Báo đã đến tìm nàng ấy: “Tiểu Huyền, Báo thúc nhờ ta nói với ngươi, buổi tối muốn ăn cơm uống rượu với ngươi, còn muốn mời thêm vài người nữa, tụ hội một phen, hình như ông ta cũng mời cả Kim Hoa nãi nãi.”
“Đều mời à?” Khương Huyền nhìn về phía Khương Thanh Hồng, dừng một chút rồi nói: “Buổi tối rồi nói, nếu ta không đi, sẽ nói với Huyễn Trúc tỷ...”
“Ừm, được.” Khương Thanh Hồng gật đầu, nàng ấy đột nhiên đưa tay chạm vào khóe miệng của Khương Huyền, trên đó dính đầy cơm, nàng ấy còn cố ý để Khương Huyền nhìn xem, để Khương Huyền biết nàng ấy đang làm gì.
Lúc vừa định rút lại, Khương Huyền lại cúi đầu ăn hạt cơm trên đầu ngón tay của Khương Thanh Hồng.
“Đừng lãng phí.” Khương Huyền nói xong, sau đó cầm đùi thú lên cắn một miếng.
“Ừm, đừng lãng phí.” Khương Thanh Hồng cũng nói vậy, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ăn xong, Khương Thanh Hồng thu dọn hộp cơm và rời đi.
Khương Huyền tiếp tục luyện đao.
Chỉ nửa canh giờ sau, một giọng nói mơ hồ đột nhiên vang lên từ đá truyền âm: “Tiểu tử kia, đã luyện thành Thiên Ti bí thuật chưa?”
“Thành rồi!” Khương Huyền dừng lại nói: “Đa tạ tiền bối đã truyền thụ. Thiên Ti bí thuật này quả nhiên lợi hại, vừa nắm giữ bước đầu đã kinh người!”
“Thành là tốt rồi.” Kiền Hoàng tiếp tục nói: “Vậy ngươi có thể tiếp tục luyện đao, ta cũng muốn…” Giống như chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút, bà ấy cũng có việc phải làm.
“Tiền bối, chờ một chút, ta có một chuyện.” Khương Huyền nói.
“Cái gì? Nói đi!” Giọng nói mờ ảo vang lên.
“Là thế này, bộ tộc bọn ta có một tộc nhân tên là Khương Báo, hơn một năm trước...” Khương Huyền đang nói.
“Ta vẫn nhớ rõ, ngày đó ngươi đã nói với ta, gã đã bỏ trốn khỏi bộ tộc, đúng không?” Giọng nói mờ ảo cắt ngang.
“Đúng vậy, trí nhớ của tiền bối thật tốt.” Khương Huyền tiếp tục nói: “Sau đó, hôm nay ông ta đã trở về…” Khương Huyền bắt đầu kể loại toàn bộ tình huống một lần nữa, trong đó có cả sự nghi ngờ của Kim Hoa nãi nãi, còn có chuyện Khương Báo mời hắn ăn cơm tối nay.
“Cho nên ta cũng không xác định được, rốt cuộc Khương Báo muốn cái gì…” Cuối cùng, Khương Huyền nói.
“Gã muốn giết ngươi.” Giọng nói mờ ảo trực tiếp nói.
“A?” Khương Huyền sửng sốt trong giây lát.
“Chắc chắn đã bị bộ tộc Thân Đồ mua chuộc.”
“Cái này…” Khương Huyền có chút bối rối.
“Ngươi không tin à?” Giọng nói mờ ảo hỏi.
“Không phải ta không tin, chỉ là... Làm sao tiền bối biết được? Còn chắc chắn như vậy? Người đoán sao?” Khương Huyền hỏi.
“Nếu ngươi nhìn thấy loại chuyện này nhiều hơn, ngươi sẽ dễ dàng nhìn ra được sơ hở của gã. Ngay từ giây phút đầu tiên gã nhìn thấy ngươi, đã bắt đầu cố gắng hết sức để lấy được lòng tin của ngươi, muốn thoát khỏi sự hiềm nghi trên người, đối với gã mà nói, quay về chính là để chịu chết, một người thản nhiên chịu chết vẫn tồn tại, nhưng không phải là gã! Biểu hiện của gã quá gấp gáp, lập tức hẹn ngươi, cũng không dám hẹn một mình ngươi, sợ ngươi nghi ngờ, đoán chừng đêm nay hoặc sáng ngày mai gã sẽ hẹn gặp một mình ngươi, đánh lén ngươi... Đã hiểu chưa?” Giọng nói mờ ảo nói.
Hiểu? Sao có thể hiểu được!
Khương Huyền cảm thấy những gì Kỳ Thạch tiền bối nói đều là suy đoán, sao có thể đưa ra kết luận?
“Tiền bối, người sẽ không lừa gạt ta chứ? Người mạnh như vậy... có phải đang nắm giữa môn pháp suy diễn thiên cơ gì đó không? Người đang trực tiếp suy ra ông ta muốn hại ta đúng không? Tuy rằng loại môn pháp này vô cùng kỳ quái, không nên tồn tại, nhưng tiền bối cũng sâu không lường được...” Khương Huyền hỏi.
“Sao lại có loại môn pháp này...” Giọng nói mờ ảo lên tiếng phủ nhận.
Nhưng bất luận có phải là ảo giác hay không, Khương Huyền mơ hồ có cảm giác lời đối phương nói đều là sự thật.
Hắn không biết sao Kỳ Thạch tiền bối lại biết Khương Báo muốn giết hắn, nhưng hắn tin tưởng Kỳ Thạch tiền bối đã dám nói ra, vậy thì chắc chắn sẽ không sai.
“Tiền bối, vậy người cảm thấy ta nên làm thế nào?” Khương Huyền khiêm tốn thỉnh giáo. Hắn biết có thể học cách đối phó với các loại tình huống với Kỳ Thạch tiền bối chính là may mắn của hắn.
“Khương Báo đang ở cảnh giới nào?” Giọng nói mờ ảo hỏi.
“Tiên Thiên sơ kỳ, hẳn là không đạt tới Tiên Thiên trung kỳ.” Khương Huyền nói.
“Vậy gã đánh không lại ngươi!” Giọng nói mờ ảo tiếp tục: “Trước khi ngươi tu luyện Hô Hấp Pháp, tuy là Bán Bộ Tiên Thiên, nhưng với sức mạnh của Hắc Huyền Công, sức chiến đấu của ngươi đã có thể sánh ngang với Tiên Thiên sơ kỳ! Mà gần đây ngươi đã tu luyện Như Ý Hô Hấp pháp, hơn nữa còn bắt đầu tu luyện thức thứ chín của Truy Phong Đao, thậm chí còn có bí thuật là Thiên Ti bí thuật, ngươi đã có thể đánh một trận với Tiên Thiên trung kỳ, chỉ với Khương Báo, ngươi muốn giết gã dễ như trở bàn tay.”
“Cho nên...” Khương Huyền do dự nói: “Hiện tại ta có thể đi giết ông ta? Trực tiếp giết?”
“Không!” Giọng nói mờ ảo cao giọng nói: “Không phải gã mời ngươi và mọi người ăn cơm sao? Còn có Kim Hoa nãi nãi trong tộc của các ngươi nói ngươi chưa đủ uy tín, vậy thì tối nay ngươi liền đuổi giết gã, giết trước mặt mọi người! Càng nhiều người càng tốt! Vạch trần gã! Giết gã một cách oanh oanh liệt liệt! Giết gã để lập uy! Đã hiểu chưa?”
“Hiểu...Ta đã hiểu!” Khương Huyền hiểu ý gật đầu.
Trong nháy mắt.
Vào ban đêm.
Trước trận chiến sinh tử, tộc nhân dòng chính của bộ tộc Khương thị có hai ngàn người, trước khi giải tán tôi tớ, bốn mươi bảy bộ lạc đều sắp xếp người ở Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, cũng có hơn ngàn người, Thổ Thành của bộ tộc vẫn luôn là “đầu mối mậu dịch then chốt” của vùng bách lĩnh này, dân cư thường trú trên khu vực này có hơn bốn năm ngàn người.
Cho nên dù là tộc nhân đồng tộc, vẫn có khoảng cách thân quen rất lớn.
“Khương Báo, không được vô lễ với tộc trưởng, ngươi còn chưa bái kiến tộc trưởng, còn không hành lễ đi?” Kim Hoa nãi nãi đột nhiên lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc.
Điều này khiến Khương Báo đang nhiệt tình ôm Khương Huyền có hơi xấu hổ, cũng không dám để lộ căm tức trong lòng ra ngoài, gã vội vàng buông ra rồi lùi về sau vài bước, quỳ một gối xuống: “Khương Báo, tham kiến tộc trưởng!”
“Báo thúc, xin đứng lên.” Khương Huyền bước tới đỡ Khương Báo lên.
“Haizz!” Khương Báo đứng dậy thở dài, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn: “Ta là một kẻ hèn nhát! Lúc đó ta nhát gan! Không dám lên võ đài, chỉ muốn sống sót, cho nên đã bỏ trốn... ta không phải con người! Không xứng đáng với danh hiệu dũng sĩ của bộ tộc!”
“Trở về là tốt rồi.” Khương Huyền nói, hắn là đang “giở giọng”!
Bởi vì hắn không quen biết Khương Báo, cho nên hắn sẽ không cảm động cũng không khinh thường Khương Báo.
Suy cho cùng, bản thân Khương Huyền cũng đã từng muốn để mẹ dẫn mình chạy trốn.
“Khương Báo!” Kim Hoa nãi nãi đột nhiên hét lên: “Sao ngươi lại quay về?”
“Ta...” Khương Báo quay đầu lại nhìn Kim Hoa nãi nãi: “Ta trốn chạy hơn một năm, ở bên ngoài sống cuộc sống bất an cả ngày lẫn đêm, mỗi khi nghe thấy trong bộ tộc có dũng sĩ chết trận, ta đều cảm thấy tội lỗi, vài ngày trước, ta lại nghe nói đến... chuyện của Tiểu Huyền, rốt cuộc ta không thể chịu đựng được nữa! Một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể đứng trên võ đài tử chiến cho bộ tộc mà không lùi bước! Ta đường đường là một nam nhân, sao có thể tham sống sợ chết như vậy? Cho nên ta đã trở về, ta phải bù đắp những sai lầm trong quá khứ! Cho dù chết, ta cũng muốn chết trên võ đài! Nam nhân của bộ tộc Khương thị chỉ có thể chết đứng, không thể sống quỳ!”
Những lời này nói ra vô cùng chân thành, cuối cùng gần như hét lên một cách đầy nhiệt huyết.
“A Báo thật tốt!”
“Gã là một dũng sĩ thực sự!”
“Đừng bận tậm, đừng bận tâm nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”
Một số nữ nhân của bộ tộc mềm yếu có mặt ở đây đều sắp khóc.
“Hay lắm!” Kim Hoa nãi nãi vẫn không thay đổi sắc mặt: “Vậy tháng sau ngươi sẽ đánh trận đầu tiên!”
“Để ta để ta!” Khương Báo sẵn sàng đồng ý.
Trò chuyện vài câu nhảm nhí một lúc, Khương Báo quyết định quay về nhà cũ nhìn xem, Kim Hoa nãi nãi cũng bảo mọi người giải tán, nên làm gì thì đi làm cái đó, Khương Huyền cũng muốn rời đi, quay lại sau núi để tu luyện, Kim Hoa nãi nãi lại gọi Khương Huyền lại, trên mặt lộ ra vẻ yêu thương: “Tiểu Huyền khoan hẵng đi, nãi nãi đã làm bánh gạo nếp, lại đây, con cầm lấy ăn lúc luyện công...”
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Tiểu Huyền, con phải cẩn thận Khương Báo.” Trên mặt Kim Hoa nãi nãi lộ vẻ cảnh giác.
“Cẩn thận ông ta?” Khương Huyền nhướng mày: “Ý của nãi nãi là...”
“Một người đã chạy trốn hơn một năm, đột nhiên trở về chịu chết, chuyện này rất hiếm thấy, nhưng không phải không thể hiểu được.” Kim Hoa nãi nãi tiếp tục: “Nhưng ta không hiểu vì sao gã có thể phục con, tuổi của gã lớn hơn con, cảnh giới cũng cao hơn con, vốn dĩ con là nam nhân cuối cùng trong tộc, nhưng gã đã trở lại, ta hỏi gã tại sao lại trở về, câu trả lời của gã quá hoàn hảo, có lẽ là lời thật lòng của gã, nhưng trong ấn tượng của nãi nãi, gã không phải là người có thể nói ra những lời này... nói tóm lại là có gì đó không ổn.”
Khương Huyền hiểu, Kim Hoa nãi nãi đang nghi ngờ.
“Nếu người nghi ngờ ông ta, vậy tại sao không...” Khương Huyền làm một động tác giơ chân múa tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể bắt lại trước rồi kiểm tra.
“Không thể manh động!”
Kim Hoa nãi nãi lắc đầu: “Uy tín của con còn chưa đủ! Gã cũng là một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân mạnh mẽ hơn con! Vừa rồi con cũng nhìn thấy rồi, gã vừa trở về, thái độ của nữ nhân trong tộc đối với gã là như thế nào, lúc trước con cứu bộ tộc, cho nên bây giờ con là tộc trưởng, không ai không phục, nhưng Khương Báo vừa trở về đã bắt gã lại, gã là cảnh giới Tiên Thiên, như vậy sẽ trực tiếp chia rẽ nội bội trong tộc... mẹ của con không ở đây, không phải tất cả nữ dũng sĩ Tiên Thiên đều ủng hộ con!”
Khương Huyền nghe xong thì có hơi đăm chiêu.
Nói mới nhớ, hắn có rất ít kinh nghiệm trong việc quản lý bộ tộc.
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được nam nhân có ý nghĩa thế nào đối với bộ tộc! Chỉ có nam nhân mới được phép tham gia vào các trận chiến sinh tử. Những trận chiến sinh tử quyết định nam nhân sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của sự sinh tồn trong mỗi bộ tộc! Hàng vạn năm trước đã như vậy!
Có một số quan niệm đã ngấm vào xương tủy.
Mặc dù Khương Báo tự bỏ đi, nhưng gã cũng không gây ra tổn hại gì cho bộ tộc, sự ra đi của gã có thể chấp nhận được, cho nên khi gã trở về, lập tức có được địa vị cực cao, điều này cũng liên quan đến việc bộ tộc thật sự không có nam nhân.
Kim Hoa nãi nãi đức cao vọng trọng.
Nhưng so sánh với Khương Báo, nếu như Khương Báo không có vết nhơ từng bỏ trốn, gã có thể lập tức ra lệnh cho toàn tộc, Kim Hoa nãi nãi cũng phải lui về phía sau.
“Con cẩn thận một chút, chỉ cần không ở một mình với Khương Báo thì sẽ không có vấn đề gì!” Kim Hoa nãi nãi nói với Khương Huyền: “Ta sẽ sắp xếp người trông chừng Khương Báo!”
“Con hiểu rồi.” Khương Huyền gật đầu.
…
Trở lại trước đá truyền âm ở sau núi, Khương Huyền bắt đầu luyện đao.
Một lúc lâu sau, Khương Thanh Hồng tới đưa cơm cho Khương Huyền, trong lúc ăn cơm cùng Khương Huyền, Khương Thanh Hồng nhắc tới chuyện Khương Báo đã đến tìm nàng ấy: “Tiểu Huyền, Báo thúc nhờ ta nói với ngươi, buổi tối muốn ăn cơm uống rượu với ngươi, còn muốn mời thêm vài người nữa, tụ hội một phen, hình như ông ta cũng mời cả Kim Hoa nãi nãi.”
“Đều mời à?” Khương Huyền nhìn về phía Khương Thanh Hồng, dừng một chút rồi nói: “Buổi tối rồi nói, nếu ta không đi, sẽ nói với Huyễn Trúc tỷ...”
“Ừm, được.” Khương Thanh Hồng gật đầu, nàng ấy đột nhiên đưa tay chạm vào khóe miệng của Khương Huyền, trên đó dính đầy cơm, nàng ấy còn cố ý để Khương Huyền nhìn xem, để Khương Huyền biết nàng ấy đang làm gì.
Lúc vừa định rút lại, Khương Huyền lại cúi đầu ăn hạt cơm trên đầu ngón tay của Khương Thanh Hồng.
“Đừng lãng phí.” Khương Huyền nói xong, sau đó cầm đùi thú lên cắn một miếng.
“Ừm, đừng lãng phí.” Khương Thanh Hồng cũng nói vậy, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ăn xong, Khương Thanh Hồng thu dọn hộp cơm và rời đi.
Khương Huyền tiếp tục luyện đao.
Chỉ nửa canh giờ sau, một giọng nói mơ hồ đột nhiên vang lên từ đá truyền âm: “Tiểu tử kia, đã luyện thành Thiên Ti bí thuật chưa?”
“Thành rồi!” Khương Huyền dừng lại nói: “Đa tạ tiền bối đã truyền thụ. Thiên Ti bí thuật này quả nhiên lợi hại, vừa nắm giữ bước đầu đã kinh người!”
“Thành là tốt rồi.” Kiền Hoàng tiếp tục nói: “Vậy ngươi có thể tiếp tục luyện đao, ta cũng muốn…” Giống như chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút, bà ấy cũng có việc phải làm.
“Tiền bối, chờ một chút, ta có một chuyện.” Khương Huyền nói.
“Cái gì? Nói đi!” Giọng nói mờ ảo vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là thế này, bộ tộc bọn ta có một tộc nhân tên là Khương Báo, hơn một năm trước...” Khương Huyền đang nói.
“Ta vẫn nhớ rõ, ngày đó ngươi đã nói với ta, gã đã bỏ trốn khỏi bộ tộc, đúng không?” Giọng nói mờ ảo cắt ngang.
“Đúng vậy, trí nhớ của tiền bối thật tốt.” Khương Huyền tiếp tục nói: “Sau đó, hôm nay ông ta đã trở về…” Khương Huyền bắt đầu kể loại toàn bộ tình huống một lần nữa, trong đó có cả sự nghi ngờ của Kim Hoa nãi nãi, còn có chuyện Khương Báo mời hắn ăn cơm tối nay.
“Cho nên ta cũng không xác định được, rốt cuộc Khương Báo muốn cái gì…” Cuối cùng, Khương Huyền nói.
“Gã muốn giết ngươi.” Giọng nói mờ ảo trực tiếp nói.
“A?” Khương Huyền sửng sốt trong giây lát.
“Chắc chắn đã bị bộ tộc Thân Đồ mua chuộc.”
“Cái này…” Khương Huyền có chút bối rối.
“Ngươi không tin à?” Giọng nói mờ ảo hỏi.
“Không phải ta không tin, chỉ là... Làm sao tiền bối biết được? Còn chắc chắn như vậy? Người đoán sao?” Khương Huyền hỏi.
“Nếu ngươi nhìn thấy loại chuyện này nhiều hơn, ngươi sẽ dễ dàng nhìn ra được sơ hở của gã. Ngay từ giây phút đầu tiên gã nhìn thấy ngươi, đã bắt đầu cố gắng hết sức để lấy được lòng tin của ngươi, muốn thoát khỏi sự hiềm nghi trên người, đối với gã mà nói, quay về chính là để chịu chết, một người thản nhiên chịu chết vẫn tồn tại, nhưng không phải là gã! Biểu hiện của gã quá gấp gáp, lập tức hẹn ngươi, cũng không dám hẹn một mình ngươi, sợ ngươi nghi ngờ, đoán chừng đêm nay hoặc sáng ngày mai gã sẽ hẹn gặp một mình ngươi, đánh lén ngươi... Đã hiểu chưa?” Giọng nói mờ ảo nói.
Hiểu? Sao có thể hiểu được!
Khương Huyền cảm thấy những gì Kỳ Thạch tiền bối nói đều là suy đoán, sao có thể đưa ra kết luận?
“Tiền bối, người sẽ không lừa gạt ta chứ? Người mạnh như vậy... có phải đang nắm giữa môn pháp suy diễn thiên cơ gì đó không? Người đang trực tiếp suy ra ông ta muốn hại ta đúng không? Tuy rằng loại môn pháp này vô cùng kỳ quái, không nên tồn tại, nhưng tiền bối cũng sâu không lường được...” Khương Huyền hỏi.
“Sao lại có loại môn pháp này...” Giọng nói mờ ảo lên tiếng phủ nhận.
Nhưng bất luận có phải là ảo giác hay không, Khương Huyền mơ hồ có cảm giác lời đối phương nói đều là sự thật.
Hắn không biết sao Kỳ Thạch tiền bối lại biết Khương Báo muốn giết hắn, nhưng hắn tin tưởng Kỳ Thạch tiền bối đã dám nói ra, vậy thì chắc chắn sẽ không sai.
“Tiền bối, vậy người cảm thấy ta nên làm thế nào?” Khương Huyền khiêm tốn thỉnh giáo. Hắn biết có thể học cách đối phó với các loại tình huống với Kỳ Thạch tiền bối chính là may mắn của hắn.
“Khương Báo đang ở cảnh giới nào?” Giọng nói mờ ảo hỏi.
“Tiên Thiên sơ kỳ, hẳn là không đạt tới Tiên Thiên trung kỳ.” Khương Huyền nói.
“Vậy gã đánh không lại ngươi!” Giọng nói mờ ảo tiếp tục: “Trước khi ngươi tu luyện Hô Hấp Pháp, tuy là Bán Bộ Tiên Thiên, nhưng với sức mạnh của Hắc Huyền Công, sức chiến đấu của ngươi đã có thể sánh ngang với Tiên Thiên sơ kỳ! Mà gần đây ngươi đã tu luyện Như Ý Hô Hấp pháp, hơn nữa còn bắt đầu tu luyện thức thứ chín của Truy Phong Đao, thậm chí còn có bí thuật là Thiên Ti bí thuật, ngươi đã có thể đánh một trận với Tiên Thiên trung kỳ, chỉ với Khương Báo, ngươi muốn giết gã dễ như trở bàn tay.”
“Cho nên...” Khương Huyền do dự nói: “Hiện tại ta có thể đi giết ông ta? Trực tiếp giết?”
“Không!” Giọng nói mờ ảo cao giọng nói: “Không phải gã mời ngươi và mọi người ăn cơm sao? Còn có Kim Hoa nãi nãi trong tộc của các ngươi nói ngươi chưa đủ uy tín, vậy thì tối nay ngươi liền đuổi giết gã, giết trước mặt mọi người! Càng nhiều người càng tốt! Vạch trần gã! Giết gã một cách oanh oanh liệt liệt! Giết gã để lập uy! Đã hiểu chưa?”
“Hiểu...Ta đã hiểu!” Khương Huyền hiểu ý gật đầu.
Trong nháy mắt.
Vào ban đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro